Tùy Thân Liệp Thú Không Gian

Chương 1284: Quay Lại Trường Học


Chương 1284: Quay Lại Trường Học


Lục Trạch nhìn không được mà giật giật khóe miệng, sau đó thì nở một nụ cười xán lạn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Khụ… Chuyện là, cha, mẹ, Merlin thúc, Hồng Liên a di, chúc mừng năm mới! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bao lì xì đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quà mừng tuổi đâu? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe được lời chúc mừng của Lục Trạch, Lục Văn lườm hắn một cái, sau đó thì gật nhẹ đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A, chúc mừng năm mới tiểu tử thối nhà người nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đàn ông a! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với Lục Văn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phó Thư Nhã cười cười sờ đầu Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Con trai ngoan của mẹ, chúc mừng năm mới nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch lập tức tràn đầy cảm động mà nhìn Phó Tư Nhã. Quả nhiên vẫn là mẹ ruột tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy thì bao lì xì, khẳng định là cũng có chứ hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc này, Phó Thư Nhã phát hiện Anh Anh cầm một con búp bê muốn bẻ nó ra làm đôi, nàng vội vã ngăn lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chờ đã… Anh Anh à, món đồ chơi này là chơi như thế này nè… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nhìn chằm chằm Phó Thư Nhã đang tập trung dạy cách chơi đồ chơi cho Anh Anh, cảm thấy trái tim đau ơi là đau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con mẹ nó… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẫu thân đại nhân nhà hắn vì sao lại đối xử với Anh Anh còn tốt hơn cả hắn chứ hả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó thì hắn quay đầu nhìn về phía Merlin thúc và Chúc Hồng Liên bên cạnh, hai người bọn họ cùng cười với Lục Trạch, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chúc mừng năm mới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả chuyện về bao lì xì cũng không thèm nhắc đến, cả hai lập tức quay đầu nhìn Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Ly trầm mặc liếc Lục Trạch, lại nhìn về phía Anh Anh, biểu cảm hết sức phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… Bọn họ vẫn nên là đừng đi qua đó thì hơn, nếu không thì sẽ cảm thấy trái tim này vỡ tan mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà… vẫn là ước ao, ghen tị, hận nha! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì cái gì bọn họ nguyên một đám lại không có quà mừng tuổi, mà Anh Anh lại có một đống cơ chứ? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trái tim tan nát cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn yên lặng nhìn sang chỗ khác, không nhìn tình huống của Anh Anh nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gần sang năm mới, Lục Trạch cảm thấy toàn thân có chú lạnh lẽo, không có lấy một tia ấm áp nào. Chỉ có ánh sáng từ trong chương trình trên màn sáng mới có thể khiến cho hắn sung sướng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, đám người Lục Trạch cũng đã nhận được quà mừng tuổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ừ… Là bốn tấm thiệp chúc mừng năm mới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mỗi người một tấm, có chút đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi cất thiệp chúc mừng của chính mình, đám người Lục Trạch yên lặng đi về căn phòng của bản thân, hoàn toàn không muốn nói chuyện gì nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn ngày sau khi ăn tết, vào buổi sáng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh nắng chiếu vào bên trong căn phòng của Lục Trạch, gió hơi se se lạnh tràn vào bên trong căn phòng, khiến cho không khí có chút mát mẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ vàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từ ngày thu hoạch được trái cây màu vàng óng cho đến bây giờ đã trải qua mười sáu ngày. Hai ngày dùng một quả trái cây vàng óng, cho đến bây giờ thì Lục Trạch đã dùng hết tám quả. Vốn đĩ có mười ba quả mà bây giờ cũng chỉ còn lại năm quả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà tám quả trái cây vàng óng này đã mang lại hiệu quả không hề tệ cho Lục Trạch. Hiện tại thì cường độ cơ thể của Lục Trạch đã đạt đến trình độ Thuế Phàm cấp bốn cao hơn hai cấp so với linh lực của Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng thời cũng làm cho Lục Trạch có thể chịu đựng được ánh sáng đặc thù của hai tên Thuế Phàm cấp sáu, đồng thời nếu như tiêu hóa hấp thụ chúng, tốc độ tu luyện của Lục Trạch lại tăng thêm lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dựa theo tính toán của Lục Trạch, ước chừng chỉ cần hơn mười ngày nữa là hắn có thể đột phá đến Thuế Phàm cấp ba. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nắm chặt tay lại, lực lượng cuồng bạo che giấu trong nắm đấm khiến cho không khí xung quanh vặn vẹo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi cảm nhận được lực lượng khủng bố của bản thân, Lục Trạch nhếch miệng cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mỗi ngày đều có tiến bộ, rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn đứng dậy xuống giường, đi ra ngoài rửa mặt, sau đó thì đi xuống dưới lầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lão cha cùng với mẫu thân đại nhân nhà mình đã ở dưới nhà từ sớm, ngay cả Merlin thúc và Hồng Liên a di cũng ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy Lục Trạch đi xuống, Merlin mỉm cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đã liên hệ với đại học Liên Bang rồi, chờ bên khi phản hồi lại thì Alice và A Ly sẽ cùng các ngươi đến trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy thì khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vâng ạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Văn quay đầu lại nhìn Lục Ly đang có chút kịch động, sau đó thì nhìn Lục Trạch và dặn dò: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nhóc con, nhất định phải chăm sóc Lục Ly cho tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Yên tâm đi cha à. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1285: Ngươi Lựa Chọn Ai


Lục Ly nghe vậy thì nhếch miệng cười ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù thực lực của nàng không bằng Lục Trạch nhưng cũng không được coi là yếu mà? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn có thể thể chăm sóc bản thân nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ là thế giới hai người nay lại biến thành một đống người ở cùng với nhau khiến cho tâm trạng của Lục Ly có chút bùng nổ, tâm tình của mấy ngày nay vẫn luôn không khá lên được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà… Lập tức có thể đi học cùng một trường với Lục Trạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này đối với Lục Ly mà nói thì là một chuyện tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hồng Liên cũng cười và nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta giao Alice cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vâng ạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch gật nhẹ đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù trong làm của Merlin không nỡ để Alice rời xa hắn, nhưng hắn không hy vọng Alice sẽ ở thành một bình hòa trong nhà, đương nhiên là chỉ có thể chịu đựng khó chịu trong lòng mà để cho hai người các nàng đi học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hừ! Đến lúc đó, nếu như tên tiểu tử con này dám bắt nạt Alice thì hắn nhất định sẽ đánh chết Lục Trạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Được rồi, ăn xong bữa sáng thì các ngươi lập tức lên đường đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn cơm xong, đám người Lục Trạch dưới cái nhìn chăm chú của đám người Phó Thư Nhã mà lên con tàu Sơ Dương. Tàu Sơ Dương cất cánh, rời khỏi tinh cầu Lan Giang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí bên trong đại sảnh của phi thuyền có chút yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn Lục Ly và Alice có chút buồn bã, cười và nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ LầNgươi Lựa Chọn Ai

Lục Ly nghe vậy thì nhếch miệng cười ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù thực lực của nàng không bằng Lục Trạch nhưng cũng không được coi là yếu mà? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn có thể thể chăm sóc bản thân nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ là thế giới hai người nay lại biến thành một đống người ở cùng với nhau khiến cho tâm trạng của Lục Ly có chút bùng nổ, tâm tình của mấy ngày nay vẫn luôn không khá lên được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà… Lập tức có thể đi học cùng một trường với Lục Trạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này đối với Lục Ly mà nói thì là một chuyện tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hồng Liên cũng cười và nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta giao Alice cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vâng ạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch gật nhẹ đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù trong làm của Merlin không nỡ để Alice rời xa hắn, nhưng hắn không hy vọng Alice sẽ ở thành một bình hòa trong nhà, đương nhiên là chỉ có thể chịu đựng khó chịu trong lòng mà để cho hai người các nàng đi học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hừ! Đến lúc đó, nếu như tên tiểu tử con này dám bắt nạt Alice thì hắn nhất định sẽ đánh chết Lục Trạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Được rồi, ăn xong bữa sáng thì các ngươi lập tức lên đường đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn cơm xong, đám người Lục Trạch dưới cái nhìn chăm chú của đám người Phó Thư Nhã mà lên con tàu Sơ Dương. Tàu Sơ Dương cất cánh, rời khỏi tinh cầu Lan Giang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí bên trong đại sảnh của phi thuyền có chút yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn Lục Ly và Alice có chút buồn bã, cười và nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lần đầu tiên rời nhà, có chút khẩn trương đúng không? Đừng lo lắng, có anh ở đây mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nghe vậy, cũng hiểu được thời gian sắp tới các nàng phải sống cùng với Lục Trạch. Việc này đối với các nàng mà nói, toàn bộ nhược điểm đều biến mất không thấy nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu không thì trong nửa năm tới, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Thu Nguyệt Hòa Sa nhìn về phía Lục Ly và Alice, trong con mắt hiện lên vài phần kiên định, lại nhìn đến Lâm Linh ánh mắt lóe sáng bên cạnh. Cuối cùng nàng lại nhìn sang Nam Cung Tĩnh đang uống rượu ở bên cạnh, không nhịn được mà nhếch miệng, nở một nụ cười gây sự. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Âm thanh của nàng có chút mềm mại, đáng yêu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch tiểu đệ đệ, tỷ tỷ hỏi ngươi cái này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe nàng nói vậy thì hơi sửng sốt. Hắn có chút nghi hoặc nhìn Thu Nguyệt Hòa Sa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thu Nguyệt lão sư, có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa híp mắt cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu như, ta nói là nếu như, nếu như cả năm người bọn ta đều thích Lục Trạch tiểu đệ đệ ngươi thì ngươi sẽ chọn ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Phụt… Khụ khụ! Khụ khụ khụ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh vốn còn đang tò mò là nghiêng đầu lắng tai nghe, muốn xem xem tên hồ ly tinh này muốn hỏi chuyện gì. Kết quả sau khi nghe được câu hỏi thì nàng lập tức phun hết rượu trong miệng ra ngoài, sặc đến mức ho liên tục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Khụ… Này! Hồ ly tinh nhà ngươi đang nói gì thế hả? ? Ta không thèm thích tên tiểu tử ác này đâu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh vội vàng phản bác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mấy ngày trước, khó khăn lắm nàng mới có thể khiến cho Alice tin rằng mình không phải là kẻ khốn khiếp. Kết quả con hồ ly tinh này lại hỏi ra một cái vấn đề như thế này, đây là vấn đề mà con người có thể nói ra sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không chỉ một mình Nam Cung Tĩnh mà ngay cả Lục Ly, Alice và Lâm Linh cũng ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đến mức nhịp tim của Lục Trạch đập thình thịch, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hồ ly tinh này đang nói cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái gì mà năm người đều thích hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Hắn cùng lắm thì cũng chỉ cảm thấy A ly và Alice có khả năng là thích hắn mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn không có chứng cứ, cũng ngại hỏi trực tiếp, cho nên vẫn luôn không biết có phải là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều hay không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kết qua vị hồ ly tinh này lại trực tiếp đưa ra cái ví dụ này, chuyện này… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nhìn chằm chằm vào Lục Trạch, muốn nhìn phản ứng của hắn. Kết quả lại nhìn thấy cả mắt hắn tràn đầy hoang mang, lập tức không nhịn được mà co giật khóe miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như sau khi mình nói ra, hắn cự tuyệt thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy thì đến lúc đó phải dùng quan hệ gì để ở chung với hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương cùng lo sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có mấy người có thể tự tin mà bày tỏ tình cảm của mình ở trước mặt người mình thích, không những thế mà còn thành công đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này không có liên quan đến thiên phú và thực lực cá nhân, càng quan tâm thì sẽ càng sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù cả hai đều là những cô bé rất ưu tú, nhưng các nàng vẫn là sợ hãi sau khi bày tỏ xong sẽ bị cự tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả Lâm Linh nghe xong vấn đề này cũng ngơ người ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

n đầu tiên rời nhà, có chút khẩn trương đúng không? Đừng lo lắng, có anh ở đây mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nghe vậy, cũng hiểu được thời gian sắp tới các nàng phải sống cùng với Lục Trạch. Việc này đối với các nàng mà nói, toàn bộ nhược điểm đều biến mất không thấy nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu không thì trong nửa năm tới, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Thu Nguyệt Hòa Sa nhìn về phía Lục Ly và Alice, trong con mắt hiện lên vài phần kiên định, lại nhìn đến Lâm Linh ánh mắt lóe sáng bên cạnh. Cuối cùng nàng lại nhìn sang Nam Cung Tĩnh đang uống rượu ở bên cạnh, không nhịn được mà nhếch miệng, nở một nụ cười gây sự. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Âm thanh của nàng có chút mềm mại, đáng yêu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch tiểu đệ đệ, tỷ tỷ hỏi ngươi cái này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe nàng nói vậy thì hơi sửng sốt. Hắn có chút nghi hoặc nhìn Thu Nguyệt Hòa Sa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thu Nguyệt lão sư, có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa híp mắt cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu như, ta nói là nếu như, nếu như cả năm người bọn ta đều thích Lục Trạch tiểu đệ đệ ngươi thì ngươi sẽ chọn ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Phụt… Khụ khụ! Khụ khụ khụ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh vốn còn đang tò mò là nghiêng đầu lắng tai nghe, muốn xem xem tên hồ ly tinh này muốn hỏi chuyện gì. Kết quả sau khi nghe được câu hỏi thì nàng lập tức phun hết rượu trong miệng ra ngoài, sặc đến mức ho liên tục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Khụ… Này! Hồ ly tinh nhà ngươi đang nói gì thế hả? ? Ta không thèm thích tên tiểu tử ác này đâu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh vội vàng phản bác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mấy ngày trước, khó khăn lắm nàng mới có thể khiến cho Alice tin rằng mình không phải là kẻ khốn khiếp. Kết quả con hồ ly tinh này lại hỏi ra một cái vấn đề như thế này, đây là vấn đề mà con người có thể nói ra sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không chỉ một mình Nam Cung Tĩnh mà ngay cả Lục Ly, Alice và Lâm Linh cũng ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đến mức nhịp tim của Lục Trạch đập thình thịch, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hồ ly tinh này đang nói cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái gì mà năm người đều thích hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Hắn cùng lắm thì cũng chỉ cảm thấy A ly và Alice có khả năng là thích hắn mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn không có chứng cứ, cũng ngại hỏi trực tiếp, cho nên vẫn luôn không biết có phải là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều hay không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kết qua vị hồ ly tinh này lại trực tiếp đưa ra cái ví dụ này, chuyện này… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nhìn chằm chằm vào Lục Trạch, muốn nhìn phản ứng của hắn. Kết quả lại nhìn thấy cả mắt hắn tràn đầy hoang mang, lập tức không nhịn được mà co giật khóe miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như sau khi mình nói ra, hắn cự tuyệt thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy thì đến lúc đó phải dùng quan hệ gì để ở chung với hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương cùng lo sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có mấy người có thể tự tin mà bày tỏ tình cảm của mình ở trước mặt người mình thích, không những thế mà còn thành công đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này không có liên quan đến thiên phú và thực lực cá nhân, càng quan tâm thì sẽ càng sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù cả hai đều là những cô bé rất ưu tú, nhưng các nàng vẫn là sợ hãi sau khi bày tỏ xong sẽ bị cự tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả Lâm Linh nghe xong vấn đề này cũng ngơ người ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1286: Trẻ Con Mới Lựa Chọn


Ánh mắt của nàng có chút lập lòe, nhịn không được mà nhìn về phía Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

À thì… Nàng không thích cái tên ngốc này, nàng chỉ có chút tò mò mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, cái tên ngốc này thì sẽ có quan niệm gì về tình cảm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đầu hắn toàn bộ đều chỉ nghĩ đến ăn thôi nha? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh không khỏi thở dài trong lòng, sau đó thì nghiêng tai lắng nghe tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí trở nên im lặng. Anh Anh đang xem hoạt hình một cách đắc ý, đối với bầu không khi như thế này có chút nhìn không hiểu được mà chớp chớp mắt, mê mang mà ngẩng đầu nhìn xung quanh. Sau khi phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm Lục Trạch thì cũng lập tức tò mò nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nguyên nhân là vì cài gì, nàng không biết. Dù sao thì mình bắt chước nhìn xem là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa nhìn thấy chuyện này thành công thì nhịn không được nhếch miệng cười, nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch tiểu đệ đệ à, ta chỉ nói là nếu như mà thôi, nếu như, cũng không có nghĩa là tất cả đều thích người nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con mẹ vấn đề ở đây là câu hỏi này có thể gây ra án mạng nha? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hận không thể cho nàng xuống đất dẫm vài cái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

cho dù chỉ là nếu như, cho dù bản thân có chọn ai đi nữa thì cũng không rõ là người đó có bằng lòng hay không nữa kia? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó không phải hắn sẽ bị đánh hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Da đầu của Lục Trạch tê dại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức bị đánh thì phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Online chờ gấp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng lúc này, ánh mắt của Lục Trạch sáng lên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ to gan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao đã là nếu như thì cũng không cần lo lắng nó có phải là sự thật, không phải sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tự tin: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A, ngây thơ! Trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn hết! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây mới là đáp án tiêu chuẩn nha! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không xúc phạm đến bất kỳ ai, như vậy thì sẽ không bị đánh rồi đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thật là một người thông minh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch thầm khen bản thân một câu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Lục Trạch cảm giác được bầu không khí có chút gượng gạo. Hắn cảm thấy sau cổ có mình giống nhưng có chút lạnh lẽo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức, toàn thân Lục Trạch nhìn không được mà run rẩy, ngẩng đầu nhìn đám người Lục Ly. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kết quả, hắn phát hiện sắc mặt của năm người có chút cứng đờ, cảm giác xấu hổ tràn ngập đại sảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh nhếch môi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cũng may là bây giờ đang ở trên tàu Sơ Dương. Nếu không thì ta đã trở thành hung thủ giết người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn rơi sau lưng hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lời nói này của nữ tửu quỷ là có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không lẽ nàng làm thật sao? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy hình như cái chết vừa xẹt quá người hắn, hơn nữa còn cúi đầu chào một cái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa nhếch miệng lên, để lộ ra một nụ cười mềm mại đáng yêu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch tiểu đệ đệ mơ đẹp quá ha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn nụ cười của Thu Nguyệt Hòa Sa, trong lòng ớn lạnh, hoàn toàn không biết bản thân nên bày ra biểu cảm gì để đáp lại mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Alice vẫn mang theo nụ cười tươi rói như trước, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đàn anh, trong bữa tiệc phong quân của ngươi, đàn anh có thể kêu người ta chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn có độc được hay không nha? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chờ…chờ một chút. Alice, ngươi muốn làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đột nhiên Lục Trạch cảm thấy da đầu của hắn tê rần, đầy tuyệt đối không phải là tiểu thiên sứ Alice! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con bé này có phải là muốn hạ độc hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt Alice vẫn là nụ cười tươi rói như trước: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không có gì nha, ta chỉ là muốn làm một chút đồ ăn có độc của đàn anh mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh cũng nở một nụ cười lạnh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Được rồi, về sau đừng nghĩ đến việc ta sẽ nấu cơm cho người. Cho dù ta có chết, coi như là nhảy xuống từ nói này, ta cũng sẽ không bao giờ nấu cơm cho người nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Alice nói muốn làm đồ ăn có độc cho hắn, thậm chí Lâm Linh cũng không nấu cơm cho hắn ăn, hắn còn có thể cứu được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chờ chút! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn còn có Lục Ly có thể nấu ăn ngon! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Lục Trạch nghe được âm thanh ôn nhu của Lục Ly: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ca ca thật sự là một tên biến thái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ … ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thuốc viên! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đám người, nghe thấy lời nói của mọi người trái tim hắn lập tức quặn thắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xong đời, không có ăn... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghĩ đến số Bánh Tinh Trản quả Còn lại của hắn, sau này mỗi ngày chỉ ăn ba cái... Có lẽ sẽ ăn được hơn một năm... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1287: Một Quyền Đấm Xuống, Lục Trạch Sẽ Chết A


Nhưng nếu như ngày nào cũng vậy, vậy chắc chắn sẽ ngán... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ đến lúc đó hắn phải tự nấu cơm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không có chút tự tin nào với tay nghề nấu ăn của mình? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hya là... Đến lúc đó để Anh Anh tiếp tế một chút? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không tin ba tên nhẫn tâm kia không cho nấu ăn cho Anh Anh, đến lúc đó hắn dùng chùm sáng màu đỏ đối với Anh Anh, chắc không có vấn đề gì đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghĩ ra phương án giải quyết, lòng Lục Trạch lập tức không hoảng hốt nữa, hắn nhịn không được phản bác: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nam nhân biến thái một chút thì sao chứ? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam nhân không biến thái, vẫn còn là nam nhân à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời Lục Trạch nói, bỗng mọi người lộ ra một nụ cười xán lạn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, đột nhiên trên trán Lục Trạch cảm nhận được cảm giác đau nhức kịch liệt quen thuộc, máu trong cơ thể bắt đầu gia tăng tốc độ lưu thông, ngọn lửa trong cơ thể bắt đầu chậm rãi thiêu đốt, nhưng lại không thể nào phát tiết ra ngoài, Lâm Linh, Alice với Lục Ly cũng không nhịn được ra tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chờ một chút! Ta sai rồi... Ta không biến thái! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A ~ a a a ~~ đau quá! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta sai rồi! Ta chọn Anh Anh! Ta chọn Anh... A a a! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghe thấy Lục Trạch nói chọn Anh Anh, năm người ra tay ác hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

ĐùaMột Quyền Đấm Xuống, Lục Trạch Sẽ Chết A

Nhưng nếu như ngày nào cũng vậy, vậy chắc chắn sẽ ngán... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ đến lúc đó hắn phải tự nấu cơm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không có chút tự tin nào với tay nghề nấu ăn của mình? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hya là... Đến lúc đó để Anh Anh tiếp tế một chút? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không tin ba tên nhẫn tâm kia không cho nấu ăn cho Anh Anh, đến lúc đó hắn dùng chùm sáng màu đỏ đối với Anh Anh, chắc không có vấn đề gì đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghĩ ra phương án giải quyết, lòng Lục Trạch lập tức không hoảng hốt nữa, hắn nhịn không được phản bác: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nam nhân biến thái một chút thì sao chứ? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam nhân không biến thái, vẫn còn là nam nhân à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời Lục Trạch nói, bỗng mọi người lộ ra một nụ cười xán lạn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, đột nhiên trên trán Lục Trạch cảm nhận được cảm giác đau nhức kịch liệt quen thuộc, máu trong cơ thể bắt đầu gia tăng tốc độ lưu thông, ngọn lửa trong cơ thể bắt đầu chậm rãi thiêu đốt, nhưng lại không thể nào phát tiết ra ngoài, Lâm Linh, Alice với Lục Ly cũng không nhịn được ra tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chờ một chút! Ta sai rồi... Ta không biến thái! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A ~ a a a ~~ đau quá! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta sai rồi! Ta chọn Anh Anh! Ta chọn Anh... A a a! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghe thấy Lục Trạch nói chọn Anh Anh, năm người ra tay ác hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đùa chứ? ! Tên hai hàng này lại định ra tay với Tiểu Anh Anh? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đánh chết hắn luôn đi cho rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy như nước mắt của hắn sắp tuôn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không phải chỉ là nếu như thôi à? ? Vì sao các ngươi lại hung dữ thế? Chẳng lẽ các ngươi thật sự thích ta? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ha ha… x5 ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một giờ sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch lau trán, hơi cạn lời nhìn mấy nữ hài tử mang vẻ mặt khó chịu, hắn hoàn toàn không biết nên nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chậc, nữ nhân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc nào cũng thích nói nếu như. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Anh Anh ở kế bên hơi tò mò bu lại, mở to mắt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, vì sao các tỷ tỷ lại đánh ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe thấy vậy, suy tư một lát, sau đó hắn chững chạc đàng hoàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có lẽ là do ta quá đẹp trai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao quá đẹp trai không phải lỗi của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cũng rất bất lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, hơi giật mình khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoá ra quá đẹp trai sẽ bị đánh sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nhìn nắm đấm nhỏ của mình như đang suy tư gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một quyền này của nàng đánh xuống là Lục Trạch sẽ chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bỏ đi vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không chú ý tới biểu cảm của Anh Anh, bởi vì rõ ràng lúc nói chuyện mấy người bên kia đã nghe thấy lời Lục Trạch nói, lập tức quăng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao về phía hắn, Lục Trạch dùng vẻ mặt vô tội nhìn sang, tỏ vẻ hắn không nói gì thêm cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh chậc lưỡi, không nhịn được lại bóp nắm tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ổn rồi, vẫn hơi ngứa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Thu Nguyệt Hòa Sa cũng híp mắt, đi qua ôm lấy Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không thể để Anh Anh bị ô nhiễm bởi gia hỏa này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà có lẽ do nguyên nhân vừa nãy thu thập Lục Trạch, Lục Ly và Alice cũng hoà nhập với ba người kia một cách nhuần nhuyễn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không cần phải nói chứ phương thức để thúc đẩy mối quan hệ nhanh nhất vẫn là có chung một kẻ địch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chí ít bầu không khí giữa mấy người cũng vui vẻ hơn chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Lục Ly và Alice vẫn thở phào nhẹ nhõm vì Lục Trạch không đưa ra lựa chọn, lại cảm thấy hơi đáng tiếc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh cũng không nhịn được nhếch miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng đã từng được chứng kiến mạch não của Lục Trạch rất nhiều lần rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm trưa, phòng bếp trên Sơ Dương hào rất lớn, ba người Alice, Lâm Linh và Lục Ly đều tiến vào phòng bếp đi chuẩn bị đồ ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không bao lâu sao một bàn mỹ thực phong phú đã được chuẩn bị xong, Lục Trạch thản nhiên mặt dạn mày dày tiến đến ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ trong lòng hắn vẫn còn hơi hốt hoảng, dù sao vừa rồi Alice còn nói muốn bỏ độc vào phần của hắn, Linh Linh cũng nói không nấu cơm cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng phải cuối cùng vẫn nấu cho hắn đấy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lục Trạch có hơi đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trong thời gian này Lục Trạch phải chấp nhận ánh mắt uy hiếp đến từ mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù cảm giác ngồi bên cạnh thức ăn có hơi bối rối, nhưng vì ăn cơm no Lục Trạch nhất quyết không chịu xê dịch tý nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao ăn trước xong đã rồi nói sau! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Ly cũng tỏ vẻ rất bất lực với bộ dạng không cần mặt mũi của Lục Trạch, chả nhẽ lại không cho hắn ăn thật? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa rồi chỉ là nói nhảm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Ly và Alice bị Lâm Linh kéo đến cảnh giả lập để tu luyện, mà Nam Cung Tĩnh với Thu Nguyệt Hòa Sa thì trở lại phòng mình để tiếp tục rèn luyện cảnh giới mới của bản thân, còn Anh Anh thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha xem anime. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

chứ? ! Tên hai hàng này lại định ra tay với Tiểu Anh Anh? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đánh chết hắn luôn đi cho rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy như nước mắt của hắn sắp tuôn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không phải chỉ là nếu như thôi à? ? Vì sao các ngươi lại hung dữ thế? Chẳng lẽ các ngươi thật sự thích ta? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ha ha… x5 ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một giờ sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch lau trán, hơi cạn lời nhìn mấy nữ hài tử mang vẻ mặt khó chịu, hắn hoàn toàn không biết nên nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chậc, nữ nhân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc nào cũng thích nói nếu như. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Anh Anh ở kế bên hơi tò mò bu lại, mở to mắt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, vì sao các tỷ tỷ lại đánh ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe thấy vậy, suy tư một lát, sau đó hắn chững chạc đàng hoàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có lẽ là do ta quá đẹp trai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao quá đẹp trai không phải lỗi của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cũng rất bất lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, hơi giật mình khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoá ra quá đẹp trai sẽ bị đánh sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nhìn nắm đấm nhỏ của mình như đang suy tư gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một quyền này của nàng đánh xuống là Lục Trạch sẽ chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bỏ đi vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không chú ý tới biểu cảm của Anh Anh, bởi vì rõ ràng lúc nói chuyện mấy người bên kia đã nghe thấy lời Lục Trạch nói, lập tức quăng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao về phía hắn, Lục Trạch dùng vẻ mặt vô tội nhìn sang, tỏ vẻ hắn không nói gì thêm cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh chậc lưỡi, không nhịn được lại bóp nắm tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ổn rồi, vẫn hơi ngứa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Thu Nguyệt Hòa Sa cũng híp mắt, đi qua ôm lấy Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không thể để Anh Anh bị ô nhiễm bởi gia hỏa này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà có lẽ do nguyên nhân vừa nãy thu thập Lục Trạch, Lục Ly và Alice cũng hoà nhập với ba người kia một cách nhuần nhuyễn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không cần phải nói chứ phương thức để thúc đẩy mối quan hệ nhanh nhất vẫn là có chung một kẻ địch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chí ít bầu không khí giữa mấy người cũng vui vẻ hơn chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, Lục Ly và Alice vẫn thở phào nhẹ nhõm vì Lục Trạch không đưa ra lựa chọn, lại cảm thấy hơi đáng tiếc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh cũng không nhịn được nhếch miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng đã từng được chứng kiến mạch não của Lục Trạch rất nhiều lần rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn cơm trưa, phòng bếp trên Sơ Dương hào rất lớn, ba người Alice, Lâm Linh và Lục Ly đều tiến vào phòng bếp đi chuẩn bị đồ ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không bao lâu sao một bàn mỹ thực phong phú đã được chuẩn bị xong, Lục Trạch thản nhiên mặt dạn mày dày tiến đến ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ trong lòng hắn vẫn còn hơi hốt hoảng, dù sao vừa rồi Alice còn nói muốn bỏ độc vào phần của hắn, Linh Linh cũng nói không nấu cơm cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng phải cuối cùng vẫn nấu cho hắn đấy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lục Trạch có hơi đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, trong thời gian này Lục Trạch phải chấp nhận ánh mắt uy hiếp đến từ mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù cảm giác ngồi bên cạnh thức ăn có hơi bối rối, nhưng vì ăn cơm no Lục Trạch nhất quyết không chịu xê dịch tý nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao ăn trước xong đã rồi nói sau! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Ly cũng tỏ vẻ rất bất lực với bộ dạng không cần mặt mũi của Lục Trạch, chả nhẽ lại không cho hắn ăn thật? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa rồi chỉ là nói nhảm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Ly và Alice bị Lâm Linh kéo đến cảnh giả lập để tu luyện, mà Nam Cung Tĩnh với Thu Nguyệt Hòa Sa thì trở lại phòng mình để tiếp tục rèn luyện cảnh giới mới của bản thân, còn Anh Anh thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha xem anime. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1288: Phải Khiêm Tốn


Sau khi Lục Trạch rửa bát đĩa xong lại nghĩ, hắn cũng trở về phòng mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khoanh chân ngồi trên giường, Lục Trạch bắt đầu chế lên kế hoạch cho tương lai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Về trường học cần bốn ngày, mà hắn đột phá đến Thuế Phàm cảnh tầng ba còn cần hơn mười ngày nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà sau khi quay trở lại trường học, Lục Trạch còn một tháng tu luyện trong phòng ngộ đạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trước mắt, những quả cầu pha lê thần thông mà Lục Trạch lấy được ở địa đồ thứ ba có thần thông Thổ hệ, thần thông hệ Lôi, thần thông hệ Kim và thần thông hệ Hỏa, Lục Trạch cũng thấy qua các thần thông khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ví dụ như con cự mãng xanh biếc lần trước hắn thấy trong rừng rậm, Lục Trạch cảm thấy có lẽ vị đại lão kia có được thần thông hệ Mộc hoặc thần thông hệ Độc ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn có con vượn khổng lồ màu vàng lần trước, Lục Trạch cảm thấy có lẽ nó có thần thông thể xác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn có còn cự mãng đen trắng kia, tạm thời Lục Trạch chưa biết rõ thần thông của nó là gì, có lẽ là ánh sáng và bóng tối? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hiện tại Lục Trạch chưa thể đối phó với những đại lão ấy được, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quả cầu pha lê mà Lục Trạch lấy được đến giờ vẫn còn, hắn vẫn chưa trực tiếp cảm ngộ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn tính để đến khi nào vào đến phòng ngộ đạo rồi sẽ cảm ngộ, như thế sẽ đỡ mất công hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng thời, để cho đến lúc ấy thần thông hệ Hoả của hắn có thể tăng lên, Lục Trạch dự định đến lúc đó sẽ mua một thần thuật Hoả diễm phân thân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại hắn còn hơn một trăm triệu học phần, Hỏa diễm phân thân chỉ cần tám ngàn vạn, thêm cả bản thân hắn còn có thể bớt hai mươi phần trăm, học phần du dả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Học phần còn lại, Lục Trạch định sẽ xem thử xem có còn thần thuật nào mà hắn có thể dùng không, đến lúc đó mua để xem thử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Với kinh nghiệm nhiều lần tu luyện trong phòng ngộ đạo của Lục Trạch thì đảm bảo trong vòng một tháng hắn có thể tu luyện Hoả diễm phân thân tới viên mãn, sau đó lại hấp thụ tất cả các quả cầu pha lê thần thông khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây cũng là nguyên nhanh mà Lục Trạch định sẽ thả quả cầu pha lê thần thông trong phòng ngộ đạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại, hắn sẽ dốc toàn lực tăng cao tu vi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Trạch nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

...... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn ngày sau, Lục Trạch mở to mắt, thoát ra khỏi trạng thái tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quãng thời gian bốn ngày, tu vi của hắn lại tăng lên thêm một đoạn, mà sức mạnh thể xác của hắn cũng đang không ngừng tăng lên điên cuồng, chắc chỉ mấy ngày nữa là hắn đã có thể tu luyện được chùm sáng màu đỏ đặc thù của Thuế Phàm cảnh tầng sáu, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tâm trạng Lục Trạch vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng dậy xuống giường, đi ra ngoài, Lục Trạch đi tới đại sảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đại sảnh chỉ có Nam Cung Tĩnh, Thu Nguyệt Hòa Sa còn có Anh Anh, còn về Lâm Linh, Lục Ly với Alice thì bọn họ đang ở trong phòng mình tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nhìn thấy Lục Trạch đi ra, Nam Cung Tĩnh thở dài, nhếch miệng cười một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Xem ra mấy ngày nay ngươi tiến bộ rất lớn nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người bọn họ hoàn toàn không có kinh ngạc với việc hiện tại Lục Trạch đã là Thuế Phàm cảnh tầng hai, không có ai biết rõ hiệu quả của chùm sáng màu đỏ kia hơn hai người bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ có vẻ như chẳng mấy chốc nữa tiểu tử này có thể đạt đến Thuế Phàm cảnh tầng ba. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa ở kế bên mỉm cười nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chờ Lục Trạch tiểu đệ đệ đột phá đến Thuế Phàm cảnh tầng ba, có lẽ chiến lực vẫn chưa bằng được mấy người Lạc Băng Tình, nhưng chắc cũng chẳng kém hơn là bao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh nghe thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta thật sự muốn biết đến lúc ấy biểu cảm của bọn họ sẽ như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn dáng vẻ hưng phấn của hai người thì cảm thấy hơi đau đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người này cũng là loại hình chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Phải khiêm tốn chút... Bây giờ ta vẫn chỉ là một võ giả Thuế Phàm cảnh nho nhỏ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Anh Anh mang theo chút tán thành, khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, thức ăn ngon! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe được lời Anh Anh nói, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ khiêm tốn chút thôi mà! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hoàn toàn không cảm thấy bản thân giỏi giang tý nào! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hết lần này tới lần khác Anh Anh lại nói lời này, hoàn toàn không moi được tý sai nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1289: Điều Kiện Nhập Học


So với tiểu gia hỏa Tinh Vực cấp này mà nói, hoàn toàn không thể phủ nhận bản thân là món ăn ngon! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh với Thu Nguyệt Hòa Sa thấy bộ dạng Lục Trạch khó chịu, không khỏi hơi chế nhạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Biết ngay gia hỏa này đang đắc ý, kết quả bây giờ lại bị Anh Anh đả kích? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch thấy được bộ dạng hơi khinh bỉ của hai người, hắn mang vẻ mắt sống không còn gì nuối tiếc ngồi trên ghế sô pha, tỏ vẻ không muốn nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lục Ly, Alice và Lâm Linh lần lượt đi từ trong phòng ra, mà Sơ Dương hào cũng bay ra từ thông đạo cong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong không gian vũ trụ sâu thẳm, có một cái song hằng tinh hệ hằng tinh ngay tại yên tĩnh xoay tròn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nhìn tinh hệ Thự Quang phía trước Sơ Dương hào, trong mắt có hơi căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nơi này là căn cứ của toàn bộ học sinh thiên tài nhất khắp Liên Bang, hai người bọn họ còn chưa tốt nghiệp trung học đâu, bây giờ đã đến đây rồi, có thấy hơi căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh thấy hơi căng thẳng, nàng nốc nốc rượu vào miệng, sau đó cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Yên tâm đi, thực lực của các ngươi mạnh hơn đại đa số học sinh của lớp tinh anh đại học Liên Bang, không cần phải căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đại học Liên Bang không nhận các ngươi, vậy các ngươi đến học viện Đế Đô là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe thấy lời Thu Nguyệt Hòa Sa nói, lúc này hắn mới nhớ tới hình như hồ ly tinh này là giảng sư vinh dự của học viện Đế Đô? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thấy sắc mặt Thu Nguyệt Hòa Sa có hơi kỳ quái, hắn hoàn toàn coi gia hoả này như lão sư của đại học Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa cảm nhận được ánh mắt của Lục Trạch, lập tức lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Sao thế Lục Trạch tiểu đệ đệ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không, không có gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Cung Tĩnh vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bỗng mọi người nhìn sang, Nam Cung Tĩnh lấy điện thoại di động ra nhìn một lát, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lão gia tử gửi tin nhắn đến, hắn bảo chúng ta sang bên kia một chuyến trước. Hình như Merlin thúc có nói với lão gia tử, hắn muốn gặp A Ly và Alice một lúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch nghe thấy vậy, khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiện đường giao thi thể trùng tộc biến dị kia cho lão gia tử luôn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sơ Dương hào xẹt qua chân không sâu thẳm, nhanh chóng tiến vào tinh hệ Thự Quang, sau đó bay về phía Kim Diệu tinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kim Diệu tinh, nhà gỗ nhỏ của Nam Cung lão gia tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sơ Dương hào chậm rãi hạ xuống trên bãi đất trống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cạch... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cửa khoang mở ra, Anh Anh là người đầu tiên xông ra ngoài: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nam Cung gia gia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung lão gia tử ôm lấy Anh Anh, sờ lên cái đầu nhỏ của Anh Anh, mang trên mặt nụ cười hiền hòa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, lần này nhờ có ngươi. Đợi chút nữa gia gia làm cá nướng cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên Nam Cung Tĩnh đã nói với ông huyện liên quan tới trùng tộc biến dị, đến cả ông cũng không biết nên chặn hiến tế của trùng tộc biến dị như thế nào, điều này cũng làm hắn nghĩ tới thôi đã thấy sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

May mà lúc ấy có Anh Anh ở đấy, nếu không có lẽ Nhân tộc sẽ gặp nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe thấy Nam Cung lão gia tử nói muốn làm các nướng cho nàng, ánh mắt của nàng lập tức phát sáng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đã lâu rồi không ăn được cá nướng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Muốn ăn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, đám người Lục Trạch đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung lão gia tử quay đầu nhìn Lục Ly và Alice, sau đó biểu cảm có hơi xúc động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà hiện giờ tu vi của hai người đã gần đạt đến Thông Khiếu cảnh hai trăm khiếu, đến cả ông cũng thấy hơi kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nhớ đến thần thông của Lục Trạch thần thông, ông đè sự kinh ngạc của mình xuống, mỉm cười gật đầu với hai người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không tệ, bảo sao tiểu tử Merlin kia lại dùng đặc quyền đưa các ngươi vào đại học Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong ông dừng một lát, suy nghĩ rồi tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Mặc dù thực lực của các ngươi ở độ tuổi này đã là rất xuất sắc, nhưng chuyện nhập học sớm vẫn cần phải thông qua bài thi đánh giá. Bài thi đánh giá được xếp ở tháp võ luyện, chỉ cần các ngươi có thể xông qua cửa thứ ba mươi mốt là được rồi, chắc với các ngươi độ khó này không cao lắm đâu đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cửa thứ thứ ba mươi mốt tháp võ luyện? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người Lục Ly và Alice nhìn nhau, hơi tò mò. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Các nàng không biết tháp võ luyện là cái gì, chớ nói chi là cửa thứ ba mươi mốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Lục Trạch và Lâm Linh nghe thấy tháp võ luyện cũng hơi ngẩn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1290: Ở Tạm Chỗ Ta


Đã rất lâu rồi bọn họ không đến tháp võ luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói thật, xếp hạng võ bảng có ban thưởng học phần đấy, nhưng đối với bọn họ thì bây giờ chút học phần ấy cũng chẳng có gì khác biệt, mà hai người cũng không cần dựa vào võ bảng để chứng minh bản thân, cho nên cũng không còn suy nghĩ muốn đến tháp võ luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta nhớ là hình như cửa thứ ba mươi mốt của tháp võ luyện có đối thủ Thông Khiếu cảnh mới vào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh ở kế bên suy tư, nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung lão gia tử mỉm cười gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng, có đối thủ Thông Khiếu cảnh mới vào, ở tuổi này mà đã có chiến lực Thông Khiếu cảnh, đương nhiên sẽ đủ điều kiện để vào lớp tinh anh của đại học Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nghe thấy vậy, lập tức thở vào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với các nàng mà nói, đối thủ mới vào Thông Khiếu cảnh thật sự cực kỳ đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu thế thì chuyện bọn họ vào trường học đã là chuyện chắc chắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tâm trạng hai người hơi kích động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi sắp xếp xong chuyện của Lục Ly và Alice, Nam Cung Tĩnh lấy thi thể trùng tộc biến dị đầy khói đen ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lão gia tử, cái này chính là thi thể trùng tộc biến dị mấy ngày trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung lão gia tử cúi đầu nhìn thi thể tiểu xảo trùng trên mặt đất, lông mày ông hơi nhíu lại, sau đó khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đã biết, cái này để lại chỗ ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ông không biết liệu trùng tộc có dựa vào thi thể này để tìm ra Nhân tộc không, để cho an toàn, ông định sẽ bảo quản cẩn thận thi thể này ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên đám người Lục Trạch ở kế bên không có ý kiến gì, chuyện liên quan đến trùng tộc biến dị có hơi lớn, giao cho bọn họ vẫn ổn hơn ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Nam Cung Tĩnh lại kể lại chuyện liên quan đến Hắc Yên tộc cho Nam Cung lão gia tử nghe. Sau khi Nam Cung lão gia tử nghe xong thì ông cau mày, vẻ mặt ông lạnh dần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hừ! Mặc dù Hắc Yên tộc là chủng tộc cao đẳng phụ thuộc Ma tộc, nhưng ngoại thỉnh thoảng có chút cọ xát ở hư không vũ trụ ra thì không có tranh chấp gì lớn, không ngờ bọn họ dám vào địa bàn của Nhân tộc để làm thí nghiệm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói đến đây, dường như ông nhớ ra gì đó và nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cuối tháng sau năm nay hội giao lưu bốn tộc sẽ bắt đầu, mặc dù quan hệ của chúng ta và Man tộc, Dực tộc còn có Đoàn Đoàn tộc không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết quyết định quan hệ chủng tộc tốt là thực lực của chủng tộc phải đủ mạnh, các ngươi là thế hệ sau của Nhân tộc chúng ta, đến hội giao lưu sẽ cần phải tranh tài. Qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta định sẽ sắp xếp cho các ngươi đến biên cảnh hư không để lịch luyện một thời gian. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời Nam Cung lão gia tử nói, đám người Lục Trạch không hề thấy bất ngờ, bọn họ đã nghe nói đến chuyện này từ lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lão gia tử, cụ thể là lúc nào thế? Ta còn định đến phòng ngộ đạo tu luyện để dùng hết số thời gian còn lại, còn có tiệc phong quân của ta chưa tổ chức nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung lão gia tử nghe thấy vậy thì lườm Lục Trạch, ông vừa tức giận vừa bất lực với chuyện tiểu tử này còn băn khoăn tiệc phong quân của hắn, cuối cùng tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đã liên lạc với người Thần Võ thánh, sắp xếp cụ thể có lẽ cần hơn một tháng, hơn nữa các ngươi cũng cần phải chuẩn bị trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn định nhân dịp tiệc phong quân này lấy thêm ít nguyên liệu nấu ăn hiếm có đấy, nếu mà đi sớm thì mất máu mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

May mà còn thời gian hơn một tháng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thảo luận xong mọi chuyện cần thiết, Nam Cung lão gia tử tự nướng thứ cá cho mấy người, đương nhiên chủ yếu là nướng cho Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn xong cá, đám người Lục Trạch ngồi Sơ Dương hào rời khỏi Kim Diệu tinh, về trường học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nửa giờ sau, Sơ Dương hào xẹt qua vũ trụ, tiến vào sao kim. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phi thuyền dừng lại trước cửa nhà Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa, căn nhà bị phá hỏng do lúc trước hai người đột phá đã trở lại như lúc ban đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa ra khỏi phi thuyền, về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà đám người Lục Trạch thì ngồi Sơ Dương hào bay về phía ký túc xá năm nhất lớp tinh anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đại sảnh phi thuyền, Lâm Linh ôm Anh Anh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A Ly, Alice, thi đánh giá của các ngươi diễn ra vào ngày mai, các ngươi chưa vượt qua bài thi đánh giá nên chưa được tính là học sinh của đại học Liên Bang, cho nên tạm thời chưa được xếp ký túc xá, mấy ngày nay các ngươi ở tạm chỗ của ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice nghe thấy vậy thì hơi sững sờ, sau đó hai người liếc nhìn Lục Trạch, cuối cùng vẫn gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1291: Vật Phẩm Thiết Yếu Để Gây Án


Lục Ly: Hỗn đản này, lần trước lại trả lời như vậy! Không ở chung với hắn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Alice: Ở chung với học trưởng... Ngại lắm... Ở với Lâm Linh học tỷ tốt hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không để ý lắm, dù sao bọn họ cũng ở gần nhau, đến lúc đó muốn ăn cơm còn có thể đến ăn chực bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa nghĩ tới sau này Alice có thể nấu cơm cho hắn ăn mỗi ngày, tâm trạng Lục Trạch cực kì vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sơ Dương hào ngừng lại bên hồ cạnh khu ký túc xá, đám người ra khỏi phi thuyền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly nhìn xung quanh ký túc xá, nhịn không khỏi kinh ngạc, không ngờ hoàn cảnh sinh hoạt của lớp tinh anh lại tốt thế, nàng mỉm cười nhìn Lục Trạch nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ca ca, ký túc xá của ngươi ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, chỉ căn nhà nhỏ bên hồ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Là nhà này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly nghe vậy, híp mắt, cười đi tới, đi đến bên cửa sổ, nhìn vào bên trong căn nhà nhỏ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chắc ca ca sẽ không giấu món đồ bí mật nào của nam hài tử ở bên trong đâu đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nghe thấy lời Lục Ly nói, lập tức phủ nhận nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Làm sao có thể? Chắc chắn không có! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đùa chứ Lục mỗ hắn là loại người này à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sao lại đi giấu đồ vật không rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ừm... Ngoại trừ video kia của hồ ly tinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mắt Alice lóe sáng, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Học trưởng, nhanh mở cửa, ta muốn đi vào xem thử ~ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn thấy đôi mắt Alice lóe sáng, cười đi mở cửa túc xá. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người Lục Ly và Alice lập tức thản nhiên đi vào, bắt đầu dí dọa quanh nhà nhỏ như mèo con đang đi tuần tra lãnh địa của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh đi theo sát hai người vào trong lườm Lục Trạch một cái, đôi mắt linh động mang theo chút mỉa mai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chắc không phải có thứ gì đấy lộn xộn thật chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch trợn mắt nhìn Lâm Linh, tỏ vẻ không muốn nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì sao mấy tên này chỉ muốn nhìn xem hắn có giấu thứ gì kỳ quái không thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn mười phút sau Lục Ly mang theo biểu cảm thất vọng đi xuống tầng, sau khi nhìn thấy Lục Trạch trong đại sảnh, nàng lập tức thở dài yếu ớt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ca ca, ngươi đã là nam nhân trưởng thành rồi, sao lại không có chút đồ dùng cần thiết của nam hài tử thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Alice mang theo vẻ mặt tươi cười đi theo sau Lục Ly xuống tầng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí đầy xấu hổ, sau đó trên trán Lục Trạch nổi gân xanh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-... Đồ dùng cần thiết là gì? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái đồ nữ xấu xa này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ai nói cái kia là đồ dùng thiết yếu? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà biểu cảm thất vọng trên mặt ngươi là có ý gì thế hả? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch than thở đầy bất lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly híp mắt, đưa tay phải ra hơi nắm lại, sau đó đưa lên đưa xuống: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đương nhiên là đồ dùng cần thiết để gây án của nam hài tử các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy động tác tay phải của gia hỏa này, khóe miệng Lục Trạch không khỏi co giật, không thể nói chuyện tiếp với gia hỏa này nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế này thì ai mà chịu nổi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà sắc mặt Lâm Linh với Alice đỏ lên, hơi xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao đủ loại thông tan lan truyền trên internet, cho dù có ngây thơ như Alice cũng có thể mơ hồ đoán ra ý mà Lục Ly nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng các nàng lại không ngờ gia hỏa Lục Ly này lại dữ dội như thế, thế mà lại nói thẳng với Lục Trạch lời như vậy? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, nhất là sau khi nhớ lại những câu tra hỏi vui đùa của Thu Nguyệt Hòa Sa, lại càng xấu hổ hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Anh Anh đang ngồi trên ghế sô pha cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, hơi vô tội chớp mắt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh đi qua, cười xoa lên cái đầu nhỏ của Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không sao đâu, Anh Anh cứ xem phim hoạt hình đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nhìn sắc mặt hơi ửng đỏ của Lâm Linh một lúc, rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của Alice, lại nhìn khuôn mặt đang híp mắt cười đến rất đẹp của Lục Ly, cuối cùng nhìn Lục Trạch đang bối rối, hơi mờ mịt gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Lâm Linh đổi chủ đề, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bây giờ vẫn còn sớm, A Ly, Alice, ta dẫn các ngươi đến phòng của các ngươi trước nhé? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly liếc qua Lục Trạch, gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Alice gật đầu như gà con mổ thóc: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm ừm ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ nàng đang xấu hổ, vội vàng nhanh chóng chuồn đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tất cả là tại A Ly! Sao có thể nói toẹt ra như thế chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn mấy người rời đi, Lục Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ngờ gia hỏa Lục Ly này lại làm động tác nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa thì xấu mặt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tiếng sau, hai Hằng tinh tản ra ánh sáng nóng bỏng, bầu không khí trở nên hơi oi bức, thời gian đã đến giữa trưa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1292: Có Lẽ Không Nên Hỏi


Sau khi Lục Ly và Alice sắp xếp hành lý ở chỗ Lâm Linh xong, đám người mới bắt đầu nấu cơm ở chỗ Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Lục Trạch thì đang xem anime cùng với Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hơi sững sờ, nhìn Anh Anh đang đắm chìm trong anime một lát, bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi mở cửa, Lục Trạch phát hiện sáu người Iain đều ở đây. Sau khi nhìn thấy Lục Trạch mở cửa, mọi người cùng đồng loạt lộ vẻ mặt tươi cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Diệp Mạc nhếch miệng cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta biết ngay chắc chắn ngươi sẽ về. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch tránh khỏi cửa để bọn họ đi vào, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Mạc: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngày mốt là khai giảng, không phải hôm nay về là rất bình thường à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi đám người đi vào, Iain cười lấy ra một cái hòm kim loại to, cái hòm khóa cực kỳ kỹ càng, hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A Trạch, đây là đặc sản của quê bọn ta, ăn rất ngon, ta nghĩ chắc chắn ngươi sẽ thích ăn, nên mang đến cho ngươi một ít. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, hơi sững sờ, hơi cảm động nhìn Ian. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gia hỏa này... Là người tốt biết quan tâm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy mà còn nghĩ mang đồ ăn ngon cho hắn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Làm hắn cảm động gần chết! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chika Shibata hơi kinh ngạc nhìn Iain một lát, sau đó cười lấy ra hai cái hộp tinh xảo, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta cứ tưởng chỉ mình ta mang theo đồ ăn ngon ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng chỉ một cái hộp, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đây là cho A Trạch, một cái khác là chuẩn bị cho Lâm Linh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, những người khác cũng lấy từng hộp quà ra, Tuyên Ngọc Kỳ cười nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Xem ra ăn tết xong đều chuẩn bị quà cáp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không được, sắp rơi lệ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ nó ăn tết ở nhà chỉ nhận được một tấm thiệp, kết quả đến trường học lại nhận được quà, quá mẹ nó cảm động! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này cửa phòng bếp mở ra, ba người Lục Ly bưng đồ ăn đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nhìn thấy đám người trong đại sảnh, Lâm Linh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Các ngươi tới à? Ăn cơm chung không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Lục Ly và Alice chỉ từng thấy đám người Iain qua video chiến trường trên tinh hệ Charles, nên không quen bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghe thấy Lâm Linh nói vậy, ánh mắt hai người chớp chớp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sao cứ cảm thấy, lời này của Lâm Linh học tỷ có hơi tự nhiên quá đà nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà giờ phút này, đám người Iain trước giờ chưa từng thấy Lục Ly và Alice cũng mang vẻ mặt đầy ngơ ngác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì sao ở đây còn có hai nữ hài tử khác? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, lại còn vào phòng bếp nấu cơm với Lâm Linh? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sao lại thế được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là đến cướp nam nhân à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc Lâm Linh không đánh chết hai người họ đâu nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Lục Trạch cười giới thiệu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hai người này là muội muội của ta Lục Ly và học muội Alice của ta, vốn dĩ các nàng đang học lớp mười hai, bởi vì thiên phú rất tốt cho nên được tham gia thi đánh giá tuyển sinh đặc biệt của đại học Liên Bang sớm. Nếu như thông qua được, sau này hai người sẽ là bạn học của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Muội muội với học muội của A Trạch? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lớp mười hai? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thi đánh giá tuyển sinh đặc biệt của đại học Liên Bang? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ẩn ý trong lời nói của Lục Trạch còn khiến bọn họ sốc hơn cả kịch bản ngược luyến mà bọn họ tưởng tượng ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từ bao giờ mà đại học Liên Bang có thể tuyển sinh sớm thế? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế này thì phải có tài đến mức nào chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí yên ắng, Chika Shibata mở to hai mắt, nhìn Lục Ly và Alice một lát, sau đó lại nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A Trạch... Bây giờ muội muội và học muội đang có tu vi gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thông Khiếu cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn tiến bộ, chùm sáng màu đỏ mà Lục Trạch cho các nàng sử dụng đều vô cùng phù hợp với các nàng, tốc độ tiến bộ của các nàng nhanh hơn trước khá nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ trong vòng hai mươi ngày mà các nàng đã tăng lên hơn một trăm khiếu, hiện tại đã là Thông Khiếu cảnh gần hai trăm khiếu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Lục Trạch không nói chính xác cảnh giới tu vi, áng chừng thế là đủ rồi, không cần phải kích thích bọn họ quá ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghe thấy lời Lục Trạch nói, hô hấp của đám người trì trệ, lập tức rơi vào trong trầm mặc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn hắn cảm thấy trái tim rất đau! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáng nhẽ bọn họ không nên hỏi vấn đề này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ nó người ta còn nhỏ hơn bọn họ một tuổi, vậy mà thực lực lại xảy ra chuyện gì thế hả? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Lục Trạch cũng giới thiệu đám người Diệp Mạc với Lục Ly và Alice. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nghe giới thiệu xong, Lục Ly mang theo nụ cười dịu dàng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1293: Thiên Phú Thật Đáng Sợ


- ͏͏ Mấy vị học trưởng học tỷ, chúng ta vừa nấu ăn xong, có muốn ăn cùng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không được không được... Chúng ta nhớ ra còn phải về tu luyện... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe miệng Diệp Mạc co giật, gượng cười vẫy tay áo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sao bọn họ có thể ở đây ăn cơm được chứ? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhanh cút về tu luyện! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Tuyên Ngọc Kỳ thờ ơ nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy chúng ta đi trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi nàng quay người đi ra cửa, không hề có ý định dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phải bế quan ngắn hạn trước khi tiết học mở đầu diễn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà những người khác cũng đi ra cửa cùng với Tuyên Ngọc Kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy bộ dạng mấy người vội vàng rời đi, đám người Lục Trạch nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hình như bọn họ bị kích thích rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch lắc đầu hơi bất lực: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có thể khiến bọn họ càng cố gắng hơn cũng không tệ, chúng ta đi ăn cơm đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sáng sớm hôm sau, Lục Ly và Alice tiến vào tháp võ luyện, mà lúc này có không ít quan chức cấp cao của đại học Liên Bang đang quan sát bài thi tuyển sinh đặc biệt của hai người họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đó có bao gồm cả phó hiệu trưởng Job lần trước, còn có đám người chủ nhiệm Văn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bài thi nhanh chóng bắt đầu, hai người Lục Ly và Alice gần như vượt qua các cửa ải trước một cách dễ dàng, chỉ riêng ở cửa thứ ba mươi mốt, cũng chính là đối thủ mới vào Thông Khiếu cảnh mới hơi bỏ ra chút thực lực, dùng thêm mấy chiêu để đánh giết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả như vậy, nhưng vẫn khiến đám người sợ hãi thán phục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bảo sao Kim Diệu thánh nhân muốn đặc biệt tuyển hai người này vào sớm, thiên phú này không kém hơn Lục Trạch là bao đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chủ nhiệm Văn không nhịn được trợn tròn mắt cảm thán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nghe nói... Nữ hài tử tóc đen kia là muội muội của Lục Trạch? Còn nữ hài tử tóc lam kia, hình như thân phận cũng không tầm thường, nhưng hình như cũng có chút quan hệ với Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phó hiệu trưởng Job cũng mở to hai mắt, không tin nổi mà tự lẩm bẩm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời phó hiệu trưởng Job nói, bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó phó hiệu trưởng Job lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có lẽ, Thánh Nhân thân phong Sơ Dương quân không phải không có lý... Thiên kiêu tầng tầng lớp lớp, đây chính là bắt đầu của thời đại mới? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người vẫn không nói chuyện, nhưng trong mắt bọn họ vẫn mang theo đôi chút ước ao và chờ mong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như thật sự là bắt đầu của thời đại mới, vậy bọn họ sẽ may mắn được chứng kiến thời đại mới, đồng thời nói không chừng còn có thể đóng vai nhân vật kẻ khai thác trong đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau một lát bầu không khí yên lặng, không biết là ai yếu ớt thở dài: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật là đáng mong đợi… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Lục Ly và Alice thuận lợi thông qua bài thi, mà đám người Lục Trạch vốn có lòng tin với Lục Ly và Alice cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ra khỏi cabin giả lập cảnh thật, Lục Ly nhìn thoáng qua Lục Trạch, khẽ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Sao nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn dáng vẻ hơi đắc ý của Lục Ly, hơi suy tư muốn đưa tay xoa đầu nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn sợ, sợ bị đánh, hắn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy ta thì sao? Ta thì sao hả học trưởng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Alice mang theo nụ cười xán lạn nhìn Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Alice cũng rất tuyệt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh vươn vai: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tốt, tất nhiên A Ly và Alice đều thông qua bài thi, chúng ta đi ăn một bữa ngon để chúc mừng đi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đêm qua, hai người nàng và hồ ly tinh đều không ăn gì, mặc dù không ăn cũng không có ảnh hưởng gì xấu với hai người bọn họ, nhưng sau khi quen với cảm giác ăn cơm lại thấy hơi kỳ quái, hôm nay nhất định phải cọ một bữa cơm ngon lành! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch ở kế bên nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đồng ý với ý kiến của Nam Cung lão sư! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn cơm trưa xong, đám người ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, Lục Trạch nhớ ra cái gì đó, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng rồi, Nam Cung lão sư, Thu Nguyệt lão sư, bao giờ bữa tiệc của chúng ta sẽ bắt đầu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiệc phong quân của hắn tiệc công tử của Lâm Linh được xếp ở học kỳ này, bởi vì nữ tửu quỷ và hồ ly tinh nói là các nàng hiểu rõ, cho nên tất nhiên sẽ do các nàng xử lý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa nghe vậy, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngay tháng sau thôi, thời gian này ngươi có thể đến phòng ngộ đạo để tu luyện, lại thăng thêm một bước, đến lúc đó nếu ở bữa tiệc phong quân có người nào không phục, ngươi cũng có thể dễ dàng thong dong đối phó hơn ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong nàng lại nhìn Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Linh Linh cũng thế, ngươi có thời gian tu luyện bảy ngày ở phòng ngộ đạo thì mau đi đi, còn về A Ly và Alice thì chúng ta sẽ chăm sóc tốt các nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1294: Lại Vào Phòng Ngộ Đạo


Lục Trạch gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sắp xếp như vậy đối với Lục Trạch mà nói là phù hợp nhất, thời gian có hơi eo hẹp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì còn chưa xác định được thời gian đi biên cảnh hư không, nhưng chắc cũng sắp thôi, mà hắn cần dùng hết thời gian tu luyện một tháng ở phòng ngộ đạo, còn có tiệc phong quân phải làm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ý kiến của Thu Nguyệt Hòa Sa không còn gì tốt hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy ngày mai ta và Linh Linh sẽ đến phòng ngộ đạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nói xong rồi lại nhìn Lục Ly và Alice, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Các ngươi có thể đi theo tu luyện với Thu Nguyệt lão sư và Nam Cung lão sư. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù Lục Ly và Alice có hơi hụt hẫng khi Lục Trạch sắp phải đi bế quan, nhưng dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, hai người không thể nói gì được nên chỉ gật đầu đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian buổi chiều và buổi tối, tất cả về phòng mình tự tu luyện, chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ hai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người Lâm Linh và Lục Trạch đi Kim Diệu tinh, mà Lục Ly với Alice thì mang theo Anh Anh cùng đến nhà Nam Cung Tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kim Diệu tinh, cửa thành Kim Diệu thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sơ Dương hào chậm rãi dừng lại tại trạm hàng không, Lục Trạch và Lâm Linh đi ra, đi tới cửa thành đăng ký. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lần này người đứng gác ở đây là một cô gái tóc đen dáng dấp thanh tú. Sau khi nhìn thấy Lục Trạch và Lâm Linh đi tới, ánh mắt nàng lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm vào hai người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch bị nhìn thấy hơi xấu hổ, không nhịn được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vị lão sư này, sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cô gái tóc đen mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bạn học Lục Trạch, quả nhiên ngươi không biết ta, ta là Đại Nhi Anderson, cũng là giảng sư vinh dự của đại học Liên Bang, nhưng hình như ngươi chưa từng đến tiết cả ta bao giờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mỗi một giảng sư vinh dự đều phải đi lên giảng bài cho bốn khóa lớp tinh anh, bởi vì Lục Trạch và Lâm Linh vẫn luôn đi theo học tập với Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa nên chưa từng đến nghe giảng tiết của các công tử khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời mà giảng sư vinh dự Đại Nhi này nói, Lục Trạch cười cười hơi xấu hổ, bỗng không biết nên trả lời như nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Nhi cũng không để ý, cười tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng rồi, đến lúc đó ta sẽ đến xem tiệc phong quân của ngươi với tiệc công tử của Lâm Linh nha, có lẽ khi ấy sẽ có không ít chuyện thú vị. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy trong ánh mắt Đại Nhi mang theo chút mong đợi, Lục Trạch hơi im lặng, nữ nhân này cũng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ tửu quỷ cũng thế, hồ ly tinh cũng vậy, có phải nữ công của Liên Bang đều thuộc loại chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn không thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái này khiến hắn có áp lực rất lớn, cá nhân hắn nghĩ bữa tiệc phong quân có thể yên ổn thu thập được linh tài hiếm có đã rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng... Vì để phòng vạn nhất, tăng thực lực lên không hề sai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh trò chuyện mấy câu với Đại Nhi lão sư, rồi đã đăng ký vào Kim Diệu thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người quen đường quen lối đến khu vực của phòng ngộ đạo, đối với họ thì đến phòng ngộ đạo như về nhà mình vậy, ngay cả học sinh năm thứ tư của lớp tinh anh cũng không chịu khó bằng họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù bây giờ vẫn chưa khai giảng, nhưng bên ngoài vẫn có người đang đợi, cho dù là đến ngày lễ ngày Tết, phòng ngộ đạo cũng được sắp xếp người, sẽ không xuất hiện hiện tượng trống vắng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai nam tử trung niên đang đứng đợi trông chắc là lão sư của trường tinh hệ Thự Quang. Thực lực của hai người đều là Thuế Phàm cảnh, một trong số đó là Thuế Phàm cảnh tầng sáu, người còn lại là Thuế Phàm cảnh tầng tám. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thấy Lục Trạch và Lâm Linh đến, hai lão sư đang đứng đợi nhìn hai người họ, sắc mặt hơi kỳ lạ, rõ ràng là không ngờ sẽ gặp Lục Trạch và Lâm Linh ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người cảm nhận tu vi của Lục Trạch, lại phát hiện họ đã hoàn toàn không nhìn rõ được thực lực của Lục Trạch, điều này khiến trong lòng hai người đều hơi kinh ngạc và hơi cay đắng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mới được bao lâu mà tu vi của vị Sơ Dương quân này đã sắp đuổi kịp họ rồi nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn về chiến lực thì nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là mạnh hơn họ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cảm giác sống hơn trăm tuổi cũng như sống trên người chó này làm tim rất mệt, rất muốn nghỉ hưu… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người yên lặng chờ đợi, rất nhanh đã tới lượt Lục Trạch và Lâm Linh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi vào phòng ngộ đạo, Lục Trạch đóng cửa lại, ngồi xếp bằng trên tấm đệm ở giữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lấy điện thoại di động ra, mặc dù trong phòng ngộ đạo không thể kết nối mạng, nhưng hôm qua Lục Trạch đã mua lại Hỏa Diễm phân thân, việc tiếp theo chính là lĩnh ngộ Hỏa Diễm phân thân trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1295: Dễ Say


Tinh thần lực của hắn khẽ động, hấp thụ một chùm sáng màu tím, lập tức ngộ tính của hắn tăng mạnh, trong đầu thư thái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn bắt đầu nhìn văn tự ghi chép trên Hỏa Diễm phân thân, số chữ của Hỏa Diễm phân thân còn nhiều hơn cả Băng Tinh Quyền, Băng Tinh Quyền có hai tỉ mốt chữ, còn Hỏa Diễm phân thân thì còn nhiều hơn hai tỉ rưỡi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều cũng may tu vi của Lục Trạch đề cao cộng thêm ngộ tính cũng được tăng lên nhờ chùm sáng màu tím, nên khi tu luyện tuy hơi đau đầu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chịu đựng được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Lục Trạch đã chìm đắm vào trong biển tri thức mà không tự dứt ra được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mười ngày sau, Lục Trạch chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt lóe qua một tia phù văn phức tạp màu đỏ, sau đó khóe môi hắn nhếch lên, hiện ra nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian mười ngày, cảm ngộ Hỏa Diễm phân thân không kể ngày đêm, cộng thêm buổi tối tiến vào không gian săn thú để thực hành, cuối cùng Lục Trạch đã thành công luyện Hỏa Diễm phân thân tới đầy cấp rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này Lục Trạch nhiều nhất có thể phân thân thành sáu mươi tư người. Chiến lực của Hỏa Diễm phân thân có liên quan tới tu vi của bản thân Lục Trạch và cường độ của thần thông hệ Hỏa. Hiện tại cường độ thần thông hệ Hỏa của Lục Trạch còn chưa đủ, chiến lực của Hỏa Diễm phân thân này cũng chỉ tương ứng với khoảng Thuế Phàm cảnh tầng năm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà thần thông hệ Hỏa của Lục Trạch không ngừng nâng cao, Lục Trạch có lòng tin nâng Hỏa Diệm phân thân đến Thuế Phàm cảnh tầng chín. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đến lúc đó sáu mươi tư Thuế Phàm cảnh tầng chín cùng gây khó dễ, nghĩ thôi cũng thấy hơi kích động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù đến lúc đó không gây khó dễ được thì hoàn toàn có thể tự nổ, sáu mươi tư Hỏa Diễm phân thân Thuế Phàm Cảnh tầng chín cùng tự nổ, rất tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều quan trọng nhất là phân thân được ngưng tụ của thần thuật này không khác gì bản thể của Lục Trạch, điều này càng có thể khiến Lục Trạch có được không ít tính thao tác trong chiến lược. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ví dụ như thực sự không đánh lại được thì hoàn toàn có thể để tất cả phân thân chia nhau ra chạy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều đáng tiếc là mặc dù Hỏa Diễm phân thân có công năng khá tốt, nhưng sức phá hoại cũng gần bằng Lôi Thương, so với Lôi Thương còn kém hơn chút, có thể nhìn ra thần thuật trong không gian săn thú vẫn là mạnh hơn chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, rồi hắn lại nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lần này Lục Trạch bắt đầu cảm ngộ quả cầu pha lê thần thông hắn tích góp đã lâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tám ngày sau, Lục Trạch từ từ mở mắt ra, đáy mắt lóe qua một tia lôi quang nửa tím nửa đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian tám ngày, hắn đã lĩnh ngộ hết cả quả cầu pha lê thần thông hệ Kim, quả cầu pha lê thần thông Thổ hệ, quả cầu pha lê thần thông hệ Hỏa và quả cầu pha lê thần thông hệ Lôi tích góp được thời gian này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù bản thân hắn còn chưa tu luyện được những thần thông này đến cảnh giới đầy cấp của bản đồ thứ ba, nhưng vẫn mạnh hơn thần thông đầy cấp của bản đồ thứ hai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù chỉ sử dụng những thần thông này chiến lực của Lục Trạch cũng có thể đạt tới trình độ Thuế Phàm cảnh tầng sáu, chỉ cần thần thuật theo kịp thì Lục Trạch tin chiến lực của hắn sẽ tăng vọt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn về thần thông hệ Lôi, sau khi Lục Trạch cảm ngộ quả cầu pha lê thần thông hệ Lôi của bản đồ thứ ba thì huyết sắc lôi quang chuyển hóa càng nhanh chóng hơn, lúc này nó đã chuyển hóa được gần một nửa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phối hợp với thuần thuật lôi vân, công kích lúc này của Lục Trạch thậm chí đã có thể tới gần Hành Tinh cấp! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đó thật sự là tới gần Hành Tinh cấp, chứ không phải là tự dẫn huyết lôi vào cơ thể tìm cái chết mới có thể nâng cao uy lực như lúc ở tinh hệ Ách Nạp kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch đã rất hài lòng về điều này rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ít nhất hiện giờ Lục Trạch đã có thể tiện tay giết chết hung thú Thuế Phàm cảnh tầng sáu trong không gian săn thú. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa thời gian mười tám ngày này, sau khi Lục Trạch ăn xong Kim Sắc trái cây, lại nếm thử rượu Kim Sắc trái cây, mặc dù ban đầu hắn không uống rượu, nhưng không thể không nói hiệu quả của rượu trái cây này thực sự quá tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi đã cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, thậm chí còn có hiệu quả cao hơn Kim Sắc trái cây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khuyết điểm duy nhất chính là dễ say, mỗi lần Lục Trạch uống xong rượu Kim Sắc trái cây đều cảm thấy tầm nhìn bay bổng, cũng may là uống rượu này trong không gian săn thú, nếu uống rượu này ở hiện thực thì sẽ để người ta cười chết mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1296: Rời Đi Sớm


Trong đầu Lục Trạch theo bản năng mà hiện lên vẻ mặt chán ghét kia của nữ tửu quỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều cho dù là uống rượu này trong không gian săn thú thì vẫn có mấy lần Lục Trạch đã đụng phải đại lão vì uống say, kết quả bị đại lão treo lên đánh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù hơi bi thương, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì nâng cao cường độ xác thịt, Lục Trạch chỉ có thể ngậm nước mắt tiếp tục nát rượu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc tạm thời Lục Trạch không biết phải nói thế nào với nhóm nữ tửu quỷ về thứ này, nếu không hắn cũng hơi tò mò nữ tửu quỷ kia liệu có say hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ có thể đợi sau này có cơ hội rồi nói thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian mười tám ngày này, kết hợp với rượu Kim Sắc trái cây, cường độ xác thịt của Lục Trạch đã nâng lên trình độ Thuế Phàm cảnh tầng năm, hắn cảm thấy lúc này hắn đã đủ để sử dụng chùm sáng màu đỏ đặc biệt của Thuế Phàm cảnh tầng bảy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều đáng tiếc là Lục Trạch hiện giờ chỉ có thể đánh ngang tay với hung thú Thuế Phàm cảnh tầng bảy, đây còn là dựa vào uy lực của thần thuật huyết lôi đã chuyển hóa một nửa kia, thậm chí gặp phải hung thú có tốc độ nhanh, hắn vẫn phải dựa vào không gian di động để chạy trốn mới được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đánh ngang tay và chạy trốn đối với người chơi đi đường rừng thực ra chẳng khác gì đánh không lại, dù sao cũng không thể đánh chết hung thú thì hắn vẫn không thể có được chùm sáng, có thời gian này còn không bằng hắn giết thêm mấy hung thú Thuế Phàm cảnh tầng sáu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi chuyển hóa hết toàn bộ tích góp hiện tại của hắn thành thực lực, Lục Trạch đã đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu hoạch của hắn đều đã lĩnh ngộ xong rồi, thời gian tiếp theo không cần ở phòng ngộ đạo nữa, Lục Trạch định giữ lại thời gian mười hai ngày này, đợi sau này rồi dùng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếp theo, hắn cần phải nâng cao tu vi rồi, phải nâng lên Thuế Phàm cảnh tầng ba trước khi đến tiệc phong quân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi mở cửa phòng ngộ đạo, ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu lên mặt của Lục Trạch, hắn híp mắt lại, không để ý ánh mắt của người đang đứng chờ, hắn trực tiếp đi ra khỏi khu vực phòng ngộ đạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian phòng ngộ đạo của Lâm Linh chỉ có bảy ngày, lúc họ đến đã nói trước, sau khi Lâm Linh tu luyện xong ở phòng ngộ đạo thì sẽ về thẳng luôn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao bây giờ nàng cũng có Linh Mâu hào của riêng mình, nàng đã là một nữ hài tử chín chắn, có thể tự về nhà rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bước ra khỏi cửa thành của Kim Diệu thành, người canh cửa thành đã đổi rồi, không còn là nữ tử xinh đẹp thanh tú Đại Nhi lần trước nữa, mà là soái ca tóc trắng lạnh lùng Lạc Băng Tình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thấy Lục Trạch đi ra, Lạc Băng Tình khẽ gật đầu với hắn, cũng không bắt chuyện, sau đó đã lại nhắm mắt bắt đầu tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn Lạc Băng Tình đang cố gắng tu luyện, tất nhiên cũng không làm phiền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn bước tới trạm hàng không, lấy Sơ Dương hào ra rồi rời khỏi Kim Diệu tinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi vào đại sảnh phi thuyền, Lục Trạch không khỏi vươn vai, tâm trạng thả lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tu luyện cường độ cao mười tám ngày liên tiếp, mặc dù mỗi ngày đều cảm thấy rất sướng khi có tiến bộ mới, nhưng mà cũng vô cùng mệt mỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vẫn luôn cảm ngộ thần thông, nếu không phải bản thân có chùm sáng màu tím, hơn nữa còn là võ giả cấp cao, chắc là hắn đã trọc đầu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không khỏi xoa mái tóc đen dày của mình, hiện ra nụ cười thỏa mãn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tóc nhiều là tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nửa tiếng sau, Sơ Dương hào tiến vào sao kim, đến bên cạnh phòng của Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi phi thuyền dừng lại, Lục Trạch vừa bước ra khỏi phi thuyền đã ngửi thấy một mùi thơm đậm đà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mắt hắn lập tức sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đến sớm không bằng đến đúng lúc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ăn cơm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch xông tới trước cửa của Nam Cung Tĩnh, gõ cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong chợt vang lên tiếng nói dịu dàng của Thu Nguyệt Hòa Sa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó Thu Nguyệt Hòa Sa mở cửa ra, nhìn thấy Lục Trạch, nàng đã hiện ra nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch tiểu đệ đệ, sao về sớm vậy? Thời gian phòng ngộ đạo của ngươi hình như là một tháng mà? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy Lục Trạch cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tạm thời không cần tu luyện ở phòng ngộ đạo nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc này, trong phòng đã vang lên tiếng của Alice: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tĩnh tỷ tỷ, Hòa Sa tỷ tỷ, ăn cơm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy tiếng của Alice, bỗng chốc mắt của Lục Trạch đã liếc thẳng vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy ánh mắt của Lục Trạch, Thu Nguyệt Hòa Sa vừa tức vừa buồn cười, tránh người ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1297: Coi Hắn Là Ai?


- ͏͏ Vào trong đi, họ vừa nấu cơm xong đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bước vào trong phòng, Nam Cung Tĩnh đang xách bình rượu ngồi trước bàn ăn, Anh Anh đã ngồi yên trên vị trí của nàng rồi, trước mặt nàng có một bát cơm đắp thành ngọn núi nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ thỏa mãn của nàng rõ ràng là rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly, Lâm Linh và Alice thì đang đặt món ăn lên trên bàn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thấy Lục Trạch trở về, ba người đều hơi kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rồi Alice mang theo sự vui mừng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Học trưởng ~ Sao ngươi về nhanh như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe miệng Lục Ly cong lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không lẽ là muốn ăn cơm, định ăn cơm xong rồi đi tu luyện chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ …… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tên Lục Ly này coi hắn là loại người gì? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù hắn thích ăn, nhưng hắn là loại người đó sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy hắn bị kỳ thị! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc này Nam Cung Tĩnh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ A Trạch, đúng lúc chúng ta đang thảo luận chuyện tiệc phong quân của ngươi và tiệc công tử của Lâm Linh đây, ngươi về rất đúng lúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời của Nam Cung Tĩnh, Lục Trạch hơi tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thời gian đến biên giới hư không đã quyết định rồi, còn hai mươi ngày nữa, chúng ta định tổ chức tiệc vào nửa tháng sau, địa điểm thì ở bên hồ này, công tử được mời tổng cộng cso tám mươi ba người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nhưng ngoài công tử ra, đến lúc đó sẽ có không ít người của quân đội và người phụ trách đoàn thám hiểm tới, đến lúc đó số người chắc khoảng hơn một trăm người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đồ cần dùng cho tiệc phong quân chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, có không ít phần thưởng của ta và hồ ly tinh giành được lúc đó. Đúng rồi, không phải ngươi có ba Thiên Dương linh quả sao? Nếu như ngươi không dùng thì lúc đó có thể lấy ra làm màu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe tiếng, bỗng hiện ra nụ cười ngại ngùng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có gì mà làm màu với không làm màu, con người ta bình thường đều không làm màu… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xong, hắn lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy ngày mai bảo người đem Thiên Sơn linh quả qua đây, không phải làm màu gì cả, dù sao cũng phải nhiệt tình với khách… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói thật, mặc dù phần thưởng Thiên Sơn linh quả đã được phát từ lâu rồi, nhưng bản thân Lục Trạch cũng không đi nhận, dù sao đối với hắn thì thứ này hoàn toàn không có tác dụng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc bây giờ có thể lấy ra mời người khác, đây cũng coi như là lựa chọn không tồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe Lục Trạch nói vậy, mọi người đều không khỏi khinh bỉ nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này Thu Nguyệt Hòa Sa híp mắt cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đúng rồi, tiệc công tử của Linh Linh và tiệc phong quân của ngươi tổ chức chung, đến lúc đó họ phải tặng hai phần quà mới được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe Thu Nguyệt Hòa Sa nói vậy, Lục Trạch bỗng hiện ra nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tên này cừ thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất được lòng ta! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ He he ~ Đến lúc đó rượu của ta ~ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong mắt Lục Trạch và Nam Cung Tĩnh toàn là vẻ khát khao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh nhìn nụ cười của hai người, không khỏi khinh bỉ, không muốn nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian mười tám ngày này, tiến bộ của Lục Ly và Alice lại nâng cao thêm, bây giờ thậm chí đã có khoảng bốn trăm khiếu Thông Khiếu cảnh rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh mấy ngày trước cũng đã đột phá Thuế Phàm cảnh tầng hai, mặc dù chiến lực vẫn kém hơn Lục Trạch, nhưng cũng coi như là không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn về Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa, Lục Trạch không có hỏi, tóm lại chắc chắn mạnh hơn hắn là đúng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn cơm xong, Lục Trạch một mình trở về ký túc xá, sau đó hắn muốn bế quan đột phá Thuế Phàm cảnh tầng ba. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Ly và Alice thì vẫn tu luyện cùng Lâm Linh ở chỗ của Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Buổi tối sáu ngày sau, trong phòng của Lục Trạch, Lục Trạch từ từ mở mắt ra, đáy mắt lóe qua một tia sáng màu vàng đỏ, tia sáng màu vàng đỏ chiếu sáng trong căn phòng tối tăm, tựa như một tia chớp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cùng lúc đó, tấm chắn không nhìn thấy xung quanh hắn đã biến mất, khí tức cùng bạo của Lục Trạch khẽ tràn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thuế Phàm cảnh tầng ba! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Phù… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch kẽ thở ra, nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh của hắn. Tu vi nâng lên đến Thuế Phàm cảnh tầng ba, cường độ xác thịt cũng tăng mạnh, thậm chí không lâu nữa đã có thể đạt đến trình độ Thuế Phàm cảnh tầng sáu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch mỉm cười, hơi vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng cũng đột phá đến Thuế Phàm cảnh tầng ba rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết chiến lực hiện giờ của hắn đã tới tầng nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong mắt Lục Trạch mang theo vẻ mong chờ, không chừng đã tới rất gần Hành Tinh cấp rồi nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1298: Thử Nghiệm Thành Quả


Hắn cảm nhận trạng thái của không gian săn thú, phát hiện lúc này hắn đã có thể tiến vào trong không gian săn thú, thế là hắn lập tức nhắm mắt lại, tiến vào không gian săn thú. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong vẫn cảnh hoang dã, không khí hanh khô, ánh mặt trời nóng rực quen thuộc, mùi gió cát quen thuộc kia làm Lục Trạch không khỏi híp mắt lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù mỗi ngày hầu như hắn đều là chết rồi bị đưa ra ngoài, nhưng Lục Trạch bày tỏ trở về trong này vẫn giống như về nhà vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Grào! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc Lục Trạch không khỏi hơi cảm thán, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng rống cuồng bạo, cùng lúc đó Lục Trạch cảm thấy có nhiệt độ vô cùng nóng nực đang tới gần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe miệng hắn không khỏi co giật, cơ thể hiện lên tia sáng màu bạc, chớp mắt đã biến mất tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ nó nơi này quả nhiên không phải nhà của hắn, đâu có ai vừa về nhà đã bị đối xử như vậy hả? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa dùng không gian di động ra cách xa hàng cây số, xạ tuyến màu đỏ nóng rực chói mắt đã xuyên qua vị trí vừa rồi của Lục Trạch, nặng nề đánh xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không có tiếng nổ, chỉ có tiếng bụp. Xạ tuyến màu đỏ kia đã chui sâu vào trong đất hoang, sau đó vết nứt bắt đầu lan ra trên mặt đất giống như mạng nhện. Nham thạch màu đỏ chui ra từ trong vết nứt, nhiệt độ không khí nháy mắt đã tăng lên rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mạnh quá! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn đất hoang nổi lên nham thạch sôi ùng ục, mồ hôi trên trán đã chảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa quay đầu đã thấy cách xa hàng chục cây số, có một con bạo long dữ tợn thân cao gần trăm mét, cả người phủ lân giáp màu đỏ, khí tức vô cùng cuồng bạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, ánh mắt nhìn Lục Trạch của con bạo long này lấp lóe sự hung ác bạo ngược. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Grào! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại một tiếng rống, bạo long há miệng, trong miệng có nham thạch cuồn cuộn, tia sáng màu đỏ nóng rực chói mắt. Sau khi cảm nhận được khí tức cuồng bạo, Lục Trạch khẽ híp mắt, sau đó trong không khí quanh người hắn hiện lên ngọn lửa màu đỏ diễm lệ, rồi từng ngọn lửa bùng cháy, cuối cùng ngưng tụ thành từng bóng người, tổng cộng sáu mươi tư cái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mỗi một bóng người đều trông giống y hệt Lục Trạch, nhưng trên mặt lại không hề có chút biểu cảm nào, khí tức vô cùng mãnh liệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hỏa Diễm phân thân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi tu vi của hắn được nâng lên, rồi kết hợp với thần thông hệ Hỏa của hắn, khí tức Hỏa Diễm phân thân của hắn đã có được trình độ của Thuế Phàm cảnh tầng chín rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng thời, trên đỉnh đầu Lục Trạch xuất hiện một lôi vân hình vuông hàng chục cây số. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lôi vân có lôi quang nửa đỏ nửa tím chớp lóe, khí tức còn bạo ngược hơn cả Hỏa Diễm phân thân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đoàng! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáy mắt Lục Trạch lóe qua một phù văn phức tạp nửa đỏ nửa tím, sau đó lôi vân đã bắt đầu gào rít theo suy nghĩ của Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Linh lực trong hư không bị kéo vào trong lôi vân, sau đó có liên tiếp hơn mười lôi quang đánh ra, lướt qua không gian, đánh về phía bạo long Hỏa Lân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cùng lúc, sáu mươi tư phân thân đã biến mất tại chỗ, bay về bạo long Hỏa Lân ở phía xa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch khẽ thở ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Năng lượng tiêu hao cho sáu mươi tư Hỏa Diễm phân thân liên tiếp còn lớn hơn Lôi Vân thần thuật rất nhiều, cộng thêm tiêu hao lúc ban đầu để ngưng tụ Lôi Vân thần thuật, khiến cho năng lượng lúc này của Lục Trạch đã giảm gần một phần ba. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng may vận chuyển sau đó của thần thuật vân lôi tiêu hao vô cùng ít, chỉ cần hắn không phải liều mạng ngưng tụ lôi quang, đa số tiêu hao đều là Lôi Vân thần thuật trực tiếp hấp thụ từ trong hư không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây cũng là một thần thuật hiện giờ Lục Trạch của trực tiếp hấp thụ chuyển hóa thành linh lực từ hư không. Đối với Lục Trạch, cho dù có thần thuật mạnh mẽ hơn thì tạm thời cũng không thể thay thế được Lôi Vân thần thuật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, tạm thời Lục Trạch cũng không có thần thuật nào mạnh hơn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hỏa Diễm phân thân mang theo bản năng chiến đấu bao vây lấy bạo long Hỏa Lân, cùng với khí tức hơn mười tia lôi quang tản ra trên đỉnh đầu khiến không gian méo mó, khí tức vô cùng kinh người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con bạo long Hỏa Lân này rõ ràng không ngờ tới nó chỉ là vừa nhìn thấy một vật nhỏ, sau đó thuận miệng phun một cái mà thôi, kết quả vậy mà lại phun phải thứ hung ác thế này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nói cảm nhận được sự uy hiếp, lập tức đã càng bạo ngược hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Grào! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nó ngẩng đầu gào rống, lân giáp màu đỏ quanh người như đá quý màu đỏ bung ra ánh sáng màu đỏ nóng hầm hập. Dưới ánh sáng, trong phạm vi hơn mười cây số từ chỗ nó đứng đã biết thành nham thạch màu đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1299: Miễn Cưỡng Đạt Chiến Lực Hành Tinh Cấp


Bạo long Hỏa Lân khổng lồ đứng trên nham thạch, khí tức cuồng bạo vô cùng bạo ngược, giống như Hỏa Diễm thần thú vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy khí tức này có vẻ kém hơn so với thỏ việt dã và cự lang giáp đỏ Thuế Phàm cảnh tầng tám đã gặp lần trước, nhưng vẫn miễn cưỡng đạt trình độ Hành Tinh cấp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con bạo long Hỏa Lân này khí tức bạo ngược, chân phải dẫm mạnh về phía trước một bước, nham thạch trên mặt đất phun trào, khí tức nóng rực cuồng bạo quét qua, chớp mắt đã làm tan chảy hai mươi ba phân thân không kịp né tránh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cùng lúc đó, dòng nham thạch thô dài nhất đã đón lấy hơn mười tia lôi quang kia. Hai bên va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức, nham thạch bắn tứ tung, lôi quang cũng quét khắp trời đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khí tức cuồng bạo đủ để giết chết một số cường giả Thuế Phàm cảnh yếu ớt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hỏa Diễm phân thân còn lại trong môi trường nóng rực như vậy lại không hề có chút không thích ứng nào, dù sao họ vốn là nguyên tố hệ hỏa được ngưng tụ thành cơ thể mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xung quanh người họ cũng cháy lên ngọn lửa màu đỏ nóng rực, hoặc là sử dụng xạ tuyến Hỏa Diễm từ xa, hoặc là trực tiếp xông vào đánh lộn ở khoảng cách gần, không ngừng ra công kích với bạo long Hỏa Lân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch không tiến lên, mà chỉ ăn dưa xem kịch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn chỉ muốn xem xem Hỏa Diễm phân thân và thần thông lôi vân của hắn rốt cuộc có uy lực lớn tới mức nào sau khi hắn đột phá Thuế Phàm cảnh tầng ba. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thực lực của con bạo long Hỏa Lân này cực kỳ mạnh, tu vi Thuế Phàm cảnh tầng tám, chiến lực thế mà có thể đạt tới trình độ Hành Tinh cấp sơ nhập, đúng là đáng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất rõ ràng, Hỏa Diễm phân thân của Lục Trạch không thể tạo ra uy hiếp gì cho nó, nhưng Lôi Vân thần thuật vẫn khiến nó hơi kiêng dè. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xem ra Lôi Vân thần thuật của hắn chắc cũng có thể uy hiếp được cường giả Hành Tinh cấp sơ nhập rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều uy hiếp cũng chỉ là uy hiếp mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu óc của con bạo long Hỏa Lân này dường như không tốt cho lắm, tuy Hỏa Diễm phân thân của Lục Trạch không có uy hiếp gì với nó, nhưng lại vẫn kiềm chế được nó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như ở trong thế giới thực, thì thấy một mình Lục Trạch lén lút xem kịch chắc đã xông tới đánh hắn lâu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng điều này cũng khiến Lục Trạch có không ít suy nghĩ to gan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xem ra trong không gian săn thú, công dụng của Hỏa Diễm phân thân này không chừng còn rộng tưởng tượng của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trận đại chiến này kéo dài mười mấy phút, Hỏa Diễm phân thân của Lục Trạch một khi bị tan chảy, hắn lại ngưng tụ phân thân mới lên đánh, còn Lôi Vân thần thuật thì lén lút ở phía xa dùng lôi quang để tấn công bạo long Hỏa Lân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáng tiếc là nham thạch của bạo long Hỏa Lân đã hoàn toàn phòng ngự được lôi quang của Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy năng lượng của hắn đã không còn nhiều, không khỏi chặc lưỡi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ừm… Lần này coi như đánh hòa là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, cả người hắn lấp lóe ngân quang, cơ thể nháy mắt đã biến mất ở hàng nghìn cây số. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi hắn biến mất, chỉ trong vài hơi thở, Lôi Vân thần thuật và Hỏa Diễm phân thân cũng biến mất theo, chỉ còn lại bạo long Hỏa Lân mặt ngẩn ngơ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Lục Trạch đang chuồn ở phía xa đã nghe thấy tiếng rống vô cùng cáu tiết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn mỉm cười, mặc dù bây giờ hắn chưa gây khó dễ được cho cự lão hung thú Thuế Phàm cảnh tầng tám, nhưng hắn dựa vào sự kiềm chế của Hỏa Diễm phân thân và thần thông không gian di động, vậy muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không cần phải lo lắng bị cự lão treo lên đánh nữa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như vậy, chiến lực của hắn miễn cưỡng có thể tính là Hành Tinh cấp sơ nhập rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chiều tối, trong không gian săn thú, Hỏa Diễm phân thân của Lục Trạch không ngừng mạnh lên, thời gian Lục Trạch ở trong không gian săn thú càng dài hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

cho dù thu thoảng bị cự lão hung thú thần thông Thuế Phàm cảnh tầng tám, thậm chí là Thuế Phàm cảnh tầng chín phát hiện, Lục Trạch cũng có thể kết hợp thần thông không gian di động và thần thuật Hỏa diễm phân thân để thuận lợi thoát thân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà sức phá hoại của Lôi Vân thần thuật của hắn đã miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn Hành Tinh cấp, ngoài hung thú Thuế Phàm cảnh tầng bảy có thần thông Thổ hệ ra, hung thú khác cơ bản đều bị giết trong chớp mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong thời gian một buổi sáng ngắn ngủi, Lục Trạch đã thu hoạch được hàng chục chùm sáng màu đỏ đặc biệt và chùm sáng màu tím đặc biệt Thuế Phàm cảnh tầng bảy, đương nhiên cũng bao gồm không ít quả cầu pha lê thần thông. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1300: Thứ Quỷ Quái Gì Đây


Lục Trạch đang dạo chơi trên vùng hoang dã, muốn tìm con mồi thích hợp với bản thân, ví dụ như con nhím màu vàng gặp lần trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một con nhỏ xíu như vậy thế mà lại có tu vi Thuế Phàm cảnh tầng ba, hơn nữa chiến lực lúc đó theo Lục Trạch thấy chắc chắn là vượt quá Thuế Phàm cảnh tầng tám, đó gần như là không thể tưởng tượng nổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hơi nghi ngờ con nhím nhỏ màu vàng kia có khi cũng biết thần thuật, hoặc là thần thông của nó vô cùng mạnh mẽ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như bây giờ gặp được, Lục Trạch cảm thấy không chừng hắn có thể săn giết con nhím nhỏ màu vàng kia, như vậy thì thu hoạch của hắn chắc sẽ không nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng đáng tiếc đã nhiều ngày như vậy, Lục Trạch cũng không còn gặp lại con nhím nhỏ màu vàng kia nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn các đại lão hung thú khác ví dụ như cự mãng đen trắng, còn có Kim Thứ hổ cao hơn trăm mét kia, thì Lục Trạch cũng rất ít khi gặp được, mỗi lần gặp trừ khi vận may tốt, nếu không cũng chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, mặt trời trong không gian săn thú lại biến mất dưới đường phẳng, cả không gian cũng bắt đầu dần dần bị bóng tối nuốt chửng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch khẽ thở ra, cả người căng cứng, lại căng thẳng quan sát xung quanh, hắn cũng rất tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao thời gian ở bản đồ thứ ba của hắn cũng không tính là ít nữa, số lần chìm vào màn đêm tổng cộng mới chỉ có một hai lần, lần này là lần thứ ba Lục Trạch tiến vào màn đêm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với Lục Trạch, ban đêm trong không gian săn thú thực sự là tàn nhẫn vô tình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tốt xấu gì cũng phải để hắn biết bản thân chết thế nào chứ? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bóng tối dần dần buông xuống, Lục Trạch phát hiện trên đồng hoang dường như đã trở nên vô cùng yên tĩnh, hắn nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy hung thú nào khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Lục Trạch lại thấy một cái cây cao hàng nghìn mét cách hắn khoảng mười mấy cây số. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gió nhẹ màu xanh trên người hắn bắt đầu xoay chuyển, rồi biến mất tại chỗ, sau đó đã xuất hiện bên trong tán cây rậm rạp kia của cực thụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ hắn rất nhát, co rúm trong tán cây, tinh thần lực tràn ra, bao phủ xung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc này, bỗng nhiên mắt của Lục Trạch sáng lên, có một suy nghĩ to gan! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ hắn không chỉ có một mình! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn còn có Hỏa Diễm phân thân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hán hoàn toàn có thể rải rác Hỏa Diễm phân thân ở xung quanh, như vậy hắn không tin hung thủ có thể trực tiếp đánh trúng hắn một cách chuẩn xác! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ như vậy, đáy mắt Lục Trạch lập tức lóe qua một phù văn phức tạp màu đỏ, sau đó trên cành cây đã xuất hiện sáu mươi tư phân thân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch phân bố Hỏa Diễm phân thân xung quanh hắn, trận hình lờ mờ bao vây lấy hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Như vậy đến lúc đó chỉ cần vị đại lão kia muốn qua đây cũng cần phải vượt qua nhiều Hỏa Diễm phân thân như vậy. Nếu nó không qua đây, mà trực tiếp đánh với Hỏa Diễm phân thân, thì Lục Trạch không tin như vậy hắn còn không thể phát hiện ra hung thủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, màn đêm đã ngày càng sâu, Lục Trạch có thể cảm nhận được vòng bao vây của bóng tối đang không ngừng thu nhỏ, từ hơn mười cây số, xuống còn mấy cây số, cuối cùng là hàng trăm mét. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cả người Lục Trạch căng cứng, Liễm Tức Thuật sử dụng đến trình độ cao nhất, chờ đợi đại lão không biết tên kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc này, Lục Trạch cảm nhận được liên kết tinh thần của một Hỏa Diễm phân thân đã mất liên kết, sau đó chỉ trong chớp mắt, hàng chục liên kết tinh thần đồng loạt biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đ* t mẹ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lục Trạch chấn động, hàng chục liên kết tinh thần biến mất này lại không cùng phương hướng, dường như là xung quanh Lục Trạch hướng nào cũng có. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Da đầu Lục Trạch tê dại, chớp mắt cảnh giác quét khắp nơi, ngay lúc này, Lục Trạch đã thấy một bóng đen biến mất trong bóng tối phía xa, im hơi lặng tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì tốc độ của hư ảnh thực sự quá nhanh, nên Lục Trạch cũng không thể nhìn rõ được đó là cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà cho dù là vậy, Lục Trạch vẫn cảm thấy sau lưng ướt sũng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không phải có ma thật chứ? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc này, lại là một có liên kết tinh thần biến mất, lần này Lục Trạch cuối cùng cũng đã nhìn rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong bóng tối, đột nhiên có thân ảnh màu đen xuất hiện, đây là con cự lang màu đen vai chỉ cao khoảng hai mét, cự lang mượn bóng tối không ngừng xuất hiện rồi biến mất, tựa như ma quỷ vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai mươi mốt con cự lang màu đen xuất hiện, chúng giơ móng vuốt sắc bén của mình, lướt qua sau lưng Hỏa Diễm phân thân, gần như trong nháy mắt Hỏa Diễm phân thân đã bị diệt sạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 1301: Qủa Nhiên Có Thần Thông


Thuế Phàm cảnh tầng bảy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thuế Phàm cảnh tầng tám! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thuế Phàm cảnh tầng chín! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thực lực của những con cự lang màu đen này cực kỳ đáng sợ, thất nhất cũng là Thuế Phàm cảnh tầng bảy, thậm chí Thuế Phàm cảnh tầng tám cũng không phải số ít, ngay cả Thuế Phàm cảnh tầng chín cũng có một con! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng đây chỉ là hai mươi mốt con cự lang màu đen thôi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thực lực như vậy chắc chắn bầy thú này là sinh vật cao nhất trong chuỗi thức ăn trong bản đồ thứ ba! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáy mắt Lục Trạch lóe qua tia lạnh băng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu là có cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh cấp bảy, vậy thế nào hắn cũng phải giữ lại mấy con chứ nhỉ? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ở đã ghi thù hai lần trong quyển sổ nhỏ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lần này hắn phải trả thù! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đùng đoàng… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng sấm vang rền, lôi vân cuồng bạo bỗng xuất hiện ở khu vực hàng trăm mét trên đỉnh đầu của Lục Trạch, bên ngoài lôi vân là bóng tối sâu không thể thấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đáy mắt Lục Trạch lấp lóe phù văn phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chết đi! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từng tia lôi quang nửa tím nửa đỏ chói mắt ở trong không gian không lớn, tia sáng hừng hực tạm thời đánh tan bóng tối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lần này, Lục Trạch thậm chí chủ động tiêu hao năng lượng lớn để ngưng tụ lôi quang, đủ để đánh xuống hơn trăm lôi quang khủng bố, chia ra đánh về phía tất cả cự lang màu đen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đoàng đoàng đoàng… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiếng sấm không ngừng bên tai, nổ tung trong bóng tối vốn yên tĩnh không tiếng động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Áu u ~~! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rõ ràng những con cự lang màu đen này đã cảm nhận được sự uy hiếp, lông màu đen quanh người lập tức đều dựng lên, phát ra tiếng hút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, điều khiến Lục Trạch hơi không dám tin là tốc độ của cự lang màu đen cực nhanh, gần như trong chớp mắt, cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng chính đã xuất hiện ở sau lưng hắn, hơi thở sắc bén quét qua, ngân quang quanh người Lục Trạch lấp lóe, chớp mắt dịch chuyển ra hàng trăm mét, cực kỳ miễn cưỡng tránh được tấn công lần này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn còn chưa kịp thở dốc, lại có rất nhiều còn cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng tám nhào về phía hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhanh quá! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy da đầu tê dại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tốc độ của những con cự lang màu đen này nhanh quá rồi đấy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thậm chí ngay cả Lôi Vân thần thuật cũng không thể đánh trúng cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng tám và Thuế Phàm cảnh tầng chín, ngay cả cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng bảy bị đánh trúng cũng là vô cùng miễn cưỡng, chỉ có hai con bị đánh trúng, còn lại thì chỉ là trọng thương mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của Lục Trạch liếc nhìn chiến trường, tư duy xoay chuyển, đồng thời lại đánh lôi quang xuống để yểm hộ cho hắn né tránh đuổi giết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một con cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng chín, sáu con cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng tám gần như trong chớp mắt ngắn ngủi đã ép Lục Trạch đầu đầy mồ hôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa toàn lực đột phá phong tỏa không gian sử dụng không gian di động, vừa phối hợp sự yểm hộ của Lôi Vân thần thuật và sự linh hoạt của thần thuật Thanh Điểu số một, cuối cùng cũng tạm thời chưa bị giết chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng năng lực của hắn đang cấp tốc giảm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù là Lôi Vân thần thuật hấp thụ linh khí xung quanh thì cũng có thời gian và giới hạn nhất định, vượt quá giới hạn này thì cần năng lực của bản thân Lục Trạch để duy trì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Lục Trạch muốn yểm hộ cho bản thân, vậy tất nhiên lôi quang phải đánh loạn như không mất tiền, tiêu hao này khiến hắn thật sự hơi không chống đỡ nổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thậm chí bây giờ hắn ngay cả thời gian để giết mấy con cự lang màu đen Thuế Phàm cảnh tầng bảy trọng thương cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau mấy hơi thở, Lục Trạch nhìn hai con cự lang màu đen bị đánh chết hóa thành tro, để lại mười hai chùm sáng màu đỏ đặc biệt và mười một chùm sáng màu tím đặc biệt, còn có hai hai quả cầu pha lê thần thông màu đen nửa trong suốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quả nhiên có thần thông! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mắt Lục Trạch chợt sáng lên, lại lần nữa ngưng tụ hàng chục tia lôi quang yểm hộ, cơ thể hắn chớp mắt đã di chuyển tới bên cạnh chùm sáng, cấp tốc nhặt chùm sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó trong mắt hắn lóe qua tia dữ tợn, trực tiếp tiêu hao hết tất cả năng lượng di chuyển đến nơi cách hàng nghìn cây số. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc kệ nói thế nào, ở lại đây chắc chắn chỉ có con đường chết, nếu rời đi không chừng còn có thể bừa một trận thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi Lục Trạch xuất hiện lần nữa, lập tức khẽ thở ra, cảm giác cơ thể bị đào rỗng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận