Tùy Thân Liệp Thú Không Gian

Chương 594: Anh Anh, Đình Đình


Chương 594: Anh Anh, Đình Đình


Lục Trạch lại nhìn Anh Anh đang long lanh nhìn Lâm Linh, khóe miệng co giật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quả nhiên tiểu la lỵ này không phải la lỵ đàng hoàng, làm gì có la lỵ đàng hoàng nào lại đi thích tiểu tỷ tỷ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Lâm Linh mỉm cười nhìn Anh Anh, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu muội muội, ngươi đến đây làm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh ngẩng đầu, thản nhiên mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh hơi sững sờ, sau đó lại nghe thấy Anh Anh mở miệng nói thêm: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu tỷ tỷ, ngươi có thể gọi ta là Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh nghe vậy thì nụ cười dịu đi mấy phần, nhịn không được đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Anh Anh, lần nữa mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy Tiểu Anh Anh, ngươi đến đây làm gì thế? Ngươi đi lạc à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy thì lắc đầu, sau đó cơ thể nhỏ nhắn đứng thẳng, tay nhỏ chống nạnh, trên khuôn mặt không cảm xúc khẽ dao động, giọng nói cũng hơi chập trùng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đến để tìm Đình Đình cùng đến trường, ta tỉnh ngủ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đình Đình? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh nhìn Anh Anh hình như đang hơi đắc ý, lần nữa liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng qua sự nghi ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Lâm Linh mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, Đình Đình là ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đình Đình, là bằng hữu của ta, nàng chơi nhảy dây với ta! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói đến tiểu nữ hài tên Đình Đình, trên gương mặt của tiểu la lỵ tóc bạc xuất hiện thêm mấy biểu cảm sinh động, đôi mắt màu xanh biếc của nàng hơi lấp lánh, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh càng nghe càng không hiểu, vì sao tiểu gia hỏa này lại đến đây tìm tiểu đồng bọn của nàng đi học? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nơi này là đại học Liên Bang mà? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn tuổi tác của tiểu gia hỏa, chắc phải vừa học nhà trẻ mới đúng chứ? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt Lục Trạch và Lâm Linh lấp lóe, phát hiện một vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói cách khác, tiểu gia hỏa này không phải nữ nhi của lão sư hay muội muội của ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng đến nơi này, vẻn vẹn chỉ vì tìm tiểu đồng bọn của nàng để cùng nhau đến trường? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh phát hiện điểm mù, trong mắt hai người lóe lên một tia kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sao tiểu gia hỏa này lại đến sao kim? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch lại lộ ra nụ cười dịu dàng lần nữa, nhìn Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, sao ngươi đến đây được thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe thấy vậy thì khẽ nghiêng đầu nhìn Lục Trạch, đôi mắt màu xanh biết xuất hiện chút nghi ngờ, dường như nàng cảm thấy vấn đề hắn hỏi rất ngu xuẩn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta muốn đến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ta muốn đến? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lục Trạch giật mình, hô hấp bình tĩnh lại, mở miệng tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có người mang ngươi tới sao? Ba ba mụ mụ của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy thì hơi sững lại, dường như đang suy tư. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, ánh mắt của nàng hơi trợn tròn như thể phát hiện ra gì đấy, quay đầu nhìn Lục Trạch trong ánh mắt còn mang theo chút cảnh giác, đồng thời chân ngắn nhỏ lùi về sau hai bước: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chẳng lẽ ngươi là bọn buôn người mà Đình Đình nói? Chẳng lẽ đây là câu hỏi tiểu bằng hữu người lớn có ở nhà không trong truyền thuyết? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn buôn người? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn đôi mắt màu xanh biết sáng long lanh thuần khiết đầy cảnh giác kia của Anh Anh, cảm thấy ngực mình hơi nhói lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hắn, đẹo trai lịch lãm ga lăng phóng khoáng thiên tư trác tuyệt, lại bị tiểu la lỵ hiểu nhầm là bọn buôn người? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đột nhiên có cảm giác muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vội vàng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta là học sinh ở đây! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy hình như tiểu la lỵ này hơi đặc biệt, hắn không muốn nàng xem hắn như người nguy hiểm, nếu thật sự là một đại lão thì thế chẳng phải hắn sẽ lạnh (chết) à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh hơi nghi ngờ nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhẹ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh cũng nhẹ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế mà tin luôn á... ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người liếc nhau lần nữa, phát hiện không chừng vừa nãy chỉ là ảo giác của bọn họ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có khi gia hỏa này chỉ là một tiểu la lỵ bình thường mà thôi, nói không chừng ở đây còn có một tiểu la lỵ khác tên Đình Đình, ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 595: Không Phải Tinh Linh Tộc Chứ?


Hiện tại Anh Anh đang định đi gọi Đình Đình cùng đi học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn nhà trẻ của chỗ này ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch bày tỏ hắn cũng không biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Anh Anh mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Các ngươi có từng gặp Đình Đình không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh hơi sững sờ, Lâm Linh ngồi xổm trước mặt Anh Anh, mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bộ dạng Đình Đình kia thế nào? Tỷ tỷ có thể đi hỏi hộ ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù bọn họ không biết Đình Đình, nhưng nếu muốn giúp đỡ tìm người thì thật ra vẫn có rất nhiều đường tắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đã nói chuyện rồi, vậy hỗ trợ tìm một lúc đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, chủ yếu là Anh Anh quá đáng yêu, làm Lâm Linh không kìm nổi sự xúc động muốn che chở bảo vệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy thì nghiêng đầu như đang suy nghĩ một chút, sau đó nàng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hình như trông như này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi bàn tay nhỏ của nàng chỉ một điểm giữa không trung, bán kính mười mét quanh chỗ bọn họ đứng đen nhánh, ánh nắng xung quanh như biến mất. Sau đó, từng ánh sao xuất hiện, ánh sao kết nối với nhau tạo thành một khung cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kia là trong một công viên nhỏ, có một cái xích đu nho nhỏ, thậm chí trên dây xích đu sắt còn có mấy vết rỉ sắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu Anh Anh tóc bạc vẫn mặc bộ váy liền màu hồng, tất màu trắng dài quá gối, đi giày da nhỏ theo cách ăn mặc của fan hâm mộ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng ngồi trên xích đu, gương mặt không có chút cảm xúc nào giống bây giờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng phía sau nàng có một tiểu la lỵ tóc đen buộc tóc hai bên đang đứng, trên khuôn mặt tròn trịa của tiểu la lỵ là một nụ cười xán lạn, bắt đầu đẩy xích đu, xích đu chậm rãi lắc lư, xích sắt phát ra tiếng vang kẹt kẹt kẹt kẹt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Toàn bộ khung cảnh đầy ắp tiếng cười của tiểu la kị buộc tóc hai bên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh kinh ngạc nhìn ánh sao phác họa ra khung cảnh trước mắt, trong mắt đầy kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quả nhiên tiểu la lỵ không phải tiểu la lỵ bình thường! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là thủ đoạn gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiện tay chỉ một cái đã xóa sạch ánh sáng, còn có thể dẫn xuất ánh sao tạo ra khung cảnh chân thực như đang thật sự tồn tại? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc chắn là đại lão! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù ban nãy hai người cảm thấy tiểu la lỵ này không bình thường, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ nó sẽ khoa trương đến mức này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà ngôn ngữ cử chỉ của tiểu la lỵ này giống y hệt một đứa bé, thậm chí còn muốn đến tìm tiểu đồng bọn để đi học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì sao chỉ mới tuổi này đã có thực lực đáng sợ như thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh liếc nhau, trong mắt đầy sự kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ là thần đồng đỉnh cấp vũ trụ đã hoàn toàn thức tỉnh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa còn tu lyện được một thời gian? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hay là... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gia hỏa này không phải Nhân tộc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người đột nhiên nhớ tới lời nói ban nãy của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Người nhà của ta là các vì sao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người liếc nhau, ánh mắt không tài nào tin nổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ban nãy bọn họ chỉ nghĩ là tiểu la lỵ đang nghịch ngợm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ, hình như không có chuyện như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tinh Linh tộc trong truyền thuyết, được thai nghén sinh ra trong các ánh sao, vừa ra đời đã có cấp Tinh Vực, trưởng thành sẽ là Tinh chủ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt hai người lấp lóe, không tài nào tin nổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc không phải tiểu la lỵ này là Tinh Linh tộc trong truyền thuyết đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa nghĩ đến đây trên trán hai người đã đổ đầy mồ hôi lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây chính là cường giả cấp Tinh Vực từ khi mới sinh! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cấp Tinh Vực, ngay cả hủy diệt hệ ngân hà cũng chỉ là chuyện rất đơn giản! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng khả năng này cũng không cao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao nhìn kiểu gì cũng thấy tiểu la lỵ này giống Nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh chưa từng gặp qua Tinh Linh tộc trong truyền thuyết, nhưng có lẽ bộ dạng lúc lớn lên sẽ không giống nhân loại đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà số lượng Tinh Linh tộc lại quá ít, số lượng toàn bộ vũ trụ gần như còn chưa đến một vạn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vũ trụ như lớn thế, sao bọn họ có thể gặp được Tinh Linh tộc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn là khả năng thiên tài Nhân tộc đã thức tỉnh thần thông cao hơn đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao cũng có ví dụ của Alice. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không chừng mấy lời ban nãy chỉ là do tiểu gia hỏa này có bệnh tuổi dậy thì thôi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc hai người đang thấy hơi hoảng loạn, giọng nói trong trẻo như ánh sao kia lại vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu tỷ tỷ, các ngươi có từng gặp Đình Đình không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 596: Tới Từ Địa Cầu


Gương mặt mập mạp hơi trẻ con của Anh Anh ngước lên nhìn Lục Trạch và Lâm Linh đang khiếp sợ, dường như biểu cảm có hơi chờ mong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiển nhiên, nàng rất muốn tìm tiểu đồng bọn của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh hít sâu một hơi, đè nén lại cơn khiếp sợ trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng biểu hiện của Anh Anh thực sự rất khó để bọn họ có thể xem nàng như đại lão được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoàn toàn giống một tiểu la lỵ không hoạt bát lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, hai người nhìn kỹ tiểu la lỵ tóc đen bên trong khung cảnh một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bộ dạng tiểu la kỵ buộc tóc hai bên này cũng rất đáng yêu, mặc dù không sánh bằng được với Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, hai người lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh hơi ngượng ngùng nhìn Anh Anh mang vẻ mặt đầy mong đợi, gio gj điệu mang theo chút áy náy: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Xin lỗi nha Tiểu Anh Anh, tỷ tỷ cũng chưa từng gặp qua tiểu nữ hài này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cũng lắc đầu, đang định mở miệng, sau đó hắn hơi ngẩn người, hắn phát hiện trong khung cảnh này có mấy chỗ không được ăn nhập lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đường cái bên ngoài công viên nhỏ có một chiếc xe đang đỗ, xe bốn bánh, xa chạy trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại Liên Bang, còn có tinh cầu nào sử dụng loại xe này sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hơi nghi ngờ, nhưhg vẫn mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, công viên này của các ngươi ở đâu thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bình thường tìm người nên tìm ở chỗ hay gặp nhau chứ, đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy thì chớp mắt, hình như đang suy tư. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau một lát, dường như nàng nhớ ra gì đó, vỗ hai tay: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Địa Cầu! Hình như Đình Đình có từng nói, chúng ta sinh sống trên Địa Cầu, chính là tinh cầu có xích đu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh nghe thấy vậy thì hơi sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lục Trạch hơi nghi hoặc nhìn Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bây giờ Địa Cầu như thế này sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì chuyện huy hiệu trường nên hắn còn cố ý đi tìm tin tức của Địa Cầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như bây giờ Địa Cầu cũng không có loại xe cũ mèm này mà? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giờ phút này Lâm Linh cũng hơi sững sờ, lúc còn bé nàng đã từng đến Địa Cầu mấy lần, mặc dù ảnh hưởng không quá sâu, nhưng vẫn có ấn tượng đại khái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có lẽ vây giờ Địa Cầu không có loại xe này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất lâu trước thời đại vũ trụ, thiết bị phản lực hút vừa xuất hiện, sau khi xe bay được sản xuất, loại xe này đã bị đào thải. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc đấy, nhân loại vẫn chưa có cách nào để du hành khắp vũ trụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch sờ lên cằm, sau đó mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có phải là Địa Cầu có chỗ nào đấy phục cổ không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh nghe vậy thì khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không chừng thật sự có đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao, hành tinh mẹ của Nhân tộc, Địa Cầu bảo tồn rất tốt những di sản văn hóa này, nói không chừng bây giờ có khu vực vẫn còn duy trì bộ dạng thời đại vũ trụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc Lục Trạch và Lâm Linh cùng nghĩ như vậy, Anh Anh hơi hụt hẫng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lúc ta đi tìm Đình Đình, xích đu đã không còn ở đấy nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người nhìn gương mặt vốn không có cảm xúc gì giờ phút này ánh mắt lấp lóe, hình như Anh Anh thấy hơi hụt hẫng mở miệng, lại không biết nên nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gia hỏa này, không phải nói mình tỉnh ngủ sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc không phải ngủ một lúc là hai nghìn năm đấy chứ? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là chuyện người làm được à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh phát hiện, gia hỏa này càng ngày càng có thể là Tinh Linh tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí hơi im ắng, sau đó Lâm Linh mỉm cười nhìn Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, nếu không ta tìm người đi tìm hộ trợ ngươi, ngươi chờ một hôm ở đại học Liên Bang được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tằng gia gia của nàng đã từng là thánh hiền, muốn tra một người rất nhẹ nhàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, mở to hai mắt nhìn Lâm Linh, hơi mong đợi mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có thể tìm thấy Đình Đình sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái này thì ta không thể cam đoan, nhưng có lẽ sẽ nhanh hơn cách tìm của ngươi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe thấy Lâm Linh nói chưa chắc đã tìm thấy, lại lập tức hơi hụt hẫng cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch bên cạnh nhìn thấy lại thấy hơi đau gan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 597: Đây Là Kỳ Ngộ


Gia hỏa này là siêu cấp đại lão đấy, Lâm Linh thật sự giữ nàng lại à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng đánh thương của Anh Anh, Lục Trạch cũng không nói được câu phản đối nào ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu la lỵ đáng yêu luôn khiến người ta muốn che chở, mặc dù hình như tiểu gia hỏa này rất mạnh, nhưng tính cách vẫn thật sự giống tiểu nữ hài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt Lục Trạch lấp lóe nhìn Anh Anh, nếu như thật sự là Tinh Linh tộc trong truyền thuyết, vậy có lẽ Anh Anh sẽ không tùy tiện phá hủy tinh cầu, tiêu diệt sinh mệnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì Tinh Linh tộc do ánh sao thai nghén ra, vốn dĩ sẽ có thiện ý với sinh mệnh và tinh cầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà thực lực và thiên phú của bọn họ quá mạnh, đã cường đại đến mức cho dù mỗi ngày đi ngủ, chỉ cần trưởng thành bình thường là đã có thể trở thành Tinh chủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn bọn họ bất tử mà còn có thiện ý với tinh cầu và sinh mệnh, hoàn toàn không cần phải tranh giành thứ gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Liên quan tới truyền thuyết được truyền lại về Tinh Linh tộc, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghe nói Tinh Linh tộc hủy diệt chủng tộc nào đấy hay ngôi sao tinh hệ nào đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngược lại lại có không ít truyền thuyết về sáng tạo ngôi sao hay sáng tạo tinh hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng bằng nói, nếu như giữ tiểu gia hỏa này ở lại Nhân tộc, chỉ cần thành lập một mối quan hệ tốt nói không chừng còn có chỗ tốt cho Nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà hình như bởi vì hắn tu luyện quả cầu màu đỏ nên nàng cảm thấy thân thiết, nói không chừng cũng có thể lợi dụng cái này... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao hình như tiểu gia hỏa này cũng vẫn muốn tìm tiểu đồng bọn để đến nhà trẻ học... Dường như tâm trí vẫn chưa trưởng thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có lẽ sẽ dễ lừa... Khụ, rất dễ giao tiếp? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ đến đây, chắc Lâm Linh cũng có suy nghĩ này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cúi đầu, nhìn thấy Lâm Linh đang dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn Anh Anh, khóe miệng không nhịn được co giật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như hắn nghĩ nhiều quá rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gia hỏa này, nói không chừng chỉ đơn giản là do tình mẫu tử nảy nở thôi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lâm Linh gửi tin nhắn cho Lâm lão, đồng thời mơ hồ nói ra suy đoán của nàng, hi vọng Lâm lão mau chóng tra rõ ràng tin tức của Đình Đình, thậm chí hi vọng ông có thể tra rõ ràng lai lịch của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao, mặc dù có khả năng cao Anh Anh là Tinh Linh tộc, nhưng vẫn có thể có khả năng khác, đương nhiên những điều này cần được xử lý một cách thận trọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như Anh Anh thật sự là Tinh Linh tộc, vậy cần phải tạo dựng một mối quan hệ tốt ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không chừng Nhân tộc có thể có thêm một đường lui. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giờ phút này, tại tinh hệ Turon. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm lão tóc trắng phơ đang ngồi trong văn phòng Sở Giáo dục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giờ phút này tâm trạng ông rất tốt, vẻ mặt cười tủm tỉm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng đứa bé Lâm Linh kia cũng kế thừa lực lượng của ông. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Muốn để một nha đầu quật cường như vậy tiếp nhận truyền thừa của ông không dễ dàng chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Như này cho dù ông có chết thì lực lượng của ông cũng vẫn lưu truyền tới nay, không tính thẹn với Nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đứa bé Lục Trạch kia đã làm một chuyện rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa thực lực đứa bé kia tăng lên rất nhanh, thiên phú cũng không tệ, tâm tính cũng tốt... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay lúc Lâm lão nghĩ đến sự chuyện này, điện thoại đột nhiên vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ông thấy là tin ánh sáng của Lâm Linh, lập tức lộ ra nụ cười cưng chiều, ấn mở tin ánh sáng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thấy tin tức bên trong, Lâm lão bỗng nhiên đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sắc mặt của ông hơi đỏ lên, ngay cả khi đối mặt với đối thủ không có cách nào chiến thắng thì hai tay ông cũng không run rẩy như này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tinh linh? ! Lại có sinh vật tựa như Tinh linh xuất hiện tại đại học Liên Bang? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của ông lấp lóe, hô hấp bắt đầu hơi dồn dập. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

So với Lâm Linh và Lục Trạch thì ông đã từng đi ra ngoài, được chứng kiến vũ trụ mênh mông. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù ông cũng chưa từng thấy Tinh Linh thật sự, nhưng số sự tích liên quan đến Tinh Linh mà ông nghe được chắc chắn nhiều hơn bọn họ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái này chắc chắn là một lần đại kỳ ngộ đối với Nhân tộc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu thật sự là Tinh Linh... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của ông ngưng lại, rất lâu rồi ông không liên lạc với ông bạn già. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 598: Đâu Cũng Là Chỗ Nghỉ Ngơi


Dù sao bây giờ ông cũng đã gần như là một kẻ tàn phế rồi, bọn họ gánh gần hết toàn bộ trách nhiệm, ông đi quấy rầy bọn họ cũng không tốt lắm ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại, xem ra lại cần liên hệ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong mắt ông ta hiện lên chút chờ mong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vết thương của ông ta, không biết có phải đã đến lúc rồi không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu có Tinh linh ra tay, nhỡ đâu vết thương của ông ta có thể trị hết thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ như vậy, Lâm lão bấm hồi dãy số đã lâu không liên hệ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tinh hệ Thự Quang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sao Kim Diệu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sâu trong một khu rừng rậm to lớn, có một thác nước rộng lớn chảy xiết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dưới thác nước là thượng nguồn của một dòng sông, nước dòng sông chảy uốn lượn về nới phương xa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên cạnh bờ sông thác nước có xây một căn nhà gỗ nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giờ phút này, trước nhà gỗ nhỏ có một lão đầu tử với thân thể hơi gầy gò đang ngồi cầm cần câu cá. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bỗng nhiên cá trên mặt sông di chuyển nhanh hai lần, ánh mắt lão đầu tử đang hơi buồn ngủ sáng lên, nín thở chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một ánh sáng màu vàng không lớn lắm dưới mặt sông giật mình, bỏ chạy về phía xa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lão đầu tử gầy còm thấy con mồi mà ông sắp câu được sau ba năm câu cá cứ thế chạy mất, tức giận đến mức dậm chân trên đất, toàn bộ bàn chân chôn sâu vào trong nền đất cứng rắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ông hùng hùng hổ hổ lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy thông tin người gọi thì sắc mặt ông thay đổi, ánh mắt hiện lên chút phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó ông nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng, nhận điện thoại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Alo, Lâm lão đầu, mấy trăm năm không có liên lạc, cuối cùng lão bất tử ngươi cũng chịu liên lạc với nhóm lão ca ta rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đừng nói chuyện, nghe ta nói... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nụ cười trên mặt lão đầu gầy còm sau khi nghe được tin tức Lâm lão dần dần biến mất, biểu cảm trở nên nghiêm túc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chưa kịp nói gì thêm, hai người đã cúp điện thoại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm lão cần phải đi điều tra thêm tư liệu của Anh Anh và Đình Đình, mà lão đầu tử gầy còm thì cần tự mình thu xếp mọi việc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhân vật không rõ lai lịch, có thể tiến vào đại học Liên Bang mà không bị ông cảm ứng được, thậm chí có khả năng cao là Tinh linh trong truyền thuyết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lão đầu gầy còm vuốt trán, nhe răng nghiến lợi, lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, lại là Lục Trạch kia? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gần đây ông nghe được không ít tin tức liên quan đến tiểu tử kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của ông lấp lóe, nếu như lần này không phải nguy cơ thì xem ra ông ohair tìm cơ hội đến xem thử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giở xử ký chuyện lớn trước mắt đã. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như là Tinh linh, vậy cũng tốt nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Lâm Linh gửi tin nhắn xong, thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện này quá lớn, hai người nàng và Lục Trạch không gánh nổi nên dứt khoát đi tìm viện quân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch thấy Lâm Linh gửi tin nhắn xong, cũng hơi thả lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lâm Linh mỉm cười nhìn Anh Anh, dịu dàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, bởi vì có quá nhiều người nên cần mất một ngày để điều tra, ngươi đi về nghỉ ngơi trước được không? Ngày mai lại đến đấy, chúng ta chờ ngươi ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy thì gương mặt không cảm xúc hiện lên vẻ mong đợi, sau đó khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi nàng quay người đi đến dưới một cây đại thụ ven đường, cẩn thận cởi cặp sách màu đỏ trên lưng xuống, để ra trước ngực rồi dùng đôi tay nhỏ ôm lấy, sau đó nàng cứ thế ngồi xuống dựa vào thân cây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gương mặt nàng không cảm xúc nhìn Lục Trạch và Lâm Linh, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta nghỉ ngơi, ngày mai chờ các ngươi tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thần mẹ nó nghỉ ngơi! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù biết gia hỏa này là siêu cấp đại lão, nhưng để một tiểu la lỵ nghỉ ngơi bên ngoài như này, đừng nói là Lâm Linh mà ngay cả Lục Trạch cũng thấy khó chịu xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Gia hỏa này không có nhà à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch thở dài, mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, bình thường ngươi cũng nghỉ ngơi như này sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nhìn Lục Trạch, trong mắt lóe lên chút nghi ngờ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Toàn bộ tinh không đều là chỗ ta nghỉ ngơi, như này có gì không đúng sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 599: Lục Trạch, Lại Là Lục Trạch Kia


Hai người nhìn gương mặt không cảm xúc của Anh Anh, lại im lăngh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Lâm Linh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hay là Anh Anh ngươi đến ngủ ở chỗ của ta nhé? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Lâm Linh một chút: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Dù sao cũng phải chờ, hôm nay đến nhà ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh quay đầu, nhìn Lục Trạch rồi mím môi, không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà hình như Anh Anh vốn đang ngồi dưới tàng cây cũng không ngờ hai người sẽ mời nàng về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt nàng vô cảm nhìn hai người, sau một lúc yên lặng, hình như hơi bất an: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật sự có thể đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh liếc nhau, rốt cuộc tiểu gia hỏa này làm cường giả kiểu gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không phải vừa nãy bọn họ thấy được thủ đoạn thần kỳ kia của tiểu gia hỏa này thì chắc chắn bọn họ sẽ không tin, cái này hình như hơi xấu hổ, sắc mặt tiểu la lỵ vẫn không có biểu cảm gì, vậy mà lại mạnh như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch khẽ gật đầu, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, tiếng xé gió truyền đến, một đạo ánh sáng vàng cùng một đạo ánh sáng màu hồng rơi từ trên trời xuống, hóa thành hai nữ tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh hơi kinh ngạc nhìn hai người hạ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Là Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xem ra Lâm Linh vừa gửi tin nhắn ra ngoài là bên kia đã bắt đầu hành động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng tốc độ này nhanh quá đấy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tổng cộng cũng chỉ mới mấy phút thôi, vậy mà đã phái hai công tử đến đây rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa... Tại sao là hai gia hỏa này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hơi nghi ngờ liếc nhìn Lâm Linh một lúc, Lâm Linh cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hình như Anh Anh thân thiết với các tiểu tỷ tỷ hơn, ta nói với tằng gia gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe miệng Lục Trạch giật giật: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bảo sao hai gia hỏa này lại đến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch trợn mắt nhìn hai người Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa, bầu không khí không mấy thân thiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói đến, hình như hắn còn từ chối lời mời nhập học của Thu Nguyệt Hòa Sa, cũng không biết vị công tự khuynh thành này có thù dai không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như mang thù... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghĩ tới thần thông mị hoặc của gia hỏa này, lập tức thấy đau răng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Loại thần thông này mà lấy ra dạy dỗ người khác, hiệu quả không khác thiết quyền của Nam Cung Tĩnh lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ Lục Trạch cảm thấy có vấn đề hơi lớn, hắn rất hoảng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thu Nguyệt Hòa Sa đang đối mặt với Nam Cung Tĩnh lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, giọng điệu lười biếng mê người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật không hiểu, sao thiết quyền khủng long bạo chúa vô tư của ngươi có thể chăm sóc tốt được hài tử? Bên trên nghĩ gì mà lại phái ngươi đến đây? Ngươi đừng làm vướng chân vướng tay ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh nghe xong thì lập tức thấy không vui, nàng lườm Thu Nguyệt Hòa Sa một chút: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái gì mà ta vướng chân vướng tay? ? Đừng nhìn ta thế này, ta chăm sóc hài tử chắc chắn tốt hơn hồ ly tinh lông hồng là ngươi nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ nó đến lúc này rồi mà hai người bọn họ còn ồn ào được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quan hệ của hai vị này hơi kém nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng may mà hai người còn biết tình hình bây giờ qua trọng, vẻn vẹn chỉ dỗi nhau khách sáo mấy câu chứ không nhiều lời hơn, quay đầu không nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Anh Anh bên cạnh từ lúc nhìn thấy hai người đến đã thu hồi ánh mắt, yên lặng đeo cặp sách màu đỏ lên lưng, đi tới bên cạnh Lâm Linh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như so với Lục Trạch có mùi hương dễ ngửi, thì tiểu tỷ tỷ Lâm Linh càng được nàng thích hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái này khiến Lục Trạch rất đau lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều kiện bẩm sinh không sánh bằng, hắn cũng rất tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi không gây khó dễ cho nhau nữa, Thu Nguyệt Hòa Sa quay đầu nhìn về phía Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chính là tiểu gia hỏa con này sao? Hoàn toàn không cảm nhận được khí tức nào cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu gia hỏa con này thật sự là cường giả siêu cấp sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt Thu Nguyệt Hòa Sa lấp lóe, thấy hơi khó tin. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều cho dù là vậy, trong mắt của nàng vẫn có vẻ cảnh giác, sau đó nàng lại nhìn Lục Trạch ở bên cạnh Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi thấy Lục Trạch, khóe miệng Thu Nguyệt Hòa Sa hơi cong lên, hiện ra một nụ cười mỉm dịu dàng khiến tim Lục Trạch hơi lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu tử này là đã từ chối lời mời của nàng, rồi chạy đến chỗ của thiết quyền khủng long bạo chúa kia... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 600: Nam Cung, Thu Nguyệt


Nhưng bởi vì bây giờ Anh Anh đang ở đây, cho nên nàng không gây rắc rối cho Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh ở một bên cũng nhìn Anh Anh đứng ở bên cạnh Lâm Linh, thi thoảng có nhìn trộm nàng và hồ ly lông hồng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu la lỵ tóc bạc này thật sự là Tinh Linh tộc sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nhận được tin tức, hai người họ đã lập tức đến ngay nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kim Diệu thánh nhân đã dùng tinh thần lực để quét qua nơi này, nhưng hắn lại phát hiện Anh Anh tựa như chỉ là một tiểu nữ hài bình thường, chỉ là trong không trung vẫn còn dư lại vài phần khí tức khiến hắn cảm thấy run sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này cũng khiến hắn hiểu ra cho dù có phải Tinh Linh tộc hay không, thì tiểu gia hỏa con này chắc chắn đều không đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù hắn có đến cũng không thay đổi được điều gì, còn không bằng đừng ra quân ồ ạt, cố gắng trao đổi thân thiện với nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

May mắn thay, cho đến tận lúc này biểu hiện của Anh Anh vẫn luôn giống như một tiểu la lỵ thực sự. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn về việc tại sao lại như vậy tất nhiên bọn hắn cũng sẽ không biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế là cuối cùng hắn đã quyết định để hai nhân vật đỉnh cao trong công tử là Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa đến, một mặt là để giảm bớt áp lực cho Lục Trạch và Lâm Linh, mặt khác cũng coi như đại diện cho Nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Lâm Linh xoa cái đầu nhỏ của Anh Anh, mỉm cười, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, hai vị tỷ tỷ này cũng là đến để giúp đỡ đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi, nàng giới thiệu Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa cho Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa đứng ở một bên nhìn Lâm Linh xoa đầu của Anh Anh, kinh ngạc tới mức đổ mồ hôi lạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trời ơi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là đại lão còn mạnh hơn cả Thánh Nhân đấy, nha đầu này cũng thật là, xoa đầu của đại lão như vậy ổn thật sao? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bỗng nhiên họ cảm thấy tinh hệ Thự Quang tương lai ảm đạm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhỡ đâu tiểu gia hỏa con này không cẩn thận xóa sạch cả tinh hệ này, vậy Nhân tộc tổn thất lớn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, các nàng cũng đều toi hết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Các nàng còn chưa yêu đương, chết như vậy thì quá là lỗ vốn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà điều khiến các nàng tuyệt đối không ngờ đến là sau khi Anh Anh nghe thấy lời giới thiệu của Lâm Linh đã len lén liếc nhìn hai người mấy cái, cuối cùng mặt không cảm xúc, lên tiếng nói với các nàng bằng giọng nói trong veo: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chào Tĩnh tỷ tỷ, chào Hòa Sa tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người được giọng nói đáng yêu kia gọi làm cho cả người cứng đờ, hơi không dám tin mà nhìn Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... Tiểu gia hỏa con này thật sự là đại lão siêu cấp sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tôn nghiêm của đại lão ở đâu rồi hả? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều dáng vẻ tiểu gia hỏa con này gọi các nàng là tỷ tỷ thật sự rất đáng yêu... Giọng nói kia thật sự rất hay... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ổn lắm... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người vốn còn giấu ánh mắt cảnh giác, giờ đã từ từ trở nên dịu đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Nam Cung Tĩnh hơi cứng nhắc, hiện ra nụ cười nàng tự cho là dịu dàng nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chào Tiểu Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể nhìn ra được, nữ tửu quỷ này là lần đầu tiên hiện ra dáng vẻ như vậy để dỗ dành trẻ con. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch ở một bên nhìn thấy mà hơi đau gan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Biểu hiện này hoàn toàn không giống với dáng vẻ lý lẽ hùng hồn vừa rồi của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết cái tên này vừa rồi lấy đâu ra tự tin, nói bản thân rất biết dỗ dành trẻ con. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn Thu Nguyệt Hòa Sa thì tốt hơn nhiều, nàng nửa quỳ xuống, híp mắt cười nhìn Anh Anh, vẫy tay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chào Tiểu Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Biểu cảm tự nhiên, giọng điệu lại rất thân mật, hoàn toàn khác với dáng vẻ mềm mại bình thường của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch, Nam Cung Tĩnh và Lâm Linh ở bên cạnh đều sững sờ, hơi kỳ quái nhìn Thu Nguyệt Hòa Sa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái người trông giống tiểu tỷ tỷ nhà hàng xóm chào hỏi tiểu muội muội này thật sự là công tử khuynh thành Thu Nguyệt Hòa Sa kia sao? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Họ đều hơi không dám tin và con mắt và lỗ tai của bản thân nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Lục Trạch mỉm cười, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nam Cung lão sư, Thu Nguyệt lão sư, hay là vào ký túc xá của ta đợi trước đi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thấy xung quanh đã bắt đầu có học sinh trở về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 601: Bỗng Nhiên Có Một Suy Đoán Không Hay


Bây giờ không đi thì lát nữa không chừng sẽ lại bị vây xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa đã đột nhiên xuất hiện ở nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người này chính là song kiều của Nhân tộc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cho dù không có chuyện gì, bị học sinh phát hiện cũng thành chuyện lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà bây giờ Tiểu Anh Anh cũng không biết có biểu hiện thế nào khi bị vây quanh, vẫn nên cố gắng đừng để biến cố xuất hiện thì tốt hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ít nhất cho đến lúc này, tất cả mọi thứ đều vẫn khá ổn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa liếc mắt nhìn về phía cổng vào ký túc xá, đã lờ mờ thấy được không ít xe bay và bóng người, thế là cũng đã gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh nhếch môi người với Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu tử thối, lần này lại gây phiền phức cho ngươi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết có phải tiểu tử này có thể chất đặc thù hay không, cho dù chuyện đặc thù gì cũng đều tìm đến hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từ khi tốt nghiệp thí luyện trùng triều, rồi đến bài kiểm tra nhập học mỏ linh kim, thậm chí là bây giờ vừa nhập học đã đụng phải cường giả khủng bố này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết đây là vận may tốt hay là không tốt nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều tiểu tử này vẫn luôn tỏ ra không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh vẫn luôn rất tán thưởng hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cười, lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lão sư nói đùa rồi, đây chỉ là giúp Anh Anh tìm người mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, chủ yếu là Lâm Linh giúp đỡ, nếu như là hắn, thì không giúp nổi, cùng lắm là dán giấy trên bảng tin của trường học thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi Lục Trạch đã dẫn mọi người trở về ký túc xá của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ở bên ngoài ký túc xá của học sinh mới lớp tinh anh, có một học sinh lớp tinh anh đang lái xe bay, đột nhiên nghe thấy bạn đồng hành ngồi ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ối trời! Ngươi nhìn bên đó đi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tay của hắn run lên, xe bay cũng bay lệch, phút chốc không nhịn được hơi oán trách nhìn bạn đồng hành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Kêu cái quỷ gì hả? Làm xảy ra tai nạn xe ngươi chịu trách nhiệm à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cút đi, kêu ngươi để lái tự động thì cứ đòi tự lái, còn trách ta? Đừng nói cái này nữa, ngươi nhìn bên đó, có phải công tử khuynh thành Thu Nguyệt Hòa Sa không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ở đâu, ở đâu? ? ! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lời của hắn còn chưa dứt, hai bạn học ngồi ghế sau đã vội vàng ghé tới, cùng với bạn học đang lái xe bay đều vội vàng nhìn về hướng tay bạn đồng hành chỉ, tiện tay còn điều chỉnh xe bay sang trạng thái lái tự động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa là người tình trong mộng của đa số đàn ông trong Liên Bang, vậy mà nàng lại xuất hiện ở khu ký túc xá của học sinh mới? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ thôi đã thấy hơi kích động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hình như đúng thật! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bên cạnh hình như còn có Nam Cung lão sư? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Còn cả Lâm Linh và... Đó là Lục Trạch đúng không? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-... Lại là tiểu tử này! Trông có vẻ Thu Nguyệt lão sư và Nam Cung lão sư là tới tìm hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người lặng lẽ thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Người có thiên phú tốt thật, ngay cả Thu Nguyệt Hòa Sa và Nam Cung Tĩnh cũng muốn đến tìm hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không ghen tị cũng không có khả năng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đợi đã! Ngươi xem bên đó có phải còn có một tiểu nữ hài không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ hình như đúng là có thật! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bỗng nhiên ta có một suy đoán không hay lắm... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, một học sinh không nhịn được, vỗ vai bạn học ở bên cạnh, lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không, chắc chắn là ngươi không có! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời nói của hắn, ba người khác cùng lúc đều quay đầu nhìn chằm chằm hắn, sát khí khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Loại suy đoán này ai cũng không thể có được! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí kia của ba bạn đồng hành, hắn nuốt nước miếng, hơi ấm ức rồi giấu suy đoán của mình vào trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn là mạng chó quan trọng hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa xuất hiện ở khu ký túc xá, đây là chuyện lớn, mọi người vẫn không nhịn được mà bàn luận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong ký túc xá của Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh, Thu Nguyệt Hòa Sa, Lâm Linh và Anh Anh đã bước vào đại sảnh, ngồi trên sofa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

------------

Đẩy Kim phiếu cho Tùy Thân Liệp Thú Không Gian nhận mã giảm giá:

Free mã 10% khi mua truyện: 29948008

Nhận mã giảm 15% khi đẩy 20 Kim phiếu

Nhận mã giảm 20% khi đẩy 40 Kim phiếu

Nhận mã giảm 25% khi đẩy 60 Kim phiếu

Nhận mã giảm 30% khi đẩy 100 Kim phiếu

Nhận mã giảm 35% khi đẩy 150 Kim phiếu

Nhận mã giảm 40% khi đẩy 200 Kim phiếu

Nhận mã giảm 50% khi đẩy 250 Kim phiếu

Đặc biệt, đẩy 500 Kp sẽ được đọc FREE truyện!

Mã giảm giá sẽ được gửi qua tin nhắn!

Chương 602: Truyền Giáo Sĩ Lục Trạch


Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa liếc mắt nhìn cách bày trí trong phòng, cuối cùng Nam Cung

Tĩnh hơi thổn thức, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có hơi hoài niệm, đã mấy năm rồi không đến ký túc xá của học sinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhớ năm đó nàng cũng là học sinh của đại học Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từ sau khi tốt nghiệp, trở thành công tử, nàng đã làm giảng viên danh dự của trường, cũng không còn về ký túc xá nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa ở bên cạnh bĩu môi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không thoải mái bằng ký túc xá học sinh của Đế Đô học viện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa là học sinh của Đế Đô học viện, hai người vốn là cùng khóa, từ khi bắt đầu nhập học đã luôn cạnh tranh, mãi đến bây giờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngươi nói cái gì? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh trừng mắt nhìn Thu Nguyệt Hòa Sa, trong mắt lóe lên tia sáng ác liệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giống như nàng có thể nói trường cũ của nàng không thế này thế kia, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói, huống chi người này còn là đối thủ một mất một còn của nàng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh lập tức xù lông. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa mỉm cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta nói, chẳng ra làm sao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trông Nam Cung Tĩnh sắp bùng nổ, Lục Trạch ở bên cạnh vội vàng lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái đó, các ngươi muốn ăn cơm không? Chỗ này của ta có đồ ngon! Tiểu Anh Anh đã đói bụng chưa? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng hắn khổ, nhưng hắn không thể nói ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai kẻ này thật sự không phải là tới tăng thêm độ khó cho bọn hắn chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tại sao vừa gặp mặt đã cãi nhau rồi? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cãi nhau trước mặt tiểu hài tử không tốt tới mức nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trông dáng vẻ này giống như các nàng còn muốn đánh nhau? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này rất bất lợi cho sự trưởng thành lành mạnh của Anh Anh! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện giờ Anh Anh trông vẫn là đứa trẻ ngoan đơn thuần, nhỡ mà học theo, học xấu, không cẩn thận mà hủy hoại tinh cầu nào đó, bọn hắn cũng chết chắc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Lục Trạch nói, hai người mới nhớ ra ở đây còn có Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như là bình thường có nhiệm vụ khá nguy hiểm, các nàng có thể hoàn toàn nhập tâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng vấn đề là Anh Anh quá giống tiểu nữ hài ngoan ngoãn bình thường, nên các nàng có chút không có cảm giác nguy hiểm, bất giác đã trở thành dáng vẻ cãi vã với nhau như thường ngày. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh vốn ôm cái cặp sách màu đỏ ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, đang tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Sau khi nghe thấy lời của Lục Trạch, nàng chớp mắt, con mắt màu xanh đậm không có gợn sóng chợt lóe lên vẻ nghi hoặc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đói bụng? Cái gì là đói bụng? Ăn cơm? Cái gì là ăn cơm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn có hơi không dám tin, nhìn Anh Anh dường như hơi nghi hoặc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu hài tử này vậy mà đến bây giờ cũng chưa từng ăn cơm sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thảm quá rồi, thật sự thảm quá rồi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như người sống mà lại không thể hưởng thụ ẩm thực, vậy sống có ý nghĩa gì nữa? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây rốt cuộc là một loại hình phạt tàn khốc thế nào chứ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch quả thật không dám tưởng tượng loại cuộc sống này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lập tức nhìn Anh Anh bằng ánh mắt đồng tình, cưng chiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu ca ca đẹp trai dạy ngươi ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn quyết định cứu vớt Anh Anh ra khỏi bể khổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là một sự thừa kế của người yêu thích ẩm thực! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh và Nam Cung Tĩnh ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lục Trạch, vẻ mặt không còn gì để nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tên ngốc này đầu óc lại trở nên kỳ lạ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa cũng không thân với Lục Trạch, chỉ là vì hắn từng từ chối lời mời của nàng nên mới ghi lại vào cuốn sổ nhỏ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa thấy dáng vẻ lúc này của Lục Trạch, cả đầu đều là dấu hỏi chấm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh cũng không phải Nhân tộc, không ăn cơm có gì kỳ quái sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tại sao vẻ mặt tên này như người truyền giáo vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch là nam nhân dám nghĩ dám làm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn quyết định muốn dạy Anh Anh lãnh hội sự ảo diệu của thức ăn ngon, tất nhiên đã lấy hết món ngon của Alice làm ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Số lượng dự trữ của hắn đã không còn nhiều nữa, hắn vốn còn định dùng tiết kiệm lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, Lục Trạch thấy Anh Anh đáng thương như vậy, vẫn là quyết định tiếp đãi nàng thật tử tế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao tiếp tế của Alice cũng sắp đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Món ngon tỏa ra mùi hương mê người đặt đầy bàn, Anh Anh không nhịn được hít cái mũi, hơi tò mò nhìn qua. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 603: Không Giống Lúc Trước


Đây là mùi hương mà trước giờ nàng chưa từng ngửi thấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng nhớ dường như lúc trước có ngửi thấy mùi vị như vậy, nhưng còn xa mới thơm bằng cái này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch mỉm cười, vẫy gọi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tới ăn cơm trước đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh nhìn Anh Anh đang hơi tò mò nhìn cả bàn linh thực ở bên cạnh, nàng dịu dàng cười, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, có muốn nếm thử không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con mắt màu xanh đậm của Anh Anh chợt lóe lên vẻ khát vọng, lên tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đương nhiên là được, Anh Anh, đây đều là của một tiểu tỷ tỷ rất đáng yêu làm đó! Lại đây nếm thử đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch mỉm cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Linh thực Alice làm thật sự rất ngon, mặc dù vì lúc đó thực lực của Alice rất thấp, cấp bậc linh thực không cao, nhưng mùi vị chắc chắn không cần phải nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa ở bên cạnh cũng nhìn về phía khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt, không gợn sóng của Anh Anh, dường như mang theo chút mong chờ. Các nàng mỉm cười động viên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, đi nếm thử xem sao đi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có những lúc muốn tạo quan hệ tốt với người khác thực ra không quá khó, bắt đầu từ việc để tâm tìm hiểu sở thích của người khác chính là sự lựa chọn không tồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chia sẻ thứ bản thân thích, không chừng người khác cũng sẽ thích thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh vừa nghe thấy là tiểu tỷ tỷ rất đáng yêu, mắt chợt sáng lên, trong con mắt xanh đậm của nàng lóe lên tia sáng, nhìn Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có đáng yêu như Lâm Linh tiểu tỷ tỷ không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lời của Anh Anh vừa dứt, không khí lập tức đã trở nên yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa liếc nhìn nụ cười dần dần cứng nhắc của Lục Trạch, vẻ mặt như đang ăn dưa, xem kịch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn khóe miệng Lâm Linh thì giật giật, cũng hơi gượng gạo, nhưng cũng như cười như không mà nhìn Lục Trạch, nàng muốn biết tên ngốc này sẽ nói thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẻ mặt Lục Trạch không dám tin mà nhìn Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ tên tiểu tử này không biết có những lời tuyệt đối không thể nói sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

So sánh nữ hài tử với nhau, điều này tuyệt đối là không được phép! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù nói ai đáng yêu hơn cũng đều là câu mất mạng đấy được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ho khan, vẻ mặt nghiêm trang, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hai tiểu tỷ tỷ có vẻ đáng yêu khác nhau, đều rất đáng yêu. Tiểu Anh Anh chắc chắn sẽ thích nàng như thích Lâm Linh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa tặc lưỡi, hơi không hài lòng với đáp án này, đây không phải tình tiết các nàng muốn thấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Lâm Linh cũng nhếch mày, nhưng cũng không nói gì nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe tiếng, lại quay đầu nhìn linh thực tỏa ra mùi thơm mê người, còn hơi phát sáng, nuốt nước miếng, cuối cùng cũng gật mạnh đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta muốn ăn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng cảm thấy người có mùi thơm dễ ngửi như Lục Trạch sẽ không lừa nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là cái này ngửi quả thật rất thơm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy lời của Anh Anh, nhóm người Lục Trạch đều hiện ra nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh bằng lòng tiếp nhận đề nghị của Lục Trạch, điều này chính là một bắt đầu tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh đứng dậy, thấy Anh Anh đang chuẩn bị đeo cặp sách màu đỏ lên, nàng hơi nghi hoặc, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, tại sao ngươi cứ đeo cặp sách này mãi vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh vừa cẩn thận đeo cặp sách lên, vừa lên tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái này là Đình Đình tặng cho ta, ta muốn đi học cùng nàng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người nghe tiếng, nhìn vẻ dè dặt của Anh Anh, rồi đưa mắt nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tên tiểu tử này có thể coi trọng đồ của bạn nhỏ tặng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người xấu nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa ở bên cạnh nhìn Anh Anh trân trọng đeo cặp sách, ánh mắt xoay chuyển, dường như nhớ ra cái gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mắt của nàng càng trở nên dịu dàng hơn, cúi người sờ cái đầu nhỏ của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh đúng là một bé ngoan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh vốn còn định tránh cái tay của Thu Nguyệt Hòa Sa, nhưng sau khi nghe thấy lời dịu dàng của nàng, trong mắt chợt lóe qua vẻ kiêu hãnh, gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh ở bên cạnh thấy Anh Anh không tránh ra, để Thu Nguyệt Hòa Sa xoa đầu, cả người đều sửng sốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái tên này thật sự là hồ ly tinh lông hồng kia sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tại sao cái tên này lại qua lại tốt với tiểu hài tử vậy? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng vẫn luôn cho rằng cái tên này là giống nàng, không ngờ, cái tên này lại còn có giấu một chiêu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 604: Kẻ Háu Ăn Lớn, Kẻ Háu Ăn Nhỏ


Chẳng lẽ nàng thật sự không có thiên phú về việc dỗ dành tiểu hài tử? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh hơi sa sút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Lục Trạch cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, ngươi đeo cặp sách như vậy thì không ăn cơm được, có thể đặt cặp sách trên sofa không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, Anh Anh yên lặng suy nghĩ một hồi, rồi lại nhìn bốn người Lục Trạch, cuối cùng lại cẩn thận đặt cặp sách lên trên sofa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhóm người Lục Trạch thấy, cười càng tươi hơn, có thể nhìn ra Anh Anh dường như không ngừng giảm bớt đề phòng với bọn hắn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, nói không chừng ban đầu cũng không quá mạnh, dù sao thực lực của tiểu tử này vô cùng đáng sợ, nói không chừng cho dù tinh hệ nổ tung cũng không làm nàng bị thương được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn, vì Anh Anh chỉ cao hơn một mét, ngồi trên ghế không ngừng đạp cái chân ngắn, muốn ngồi thoải mái hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh thấy vậy đã bế nàng lên, để nàng ngồi trong lòng, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, như vậy có thể ăn được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh gật đầu, con mắt to hơi híp lại, dường như hơi vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn Anh Anh được Lâm Linh bế, khóe môi run lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sướng thật, trẻ con đúng là tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó hắn gắp một miếng sườn xào chua ngọt hắn thích nhất lên, đặt vào trong bát của Anh Anh, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh nếm thử xem, ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe tiếng, nhìn cái đũa ở bên cạnh, tay nhỏ cầm nửa ngày nhưng cũng không thể gắp lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh bỗng tự gắp lên rồi đặt ở bên miệng của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nào, Anh Anh há miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn mà ngưỡng mộ, đúng là phục vụ cấp đế vương, áo đến giơ tay, cơm đến há miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cũng muốn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Trạch và Thu Nguyệt Hòa Sa ở bên cạnh cũng mong chờ nhìn Anh Anh, nếu như nàng thích thì là tốt nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh há cái miệng nhỏ ra, một miếng nuốt cả cái xương vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng điều khiến bốn người hơi sững sờ là ngoài xương ra, tên tiểu tử này này ngay cả đũa cũng không tha? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đốt đũa bị nàng cắn vào kia cũng đã biến mất trong cái miệng nhỏ của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ăn cơm vậy mà còn có thể có động tác như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn hắn đều bị sốc cả rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa lập tức có hơi căng thẳng, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, mau nhả đũa ra đi, đũa không thể ăn, sẽ bị mắc... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói được một nửa, bỗng nhiên nàng đã khựng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu tử này liệu có xuất hiện chuyện bị đũa làm mắc vào họng này không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không chừng điều này không có chỗ nào không đúng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhóm người Lục Trạch ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, con mắt xanh đậm của Anh Anh sáng lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, giọng nói trong veo mang theo chút vui vẻ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngon quá! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhóm người Lục Trạch nghe tiếng, cũng không còn để ý chi tiết nhỏ ăn xương ăn luôn cả đũa này nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh cảm thấy ngon, vậy là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây chính là bước đầu tiên để tạo quan hệ tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người đều thở phào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, trong mắt Anh Anh lóe lên tia sáng, nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, ta vẫn muốn ăn nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cười, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừ, chỗ này còn rất nhiều... Ế? Đồ ăn đâu? Đồ ăn của ta đâu? ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn vừa nói được nửa câu, đã dừng lại, trợn to mắt lên nhìn bàn ăn không còn hạt bụi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa rồi có phải hắn đã để cả một bàn đồ ngon ra không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng đồ ăn đâu hết rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đừng nói đồ ăn, tại sao ngay cả đĩa cũng không còn vậy? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hơi không dám tin, ngẩng đầu lên, phát hiện ba người Lâm Linh, Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa cũng hơi sững sờ nhìn bàn ăn không còn hạt bụi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn người lại quay đầu nhìn Anh Anh đang nhìn Lục Trạch với ánh mắt lấp lánh, khóe miệng của tiểu tử này vẫn còn sót lại chút dầu mỡ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch bày tỏ đây tuyệt đối không phải là mỡ của miếng sườn xào chua ngọt kia, đây chắc chắn là của thịt thăn nướng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không khí bỗng chốc hơi gượng gạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn con mắt lấp lánh ánh sao của Anh Anh, đột nhiên cảm thấy hơi đau gan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn sai rồi, từ lúc bắt đầu hắn đã sai rồi, từ đầu hắn đã không nên miệng tiện nói muốn dạy Anh Anh ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 605: Nữ Nhân, Đúng Là Sinh Vật Hẹp Hòi


Nếu như không dạy Anh Anh ăn cơm, thì bàn đồ ăn này vẫn còn, vậy hắn cũng sẽ không đau gan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhớ lại vừa nãy hắn sợ khẩu vị của tiểu tử này đặc biệt, còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bây giờ nghĩ lại tại sao hắn phải tạo nghiệt như vậy chứ? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ trong lòng Lục Trạch rất bi thương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai nàng cũng không biết Anh Anh đã ăn xong bàn đồ ăn từ khi nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù vốn nghe nói Anh Anh là đại lão siêu cấp, nhưng bây giờ hai nàng mới thấy thực tế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, tiếng nói của Anh Anh lại vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, đồ ngon đã ăn hết rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong giọng nói trong veo kia của nàng mang theo chút nghi hoặc, dường như không quá hiểu tại sao Lục Trạch còn chưa lấy đồ ngon ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, khóe miệng co giật mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lặng lẽ chỉ mặt bàn sạch sẽ, đang chuẩn bị lên tiếng, hắn đột nhiên phát hiện một góc trên bàn còn bị mất một miếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu tử này vậy mà cả bàn cũng không tha? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hơi khô khan nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thức ăn đặt ở đây đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe tiếng, chớp mắt, lời lẽ đương nhiên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đều bị ta ăn hết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói rồi, cái tay nhỏ của nàng còn chỉ cái góc kia của cái bàn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, trong giọng nói không có gợn sóng mang theo chút chán ghét: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái này không ngon. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không khí lại rơi vào yên lặng lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau một lúc, Lục Trạch hơi đau lòng, lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, ăn cơm phải ăn cùng mọi người! Hơn nữa, không thể ăn luôn cả đũa và đĩa được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc dù với cơ thể hiện giờ của bọn hắn, cho dù là đá cũng có thể tiêu hóa, nhưng thật sự ăn cơm mà ăn cả đũa và đĩa thì bọn hắn đúng là chưa từng nghĩ tới hành động này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, chớp mắt, quay đầu nhìn Lâm Linh ở phía sau đang ôm nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lâm Linh tỷ tỷ, Lục Trạch nói là thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe thấy lời hơi nghi ngờ của Anh Anh, suýt nữa đã phụt máu ra rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nha đầu nhà ngươi, vừa nãy lúc mời ngươi ăn cơm tại sao không nghi ngờ, bây giờ lại bắt đầu nghi ngờ vậy hả? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Người này chắc chắn là nghĩ mới ăn được một chút nên mới nghi ngờ! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn tuyệt đối không thể cho phép! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chính hắn còn chưa ăn được gì đây! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như hắn đánh lại được tiểu tử này, chắc chắn đã tét mông của nàng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh, Nam Cung Tĩnh và Thu Nguyệt Hòa Sa ở bên cạnh thấy vẻ mặt không thiết sống nữa của Lục Trạch, đều không nhịn được mà bật cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ngờ tên háu ăn Lục Trạch này lại còn gặp phải kẻ háu ăn nhỏ Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kẻ háu ăn nhỏ này còn là cường giả siêu cấp, đã khiến cho Lục Trạch lộ ra vẻ mặt như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bỗng nhiên các nàng cảm thấy rất là vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn ba người tươi cười hớn hở, yên lặng nhớ kỹ mối hận này ở trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ba tên đó, nhất định đừng để hắn tìm được cơ hội! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu không, nhất định hắn sẽ báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Lâm Linh mới cười tủm tỉm nhìn Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch nói không sai, ăn cơm chứ không thể ăn cả đĩa, đũa và mâm đúng không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Thu Nguyệt Hòa Sa ở một bên cũng lộ ra nụ cười, nhìn Anh Anh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Có điều, người xem tiểu ca ca Lục Trạch đẹp trai như vậy, nhất định sẽ không để ý việc ngươi ăn hết phần ăn của hắn đâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe thấy Thu Nguyệt Hòa Sa khen hắn lớn lên đẹp trai, Lục Trạch vốn còn có chút tự đắc, cuối cùng cũng có người nhận ra khuôn mặt đẹp trai của hắn rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ngờ người này lại gieo rắc tư tưởng xấu xa như vậy cho Anh Anh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây chắc chắn là trả thù hắn, vì sự việc không có lựa chọn Đế Đô học viện lần trước! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chậc chậc, nữ nhân này đúng là lòng dạ hẹp hòi mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 606: Nữ Tửu Quỷ Xuống Tay Với Tiểu Nữ Hài


Lúc này, Anh Anh gật gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta hiểu rồi, tiểu tỷ tỷ không thể ăn cái này, nhưng Lục Trạch có thể ăn được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-... Dựa vào cái gì ta có thể ăn chứ? Ta cũng không thể ăn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cảm thấy chắc chắn Anh Anh đang cố ý, nhất định là Anh Anh muốn ăn nhiều hơn chút nên mới nói như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không nghĩ đến, nhìn tên này có vẻ thành thật, vậy mà lại gian xảo như thế! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn cảnh giác, tuyệt đối không thể để nàng thành công! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-... Không được sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe thấy vậy, mở to hai mắt, vô cùng đáng thương nhìn Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-... Đừng tưởng ngươi nhìn ta như vậy thì ta sẽ cho ngươi ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Con mắt màu xanh lam của Anh Anh vẫn nhìn Lục Trạch, yên lặng không nói lời nào, hình như trong con ngươi còn có ánh nước đang lấp lóe. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn hơi bất đắc dĩ gãi gãi đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nhiều nhất chỉ có thể chia cho ngươi một phần ba... Không phải, một phần tư... Không thể nhiều hơn nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Làm một nam nhân, hắn vẫn còn quá mềm lòng haiz. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch có chút bị thương, mình không phải nên “thuận ta thì sống nghịch ta thì chết

sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vì sao lại biến thành như thế này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Việc này không khoa học chút nào! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhất định là do phương thức mình xuyên qua có vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, Lục Trạch đã có quyết định rồi, chút nữa sẽ mở một cái bếp nhỏ cho mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao thì đồ ăn cũng đã có hết ở bên trong, tự mình quay lại gian phòng, ăn ở trong đó thì Anh Anh cũng không phát hiện được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch vừa nghĩ như vậy, trong nháy mắt tâm trạng trở nên vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hay đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, tức khắc trong mắt hiện lên tia sáng vui vẻ, ánh sao lấp lánh nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Lục Trạch, người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, trái tim chợt quặn đau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bản thân mình bị phát thẻ người tốt sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Anh Anh dùng ánh mắt sao trời lấp lánh như vậy để nhìn mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quên đi, cứ như vậy cũng được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Thu Nguyệt Hòa Sa và Lâm Linh ở một bên nhìn Lục Trạch đang mang vẻ mặt bi thương, không nhịn được lộ ra nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Thu Nguyệt Hòa Sa mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu Anh Anh, ta cũng chia cho ngươi một phần tư vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh cũng xoa xoa đầu nhỏ của Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta cũng thế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, con mắt lấp lánh sáng lên, có chút sung sướng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật có thể sao?" ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch thấy Thu Nguyệt Hòa Sa và Lâm Linh cũng chia, có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đương nhiên có thể. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng thời, tất cả bọn họ đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Tĩnh ở một bên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ muốn gom góp đầy đủ của mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, ánh mắt của Nam Cung Tĩnh ở một bên đột nhiên sáng lên, nàng có một phương pháp rất tốt để thân thiết với Anh Anh hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức, nàng nở một nụ cười đại thúc với Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ha ha, Tiểu Anh Anh, ngươi có muốn uống rượu không? Rượu uống rất ngon đó nha? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch, Lâm Linh, Thu Nguyệt Hòa Sa:

- ! ! !” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ba người dùng khuôn mặt mang biểu cảm không thể tin tưởng nhìn Nam Cung Tĩnh, giống như một đại thúc đang dụ dỗ tiểu la lỵ vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ tửu quỷ này vậy mà lại dụ dỗ Anh Anh uống rượu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nàng này là một đại lão, thế nhưng cho dù là vẻ ngoài hay suy nghĩ thì hoàn toàn là một tiểu la lỵ đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ tửu quỷ làm sao xuống ta với người này được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tĩnh tỷ tỷ, không được đâu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nam Cung lão sư, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ ngươi đang làm gì đấy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Khủng long bạo chúa, ngươi mà dám để Anh Anh uống rượu, thì sau này đừng mơ mà nghĩ đến việc uống rượu nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh cảm nhận được sự phản đối mãnh liệt của ba người, không nhịn được bĩu môi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Việc này có gì đâu? Các ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to rồi đó? Ta vừa lên mười đã bắt đầu uống rượu, bây giờ không phải vẫn khỏe mạnh trưởng thành sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghe vậy, khóe miệng giật giật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái tên này có phải có hiểu lầm gì với từ khỏe mạnh hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh ở một bên nhìn Nam Cung Tĩnh một chút, lại nhìn ba người không nói gì ở bên kia một chút, hơi nghi hoặc mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Rượu là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 607: Ta Là Hài Tử Ngoan


Lâm Linh lập tức vội vàng ôm lấy Anh Anh, một mặt phòng bị nhìn Nam Cung Tính, sau đó quay đầu cười cười nói với Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hài tử ngoan không được uống rượu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, tức khắc hoảng sợ, vội vã mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta là hài tử ngoan! Đình Đình đã nói phải làm một hài tử tốt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa ở một bên tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy Anh Anh cũng không được học theo khủng long bạo chúa cái nha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh nghe vậy, không vừa lòng lườm Thu Nguyệt Hòa Sa một chút: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta làm sao? Khi còn bé ta rất ngoan! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch thấy hai bên lại muốn cãi nhau ầm ĩ, có chút đau đầu xoa xoa cái trán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người này cũng là nhi đồng quá lứa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn lại lấy ra thêm một bàn đồ ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Chúng ta ăn cơm đi, mỗi người phân cho Anh Anh một phần tư đồ ăn của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, hắn có chút cảnh giác nhìn Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh tuyệt đối không được ăn vụng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh hơi khó hiểu nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đâu có ăn vụng đâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn người nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó liếc mắt nhìn nhau, có lẽ ở trong ý thức của nàng, nàng chỉ đang ăn bình thường, mà bọn họ ngay cả nhìn cũng không thể nhìn thấy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây chính là động tác làm việc của đại lão sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không thể chọc vào không thể chọc vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lục Trạch vội ho một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu như vậy, vậy cứ để Lâm Linh dạy ngươi cách dùng bộ đồ ăn thể nào, được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, mọi người bắt đầu ăn cơm, mà Lâm Linh, Thu Nguyệt Hòa Sa thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Anh Anh, còn dạy nàng cách dùng đũa thìa chén bát. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Còn Nam Cung Tĩnh thì có vẻ chưa từ bỏ ý định, lén lút muốn cho Anh Anh nếm thử rượu của nàng, thế nhưng Anh Anh lại muốn làm một hài tử ngoan, hơn nữa còn bị Lâm Linh, Thu Nguyệt Hòa Sa giám sát, từ đầu đến cuối nữ tửu quỷ cũng không thực hiện được ý định của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này khiến nàng có chút mất mát, chỉ có thể rầu rĩ uống uống uống rượu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một bữa ăn đến, Lục Trạch cảm thấy tính tình thiện lương thật mệt mỏi, ngoại trừ Lâm Linh, không có một sự bớt lo lắng nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, chỗ tốt vẫn phải có, hình như Anh Anh lại thân thiết với bốn người bọn họ thêm một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn là khuôn mặt hờ hững không gợn sóng của nàng cũng trở nên sinh động hơn mấy phần, biểu cảm trên mặt cũng nhiều hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này làm cho tâm trạng của bốn người cũng thoáng thả lỏng, đối với bọn họ thì đây là chuyện tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mặc kệ như thế nào, Anh Anh cũng là siêu cấp đại lão, hơn nữa tâm trí lại còn nhỏ, hiện tại tạo mối quan hệ tốt cũng không phải chuyện xấu gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ăn cơm trưa xong, hình như Anh Anh cảm thấy rất hứng thú với đồ điện và đồ gia dụng trong nhà, bốn người lập tức tiếp tục dùng chủ đề này để nói chuyện với nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, Anh Anh đã học xong cách lên mạng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn Anh Anh mở to hai mắt, một mặt tập trung vào phim hoạt hình thiếu nhi thời đại vũ trụ, bốn người Lục Trạch hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy có chút không chân thực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Càng ngày càng cảm thấy, tiểu nha đầu này chính là một tiểu la lỵ có tính cách đơn thuần ngây thơ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hay là tất cả tinh linh đều như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh xem phim hoạt hình thiếu nhi cả buổi chiều, có vẻ rất hăng say. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi ăn xong cơm tối, mấy người Lục Trạch ngồi trên ghế sofa, nhìn Anh Anh dùng bàn tay nhỏ bé nâng quang não chuẩn bị tiếp tục xem phim hoạt hình thiếu nhi, Lục Trạch lập tức mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút làm sao ngươi và Đình Đình quen biết nhau không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, tức khắc đặt quang não trong tay xuống, con mắt nàng lóe lên ánh sáng, nhìn bốn người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Các ngươi cũng muốn làm quen với Đình Đình sao? Đợi tới khi tìm được nàng, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa mỉm cười, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đương nhiên cũng muốn làm quen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, trên khuôn mặt bình tĩnh hình như có một chút vui sướng và mong chờ, gật đầu đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, nàng ngồi ngay ngắn ở trên sofa, lại dùng tay nhỏ vỗ vị trí ở bên cạnh, ra hiệu bốn người Lục Trạch lại đây ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh ngồi xuống bên trái nàng, Anh Anh hơi vui vẻ duỗi tay nhỏ ra, chỉ về phía không trung. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 608: Sự Ôm Ấp Của Quần Tinh


Cảnh tượng giống như buổi trưa hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong đại sảnh, ánh đèn sáng rực thế nhưng ánh sáng ở phía trước chiếc ghế sofa họ ngồi lại bị hấp thụ, từng đạo tinh quang buộc vòng quanh tràng cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn là ở cái công viên nho nhỏ kia, một mình Anh Anh ngồi trên xích đu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như trên mặt nàng mang theo mấy phần buồn ngủ, tay nhỏ nắm thành quả đấm vuốt mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ở trong hình, công viên không lớn lắm, nhưng vẫn có vài bạn nhỏ chạy tới nơi này chơi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nhìn thấy Anh Anh, bọn họ cũng không nhịn được quay qua nhìn nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao thì tướng mạo của Anh Anh khác hoàn toàn so với bọn họ, mái tóc màu bạc, con mắt xanh lam, lớn lên lại rất đáng yêu, những bạn nhỏ khác sinh lòng hiếu kỳ với nàng cũng là chuyện bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, chắc là vì xấu hổ hoặc nhát gan, không có bạn nhỏ nào chạy tới chào hỏi nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh cũng chỉ có chút ngạc nhiên, yên lặng nhìn bọn họ chơi đùa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhanh cảnh tượng đã thay đổi, sắc trời dần tối sầm xuống, những người bạn nhỏ trong công viên cũng đã rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà hình như Anh Anh ngồi hơi lâu rồi, chân nhỏ ngắn tũn của nàng nhìn chằm chằm mặt đất, dự định đứng lên khỏi xích đu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng, ngay lúc đó cái xích đu hơi động, cứ như vậy khuôn mặt nhỏ của Anh Anh bổ nhào xuống mặt đất, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Anh Anh đang không cảm xúc ngồi ở một bên, cái tên này có thói quen ngã trên mặt đất à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc nãy bọn họ gặp nhau cũng là bởi vì cái tên này đang ngã trên mặt đất, bọn họ mới có thể xuống chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu không phải vậy, chưa chắc bọn họ đã đi xuống đâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà Nam Cung Tĩnh, Thu Nguyệt Hòa Sa ở một bên cũng có chút im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Là một đại lão, cho dù có là một tiểu hài tử thì ngã trên mặt đất cũng quá mất mặt rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ cũng có chút thẹn thùng thay nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, trong công viên tối tăm, một tiểu la lỵ khuôn mặt tròn trịa, buộc tóc hai bím đuôi ngựa chạy đến bên cạnh Anh Anh, hơi lo lắng nhìn Anh Anh bị té nhào trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh lắc đầu, giọng nói như tới từ cổ xưa, bình tĩnh không gợn sóng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không sao đâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu la lỵ mặt tròn buộc tóc hai bím đuôi ngựa hơi sững sờ, sau đó ngạc nhiên nhìn Anh Anh vẫn sõng soài trên mặt đất: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không sao, vậy tại sao ngươi không đứng lên? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Bởi vì đây là sự ôm ấp của quần tinh, rất thoải mái, không nghĩ đến việc đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lâm Linh:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu la lỵ mặt tròn buộc tóc hai bím đuôi ngựa:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thì ra té trên mặt đất còn có cái tên cao quý như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn người đang quan sát cảnh tượng và tiểu la lỵ buộc tóc hai bên trong cảnh tượng đều rơi vào trầm mặc, có chút không biết nói gì nhìn Anh Anh có vẻ thật sự rất thoải mái đang nhoài mình trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Im lặng trong chốc lại, tiểu la lỵ vốn còn có chút bị dao động bởi Anh Anh, tự mình hoài nghi bản thân cúi đầu tự nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta đã là người lớn tám tuổi, là tiểu tỷ tỷ, không thể bị bạn nhỏ lừa gạt, hiện tại nàng cần sự giúp đỡ của ta... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, tiểu la lỵ dùng khuôn mặt kiên định nhìn Anh Anh vẫn nhoài mình trên mặt đất, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu tỷ tỷ bế ngươi lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, nàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé, lôi kéo Anh Anh, có vẻ muốn kéo Anh Anh lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng Anh Anh dường như đã hòa làm một thể với mặt đất rộng lớn, nàng dùng sức tới mức đỏ bừng cả mặt cũng không thể kéo được Anh Anh lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, chắc là Anh Anh bị cảm động bởi tinh thần kiên nhẫn của tiểu la lỵ, tự động đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà tiểu la lỵ thì bởi vì dùng sức trong thời gian dài, không ngờ Anh Anh sẽ đột nhiên đứng lên, nhất thời dùng sức quá nhiều, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể tiểu la lỵ lập tức cứng đờ, nước mắt đảo qua đảo lại trong hốc mắt nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cứng ngắc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh quay đầu, con mắt màu xanh lam nhìn tiểu la lỵ, mà tiểu la lỵ cũng nước mắt lưng tròng nhìn nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 609: Khung Cảnh Hai Tiểu La Lỵ Làm Quen


Hai tiểu la lỵ cứ nhìn nhau như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ chốc lát sau, Anh Anh đưa tay về phía tiểu la lỵ, học dáng vẻ lúc nãy của nàng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu tỷ tỷ bế ngươi lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, Anh Anh đã kéo tiểu la lỵ lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và Lâm Linh thấy vậy, sắc mặt kỳ quái liếc nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ, lúc buổi trưa Anh Anh nói phải được tiểu tỷ tỷ ôm mới dậy, là vì việc này sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tâm trạng của Lục Trạch có chút vui vẻ, chẳng trách không cần tiểu ca ca đẹp trai bế lên, thì ra là vì vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Làm hại hắn còn tưởng mình bị ghét bỏ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khung cảnh tiếp tục thay đổi, sau khi tiểu la lỵ được kéo lên, nhìn Anh Anh đang trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt đỏ lên, bật khóc chạy đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết là do xấu hổ, hay là do cái mông quá đau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ để lại một mình Anh Anh đang lẳng lặng nhìn phương hướng tiểu la lỵ rời đi, sau đó nàng yên lặng đi một vòng quanh công viên, sau đó lại ngồi xích đu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... Khung cảnh thay đổi, sắc trời lờ mờ dần trở nên sáng sủa, chắc là tới ngày hôm sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh vẫn ngồi trên cái xích đu, khuôn mặt không cảm xúc nhìn bạn nhỏ chơi đùa trong công viên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mãi tới thời điểm chạng vạng, tiểu la lỵ mặt tròn buộc tóc hai bím đuôi ngựa ngày hôm qua lại một lần nữa đi tới công viên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng nhìn thấy Anh Anh đang ngồi trên xích đu, sắc mặt cứng đờ, sau đó đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng hơi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Anh Anh, mà Anh Anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tiểu la lỵ tiến hành lần đối mặt thứ hai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong công viên, bầu không có hơi yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tiểu la lỵ nhìn nhau, giằng co đã được hai mươi lăm giây, hơn nữa vẫn chưa dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mãi tới khi vượt qua ba mươi giây, tiểu la lỵ mặt tròn buộc tóc hai bím đuôi ngựa chớp mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, nàng có chút chán nản mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ôi... Ta thua, ngươi thật giỏi đó, có thể không chớp mắt lâu như vậy! Tên ngươi là gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh ngẩn người với câu hỏi của tiểu la lỵ mặt tròn buộc tóc hai bím đuôi ngựa, hiển nhiên nàng không ngờ tiểu la lỵ này đột nhiên lại nói chuyện với mình. ? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Im lặng một lúc, giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của Anh Anh vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta tên Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu la lỵ mặt tròn thấy Anh Anh trả lời, lập tức híp mắt lộ ra nụ cười xán lạn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta tên Đình Đình, từ giờ chúng ta sẽ trở thành bạn bè! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, nàng chen đến bên người Anh Anh, hai người bọn họ ngồi chung trên một chiếc xích đu, cái xích đu này cũng khá rộng rãi, có thể chứa được hai tiểu la lỵ ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch đang theo dõi hiện trường làm quen:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ các bạn nhỏ kết bạn với nhau đều đi theo con đường như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

So với người trưởng thành kết bạn thì dễ dàng hơn nhiều, hiện tại đã có rất ít người trưởng thành kết bạn cùng với những người xa lạ đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, chủ yếu là có nhiều kinh nghiệm hơn, người tốt hay xấu cũng đã từng gặp qua, ai có thể biết, bạn bè mình mới làm quen là người hay là chó đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đóng cửa trái tim cũng là một loại phương pháp để bảo vệ mình chăng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hơi xúc động, tại thời đại Địa Cầu càng thêm rõ ràng, ở thời đại vũ trụ thì tốt hơn một chút, dù sao cũng có trị số uy tín. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

So sánh với việc đó, thì những người bạn nhỏ này càng trực tiếp hơn, yêu thích thì là yêu thích, không thích thì là không thích. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không biết đây có phải là sự đánh đổi cho việc làm người lớn hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người quay đầu nhìn Anh Anh đang ngồi trên ghế sofa, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hình ảnh trong không trung, có thể thấy được, tâm trạng của nàng rất vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người không nhịn cười được, lại quay đầu nhìn về phía khung cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tiểu la lỵ buộc tóc hai bím đuôi ngựa Đình Đình đã thành công làm quen với Anh Anh, đương nhiên, đa số thời gian đều là Đình Đình nói chuyện, còn Anh Anh thì thỉnh thoảng hùa theo hoặc là trả lời một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh Anh Anh, ngươi thật xinh đẹp, ngươi chắc chắn là người ngoại quốc đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Người ngoại quốc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Là những người tới từ nơi khác đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy thì đúng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Thật tốt nha~ ta còn chưa từng đi xa nhà, ta cũng muốn đi ra ngoài xem thử. Người nhà của ngươi có chuyển tới đây không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Người nhà của ta là quần tinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 610: Không Phải Đi Học? Có Muốn Đi Học Không?


Nghe được giọng nói hờ hững không gợn sóng của Anh Anh, trong lúc nhất thời Đình Đình chưa kịp phản ứng, nàng nháy mắt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

-... Quần tinh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh gật gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên đầu Đình Đình đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt bối rối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi trải qua một hồi phân tích suy xét kỹ càng, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn từ bỏ suy nghĩ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng mở ta hai mắt, khuôn mặt cứng ngắc mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ À! Thì ra là quần tinh sao! Ta hiểu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch nhìn Đình Đình mang khuôn mặt khó hiểu nhưng lại làm bộ như đã hiểu của Đình Đình, khóe miệng co quắp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Kỳ thực tên này không hiểu một chút nào đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Đình Đình lựa chọn từ bỏ vấn đề ở phương diện này, nàng mở to hai mắt nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh Anh Anh, ngươi thật xinh đẹp nha, ta có thể ôm ngươi một cái được không nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hì hì hì~ ôm ngươi thật thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong cảnh tượng đó, Đình Đình ôm Anh Anh đang mặt không cảm xúc, khuôn mặt thỏa mãn cọ cọ, còn đám người Lục Trạch không nói lên lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như chú cảnh sát nhìn thấy cảnh này, không biết có thể tóm tiểu la lỵ kia bắt về không đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai tiểu la lỵ trò chuyện, sau đó hình như Đình Đình nhớ ra gì đó, đứng dậy từ trên xích đu rời đi, nàng mở ta hai mắt nhìn Anh Anh đang dùng khuôn mặt nghi hoặc nhìn nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh Anh Anh, có phải ngươi không biết chơi xích đu đúng không? Ngày hôm qua ta thấy ngươi cũng đã ngã chổng vó, ta tới dạy ngươi chơi xích đu nha? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, nàng lạch bạch chạy đến sau lưng Anh Anh, mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh ngồi vững nhé, ta đẩy cho ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đôi tay nhỏ nhắn của nàng bắt đầu dùng lực, cái xích đu chầm chậm đung đưa, con mắt vốn hờ hững không gợn sóng của Anh Anh cũng trợn ta theo sự chuyển động của xích đu, con ngươi màu xanh lam lấp lánh ánh sao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hình như nàng chưa từng nghĩ đến loại hành động này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái xích đu càng bay càng cao, lần đầu tiên đám người Lục Trạch nhìn thấy nét cười hiện lên trên gương mặt giống như búp bê sứ này của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đó là nụ cười rất vui vẻ, rất đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong công viên nho nhỏ, cái xích đu kẽo kẹt đung đưa, tiếng cười lanh lảnh của Đình Đình cùng nụ cười chợt thoáng quay của Anh Anh, cũng khiến cho mấy người Lục Trạch đang quan sát không nhịn được nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Làm trẻ con thật tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sắc trời hoàn toàn mờ đi, đột nhiên Đình Đình mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đã trễ thế này rồi, ta muốn về nhà, Anh Anh à, ngày mai ngươi còn tới đây chơi không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, Anh Anh chớp chớp mắt, sau đó gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy ngày mai gặp! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cảnh tượng không ngừng thay đổi, sau một quãng thời gian, mỗi đêm Đình Đình đều sẽ tới công viên để tìm Anh Anh chơi đùa, quan hệ của hai người cũng ngày càng tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chưa tới chạng vạng tối Anh Anh sẽ mong chờ Đình Đình tới đây, số lần lộ ra nụ cười cũng ngày càng nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mãi tới một ngày kia, Đình Đình có chút phiền muộn mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ngày mai phải đi học rồi, sau đó thì ta không thể thường xuyên chơi đùa với Anh Anh nữa ~ Không thể chơi đùa cùng Anh Anh ta sẽ buồn chết mất ~ Anh Anh cũng phải đi học chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh vốn đang ngồi trên chiếc xích đu đung đưa qua lại bỗng cứng người: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Không thể thường xuyên tới chơi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, nàng hơi nghi hoặc nhìn Đình Đình: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đi học là cái gì? Tại sao phải đi học? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên trầm mặc, Đình Đình im lặng nhìn Anh Anh đang nghi hoặc, cả buổi cũng không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nàng khiếp sợ, kinh hoảng hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cái, cái gì? Anh Anh, vậy mà ngươi không phải đi học? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là chuyện khiến người ta ước ao tới mức nào! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nhìn Đình Đình mang vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa ước ao:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt Đình Đình xoắn xuýt nhìn Anh Anh, sau đó nàng lộ ra nụ cười hiền hòa: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, ngươi có muốn đi học không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, trong con ngươi màu xanh lam xẹt qua một tia nghi hoặc: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tại sao phải đi học? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 611: Có Chút Vấn Đề


Đình Đình nghe được lời nói của Anh Anh, nàng ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng mang vẻ mặt ngu ngơ gãi gãi đầu, thật ra nàng cũng không biết tại sao mình phải đi học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, ánh mắt của Đình Đình sáng lên, giống như là nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Mẹ ta nói rằng, một hài tử ngoan nhất định phải đi học mới được, ta là hài tử ngoan, vì vậy ta phải đi học! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh chớp chớp mắt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hài tử ngoan là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đình Đình:

“? ? ?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng lại mang theo vẻ mặt ngu ngơ, lần nữa gãi gãi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng vậy? Hài tử ngoan là cái gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ từng nói hài tử ngoan là phải hiểu chuyện biết nghe lời, thế nhưng bản thân nàng cũng không biết tại sao hiểu chuyện biết nghe lời lại là một hài tử ngoan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng, nàng cũng biết một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mỗi lúc mẹ nàng khen là hài tử ngoan đều sẽ có thưởng, còn nói rằng nếu như nàng trở thành hài tử hư sẽ đánh vào mông nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ tới đây, Đình Đình rụt cổ, đánh đòn rất đau đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Làm một hài tử ngoan sẽ có thưởng, làm hài tử hư thì không có, còn sẽ bị trừng phạt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, hai mắt Anh Anh trợn to, mở ra miệng nhỏ, hình như bị lời nói của Đình Đình dọa sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng vội vã mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy ta muốn làm hài tử ngoan, ta muốn đi học! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, Đình Đình bày ra dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy, tay nhỏ ôm ngực gật đầu liên tục: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừ, Anh Anh là hài tử ngoan! Ngày mai ngươi đợi ta ở chỗ này nhé! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, nàng quay đầu chạy mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chạng vạng tối ngày hôm sau, dưới ánh mắt mong chờ của Anh Anh, cuối cùng Đình Đình cõng một cái cặp sách màu đỏ chạy tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh Anh Anh, ta mang cho ngươi một món quà! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khuôn mặt nhỏ của Đình Đình đỏ lên vì mệt, nàng thở hồng hộc, dừng lại trước mặt Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh đưa tay ra nhận chiếc cặp sách Đình Đình đưa tới, hơi nghi hoặc hơi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Cặp sách? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đình Đình dùng sức gật gật đầu, sau đó hơi đau lòng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đây là ta dùng chính tiền mừng tuổi của ta để mua đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, nàng mang theo chút ước ao: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu như cô giáo không cho thì chúng mình sẽ cùng khóc, nhất định cô giáo sẽ đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh thấy Đình Đình nói như vậy, đương nhiên cũng gật đầu đồng ý: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch:

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xem lâu như vậy, bọn họ mới phát hiện, tiểu la lỵ này vậy mà lại là một con gấu con! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hơn nữa bọn họ còn cảm thấy con gấu con này có khuynh hướng dắt Anh Anh đi sai đường? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đình Đình nghe được Anh Anh đồng ý, lập tức nhào đến ôm Anh Anh, dùng sức cọ, cười hì hì mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Quá tốt rồi, có thể đi học cùng Anh Anh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi cọ một lúc lâu, Đình Đình phất phất tay với Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Hôm nay ta muốn về nhà sớm chút, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi, Anh Anh à, sáng mai nhất định ngươi phải ở đây đợi ta nha? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong con ngươi màu xanh lam của Anh Anh mang theo vài phần chờ mong, dùng sức gật gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ừm! Ta muốn làm một hài tử ngoan! Ta muốn đi học! Ngày mai ta ở đây đợi ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, Đình Đình nở nụ cười, sau đó nàng quay đầu chạy vào bên trong ánh mặt trời tối tăm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, cảnh tượng bị vỡ vụn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh ngồi ở trên ghế sofa có chút mất mát mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Sau đó ta ngủ thiếp đi, lúc ta tỉnh lại, giống như công viên đã biến mất không thấy tăm hơi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều, rất mau Anh Anh lại chờ mong mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đợi tới khi tìm được Đình Đình, chúng ta sẽ đi học cùng nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong, nàng còn quay đầu nhìn về đám người Lục Trạch đang ngồi ở hai bên, ánh mắt lấp lánh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tiểu tỷ tỷ Lâm Linh, các ngươi có muốn cùng đi học với bọn ta không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch nghe vậy, hai mặt nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, Lâm Linh mỉm cười sờ sờ đầu Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Tới lúc đó, chúng ta đi đón ngươi tan học có được hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Anh Anh nghe vậy, vui vẻ chớp mắt, gật gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi bọn họ xem cảnh tượng lúc nãy đã cảm thấy hình như sự việc có chút vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 612: Cừu Vui Vẻ Bản Vũ Trụ


Người này sẽ không phải thật sự ngủ rất lâu chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đình Đình kia, bây giờ còn ở đây sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không còn, vậy Anh Anh phải làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tinh Linh tộc của Anh Anh hẳn là một chủng tộc rất thân thiện? Chắc là sẽ không làm ra một vài chuyện quá khích đâu đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều dù sao tiểu gia hỏa này cũng chỉ là một hài tử, cũng không ai biết liệu nàng có phát giận giống một hài tử bình thường hay không, không cẩn thận sẽ hủy diệt cả hệ Ngân Hà đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hoặc là sau khi điều tra xong, nếu như Đình Đình kia không còn, thì sẽ không nói cho Anh Anh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng mặc dù Anh Anh còn nhỏ, nhưng cũng là một cường giả vô cùng khủng bố, thủ đoạn của nàng hoàn toàn không phải thứ bọn họ có thể suy đoán, nếu như nàng phát hiện thì sao đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như Anh Anh phát hiện đám người Lục Trạch đang lừa dối nàng, như vậy nói không chừng lúc phát giận sẽ càng cáu kỉnh hơn một chút? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hay là dần Anh Anh đi những tinh hệ khác để tìm kiếm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghĩ lại cũng không quá hợp với tình hình thực tế, tâm trí của Anh Anh không cao nhưng cũng chẳng phải người ngu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Loài người cũng chỉ ở trong hệ Ngân Hà, đi ra hệ Ngân Hà thì dẫn nàng đi đâu tìm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa nghĩ như vậy, mọi người cảm thấy có chút đắng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại vấn đề này vẫn khá lớn nha, trong lòng bọn họ đều rất sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ trời cao muốn nhiệm vụ cứu hệ dải ngân hà rơi vào đầu mấy người bọ họ sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại cũng chỉ có thể chờ kết quả điều tra thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hi vọng sẽ không xuất hiện loại tình huống xấu nhất kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Thu Nguyệt Hòa Sa ở một bên mỉm cười, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Anh Anh, bình thường ngươi có ngủ không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đình Đình đang chìm trong ước mơ tìm thấy Đình Đình và đi học của mình, nghe được lời nói của Thu Nguyệt Hòa Sa thì hơi nghi hoặc, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Đi ngủ là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khóe miệng đám người Lục Trạch co quắp, xem ra tên này chắc là không biết đi ngủ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vốn dĩ nếu như có thể để nàng đi ngủ, thì bọn họ còn có thể bàn bạc bước đi tiếp theo, bây giờ thì hay rồi, vẫn là đợi ngày mai rồi nói sau vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lập tức, Lục Trạch mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu đã như vậy, thì chúng ta sẽ chơi với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại cũng chỉ có thể tạo mối quan hệ với Anh Anh, tất cả cứ đợi đến thời điểm cần thiết rồi tính sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói không chừng Anh Anh sẽ coi bọn họ thành bạn bè giống với Đình Đình, thì nói không chừng sẽ không làm ra chuyện gì quá khích đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sáng sớm hôm sau, Lục Trạch nhìn Nam Cũng Tĩnh đang hưng phấn cùng Anh Anh xem hoạt hình thiếu nhi, khóe miệng hắn run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng Nam Cung Tĩnh cũng tìm được cách làm sao để có mối quan hệ tốt với Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đừng nhìn nữ tửu quỷ này đã là một người phụ nữ hành tẩu khắp nơi, nhưng lại là một người thích xem phim hoạt hình thiếu nhi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch hoài nghi người này có phải chỉ có cơ thể phát triển còn đại não thì lại cùng cấp độ với Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người một lớn một nhỏ xem hoạt hình suốt cả đêm, Lục Trạch hơi bối rối không biết phải làm sao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà ở bên kia, Thu Nguyệt Hòa Sa và Lâm Linh đã ôm trán với vẻ mặt đau khổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay cả Lục Trạch cũng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói cách khác, tại sao trong thời đại vũ trụ, Lão Sói Xám vẫn không bắt được cừu chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch cảm thấy điều này quả thực không khoa học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ nó, sao cừu có thể lái phi thuyền vũ trụ được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thảo nguyên Thanh Thanh ban đầu đều biến thành tinh cầu Thanh Thanh rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phim hoạt hình này rốt cuộc là đã sửa đổi bao nhiêu lần rồi? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều duy nhất không thay đổi chính là thường ngày Lão Sói Xám bị Hồng Thái Lang cầm cái chảo đập. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh thích nhất chính là nhìn cảnh này, mỗi lần xem đến đoạn này, trên gương mặt nàng lộ rõ vẻ kích động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nghiêm túc nghi ngờ rằng người này có xu hướng bạo lực gia đình gì đó không? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau này, ai yêu phải nàng thì đúng là người xui xẻo rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Cung Tĩnh đổ chuông. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điện thoại di động vừa vang lên, Lục Trạch và những người khác đột nhiên giật mình, lấy lại tinh thần nhìn Nam Cũng Tĩnh vẫn còn xem chưa thỏa mãn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 613: Tinh Linh Tộc


Tên này là tiểu hài tử sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và những người khác trừng mắt nhìn Nam Cung Tĩnh, lúc này mới làm nàng phản ứng lại, sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm túc hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người nhìn Anh Anh vẫn đang bị phim hoạt hình thu hút hoàn toàn mà không để ý đến, họ liếc mắt nhìn nhau rồi đi lên lầu, vào phòng của Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch nhìn xuống dưới lầu, cũng không biết rốt cuộc Anh Anh có để ý tới họ không, nhưng hắn vẫn phải hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn mở miệng hỏi:

- Thế nào?” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thu Nguyệt Hòa Sa và Lâm Linh cùng nhìn Nam Cũng Tĩnh với ánh mắt mong chờ, hy vọng sẽ nhận được tin tức tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh mở điện thoại di động ra, xem tin tức, tức khắc mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên khó coi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy biểu cảm này của nàng, trong lòng tất cả mọi người đều đánh trống, bầu không khí im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có vẻ như đó là tin xấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nam Cung Tĩnh đưa điện thoại ra và chiếu tin tức cho mọi người cùng xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch và đám người kia nhìn nội dung tin tức, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối cùng cũng tìm được Đình Đình phù hợp với mô tả của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, tên này vậy mà lại là người của hơn 1.900 năm trước! ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Vào thời điểm đó, Địa Cầu đang trong thời kỳ hậu chiến, các nhà lãnh đạo cấp cao của nhân loại đang nỗ lực để xúc tiến việc thành lập Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không lâu sau đó, Liên Bang của nhân loại đã được thành lập. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chính vì vậy, tư liệu của công dân mới có thể lưu giữ, nếu không, nói không chừng bọn họ ngay cả tìm cũng tìm không được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà ở thời kỳ đó, nhân loại còn chưa ra khỏi Địa Cầu, tuổi thọ đương nhiên cũng không lâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người nhìn tư liệu trong màn sáng chiếu trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên đó có hai bím tóc đuôi ngựa của Đình Đình đêm qua bọn họ nhìn thấy, cũng có Đình Đình thời kỳ thiếu nữ tóc đen dài thẳng, còn có ảnh cưới thời kỳ hôn nhân, cùng chồng con chụp ảnh gia đình, ảnh gia đình cả nhà thời tuổi già... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phía trên có cuộc đời của tiểu la lỵ Đình Đình này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đình Đình tên thật là Phan Ngọc Đình, hưởng thọ tám mươi ba tuổi, con cháu đầy nhà, cuộc sống hạnh phúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sự tích kỳ lạ duy nhất là nàng mất tích vào ngày khai giảng kỳ nghỉ hè năm tám tuổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc người nhà tìm thấy nàng thì nàng đang hôn mê trong một công viên nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc vì xây dựng sau chiến tranh cần phải phá hủy công viên nhỏ, nàng cũng lấy lý do 'bảo vệ các di tích trước chiến tranh, để mọi người nhớ về tác hại của chiến tranh' để bảo vệ khu vực của công viên nhỏ này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng sau đó, công viên nhỏ này vẫn bị phá hủy hơn một ngàn năm trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch trầm mặc xem xong cuộc đời của Đình Đình, đều không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, lại có tin tức truyền tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch nhìn, phía trên hiển thị chính là điều tra liên quan tới Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không có thông tin công dân nào của Anh Anh được tìm thấy trong toàn bộ lịch sử Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhất là thông tin cùng thời đại với Đình Đình, bọn họ đều điều tra toàn bộ một lần, khả năng duy nhất có liên quan chính là sự kiện lần Đình Đình mất tích kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng, trong các nhân vật có quan hệ với Đình Đình, cũng không có một người nào tên là Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nói cách khác, Anh Anh, quả thật không phải Nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Dựa theo tình huống nàng vừa tỉnh lại mà xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có lẽ tên này thật sự ngủ một giấc gần hai ngàn năm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thông tin phía trên còn có giới thiệu liên quan đến Tinh Linh tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thánh hiền của Nhân tộc đều là đi ra ngoài du lịch qua, bọn họ hợp lại những thông tin mình đã từng nghe nói qua về Tinh Linh tộc mình nghe nói qua và gửi tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ cũng không phải biết rất nhiều thông tin về Tinh Linh tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng có thể biết chính là, Tinh Linh tộc vẫn là khá thân thiện với sinh mệnh của bản thân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ do tinh quang mang thai mà sinh ra, bình thường khu vực vũ trụ mấy ức năm ánh sáng mới có thể xuất hiện một Tinh Linh tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tinh Linh tộc sinh ra hình thái cũng không xác định, nếu như có sinh mệnh xuất hiện ở tinh cầu thì hình thái của Tinh Linh tộc đó cũng sẽ giống với sinh vật ở tinh cầu kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này đám người Lục Trạch mới hiểu được, tại sao Anh Anh lại là hình thái của tiểu la lỵ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Chương 614: Đặt Cược Một Lần


Có phải vì nàng được sinh ra trên Địa Cầu không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc nhìn thấy một tin tức phía dưới, Lục Trạch và mọi người đều mở to hai mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe nói Tinh Linh tộc khi còn nhỏ vì lực lượng bình thường trưởng thành, sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, thời gian và số lần ngủ say đều không xác định, dù sao Tinh Linh tộc quá mức thần bí. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Lục Trạch liếc nhau, tất cả mọi người đều nhớ tới một giấc ngủ hai ngàn năm của Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Xem ra, nàng có tỷ lệ rất lớn chính là Tinh Linh tộc khi còn nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt mọi người đều lộ ra vài phần bất đắc dĩ, trong lòng có chút khổ sở. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù là Tinh Linh tộc khi còn nhỏ, vậy thực lực ít nhất cũng là cấp Tinh Vực? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khái niệm đó là gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe nói tinh linh tinh vực cũng chỉ có Tinh Linh tộc có một hai cường giả cấp Tinh Vực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trước mặt cường giả đẳng cấp như bọn họ, hệ Ngân Hà thật sự rất yếu ớt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bầu không khí im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mọi người nhìn ra ngoài cửa, cũng không biết Anh Anh có phát hiện hay không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đối với loại cường giả đẳng cấp này, bọn họ làm sao cũng sẽ không nghĩ tới thủ đoạn của bọn họ là như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù bị phát hiện, Lục Trạch cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sắc mặt mọi người có chút phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đêm qua vừa mới xem cảnh hồi ức, tiểu la lỵ Đình Đình hoạt bát kia, bọn họ nhìn cũng rất thích. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Không ngờ vậy mà lại là nhân vật của hơn một ngàn chín trăm năm trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trầm mặc một lát, Nam Cung Tĩnh lấy bình rượu ra, rót ừng ực xuống, sau đó thản nhiên mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Làm sao bây giờ? Có muốn nói không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Giờ phút này, trên mặt Thu Nguyệt Hòa Sa cũng không còn nụ cười mang tính mềm mại đáng yêu kia, vẻ mặt nàng nghiêm trọng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Nếu như không nói, Anh Anh có phát hiện không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, mọi người liếc nhìn nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Câu hỏi này, không ai có thể đưa ra câu trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây chính là đại lão cấp Tinh Vực đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Huống chi còn là Đỉnh cấp chủng tộc Tinh Linh tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ai biết được tiểu tử kia có thủ đoạn thần kỳ nào phát hiện không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không bị phát hiện còn tốt, nhưng nếu bị phát hiện thì chi bằng nói thẳng còn hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho dù không bị phát hiện, bọn họ cũng chỉ có thể nói mình không tìm được Đình Đình, như vậy Anh Anh sẽ tự mình đi tìm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, bọn họ có thể làm cho một cường giả cấp Tinh Vực cứ như vậy tùy ý đi dạo trên địa bàn Nhân tộc được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như có tên nào có mắt như mù đi chọc giận Anh Anh, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng nói thẳng cũng đồng nghĩa có nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy rằng cho tới bây giờ, biểu hiện của Anh Anh hoàn toàn là một tiểu la lỵ đơn thuần đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà, coi như là tiểu la lỵ, nếu như tỉnh lại phát hiện tiểu đồng bọn qua đời rồi, cũng sẽ phát cáu chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu tính tình quá nóng nảy, vậy thì khó mà nói được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, cũng có thể bởi vì trước mắt bọn họ sống chung với Anh Anh cũng không tệ, tiểu tử kia cũng coi bọn họ là bằng hữu, nói như vậy, nói không chừng không muốn thương tổn bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bất kể là lựa chọn nào, đều là đang đặt cược. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lúc bầu không khí giữa bốn người có chút yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lục Trạch một lần nữa cảm nhận được sự tàn khốc của vũ trụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là bởi vì Anh Anh là một Tinh Linh tộc, mà không phải là một chủng tộc tà ác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như là một cường giả tà ác cấp Tinh Vực, cho dù là Tinh Linh tộc cũng không bảo vệ nổi được bọn họ đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là nỗi buồn của các chủng tộc yếu đuối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không đi trêu chọc cường giả cấp Tinh Vực là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thậm chí, cả hai không thể gặp nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một lát sau, Lục Trạch gãi gãi đầu, mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta cảm thấy nên nói cho Anh Anh biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đám người Nam Cung Tĩnh quay đầu nhìn Lục Trạch, Nam Cung Tĩnh nhếch miệng cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Ta cũng nghĩ như vậy, nếu để cho Anh Anh tự mình đi tìm, nhân tố không xác định ngược lại càng lớn, nói không chừng chúng ta tự mình đi nói còn có lợi hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiển nhiên, Thu Nguyệt Hòa Sa cũng đưa ra lựa chọn của mình, trên mặt lại một lần nữa lộ ra nụ cười dịu dàng đáng yêu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ͏͏ Vậy thì nói cho nàng biết đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận