Tùy Thân Liệp Thú Không Gian
Chương 1189: Chủ Đề Khiến Người Đua Lòng
Chương 1189: Chủ Đề Khiến Người Đua Lòng
- Đến lúc nào đó ta cũng muốn đi đổi một bộ đồ nội thất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao hắn cũng cảm thấy bộ đồ nội thất này đã rất tốt rồi, căn bản không cần thiết phải thay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, hắn không hiểu hạnh phúc của những kẻ có tiền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhịn xuống không lộ ra ánh mắt nghèo khó, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thực ra hắn cũng muốn nhìn xem bên trong phi thuyền của mình như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi hai người ra khỏi phi thuyền của Lâm Linh, đến trước phi thuyền tư nhân của Lục Trạch, Lục Trạch đưa tay đặt lên vỏ ngoài bóng loáng của phi thuyền, truyền một sợi tơ linh lực vào trong phi thuyền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Xùy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, phi thuyền truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, sau đó một cánh cửa bên cạnh Lục Trạch mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch và Lâm Linh có chút mong đợi đi vào trong phi thuyền, sau khi một luồng ánh sáng rất nhỏ đảo qua, trong phi thuyền truyền đến một giọng nói có vẻ máy móc: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Xác định dao động sinh mệnh, Sơ Dương Quân Lục Trạch, ta là trợ thủ phi thuyền của ngài, có thể trợ giúp ngài xử lý một số việc trong phi thuyền, xin vui lòng đặt trên cho ta và phi thuyền tư nhân tư nhân của ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trợ thủ phi thuyền? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch hơi sửng sốt, sau đó nhớ ra dường như trong phi thuyền của nữ tửu quỷ cũng có, dường như còn có thể hỗ trợ điều khiển phi thuyền? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn im lặng một lúc, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chiếc phi thuyền này tên là Sơ Dương, về phần ngươi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch gãi đầu một cái, sau đó mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng gọi là Sơ Dương là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao đều là phi thuyền Sơ Dương, gọi nàng là Sơ Dương dường như cũng không sai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói máy móc của Sơ Dương vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đặt tên thành công, Sơ Dương vui lòng phục vụ ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh ở bên cạnh liếc nhìn Lục Trạch, không nói nên lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu chuẩn đặt tên của ngươi thật thấp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, lập tức không phục nhìn Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy phi thuyền của ngươi thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Trạch, Lâm Linh yên lặng dời ánh mắt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phi thuyền Linh Mâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy trợ thủ phi thuyền của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... Linh Mâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trở nên trầm mặc trong giây lát, hai người liếc nhìn nhau, yên lặng dời ánh mắt, không thảo luận chủ đề khiến người khác cảm thấy bi thương này nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Lục Trạch và Lâm Linh quan sát bên trong phi thuyền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
So với phi thuyền cấp bậc công tử, đại sảnh của phi thuyền này lớn hơn một chút, khoảng chừng trên trăm mét vuông, bộ ghế sô pha bằng da nhìn qua dường như rất cao cấp, màn sáng, quầy bar, giá rượu các loại, thậm chí còn có cả trò chơi chiến tranh nhìn thấy trong phi thuyền của nữ tửu quỷ lần trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hai người lại nhìn những nơi khác, cũng có nhiều phòng hơn phi thuyền Kim Tuyền, khoảng chừng tám căn, phòng tắm cũng lớn hơn một chút, bồn tắm có cỡ một cái bể bơi nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lục Trạch đi dạo một vòng trong căn phòng, trong sự kích động được Sơ Dương dẫn đến phòng điều khiển, đó mới là nơi mà Lục Trạch muốn nhìn nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tự mình điều khiển phi thuyền mới là sự lãng mạn của một nam nhân! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ít nhất, người đến từ thời đại Địa Cầu như hắn vẫn luôn có ước mơ như vậy, mình điều khiển phi thuyền, đi mạo hiểm trong vũ trụ bao la, đây là một việc tuyệt vời đến cỡ nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch cảm thấy thích thú khi nghĩ đến điều này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phòng điều khiển của phi thuyền Sơ Dương nằm ở vị trí đầu phi thuyền, dưới sự chỉ dẫn của Sơ Dương, hai người Lục Trạch đi qua thông đạo kim loại màu trắng, đi tới trước cửa phòng điều khiển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa phòng điều khiển mở ra, Lục Trạch và Lâm Linh tò mò đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phòng điều khiển cũng không lớn, chỉ khoảng ba mươi mét vuông, trong đó có hai hàng tám chiếc ghế bằng hợp kim màu đen, phía trước hai cái ghế dựa là hai chiếc bàn điều khiển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch phấn khích đi đến trước bàn điều khiển, dự định nhìn xem điều khiển phi thuyền như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Lục Trạch nhanh chóng trở nên bối rối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trên bàn điều khiển có ba hàng nút điều khiển, còn có mấy cái cần gạt, và một số dụng cụ mà Lục Trạch hoàn toàn không biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí có chút trầm mặc, Lục Trạch nhìn những nút bấm dày đặc trên bàn điều khiển, khuông mặt lộ vẻ hoang mang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những đồ chơi này rốt cuộc là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sao hắn có cảm giác không biết cái nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng một lúc, khóe miệng Lục Trạch giật giật, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sơ Dương, ngươi có biết chức năng của những nút bấm này không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1190: Hâm Mộ Nha
- Vâng, chủ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến đến nói cho ta biết một chút, đây là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch tùy tiện chỉ một cái nút, mở miệng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là nút bấm của thiết bị tạo lực hút sóng, sau khi bật lên có thể thay đổi lực hút sóng bên trong và bên ngoài phi thuyền ở một mức độ hạn chế, đảm bảo trọng lực trong phi thuyền luôn ổn định từ đầu đến cuối, cũng giúp cho phi thuyền có thể phi hành trong vũ trụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là trang bị hấp thu linh năng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh chóng, Lục Trạch hỏi một lượt tất cả các nút trên bàn điều khiển, phát hiện các nút điều khiển trên phi thuyền tư nhân vẫn có khác biệt nhất định với nút điều khiển trên trên phi thuyền vận chuyển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ừm... Đơn giản hoá hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Với thực lực và ngộ tính hiện tại của Lục Trạch, học cái đồ chơi này còn đơn giản hơn học lái xe ở thời đại Địa Cầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, cho dù tự mình điều khiển, một số tham số cần tính toán còn có trợ thủ phi thuyền có thể giúp đỡ, mình cũng không cần phải làm gì nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ hai giờ sau, Lục Trạch nói rằng mình đã hoàn toàn học xong làm thế nào để điều khiển phi thuyền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi lúc nữa là mình có thể điều khiển phi thuyền trở về! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lâm Linh, ngươi còn thứ gì cần thu thập không? Anh Anh đâu? Chúng ta lên đường ngay bây giờ thôi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nóng lòng muốn thử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe vậy, hơi sững sờ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn tự mình điều khiển? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhếch miệng cười một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Điều đó còn cần phải nói? Ta chờ ngày này đã lâu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nhìn dáng vẻ mong chờ của Lục Trạch, trở nên trầm mặc, ánh mắt nhìn Lục Trạch mang theo vài phần do dự: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao chứ? Sẽ không phát nổ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù với thực lực của bọn họ, cho dù phi thuyền có nổ tung cũng không gây tổn thương đến bọn họ, nhưng đây chính là tiền! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch tự tin mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi, có Sơ Dương hỗ trợ ta mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, giọng nói máy móc của Sơ Dương truyền đến: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất xin lỗi, chủ nhân, bởi vì ngài tạm thời không nhận được tư cách để điều khiển phi thuyền, cho nên, trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt, nếu không ngài tạm thời không cách nào điều khiển phi thuyền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Sơ Dương khiến cho bầu không khí trong phòng điều khiển trở nên yên tĩnh, nụ cười trên khuôn mặt của Lục Trạch cứng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng trong chốc lát, Lục Trạch mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì là tình huống đặc biệt? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Dương đáp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi trí năng điều khiển bị lỗi, Sơ Dương không có cách nào điều khiển phi thuyền, chủ nhân mới có thể tự tay điều khiển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái kia, thế nào mới có thể để cho trí năng điều khiển bị lỗi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh ở bên cạnh nghe vậy, khóe miệng giật giật, trừng mắt nhìn Lục Trạch một cái: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tên này nhất định đang suy nghĩ chuyện gì lung tung đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch tỏ vẻ vô tội: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ để phòng chuyện chẳng may mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn mới thực sự không muốn cái gì trí năng điều khiển bị hỏng đâu, sao hắn có thể là người như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Lục Trạch mấy giây, sau đó lôi kéo hắn đi ra bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước khi nhận được tư cách điều khiển, đừng đến phòng điều khiển! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, quỷ mới biết đại não của tên này có thể bị hỏng hay không, nhỡ đâu thật sự chơi hỏng phi thuyền? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết ta biết, đừng lôi kéo ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch bị Lâm Linh lôi ra khỏi phòng điều khiển, quay đầu lại với vẻ vô vọng, một lần nữa liếc nhìn phòng điều khiển, cuối cùng trơ mắt nhìn cửa phòng điều khiển đóng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, Lục Trạch cảm thấy nội tâm phấn khích của mình cũng bị đóng chặt lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, phi thuyền tư nhân cái gì, đã không còn quan trọng nữa, dù sao cũng không thể điều khiển, vậy còn muốn đến làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, bên ngoài phi thuyền có rất nhiều học sinh đang tụ tập. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tin tức về chiếc phi thuyền tư nhân đột nhiên xuất hiện vẫn đang lan truyền rất nhanh, ký túc xá của sinh viên năm nhất vốn gần đó, tất cả mọi người kéo đến, thậm chí nhiều sinh viên năm cuối còn chưa rời trường cũng tới tham gia náo nhiệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, bọn họ đang hâm mộ nhìn phi thuyền Sơ Dương và phi thuyền Linh Mâu đang đỗ ở một bên, đôi mắt lập loè phát sáng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chính là phi thuyền tư nhân của Lục Trạch và Lâm Linh hay sao? Con trai của hàng xóm của cô cô ta cũng là một vị công tử, nghe nói mỗi vị công tử đều sẽ được thưởng một phi thuyền tư nhân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1191: Đại Lão Đúng Là Đại Lão
- Đây cũng không phải là phi thuyền tư nhân bình thường đúng không? Nghe nói phi thuyền cấp bậc công tử có rất nhiều phương diện có thể so với cường giả mới vào Hành Tinh cấp đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có một người trẻ tuổi khá hiểu biết trong đám người mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy mà có thể so sánh với cường giả Hành Tinh cấp? Thế này cũng quá mạnh rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người không khỏi khẽ tặc lưỡi, mở to hai mắt nhìn phi thuyền, trong mắt tràn đầy ghen tị. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng tất cả mọi người đều là sinh viên năm nhất, vì sao lại chênh lệch lớn như thế? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tên này có phải vụng trộm học bù tín chỉ hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mà này, vì sao phi thuyền của Lục Trạch lớn hơn phi thuyền của Lâm Linh nhiều như vậy? Phi thuyền của Lâm Linh hình như có kích thước tương đương với phi thuyền cấp bậc công tử khác đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi ngốc à? Lục Trạch được Thánh Nhân đích thân phong làm Sơ Dương Quân, sao có thể giống nhau? Phi thuyền của hắn chắc chắn cao cấp hơn phi thuyền cấp bậc công tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút thổn thức, chênh lệch này cũng quá lớn, hoàn toàn không cảm giác được bọn họ là sinh viên cùng cấp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết bạn học Lục Trạch có đồng ý dẫn người lên trên phi thuyền chơi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, một nữ tử xinh đẹp với gương mặt ửng đỏ, nhìn phi thuyền, thấp giọng nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Tuyên Ngọc Kỳ ở một bên lườm nàng một cái, nhưng không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ha ha, A Trạch sẽ là loại người bụng đói ăn quàng hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Lâm Linh lôi kéo Lục Trạch với vẻ mặt không muốn sống nữa đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người đang bàn tán xôn xao nhìn thấy vẻ mặt không muốn sống nữa của Lục Trạch, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Biểu cảm này của Lục Trạch là gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ phi thuyền tư nhân có vấn đề gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hay là hắn không hài lòng với cái phi thuyền tư nhân này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên là Sơ Dương Quân, nếu như là bọn họ, có phi thuyền cấp bậc công tử thì bọn họ cũng có thể nằm mơ cười tỉnh, không nghĩ rằng Lục Trạch lại cảm thấy không hài lòng với chiếc phi thuyền tư nhân lớn như thế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại lão chính là đại lão, không so được không so được... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà lúc này Lục Trạch đang bị Lâm Linh kéo ra khỏi phi thuyền với trái tim trống rỗng, kết quả nhìn ra bên ngoài thấy có một đống người đang đứng, cũng ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người này đang làm gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn lại nhìn phi thuyền phía sau, có chút giật mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hóa ra là bởi vì cái này sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, mấy người Diệp Mạc đi tới, Iain có chút lo lắng nhìn Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A Trạch, ngươi không sao chứ? Sao sắc mặt của ngươi khó coi như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, nghĩ tới khoang điều khiển đã đóng kín, trong lòng lập tức cảm thấy buồn bực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của hắn hơi giật giật, nặn ra một nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì không có việc gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch niên đệ không hài lòng với chiếc phi thuyền này sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên, Lục Trạch và Lâm Linh quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ tóc xám và một thiếu niên tóc đen đang đi tới, không khỏi hơi sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Margaret học tỷ, Lý Thanh Vân học trưởng, các ngươi cũng ở đây à. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ lần đầu tiên làm nhiệm vụ có hợp tác với Margaret và Lý Thanh Vân, còn có cả Elton học trưởng của học viện Đế Đô, Lục Trạch đã rất lâu rồi chưa gặp bọn họ, không nghĩ rằng bọn họ cũng ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Margaret nhìn Lục Trạch bằng đôi mắt bình thản, có chút phức tạp mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Học tỷ như ta cũng không xứng chức, niên đệ đã trở thành công tử, ta còn kém hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, cảm ứng khí tức của Margaret. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phát hiện nàng đã là Thông Khiếu cảnh hơn ba trăm khiếu, tốc độ tiến bộ này đã coi như là rất nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Thanh Vân ở bên cạnh cũng là Thông Khiếu cảnh hơn ba trăm khiếu, thực lực của hai người vẫn ngang nhau như thế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch vừa cảm thán vừa mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Margaret học tỷ đã tiến bộ rất nhanh rồi, không lâu nữa là có thể trở thành công tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Với tốc độ tiến bộ và tuổi tác của nàng, trước ba mươi tuổi chắc là có thể có chiến lực Thuế Phàm cảnh, đến thời điểm đó có đủ công huân là có thể trở thành công tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, công tử có thực lực như vậy thì cũng không đủ xuất chúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Margaret nghe vậy, khẽ cười cười, không tiếp tục cái đề tài này: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nói chuyện này nữa, sao rồi? Bạn học Sơ Dương Quân Lục Trạch của chúng ta vẫn chưa hài lòng với phi thuyền lớn như thế hay sao? Nếu như là ngươi, chắc là có thể yêu cầu thêm? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1192: Trở Về
Dù sao Lục Trạch cũng là Sơ Dương Quân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, khóe miệng giật giật: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, phi thuyền còn tốt hơn tưởng tượng của ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói thật, Lục Trạch đã rất hài lòng với chiếc phi thuyền này, ít nhất nó còn tốt hơn phi thuyền Kim Tuyền của nữ tửu quỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điểm duy nhất khiến hắn không hài lòng chính là hiện tại hắn không thể tự mình điều khiển. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn cũng không thể nói ra lời này trước mặt nhiều người như vậy đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Dương Quân Lục Trạch hắn vẫn cần mặt mũi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sự cố bánh Tinh Trản Quả tuyệt đối không thể lại phát sinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu không, danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch khiến cho mọi người sững sờ, sau đó ánh mắt nhìn Lục Trạch càng trở nên khó hiểu hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu nói như vậy, vậy tại sao vừa rồi biểu cảm của Lục Trạch lại khó coi như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, Lục Trạch đã không nói, đương nhiên cũng không ai có thể ép buộc hắn nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy không có trò gì hay có thể nhìn, các sinh viên vây xem lần lượt rời đi, mà Lý Thanh Vân cũng mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch niên đệ, nếu như có rảnh rỗi thì đến Vi Mỗ tinh hệ, nhất định phải tới tìm ta, ta sẽ làm trọn vẹn tình nghĩa của chủ nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhất định. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Margaret cũng gật đầu với Lục Trạch một cái, mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy chúng ta đi trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, Margaret và Lý Thanh Vân cũng rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Iain thấy không có chuyện gì, đương nhiên cũng chào tạm biệt Lục Trạch, người nhà của bọn họ đang chờ bên ngoài trường học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh chóng, khu ký túc xá trở nên vô cùng yên tĩnh, đại đa số học sinh đều đã rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch và Lâm Linh liếc nhìn nhau, Lục Trạch cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi Anh Anh, chúng ta cũng trở về đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bốn ngày sau, bên ngoài Turon tinh hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một chiếc phi thuyền tư nhân màu vàng nhạt xen lẫn màu đỏ vàng bay ra từ trong thông đạo gấp khúc, chậm rãi xẹt qua hư không, bay về phía Turon tinh hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên sô pha trong đại sảnh trên phi thuyền, Lâm Linh đang cắn môi dưới, mở to đôi mắt linh động, cắn răng nghiến lợi nhìn Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch ngồi ở bên kia sô pha, nhếch miệng lên, nở nụ cười thỏa mãn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào? Có hài lòng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh khẽ cắn môi dưới, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài lòng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hài lòng liền được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch phớt lờ dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Lâm Linh, khẽ cười cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Anh Anh đang nằm trên sô pha, nhìn Lục Trạch, rồi lại nhìn Lâm Linh, chớp chớp mắt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch ngươi không thể bắt nạt Lâm Linh tỷ tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, mỉm cười lấy ra một cái vòng sáng màu tím: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Há mồm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A ~~! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, Anh Anh vốn đang hơi bất mãn lộ vẻ thỏa mãn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh ở bên cạnh nhìn thấy thế, không khỏi che kín đầu, tên ác ma khốn kiếp Lục Trạch này, vậy mà lại trêu đùa Anh Anh như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Anh Anh, Lục Trạch mỉm cười, vuốt vẻ khuôn mặt tròn nhỏ của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng không phải hắn thật sự khiến Lâm Linh tức giận, khi vừa mới lên phi thuyền, bọn họ đã lên kế hoạch tu luyện trong mấy ngày đi trên đường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi sáng, Lục Trạch và Lâm Linh đối luyện trong phòng thực tế ảo trên phi thuyền, buổi chiều và ban đêm thì tự mình tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở dĩ Lâm Linh thở phì phò tức giận như vậy là bởi vì mỗi lần nàng đều sử dụng toàn lực cũng không thể làm cho Lục Trạch phải nghiêm túc, điều này rất khó chịu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh chóng, Lâm Linh bình phục tâm tình, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt lấp lóe, mang theo vài phần chờ mong: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sắp đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng nhìn Anh Anh ở bên cạnh, nhếch miệng lên, nở nụ cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi chút nữa sẽ cho Tằng gia gia một bất ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch khẽ gật đầu, nhìn không gian vũ trụ sâu thẳm, nhìn Turon tinh hệ ở phía trước, trong lòng cũng có chút chờ mong: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù bình thường hắn và mẫu thân đại nhân sẽ liên lạc qua điện thoại, nhưng đã mấy tháng chưa trở về nhà, nên cảm thấy hơi nhớ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Lục Trạch lấp lóe, hắn có chuyện muốn tìm hai cô nàng A Ly và Alice để giải quyết đây! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay sẽ không nấu cơm trưa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phi thuyền xẹt qua chân không trong vũ trụ, nhanh chóng đến trạm kiểm soát ở biên giới tinh hệ, sau khi trải qua kiểm tra, Lâm Linh bèn lấy phi thuyền của mình ra và tách khỏi Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1193: Võ Đạo Liên Bang
Bởi vì Lục Trạch và Lâm Linh ở hai hành tinh không giống nhau, phương hướng rời đi của hai người đương nhiên có chút khác biệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh và Anh Anh ngồi phi thuyền của Lâm Linh trở về Kinh Bình tinh, mà Lục Trạch thì về Giang Lan tinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tốc độ của phi thuyền Sơ Dương cực nhanh, sau khi xuyên qua biên giới Turon tinh hệ, xẹt qua không gian, nhanh chóng tiến vào tầng khí quyển của Giang Lan tinh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch cũng không có để phi thuyền Sơ Dương đỗ ở trạm hàng không, như thế động tĩnh quá lớn, đến thời điểm đó hắn có thể bị rất nhiều người cường thế vây xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế là, Lục Trạch bèn tùy ý tìm một vùng hoang dã để đỗ phi thuyền, sau khi cất kỹ phi thuyền thì bay về phía nhà mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn thân Lục Trạch được bao bọc trong gió nhẹ màu xanh, tốc độ cực nhanh, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã đến không trung phía trên nhà hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Lục Trạch mỉm cười, từ không trung hạ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mở cửa nhà ra, Lục Trạch nhìn một chút, phát hiện trong nhà không có người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại, hiện tại vừa mới qua giữa trưa không bao lâu, lão cha và mẫu thân đại nhân đang ở công ty, đại học Liên Bang nghỉ sớm hơn trường cấp một, có lẽ hai ngày nữa trường cấp một cũng bắt đầu thi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trở lại phòng của mình nhìn một chút, Lục Trạch phát hiện giường chiếu đã trải xong, gian phòng vẫn duy trì nguyên dạng như lúc hắn rời đi, hiển nhiên là thường xuyên dọn dẹp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch đắc ý nằm xuống giường, trần nhà quen thuộc, mùi quen thuộc... A? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch hơi khịt khịt mũi, phát hiện bên trong căn phòng dường như có nhiều mùi của Lục Ly hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, dường như cô nàng kia còn dùng thần thông tiến hành xử lý, nếu như không phải tu vi của hắn đủ cao, cảm giác đủ bén nhạy mà nói, có lẽ sẽ không ngửi thấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cô nàng kia chạy đến phòng của hắn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đầu Lục Trạch ngay lập tức hiện ra nụ cười dịu dàng của cô nàng kia, cả người trở nên cảnh giác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn kỹ căn phòng của mình, thậm chí dùng tinh thần lực quét qua từng tấc đất từng vị trí, kết quả không phát hiện ra thứ gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa giờ sau, Lục Trạch hơi nghi hoặc ngồi ở trên giường, hình như không có vấn đề gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cô nàng kia vào giây phút cuối cùng lại phát hiện ra lương tâm của mình cho nên thu tay lại rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật đáng mừng thật đáng mừng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch lại một lần nữa thả lỏng nằm trên giường, một lát sau hắn mới ngồi dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn muốn đến trường cấp hai nhìn xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu đã trở lại, vẫn nên về trường học xem một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn đã tốt nghiệp, tuy nhiên, có mấy vị lão sư đối xử với hắn cũng không tệ lắm, ví dụ như Lý Lương lão sư, còn có cả lão hiệu trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhớ lúc đó lão hiệu trưởng còn đưa cho hắn một viên dược tề tu luyện tam giai đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn không sử dụng viên dược tề kia, nhưng phần nhân tình này hắn vẫn nhớ kỹ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc ấy hắn không rõ tu vi của lão hiệu trưởng là gì, tuy nhiên chắc cũng là Linh Vũ cảnh? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tối đa cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh mà thôi, dược tề tu luyện tam giai chắc là rất quý giá đối với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch hơi suy nghĩ, bèn hạ quyết tâm, đi đến trường học nhìn xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đeo khẩu trang, đổi sang cái áo có mũ trùm, võ trang đầy đủ đi ra cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trước khi đến trường học, Lục Trạch trước tiên đi một chuyến đến phân hội chính thức của Mạng lưới võ đạo Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đó là một tòa cao ốc cao hơn trăm mét, Tòa nhà võ đạo Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỗ cửa lớn của tòa nhà người đến người đi, khá phồn hoa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch đi qua cửa lớn, tiến vào đại sảnh, bắt đầu quan sát. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại sảnh có chu vi vài trăm mét, có một số cửa sổ phục vụ, còn có rất nhiều trợ thủ trí năng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch tìm một chỗ trợ thủ trí năng còn trống, bàn tay đặt lên trên máy quét, xác nhận thân phận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tầng cao nhất của Tòa nhà võ đạo Liên Bang, trong một văn phòng to lớn, một nam tử trung niên tóc vàng với bộ ria mép đang đứng trước cửa sổ từ trần đến sàn trong văn phòng, cúi đầu quan sát thành phố khổng lồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tay nam tử tóc vàng cầm một chất lỏng màu xanh biếc tỏa ra mùi thơm nồng đậm, ngửi nhẹ một hơi, trên khuôn mặt của hắn lộ vẻ say mê. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trà Khúc Đồng Thụ được sản xuất từ Khúc Đồng Thụ Tinh, hương vị ngọt, dư vị kéo dài, có thể coi là đồ uống xa xỉ, mỗi một cân lá cây ngô đồng có giá thị trường là hai vạn tinh tệ, người bình thường thật sự không thể hưởng dụng nổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1194: Ngụy Trang Hoàn Mỹ Mà Vẫn Bị Phát Hiện?
Cũng chỉ có những người như hắn, là người phụ trạch của Tòa nhà võ đạo Liên Bang, bản thân lại là cường giả Đan Võ cảnh mới có thể thỉnh thoảng hưởng dụng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, nam tử tóc vàng có ria mép nhếch miệng lên, mỉm cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi hắn vừa đưa chén trà sứ tinh xảo đến bên miệng, dự định cẩn thận phẩm vị trà, đột nhiên trên bàn làm việc truyền đến một tiếng nhắc nhở chói tai: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tích! Tích! Tích! Có nhân vật quan trọng của Liên Bang đến Tòa nhà võ đạo, xác nhận thân phận là người sở hữu huân chương vinh dự cấp hai của Liên Bang, Sơ Dương Quân Lục Trạch, mời phân hội trưởng Lizzi lập tức nghênh đón, không được sơ suất! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi đang vui vẻ chuẩn bị phẩm vị trà Khúc Đồng Thụ hiếm khi mới có thể hưởng dụng một lần nghe thấy tiếng nhắc nhở, bàn tay vốn đang vững vàng cầm chén trà bỗng nhiên lắc một cái, nước trà màu xanh biếc tràn ngập mùi thơm ngát vẩy vào bộ ria mép được hắn tỉ mỉ chăm sóc kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, dường như hắn hoàn toàn không để ý đến điều đó, thậm chí không thèm thưởng thức trà Khúc Đồng Thụ quý giá, bước hai ba bước lao ra ngoài cửa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi hắn chạy tới cửa mới phát hiện trong tay mình còn cầm chén trà, nước trà bên trong đã bị đổ ra ngoài không còn chút nào từ lâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của hắn giật giật, không lo được đau lòng, cất chén trà vào trong không gian giới chỉ, mở cửa lập tức xông ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vừa bước nhanh đi tới vừa lấy khăn tay sạch sẽ ra, lau sạch sẽ bộ ria mép và cằm bị dính nước trà của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mà hắn sắp đi tiếp đón là Sơ Dương Quân của Liên Bang! Chí ít, tuyệt đối không thể để loại chi tiết này khiến cho Lục Trạch cảm thấy mình không coi trọng hắn, nếu không, chẳng may hắn không hài lòng, vậy mình coi như thảm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn tiến vào thang máy, sửa sang hình tượng của mình, thang máy nhanh chóng hạ xuống, chậm rãi thở ra một hơi, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười khiêm tốn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này Lục Trạch đang bối rối nhìn nữ hài tử tiếp đón mặc đồng phục đột nhiên xông tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã làm cái gì rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn chỉ muốn mua một số thứ mà thôi, không cần hỏi hắn muốn ngồi hay không, có muốn ăn hoa quả hay không, có muốn uống nước hay không chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác dường như không có đãi ngộ giống như thế này đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch cảm nhận được ánh mắt cổ quái của mọi người bên trong đại sảnh, lập tức cảm thấy không được tự nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Gặp quỷ, không phải ngụy trang của hắn bị phát hiện đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không thể nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn ngụy trang hoàn hảo không có khuyết điểm mà! Hắn có thể cam đoan! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trừ khi có người sử dụng tinh thần lực quét hình hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu như quả thật có người dám dùng tinh thần lực quét hình hắn, hắn sẽ đánh người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi Lục Trạch đang cảm thấy hơi bối rối, một nam tử trung niên tóc vàng có bộ ria mép tinh xảo mặc tây trang màu đen bước nhanh tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn ra hiệu cho nữ nhân viên tiếp đón trẻ tuổi đang không biết phải làm sao lùi xuống, ngay lập tức nữ nhân viên tiếp đón trẻ tuổi khom lưng cúi chào Lục Trạch rồi rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà giờ phút này Lizzi nhìn thấy trang phục của Lục Trạch, ánh mắt lộ ra một tia hiểu rõ, nở nụ cười có phần khiêm tốn, hơi khom người nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị tiên sinh tôn quý này, ta là người phụ trách của Tòa nhà võ đạo Liên Bang, Lizzi Arnold, tiếp theo sẽ do ta phục vụ ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Biểu hiện của Lizzi Arnold khiến cho đại sảnh trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt, ngay cả tiểu cô nương nhân viên tiếp đón vừa mới chạy mất cũng lộ vẻ khiếp sợ nhìn Lizzi đang mỉm cười khiêm tốn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa rồi nàng chỉ nhận được tin, nhất định phải chăm sóc tốt nam tử ăn mặc có chút kỳ quái này mà thôi, cũng không biết chuyện gì khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, khi nhìn thấy hội trưởng Lizzi vốn kiêu ngạo có biểu hiện như vậy, nàng mới phát hiện mọi thứ dường như không đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn thấy biểu hiện của Lizzi, cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người xung quanh, khóe miệng không khỏi giật giật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Được rồi, trang phục mà hắn lấy làm tự hào thật sự bị phát hiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật mệt mỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vừa phàn nàn ở trong lòng, vừa khẽ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phiền, mời ngài đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi thấy Lục Trạch dường như rất dễ nói chuyện, tâm tình vốn có chút căng cứng cũng hơi thả lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không quen biết Lục Trạch, chỉ biết hắn đến từ Giang Lan tinh, hắn nghĩ rằng, thiên tài được phong làm Sơ Dương Quân chưa biết chừng sẽ rất khó hầu hạ, hiện tại xem ra, tính tình của vị Sơ Dương Quân này dường như rất tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1195: Rẻ Như Vậy?
Sau khi Lục Trạch rời đi cùng với Lizzi, trong đại sảnh mới dần dần khôi phục lại sự im lặng ban đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, có lẽ là họ có chút lo lắng quấy rầy đến đại nhân vật đã rời đi, giọng nói của bọn họ khá nhẹ nhàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa rồi ngươi nhìn thấy người kia không? Người đó là ai, Lizzi thì ta biết, là người chỉ biết mượn gió bẻ măng, có thể khiến cho hắn đối xử như thế, vậy người kia sẽ là ai? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết, hắn che kín như vậy, ai nhìn thấy được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng có nói là nhìn thấy hay không, cho nhìn cũng không dám nhìn? Chẳng may xúc phạm đến người khác, tóm lại không tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuy nhiên... Nghe giọng nói dường như là rất trẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình như vậy, xem ra tuổi cũng không lớn... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khi mọi người ở đây đang xì xào bàn tán, Lục Trạch đã đi theo Lizzi tiến vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong thang máy, Lục Trạch mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lizzi, làm sao ngươi nhận ra ta? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn có chút tò mò, ngụy trang của hắn chắc là hoàn mỹ không có khuyết điểm mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi nghe vậy, hơi khom người nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi ngài đăng ký ở đại sảnh có hiển thị ghi chép thân phận, lúc đó hệ thống đã thông báo cho ta biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, lúc này mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, hóa ra là vấn đề xác thực thân phận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn còn tưởng rằng ngụy trang hoàn mỹ của hắn bị người khác phát hiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dọa hắn giật mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh chóng, thang máy đi đến tầng cao nhất, Lục Trạch đi theo Lizzi vào phòng làm việc của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi mỉm cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch tiên sinh, ngài có muốn uống chút gì hay không? Nơi này của ta có trà Khúc Đồng Thụ thượng hạng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi nói đến đây, trái tim Lizzi co quắp một trận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đau lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng không có cách nào cả, chắc hẳn đại nhân vật giống như Lục Trạch, chỉ có trà Khúc Đồng Thụ mới có thể chiêu đãi hắn, chưa biết chừng đẳng cấp có hơi thấp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nghĩ đến đây, Lizzi có chút lo sợ bất an, sợ mình phục vụ khiến cho Lục Trạch không hài lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, hơi sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trà Khúc Đồng Thụ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đó là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chưa từng nghe qua. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, bây giờ hắn đang vội, hiện tại đã hơn hai giờ sắp đến ba giờ, mua đồ xong sớm hắn có thể đến trường học trước khi tan học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đến, Lục Trạch khẽ cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần đầu, cảm ơn, trực tiếp làm chính sự đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng lộp bộp một cái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đẳng cấp của trà Khúc Đồng Thụ quá thấp rồi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẫm lại cũng đúng, Sơ Dương Quân Lục Trạch sao lại thích loại đồ uống miễn cưỡng coi là đồ xa xỉ này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bình thường hắn uống đều là linh trà đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nghĩ đến đây, trên trán hắn xuất hiện một vệt mồ hôi, hợi sợ Lục Trạch nói mình chiêu đãi không chu đáo, nhưng lại không dám thất lễ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn liên tục gật đầu, mời Lục Trạch ngồi xuống sô pha: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài muốn làm nghiệp vụ gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mua một số thứ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nói xong, im lặng một lúc: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Những thế để cho Linh Vũ cảnh và Huyền Vũ cảnh dùng, chẳng hạn như linh quả, dược tề tu luyện các loại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần cụ thể, bởi vì Lục Trạch vẫn luôn sử dụng vòng sáng màu hồng, hơn nữa khi còn đang luyện thể thì chiến lực đã đạt đến Huyền Vũ cảnh, nên hắn hoàn toàn không hiểu rõ về đồ vật dành cho Huyền Vũ cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi nghe vậy, hơi sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải Lục Trạch đã đạt đến Thuế Phàm cảnh rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa chiến lực cũng rất mạnh bên trong Thuế Phàm cảnh đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Là một võ giả Đan Võ cảnh, hắn cũng không quá quen thuộc với đẳng cấp Thuế Phàm cảnh, tuy nhiên hắn cảm giác Lục Trạch rất mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên hắn cảm thấy có chút kỳ quái đối với việc vì sao Lục Trạch lại muốn mua đồ vật cho Linh Vũ cảnh và Huyền Vũ cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, chuyện của Lục Trạch thì hắn đương nhiên không dám hỏi nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch tiên sinh, ngài nhìn, đây là linh quả và dược tề tu luyện còn tồn kho ở nơi này của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, trước người hắn xuất hiện một cái màn sáng, phía trên là thông tin của từng loại linh quả và dược tề tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch chỉ nhìn thoáng qua, lập tức mở to hai mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật rẻ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đắt nhất cũng không quá một trăm điểm cống hiến của Liên Bang! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Làm sao lại rẻ như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch đã quen nhìn những thứ như thần thuật có giá trị mấy ngàn vạn học phần, nên hắn cảm thấy hơi bối rối khi đột nhiên nhìn thấy những thứ cơ bản chỉ có giá mười mấy điểm cống hiến Liên bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1196: Cấp Độ Không Giống Nhau
Tuy nhiên, Lục Trạch nhanh chóng phản ứng lại, dù sao cũng là đồ vật đẳng cấp thấp nên cũng bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì không phải cho bản thân hắn dùng, cho nên về cơ bản hắn đều mua linh quả và dược tề tu luyện có tính ứng dụng tương đối cao, hắn mua tổng cộng trên trăm phần, bỏ ra không đến năm ngàn điểm cống hiến Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, những thứ này đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lục Trạch có chút đắc ý, mẹ ơi, mấy thứ này cũng quá rẻ rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù phần thưởng mà hắn nhận được đều là học phần, nhưng điểm cống hiến Liên Bang của hắn cũng còn hơn 57 vạn, đây đều là phần thưởng hắn nhận được khi ở Charles tinh hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong thời gian học ở đại học Liên Bang, hắn cũng không cần sử dụng điểm cống hiến Liên Bang, đều sử dụng học phần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lục Trạch vui vẻ mua xong, quay đầu nhìn sang Lizzi vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, phát hiện sắc mặt của hắn có chút cứng ngắc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch không khỏi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lizzi, ngươi sao vậy? Sẽ không hết hàng đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi nghe thấy lời nói của Lục Trạch, lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn liên tục lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có, có, Lục Trạch tiên sinh ngài chờ một lát, đại khái mười phút nữa sẽ chuẩn bị kỹ càng cho ngài. ͏ Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8 2͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hoàn toàn chết lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Năm ngàn điểm cống hiến Liên Bang! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chính là ròng rã năm ngàn điểm cống hiến Liên Bang đấy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cứ như thế chớp mắt một cái đã biến mất như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiều điểm cống hiến Liên Bang như vậy, hắn phải tiết kiệm rất lâu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lục Trạch, là hắn cảm thấy quá rẻ đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã tiếp đãi rất nhiều người, trong lòng hắn đương nhiên hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phải nói quả nhiên là đại lão đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi cảm thấy tê cả da đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe thấy câu trả lời của Lizzi, khẽ gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy làm phiền ngươi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phiền, không phiền, vậy ta đi chuẩn bị cho ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Lizzi giật giật, khó khăn nở một nụ cười khiêm tốn, mở miệng nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Lizzi lập tức rời khỏi văn phòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mười phút sau, Lizzi trở về, đặt một đống đồ đã được đóng gói kỹ càng ở trước mặt Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch tiên sinh, đồ vật mà ngài mua đều ở nơi này, mời ngài kiểm tra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tin tưởng Lizzi ngươi sẽ không để sót. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lợi Kỳ vội vàng cười bồi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn sự tín nhiệm của ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho hắn một trăm cái lá gan hắn cũng không dám. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch cười cười, cất đồ đi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta rời đi trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi vội vàng bước nhanh tới trước mở cửa phòng cho Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy để ta đưa ngài đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, ta không muốn quá rêu rao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lizzi nghe vậy, nhìn cách ăn mặc của Lục Trạch, vội vàng nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta đường đột, vậy ngài đi cẩn thận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, dưới sự ân cần đưa tiễn của Lizzi, hắn đi vào trong thang máy, cửa thang máy đóng lại, nhanh chóng đi xuống, Lục Trạch mới xoa xoa cái trán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không nghĩ rằng địa vị cao còn có chỗ tốt như vậy, nhìn một người lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy lại đi theo làm tùy tùng cho hắn, Lục Trạch vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tích! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thang máy đến tầng một, Lục Trạch bước ra khỏi đại sảnh, âm thanh vốn huyên náo chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng trở nên lặng ngắt như tờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn mọi người đang nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái, khóe miệng không khỏi giật giật, yên lặng đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mua lễ vật cho Lý Lương lão sư và lão hiệu trưởng xong, Lục Trạch ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, đắc ý tìm một nơi hẻo lánh cất cánh, bay về phía trường Xương Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy phút sau, Lục Trạch đã đến không trung trên bầu trời trường Xương Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn sân trường quen thuộc, tòa nhà dạy học, võ quán, Lục Trạch không khỏi khẽ thở dài một cái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mới qua một học kỳ, lại giống như cách một thế hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một cái học kỳ này, Lục Trạch đã trải qua rất nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, dù sao thực lực của mình rất mạnh, lại có không gian săn bắn, sau này có sẽ nhìn thấy nhiều hơn, trải qua nhiều chuyện hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, Lục Trạch từ không trung hạ xuống, nở nụ cười đắc ý bắt đầu đi dạo trong sân trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cảm giác mà những người khác đang đi học, mình lại đi dạo trong sân trường thật tuyệt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Lục Trạch nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc trong sân thể dục ở phía xa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1197: Vòng Tròn Nào Không Giống Nhau?
Hứa Dương, Yoko Ogata, Leo, Nhậm Triển còn có cả Lâm Hoan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này bọn họ đang chậm rãi đi dạo trên sân thể dục, vừa đi vừa trò chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Hứa Dương vẫn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái như cũ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nghĩ rằng lão Lý lại lên lớp, tới không đúng lúc rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tự Phương mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã lâu như vậy không đến trường, đi dạo quanh sân thể dục cũng không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhậm Triển ở bên cạnh khẽ cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tự Phương nói đúng, sau khi trở về đương nhiên phải thả lỏng thật tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Hoan khẽ gật đầu, không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này Leo ở một bên thật thà cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không biết A Trạch có thể trở lại thăm lão Lý hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của Leo khiến cho mọi người ở đây trở nên trầm mặc, bầu không khí có chút yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, Nhậm Triển nhếch miệng cười một tiếng, nhìn Tự Phương: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tự Phương, nghe nói ngươi còn thầm mến Lục Trạch? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tự Phương nghe vậy, hơi sững người, sắc mặt không hề thay đổi một chút nào: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thế nào? Hiện tại người thầm mến hắn có thể lấp kín tinh hệ của chúng ta, nhiều thêm một người như ta cũng không nhiều, ít đi một người như ta cũng không ít. Hơn nữa... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi dừng lại một chút, nàng thoải mái cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hơn nữa lúc đó tên kia từ chối ta, ta nên cảm ơn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hứa Dương ở bên cạnh thì có chút trêu chọc nhìn Nhậm Triển: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhậm Triển, lúc trước không phải ngươi không biết lượng sức khiêu chiến A Trạch hay sao? Ta vẫn còn nhớ rõ vụ cá cược của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của Hứa Dương khiến cho thân thể của Nhậm Triển cứng đờ, sau đó hắn không phục mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thế nào? Ta còn có thể nói ta bại tướng dưới tay Sơ Dương Quân lúc trước, ngươi có thể không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với lời nói của Nhậm Triển, mọi người cũng chỉ cười cười, cũng không phản đối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Làm bại tướng dưới tay Lục Trạch, người khác có thể coi trọng hơn mấy phần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải ai cũng có thể trở thành đối thủ của Sơ Dương Quân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trở nên trầm mặc một lần nữa, mọi người tiếp tục đi dạo trên sân thể dục, một lát sau, Hứa Dương có chút thổn thức: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không biết tên kia còn nhớ chúng ta hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch bay quá cao quá nhanh, vốn tưởng rằng mấy người có thể học cùng lên cao trung, mấy người còn muốn ước chiến, hiện tại khoảng cách đã như một cái hố sâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tự Phương ở một bên cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nói nhảm, khoảng thời gian trước không phải Khâu lão sư đã nói rồi sao? A Trạch còn hỏi hắn chuyện về chúng ta lúc ở Mauritius tinh đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Leo gãi đầu một cái: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình như đại học Liên Bang đã đến kì nghỉ rồi đúng không? Nếu không chúng ta liên lạc với hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người lại im lặng lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chênh lệch quá lớn, liên lạc lại sẽ thiếu đi phần hương vị kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc trước có thể đơn thuần nói chuyện phiếm đùa giỡn, hiện tại hoàn cảnh của Lục Trạch đã khác, đương nhiên không thể giống như trước được nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng trong chốc lát, giọng nói của Hứa Dương mang theo vài phần xa xăm, ngẩng đầu nhìn về phía phòng học ban đầu, chậm rãi mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... Vòng tròn không giống nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vòng tròn nào không giống nhau? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch cũng hơi ngạc nhiên khi gặp được mấy người Hứa Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, hắn đến thăm lão Lý và lão hiệu trưởng, không nghĩ rằng bọn họ cũng tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đã gặp được, vậy dĩ nhiên là muốn chào hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch còn nhớ rõ mấy người này hình như đã rất lâu rồi không liên lạc với hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến điều này, mọi người đều ở trong Thự Quang tinh hệ, thỉnh thoảng tụ họp cũng không tệ lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kết quả hắn vừa mới đi qua đã nghe thấy bọn họ thảo luận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với Lục Trạch mà nói, vòng tròn hay thứ gì đó hoàn toàn không liên quan tới hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao hắn có không gian săn bắn, trong toàn bộ nhân tộc, bất kể là ai, tốc độ tu luyện đều không nhanh bằng hắn, hắn kết giao bạn bè còn cần quan tâm đến điều này hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Theo hắn thấy, ở chung với ai cảm thấy thoải mái vui vẻ là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần cái gì mà lợi ích quan hệ, đối với hắn mà nói cũng không quan trọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giống như hắn cho mấy người Diệp Mạc học phần, hắn cũng không muốn lấy được bất kỳ thứ gì từ đám người Diệp Mạc, hắn làm như vậy chỉ bởi vì hắn muốn làm như vậy mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như hắn không muốn, ai có thể ép buộc hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Làm người làm việc xứng đáng với tấm lòng của mình là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1198: Trở Về Gặp Lý Lương
Nếu cái gì cũng phải so đo được mất, sống như thế không phải rất mệt mỏi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Hứa Dương nghe thấy giọng nói của Lục Trạch, thân thể lập tức cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Trạch, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc và xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trở nên im lặng, Lục Trạch nhìn mọi người đang lúng túng, khóe miệng không khỏi giật giật: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ ta là ma quỷ hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mẹ nó hắn có dọa người như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không ăn thịt người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Hứa Dương thấy Lục Trạch vẫn còn có thể nói đùa với bọn họ, tâm tình có chút lúng túng cũng dịu đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hứa Dương không nhịn được cười, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ngươi là Sơ Dương Quân, chúng ta thấy tâm tình của ngươi khẳng định không giống trước kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tự Phương nhìn Lục Trạch, ánh mắt có chút lấp lóe, gương mặt tròn đáng yêu cũng nở nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại chúng ta ở trước mặt ngươi bị áp lực rất lớn đấy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, có chút đắc ý nhếch miệng cười một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem ra quả nhiên là ta quá thông minh và tài giỏi rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn nhìn mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại học Thiên Dương cũng là một trường có tiếng ở Thự Quang tinh hệ, bọn họ hiển nhiên cũng giống như đại học Liên Bang, cần tự mình cố gắng kiếm học phần để tu luyện, lại cộng thêm lần trước Khâu Đông Nhất lão sư nói rằng bọn họ cũng là học sinh lớp tinh anh, nên họ phải chịu rất nhiều áp lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời còn học cao trung. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ít nhất, lần trước nhìn thấy Nhậm Triển, khóe miệng của hắn vẫn nở một nụ cười có phần kiêu ngạo, hiện tại hắn đã trầm ổn hơn ban đầu rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ đã gặp phải một số thất bại ở Thự Quang tinh hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa, tu vi của bọn họ cũng cường đại hơn lần trước rất nhiều, hiện tại tất cả mọi người đều đã tiến vào Huyền Vũ cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù chỉ mới bước vào Huyền Vũ cảnh, không thể so với mấy người Diệp Mạc, nhưng dù sao thì trường học khác nhau, chắc hẳn ở đại học Thiên Dương, bọn họ cũng coi như là người xuất sắc đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch vừa nghĩ vừa mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần trước khi ở Mauritius tinh hệ gặp được lão sư võ đạo của các ngươi, nếu không ta cũng không biết các ngươi học ở đại học Thiên Dương đâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy lời nói của Lục Trạch, Hứa Dương ngượng ngùng cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể so với đại học Liên Bang, cũng ngại nói với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, lúc đó bọn họ hướng về phía lớp tinh anh, nếu như bọn họ đi đại học Liên Bang có lẽ sẽ vào lớp phổ thông, nếu nói như vậy, vậy còn không bằng lớp tinh anh của đại học Thiên Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn dời chủ đề: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, A Trạch ngươi đến trường học làm gì vậy? Đón muội muội của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết muội muội Lục Ly của Lục Trạch vẫn còn chưa tốt nghiệp, nghĩ rằng chắc là Lục Trạch tới đón Lục Ly. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, mỉm cười nhìn những người khác, không trả lời câu hỏi của Hứa Dương: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đến nơi này làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Leo ở một bên gãi đầu một cái, mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiếm khi trở về một lần, chúng ta tới thăm lão Lý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Lương làm lão sư vẫn rất tận tụy, ít nhất có rất nhiều học sinh vẫn luôn nhớ tới hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch đương nhiên cũng không quên được sự xấu hổ khi nói rằng trong tay hắn có độc khi so tài với Lý Lương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ suy nghĩ lại vẫn còn cảm thấy có chút buồn cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ừm, lúc trước mình thực sự là quá buồn cười! Nào có trưởng thành như hiện tại? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng đến thăm lão Lý và cả lão hiệu trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Tự Phương thấy Lục Trạch cũng đến thăm lão Lý, không khỏi ngẩn người, có chút bất ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao với thân phận và địa vị hiện tại của Lục Trạch, cần gì phải tự mình đến thăm Lý Lương? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Gọi điện thoại thăm hỏi một chút, xem như đã cho Lý Lương mặt mũi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng một lúc, Tự Phương mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy chúng ta và đi tôi, hiện tại chắc lão Lý sắp tan lớp rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, mỉm cười gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, mọi người đi về phía văn phòng của Lý Lương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đường đi, mọi người trò chuyện một số chuyện trong trường học, dần dần, bọn họ phát hiện Lục Trạch cũng không xem thường bọn họ hoặc là tận lực xa lánh bọn họ, trái lại cũng không có bắt đầu câu nệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngươi nên hiện tại Lão Lý đã làm đến vị trí chủ nhiệm, tuy nhiên, bản thân hắn vẫn phụ trách dạy học lớp mười hai, hiện tại hắn có một cái văn phòng khá lớn, tốt hơn nhiều so với cái văn phòng ban đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1199: Diễn Thuyết Một Lần
Lần trước Hứa Dương đã trở về một lần, hắn đi trước dẫn đường, mỉm cười và giới thiệu tình hình với Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch mỉm cười nghe, phát hiện lão Lý hiện tại dường như cũng rất tốt? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh chóng, mọi người đến trước phòng làm việc của Lý Lương, mà Nhậm Triển và Lâm Hoan cũng tự mình đi tìm lão sư của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao lúc đó bọn họ cũng không học cùng lớp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hiện tại cửa văn phòng vẫn đóng, mọi người định chờ đợi thì thấy Lý Lương đang đi về phía bên này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi nhìn thấy mọi người, thân thể của hắn hơi dừng lại, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hứa Dương, Tự Phương, Leo, sao các ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vừa chào hỏi vừa nghi hoặc nhìn Lục Trạch đang đeo khẩu trang, có chút không xác định mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị này là... Bạn học của các ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, mỉm cười tháo khẩu trang ra: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý Lương lão sư, đã lâu không gặp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi nhìn thấy Lục Trạch lấy khẩu trang xuống, Lý Lương lập tức mở to hai mắt, đững sững sờ tại chỗ, lộ vẻ không dám tin nhìn Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh đùa giỡn của học sinh thỉnh thoảng từ phía xa truyền tới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lý Lương mới phản ứng lại, há to miệng, hơi khô chát mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục... Lục Trạch, không, Sơ Dương Quân? Không... Tinh Trản... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngừng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch thấy Lý Lương dường như hơi bối rối muốn gọi danh xưng công tử của Lục Trạch, lập tức không khỏi mở miệng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão Lý, nếu ngươi nói ra danh hiệu công tử kia, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận! Vẫn gọi ta là Lục Trạch là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ừm, nếu như nói ra cái tên không thể nói kia, quà thăm hỏi sẽ không có phần của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Lương nghe thấy lời nói của Lục Trạch, lúc này mới thực sự phản ứng lại, cho dù như vậy, hắn vẫn có chút không dám tin: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch, ngươi... Tới tìm muội muội của ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn thực sự không thể tin rằng Lục Trạch đến gặp hắn, dù sao hiện tại Lục Trạch đã là Sơ Dương Quân, cho dù Lục Trạch không đến thăm hỏi hắn, những trong số học sinh của hắn có Lục Trạch cũng là chuyện cực kì có mặt mũi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không thấy hiện tại hắn rất tốt hay sao? Đại đa số nguyên nhân cũng bởi vì Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới thăm ngươi và lão hiệu trưởng, sau đó đón mấy người Lục Ly về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nghe thấy Lục Trạch thật sự đến thăm hắn, hốc mắt Lý Lương lập tức đỏ lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hơi chớp chớp mắt, bình phục lại tâm tình, sau đó mới mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn mở cửa phòng ra, mọi người đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn lướt qua văn phòng của Lý Lương, trang trí rất đẹp, còn có các loại huy chương, có thể nhìn ra được khoảng thời gian này hắn thật sự vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người ngồi xuống sô pha trong văn phòng, Lý Lương rót trà cho bọn họ, mọi người trò chuyện những chuyện thời cao trung, hơn nửa giờ nhanh chóng trôi qua. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Lý Lương nhìn ra bên ngoài, mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch, sắp đến giờ tan học rồi, không phải ngươi còn muốn thăm hiệu trưởng hay sao? Phòng làm việc của hiệu trưởng cách phòng làm việc của ta không xa, ta dẫn ngươi đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, khẽ gật đầu, mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm, được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, mọi người đứng dậy, rời khỏi văn phòng của Lý Lương, đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đến trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, Lý Lương gõ cửa, một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Lương lập tức mở cửa dẫn mọi người đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hiệu trưởng đang ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn thấy cửa mở ra, sau khi Lý Lương đi vào, hắn khẽ cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Lý à, có chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn những người đang đi vào ở phía sau Lý Lương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi nhìn thấy Lục Trạch, nụ cười trên khuôn mặt hắn cứng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên là ta già rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy mà lại xuất hiện ảo giác dạng này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại đưa tay phải dụi dụi đôi mắt, không đợi hắn mở mắt lần nữa, giọng nói của Lục Trạch đã truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiệu trưởng, mắt của ngươi không thoải mái hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hiệu trưởng nghe thấy lời nói của Lục Trạch, bàn tay đang xoa xoa hốc mắt đột nhiên lắc một cái, đôi mắt thiếu chút nữa bị chọc thủng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật sự là Lục Trạch? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn bỏ qua cơn đau âm ỉ từ con mắt truyền đến, vội vàng mở to mắt, có chút không dám tin nhìn Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục... Lục Trạch? Sao ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn không đợi Lục Trạch mở miệng đã kích động nhảy khỏi ghế, lao tới trước mặt Lục Trạch, kéo tay của Lục Trạch, mặt già đỏ lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1200: Gặp Mặt Tấm Gương Sáng
- Ngươi tới rất đúng lúc, bộ xương già này có chuyện cần ngươi nhất định phải giúp đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch hơi nghi hoặc nhìn gương mặt đỏ bừng vì kích động của hiệu trưởng: - Hiệu trưởng ngươi nói đi, nếu có thể giúp ta sẽ không từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hiệu trưởng liên tục gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi dừng lại một chút, hắn mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi đã trở về, ta nghĩ đến việc tụ tập các học sinh lại trong hội trường, với tư cách là học trưởng trước của bọn họ, ngươi diễn thuyết một lần trước các học đệ học muội, xem như động viên trước khi thi, thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn mở to hai mắt, có chút không dám tin nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hiệu trưởng, nửa ngày không nói nên lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có nên nói rằng quả nhiên là làm giáo dục không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi hắn trở về thì chuyện đầu tiên muốn hắn làm là bảo hắn đến động viên trước khi thi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thao tác này có chút khó khăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Lý Lương ở một bên mới mở to hai mắt, lộ vẻ tự trách. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy mà vừa rồi hắn không nghĩ tới điều này! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Làm một nhà giáo dục ưu tú, hắn đã không làm tròn bổn phận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên, gừng càng già càng cay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Hứa Dương ở một bên cũng hai mặt nhìn nhau, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Lục Trạch, muốn cười lại không dám cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi mấy người Hứa Dương có chút muốn cười lại không dám cười, lão hiệu trưởng nhìn về phía bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba người Hứa Dương các ngươi cũng thế, các ngươi diễn thuyết trước Lục Trạch, Lục Trạch áp trục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao thiên phú của Lục Trạch quá cao, đã không thể xem như người bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn diễn thuyết cuối cùng là để đảm bảo sự nhiệt tình của các học sinh, thiên phú của bọn Hứa Dương mới là thiên phú của người bình thường, ý kiến và kinh nghiệm của bọn họ rất hữu ích đối với khoá thí sinh này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi lão hiệu trưởng vừa nói xong, sắc mặt đám người Hứa Dương đều cứng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không nghĩ rằng bọn họ cũng phải đi diễn thuyết? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù diễn thuyết trước Lục Trạch dù sao cũng tốt hơn diễn thuyết sau Lục Trạch, nhưng có Lục Trạch ở đây, bọn họ diễn thuyết không phải là nói chuyện cười hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù so với học sinh bình thường mà nói, bọn họ thi đỗ trường nổi tiếng trong Thự Quang tinh hệ, xem như không tệ rồi, nhưng so sánh với Lục Trạch, người cùng tuổi đã được phong làm Sơ Dương Quân, bọn họ hoàn toàn chính là đệ đệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn ra sự xấu hổ của ba người, lão hiệu trưởng mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi yên tâm, trước khi Lục Trạch xuất hiện, chúng ta sẽ không tuyên truyền Lục Trạch sẽ diễn thuyết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn nhìn Lục Trạch, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch ngươi cảm thấy thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, hơi trầm ngâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng khi diễn thuyết trên sân khấu, nhưng nơi này dù sao cũng là trường học cũ của hắn, diễn thuyết cho các học đệ học muội cũng không phải chuyện ghê gớm gì, về tình về lý chính mình cũng không có lý do từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn khẽ gật đầu, mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không có vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy Lục Trạch đáp ứng, lão hiệu trưởng lập tức lộ vẻ mặt kích động, sau đó hắn mở miệng nói với Lý Lương: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Lý, ngươi đi thông báo của từng chủ nhiệm lớp, hôm nay tất cả học sinh đều tập trung trong hội trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù bây giờ ở trường đang là học sinh năm ba, nhưng hiếm khi Lục Trạch có mặt ở nơi này, về sau cũng không nhất định có cơ hội tốt như thế này, đương nhiên hắn muốn gọi tất cả học sinh năm nhất năm hai. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Lương ở bên cạnh cũng kích động nhẹ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta lập tức đi ngay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bất kể là Lục Trạch hay là ba người Hứa Dương, bọn họ đều là học sinh của hắn, học sinh của hắn sẽ ngay lập tức lên sân khấu diễn thuyết cho học sinh toàn trường, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kì kích động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong một căn phòng luyện võ trong trường học, Lục Ly và Alice đang cùng nhau đi từ trong ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau lưng các nàng là lão sư võ đạo và các bạn học, bất kể là lão sư hay là bạn học, ánh mắt của bọn họ nhìn hai người đều có mấy phần kính sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong võ quán, cho tới bây giờ các nàng đều chưa từng sử dụng toàn lực, mỗi lần đều chỉ sử dụng tu vi Luyện Thể cảnh giới để chiến đấu, cho dù như vậy, chiến lực của các nàng cũng khiến cho lão sư võ đạo cảm thấy áp lực to lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1201: Là... Là Lục Trạch Học Trưởng?
Đó là chiến lực Huyền Vũ cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không biết bao nhiêu lần, bọn họ đều rung động giống nhau, đây là sắp gặp được vị kia trong truyền thuyết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ chỉ biết rằng, chỉ có Lục Trạch học trưởng có thể phát huy ra chiến lực Huyền Vũ cảnh khi ở Luyện Thể cảnh giới. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà hai người này cũng làm được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đó, còn có một người là muội muội của Lục Trạch học trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nên nói là quả nhiên là huynh muội? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đều là yêu nghiệt không để cho người ta con đường sống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, trong sân trường vang lên tiếng phát thanh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời tất cả thầy trò tập trung tại hội trường trung tâm! Mời tất cả thầy trò tập trung tại hội trường trung tâm! Mời tất cả thầy trò tập trung tại hội trường trung tâm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ba lần lặp lại lời phát thanh khiến cho mọi người không khỏi dừng bước, lộ vẻ khó hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly và Alice liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly vén mái tóc đen nhánh lên, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại bảo chúng ta tập trung vào lúc này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong trường học chiến đấu với Alice căn bản chưa tận hứng, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Với thực lực hiện tại của các nàng, nếu như các nàng nghiêm túc đánh nhau, toàn bộ trường học đều sẽ bị phá hủy, cho nên chỉ có thể làm dáng một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Alice chớp chớp mắt, lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, lão sư võ đạo đi theo phía sau mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu là thông báo khẩn cấp, vậy chúng ta đi đến hội trường trung tâm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người quay người đi về phía hội trường trung tâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hội trường trung tâm là một tòa nhà hình lập phương màu trắng, diện tích cực kì to lớn, có thể chứa tất cả thầy trò cùng một lúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, Lục Trạch, Hứa Dương, Yoko Ogata, Leo, Nhậm Triển và Lâm Hoan đều đang ở phía sau sân khấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vốn dĩ lão hiệu trưởng cũng không biết Nhậm Triển và Lâm Hoan cũng có mặt ở đây, sau khi biết hai người bọn họ cũng ở nơi này, đương nhiên cũng kéo bọn họ qua, cùng nhau diễn thuyết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này mọi người liếc nhìn nhau, biểu cảm cực kì cổ quái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch còn tốt một chút, mấy người Hứa Dương tỏ vẻ áp lực rất lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như không có Lục Trạch ở đây, bọn họ rất vui lòng diễn thuyết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao có thể nhận được sự ngưỡng mộ của các học đệ học muội, nghĩ thế nào cũng là một chuyện tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng có Lục Trạch ở đây, lúc đó nếu như bọn họ bị lấy ra so sánh với Lục Trạch, bọn họ sẽ muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả Nhậm Triển hiện tại trầm ổn hơn nhiều, nhưng vẫn kiêu ngạo như cũ cũng nhìn Hứa Dương rồi phàn nàn, mẹ nó hắn và Lâm Hoan không có ở đó đã bị bán đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, lão hiệu trưởng mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, tất cả thầy trò đều đã đến, mấy người các ngươi ai lên trước? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, lão hiệu trưởng nhìn mấy người Hứa Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoại trừ Lục Trạch là người cuối cùng, thứ tự của những người khác cũng không có gì quan trọng cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Hứa Dương hai mặt nhìn nhau, sau khi trầm mặc một hồi, Lâm Hoan mới mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta trước đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hội trường trung tâm, Lục Ly và Alice đang ngồi ở hàng ghế đầu trong hội trường, lúc này hai người có chút bối rối. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa rồi lão sư có nói, lần này có mấy học trưởng học tỷ tốt nghiệp xuất sắc muốn tới diễn thuyết, truyền thụ kinh nghiệm thi đại học và một số kiến thức tu luyện cho bọn họ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người liếc nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng một lúc, sắc mặt của Lục Ly có chút cổ quái: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu vi của những học trưởng học tỷ kia còn không cao bằng chúng ta đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Việc này là chuyện tốt, nhưng tu vi của hai người bọn họ đều đã đạt đến Thông Khiếu cảnh, việc này khiến cho các nàng rất xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có lẽ các nàng sẽ không dùng được những kinh nghiệm mà các học trưởng học tỷ kia truyền thụ đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Alice cười hì hì mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải phụ thân ta đã nói rồi sao? Thực lực hiện tại của chúng ta cũng bằng những người đứng đầu lớp tinh anh hệ võ đạo năm ba của đại học Liên Bang. Nếu như là học trưởng thì thôi, nếu không, tu vi của những người khác khẳng định không cao bằng chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến đến, ánh mắt của nàng sáng lên, mở to hai mắt nhìn Lục Ly: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A Ly, ngươi nói có phải học trưởng đến đây hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly nghe vậy, cảm thấy nao nao, sau đó ánh mắt có chút lấp lóe, sau đó nhếch miệng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tên kia chắc là không thể trở về nhanh như vậy chứ? Hiện tại hắn có ba mỹ nữ chăm sóc trong trường học, sao có thể nghĩ đến việc trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1202: Là... Là Lục Trạch Học Trưởng? (Hạ)
Lục Trạch ngu ngốc, chắc là hắn thật sự trở về rồi? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù Lục Ly nói như vậy, nhưng nàng cũng hi vọng Lục Trạch thật sự trở về. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy lời nói của Lục Ly, Alice nhớ tới chuyện của Nam Cung Tĩnh, hơi trầm mặc, sau đó lè lưỡi, nở nụ cười rạng rỡ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù không phải là học trưởng, thì học trưởng chắc là cũng sắp trở về rồi đúng không? Gần đây ta mới học được rất nhiều linh thực, đến lúc đó sẽ làm để học trưởng nếm thử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly ở bên cạnh nghe vậy, nở nụ cười dịu dàng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta và ngươi cùng làm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khoảng thời gian này, nàng đã sử dụng bảo vật quý giá của mình và Alice để có cơ hội học nấu ăn, sau khi trải qua một khoảng thời gian học tập gian khổ, nàng hiện tại có thể rất tự tin nói rằng đồ ăn do nàng làm chắc chắn sẽ không giống như thưở ban đầu! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, một thiếu nữ tóc lam xinh đẹp bước ra từ phía sau sân khấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng vừa mới đi ra đã có rất nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Lâm Hoan học tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Học tỷ dường như thi đỗ lớp võ đạo tinh anh của Đại học Thiên Dương? Đây chính là trường nổi tiếng ở Thự Quang tinh hệ đấy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nghĩ rằng lại có học tỷ ưu tú như vậy đến truyền thụ kinh nghiệm cho chúng ta, lần này kiếm lời rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Lục Ly và Alice phát hiện ra không phải Lục Trạch, lập tức không có hứng thú. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly hơi nhếch miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch ngu ngốc, nhất định là đang ở trong trường học cũng với ba cái hồ ly tinh kia anh anh em em! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt của Alice cũng hiện lên vẻ thất vọng, không nghĩ nhiều nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Hoan nói về một số tri thức liên quan tới tu luyện, một số thường thức khi tốt nghiệp, còn có một số hạng mục cần chú ý khi thi đại học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn mười phút sau, Lâm Hoan kể xong, Hứa Dương từ phía sau sân khấu đi ra, hắn nói bổ sung những gì Lâm Hoan chưa đề cập đến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao phương diện học tập của mỗi người đều khác nhau, những điểm nhấn đương nhiên khác biệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, Nhậm Triển, Yoko Ogata và Leo cũng lần lượt nói xong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Học sinh dưới sân khấu rất kích động, mấy vị học trưởng học tỷ đều là học sinh lớp võ đạo tinh anh của đại học Thiên Dương, cho nên những gì bọn họ đều rất có ích. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả một số lão sư cũng cảm thấy rất hữu ích. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng ngoại trừ một số lão sư trong trường học, đại đa số lão sư chỉ có tu vi là Linh Vũ cảnh, mà mấy người Hứa Dương đã là cường giả Huyền Vũ cảnh, cho nên những gì bọn họ nói đương nhiên là có ích. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tất cả mọi người nói xong, lão hiệu trưởng đi đến trước sân khấu, mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Buổi diễn thuyết lần này, ngoại trừ mấy học sinh tốt nghiệp ưu tú này, chúng ta còn mời tới một vị tốt nghiệp đặc biệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của lão hiệu trưởng khiến cho rất nhiều người lộ vẻtò mò. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa rồi mấy người Hứa Dương học trưởng đã khiến cho bọn họ cảm thấy vui mừng, ngoại trừ bọn họ ra, còn có ai tốt nghiệp đặc biệt nữa? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Lục Ly và Alice đang ngồi ở phía trước, đang buồn ngủ sau khi nghe thấy lời nói của lão hiệu trưởng lập tức khẽ giật mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mong đợi trong mắt đối phương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Là hắn sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc và chờ mong của mọi người, gương mặt già nua của lão hiệu trưởng nở một nụ cười nhẹ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiếp theo, mời người tốt nghiệp xuất sắc nhất từ trước đến này của Trường Xương Dương chúng ta, Sơ Dương Quân Lục Trạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của lão hiệu trưởng khiến cho những tiếng ồn ào huyên náo ban đầu trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, toàn bộ hội trường trung tâm trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người mở to hai mắt nhìn sân khấu, có chút không dám tin. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Dương Quân Lục Trạch? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi im lặng trong chốc lát, một giọng nói ngập ngừng vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là... Lục Trạch học trưởng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói này khiến cho mọi người tỉnh táo lại, hội trường trung tâm lập tức bạo phát ra những tiếng hoan hô mãnh liệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Âm thanh cực lớn, gần như muốn hất bay trần nhà của hội trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lục Trạch học trưởng! Là Lục Trạch học trưởng đến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly và Alice vốn đang có chút mong đợi nhìn lão hiệu trưởng, sau khi nghe thấy lời nói của lão hiệu trưởng, lập tức mở to hai mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kích động từ trong mắt của đối phương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tên kia thật sự trở về! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch ở phía sau sân khấu đang dự định bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, giật nảy mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1203: Các Ngươi Có Từng Tự Hào Qua
Hóa ra mình được hoan nghênh như vậy hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thật tuyệt phải không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lục Trạch có chút đắc ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Hứa Dương vừa từ trên sân khấu bước xuống nghe thấy lời nói và phản ứng của mọi người hoàn toàn khác biệt, tâm tình vô cùng phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cái này mẹ nó... Bọn họ có thể nói cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ghen tị đến mức bùng nổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tiếng hoan hô, Lục Trạch hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình có chút khẩn trương của mình, bước ra khỏi sau màn, tiến ra sân khấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi nhìn thấy Lục Trạch xuất hiện, tiếng hoan hô vốn điếc tai nhức óc trở nên càng thêm phấn khích, tất cả học sinh đều nhìn Lục Trạch trên sân khấu bằng ánh mắt lấp lánh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chính là Lục Trạch! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Dương Quân Lục Trạch sống sờ sờ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vậy mà lại cách bọn họ gần như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với học sinh năm hai năm ba mà nói, bọn họ gần như theo dõi một đường quật khởi của Lục Trạch từ lúc thi đấu hạt giống đến lúc thí luyện tốt nghiệp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối với vị học trưởng này của bọn họ, bọn họ đều có cảm giác vinh dự được đến từ cùng một trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà đối với học sinh năm nhất mà nói, có rất nhiều người đến từ những thành phố khác của Turon tinh hệ, thậm chí là người từ những tinh hệ khác trường Xương Dương để học tập, cũng bởi vì nơi này là trường học cũ của Lục Trạch, bọn họ đương nhiên vô cùng sùng bái Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ thấy Lục Trạch đang đứng ở trước mặt của bọn họ, có thể tưởng tượng được tâm tình của bọn họ kích động đến mức nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn mọi người kích động tới mức mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người hoan ngênh hắn còn nhiều hơn trong tưởng tượng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lại nói, vì sao lại có nữ hài tử trực tiếp thổ lộ, mặc dù hắn biết vẻ đẹp trai u buồn của mình rất hấp dẫn người khác, nhưng hắn không phải loại người như vậy... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Lục Trạch đảo qua toàn bộ hội trường, nhanh chóng phát hiện ra Lục Ly và Alice đang ngồi hàng đầu tiên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không có cách nào, so với những người khác mà nói, hai người bọn họ quá bình tĩnh, mặc dù hơi kích động, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với những người khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hơn nữa cho dù có kích động thì sự kích động của các nàng cũng chỉ là Lục Trạch trở về mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao không giống như những người khác, các nàng và Lục Trạch đã rất quen thuộc, nhất là Lục Ly. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hiệu trưởng ở bên cạnh nhìn hội trường như đang tổ chức lễ hội, khẽ cười cười, có chút nghịch ngợm nháy mắt với Lục Trạch, sau đó rất thức thời rời khỏi sân khấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn thấy, có chút dở khóc dở cười, không ngờ lão hiệu trưởng còn có một mặt như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn mọi người đang reo hò, suy nghĩ bay bổng, hắn đến nơi này muốn nói cái gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tu luyện? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Muốn nói đến việc tu luyện, vừa rồi bọn Hứa Dương về cơ bản đã nói xong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kỹ xảo cho kỳ thi tốt nghiệp hoặc là một số điểm cần chú ý khi thi đại học? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thí luyện tốt nghiệp hắn hoàn toàn chính là nghiền ép vượt qua, kinh nghiệm của hắn chính là một đường lỗ mãng xông lên là được rồi, đối với những người khác mà nói hiển nhiên không ý nghĩa gì có thể tham khảo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần một số điểm cần chú ý khi thi đại học... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc người khác thi đại học hắn còn đang chiến đấu trên chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho nên, hắn nên nói gì thì tốt đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến chiến trường, Lục Trạch lập tức nghĩ tới những chiến sĩ Thủ Vệ quân chiến đấu hăng hái đẫm máu ở Charles tinh hệ kia, chống cự lại Hư Không Thú ở Tích Quy tinh hệ và Ách Nạp tinh hệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên, hắn mở miệng cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thân là nhân tộc, các ngươi đã từng tự hào bao giờ chưa? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Lục Trạch không lớn, nhưng tu vi của hắn ở nơi đó, muốn làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy lời nói của hắn trong tiếng hoan hô như vậy thì quá đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Lục Trạch mang theo vài phần uy áp, trải qua nhiều chiến trường như vậy, đối với sát khí bốn phía trên chiến trường kia, Lục Trạch lại cực kỳ quen thuộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, hắn cũng không dám hoàn toàn phóng thích uy áp của mình, nếu không sẽ đè chết một đám người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả như vậy, giờ phút này hội trường trung tâm như bị cuốn vào đại dương lễ hội, có huyết khí lan tràn, sát ý dâng trào, mọi người lập tức yên tĩnh trong nháy mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người cảm nhận được cỗ uy áp này, nghe thấy lời nói của Lục Trạch, sững sờ ngay tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thân là nhân tộc, tự hào hay không tự hào, ai sẽ suy nghĩ về điều này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải mọi người đều sống như thế này hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1204: Đây Là Chênh Lệch
Thấy mọi người trầm mặc, Lục Trạch cũng không có để ý, hắn cười tiếp tục mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã từng phá hủy căn cứ chiến trường của Lợi Nhận ma tộc ở Charles tinh hệ; đã từng cứu được rất nhiều người ở Tích Quy tinh hệ; còn chém giết Hư Không Thu Hành Tinh cấp trở xuống, thậm chí còn được Thánh Nhân thân phong làm Sơ Dương Quân, xem như đã tạo nên lịch sử của Liên Bang, những người này đều nhìn ta, cảm thấy ta rất lợi hại hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí vẫn kim nén như cũ, uy áp của Lục Trạch chậm rãi tăng lên, toàn bộ hội trường trung tâm không có bất kỳ âm thanh nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù có một số lão sư và lão hiệu trưởng có thể chống cự lại cỗ uy áp này, nhưng bọn họ chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục Trạch, cũng không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên, thực lực của hai người Lục Ly và Alice gần với Lục Trạch, đối với các nàng hai người đồng dạng không có ảnh hưởng gì, các nàng xem lấy Lục Trạch, con ngươi xinh đẹp có chút lấp lóe, đồng dạng không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch trầm mặc, tiếp tục mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuy nhiên, ta đã từng nhìn thấy những chiến sĩ vô tranh chiến đấu đẫm máu ở Charles tinh hệ, trước khi chết cũng phải lôi kéo theo một tên Lợi Nhận ma tộc; hắn đã từng nhìn thấy thủ vệ quân ở Tích Quy tinh hệ, biết rõ mình phải chết, lại vì bảo vệ công dân mà thu hút Hư Không Thú cường đại; thậm chí còn nhìn thấy chiếm hạm hóa ra ngọn lửa trong phòng tuyến của Ách Nạp tinh hệ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tron lịch sử hai ngàn năm của Liên Bang, mười hai vị thánh nhân chiến đấu đẫm máu để khai phá đất đai, bây giờ còn lại bốn vị; những chiến sĩ nơi biên cương đã chiến tử trong những trận chiến không tên, liều chết bảo vệ sự an toàn của Liên Bang. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến đây, Lục Trạch đột nhiên thu uy áp lại, bầu không khí có chút kìm nén lập tức tiêu tán, nhưng mọi người thấy Lục Trạch vẫn trầm mặc như cũ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch thấy thế, khẽ cười, giọng nói trở nên dịu dàng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thân là nhân tộc, ta rất tự hào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, ta làm những gì ta nên làm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói thật, nếu như Liên Bang chướng khí mù mịt, sao Lục Trạch có thể quản nhiều như vậy? Trước tiên quản tốt mình rồi nói sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, Liên Bang tốt hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ, mặc dù chắc chắn sẽ có tì vết, nhưng Lục Trạch rất thích Liên Bang hiện tại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khi để suy nghĩ của mình bay tán loạn, Lục Trạch cười tiếp tục mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở dĩ Liên Bang có thể tồn tại đến bây giờ, ngoại trừ những nhân kiệt không màng sống chết, còn có vô số người bình thường mỗi người làm tốt việc của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn mọi người đang chăm chú nhìn mình, mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất cả mọi người đều là tương lai của Liên Bang, nếu vì thân là nhân tộc mà tự hào, như vậy hãy làm việc mình nên làm, lớn hay nhỏ cũng không quan trọng, lượng sức mà đi, hết sức mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch đương nhiên sẽ không cổ vũ bọn họ gia nhập quân đội hoặc làm gì tương tự, dù sao thiên phú võ đạo của mỗi người không giống nhau, hắn không có khả năng không chịu trách nhiệm để những người có thiên phú võ đạo không tốt đi lên chiến trường chém giết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, một chủng tộc đương nhiên không có khả năng chỉ có chiến sĩ, mỗi người làm tốt việc của mình đã là một chuyện rất tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nói xong, trong hội trường vẫn im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hiệu trưởng nhìn bọn người Lục Trạch trên sân khấu, ánh mắt có chút phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đôi mắt của Lý Lương mang theo vài phần kiêu ngạo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là học sinh ưu tú nhất của hắn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người Hứa Dương ở một bên nhìn bóng lưng Lục Trạch trên khán đài, há to miệng, ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa ngày sau, bọn họ liếc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ cười cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hứa Dương thở dài: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phục hắn luôn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tự Phương ở bên cạnh nhìn Lục Trạch, trong đôi mắt lộ vẻ sùng bái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù đã bị Lục Trạch từ chối, nhưng nàng không nhịn được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả Lâm Hoan vẫn luôn tương đối bình thản cũng nhìn Lục Trạch bằng đôi mắt mang sắc thái khác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhậm Triển yếu ớt thở dài: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chính là chênh lệch một học kỳ hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rõ ràng chỉ là một học kỳ, nhưng khi bọn họ còn đang cân nhắc vấn đề đứng trên lập trường của bản thân, Lục Trạch đã đứng trên lập trường chủng tộc để cân nhắc vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chênh lệch như vậy còn lớn hơn khoảng cách về mặt tu vi chiến lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lục Trạch nói xong, thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa rồi nghĩ tới những gì hắn thấy trên chiến trường mà thôi, xem như biểu lộ cảm xúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi nói xong, hắn cũng cảm giác rất thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn nhìn dưới sân khấu vẫn yên tĩnh như cũ, không khỏi có chút xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1205: Trở Về
Có phải mình nói quá nặng nề hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu không làm gì đó thú vị để làm sôi động bầu không khí? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng danh hiệu công tử hiện tại của hắn rất ngu ngốc rồi, hắn thực sự không muốn hình tượng huy hoàng của mình sụp đổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vẫn muốn chút mặt mũi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ như vậy, Lục Trạch có chút cười cười xấu hổ: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiếm khi trở về trường học một lần, không thể chỉ nói một chủ đề nặng nề như vậy, tiếp theo các ngươi có vấn đề gì muốn hỏi ta không? Bất kể là trên việc tu luyện hay là kiến thức gì khác... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch còn chưa nói xong, lập tức có người kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói Lục Trạch học trưởng và Tĩnh công tử, Hòa Sa công tử và Lâm Linh công tử là quan hệ tình tay bốn, là sự thật hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời này mới ra, bầu không khí vốn có chút yên tĩnh trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, đôi mắt của các học sinh lóe sáng như bóng đèn, nhìn chằm chằm Lục Trạch. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đó, có hai ánh mắt đến từ hàng ghế đầu đặc biệt mãnh liệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly và Alice vốn cũng đang ngơ ngác nhìn Lục Trạch, sau khi nghe thấy vấn đề này, ánh mắt của các nàng thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Những người này mẹ nó là loại người đặc biệt nào vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa đến đã hỏi vấn đề có loại độ khó cao này? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng hắn giật giật: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... Từ chối trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cũng không phải là minh tinh, mấy đứa này muốn nghe chuyện riêng tư của hắn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không tồn tại! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không thể nào! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy Lục Trạch từ chối trả lời, ánh mắt của mọi người trở nên ý vị sâu xa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không trực tiếp phủ nhận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây có phải là có vấn đề không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chính là tin tức lớn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không được, đã đến lúc phải làm gì đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, lại có một nữ hài tử có dáng dấp cực đẹp đứng lên, nhìn chằm chằm Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Học trưởng ngài thích nữ hài tử như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời này vừa mới nói ra, lập tức ánh mắt của mọi người lại lấp lóe một lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Lục Ly và Alice cũng trở nên sắc bén. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch:... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của hắn giật giật, mở miệng nói:... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cự tuyệt trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mẹ nó có phải người bình thường không! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn rất tuyệt vọng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, một thiếu niên tóc đen đứng lên mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Học trưởng, có thể hỏi ngài về vấn đề tu luyện được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt cảm động nhìn thiếu niên tóc đen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng cũng có người bình thường? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu niên, ta rất xem trọng ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn lập tức nhẹ gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể, ngươi hỏi đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn không kinh nghiệm tu luyện từ Linh Vũ cảnh trở lên, nhưng Luyện Thể cảnh giới của hắn rất mạnh, cho nên hắn cũng không hoảng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, buổi vấn đáp đã tiến vào quỹ đạo, Lục Trạch trả lời một số vấn đề trong tu luyện bản học đệ học muội của mình, cũng có hỏi Đại học Liên Bang vấn đề, Lục Trạch đều nhất nhất trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lần vấn đáp này kéo dài chừng nửa giờ, cuối cùng mặc dù mọi người vẫn chưa thỏa mãn, nhưng lão hiệu trưởng đã lên sân khấu ra hiệu đã kết thúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao thời gian của Lục Trạch khá quý giá, hơn nữa hiện tại cũng đã qua giờ tan học. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kinh Bình tinh, nhà của Lâm Linh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão vừa về đến nhà, đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn đã lâu không thấy, đồng thời cũng nhìn thấy tiểu nữ hài tóc bạc đang ngồi trên sô pha xem quang não. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi hắn đang cảm thấy bối rối, Lâm Linh bưng hai mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra, sau khi nhìn thấy Lâm lão về sau, nàng lập tức nở nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tằng gia gia, ngài trở về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão vốn đang cảm thấy bối rối nhìn thấy Lâm Linh, lập tức lộ ra nụ cười ấm áp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hóa ra là Tiểu Linh Nhi đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Anh Anh, mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu cô nương này chính là Anh Anh sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nhẹ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Anh Anh đang tò mò nhìn Lâm lão đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có phải lão gia gia bị thương hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của Anh Anh lập tức khiến cho thân thể Lâm Linh cứng đờ, sau đó nàng có chút mong đợi nhìn Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Anh Anh, ngươi có thể trị hết thương thế kia không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng mang Anh Anh trở về đương nhiên là hi vọng Anh Anh có thể giúp đỡ chữa lành vết thương cho tằng gia gia nhà mình, Anh Anh đã nhìn ra vấn đề của tằng gia gia ngay từ cái nhìn đầu tiên, điều này khiến cho Lâm Linh có thêm mấy phần hi vọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1206: Cái Gì Cũng Ăn Được
Không chỉ Lâm Linh, ngay cả Lâm lão cũng hô hấp ngưng trệ, nhìn chằm chằm Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bản thân hắn cũng biết rõ thương thế mình, có thể chống đỡ đến hiện tại mà không chết đã coi như là may mắn, cho tới bây giờ hắn không có hi vọng xa vời có thể trị hết thương thế của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, tiểu nữ hài ở trước mặt này là cường giả cấp Tinh Vực, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cường giả đẳng cấp này, đương nhiên không có cách nào tưởng tượng cường giả ở đẳng cấp này rốt cuộc mạnh bao nhiêu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này hắn cũng tràn đầy hi vọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh nghe thấy lời nói của Lâm Linh, khẽ chớp chớp mắt, nhẹ gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể nha, rất đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Rất đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngắn ngủi mấy chữ khiến cho đại sảnh trở nên yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có thể trị! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi bầu không khí im lặng trong chốc lát, Lâm Linh mới lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Anh Anh, có thể giúp tỷ tỷ chữa khỏi cho gia gia hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh nghe vậy, nhẹ gật đầu, duỗi cánh tay nhỏ ra, trong tay lấp lóe ánh sáng màu lam thẫm nhàn nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của nàng khẽ nắm lấy về phía Lâm lão, ngay lập tức, khuôn mặt Lâm lão tái đi, sau đó trên khuôn mặt già nua xuất hiện những vết nứt màu đen giống mạng nhện, khiến cho khuôn mặt hòa ái của Lâm lão có chút dữ tợn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh ở một bên vẫn nhìn chăm chú khẩn trương nắm chặt hai tay, khẽ cắn môi dưới, không dám lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng đi theo Lâm lão sinh sống vài chục năm, đương nhiên vô và lo lắng cho tình trạng của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, nàng tin tưởng Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vết nứt màu đen chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rồi giống như gặp phải ánh nắng mặt trời, hóa thành sương mù màu đen từ trong cơ thể của Lâm lão tràn ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi sương mù màu đen tràn ra, sắc mặt của Lâm lão càng ngày càng dễ nhìn, khí tức cũng bắt đầu không ngừng mạnh lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau mấy hô hấp ngắn ngủi, tất cả sương mù màu đen bị Anh Anh thu vào trong tay, sắc mặt tái nhợt của Lâm lão khôi phục hồng nhuận, thậm chí, dáng vẻ vốn có chút già nua dường như cũng khôi phục mấy phần sức sống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Lâm lão mở mắt lần nữa, con ngươi vốn hơi đục ngầu lúc này trở nên trong trẻo và sắc bén. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh hơi cảm ứng tình huống của Lâm lão, lại nhìn sương mù màu đen trong tay, sau đó nhìn Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói bình thản không gợn sóng ban đầu của nàng mang theo vài phần vui vẻ, dường như đã làm được một chuyện gì lớn lao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh vốn đang căng thẳng nghe thấy lời nói của Anh Anh, cả người lập tức thả lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng ôm lấy Anh Anh, hốc mắt hơi đỏ, đưa thay sờ sờ cái đầu nhỏ của Anh Anh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cám ơn ngươi, Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Lâm lão ở bên cạnh nhìn Anh Anh, há to miệng, không biết nên nói cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, với tình huống hiện tại của Liên Bang chắc chắn không cứu được hắn, mà Anh Anh thì vẫy tay một cái là cứu được hắn, hắn thậm chí không biết nên báo đáp Anh Anh thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đồ vật quý giá nhất của một cường giả cấp Tinh Hệ cũng chỉ là vật bình thường đối với cường giả cấp Tinh Vực đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão cười khổ ở trong lòng, dường như mình không làm được cái gì cả? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh bị Lâm Linh sờ đầu, thoải mái híp mắt, sau đó nghĩ đến cái gì, nhìn Lâm lão mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc dù ta chữa khỏi cho Lâm gia gia, nhưng hình như Lâm gia gia đã bị thương rất lâu, hiện tại cho dù đã chữa khỏi cũng chỉ có tuổi thọ không đến năm trăm năm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của Anh Anh khiến cho thân thể của Lâm Linh cứng đờ, sau đó trong mắt nàng hiện lên một tia thất lạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao vốn dĩ Lâm lão bị thương thế này tra tấn, về sau còn đưa lực lượng bản nguyên của mình cho Lâm Linh, dưới áp lực nặng nề như vậy, tuổi thọ đương nhiên không ngừng giảm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, mặc dù chỉ có chưa đầy năm trăm năm, nhưng so với ban đầu đã tốt hơn nhiều lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão nghe thấy lời nói của Anh Anh, thoải mái cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này đã tốt hơn so với ban đầu rất nhiều rồi, hiện tại ta cảm giác toàn thân rất nhẹ nhàng, cám ơn ngươi, Anh Anh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Lâm Linh tỷ tỷ bảo ta trị. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, nàng tránh thoát khỏi lồng ngực của Lâm Linh, nhìn sương mù màu đen trong tay, chớp chớp mắt, há miệng rồi bỏ sương mù vào trong miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A ô ~ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Lâm Linh cảm thấy không khỏe. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là đồ vật quỷ quái mà ngay cả cường giả cấp Tinh Hệ cũng sẽ bị không ngừng hao mòn sinh mệnh, mặc dù Anh Anh có thực lực cấp Tinh Vực, nhưng sao lại cứ ăn thứ đồ chơi này như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1207: Không Chỉ Ngươi
Sao cô bé này cái gì cũng dám ăn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi Lâm Linh định bảo Anh Anh phun ra, Anh Anh chậc chậc lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhíu lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chút đắng, không thể ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão ở bên cạnh đã lâm vào trạng thái hóa đá từ lâu, cả người hoàn toàn chết lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây chính là kẻ cầm đầu đã hành hạ hắn nhiều năm như vậy, nhưng trong mắt cô bé này là chỉ là hương vị có chút đắng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không thể ăn? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cảm thấy nước mắt mình sắp rơi xuống rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng hắn cảm thấy đau khổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên im lặng mang theo vài phần xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, Lâm Linh thấy Anh Anh không có việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng nhớ tới sương mù màu đen vừa rồi, nhìn Lâm lão mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tằng gia gia, cái đó là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cho đến bây giờ nàng chưa từng nghe tằng gia gia nói gì liên quan đến thương thế của hắn, mỗi lần hỏi, hắn đều chỉ lắc đầu thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão nghe vậy, hơi sững sờ, hồi tưởng lại vị cường giả mà mình bên ngoài hệ ngân hà kia, sự lạnh lùng vô tình trong đôi mắt đỏ sẫm kia, không khỏi cười khổ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó, hắn mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại ta không có việc gì nữa, chuyện này cứ để nó trôi qua là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã không còn không gian để tiến bộ nữa, vì vậy đừng nghĩ đến việc báo thù, cho dù có thể báo thù, hắn cũng phải cân nhắc đến nhân tộc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Huống hồ, hắn cũng không biết đối phương là ai, cũng không biết rốt cuộc là thủ đoạn gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đối phương hiển nhiên không phải là người mà nhân tộc có thể trêu chọc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Anh Anh nháy nháy mắt, giọng nói trong trẻo vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lâm Linh tỷ tỷ không biết sao? Cái thứ vừa rồi là thần thông tử vong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần thông tử vong? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe vậy, hơi sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải thần thông tử vong bản nguyên nhất, là loại thần thông có thiên hướng nguyền rủa tử vong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe thấy lời nói của Anh Anh, nhìn Lâm lão, thấy hắn cũng hơi nghi hoặc, bèn hiểu hiển nhiên bản thân Lâm lão cũng không biết rõ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, Lâm lão mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa, bên ngoài hệ ngân hà có nhiều người chết như vậy, không có khả năng mỗi người đều tìm cách báo thù chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhân tộc còn chưa cường đại đến loại tình trạng này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó nhẹ gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tằng gia gia, nếu ngài đã khôi phục, vậy ta sẽ trả lại năng lượng bản nguyên cho ngài đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, tay phải nàng mở ra, trong tay xuất hiện một chùm sáng năng lượng mông lung màu trắng bạc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão nhìn năng lượng trong tay Lâm Linh, rồi lại nhìn Lâm Linh, không khỏi trêu chọc một chút: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nha đầu này, gần đây thực lực của ngươi tăng lên nhanh như vậy khẳng định không phải do năng lượng bản nguyên của ta đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe vậy, hơi sững sờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Muốn nói nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì các loại vòng sáng mà tên A Trạch kia đưa cho nàng, nhưng nàng đương nhiên sẽ không nói cho Lâm lão. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khi nàng mở miệng định nói dối Lâm lão, Lâm lão lại mỉm cười mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Lục Trạch tiểu tử kia à? Xem ra, tiểu tử kia rất tốt với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe vậy, khóe miệng giật giật một cái, mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này không liên quan gì đến A Trạch... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão trợn mắt nhìn Lâm Linh một chút: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không chỉ ngươi, nha đầu của Nam Cung gia và cả Khuynh Thành công tử kia cũng là tác phẩm của tên tiểu tử Lục Trạch kia đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế này thì nàng còn thế nào nói được nữa? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trò lừa này không thể tiếp tục được nữa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh cảm thấy có chút tê cả da đầu, lão gia tử nhà mình thông minh như thế sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Linh, không khỏi lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nói đến ta, mấy lão già khác khẳng định cũng có suy đoán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói của Lâm lão khiến Lâm Linh không khỏi ngây ngẩn cả người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tên A Trạch kia còn muốn chờ thực lực của mình mạnh hơn một chút rồi mới nói cho Nam Cung lão gia tử, kết quả mấy vị lão gia tử đều đoán được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đã sống mấy ngàn năm, mấy tên tiểu tử các ngươi mới được sống bao lâu? Ngươi cho rằng phong tên tiểu tử kia làm Sơ Dương Quân cũng chỉ vì thiên phú của tiểu tử này xuất sắc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chương 1208: Ta Giúp Ngươi Đánh Tiểu Tử Kia
- Tuy nhiên, tiểu tử Lục Trạch kia đã không nói, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao, Lục Trạch vẫn luôn đứng trên lập trường của Liên Bang, mặc dù bọn họ suy đoán thần thông này của Lục Trạch chưa biết chừng có thể trợ giúp những người khác, nhưng chỉ cần lập trường của Lục Trạch không thay đổi, bọn họ hoàn toàn có thể chờ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tương lai của nhân tộc cuối và vẫn thuộc về nhóm người tuổi trẻ như bọn Lục Trạch, mà bọn họ cuối và rồi sẽ già đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trừ khi Lục Trạch lựa chọn vứt bỏ nhân tộc, nếu không, hỏi hay không hỏi không hề khác gì nhau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, với sự hiểu biết của mấy lão gia hỏa bọn họ về Lục Trạch, tiểu tử này hiển nhiên không phải loại người bạc tình bạc nghĩa kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh nghe thấy lời nói của Lâm lão, không khỏi lè lưỡi, nghịch ngợm cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không phát hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ lại cũng đúng, đều là những lão gia sống gần hai ngàn năm, đương nhiên đã trải qua rất nhiều chuyện, ăn muối còn nhiều hơn bọn họ ăn cơm, mấy người bọn họ còn đang vui sướng vì cảm thấy bí mật nhỏ của mình chưa bị phát hiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, cho dù bọn họ có phát hiện, chắc cũng sẽ không đoán được vòng sáng của A Trạch có hiệu quả tốt đến mức nào đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm lão nhìn vẻ mặt tinh quái của Lâm Linh, khẽ lắc đầu, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, có chút tức giận mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tử Lục Trạch kia thật sự chân đạp con thuyền? Có gì ủy khuất ngươi cứ nói với tằng gia gia ta, ta giúp ngươi đánh tiểu tử kia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm Linh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
-... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm lão đang khó chịu, khóe miệng giật giật, mở miệng yếu ớt nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Anh Anh, ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Anh Anh đang tò mò nhìn Lâm lão, nghe thấy lời nói của Lâm Linh, ánh mắt của nàng lập tức sáng lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giang Lan tinh, trường Xương Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lục Trạch diễn thuyết xong bèn trở về hậu trường, chào tạm biệt lão hiệu trưởng, lão Lý và cả mấy người Hứa Dương, Lục Trạch bèn từ cửa sau vụng trộm rời khỏi hội trường trung tâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không có cách nào cả, các học đệ học muội quá nhiệt tình, nếu như hắn dám quang minh chính đại ra ngoài khẳng định sẽ bị vây quanh đến mức không thể đi được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Lục Trạch vụng trộm đi đến cửa trường học, phát hiện có hai thiếu nữ đang đứng ở cửa trường học, khuôn mặt hắn nở nụ cười trên môi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A Ly, Alice. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe thấy giọng nói của Lục Trạch, hai người đang chờ đợi Lục Trạch quay đầu nhìn lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay Lục Ly khoanh trước ngực, nở nụ cười dịu dàng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi trở về sao không nói trước cho ta biết? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Alice ở bên cạnh trái lại nở nụ cười rạng rỡ đặc trưng của nàng, vẫy vẫy tay với Lục Trạch: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Học trưởng, đã lâu không gặp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt của Lục Ly, lập tức nghĩ tới mùi thơm còn sót lại trong căn phòng của mình, trong lòng lập tức trở nên cảnh giác. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có phải cô nàng này đang có mưu đồ gì hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nghĩ như thế, Lục Trạch cảm thấy lạnh lẽo ở trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ nụ cười của trên gương mặt Alice ở bên cạnh mới có thể mang lại cho hắn một chút ấm áp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, khi Alice cười lên thực sự giống như một thiên thần nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Và với Lục Ly lòng dạ hiểm độc hoàn toàn chính là hai thái cực! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch vừa phàn nàn vừa lên tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi về trước rồi nói sau. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã cảm nhận được có một số lượng lớn học sinh đang đến gần, nếu ngươi không đi thì sẽ rất tệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Ly và Alice đương nhiên cũng rõ ràng, hai người khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Alice cười hì hì giơ tay mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Học trưởng học trưởng, chúng ta bây giờ cũng có thể bay, chúng ta bay trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch nghe vậy, cảm ứng tu vi của hai người, phát hiện hai người đã có tu vi Thông Khiếu cảnh gần trăm khiếu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng hắn không nhịn được mỉm cười, hai cô nàng này so với hắn lúc đó còn mạnh hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên Lục Trạch cũng không ngạc nhiên với tu vi hiện tại của các nàng, dù sao những vòng sáng mà hắn cho lần trước đều có cấp độ Thông Khiếu cảnh, chỉ cần các nàng không lười biếng, có tu vi hiện tại mới là bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đợi đến khi các nàng tốt nghiệp, chắc chắn có thể đạt tới Thuế Phàm cảnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đến thời điểm đó, sợ rằng sẽ gây sốc cho mọi người đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ cần các nàng đến thời điểm công huân đầy đủ, sợ rằng sẽ bị phong quân? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lục Trạch suy nghĩ bay bổng, mỉm cười gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, ba người bay lên trời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận