Từ Trở Thành Superman Bắt Đầu Hướng Đi Vô Địch

Chương 339: Rời đi lâu đài công chúa

**Chương 339: Rời khỏi lâu đài công chúa**
Lyon mang theo Diana, vượt qua Đại Tây Dương, hướng về Gotham bay đi.
Từng tầng mây biển ở dưới thân hai người trôi qua cực nhanh.
Bọn họ đang đuổi theo mặt trời mà bay.
Mặt trời đã lặn xuống đường chân trời ở phía Biển Đen.
Càng bay về phía tây, sắc trời dần dần trở nên sáng ngời.
Tầng mây đen kịt từ từ được ánh mặt trời nhuộm đẫm.
Màu lam sẫm, màu da cam, màu cam, màu trắng xanh... Cuối cùng đến trắng tinh khiết.
Hai người lao ra khỏi tầng mây, Diana vui mừng mở rộng vòng tay, hoan hô trong cơn gió mạnh táp vào mặt.
Lyon đã rất lâu không bay chậm như thế.
Hắn mang theo Diana xuyên qua trong tầng mây, tốc độ chỉ có mấy chục Mach.
Không giống ngày xưa, hắn đến nơi nào đều là mở cổng truyền tống, trong nháy mắt đã tới.
Coi như dùng phương thức phi hành, cũng có thể di chuyển với tốc độ ánh sáng, trong một giây đến bất luận nơi nào trên Trái Đất.
Mà mang theo Diana bay một quãng đường này.
Thật sự rất giống nắm tay nữ sinh trong trường học, đưa nàng về ký túc xá.
Rõ ràng chỉ có vài bước chân, cứ thế mà có thể đi ra được quãng đường dài dằng dặc như đi Tây Thiên thỉnh kinh, không đi hết chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì hận không thể quay lại từ đầu.
Lyon cứ như vậy nắm tay Diana.
Dùng trường lực sinh vật bao bọc lấy nàng.
Cùng nàng chạm vào những áng mây trôi lững lờ bên cạnh.
Những đám mây hiện ra màu sắc khác nhau theo góc độ khúc xạ của ánh mặt trời, hắt lên trước mắt bọn họ những cảnh sắc tuyệt đẹp.
Trong mắt Diana lúc này lấp lánh ánh sáng "Sparkling".
Nàng thức tỉnh thần lực nhiều năm như vậy, kỳ thực còn chưa học được cách bay.
Trước đây chỉ có thể ngước nhìn tầng mây trên mặt đất, hiện tại lại có thể chạm tay vào.
Nàng đưa tay chạm vào, cảm thụ đám mây luồn qua kẽ tay, khó mà tin nổi.
Sau đó lại quăng "Lasso of Truth", trói lại một cụm mây.
Đám mây rõ ràng là do những giọt nước nhỏ và tinh thể băng nhỏ tạo thành, phân tán rồi tụ hợp.
Nhưng dưới "Lasso of Truth", lại như một cuộn kẹo bông, bị kéo thẳng đến bên cạnh Diana.
Diana nâng đám mây kia trong tay.
Nhìn nó biến đổi màu sắc theo góc độ của ánh mặt trời.
Lộ ra vẻ mặt kinh hỉ và hạnh phúc.
"Hóa ra mây lại có hình dáng như thế này, thật thần kỳ, Lyon!"
Tất cả mọi thứ bên ngoài đảo Themyscira đều mới mẻ đối với Diana.
Thậm chí vừa mới ra ngoài liền được Lyon mang lên trời chạm vào mây.
Diana cảm giác mình như trở lại lúc bé, nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ.
Mỗi một giây tiếp theo đều tràn ngập sức hấp dẫn.
"Thần kỳ thì thần kỳ, nhưng ta cảm thấy "Lasso of Truth" của ngươi mới càng thần kỳ, ngay cả mây không phải thể rắn cũng có thể trói lại." Lyon nhìn đám mây Diana nắm trong tay, nói.
"Điều này là nhờ thần lực, thần lực có thể làm rất nhiều chuyện, không chỉ là dùng để chiến đấu." Diana vẩy vẩy dây thừng, đám mây bị trói cũng đung đưa theo.
"Vậy sao ngươi không thử dùng thần lực để bay? Ares đến đảo Themyscira ngày đó, hắn chẳng phải đã bay lên rồi sao."
"Ta chưa thử bao giờ... Thật sự có thể sao?"
"Ngươi khẳng định có thể, ta sẽ dạy ngươi, bước đầu tiên cần phải quen với cảm giác không trọng lực trên không trung, chúng ta hãy vào trong tầng mây, từ từ lĩnh hội."
Lyon nhìn dáng vẻ hiếu kỳ như bảo bối của Diana.
Đột nhiên càng ngày càng bạo.
Nắm tay Diana tiến vào tầng mây dày đặc.
Diana lộ ra ánh mắt nghi hoặc và đơn thuần, hiếu kỳ không biết Lyon sẽ dạy như thế nào.
Nhưng mà một lát sau, biển mây lại cuộn lên những cơn sóng tròn.
Trong sóng còn xen lẫn tiếng gầm như sấm nổ, rất có tiết tấu.
Mãi đến tận mấy tiếng sau, hai người mới lại lần nữa xuất phát.
Diana chung quy là vẫn chưa học được cách bay, còn cần Lyon dạy bảo thêm nhiều lần.
Chỉ một hai lần hiển nhiên là không đủ.
Đây chính là một nhiệm vụ lâu dài và gian nan.
Thế là Lyon không lỡ thời gian thêm nữa, nắm chặt bàn tay mềm mại của Diana, bóng người lóe lên liền xuất hiện ở trên bầu trời Gotham.
"Đây chính là Gotham?"
Diana uể oải dựa vào trong lòng Lyon.
Thân thể nàng mềm nhũn, đau đớn muốn c·h·ế·t, nhưng vẻ mặt lại tươi cười rạng rỡ.
Đang thò đầu xuống dưới, nhìn xung quanh.
Phía dưới, những con đường xe cộ không ngừng trong thành phố, còn có những tòa nhà cao tầng chọc thẳng vào mây xanh, tất cả đều là những thứ kỳ lạ nàng chưa từng thấy.
Diana không thể rời mắt.
Đảo Themyscira có bao nhiêu người chứ?
Dân số ít đến nỗi, mỗi một nữ chiến binh Amazon đều có thể quen thuộc và hiểu rõ tường tận những người khác.
So sánh với đảo Themyscira.
Thành phố phía dưới này phảng phất như một thế giới hoàn chỉnh.
Thế giới này trải dài như một bức tranh, mãi cho đến tận cuối tầm mắt.
Mọi người trên đường phố chen chúc qua lại, lướt qua nhau nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của đối phương.
Lyon chầm chậm hạ thấp độ cao, để Diana có thể quan sát tỉ mỉ thành phố này.
Nàng đã không còn chút sức lực nào, nhưng đôi mắt vẫn linh động như vậy.
Gotham, tòa thành phố mang tông màu xám này, khi vào trong mắt nàng, lại trở nên rực rỡ muôn màu.
Khi nhìn thấy tòa nhà Wayne cao chọc trời, từ đầu đến chân phủ kín pha lê phản quang, nàng chống cổ lên quan sát.
Nhưng còn chưa kịp nhìn cho đã mắt, đã lại bị công viên Robinson to lớn và xinh đẹp thu hút ánh nhìn.
Diana kỳ thực chính là nàng công chúa lần đầu tiên rời khỏi lâu đài trong truyện cổ tích.
So với nàng công chúa Bạch Tuyết ngây thơ, thuần khiết đến mức có thể dùng ánh mắt đánh bại thợ săn, kỳ thực cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
"Đây chính là thế giới loài người sao, hóa ra là như thế này!"
Diana cảm thán.
Nàng đã cảm thán suốt cả chặng đường, tiếng kinh hô và những lời lầm bầm đầy kích động chưa từng ngừng lại.
Vào lúc này, nàng lại xem như yên tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì thể lực đã bị Lyon vắt kiệt khi nãy.
Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên, hôn lên mặt Lyon một cái: "Sau này chúng ta sẽ sống ở nơi như thế này sao?"
"Không giống lắm, nơi đó sẽ náo nhiệt hơn một chút." Lyon suy nghĩ một chút rồi nói.
So với Gotham đã bị Batman thuần phục này, New York xác thực sẽ náo nhiệt hơn.
Nhìn Gotham này.
Hỗn loạn nhất cũng chính là ban ngày có người bay trên trời... Không đúng!
Lyon định thần nhìn lại, người đang bay là Kara, hơn nữa là đang bay về phía hắn.
"Lyon." Kara lơ lửng trước mặt Lyon, "Ngươi mất tích cả ngày, Tony đang tìm ngươi, hắn cả đêm không ngủ."
Kara cả ngày đều không ngủ.
Sau khi Lyon rời đi, nàng không đi dạo phố, cảm thụ thế giới này như Lyon nói.
Mà là ở lại trong khách sạn, đứng ở vị trí của Lyon trước ban công kính, phơi nắng suốt một buổi trưa.
Cho dù đến buổi tối, sau khi mặt trời lặn, nàng cũng không hề rời đi.
Bởi vì thế giới này có ấm áp đến đâu cũng không liên quan đến nàng.
Người nàng quen biết cũng chỉ có một mình Lyon.
Còn về Tony kia, nói với hắn rằng em trai hắn, Lyon, mất tích, hắn lại không nhịn được mà phất tay nói, tiểu tử kia chắc chắn đi tìm cô gái xinh đẹp rồi.
Nếu Tony không phải là anh trai của Lyon, Kara cảm thấy, với sự tức giận xuất hiện trong nháy mắt đó, nhất định sẽ vung ra một quyền.
Thế là Kara hạ định nghĩa về Tony trong lòng, một người anh trai vô tâm.
Ngay cả Jarvis, trí tuệ nhân tạo trong miệng Lyon, khi nghe tin Lyon mất tích, đều nói với nàng rằng đang xâm nhập vệ tinh các quốc gia, tìm kiếm Lyon.
Chỉ là trí tuệ nhân tạo này dường như tính năng không được tốt lắm, xâm nhập cả ngày mà vẫn không thể xâm nhập thành công.
Kara đánh giá là, so với hệ thống trí tuệ nhân tạo của hành tinh Krypton, vẫn còn kém một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận