Từ Trở Thành Superman Bắt Đầu Hướng Đi Vô Địch

Chương 217: Ước định cái kia một vũ điệu

**Chương 217: Hoàn thành điệu nhảy đã hẹn**
"Nó có thể giúp ngươi khôi phục tuổi thanh xuân."
Steve nhẹ nhàng nói, "Có thể giúp chúng ta cùng nhau làm được nhiều việc hơn."
"Peggy, ngươi có bằng lòng cùng ta hoàn thành lời hứa năm đó, cùng nhau khiêu vũ không?"
Peggy Carter lúc này lại giống như một đứa trẻ giành được món bảo vật trân quý.
Cả thế giới không còn gì có thể so sánh với Steve trước mặt nàng càng thêm quý giá.
Nàng dùng sức gật đầu: "Ta đồng ý, Steve, ta đương nhiên đồng ý!"
"Lại đây, Peggy." Steve nhẹ nhàng đỡ Peggy Carter dậy, đặt bình ngọc lớn trong lòng bàn tay lên bên mép nàng, chầm chậm nâng lên, để mỗi giọt nước suối đều phát huy tác dụng.
Peggy từ đầu đến cuối nhìn kỹ Steve, bình tĩnh quan sát động tác dịu dàng của hắn.
Hai người một người đã già nua, một người tuổi trẻ tráng kiện, hình ảnh lại vô cùng hài hòa, tựa như một đôi nam nữ đang say đắm trong tình yêu.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Steve thân thiết nhìn Peggy.
Peggy suy nghĩ một chút: "Hình như không có cảm giác gì cả... Giống như uống một ly nước nóng, từ cổ họng lan tỏa hơi ấm ra toàn thân."
"Không có cảm giác sao?" Steve không thể chấp nhận được, giữa hai lông mày thoáng lộ vẻ mất mát.
Nhưng rất nhanh, hơi ấm mà Peggy nhắc đến đã nhanh chóng phát huy công hiệu.
Những hơi ấm đó kỳ thực là sự cô đọng của sức sống.
Sức sống khổng lồ khuếch tán trong cơ thể nàng, thẩm thấu vào từng giọt máu, từng tế bào, sau đó bắt đầu bùng cháy mãnh liệt.
Làn da Peggy Carter chỉ trong một nhịp thở đã hồng hào khỏe mạnh trở lại.
Dòng máu của nàng cuộn trào trong tiếng kinh ngạc, từng đốt xương cốt trong cơ thể dường như được giấy ráp mài giũa, nhanh chóng khôi phục lại tuổi xuân, trở nên bóng loáng, cứng cáp.
"Ta đây là... Làm sao vậy?"
Tế bào thần kinh não bộ của Peggy Carter cũng nhanh chóng khôi phục lại dưới tác động của sức sống.
Ký ức của nàng nhanh chóng thức tỉnh, cảm giác ấm áp như đang ngâm mình trong suối nước nóng khiến nàng không biết phải làm sao.
Nàng chỉ khẽ quẹt ngón tay lên cánh tay, liền bong ra một mảng da chết lớn, lộ ra lớp da thịt non mới căng đầy.
Chưa đầy một phút.
Mái tóc trắng như cước của Peggy Carter bong ra, một lần nữa mọc lên mái tóc nâu xoăn dày dặn, quyến rũ.
Làn da nhão nhoẹt của nàng lại trở nên săn chắc.
Nếp nhăn biến mất không còn tăm hơi.
Trong nháy mắt trở về dáng vẻ tuổi 20.
Thậm chí so với thời trẻ còn đầy đặn hơn.
Steve ngơ ngác nhìn Peggy, miệng lẩm bẩm: "Tony tên khốn kiếp kia, ta hiện tại thực sự là yêu chết hắn!"
"Tony?" Peggy đang mơ màng nghe vậy liền tỉnh táo.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Steve, "Steve, lẽ nào đây là thứ ngươi lấy từ chỗ Tony để chúng ta khôi phục... Ý ta là, để ta khôi phục tuổi trẻ?"
Sau khi kinh hãi.
Biểu hiện của nàng lại quay về như lúc hai người mới gặp lại.
Mang theo tình yêu dịu dàng như dòng nước róc rách, nhưng không hề nồng nhiệt.
Sự thay đổi này khiến Steve sững sờ một chút.
Nhưng hắn không để trong lòng.
Mà vẫn như cũ nửa ngồi nửa quỳ ở trước giường Peggy, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
"Tony cho ta vật này." Hắn đặt bình ngọc vào lòng bàn tay Peggy.
"Đây là một loại nước suối thần kỳ đến từ người Skrull, chảy từ đỉnh núi cao nhất vũ trụ, có thể khiến người ta phản lão hoàn đồng."
Steve không hề biết câu chuyện trên chỉ do Tony bịa ra.
Hắn rất tán thành: "Tony nói chúng ta đã bỏ lỡ mấy chục năm, không nên mang theo tiếc nuối rời đi ở phút cuối, vì lẽ đó ta trở về tìm ngươi, Peggy."
Peggy thần sắc phức tạp: "Loại nước suối này e rằng không chỉ đơn giản là giúp người ta giành lại thanh xuân, tiểu Tony có lòng."
Nàng có chút hài lòng, nhưng lại không vui vẻ như vậy.
Steve lại có chút hổ thẹn: "Ta ban đầu còn có chút hiểu lầm với Tony, là ta sai."
"Có điều, Peggy tiểu thư, hiện tại chúng ta phải làm, có phải là một chuyện khác không?"
Steve đứng lên, thẳng tắp sống lưng, phong thái đưa tay phải ra: "Để ngươi đợi lâu, một cái hẹn ước đã muộn 70 năm."
"Hẹn ước..." Peggy sững sờ nhìn Steve.
Nàng cảm thấy giờ khắc này đáng lẽ ra mình phải vô cùng cao hứng.
—— Thanh xuân đã qua nay trở lại, người anh hùng âu yếm cũng quay về bên cạnh.
Hai chuyện này đều khiến người ta sung sướng.
Chúng đan xen vào nhau, vốn nên làm cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhưng tại sao vậy chứ, tại sao nàng lại cảm thấy giờ khắc này bản thân sắp không duy trì nổi nụ cười trên mặt, thậm chí còn co ngón chân muốn bỏ chạy.
"Ta, chúng ta hiện tại liền nhảy sao?" Peggy mang theo nụ cười không tự nhiên.
Nhưng trước khi Steve lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nàng nhanh chóng phản ứng lại: "Ý ta là! Chúng ta không nên tìm một ngày, tìm một quán rượu, mặc lễ phục, trang điểm tinh xảo rồi mới hoàn thành vũ điệu này sao?"
Nhưng nghi ngờ trên mặt Steve càng đậm: "Ngươi... Hy vọng đến lúc đó lại nhảy?"
Chuyện này sao lại không giống như hắn tưởng tượng?
Hai niềm vui đan xen, lẽ ra Peggy không nên nồng nhiệt ôm chầm lấy, sau đó hai người như thiên nga kề mặt khiêu vũ sao?
"Ý ta là... Những nghi thức rườm rà kia đều không cần!" Peggy thấy thế quả quyết phủ nhận lời mình vừa nói.
Nàng níu lấy cánh tay Steve đưa ra, mềm mại đứng lên.
Thậm chí vì nàng dùng sức quá lớn.
Dẫn đến cả người đều trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Steve, lớp da chết chưa được dọn dẹp sạch sẽ trên người ào ào rơi xuống.
Thời khắc này Peggy Carter mới coi như triệt để cảm nhận được sự biến hóa của mình.
Nàng không chỉ trẻ lại, còn trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, thậm chí khí lực còn chưa chắc kém hơn Steve.
—— Bởi vì Steve bị nàng đâm ngã nhào xuống đất.
"Steve! Ngươi không sao chứ?" Peggy hốt hoảng đỡ người đàn ông bé nhỏ của mình dậy.
Steve cũng không thèm để ý ngực đau đớn, cùng với những lớp da chết không ngừng bong ra của Peggy.
Hắn xoa ngực, nắm chặt lòng bàn tay Peggy: "Hiện tại ngươi hình như hơi trẻ quá mức?"
Peggy bật cười: "Chỉ trẻ hơn ngươi một chút thôi."
Hai người thời khắc này rốt cục kề mặt đứng cùng nhau.
Bọn họ thâm tình nhìn nhau, sau đó ăn ý bước ra vũ bộ, ở trong căn phòng nhỏ hẹp xoay tròn, đạp bước, như hòa làm một thể.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đạp chân vang vọng.
Hai người bốn chân, nhưng chỉ đạp ra hai hàng tiếng bước chân chỉnh tề, ăn ý đến vậy.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã khuất dạng.
Phía chân trời hắt lại một chút ánh chiều tà cuối cùng, sau khi vào phòng cũng trở nên tối tăm.
Trong căn phòng mờ tối, đường nét trên bộ đồ bệnh nhân của Peggy xoay tròn tựa như váy múa.
Nàng nâng cao cổ, cùng bóng dáng Steve mặc áo sơ mi vận động đan xen.
Vũ điệu cuối cùng, Peggy lấy cánh tay Steve làm điểm tựa xoay tròn, chân trần nhanh chóng dẫm đạp trên gạch men.
Nếu như nàng thật sự mặc váy múa, ắt hẳn giờ khắc này nàng như một con thiên nga đang khiêu vũ.
Nhưng cho dù là trong bộ đồ bệnh nhân, nàng cũng lấy tư thế ưu mỹ nhất hoàn thành khoảnh khắc cuối cùng của vũ điệu.
Steve nắm sẵn bàn tay nàng, đỡ vòng eo của nàng, hai người kết thúc vũ điệu đã hẹn bằng một tư thế nghiêng người.
Hai đôi mắt nhìn nhau, trong bóng tối sáng ngời như bảo thạch.
Bọn họ cũng không có chú ý đến.
Vào thời khắc vũ bộ rõ ràng, thanh thúy, dày đặc nhất.
Trong tiếng "Đùng đùng", căn phòng vách lặng lẽ mở ra.
Một ông lão tóc trắng xóa, già đến mức hốc mắt trũng sâu, mang theo vẻ kinh ngạc và khó diễn tả bằng lời bước ra.
Trong sự do dự, hắn lặng lẽ mở cửa phòng Peggy Carter, nhìn thấy hai bóng người đang khiêu vũ, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng chính khi nhìn thấy Carter nhảy múa duyên dáng, mạnh mẽ, hắn lại rơi vào nỗi kinh hãi lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận