Từ Trở Thành Superman Bắt Đầu Hướng Đi Vô Địch

Chương 335: Chín mươi năm trước ước định

**Chương 335: Ước định chín mươi năm trước**
Trong khoảnh khắc, Lyon cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cảm giác như Kara khá giống với Tony Jarvis.
Bởi vì Jarvis cũng như vậy.
Tony nói gì liền tin nấy, bảo làm gì thì làm nấy, dù không đúng cũng sẽ kiên quyết chấp hành sau khi đưa ra ý kiến.
Có điều không phải nói Lyon hiện tại cảm thấy Kara là quản gia của hắn.
Mà là sự tin tưởng của Kara đối với hắn đã đạt đến một trình độ rất cao ——
Ít nhất cũng phải cao hai, ba tầng lầu.
Bị Kara nhìn chăm chú bằng ánh mắt chân thành, phảng phất không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Lyon dù thật tâm không muốn, cũng đừng nên cảm thấy chột dạ.
Hắn mang th·e·o sự chột dạ kỳ quái dời tầm mắt, đồng thời c·ở·i bộ đồ phòng hộ màu trắng, mở cửa phòng ra.
"Vậy cứ quyết định như thế đi, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi."
Ngoài cửa là không khí mang th·e·o mùi nước khử trùng, cùng ánh đèn đường màu trắng xám.
Nơi này thực chất là thế giới bên trong chiếc nhẫn của Tony.
Sau trận chiến với Dormammu.
Lyon liền đặt làm cho Tony và Pepper một đôi nhẫn thế giới.
Thế giới bên trong chiếc nhẫn rất nhỏ, không có ánh mặt trời, chỉ là một mảnh hoang dã mọc đầy th·ả·m thực vật, cất giấu khoáng vật.
Tony đã thành lập căn cứ bí m·ậ·t của mình ở trên mảnh hoang dã này.
Trong căn cứ có đầy đủ hết thảy dây chuyền sản xuất chiến giáp, có trang thiết bị giải trí phong phú, còn có các phương t·i·ệ·n nghiên cứu, chữa b·ệ·n·h đồng bộ.
Ca phẫu thuật của Kara được tiến hành ngay tại một gian phòng vô khuẩn ở đây.
Bước ra khỏi cửa phòng, Lyon quan sát một vòng, x·á·c định Tony đã rời khỏi tiểu thế giới.
Nói đến thế giới này, con người không thể ở lâu được.
Nó không có ánh mặt trời chiếu rọi, tất cả năng lượng và ánh sáng đều đến từ các loại Arc reactor do Tony chế tạo.
Toàn bộ thế giới đều mang một phong cách c·ô·ng nghiệp thời đại Victoria âm u, đầy t·ử khí.
Âm thanh ầm ầm vận chuyển của dây chuyền sản xuất chiến giáp có thể nghe thấy từ rất xa.
Chỉ có t·ử thể của Jarvis, mới đồng ý ở lại đây để chế tạo chiến giáp cho Tony.
Lyon cũng không muốn ở lâu.
Bởi vì một nơi không có ánh mặt trời, sẽ khiến người Krypton giả như hắn rất buồn bực.
Kara tự giác tiến lên nắm c·h·ặ·t cổ tay Lyon.
Lyon hơi động ý nghĩ một chút.
Quần thể kiến trúc mang phong cách c·ô·ng nghiệp trước mặt nhất thời c·ắ·t đổi thành gian phòng nhà hàng xa hoa.
Hai người trở lại nhà hàng Gotham.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào cửa kính ban c·ô·ng của nhà hàng, bên ngoài có tiếng ve mùa hè đang kêu đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Rất khó tin loại cảnh tượng buổi chiều này lại xuất hiện ở Gotham.
"Kara, bây giờ vẫn còn là buổi chiều, ngươi có thể ra ngoài đi dạo. Tuy đã đến Trái Đất nhiều năm, nhưng ngươi vẫn chưa từng thấy phong thổ nơi này, đúng không? Gotham hẳn là sẽ không làm ngươi thất vọng đâu."
Lyon hoạt động tay chân một chút trước cửa kính ban c·ô·ng.
Cổ Bản tới tay khiến tâm trạng hắn rất vui vẻ.
Bây giờ nhìn cái gì cũng thấy tốt đẹp.
Gotham trong mắt hắn đều như được dát ánh vàng kim.
Kara đứng sau Lyon nhìn hắn: "Ta thấy rồi, ngươi... cũng phải đi nghỉ ngơi như Tony sao?"
"Ta không cần, từ 'nghỉ ngơi' chỉ thuộc về phàm nhân như Tony thôi, người Krypton chúng ta tắm nắng là được rồi." Lyon chớp mắt trái với Kara, nói đùa.
Kara gật gù, ánh mắt nàng dừng lại trên người Lyon vài giây, lại dừng ở những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ vài giây.
Dáng vẻ ấy hệt như bé gái nhìn thấy kem khi cùng gia trưởng đi dạo phố.
Tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt tha thiết mong chờ quá dễ dàng đọc hiểu.
Lyon bật cười vỗ trán: "x·i·n· ·l·ỗ·i a, hôm nay ta không có cách nào cùng ngươi đi dạo phố được. Ta còn có một cái ước định kéo dài chín mươi năm cần phải hoàn thành đây."
Lyon và Tony nhảy lên thời gian điểm, từ một trận chiến đến ba trận chiến thời kỳ, chỉ là trong nháy mắt.
Nhưng ở một phía khác của Trái Đất, trên mảnh đất tiếp giáp biển Aegean và Biển Đen.
Còn có một cô gái đã đợi hắn chín mươi năm.
Tuy rằng bọn họ không có ước định cẩn t·h·ậ·n một vũ điệu như đội trưởng và Carter.
Nhưng Diana vẫn luôn ở bên vách núi của đ·ả·o Themyscira, xuất thần nhìn về hướng hắn rời đi.
Tuần trước, Lyon vẫn cùng Tony nghiên cứu thiết bị lấy ra từ Cổ Bản.
Chính là vì sau khi đạt được mục đích x·u·y·ê·n việt lần này.
Lại không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà đi bầu bạn với cô gái kia.
"Ước định? Ước định gì?" Kara rất ngạc nhiên, "Ngươi và Tony không phải một tuần trước vừa mới đến đây sao?"
Bởi vì duyên cớ của Lyon, hiện tại Kara và Tony cũng tương đối quen thuộc.
Tuy Tony thường x·u·y·ê·n "vô cùng đau đớn" vì lão đệ lại muốn gieo vạ một cô gái xinh đẹp.
Nhưng hắn vẫn lấy góc độ tương tự "gia trưởng", xây dựng quan hệ tốt với Kara.
Rất nhiều thông tin liên quan đến Lyon, đều là hắn nói cho Kara.
Điều này khiến Kara rất tò mò, làm sao Lyon ở thế giới này lại có một cái ước định.
"Ước định à... chính là cùng nhau hẹn cẩn t·h·ậ·n gặp lại vào chín mươi năm trước."
Những lời văn hoa tu từ bật ra khỏi miệng Lyon.
Sau đó vẫy tay từ biệt: "Ta đi đây, tự mình đi dạo phố nhé, cẩn t·h·ậ·n... À, gặp người x·ấ·u thì cẩn t·h·ậ·n đừng ra tay quá nặng."
Dứt lời, Lyon đã biến m·ấ·t trước cửa kính ban c·ô·ng.
Nếu để Kara biết được ước định của hắn và Diana, vậy tuyệt đối là muốn đi cùng.
Nhưng hắn không có ý định mang Kara cùng đi gặp Diana.
Tuy hắn khá thẳng thắn, hơn nữa cũng không có ý định giấu giếm Kara.
Nhưng Diana đã đợi hắn chín mươi năm.
Nếu sau thời gian xa cách lâu như vậy, hắn lại dẫn một cô gái khác bên cạnh khi gặp lại.
Thì phải t·h·iếu thông minh đến mức nào mới có thể làm như vậy.
......
Biển Đen, đ·ả·o Themyscira.
Hoàng hôn to lớn đang buông xuống mặt biển, rừng cây trên đ·ả·o đung đưa th·e·o gió.
Lá cây dưới ánh tà dương đều là những tầng màu quýt, như là mặt biển màu đỏ mang th·e·o nỗi nhớ nhung.
Diana ngồi ở bên vách núi phóng tầm mắt tới phía chân trời.
Tâm trạng trong lòng cũng giống như sóng biển phía dưới.
Lần lượt vỡ tan vào bờ, lại một lần nữa cuộn trào.
"Diana, trời cũng gần tối rồi, trở về đi thôi, nên dùng bữa tối rồi." Hyppolyta đứng ở phía sau Diana.
"Mọi người ăn trước đi mẫu thân, con ngồi thêm một lát rồi sẽ về."
Diana không quay đầu lại, nhặt một cục đá ném về phía mặt biển.
Sức mạnh khổng lồ mang th·e·o cục đá x·u·y·ê·n thủng sóng biển, tạo ra một rãnh hình cung trên mặt biển, một lát sau lại bị sóng biển san bằng.
"Con ngồi thêm một lát nữa... nói không chừng Lyon hôm nay sẽ đến." Diana không quá chắc chắn mà nói.
Nữ vương Hyppolyta thở dài: "Con à, còn chưa đồng ý từ bỏ sao? Nhiều năm như vậy, ngày nào cũng phải ở đây chờ Lyon, nói không chừng hắn đã quên con rồi. Đối với người bình thường mà nói, hơn chín mươi năm đã là một đời người."
"Hắn sẽ không, hắn nói là muốn nhảy lên thời gian điểm đến tương lai, chỉ là vẫn chưa đến thời gian điểm đó mà thôi."
Diana phồng má phản bác, lại ném một viên đá như ngư lôi xuống biển, nổ tung mặt biển.
Ngoài miệng nàng nói Lyon sẽ đến, trong lòng cũng nghĩ như thế.
Nhưng chờ đợi quá lâu, trong lòng nàng vừa có càng ngày càng sâu mong đợi, cũng có càng ngày càng sâu u oán.
Tuy thời gian hơn chín mươi năm, đối với một người đã s·ố·n·g mấy ngàn năm như nàng mà nói vốn không quá dài.
Nhưng điều này cũng còn tùy thuộc vào thời điểm nào.
Quãng thời gian trưởng thành không lo không nghĩ, đừng nói chín mươi năm, cho dù một ngàn năm, hai ngàn năm trôi qua, nàng vẫn vô tư vô lo, rất vui vẻ.
Nhưng chín mươi năm này lại là chín mươi năm chờ đợi Lyon.
Nàng mỗi một ngày đều đang đợi Lyon.
Chờ Lyon đến ôm ấp nàng, nói với nàng đã lâu không gặp, dẫn nàng đi xã hội loài người.
Nhưng Lyon vẫn không có tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận