Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1618: Người quét đường Lý Hạo (2)

"Quá điên cuồng, bọn hắn không phải Chân Tiên sao?"
"Chênh lệch giữa Chân Tiên với Chân Tiên lại lớn đến thế sao!"
"Cùng là Chân Tiên cảnh thập trọng, bảo ta giết một con Cổ Ma còn khó khăn, chuyện này cũng quá khoa trương rồi!"
Trong lúc vô số người đang chăm chú quan sát, đột nhiên, một nơi Cổ Ma tụ tập tan biến, một bóng người từ đó bước ra.
Khi cảnh tượng đó được chiếu rọi ra, khắp nơi tại Nam Vực đều sôi trào.
"Trời đất ơi, ta nhìn thấy gì vậy?!"
"Kia kia kia, bầy Cổ Ma kia biến mất rồi, tất cả đều là thi thể!"
"Hình như mới chỉ trong nháy mắt thôi mà, trời ơi!"
"Kia, đó hình như là đệ tử của Chí Tôn!"
Vô số người nhìn thiếu niên áo tuyết đã đồ diệt đám Cổ Ma tụ tập kia, trong mắt tràn đầy rung động mãnh liệt.
Thiếu niên kia đi ngang qua nơi Cổ Ma tụ tập, bay thẳng vào bên trong vùng mây đỏ bao phủ. Khi hắc ám Minh Vực bao trùm xuống, đám người còn chưa kịp phản ứng thì hắc ám Minh Vực kia đã lại tiêu tán.
Ngay sau đó, thiếu niên kia thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà đi ra, phía sau lại là thi thể của mấy trăm con Cổ Ma!
Trước sau chỉ vỏn vẹn bằng một hơi thở!
Chẳng những tiêu diệt đám Cổ Ma tụ tập kia, mà dường như còn là miểu sát hoàn toàn!
Giống như Chân Tiên giơ tay luyện hóa một tòa thành trì của phàm nhân trong khoảnh khắc, không tốn chút sức lực nào.
Các trưởng lão, tông chủ của các tiên triều đang đứng bên ngoài Chân Tiên bí cảnh cũng đều chú ý tới nơi này, ai nấy sắc mặt đều trì trệ, lộ vẻ không thể tin nổi.
Ngay cả thiếu niên của Đế tộc và Cổ Thần tộc kia, trận đại chiến với đám Cổ Ma tụ tập vẫn còn chưa kết thúc, thế mà đệ tử của Chí Tôn này lại...
"Kia, đó là thật hay giả vậy?"
Lê Thiết Mộc trừng to mắt, lão đầu bị dọa cho kinh hồn táng đảm, có chút nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Bên cạnh, vẻ mặt Đại Mộng Chủ cũng có chút đông cứng. Thiếu niên của Đế tộc và Cổ Thần tộc kia đã là đỉnh cao trong nhóm thiên kiêu này rồi, theo nàng thấy, thậm chí còn mạnh hơn Lý Hạo một chút.
Nhưng đệ tử của Chí Tôn này lại càng khoa trương hơn!
"Hắn không phải là Đạo Nguyên Tiên Ấn đấy chứ?"
Suy nghĩ kinh khủng này lóe lên trong lòng Đại Mộng Chủ, khiến nàng có chút rung động, nhưng rất nhanh, nàng lại lắc đầu, nếu thật sự là Đạo Nguyên Tiên Ấn, thì căn bản không cần tham gia Nam Vực hội chiến này, đã có thể trực tiếp tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới kia, Đế Tôn của Nguyên Thủy Chân Giới chắc chắn sẽ vui vẻ tiếp nhận.
"Chí Tôn, đệ tử kia của ngươi thật sự là ghê gớm!"
Trên bầu trời, Nữ Đế của Xích Cương tiên triều đeo khuyên tai hình rắn, thán phục nói.
"Nơi đó còn lưu lại kiếm ý rất sâu sắc, dường như là bị miểu sát bởi một kiếm."
"Kiếm đạo thật đáng sợ."
Sở Đế và mấy người khác cũng gật đầu bình luận, không tiếc lời tán dương.
Thiên Cung Chí Tôn chỉ liếc nhìn một cái, thần sắc ngược lại vẫn bình thường, đối mặt với lời tán dương của mọi người, chỉ nở một nụ cười nhẹ và nói:
"Chỉ là mấy trăm con Cổ Ma thôi, nếu tụ tập đến mấy nghìn con thì ngược lại mới cần đồ đệ này của ta ra tay."
Ánh mắt hắn nhìn về phía thanh niên bên cạnh.
Sở Đế, Nguyên Tôn Nữ Đế và những người khác đều ngẩn ra, lúc này mới nhận ra, 'đồ nhi' mà đối phương nói lúc trước không phải chỉ thanh niên này, mà e rằng là chỉ hai vị đệ tử đang ở trong bí cảnh kia.
Kết hợp với hành động vừa rồi của thiếu niên áo tuyết kia, thì quả thực có thể giải quyết được những đám Cổ Ma tụ tập này.
"Xem ra, Nam Vực hội chiến lần này, e rằng là cuộc tranh đoạt ngôi đầu giữa hai vị đệ tử kia của ngươi rồi."
Xích Cương Nữ Đế khẽ thở dài. Nàng nhìn thấy hoàng tử của mình vẫn ở bên ngoài đám mây đỏ, không hề hành động. Cách làm đó đúng là ổn thỏa, nhưng cũng cho thấy sự chênh lệch thực lực là quá lớn.
Lúc này, bên trong Chân Tiên bí cảnh.
Hắc ám Minh Vực tiêu tán, Đế Lâm Trần đứng giữa hư không, áo bào hơi tung bay, có vẻ hơi lấm bẩn, dính một ít máu ma.
Tóc hắn tung bay, hắn điều hòa lại hơi thở một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Lý Hạo ở xa xa. Thân hình lóe lên, hắn dùng thuấn di xuất hiện trước mặt Lý Hạo.
Trên người hắn vẫn còn mang theo uy áp của trận đại chiến vừa rồi. Mặc dù lúc này tiên ấn trên trán đã sớm ẩn đi không thấy, nhưng uy áp từ huyết mạch Đế tộc của bản thân hắn vẫn khiến sắc mặt Miêu Bất Bại và Cố Tinh Vãn khẽ thay đổi.
"Ngươi đi thu dọn đám thi thể kia đi, đạo hỏa còn cần không?"
Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra mấy chục luồng đạo hỏa.
Nhìn thấy nhiều đạo hỏa như vậy, ánh mắt của Miêu Bất Bại và thanh niên còn lại đều khẽ thay đổi.
Mặc dù bọn hắn đã săn được đạo hỏa cho mình, nhưng nhìn ý của người Đế tộc này, rõ ràng là nếu Lý Hạo muốn, hắn sẽ tặng ngay.
Giao tình của hai người này sâu đậm đến vậy sao?
Bọn hắn không khỏi nhìn Lý Hạo chằm chằm.
Lý Hạo liếc nhìn những luồng đạo hỏa này, rồi khẽ lắc đầu nói:
"Đạo hỏa trong tay ta đã đủ rồi, nếu không đủ ta sẽ lại đi săn thêm một ít. Chỗ này ngươi cứ giữ lấy đi."
"Ta giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì."
Đế Lâm Trần khẽ lắc đầu, lập tức đưa tay vung mấy chục luồng đạo hỏa trong tay ra, chúng bay vút lên trời cao rồi tỏa ra tứ phía.
"Ai muốn thì người đó tự đi mà lấy."
Hắn nói xong, quay sang nói với Lý Hạo:
"Ta về đây."
"Được."
Lý Hạo gật đầu. Đợi Đế Lâm Trần dùng thuấn di biến mất, hắn cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng tiến vào chiến trường kia, mở vết nứt không gian ra và thu hồi hết đám thi thể khắp nơi này.
Miêu Bất Bại nhìn về phía những luồng đạo hỏa đang bay tứ tán kia nhưng không đuổi theo, vẻ mặt chỉ hơi phức tạp. Nếu gặp phải tên Đế tộc này trong trận tỷ thí trên lôi đài sau này, hắn cảm thấy mình có lẽ nên trực tiếp nhận thua để bảo toàn chiến lực là thượng sách.
"Vậy mà thật sự có thể một mình giải quyết hết, tên kia không phải là Cửu Tự tiên ấn đấy chứ?"
Một thanh niên khác thì nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè sâu sắc.
Trận chiến này kết thúc, các thiên kiêu của tiên triều chạy tới quanh đám mây đỏ này đều khắc sâu cái tên Đế Lâm Trần vào lòng.
"Bên kia vẫn còn, chúng ta qua đó xem sao."
Lý Hạo dọn dẹp thi thể xong, gọi Lâm Thanh Anh và Cố Tinh Vãn.
Hai cô gái liếc nhìn nhau, đều hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, không ngờ người bạn mà Lý Hạo quen biết lại có thể một mình giải quyết hết mấy trăm Cổ Ma này.
Thấy Lý Hạo còn muốn đi đến chỗ mây đỏ tiếp theo, hai cô gái vội vàng đuổi theo.
Đợi lúc Lý Hạo đuổi tới chỗ mây đỏ tiếp theo, trận chiến ở đây cũng đã kết thúc. Thần Vô Cực phủi vụn thịt dính trên người, nhìn thấy Lý Hạo chạy tới thì hơi nhíu mày, ra hiệu cho Lý Hạo một ánh mắt "đừng quên chuyện đã hứa với ta trước đó", rồi quay người dùng thuấn di biến mất.
"Người kia hình như cũng quen biết ngươi."
Ánh mắt Lâm Thanh Anh rất nhạy bén, nói với Lý Hạo.
Lý Hạo cười một tiếng, không nói nhiều, tranh thủ vào chiến trường nhặt xác.
Bên ngoài bí cảnh, không ít người cũng để ý đến hành động của Lý Hạo, đều lấy làm kinh ngạc.
"Tên kia đang làm gì vậy, chạy khắp nơi thu thập thi thể Cổ Ma."
"Trông giống như người quét đường vậy, người không biết còn tưởng hắn phụ trách quét dọn bí cảnh này đấy."
"Chẳng lẽ những thi thể này còn có bảo bối gì sao?"
"Nghĩ gì vậy, nếu thật sự có bảo bối, những người khác đã thu thập rồi."
"Chắc là chỉ đơn thuần lập dị thôi."
Đám đông bàn tán xôn xao, đều đang chế nhạo hành vi kỳ quặc của Lý Hạo.
Thời gian trôi qua, Lý Hạo đi khắp các nơi Cổ Ma tụ tập. Dưới sự chiếu rọi của mây đỏ, những nơi Cổ Ma tụ tập này cực kỳ dễ thấy, từ xa đã có thể nhìn ra.
Chỉ là đợi đến lúc Lý Hạo chạy tới, xung quanh những nơi tụ tập này đều đã vây đầy người, đang trong trận đại chiến.
Có nhiều nhóm ba năm người liên thủ, có nhóm hơn mười người, thậm chí có nhóm hơn trăm người cùng nhau đối đầu.
Lý Hạo thấy vậy cũng mừng vì đỡ tốn sức, liền trà trộn vào trong đục nước béo cò, đồng thời thu thập thi thể.
Khi số thi thể trữ trong vết nứt không gian ngày càng nhiều lên, nụ cười trên mặt Lý Hạo cũng ngày càng rạng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận