Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1304: Vỡ vụn tiên lộ, Đế Ương Ngụy Giới (4)

Lý Hạo như một người nhặt rác, đem chiếc chiến xa bằng đồng tàn phá này thu vào không gian bên trong. Sau đó, hắn men theo con đường tiến về phía trước, băng qua vô số hài cốt trắng, không ngừng tiến sâu vào hạp cốc. Hạp cốc rộng lớn, hai bên đường đi chỉ toàn là xương trắng.
Bất chợt, Lý Hạo dừng bước. Thần thức dò xét ra ngoài mười dặm, hắn phát hiện một đống thi cốt, nơi đó còn có một bộ bạch cốt to lớn khác. Những bộ xương trắng trước kia hắn thấy đều là xương người, nhưng bộ xương trắng khổng lồ này lại thuộc về một loại dị thú nào đó. Nhìn bộ dạng mười phần dữ tợn, trên xương cốt còn mọc đầy gai nhọn, móng vuốt kéo dài, toàn là xương cong rất dài, vô cùng sắc bén. Thật khó tưởng tượng nếu nó còn bọc lân giáp hoặc huyết nhục thì còn bén nhọn đến mức nào.
"Đây là thứ đối chiến với tiên thần, hay là tọa kỵ bị tiên thần nô dịch?"
Đôi mắt Lý Hạo chớp động, tiến gần đến bộ bạch cốt to lớn kia. Khi đến gần chỗ bộ bạch cốt, Lý Hạo cẩn thận quan sát xung quanh, xem xét một hồi, liền nhận ra vết tích để lại. Hóa ra dị thú này và đám tiên thần đã tàn sát lẫn nhau đến chết.
"Lại có dị thú chém giết tiên thần, lẽ nào nó tu luyện đến yêu ma tiên thần?"
Lý Hạo suy tư, tìm kiếm khắp mặt đất, nhặt được một vài mảnh binh khí tàn phá vương vãi, tất cả đều thu hồi. Dừng chân ở đây một lát, Lý Hạo tiếp tục tiến lên. Càng tiến sâu vào hẻm núi, số lượng hài cốt càng lúc càng nhiều.
Lý Hạo không ngừng nhặt nhạnh binh khí tàn phá và bốn chiếc chiến xa bằng đồng. Đi được mấy trăm dặm, địa thế dần dốc lên. Lý Hạo thấy được điểm cuối, dường như sắp ra khỏi hẻm núi. Trong lòng Lý Hạo bỗng dâng lên một sự bất an, cảm giác thế giới bên ngoài hẻm núi có lẽ còn thảm liệt hơn. Mang theo tâm tình nặng nề, hắn chậm rãi tiến bước.
Cuối cùng, khi men theo con dốc thoai thoải, Lý Hạo bước ra khỏi hẻm núi. Vừa đến nơi đây, Lý Hạo thấy ngay ở lối ra hẻm núi, một cỗ chiến xa bằng đồng dừng lại, bên cạnh vết bánh xe là một bộ hài cốt trắng hếu. Bộ bạch cốt này ôm một thanh cổ kiếm trong ngực, so với những hài cốt khác, cơ thể nó còn tương đối nguyên vẹn.
Lý Hạo chỉ tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt chợt ngưng lại. Hắn cảm giác hốc mắt trống rỗng của bộ xương trắng dường như đang nhìn chằm chằm mình. Cảm giác ấy khiến hắn rùng mình, tựa hồ bộ bạch cốt trước mắt vẫn còn sống! Ánh mắt Lý Hạo lại dời xuống thanh cổ kiếm trong lồng ngực, nhận ra thanh cổ kiếm này khác với những chiến binh tàn phá khác. Mũi kiếm tuy sứt mẻ nhưng đạo văn vẫn rõ ràng, tản ra một uy áp nhàn nhạt. Lý Hạo kinh ngạc nhìn cảnh này, không dám mạo muội tiến lại gần.
Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, bộ xương trắng dường như động đậy.
"Ừm?"
Lý Hạo thấy xương hàm của bộ xương trắng dường như lay động. Khi hắn còn hoài nghi mình nhìn lầm, bộ xương trắng chợt ngồi thẳng dậy, đồng thời quay đầu nhìn thẳng Lý Hạo. Trong hốc mắt trống rỗng hiện lên hai đạo ngân sắc quang mang thâm thúy.
"Vô số năm tháng trôi qua, thế mà vẫn còn người đến nơi này... Hả? Lại có tiên khí yếu ớt, là thứ sáu cực cảnh?"
Một giọng nói mang theo sự tang thương vang lên, thì thầm như nỉ non. Lý Hạo không hiểu ngôn ngữ kia, nhưng kỳ lạ thay, hắn lại cảm giác mình có thể hiểu được. Trái tim hắn đập cuồn g loạn, sau khi nhìn thấy vô số bộ xương trắng dọc đường, kết quả là bộ xương trắng trước mắt này vẫn còn sống!
Lý Hạo thu lại khí tức toàn thân, cô đọng phòng ngự. Thấy vậy, bộ xương trắng kia dường như nhận ra động tác của Lý Hạo. Toàn bộ xương trắng của nó đột nhiên tuôn ra máu tươi, rồi từ trong huyết thủy sinh ra kinh mạch và huyết nhục, bao phủ lấy bộ xương trắng. Rất nhanh, những huyết nhục này biến thành hình dáng một người trung niên tang thương. Trên đỉnh đầu còn mọc ra mái tóc rối bù. Cùng lúc đó, một bộ khôi giáp tàn phá hiện lên trên người đối phương, trông giống như một chiến sĩ sa trường. Khi bộ khôi giáp xuất hiện, đối phương dường như cũng lộ ra hình dáng ban đầu. Một cỗ uy thế mênh mông khiến Lý Hạo cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Đối phương ngồi ngay ngắn tại chỗ, dựa vào chiến xa, nhưng lại tựa như gánh vác thiên địa. Ánh mắt đạm mạc mà sắc bén, khí thế giữa thiên địa dường như đều ngưng tụ trên người hắn.
"Tiền bối..."
Lý Hạo có chút run rẩy, cảm giác đối phương chỉ cần một ý niệm, mình sẽ chết ngay lập tức. Hắn không ngờ vừa đến thế giới tiên thần đã gặp phải một tồn tại khủng bố như vậy. Đây chính là tiên thần còn sống sao? Trong lúc Lý Hạo sợ hãi, đối phương khẽ nhếch mép với Lý Hạo, giống như đang cười nhưng nụ cười lại cực kỳ cứng ngắc, giống như cơ bắp mặt đã lâu không cử động, trông hơi khô cứng.
"Đừng khẩn trương, ngươi đến từ con đường kia, hẳn là đến từ Đế Ương Ngụy Giới. "Trung niên tướng sĩ khẽ cười nói.
Nghe vậy, Lý Hạo biết hắn không có sát ý, những sợi lông dựng đứng trên người hơi dịu xuống. Hắn nghi ngờ hỏi:
"Đế Ương Ngụy Giới? Chẳng lẽ không phải Chư Thánh Chi Địa sao?"
"Cũng phải, người sinh ra ở giới này sao biết được tên thật của nó."
Trung niên tướng sĩ thấy Lý Hạo nghi hoặc, ngược lại thoải mái cười một tiếng:
"Ngươi đi qua Huyền Tẫn Môn mà đến, lúc trước thứ kia thừa dịp ta ngủ say, ý đồ xâm nhập, bị ta kịp thời ngăn lại. Nhưng Huyền Tẫn Môn vẫn bị nó khoét ra một lỗ hổng, ta đã ngờ tới rằng lỗ hổng này xuất hiện sớm muộn cũng có người từ đó đi tới..."
"Huyền Tẫn Môn? Ý chỉ cánh cửa thần bí kia sao?"
Lý Hạo hỏi:
"Vãn bối đúng là đến từ đó, không biết tiền bối xưng hô thế nào? Nơi đây chính là thế giới tiên thần?"
"Thế giới tiên thần... Ha."
Trung niên tướng sĩ dường như tự giễu cười một tiếng, nói với Lý Hạo:
"Xưng hô thì không cần, ta chỉ là một tiểu tốt vô danh dưới trướng Thiên Ương Tiên Đế. Ngươi có thể từ Đế Ương Ngụy Giới đi ra, xem như là một tuyệt thế kỳ tài rồi."
Nói đoạn, hắn đánh giá Lý Hạo, ánh mắt lộ ra mấy phần tán thưởng:
"Cực cảnh mà ngươi đều nắm giữ, bao gồm cả Thánh Nhân cực cảnh, thậm chí còn có hình thức ban đầu, thật sự là ghê gớm!"
Lý Hạo nghe vậy, cảm thấy lạnh cả người. Chỉ trong chốc lát, mình đã bị nhìn thấu hoàn toàn? Bao gồm cả ba luồng thánh lực ẩn sâu nhất, thế mà cũng bị đối phương nhìn trộm, điều này không khỏi có chút kinh khủng!
"Thiên tư bực này, nếu ở trong chân giới ngày xưa, cũng là nhân tài kiệt xuất của đại tông môn, đáng tiếc..."
Trung niên tướng sĩ ánh mắt lộ ra thổn thức và tiếc nuối, khẽ lắc đầu rồi nói với Lý Hạo:
"Nhân lúc những thứ kia còn chưa tới, ngươi mau quay về đi. Đừng ý đồ truy tìm cái gì tiên thần, dù có cùng thiên địa đồng thọ thì sao? Đó chẳng qua là thiên địa trong mắt ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Huống chi chân giới bây giờ, sớm cũng không phải là năm đó..."
Lý Hạo nhìn hắn như đang nói với mình, lại giống như tự nói với mình, không khỏi cười khổ:
"Tiền bối, ta tạm thời không về được, tiên thần trường sinh hiện tại ta lại không hứng thú, dù sao ta còn có thể sống cực kỳ lâu, cách đại nạn còn quá xa vời. Đường về bị ngăn chặn, ta chỉ có thể đợi ở chỗ này."
"Ừm?"
Trung niên tướng sĩ nghe vậy có chút ngoài ý muốn, chợt trong đôi mắt hắn hiện ra một đạo ngân quang. Rất nhanh ánh bạc tan đi, ánh mắt hắn lộ ra vài phần kinh dị:
"Hồn thọ mới chưa đến một giáp?!"
Lý Hạo cảm giác mình lại bị nhìn trộm, nhưng lại không cách nào phòng bị, không khỏi có chút bất đắc dĩ. "Xem ra ta lúc trước còn đánh giá thấp ngươi."
Trung niên tướng sĩ không khỏi cảm thán, hồi lâu chưa từng thấy thiên tài đáng tiếc như vậy.
"Ngươi nói ngươi bị ép tới đây, là có người truy sát ngươi sao? Tư chất như thế, khiến người ghen ghét ngược lại cũng bình thường, bất quá với tình trạng của ngươi, trừ phi tu luyện tới cực hạn trong ngụy giới, mới có thể giết chết ngươi..."
Hắn suy nghĩ một chút, như thể tự quyết định:
"Cũng đúng, nhiều năm như vậy, trong Đế Ương Ngụy Giới hẳn cũng đã sản sinh ra những tồn tại đạt tới bình cảnh."
Lý Hạo không biết cái bình cảnh mà hắn nói là tu luyện đến trình độ nào, nhưng nghĩ chắc chắn ít nhất phải Thánh Nhân cực cảnh? Đối phương hiển nhiên là hiểu lầm, hắn chưa từng gặp loại tồn tại này. Chư Thánh Chi Địa cũng không có loại tồn tại này, bất quá Thần Vương và Nguyên Tổ liên hợp lại cũng coi như nửa cái Thánh Nhân cực cảnh.
"Mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là nên trở về đi, ở đây ngươi sẽ chết, mà lại ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng không có."
Trung niên tướng sĩ nói với Lý Hạo.
Lý Hạo hỏi:
"Tiền bối, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một trận tai nạn đáng sợ."
Trung niên tướng sĩ lắc đầu:
"Ngươi biết nhiều cũng vô ích."
Hắn như đang suy tư điều gì, cúi đầu nhìn xuống, tìm kiếm trên người rồi lộ ra nụ cười khổ. "Bao nhiêu năm thủ ở nơi này, Tiên Khí và tiên dược trên người ta cũng hết sạch rồi, nếu không đã cho ngươi một viên tiên đan, đủ để bảo đảm ngươi không bị sao cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận