Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo

Chương 1456: Đế Kiếm Nhai lưu danh (1)

Nghe Nguyệt Hi nói vậy, cả hai người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Lý Hạo. Vượt qua tám tiếng, chính là vang chín tiếng, đạo tâm như vậy đủ sức tu luyện đến Tiên Vương viên mãn.
"Tiểu sư đệ, đạo tâm của ngươi cao đến vậy sao?"
Hứa Kiếm Minh không nhịn được thốt lên.
Ngụy Hồng Diệp cũng hơi nheo mắt, không ngờ rằng tiểu sư đệ bên cạnh mới là người thâm tàng bất lộ.
Lý Hạo hiếu kỳ hỏi:
"Chẳng phải các ngươi đều thế cả sao?"
"Ngươi nghe ai đồn thế?"
Hứa Kiếm Minh lập tức cười khổ, nói:
"Ta mới đạo tâm bảy vang, còn chưa chạm đến vĩnh hằng tâm cảnh đâu, hai vị sư đệ muội các ngươi ngược lại đạo tâm đủ kiên định đấy."
Ngụy Hồng Diệp khẽ cười, đáy mắt lộ vẻ chợt hiểu, trách nào sư tôn chỉ cho hai người bọn họ thời hạn nửa tháng, hai vị tiểu sư đệ sư muội mới đến này, quả thật có chút lợi hại.
"Tam sư tỷ, tỷ có lưu danh tại Đế Kiếm Nhai không?"
Lúc này, Nguyệt Hi với phục sức hoa mỹ lại nhẹ giọng hỏi.
Ngụy Hồng Diệp thấy trong đôi mắt nàng ánh lên vẻ sáng lấp lánh và sự khát khao, khẽ mỉm cười, nhớ đến ngày mình mới vào Kiếm Uyên, mặc chiếc váy đỏ, nhón chân hỏi Đại sư huynh: Đại sư huynh, huynh có lưu danh tại Đế Kiếm Nhai không?
Thời gian trôi nhanh, cơn gió thoảng bên tai, cũng gợi nhớ lại câu hỏi ngày xưa.
Nàng mỉm cười đáp:
"Từng lưu qua, nhưng không cao."
Hứa Kiếm Minh lập tức nói:
"Sư tỷ, lời này của tỷ là đang hạ thấp ta đấy, cái của tỷ mà không tính là cao, vậy ta là cái gì?"
Đôi mắt Nguyệt Hi có chút sáng lên, lặng lẽ nắm chặt ngón tay, nhưng không hỏi gì thêm.
Lý Hạo cũng dò hỏi:
"Sư huynh sư tỷ, bình thường các vị có thú vui gì không, ví dụ như đánh cờ, vẽ tranh, thả câu chẳng hạn?"
Hứa Kiếm Minh và Ngụy Hồng Diệp kinh ngạc nhìn hắn, người mới đến Kiếm Uyên, ai nấy đều nghe ngóng các sự tình liên quan đến Kiếm Uyên, như công pháp, đạo đế kiếm ý ẩn ở đâu các loại, mà Lý Hạo lại hỏi bọn họ về sở thích.
"Đó đều là tiểu đạo, có gì thú vị bằng kiếm?"
Hứa Kiếm Minh nói.
Ngụy Hồng Diệp cười không đáp, hiển nhiên suy nghĩ cũng giống Hứa Kiếm Minh.
Đáy mắt Lý Hạo lộ một tia tiếc nuối, nói:
"Vậy các vị có biết sư huynh sư tỷ nào khác có những hứng thú này không?"
"Đại sư huynh ngược lại hiểu sơ về kỳ đạo, nhưng so với đánh cờ, huynh ấy thích rút kiếm trảm yêu trừ ma hơn."
Ngụy Hồng Diệp nói.
Lý Hạo đã hiểu, gật đầu, nói:
"Vậy sau này ta làm chút mỹ thực, sư huynh sư tỷ đến nếm thử nhé, tay nghề nấu nướng của ta rất không tệ."
Thấy Lý Hạo nhiệt tình mời, cả hai mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không từ chối, chỉ coi vị tiểu sư đệ này muốn rút ngắn quan hệ với họ.
Nguyệt Hi liếc nhìn Lý Hạo, khẽ nhíu mày, rồi kéo tay Tam sư tỷ Ngụy Hồng Diệp đi.
"Các ngươi đi đâu vậy?"
Hứa Kiếm Minh vội hỏi.
Ngụy Hồng Diệp cười tủm tỉm đáp:
"Chuyện giữa con gái đừng có mà hóng hớt."
"Đều mấy ngàn tuổi rồi còn con gái..."
Hứa Kiếm Minh lẩm bẩm.
Chưa dứt lời, trên mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một vết tơ máu, nhưng thoáng chốc liền khép lại.
Hắn rụt cổ lại, thấy Ngụy Hồng Diệp phiêu nhiên chuyển thân mà đi, không dám nói thêm gì nữa.
"Tiểu sư đệ, đi thôi, ta dẫn đệ đi đến chỗ ở."
Hứa Kiếm Minh nhiệt tình nói với Lý Hạo.
Lý Hạo gật đầu.
Đi vòng qua Kiếm Tiên Các, đi về phía các viện tu hành xây dựa vào núi ở phía sau.
Trên đường, Hứa Kiếm Minh chủ động giới thiệu cho Lý Hạo về sự phân bố các nơi của thiên viện, như nơi cất giữ công pháp kiếm đạo, là Kiếm Uyên Lâu, nói là lầu, kì thực là một ngọn độc phong đen như mực.
Phía trên có vô số hố nhỏ nhấp nhô, trong các hố nhỏ cắm đầy những thanh cổ kiếm, công pháp đều ghi lại trên những thanh cổ kiếm đó.
Trong Kiếm Uyên có một chỗ kỳ diệu, ở đây chọn lựa công pháp không phải đệ tử đi chọn công pháp, mà là công pháp chọn người.
Tiến vào Kiếm Uyên Lâu, phóng thích kiếm đạo và kiếm ý của bản thân, nếu có công pháp phù hợp, sẽ tự bay ra, cung cấp cho người đến chọn lựa.
"Vậy nếu như không có công pháp nào bay ra thì sao?"
Lý Hạo hỏi.
"Sẽ không có chuyện đó đâu, dù sao cũng có Đại Mộng Cửu Uyên Kiếm Quyết, đây cũng là một trong những kiếm thuật mạnh nhất của Kiếm Uyên thiên viện."
Hứa Kiếm Minh khẽ cười đáp.
Lý Hạo đã hiểu.
Ngoài Kiếm Uyên Lâu ra, còn có thánh địa tu hành, ở phía sau núi Kiếm Uyên, nơi đó chôn giấu một đạo kiếm phong khắp mặt đất, đứng ở thánh địa là có thể cảm nhận được kiếm ý mênh mông mạnh mẽ, giúp người ta lý giải và cảm thụ kiếm đạo nhanh chóng tăng lên.
Ngoài ra, còn có nơi ở của chủ vệ trưởng lão, tục danh trong Kiếm Uyên các loại, Hứa Kiếm Minh như bách sự thông phổ cập cho Lý Hạo một lượt.
Hắn dẫn Lý Hạo đi nhận đồ đệ phục của Kiếm Uyên thiên viện, phối kiếm, thẻ thân phận và kiếm phù vân vân.
"Thanh kiếm này là thượng đẳng chân bảo, đủ để uy hiếp cường giả Chân Tiên cảnh thất bát trọng, nếu thanh kiếm tự thân của ngươi thuận tay hơn, thì cũng có thể tiếp tục dùng kiếm của mình."
Hứa Kiếm Minh đưa cho Lý Hạo một thanh kiếm màu tử kim.
Lý Hạo nhận lấy chân bảo, mặc dù thanh kiếm này không thể so sánh với Đào Ngột, nhưng Đào Ngột quá mức bắt mắt, bình thường dùng thanh kiếm này cũng đủ rồi.
Nhận các thứ xong xuôi, Hứa Kiếm Minh đưa Lý Hạo đến chỗ ở.
"Nơi này là thiên viện, có mười tên kiếm phó, có gì không hiểu cứ hỏi họ, đây là kiếm phù của ta, lúc nào muốn tìm ta luận bàn thì có thể báo tin cho ta."
Hứa Kiếm Minh đưa cho Lý Hạo một viên kiếm phù ám kim sắc, kiếm phù tản ra những sợi bóng kim sắc, có kiếm ảnh du đãng.
Lý Hạo nhận lấy, nói:
"Bữa sau mời huynh ăn thịt nướng."
Hứa Kiếm Minh sững sờ, không khỏi cười ha hả, đáp:
"Được."
Chờ Hứa Kiếm Minh cáo từ rời viện, Lý Hạo đi vào tòa viện cực kỳ trống trải này.
Bên trong viện có kết giới phong tỏa bao phủ, hắn cầm kiếm phù, mới có thể xuyên qua kết giới.
Viện bên trong ẩn chứa tiên lực nồng hậu, nhiều hơn bên ngoài đến ba thành.
"Bái kiến công tử, ta là quản gia của viện này, Tề Mộng An, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó ta."
Lúc này, một người mặc kiếm phục màu ngân sắc tiến lên cung kính nói:
"Công tử ngài có thể đặt tên cho viện này."
"Đặt tên?"
Lý Hạo liếc một vòng, mỉm cười nói:
"Vậy thì gọi Người Rảnh Rỗi Viện đi."
"Người Rảnh Rỗi Viện?"
Trung niên nhân sững sờ, nhưng rất nhanh mỉm cười đáp:
"Tốt, vậy thì Người Rảnh Rỗi Viện."
Sau đó liền giới thiệu viện lạc cho Lý Hạo, Lý Hạo cũng trong lúc rảnh rỗi, theo ông ta đi khắp nơi, làm quen với bên trong viện.
Lại hỏi đối phương một chút quy củ, Lý Hạo liền triệu Tịch Nhan ra từ không gian thiên địa.
Trước đó trong động phủ của Hỗn Thiên Chí Thánh tìm được một cây bảo thụ, bị Tịch Nhan hấp thu, bây giờ Tịch Nhan đã có tu vi Bán Thánh, ngưng luyện ra con đường thuộc về tự thân.
Đồng thời, Lý Hạo cảm giác trong thân thể Tịch Nhan, ẩn ẩn có những đạo kim ngấn, dường như một loại vết tích sau khi đại đạo cô đọng lại, có uy thế bất phàm.
"Chân Giới quả nhiên khác với ngụy giới, ở đây tốc độ tu luyện nhanh hơn bên ngoài không chỉ gấp mười lần."
Tịch Nhan kinh diễm nhìn xung quanh, đôi mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Lý Hạo cười cười, ném kiếm phù của mình cho nàng, nói:
"Nàng có thể tự do đi lại."
Tịch Nhan nhận lấy kiếm phù, vẻ vui mừng trong mắt trở nên có chút ưu thương, thở dài:
"Ngươi tu luyện quá nhanh, ta căn bản đuổi không kịp ngươi, sẽ chỉ bị ngươi bỏ rơi ngày càng nhiều, ngươi không cần ta nữa rồi."
Lý Hạo bật cười, nói:
"Khi nào bạn bè lại được duy trì bằng 'tác dụng', ta hứa với nàng, sẽ dẫn nàng đi ngắm phong cảnh bên ngoài, ta thấy gì, cũng sẽ cho nàng thấy."
Tịch Nhan ngơ ngác, trong đôi mắt ẩn ẩn có chút quang mang trong suốt chớp động, nàng tiến lên nhào vào Lý Hạo, kéo tay Lý Hạo, dùng giọng nói gần như chỉ có mình mới nghe được nói:
"Ta làm chuyện đúng đắn nhất, chính là bắt lấy ngươi."
Lời này rơi vào lòng Lý Hạo, nụ cười của Lý Hạo khựng lại một chút, chợt khẽ xoa đầu nàng, "Đừng suy nghĩ lung tung."
Tịch Nhan vò đầu, có chút bĩu môi, trong mắt có chút ủy khuất, nhưng cũng có chút ảm đạm.
Nàng giận dỗi hừ nhẹ một tiếng, rồi lanh lợi rời đi, du đãng khắp sân.
Lý Hạo trong lúc rảnh rỗi, cùng quản gia Tề Mộng An tìm hiểu tình hình Chân Giới.
Trong quá trình này, Lý Hạo biết được, những kiếm phó của viện bọn họ lại đến từ hoàng thất Thánh Triều trên đại lục này, dựa vào thế lực của hoàng thất, tốn bao công sức mới được đưa đến Đại Mộng Cửu Uyên, một số tư chất xuất chúng thì trở thành đệ tử, còn những người tư chất hơi kém hơn thì trở thành kiếm phó của thiên viện.
Tuy nói là người hầu, nhưng thân phận cũng hơn hẳn rất nhiều hoàng tộc bên ngoài.
Mấy ngày sau.
Lý Hạo sau khi làm quen với tình hình Kiếm Uyên, liền để Tề quản gia cùng đi ra khỏi Kiếm Uyên thiên viện, đến chân núi, nơi này có những tòa Thánh Triều, bên trong cực kỳ náo nhiệt, diện tích quốc thổ không hề kém cạnh Đại Vũ, chỉ có hơn chứ không kém.
Lý Hạo để Tề Mộng An tìm cho mình một số cao thủ dân gian, giỏi về hội họa, đánh cờ các loại.
Tề quản gia tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo lời.
Ông ta thông qua thế lực của hoàng thất Tề quốc, dán yết thị chiêu cáo cho Lý Hạo, chiêu mộ cao thủ cờ đạo, họa đạo, nhanh chóng dấy lên một cuộc thi đấu liên quan trong các Thánh Triều lân cận, ai giành được vị trí thứ nhất sẽ được đưa đến trước mặt Lý Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận