Trùng Sinh: Lão Bà Của Ta Là Thiên Hậu

Chương 53: Gia đình thành viên mới một

Chương 53: Thành viên mới trong gia đình (1)
Bên bờ hồ.
Giọt mưa bắn tung tóe rơi xuống hồ tạo thành từng vòng sóng lan ra, giữa hai cây liễu chống một cây dù che mưa lớn, Trương Hữu ngồi trên ghế nhỏ, gắn mồi vào lưỡi câu rồi ném xuống hồ.
Câu cá quả thực rất dễ nghiện.
Mức độ nghiện còn không nhỏ đâu nhé.
Vừa đến nơi này, Trương Hữu vì rảnh rỗi nên nhớ tới người bạn nghệ nhân trước kia của mình thích câu cá. Do đó, sau khi nghỉ ngơi một thời gian, cảm thấy cơ thể không còn mệt mỏi nữa thì cũng thử một phen. Không thử thì thôi, vừa thử xong là hễ rảnh rỗi lại muốn đi câu một lát.
Tiểu Tử San mặc quần áo dày cộm, dựa vào bên người Trương Hữu.
Nàng lúc thì thò bàn tay nhỏ xuống hồ nghịch nước, lúc lại bẻ một cành liễu khuơ qua khuơ lại trong nước. Mãi cho đến khi Trương Hữu đổ trách nhiệm không câu được cá lên người nàng, tiểu nha đầu mới thôi nghịch. Nàng dựa vào người Trương Hữu với vẻ mặt không vui, mở miệng thúc giục: “Cha, chúng ta về nhà được chưa! Cha câu hơn một canh giờ rồi, một con cá cũng không câu được.”
“Suỵt, đừng nói những lời như vậy, sẽ bị cá cười cho đấy.”
Trương Hữu cười nói đùa.
Hôm nay trời mưa quả thực thích hợp câu cá, nhưng cũng không phải ngày mưa nào cũng câu được cá. Đi câu ở hồ dịch vụ không được, sáng nay Trương Hữu đã cố ý lái xe đến đập chứa nước lớn nhất của thành phố này, nhưng kết quả lại giống như cá sợ mưa nên cả đám về nhà trú mưa hết vậy, ngồi đến giờ mà sửng sốt không câu được một con nào.
“Cá không cười cha đâu, nhưng con sẽ cười cha đó, đúng là không quân đại lão mà.”
Tiểu Tử San tức giận nói.
“Đừng nóng vội, ta câu thêm nửa giờ nữa rồi chúng ta về. Chủ nhật là phải thư giãn cho tốt một chút. Câu cá không chỉ có thể đào dã tình thao, mà còn rèn luyện tính tình. Ngươi bây giờ hơi nóng nảy rồi đó, đây cũng là nguyên nhân chính khiến ngươi thi không tốt. Thế này đi, trong thùng đồ của ta còn một cây cần câu, ngươi câu cùng ta nhé.”
Trương Hữu mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ, vừa nói chuyện với Tiểu Tử San.
“Con không câu, cha về cùng con ngay bây giờ đi...”
Nói đến đây.
Giọng Tiểu Tử San khựng lại, nàng vô thức quay đầu nhìn về phía xa, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cha, cha có nghe thấy tiếng gì không!?”
“Nghe thấy.”
Trương Hữu đầu cũng không ngoảnh lại, đáp một tiếng.
Có thể là tiếng gì chứ... Đơn giản là ai đó vứt chó con ở chỗ này thôi. Đây cũng không phải chuyện gì lạ. Giống như địa cầu, nơi này cũng đô thị hóa nông thôn, dẫn đến nhiều gia đình không thể nuôi chó mèo. Thỉnh thoảng có nhà nuôi, sau khi chó mèo sinh con đầy tháng liền tùy tiện vứt bỏ.
“Cha đi xem với con một chút.”
Tiểu Tử San mở miệng nói.
“Không đi.”
Trương Hữu đáp.
“Có đi không hả!?”
Tiểu nha đầu tức giận đưa tay vỗ vào cây cần câu trong tay Trương Hữu, còn trừng mắt nhìn hắn.
“Đi, đi, đi.”
Trương Hữu bất đắc dĩ đặt cần câu xuống, lấy một cây dù che mưa cỡ nhỏ mua buổi sáng bung ra, dắt Tiểu Tử San đi về phía đông. Đi chưa được bao lâu, họ nhìn thấy dưới một gốc liễu có một con Tiểu Hôi chó con đang co ro thân mình, không ngừng rên ư ử.
Con Tiểu Hôi chó con này toàn thân ướt sũng. Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, nó ngẩng đầu lên nhìn, rồi tiếng rên lớn hơn. Chỉ kêu được vài tiếng, không biết là do đói hay do dầm mưa, nó lại từ từ gục đầu xuống nền đất bùn, thân thể run lên rồi lại phát ra một tiếng rên nhỏ hơn nhiều so với vừa rồi.
“Cha.”
Tiểu Tử San lập tức quay đầu nhìn Trương Hữu.
“Không được đâu.”
Trương Hữu không hề nghĩ ngợi, từ chối thẳng: “Ta sẽ không nuôi thú cưng, cũng không thể nào nuôi được.”
“Cha.”
Tiểu Tử San lại dùng giọng cầu khẩn gọi một tiếng, nói: “Nó đáng thương quá.”
“Mẹ ngươi nuôi ta, nuôi ngươi, chẳng lẽ ngươi còn trông mong nàng nuôi thêm một con chó nữa sao!? Huống chi, nuôi thú cưng không chỉ phải cho ăn, mà còn phải định kỳ tẩy giun, tiêm vắc-xin phòng bệnh. Ngươi định để ta làm, hay để mẹ ngươi làm!? Thôi, chúng ta đừng quản nó nữa. Người có mạng người, chó có mạng chó, lo tốt việc của mình là được rồi.”
Nói xong.
Trương Hữu định kéo Tiểu Tử San về, nhưng nha đầu này vừa lùi lại vừa duỗi thẳng chân, miệng thì liên tục gọi: “Ba, ba, ba...”
“Đã nói là không được mà.”
Trương Hữu nói.
“Cha.”
Lại gọi một tiếng, tiểu nha đầu thấy cha mình vẫn giữ bộ dạng không lay chuyển, lập tức sốt ruột, nàng nói: “Nếu cha cho con ôm con chó nhỏ này về nuôi, sau này con lớn lên sẽ nuôi cha.”
“...”
Trương Hữu sững sờ.
Hắn dừng bước, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tiểu Tử San. Tiểu nha đầu tưởng cha mình đã mềm lòng, vội vàng nài nỉ: “Cha cho con nuôi nó đi mà! Con đảm bảo cũng sẽ nuôi cha.”
“Vậy ta đúng là phải cảm ơn con chó này rồi.”
Trương Hữu bực bội nói một câu, rồi lại mở miệng: “Được rồi! Nể tình ngươi thành tâm thành ý như vậy, ta đồng ý cho ngươi mang con chó này về. Nhưng nói trước, con chó này phải do chính ngươi nuôi. Bình thường ngươi đi học, ta có thể giúp ngươi cho nó ăn, nhưng chỉ cần ngươi ở nhà thì đều phải tự mình làm. Một khi ngươi không muốn nuôi nữa, ta sẽ lập tức vứt nó đi, hiểu chưa!?”
Trương Hữu cũng không phải người sắt đá gì.
Hắn chỉ hiểu rằng những thứ dễ dàng có được thì thường không được trân trọng.
Mà chó dù sao cũng là một sinh mệnh, nếu đã không nuôi thì cứ để nó tự sinh tự diệt, còn một khi đã nuôi thì phải có trách nhiệm tới cùng, chứ không phải món đồ chơi, chơi mấy ngày thấy hết hứng thú là có thể vứt bỏ.
“Cảm ơn cha.”
Buông tay Trương Hữu ra, Tiểu Tử San chạy tới, cũng không để ý bùn đất dính trên người chó con hay lá úa dắt trên đầu nó, cẩn thận bế nó lên, rồi đi đến bên Trương Hữu với vẻ mặt vui mừng.
Bị ngâm nước lâu như vậy, Tiểu Hôi chó con có lẽ cảm nhận được hơi ấm, lại từ từ ngẩng đầu lên từ trong lòng Tiểu Tử San.
Bị làm phiền như vậy.
Trương Hữu đương nhiên không thể tiếp tục câu cá được nữa, hắn đi đến bờ hồ, vừa định thu dọn đồ đạc một chút rồi về.
“Cần câu của ta đâu!?”
Thấy cần câu của mình biến mất, Trương Hữu vội vàng nhìn quanh.
“Cha, hình như bị cá kéo đi rồi.”
Theo ánh mắt Tiểu Tử San, Trương Hữu nhìn ra hồ. Ở phía xa, một cây cần câu đang trong trạng thái lúc nổi lúc chìm, nhanh chóng lao về phía trước.
“Ngọa Tào!”
Trương Hữu không nhịn được mắng một câu, nói: “Vậy mà còn chơi trò điệu hổ ly sơn. Tiểu Tử San, giờ ngươi thấy chưa hả! Còn không biết xấu hổ nói ta là không quân đại lão. Riêng sức lực mà con cá này thể hiện ra, ít nhất cũng phải năm mươi cân.”
“Cha, cá ở trong nước sức kéo hình như đều rất lớn mà, con thấy nhiều nhất cũng chỉ năm, sáu cân thôi.”
Tiểu Tử San hai tay ôm Tiểu Hôi chó con, nghiêng đầu nghĩ một lát rồi đáp.
“...”
Trương Hữu nhìn Tiểu Tử San, có chút tức giận. Thấy vẻ mặt này của cha mình, Tiểu Tử San lè lưỡi rồi ôm chặt Tiểu Hôi chó con hơn một chút, dường như lo lắng cha nàng sẽ trút giận lên chó con.
Vứt hết mồi câu còn lại xuống hồ, Trương Hữu bảo Tiểu Tử San lên xe trước, còn hắn thì cất kỹ bộ đồ câu và chiếc dù lớn vào cốp sau. Xong xuôi, hắn mới lái xe chở Tiểu Tử San và con Tiểu Hôi chó con đang gác đầu lên cánh tay nàng đến một cửa hàng thú cưng.
Ở cửa hàng, trước tiên Trương Hữu cho Tiểu Hôi chó con ăn một ít, rồi nhờ người tắm rửa và kiểm tra cho nó một lượt. Sau khi xác định không có vấn đề gì, Trương Hữu mới mua hai túi thức ăn cho chó và một ít vật dụng nuôi thú cưng.
Trở lại xe.
“Cha, đây là thành viên mới của nhà chúng ta.”
Tiểu Tử San giơ con chó con trông có vẻ đã hồi phục chút tinh thần lên, cười nói.
“Mẹ ngươi thật không dễ dàng, vừa phải nuôi người lại vừa nuôi thú cưng. Sau này lỡ nàng thất nghiệp, trước kia thì chết đói hai người, giờ thì thành chết đói ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận