Trùng Sinh: Lão Bà Của Ta Là Thiên Hậu

Chương 29: Sáng tác bài hát ba

Chương 29: Sáng tác bài hát (3)
Không có nhạc khí làm nhạc đệm.
Trương Hữu cũng không quá để ý, chỉ đơn giản là dùng nhiều thêm chút thời gian để hồi tưởng mà thôi.
Chỉ cần lời và giai điệu còn ở trong đầu, khẳng định vẫn có thể làm ra được. Dưới ánh mắt nhìn soi mói của tiểu nha đầu, hắn ngồi trên ghế bắt đầu suy nghĩ về bài hát viết cho Khương Y Nhân.
Muốn làm cho việc ăn cơm chùa này vững chắc hơn một chút.
Hắn tự nhiên không thể nào cái gì cũng không làm.
Giống như rất nhiều ngành nghề khác, tốc độ thay đổi của ca sĩ cũng tương đối nhanh. Cho dù Khương Y Nhân hiện tại là ca hậu, nhưng khi chưa đạt tới tầm cỡ như Vương Phỉ - người mà nhiều năm không lên tiếng, nhưng vừa cất giọng liền có vô số người hâm mộ âm nhạc hưởng ứng - thì vẫn phải đi từng bước một.
Nhất là danh hiệu ca hậu của Khương Y Nhân chủ yếu đến từ sự nâng đỡ của công ty giải trí, điều này có nghĩa là danh hiệu ca hậu của nàng có không ít phần "pha nước", và lần phát hành đĩa đơn thất bại trước đó cũng đã chứng minh điểm này.
Nếu thật sự là dạng ca vương ca hậu thuộc phái thực lực, cho dù phát hành đĩa đơn chất lượng kém đi nữa, cũng không đến nỗi ngay cả bảng xếp hạng ca khúc hot tối thiểu cũng không lọt vào được. Tạo thành tình huống này có hai phương diện: một là mặc dù Khương Y Nhân mang danh ca hậu, nhưng thực tế chưa nhận được sự công nhận của người hâm mộ âm nhạc; hai là chất lượng bài hát kia của nàng xác thực không cao.
Từ trong hộp bút văn phòng phẩm của tiểu Tử San lật ra một cây bút chì.
Trương Hữu liền bắt đầu cúi đầu viết.
“Ngươi đang viết gì!?” Vẫn luôn để ý động tĩnh của Trương Hữu, Trương Tử San tò mò hỏi.
“Viết thư tình cho mẹ ngươi.” Trương Hữu thuận miệng trả lời một câu.
“Ta đã lớn thế này rồi, còn cần viết thư tình sao!?” Tiểu nha đầu nhét chìa khóa phòng nhạc khí vào túi, đi đến bên cạnh Trương Hữu, nhìn về phía thứ hắn đang viết. Mới là bạn nhỏ lớp một, tự nhiên không thể nào nhận biết quá nhiều chữ, tiểu nha đầu nhìn nửa ngày, mới hỏi: “Thật là thư tình sao!?” “Ừ.” Trương Hữu nhẹ gật đầu.
Bài hát hắn đang viết tên là « Vấn », một ca khúc không cần quá nhiều kỹ xảo biểu diễn, chủ yếu là tự sự trữ tình một cách bình ổn. Trùng hợp thay, chính bài hát như vậy, năm đó một khi phát hành, đã khiến rất nhiều phụ nữ có tâm sự không nhịn được rơi lệ.
Ba câu hỏi của Lý Tông Thịnh, hỏi thấu cả đời người phụ nữ.
Cũng biểu đạt ba cấp độ, từ lúc tình yêu bắt đầu chớm nở, đến yêu mà không được, cuối cùng là không oán không hối.
Trong giới âm nhạc Hoa ngữ, Lý Tông Thịnh là đàn ông lại hiểu phụ nữ nhất, còn Tiêu Thập Nhất Lang là phụ nữ lại hiểu đàn ông nhất. Nếu hai người này tụ lại cùng một chỗ... cũng không biết ai hiểu ai hơn.
“Ai khiến ngươi rung động, ai khiến ngươi đau lòng, ai sẽ làm ngươi thỉnh thoảng muốn ôm hắn vào lòng...” Trương Hữu viết từng chút, từng chút một.
Sau mười mấy phút, hắn liền viết xong toàn bộ bài « Vấn » này. Đây không phải kịch bản phim, với những thứ như lời bài hát này, ngoại trừ việc tự mình sáng tác một bài hoàn toàn mới, thì việc chép lại đều rất nhanh. Cũng vì không có nhạc khí, nếu không hắn chỉ cần bỏ ra thêm hai mươi phút, là có thể dựa theo trí nhớ chậm rãi viết ra nhạc phổ.
Nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần giữa trưa, Trương Hữu liền nhét bản lời bài hát vào túi, quay người đi vào phòng bếp. Ngay lúc hắn đi nấu cơm, điện thoại di động hắn để trên bàn vang lên.
Trương Tử San cầm lên xem, thấy là mẹ mình gọi tới, liền trực tiếp bấm nút nghe.
“Đưa điện thoại cho ba ngươi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi lo lắng của Khương Y Nhân.
“Mụ mụ.” Tiểu nha đầu mở miệng nói.
Nghe được giọng nói của khuê nữ của mình, Khương Y Nhân sững sờ một chút, vội vàng hỏi: “Ba ngươi không đánh ngươi đấy chứ!?” “Không có.” Tiểu nha đầu vụng trộm liếc nhìn lão ba đang nấu cơm trong bếp, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Mụ mụ, ba ta vừa rồi viết gì đó, ta hỏi ba viết gì, ba nói là viết thư tình cho ngươi.” “...” Nghe giọng khuê nữ của mình rất bình thường, Khương Y Nhân không khỏi thở phào một hơi. Về phần “thư tình”, nàng cũng không để ở trong lòng, chỉ coi là Trương Hữu cầm bút viết linh tinh, lúc khuê nữ của mình hỏi thì thuận miệng bịa chuyện mà thôi. Suy nghĩ một chút, nàng mở miệng nói: “Giữ kỹ chìa khóa phòng nhạc khí, không được để hắn động vào.” Mặc dù Khương Y Nhân cũng biết nếu Trương Hữu thật sự muốn động vào, chỉ dựa vào đứa khuê nữ tám tuổi của mình thì căn bản không ngăn được, nhưng Khương Y Nhân cảm thấy trừ phi Trương Hữu thật sự định ép nàng ly hôn, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ có chút cố kỵ.
Tuy nhiên có một điểm, Khương Y Nhân vẫn không nghĩ thông suốt.
Phải biết hai ngày trước, lúc nàng bị Trương Hữu đánh, đã trực tiếp mang khuê nữ đi quán rượu. Vì đi quá vội vàng, cũng không khóa cửa phòng nhạc khí lại, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó lấy một cây đàn đi bán. Về sau khi hắn ở nhà một mình, cơ hội như vậy càng nhiều, nhưng hắn cũng không trộm đồ mang đi bán. Nhưng mà... hôm nay, chắc là hắn chỉ nhất thời nảy ý định.
Khương Y Nhân cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Xảy ra chuyện như vậy, không hiểu sao khiến sự tin tưởng vốn có của nàng trở nên lung lay không ngừng.
Có lẽ.
Chỉ là vào xem thôi.
Bởi vì chỉ có mình và Trương Tử San, Trương Hữu nấu hai món ăn, cộng thêm một món canh trứng cà chua. Cơm nước xong xuôi, hai cha con liền bắt đầu ăn cơm trưa.
“Ba, ta không cho ngươi trộm đàn ghi-ta của mẹ ta, ngươi thật không có ý định đánh ta sao!?” Tiểu nha đầu vừa ăn cơm vừa nói.
“Đầu tiên nhé,” Trương Hữu gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của tiểu Tử San, mở miệng nói: “Ta không có trộm nhạc khí của mẹ ngươi đi bán, ta chỉ định phổ nhạc thôi.” “Phổ nhạc? Ngươi biết âm nhạc sao!? Sao ta lại không biết nhỉ?” Tiểu Tử San nghi ngờ nói.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, đương nhiên không biết. Ba ngươi không chỉ biết sáng tác bài hát, còn biết biên soạn nhạc khúc, ngay cả kịch bản phim ba ngươi cũng viết được, thậm chí kỹ năng diễn xuất của ba ngươi cũng rất tốt. Chỉ là do ta không muốn làm việc thôi, nếu không... còn có thể tìm cho ngươi thêm mấy a di làm tiểu mẹ nữa đấy.” Trương Hữu cười nói.
“Không biết xấu hổ.” Tiểu nha đầu bĩu môi nói: “Ngay cả dạng người như ngươi mà cũng chỉ có mẹ ta mới bằng lòng gả cho. Đổi lại là người như Trương Nghệ A Di ấy, ta nghe được Tha lần trước cùng mẹ ta nói chuyện, Trương Nghệ A Di nói, nếu như ngươi là chồng nàng, ngươi không phải ưa thích uống rượu sao! Tha ngay tại trong rượu của ngươi trộn lẫn điểm thuốc ngủ, không cần nhiều, mấy lần liền có thể để ngươi tại không biết chút nào tình huống dưới đưa tiễn.” “...” Khóe miệng Trương Hữu co giật hai lần.
Đây là thù gì oán gì lớn vậy chứ!? Chẳng qua nếu như thật theo Trương Nghệ nói làm, bảo an nói không chính xác thật đúng là có thể bị đưa đi. Đối ngoại tuyên bố bảo an là uống rượu uống chết, làm lão bà của bảo an, chỉ cần Tha không báo động, dưới tình huống bình thường, thật đúng là không ai sẽ hoài nghi, càng không khả năng nghiệm thi.
“Còn nói...” “Đừng nói nữa, mau ăn cơm đi. Ba ngươi bây giờ nhát gan lắm, không nghe nổi mấy chuyện điên rồ này đâu.” Trương Hữu ngăn Trương Tử San nói tiếp, bảo: “Ăn cơm xong thì đi ngủ trưa, một rưỡi ta gọi ngươi dậy đúng giờ. Nếu thật sự không ngủ được thì ra phòng khách làm bài tập. Ngươi nói ta muốn trộm nhạc khí của mẹ ngươi đem đi bán, ta không động thủ đánh ngươi, nhưng nếu không ngủ trưa lại còn không làm bài tập, thì ta có lý do để đánh ngươi đấy. Ta tin là dù mẹ ngươi về cũng sẽ không nói gì đâu.” “Vậy còn ngươi!?” Trương Tử San hỏi.
“Ta cũng đi ngủ.” Trương Hữu trả lời một câu.
“Ngươi cứ ngủ suốt thế, không thể tìm việc gì khác làm sao!? Ngươi không phải đã mua xe điện rồi sao, lát nữa buổi chiều đưa ta đến lớp học Thần Bút xong, ngươi đi giao đồ ăn ngoài nửa tiếng đi. Mẹ ta còn kiếm tiền, ngươi cũng không thể không kiếm tiền chứ! Trương Nghệ A Di nói, nam nhân là phải kiếm tiền.” Tiểu Tử San nói ra.
“Chúng ta có thể đừng nói nhiều như vậy được không? Ta vẫn thích bộ dạng của ngươi trước khi ta đón ngươi tối hôm qua hơn.” Trương Hữu bất đắc dĩ nói.
“Đáng ghét, không kiếm tiền còn không cho người ta nói.” Tiểu nha đầu tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận