Trùng Sinh: Lão Bà Của Ta Là Thiên Hậu

Chương 119: Ngươi kết hôn không có một

Chương 119: Ngươi đã kết hôn chưa?
Năm ngoái mấy người dì ngồi xổm trên dải cây xanh giữa đường trồng mấy loại cây không biết tên, hôm qua bỗng nhiên nở ra một đoá hoa màu vàng ngọc bích tinh xảo nhỏ nhắn, hôm nay nhìn lại... Chỉ sau một đêm, toàn bộ dải cây xanh đã xuất hiện một khoảng nhỏ những bông hoa màu vàng tụ lại cùng nhau.
Giờ phút này.
Hạ Tri Thu ngồi trên ghế ở quầy thu ngân của cửa hàng nhạc cụ, hai tay chống cằm, cứ thế qua lớp cửa kính, lặng lẽ ngắm nhìn khoảnh biển hoa màu vàng nho nhỏ kia.
Hôm nay Lý Tông Thịnh kia vẫn không đến.
Đã mấy ngày kể từ lần hắn đến tiệm phối nhạc.
Ban đầu Hạ Tri Thu cho rằng chút hảo cảm này của mình đối với Lý Tông Thịnh sẽ dần phai nhạt theo thời gian và khoảng cách, tựa như tấm ảnh không được cất đi, cứ phơi trực tiếp ra ngoài không khí, cuối cùng sẽ phai màu từng chút một, chờ đến ngày nào đó bỗng nhiên mất đi màu sắc ban đầu.
Nhưng tình huống này lại không hề xảy ra.
Chút hảo cảm này, dường như dưới sự kéo dài của khoảng cách và không gian, lại dần dần bắt đầu tích tụ lại, nho nhỏ, lặng lẽ, cứ âm thầm nảy sinh trong lúc không hề có dấu hiệu nào như vậy.
Nàng tò mò nhà của Lý Tông Thịnh ở đâu... Thỉnh thoảng lúc đi ngủ ban đêm, cũng sẽ vô thức suy nghĩ xem giờ này Lý Tông Thịnh đang làm gì!?
Còn có... chính là vấn đề cực kỳ quan trọng kia.
Không khí yên ắng trong cửa hàng nhạc cụ khiến suy nghĩ của nàng trôi nổi trong tình huống này, như những tia sáng không quá chói chang buổi sớm mai, chỉ là thỉnh thoảng dòng suy nghĩ của nàng lại bị tiếng máy điều hòa trong tiệm tự động dừng lại sau khi đạt tới nhiệt độ nhất định làm gián đoạn.
Mỗi khi lúc này, nàng lại đổi tay chống cằm, từ tay phải sang tay trái.
Sau trận mưa lớn lần trước, nhiệt độ thành phố không còn ấm lại nữa, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác lót lông nhung màu đen, chân thì mặc một chiếc quần jean đơn sắc, mặc như thế này ra ngoài chắc chắn là không ổn, nhưng trừ khi có việc cần thiết, với cuộc sống kiểu này, nàng thường sẽ ở lì trong cửa hàng nhạc cụ chẳng mấy ai mua bán này cho đến chiều tối.
Thỉnh thoảng có khách lại là chuyện khác, cửa hàng nhạc cụ này xét cho cùng không giống các cửa tiệm khác, cần mở cửa sớm, đến chín, mười giờ đêm mới đóng cửa.
Đúng như Lý Tông Thịnh kia nói, nơi này thực sự rất vắng vẻ, nhưng Hạ Tri Thu cũng không dựa vào tiệm này để kiếm tiền, nàng cũng giống Lý Tông Thịnh, nhận công việc sáng tác và phối nhạc ca khúc trên mạng, có điều lại không giống Lý Tông Thịnh, kiểu người nếu không nhận việc thì thôi, một khi đã nhận thì toàn là dự án lớn kiếm bộn tiền, đương nhiên, Hạ Tri Thu cũng biết tài năng về mặt âm nhạc của Lý Tông Thịnh thực sự lợi hại hơn nàng rất nhiều.
Bất kể là bản nhạc thuần túy bi thương lần trước, hay là bản dương cầm khúc tên gọi « Vũ Thũng » mà hắn đàn trong tiệm của nàng, cùng với việc phối nhạc cho phim truyền hình của Hàn Đạo, bỏ qua những ca khúc khác mà hắn sáng tác giúp ca hậu Khương Y Nhân, chỉ riêng ba bản này cũng đủ để hắn nổi danh trong giới âm nhạc.
Nếu như... Nàng thích nhạc cụ, cũng hiểu biết về việc chế tác nhiều loại hình âm nhạc, Lý Tông Thịnh cũng là thiên tài về phương diện này, vậy nếu bọn họ mà... hẳn là sẽ có rất nhiều chủ đề chung, mỗi lần nghĩ đến đây, Hạ Tri Thu lại lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ đó.
Nàng không còn là một cô gái nhỏ, đã không có tư cách để mơ mộng hão huyền nữa, nhất là trong tình huống không biết Lý Tông Thịnh chưa lập gia đình hay đã kết hôn.
Thời gian lặng lẽ trôi đi không một tiếng động.
Giống như mỗi tối nằm trên giường nhắm mắt lại, chớp mắt mở ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cuộc sống không có nhiều sự bất ngờ không kịp chuẩn bị như vậy, cũng không có nhiều niềm vui ngoài dự kiến như thế... Ngay khoảnh khắc này, ánh mắt dịu dàng xinh đẹp của Hạ Tri Thu đột nhiên lóe lên, tiếp đó mắt nàng nhanh chóng chớp mấy cái.
Một chiếc xe con tựa như đã từng quen biết đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng, nơi vốn đang nhìn khoảnh hoa vàng tụ lại giữa đường kia, khi nàng còn đang ngây người, chiếc xe đã chậm rãi dừng lại ở cửa ra vào cửa hàng nhạc cụ.
Ngay lập tức.
Cửa xe mở ra.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Một chiếc áo khoác da màu đen, một chiếc quần thường màu xám, khác với kiểu tóc dày và đơn giản lúc gặp mặt lần trước, lần này dường như còn làm kiểu tóc đại bối đầu, nhưng có lẽ do không chăm chút, tóc lại đổ hết sang một bên, trông lại rất tùy ý.
Theo bản năng.
Hạ Tri Thu đứng dậy khỏi ghế, khi Lý Tông Thịnh chậm rãi đi tới, nàng đã nở nụ cười kéo cửa kính ra.
“Ồ?” Trương Hữu trêu ghẹo một tiếng, nói: “Phục vụ càng ngày càng tốt nha, còn chủ động giúp mở cửa nữa, nếu thêm một câu ‘hoan nghênh quang lâm’ nữa thì càng giống rồi đó.”
“Hoan nghênh quang lâm.” Hạ Tri Thu lập tức làm theo, đồng thời, nàng còn hơi cúi người, đưa tay làm động tác mời, chờ Trương Hữu đi vào trong tiệm, nàng mới khẽ cười nói: “Lần nào ngươi cũng đến vào buổi chiều, ta còn tưởng buổi chiều mới là giờ hoạt động của ngươi chứ!”
“Ta lại chẳng có công việc cố định.” Trương Hữu thuận miệng đáp.
“Hôm nay lại định chế tác loại nhạc gì!?” Hạ Tri Thu cười hỏi.
“Phối nhạc cho đề tài tội phạm.” Trương Hữu trả lời.
“Ta phát hiện việc làm ăn của ngươi tốt thật đấy, hết dự án này đến dự án khác...” Không đợi Hạ Tri Thu nói xong, Trương Hữu đã cười tự giễu một tiếng, nói: “Điều này chứng tỏ trình độ phục vụ của ta tương đối cao, cho nên rất nhiều lão bản đều thích dùng ta.”
“Ta nghĩ... ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, lão bà của ngươi hẳn là vui lắm nhỉ!?” Hạ Tri Thu cười hỏi.
“Hạ Tri Thu đồng chí, ngươi phải hiểu một chuyện, nếu tiền đàn ông kiếm được là dùng để làm cho phụ nữ vui vẻ, thì tiền tài đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó, ta kiếm tiền... tạm thời nên tính là dùng để trả nợ.” Nói đến câu cuối, Trương Hữu hơi dừng lại một chút, lúc này mới cười tự giễu.
Sau khi hỏi câu hỏi kia, Hạ Tri Thu tuy không nhìn thẳng Trương Hữu nữa, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát sự thay đổi trên nét mặt hắn, nghe được câu cuối cùng của Trương Hữu và thấy nụ cười tự giễu kia, nàng dường như đã hiểu ra điều gì, nói: “Giúp anh trai ngươi trả nợ đúng không!? Đừng chối, ta là fan hâm mộ đáng tin cậy của ca hậu Khương Y Nhân, đã đọc rất nhiều tin tức về việc chồng nàng ra nước ngoài đánh bạc thua rất nhiều tiền, chúng ta bây giờ hẳn là xem như bạn bè rồi chứ!?”
Thấy Trương Hữu hơi nghi hoặc nhìn mình, Hạ Tri Thu hơi do dự một chút rồi mới cười nói: “Nói một câu có thể ngươi không thích nghe, ngươi căn bản không cứu nổi một con ma cờ bạc đâu, vả lại ngươi càng giúp hắn, hắn càng có khả năng lún càng sâu, cuối cùng sẽ kéo theo tất cả những người quan tâm hắn xuống vũng lầy, cho nên Lý Tông Thịnh đồng chí, lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán.”
“Ngươi có tiềm năng làm người hướng dẫn tâm linh đấy.” Trương Hữu đột nhiên cười đáp một câu, rồi bắt đầu tìm kiếm nhạc cụ cần dùng để phối nhạc hôm nay, đối với việc phối nhạc cho đề tài tội phạm, Trương Hữu nhớ không nhiều lắm, nhưng có một bản nhạc nền (BGM) chuyên về huyền nghi mà hắn cảm thấy lại rất thích hợp.
Bản nhạc kia một khi vang lên, chỉ cần một người nằm trong nhà, liền sẽ cảm thấy có người dưới gầm giường.
Chủ yếu là dùng nhịp trống dồn dập để tạo cho người nghe cảm giác đè nén đến ngạt thở, theo sau là âm thanh điện tử trải rộng ra, hòa cùng nhịp trống, tiết tấu của cả bản nhạc không những không được giải tỏa, mà ngược lại còn khiến người ta thêm một loại lo âu.
Khi bối cảnh như vậy xuất hiện, Thực Nhân Ma sẽ xuất hiện sau lưng người khác mà không có dấu hiệu nào, từng bước chậm rãi tiến lại gần.
“Lý Tông Thịnh, hỏi ngươi một câu, ngươi kết hôn chưa!?” Bỗng nhiên, giọng nói của Hạ Tri Thu vang lên bên tai Trương Hữu, Trương Hữu đang mải suy nghĩ về bản nhạc cấp độ hắc ám kia liền bị giật nảy mình, hắn bực bội trả lời: “Kết hôn rồi, còn có một đứa con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận