Trùng Sinh: Lão Bà Của Ta Là Thiên Hậu

Chương 143: Ăn dưa quần chúng năm

Ngay lúc hai người đang nói chuyện phiếm.
Bên ngoài có tiếng thúc giục của Tiểu Tử San truyền đến, nói “Cha, ngươi nhanh một chút”, tiếp theo là giọng nói hữu khí vô lực của Trương Hữu. Khương Y Nhân còn muốn tiếp tục trò chuyện với Trương Nghệ, thấy nàng đã nhìn về phía cửa phòng, đành phải cũng quay đầu nhìn sang.
Cửa phòng mở ra.
Bóng dáng Tiểu Tử San chạy vào trước tiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giống như chưa tỉnh táo lại sau cơn hưng phấn, không đợi Khương Y Nhân mở miệng hỏi thăm, Tiểu Tử San đã chạy tới, nhìn thấy Trương Nghệ cũng ở đó, liền lễ phép kêu một tiếng “Trương di”.
Tiếp đó, ngay trước mặt Khương Y Nhân, cô bé giơ thẳng hai ngón tay nhỏ lên, nói “Mẹ, cha ta nôn, nôn hai lần, hắn ngồi xe cáp treo nôn một lần, lúc ngồi cấp tốc gió lốc lại nôn một lần nữa”.
“Về sau ta không đi cùng ngươi nữa”.
Trương Hữu giống như quả cà bị sương đánh, cả người uể oải rũ rượi, mặt mũi cũng trắng bệch.
Khương Y Nhân vừa định hỏi thăm tình hình của lão công mình, lại nghe Trương Nghệ đã hỏi trước “Ngươi không sao chứ!?”
Khương Y Nhân vốn muốn thấy bộ dạng thê thảm của lão công mình, nhưng sau khi tận mắt thấy sắc mặt của hắn, đã không còn ý nghĩ đó nữa, ngược lại có chút đau lòng, đứng dậy đi vào phòng bếp rót cho hắn một chén nước nóng.
“Trương Mỹ Nữ cũng ở đây à!”
Thuận miệng chào hỏi Trương Nghệ một tiếng, Trương Hữu liền trực tiếp ngã xuống ghế sa lon, nói “Một số hạng mục ở sân chơi thật không phải người trưởng thành có thể chơi nổi, tim cũng nhảy lên tới cổ họng, sau khi xuống thì đầu váng mắt hoa, điểm tâm định ăn cũng không nuốt nổi, ngay cả bữa cơm trưa đắt đỏ ăn ở sân chơi… cũng coi như ăn không”.
Đưa tay cầm lấy gối dựa trên ghế sa lon, Trương Hữu ôm vào trong ngực.
Hắn hiện tại toàn thân rất khó chịu, đã qua một lúc lâu như vậy rồi mà vẫn còn cảm giác đầu nặng chân nhẹ.
“Này, tình trạng này của lão công ngươi, xem ra tối nay cũng không thể đi ghi hình tiết mục được rồi! Ngươi vẫn nên gọi điện thoại cho tiết mục tổ đi”.
Trương Nghệ nhìn Trương Hữu đang đổ người trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, quay đầu nói với Khương Y Nhân đang bưng nước nóng từ trong bếp đi ra.
Nhận lấy chén nước từ tay Khương Y Nhân, Trương Hữu lúc này mới ngồi thẳng dậy.
“Vậy ta nói với tiết mục tổ một tiếng”.
Nói xong.
Khương Y Nhân liền định lấy điện thoại di động ra, lại bị Trương Hữu vừa uống hai ngụm nước nóng khoát tay từ chối, nói “Hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu, từ từ sẽ ổn thôi. Nếu đã hẹn với tiết mục tổ rồi mà tạm thời hủy hẹn, chắc chắn sẽ làm rối loạn kế hoạch ghi hình của họ. Đến lúc đó, nhân gia dù ngoài miệng không nói, trong lòng cũng sẽ rất không vui”.
“Nhưng ngươi…”
Khương Y Nhân còn muốn nói gì đó, Trương Hữu cười ngắt lời: “Không sao đâu, đã nhận tiền của nhân gia, dù không thể làm việc cho người ta được hoàn hảo, nhưng cũng không thể vì chút chuyện nhỏ mà nói không đi là không đi”.
Nếu thật sự có vấn đề, không cần Khương Y Nhân mở miệng, chính hắn sẽ tự nói ra. Nhưng đây đúng là vấn đề nhỏ, chỉ đơn giản là nôn hai lần, lại bị mấy trò chơi ở sân chơi dọa cho một phen.
Trương Hữu chưa bao giờ cảm thấy mình là người nhát gan, nhưng một số hạng mục ở sân chơi thật sự không phải người bình thường có thể chơi.
Nghe Trương Hữu nói như vậy, trong mắt Trương Nghệ lóe lên đủ loại cảm xúc phức tạp. Lão công của Khương Y Nhân từ khi thay đổi tốt lên, mị lực cả người bỗng nhiên tăng nhiều, bất kể là lời nói hay việc làm đều toát lên một vẻ trưởng thành.
“Vậy ngươi vào phòng ta nằm một lát xem sao đã. Chăn gối trong phòng ngươi đều bị ta đem đi giặt rồi, bây giờ không có cách nào ngủ”.
Khương Y Nhân mở miệng nói.
“Trương Mỹ Nữ, ngươi cứ ngồi chơi nhé, ta thật sự phải vào phòng nằm một lát”.
Trương Hữu đặt chén nước xuống, đứng dậy nói.
“Đi đi! Nếu không ổn thì cũng đừng đi nữa, sức khỏe quan trọng hơn”.
Trương Nghệ vội vàng khoát tay tỏ ý không cần để ý đến mình. Đợi Trương Hữu đi vào phòng ngủ, Khương Y Nhân mới quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Tử San một cái, nói “Nhìn cha ngươi kìa… Thế mà còn không biết xấu hổ cười được, có đứa khuê nữ nào như ngươi không hả!?”
“Hắn nói không sao mà”.
Tiểu Tử San tỏ vẻ tủi thân, nói “Còn nói nôn vài lần là quen thôi”.
“Lời đó mà ngươi cũng tin à!?”
Khương Y Nhân tức giận.
“Tử San, chuyện hôm nay là ngươi không đúng, cha ngươi đã nôn rồi, ngươi còn để hắn tiếp tục đi cùng ngươi…” Trương Nghệ cũng lên tiếng trách móc, chỉ là nàng còn chưa nói xong, đã nghe Tiểu Tử San giải thích: “Con có hỏi mà, con còn bảo hắn về đi, là chính hắn nói mình là siêu nhân ba ba, còn nói đã tốn tiền mua vé rồi thì không thể lãng phí”.
“Siêu nhân… Vậy siêu nhân ba ba này của ngươi hôm nay coi như ngã vào trong khe rồi”.
Trương Nghệ không khỏi bật cười.
“Các người đều tại con… Con đi xem cha con đây”.
Tủi thân bỏ lại một câu, Tiểu Tử San quay đầu chạy vào phòng ngủ. Trương Hữu đang nằm trên giường cảm giác được có người bên cạnh, mở mắt ra thấy là Tiểu Tử San, liền mỉm cười nói: “Cởi giày ra, nằm ngủ với ba ba một lát nào”.
Đợi Tiểu Tử San nghe lời cởi giày ra bò lên giường, Trương Hữu vén chăn lên để nàng dựa vào người mình, ôm lấy khuê nữ, Trương Hữu an ủi: “Ba ba không sao, chỉ là buổi sáng ăn hơi nhiều, bữa trưa cũng ăn nhiều nữa”.
“Cha, đừng ra vẻ kiên cường”.
Tiểu Tử San nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không có ra vẻ kiên cường, cha ngươi trước giờ vẫn rất kiên cường, nếu không thì cũng không thể lái xe đưa con về được. Đừng nói chuyện nữa”.
Đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Tử San.
Hai cha con đến cả áo khoác trên người cũng không cởi, cứ thế ngủ trên giường trong phòng ngủ của Khương Y Nhân. Ban đầu, đôi mắt to tròn sáng ngời của Tiểu Tử San vẫn còn mở to, nhưng một lát sau, có lẽ vì đã chơi mệt ở sân chơi, cô bé dần dần phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Khương Y Nhân có vào xem một lần, thấy hai cha con đều đã ngủ nên không làm phiền nữa.
Ra khỏi phòng, Khương Y Nhân lại cùng Trương Nghệ hàn huyên. Nhưng cứ nói chuyện được một lúc, nàng lại bất giác nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Mà mỗi lần để ý thấy vẻ mặt này của Khương Y Nhân, trong lòng Trương Nghệ lại không hiểu dâng lên một cảm giác áy náy.
Trời chiều dần buông, ánh sáng nơi bệ cửa sổ dần tắt. Thấy thời gian cũng đã hòm hòm, Khương Y Nhân đứng dậy đi vào bếp bắt đầu nấu bữa tối, Trương Nghệ cũng không chút do dự đi vào phụ giúp.
Hơn 5 giờ chiều.
Đã xào xong mấy món ăn, Khương Y Nhân đang chuẩn bị xào món cuối cùng thì nhờ Trương Nghệ vào phòng ngủ gọi một tiếng. Trương Nghệ cười gật đầu đồng ý, đưa tay vặn nắm đấm cửa phòng ngủ.
Trước khi mua căn hộ đang ở hiện tại, nàng và Viên Hoành sau khi cưới vẫn luôn ở chỗ này.
Sau khi cho Khương Y Nhân ở, những vật dụng sinh hoạt cơ bản như đồ điện gia dụng, giường tủ, nàng đều để lại. Giường trong phòng ngủ, Khương Y Nhân cũng không đổi, có lẽ cảm thấy chỉ ở tạm nên không cần thiết phải đổi. Bây giờ… trên chiếc giường nàng từng ngủ lại có một người đàn ông khác đang nằm.
Trong lòng hắn đang ôm Tiểu Tử San, hai mắt nhắm nghiền.
Ngũ quan lập thể, đồng thời còn mang theo một cảm giác thần bí và xa cách nhất định.
Lúc nói đùa, nụ cười lại ôn hòa mê người, còn xóa tan mọi khoảng cách, tự do phóng khoáng.
Có lẽ vì đã ngủ một giấc, sắc mặt hắn đã hồi phục không ít, không còn trắng bệch thảm hại như lúc mới từ bên ngoài về. Đứng bên giường, Trương Nghệ hơi do dự một lát, lúc này mới ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Còn khó chịu không!?”
Nghe có người gọi mình, Trương Hữu chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Trương Nghệ. Trương Hữu sững sờ một chút, rồi lập tức cười nói: “Vừa rồi không để ý, hôm nay trông ngươi vẫn rất xinh đẹp”.
Tim Trương Nghệ như bị gảy nhẹ một cái.
Lập tức.
Nàng tức giận đập nhẹ vào người Trương Hữu, nói: “Ít giỡn kiểu đó với ta đi”.
Vừa đứng dậy đi ra ngoài, Trương Nghệ vừa nói: “Đã tỉnh thì mau dậy đi, lão bà của ngươi nấu cơm xong rồi. Tối nay đi cùng nàng thì biểu hiện tốt một chút nhé. Nhưng ngươi cũng đừng quá áp lực, ghi hình tống nghệ tiết mục rất đơn giản, cứ giữ tâm trạng thoải mái là được, dù sao ngươi cũng đâu có ý định…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận