Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 716: Giữ đạo hiếu (canh năm cầu nguyệt phiếu)

Chương 716: Giữ đạo hiếu (canh năm, cầu nguyệt phiếu)
Hoa Hạ Kinh Đô, Trần gia.
Ở một nơi trong linh đường, lụa trắng treo cao, một bóng người quỳ trên mặt đất.
Cẩm y chẳng biết từ khi nào đã hóa thành màu trắng như tuyết. Trần Tử Tiêu nhìn linh bài, hắn đã quỳ gối nơi đây bảy ngày.
Trên mặt Trần Tử Tiêu chưa từng nhìn thấy nửa điểm buồn vui, chỉ là nhìn linh bài kia.
Toàn bộ trong linh đường, càng không có nửa điểm bóng người, thậm chí Trần gia dường như cũng không có mấy người biết được vị đại thiếu này, biết được Vương Quyền truyền nhân đã rời núi.
Đám người Trần gia chỉ biết là, trong ba năm này, các phe phái một mực bận rộn tranh đoạt quyền hành, nhưng chẳng hiểu vì sao những đại nhân vật gia tộc kia đều yên lặng.
Thậm chí, có mấy người đã lặng lẽ biến mất không một tiếng động.
Trần Vạn Tượng càng tự mình tuyên bố, vị trí gia chủ đã định.
Trong mấy năm qua, cục diện rối ren của Trần gia, vậy mà trong vòng bảy ngày ngắn ngủi đã được dẹp yên.
Tất cả người Trần gia đều không hiểu, Trần Vạn Tượng, người ba năm nay vẫn luôn bỏ mặc các đại phái hệ tranh đoạt, vì sao lại đột nhiên động thủ, quét sạch mấy người trong đó bằng một thế lực như sấm vang chớp giật, chấn nhiếp tất cả mọi người.
Thậm chí, Trần gia ẩn ẩn có lời đồn, Trần Vạn Tượng muốn đích thân chấp chưởng Trần gia, tranh vị trí thành chủ.
Đương nhiên, những lời này chỉ là suy đoán, nhưng cũng có một số người loáng thoáng nhận ra điều gì đó.
Trần Vạn Tượng ba năm nay không để ý tới sự vụ của Trần gia, chỉ có việc đại sự mới quyết sách một hai, thời gian còn lại càng là một người đứng ngoài quan sát, nếu Trần Vạn Tượng muốn trở thành chủ nhà họ Trần, thì ba năm trước đây Trần Vạn Tượng đã có thể làm được.
Mà có thể khiến Trần Vạn Tượng động thủ như vậy, phóng tầm mắt khắp Trần gia, chỉ sợ cũng chỉ có một người.
Trần Tử Tiêu đã trở về!
Tuy là suy đoán, nhưng lại làm cho những người có dã tâm với quyền hành trong Trần gia dâng lên nỗi sợ hãi vô tận.
Suốt mấy năm, Trần Tử Tiêu sau khi Trần Thiêm Long chết, phảng phất như biến mất khỏi Trần gia, nhưng trên dưới Trần gia, ai nhắc tới ba chữ Trần Tử Tiêu, cho dù là trưởng bối nắm giữ quyền hành trong gia tộc, vẫn tràn đầy sợ hãi.
Năm năm trước, sau khi Trần Tử Tiêu tốt nghiệp đại học, chỉ vẻn vẹn một năm, khoảng mấy vị từng đối địch với Trần Vân Phong mạch hệ trong Trần gia biến mất. Từ sau năm đó, Trần gia gần như đã là do một tay Trần Vân Phong quyết định, không người nào dám nghịch lại uy thế của hắn.
Phàm là những người đối địch với Trần Vân Phong, đều biến mất, cũng không phải là bỏ mình. Tại Hoa Hạ, những kẻ cầm quyền không thể giải thích được thì bị đày đến đất cằn sỏi đá, đại lão quân đội lặng lẽ không tiếng động bị thay thế, thậm chí có người bị nhốt vào lao ngục, cả đời không được ra ngoài.
Toàn bộ Trần gia, trong vòng một năm ngắn ngủi, từ căn bệnh chung là mạch đập phân tranh của thế gia hóa thành vững chắc như thép. Một năm kia, danh xưng đệ nhất thế gia của Hoa Hạ không ai có thể lay chuyển.
Trần Tử Tiêu, chân chính là kỳ tài ngút trời.
Một kỳ tài tuyệt thế đủ để cho người cùng thế hệ ở Kinh Đô tuyệt vọng, thậm chí khiến cho những nhân vật lão làng phải sợ hãi.
Huống chi, vị Trần Tử Tiêu này, năm năm trước đã nhận được Vương Quyền truyền thừa.
Tuổi gần hai mươi mấy, lại có thể tâm như lão tăng, vì đạt được Vương Quyền mà mấy năm chưa từng rời núi một bước.
Bây giờ kỳ tài ngút trời này đã xuống núi Vương Quyền rồi sao?
Rất nhiều người phát giác được một chút mánh khóe đều trầm mặc, trong lòng bọn họ mơ hồ còn có sự hưng phấn.
Ba năm này, Trần gia quá thảm.
So với Trần gia được xưng là đệ nhất đương thời của Hoa Hạ trước kia, Trần gia bây giờ yếu ớt hơn gấp mười lần.
Nếu tiếp tục thêm mấy năm nữa, chỉ sợ Trần gia đến Kinh Đô cũng không thể ngồi yên được.
. . .
Kinh Đô, Hộ Quốc Phủ.
Lỗ Kinh Bình thần sắc trang nghiêm, hắn nhìn Tô Xảo Nhi, "Ngươi nói, Trần Tử Tiêu xuất quan?"
Tô Xảo Nhi dùng khăn sa mỏng che mặt, đôi mắt ngưng trọng, "Tinh tướng biến ảo, Trần gia có thế Phượng Hoàng Niết Bàn, có thể khiến Trần gia đạt tới đại thế này, chỉ sợ chỉ có Trần Tử Tiêu."
Trần Tử Tiêu!
Ba chữ này, chính Tô Xảo Nhi cũng không khỏi cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
Phải biết, lúc trước khi Trần Tử Tiêu đến Vương Quyền, Trần Tử Tiêu thậm chí đã từng leo lên Tinh Thần Tông cầu hôn.
Không sai!
Lúc trước, ngay cả Trần Long Đế, Trần Thiêm Long đều không dám làm những chuyện lớn lối như vậy, nhưng Trần Tử Tiêu đã làm.
Vì thế, Tô Mộc Vũ lúc trước thậm chí đã động thủ, nhưng vị Trần Tử Tiêu kia lại bình yên rời đi.
Tinh Thần Tông, thế lực gần như đứng đầu võ đạo giới Hoa Hạ, thiên hạ thế gia đều biết thông gia với Tinh Thần Tông sẽ có lợi, nhưng lại không có bất kỳ một thế gia nào làm được.
Trần Tử Tiêu chẳng những làm được, còn phát ngôn bừa bãi, đợi hắn nắm giữ Vương Quyền xong sẽ quay lại.
Lỗ Kinh Bình chau mày, "Nếu vậy, chẳng phải hắn đã hoàn toàn nắm giữ Vương Quyền rồi sao?"
Tô Xảo Nhi không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không nhịn được thở dài một tiếng, "Chỉ sợ là như vậy!"
Trần Tử Tiêu vốn là kỳ tài ngút trời, hai mươi mấy tuổi đã là kẻ hoàn khố nổi tiếng thiên hạ, có danh xưng đệ nhất hoàn khố của Hoa Hạ. Nhưng trên thực tế, dưới cái danh xưng buồn cười này, lại ẩn giấu thiên tư tuyệt thế.
Hai mươi mấy tuổi, đã Tiên Thiên đại thành, bán bộ Địa Tiên!
Khủng khiếp đến mức nào?
Đương thời ở Hoa Hạ, ngay cả Hộ Quốc Tướng của Hộ Quốc Phủ cũng không một người có thể đánh bại hắn.
Vẻn vẹn 20 tuổi, thậm chí sau khi Trần Tử Tiêu lên Tinh Thần Tông cầu hôn, Lỗ Kinh Bình đã tự mình đánh giá.
Trong vòng trăm năm của Hoa Hạ, không người nào có thể sánh bằng.
Mặc dù, Lỗ Kinh Bình đã bị mất mặt, bởi vì vị Thanh Đế kia quật khởi với phong thái sáng chói hơn. Nhưng điều này cũng không thể che lấp được tư chất tuyệt thế của Trần Tử Tiêu. Thậm chí sau khi vị Trần Tử Tiêu này hoàn toàn nắm giữ Vương Quyền, Lỗ Kinh Bình còn có một loại cảm giác, Trần Tử Tiêu bây giờ sẽ không thua kém vị Thanh Đế kia.
Dù sao đó là Vương Quyền, Lỗ Kinh Bình hiểu rõ sự đáng sợ của truyền thừa này.
Vương Quyền phú quý, hồng trần luyện đạo.
Hai đại truyền thừa này, từ xưa đã xuất hiện quá nhiều nhân vật kinh diễm kỳ tuyệt, ngay cả Côn Lôn, Thần Nông, Tinh Thần Tông cũng khó địch lại hai đại truyền thừa này. Hai đại truyền thừa này đều là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, mấy trăm năm có lẽ chỉ có một người, mà Tinh Thần Tông và Thần Nông lại là hợp nhất tông, thế lực của một môn, trước mặt người được truyền thừa của Vương Quyền, phú quý, cũng phải tránh lui.
"Thiên cổ ung dung, từ xưa đến nay ai phú quý?
Năm tháng róc rách, độc thân nhất mạch chưởng Vương Quyền!"
Hai câu nói, lại nói hết sự kinh diễm thiên cổ của nó!
Vương Quyền phú quý, là điều cả đời người đời mong mà không được, nhập thế nhưng lại thắng được người đời.
Điều khiến Lỗ Kinh Bình cảm thấy khó giải quyết nhất là, nếu như đổi lại là trước kia, hắn sẽ mừng rỡ. Bởi vì Hoa Hạ có Thanh Đế, thế hệ này Vương Quyền, phú quý đều có truyền thừa, có thể nói là thịnh thế của Hoa Hạ. Nhưng bây giờ, Lỗ Kinh Bình không khỏi thở dài.
"Xảo Nhi, ngươi cảm thấy Trần Tử Tiêu sẽ làm thế nào? Thù giết cha, không đội trời chung, với sự ngạo mạn của Trần Tử Tiêu, do Thanh Đế gây ra, hắn tuyệt sẽ không coi như không thấy." Lỗ Kinh Bình thở dài, "Ta vốn cho rằng sau khi Trần Tử Tiêu xuất thế sẽ trực tiếp hướng về Tần gia, thẳng đến Kim Lăng, nhưng không ngờ Trần Tử Tiêu lại án binh bất động."
"Càng như vậy, càng làm cho người ta đáng lo!"
Lời nói của Lỗ Kinh Bình chậm rãi vang lên, Tô Xảo Nhi cũng không khỏi khẽ thở dài.
Nàng sao lại không lo lắng trong lòng?
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Xảo Nhi chậm rãi vang lên, nàng nhìn số điện thoại, không khỏi chấn động.
"Trần Tử Tiêu, rời khỏi Trần gia!" Giọng nói của Ninh Tử Dương trong điện thoại chậm rãi vang lên.
Cái gì?
Sắc mặt Lỗ Kinh Bình và Tô Xảo Nhi gần như đồng thời biến đổi, Trần Tử Tiêu, nhập thế!
——
Canh năm dâng lên, cầu chư vị đại lão bỏ phiếu tháng, lão Mộng bái tạ!
♛♛♛Cầu Vote 9-10 ở mỗi cuối chương!!!♛♛♛ ♛♛ Converter : ♛√ɨ☣√υ♛ ~ TruyenCV ~ ♛♛ ♛ Xin Cảm Ơn
Bạn cần đăng nhập để bình luận