Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 200: Tần Văn Đức xương cốt

**Chương 200: Xương cốt của Tần Văn Đức**
Đêm tối tĩnh mịch, Mạc Thanh Liên lái xe trên đường cao tốc, phóng nhanh về phía trước.
Trong xe, điện thoại của Tần Hiên rung lên bần bật, hắn nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình, thở dài một tiếng đầy ẩn ý.
"Xem ra, tin tức Tần Vân bị phế đã truyền đến Tần gia."
Bắt máy, Tần Hiên mỉm cười nói: "Cha!"
Giọng Tần Văn Đức rất trầm, xen lẫn nghiêm khắc, "Con đi Tây Nam?"
"Vâng!"
"Gặp được Tần Vân?"
"Vâng!"
Giọng Tần Văn Đức bỗng nhiên trở nên im lặng, không cần nghĩ, Tần Hiên cũng biết, chắc chắn là Tam bá của hắn đã gọi điện cho cha mình.
Tần Văn Đức không nói gì, Tần Hiên cũng không lên tiếng.
"Sao lại đi Tây Nam?"
Ngoài dự đoán, không có lời trách móc, mà là một câu hỏi thăm.
"Thi đại học xong, đi du lịch! Giải tỏa tâm trạng!" Tần Hiên mỉm cười trả lời.
"Điểm thi đại học chắc có rồi nhỉ? Được bao nhiêu điểm?" Giọng Tần Văn Đức mang theo một chút lo lắng, bất quá, đã được giấu rất khéo trong giọng điệu trầm ổn.
Tần Hiên quay đầu, nhìn Mạc Thanh Liên.
"666 điểm!" Mạc Thanh Liên ở bên cạnh nói.
Việc tra điểm, đăng ký nguyện vọng, Mạc Thanh Liên đã sớm sắp xếp đâu vào đấy.
Tần Văn Đức dường như nghe thấy giọng nói của Mạc Thanh Liên, ngữ khí đột nhiên trở nên kinh ngạc, "666? Tiểu Hiên, con không dùng điểm số giả này lừa ta đấy chứ?"
Tần Hiên là người thế nào, thành tích ra sao, dù là ở Giang Nam hắn đã từng nghe Hà Vận nhắc qua, trong ấn tượng của Tần Văn Đức, Tần Hiên có thể thi đỗ một trường đại học hạng ba, cũng đã là rất tiến bộ rồi.
Số điểm này, đủ để vào các trường đại học trọng điểm của Hoa Hạ, sao có thể không khiến Tần Văn Đức bất ngờ.
"Đương nhiên là không, điểm thi đại học sao con dám lừa cha." Tần Hiên cười nói.
"Con đã chuẩn bị vào đại học Kim Lăng!"
"Kim Lăng sao?" Giọng Tần Văn Đức trở nên có chút trầm xuống.
Kim Lăng là nơi đặt tổ nghiệp của Tần gia, việc Tần Hiên lựa chọn ngược lại khiến người ta suy nghĩ.
Đại học Kim Lăng mặc dù ở Hoa Hạ cũng là trường đại học top đầu, nhưng Tần Hiên rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn.
Quan trọng nhất là, Kim Lăng cũng có một Tần gia, bên trong đều là chi thứ của Tần gia, bảo vệ tổ nghiệp Tần gia, có thể nói, Tần gia ở Kim Lăng chính là Tần gia thứ hai.
"Sao không bàn bạc với chúng ta một chút?" Tần Văn Đức hơi trách móc.
"Có gì phải bàn bạc, đại học thôi mà, con vẫn là lựa chọn theo sở thích của mình thì tốt hơn!" Tần Hiên cười nói.
Giọng điệu của hắn hoàn toàn giống hệt kiếp trước, không hề khiến Tần Văn Đức có nửa điểm nghi ngờ, trừ cái điểm số khiến Tần Văn Đức vô cùng bất ngờ kia.
"Cũng được!" Tần Văn Đức dừng một chút, "Con có bạn gái rồi à?"
Hiển nhiên, hắn đối với giọng nói của Mạc Thanh Liên vừa rồi cảm thấy kỳ lạ. Đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh con trai mình lại có giọng của một cô gái, thân làm cha mẹ đương nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.
"Không có, một người bạn!" Tần Hiên liếc nhìn gương mặt ửng đỏ của Mạc Thanh Liên, lắc đầu cười một tiếng.
"Nếu có bạn gái, hãy đưa về nhà xem thử, đối xử tốt với người ta." Dường như nói hơi nhiều, giọng Tần Văn Đức cũng dịu đi một chút, càng giống một người cha hơn.
"Vâng!" Tần Hiên gật đầu đáp.
"Cha sẽ chuyển cho con một vạn, coi như là phần thưởng! Còn nữa, con đi chơi bên ngoài, chú ý an toàn!"
Tần Hiên cười gật đầu, trong mắt lại chất chứa nỗi buồn man mác.
Lời nói này, so với ba năm trước đây còn nhiều hơn, trong những lời nói giản đơn này, lại ẩn chứa tình cảm sâu kín của hai cha con.
Một người, không thể nói hết nỗi lòng suốt mười tám năm, thậm chí ba năm đều chưa từng cùng con trai mình nói được mấy câu.
Một người, lại che giấu đi vạn năm tuế nguyệt.
"Đêm đã khuya, cha muốn nghỉ ngơi, cúp máy đây!" Tần Văn Đức dường như cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, trong giọng nói mang theo một tia buồn bã.
Tần Hiên chuyển ánh mắt vào màn đêm, "Cha, cha không hỏi về chuyện của Tần Vân sao?"
Tần Văn Đức khựng lại, bật cười nói: "Ha ha, có gì mà phải hỏi, con có bao nhiêu bản lĩnh thì người làm cha này cũng biết rõ một chút. Con phế Tần Vân? Chắc là để con gánh tội thôi, yên tâm, chuyện này cha tự nhiên sẽ xử lý."
Trong lời nói, nhẹ nhàng bâng quơ, đổi lại là Tần Hiên của kiếp trước, có lẽ sẽ không để ý.
Nhưng Tần Hiên hiểu rất rõ, Tần Vân bị phế, Tam bá của hắn, thậm chí toàn bộ Tần gia sẽ phẫn nộ đến mức nào, cho dù bọn họ không tin là mình ra tay, cha hắn gánh chịu áp lực tuyệt đối không hề nhỏ hơn so với áp lực mà toàn bộ Văn Đức Hội đè lên người ông.
"Cha định trả lời Tam bá thế nào!" Tần Hiên nhịn không được khẽ nhíu mày.
"Hừ! Có thể trả lời thế nào?" Tần Văn Đức lạnh lùng nói, "Ta bây giờ không còn là người của Tần gia, ông ta cũng không phải Tam ca của ta, phế thì phế, có bản lĩnh, ông ta phế cả ta đi?"
Tần Hiên khựng lại, mặc dù đã đoán trước, vẫn là không khỏi thở dài một tiếng.
Phụ thân của hắn, trời sinh chính là xương cứng, chịu thua? Không thể nào! Lúc trước kết hôn cùng mẹ hắn, có biết bao nhiêu đường vòng có thể giải quyết, nhưng phụ thân của hắn lại lựa chọn một cách cố chấp nhất, tiền trảm hậu tấu, khiến cho hai nhà đều không thể xuống đài, cuối cùng chọc giận lão thái gia suýt chút nữa phát bệnh, cha con coi như trở mặt hoàn toàn.
Sau này, gia gia của hắn không đành lòng Tần Văn Đức, sai người hỏi thăm Tần Văn Đức hàng năm có nguyện ý về gia tộc tham gia họp mặt cuối năm hay không, kết quả Tần Văn Đức trực tiếp cự tuyệt.
Ròng rã cự tuyệt bảy năm, lão thái gia hàng năm đều hỏi, kết quả Tần Văn Đức vẫn là cự tuyệt, cuối cùng nếu không có một lần Tần Hiên nói muốn gặp gia gia, xúc động uy hiếp của Tần Văn Đức, phụ thân hắn lúc này mới đồng ý.
Đồng ý thì đồng ý, nhưng ba năm gia tộc họp mặt đều ở Kim Lăng mà không vào cửa, cuối cùng vẫn là lão thái gia đích thân tới cửa, đá một cước bay ra ngoài cổng lớn của Tần Văn Đức tại Kim Lăng, Tần Văn Đức nhìn thấy phụ thân đã gần mười năm không gặp, tóc đã bạc phơ, lúc này mới nén nước mắt tham gia họp mặt gia tộc.
Không thể không nói, lão thái gia rất sủng Tần Văn Đức.
Nói dễ nghe một chút, phụ thân của hắn là người có xương cốt cứng rắn, không dễ nghe, chính là chấp nhặt, ngay cả với cha ruột của mình còn như vậy, huống chi là những người khác.
Thấy Tần Hiên không trả lời, trong điện thoại truyền đến một tiếng hừ lạnh, "Thằng nhóc, chuyện của người lớn con bớt can thiệp vào, có thời gian thì đi thăm mẹ con một chút, cũng gần nửa năm không gặp rồi, còn nữa, thành tích của con ta không nói cho mẹ con biết, để con cho mẹ một bất ngờ."
"Cha có thể giấu được mẹ con sao?" Tần Hiên bật cười, mang theo mấy phần chế nhạo nói ra.
Mỗi một lần phụ thân của hắn muốn lén lút làm chút gì, đều bị lão mụ tuệ nhãn nhìn thấu. Ví dụ như tiền riêng, không sai biệt lắm hắn đã chứng kiến không dưới mười lần. Phụ thân của hắn mặc dù ngay thẳng, lại có chút tính xấu, nhưng đối với lão mụ của hắn lại là sủng ái vô bờ bến, từ trước đến nay đều bị lão mụ bắt nạt.
"Thằng nhóc thối, có phải ngứa đòn rồi không?" Tần Văn Đức thẹn quá hóa giận, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, nụ cười của Tần Hiên lại dần dần biến mất, thở dài một tiếng thật sâu.
"Nói với Hà gia ở Giang Nam, áp lực của Tần gia để bọn họ nghĩ cách, coi như ta nợ Hà gia một ân tình!" Tần Hiên chậm rãi nói.
"Vâng!" Mạc Thanh Liên lập tức gọi điện cho Hà gia.
"Tiện thể, nói cho gia gia của ngươi một tiếng, còn nữa, Lâm Hải hiện tại không cần người trấn giữ, bảo Trần Phù Vân qua đó một chuyến." Tần Hiên thản nhiên nói.
Trận hỗn loạn này, đã đi vào hồi kết, các Tông Sư Hoa Hạ cùng những cường giả hải ngoại kia đều tổn thương hơn phân nửa, còn lại một chút tôm tép, cũng không lật nổi sóng gió gì lớn.
Tần Hiên quan tâm hơn chính là an nguy của cha mẹ mình, mẫu thân bên kia, Lạc Phu Lan ở đó, vấn đề không lớn, Trần Phù Vân nếu đến Văn Đức Hội, chắc hẳn phụ thân của hắn cũng không cần lo lắng.
Ánh mắt hắn xa xăm, ký ức trong đầu quay cuồng, kiếp trước, người của Trần gia tới, ép phụ thân hắn giao nộp hắn, lời nói của phụ thân hắn vẫn luôn văng vẳng bên tai không biết bao nhiêu ngày đêm.
"Mẹ nó, gây sự với Trần gia ngươi thì gây sự, có bản lĩnh, ngươi g·iết c·hết lão tử đi!"
Một khắc này, Tần Hiên mới biết được, phụ thân bất thiện ngôn từ, không giỏi biểu đạt tình thương này lại coi hắn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Trước khi phụ thân qua đời, trên giường bệnh, một tiếng 'Làm cha c·hết dù sao cũng tốt hơn làm con trai c·hết, không thiệt' càng khiến Tần Hiên vĩnh viễn khắc ghi.
Một đời Tôn giả, ta Thanh Đế Tần Trường Thanh không thua thiệt bất kỳ ai.
Chỉ có phụ mẫu, ân đức khó báo đáp!
♛♛♛Cầu Vote 9-10 ở mỗi cuối chương!!!♛♛♛ ♛♛ Converter : ♛√ɨ☣√υ♛ ~ TruyenCV ~ ♛♛ ♛ Xin Cảm Ơn ♛
Bạn cần đăng nhập để bình luận