Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 451: Không biết sống chết

**Chương 451: Không biết sống chết**
Lương Ngọc Kỳ!
Ánh mắt Tần Hiên bình tĩnh, hắn sớm biết Lương Ngọc Kỳ là nữ tử hắn gặp được ban đầu ở vùng biển quốc tế.
Hắn chỉ liếc nhìn qua một cái, rồi không để ý đến nữa.
"Tiền bối!" Khi Lương Ngọc Kỳ nhìn thấy Tần Hiên, nàng liền đoán được người làm gia gia nàng bị thương là ai, chỉ là nàng không hề nghĩ tới, bản thân từng kiệt lực mời chào, bây giờ vị nhân vật thần bí khó lường này thế mà lại ở Hoàng gia, hơn nữa còn là địch nhân của Lương gia?
Trong lúc nhất thời, thần sắc Lương Ngọc Kỳ cực kỳ phức tạp, ngay cả Vương Tân cũng nhận ra.
"Ngọc Kỳ, sao thế? Thanh niên kia cô nương quen biết sao?" Vương Tân có chút kinh dị, hắn nhìn về phía Tần Hiên, cũng không cảm giác được đối phương có gì khác biệt, tựa hồ chỉ là một người bình thường, hơn nữa tuổi tác còn trẻ như vậy, hẳn là tiểu bối của Hoàng gia?
Lương Ngọc Kỳ cười khổ một tiếng, không trả lời, nàng tiến lên, đi vào trong biệt thự.
"Lương Ngọc Kỳ bái kiến tiền bối, bái kiến Hoàng thiếu gia!" Lương Ngọc Kỳ đi vào, đầu tiên chính là cung kính bái lễ, thái độ này khiến Hoàng Văn Đế cũng run lên một cái.
Đây chính là đệ nhất tài nữ của thành phố cảng, ép tới thế hệ trẻ tuổi của các đại thế gia khó mà ngẩng đầu, vậy mà bây giờ lại cung kính bái kiến ở nơi này.
Đổi lại trước kia, đây gần như là một màn không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Văn Đế không khỏi liếc nhìn Tần Hiên, lại phát hiện Tần Hiên vẫn vững như Thái Sơn, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, rót một bình trà lạnh.
Trà lạnh này là do Hoàng Văn Đế thu thập lá trà tốt nhất, tiến hành ngâm chế theo phương pháp đặc thù, mùi vị không thua kém gì các loại lá trà đỉnh cấp bên trong Hoa Hạ.
Tần Hiên không lên tiếng, Lương Ngọc Kỳ cũng không đứng dậy.
Một màn này khiến Vương Tân nhìn thấy, lông mày không khỏi nhíu chặt, trong mắt lóe lên một tia nhàn nhạt giận dữ và kinh ngạc.
Tốt cho một tiểu tử càn rỡ, chẳng lẽ hắn chính là người đã đả thương Lương lão?
Tần Hiên nếm thử một ngụm trà lạnh, lúc này mới nhàn nhạt đáp: "Ân!"
Lương Ngọc Kỳ lúc này mới đứng dậy, bất quá nàng còn chưa kịp mở miệng, liền có người trực tiếp lên tiếng.
"Các hạ chính là người đả thương Lương lão?" Vương Tân thản nhiên nói, chắp tay sau lưng, nhìn Tần Hiên.
Tần Hiên liếc Vương Tân một cái, không mở miệng.
Thái độ này càng làm Vương Tân giận dữ, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng, "Các hạ có phải là quá mức xấc xược rồi không? Lương lão ở thành phố cảng là người đức cao vọng trọng, dù thực lực không bằng ngươi, ngươi cũng không nên ra tay nặng như thế!"
Một câu nói kia làm thần sắc Lương Ngọc Kỳ khẽ biến, nhưng nàng vẫn không nói gì.
Mà Tần Hiên cuối cùng cũng mở miệng, thản nhiên nói: "Càn rỡ hay không, liên quan gì đến ngươi? Đức cao vọng trọng, có liên can gì đến ta?"
Mười sáu chữ, đơn giản rõ ràng, làm biểu lộ của Vương Tân cứng đờ.
Chợt, trong mắt hắn gần như nổi giận, "Tốt cho một câu có liên can gì đến ta!"
"Lương lão cùng sư tôn ta giao hảo, ngươi đả thương Lương lão, ta làm sao có thể bỏ mặc?" Vương Tân cong khóe miệng, cười lạnh nói: "Các hạ tuổi còn nhỏ, có lẽ thiên tư bất phàm, có lực thắng Tiên Thiên, nhưng ngươi nên rõ, trên đời này nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."
Tần Hiên không khỏi cười khẽ một tiếng, hắn nhìn Vương Tân, tự tiếu phi tiếu nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?"
Chợt, hắn đặt chén trà trong tay xuống, phát ra một tiếng giòn vang nhỏ.
"Ngươi nào biết, người ngoại nhân trong mắt ngươi, bất quá cũng chỉ là sâu kiến trong mắt ta. Thiên ngoại thiên trong mắt ngươi, bất quá cũng chỉ là hư vô trong mắt ta?"
Dứt lời, nụ cười trên mặt Tần Hiên biến mất, trong ánh mắt một tia sáng xanh nhàn nhạt hiện lên.
"Ta nhân từ một niệm, cho Lương gia một tia sinh cơ, chớ có cho rằng, ta thật sự không dám diệt Lương gia!"
Oanh!
Tần Hiên không hề có khí thế, nhưng Lương Ngọc Kỳ vào giờ khắc này sắc mặt có chút trắng bệch, Vương Tân càng là co rút đồng tử, trong lòng bỗng dâng lên một tia nguy cơ.
"Tiền bối!" Lương Ngọc Kỳ có chút bối rối mở miệng, "Hôm nay Ngọc Kỳ tới là để bái kiến, tuyệt không có nửa điểm bất kính chi ý!"
Trong óc nàng hiện lên thân ảnh Tần Hiên uy lâm trên đại dương bao la, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Ai có thể cam đoan, lời nói của Tần Hiên chỉ là phô trương thanh thế?
Nếu vị cường giả thần bí này thật sự muốn giết người, Lương gia nàng... Ngăn được sao?
Nhưng Vương Tân lại không để ý, trong mắt hắn hiện lên một tia mỉa mai, "Diệt Lương gia? Các hạ ngược lại thật là to gan!"
"Ngươi cho rằng mình là ai? Pháp luật của Hoa Hạ vẫn còn, Hộ Quốc Phủ vẫn còn, há có thể để ngươi tùy ý đánh giết?"
Vương Tân tự cho là đúng, nhắc nhở Tần Hiên một câu, cười lạnh nói: "Huống chi, có sư tôn ta ở đây, ngươi muốn diệt Lương gia càng là chuyện không thể!"
"Vương tiên sinh!" Lương Ngọc Kỳ thấp giọng hô, nhắc nhở Vương Tân.
Nhưng Vương Tân vẫn ngạo nghễ nhìn Tần Hiên, lạnh lùng nói: "Sư tôn ta là Ngự Long chân nhân, kém một bước nữa là đạt Đan Cảnh, há có thể để hạng người cuồng đồ như ngươi hoành hành không sợ ở thành phố cảng? Chớ nói diệt Lương gia, chỉ cần ngươi chịu nhận lỗi với Lương gia, ân oán giữa ngươi và Lương gia có thể coi như chưa từng xảy ra!"
"Bằng không, chờ sư tôn ta biết được, không biết ngươi có thể ngăn được cơn thịnh nộ của một vị bán bộ Đan Cảnh chân nhân hay không!"
Lần này, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ không chút che giấu của Vương Tân khiến cả biệt thự lập tức trở nên yên tĩnh.
Hoàng Văn Đế càng là co rút đồng tử, Ngự Long chân nhân!
Hắn nghe qua cái tên này, nhưng cũng chỉ là nghe qua mà thôi.
Dù hắn là trưởng tử của Hoàng gia, nhưng cũng chỉ là một người bình thường, nắm giữ quyền tài của Hoàng gia, nhưng khó mà nhập võ đạo.
Tông Sư trong mắt hắn đã là truyền thuyết, cường giả Tiên Thiên như Lương Anh Hồng trong mắt hắn càng khó có thể tưởng tượng, còn Ngự Long chân nhân, trong mắt hắn đã coi như là thần tiên đương thời thực sự.
Hắn từng nghe qua, vị chân nhân này từng ngưng tụ Thương Long ngạo nghễ gào thét trên dãy núi, từng dời núi động đất, thần thông như vậy, đã gần như không khác gì tiên thần trong nhận thức của hắn.
Trung niên nhân này, lại là đồ đệ của vị Ngự Long chân nhân kia?
Trong biệt thự, Vương Tân ngạo nghễ đứng, đợi vài giây, Vương Tân liền kiêu căng nói: "Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, sư tôn ta xưa nay nhân từ, nếu ngươi xin lỗi Lương gia, vẫn còn một chút hy vọng sống!"
Khi câu nói này hạ xuống, Tần Hiên rốt cục nhịn không được bật cười lên tiếng.
"Ngự Long chân nhân?"
Vương Tân ngạo nghễ đứng, gật đầu nói: "Không sai, gia sư chính là!"
Nhưng hắn nhìn Tần Hiên bật cười, trong lòng càng thêm nổi giận.
Hắn chưa từng thấy qua, có người ở Hoa Hạ nghe được tục danh của sư tôn hắn mà lại cười ra tiếng, loại tiếng cười này, càng giống như là chế giễu.
Tần Hiên nhàn nhạt nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, "Thật đáng tiếc, ta chưa từng nghe qua cái tên Ngự Long chân nhân nào."
Sắc mặt Vương Tân hơi biến đổi, trong con mắt lộ ra tia hoảng sợ.
"Coi như ta có nghe qua, thậm chí có gặp qua, thì đã sao? Một con sâu kiến còn không dám làm càn trước mặt ta, ngươi bất quá chỉ là đồ đệ của sâu kiến, trong mắt ta lại càng nhỏ bé như hạt bụi."
Tần Hiên cười nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trong tay, "Mà ngươi, lại ở trước mặt ta không biết sống chết phát ngôn bừa bãi, tự cho mình là đúng!"
Sau đó, Tần Hiên liền nhẹ nhàng rung động chén trà, một giọt nước lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, bị Trường Thanh Chi Lực ngưng tụ, hóa thành hình dáng như kim loại.
Vương Tân trong lòng bỗng nhiên dâng lên nguy cơ, quát: "Ngươi muốn làm gì?"
Tần Hiên cười nhạt một tiếng, như nhìn sâu kiến, "Sâu kiến bé nhỏ, cũng dám ồn ào trước mặt ta?"
——
Đường xa mệt mỏi quá, đã trễ, dâng lên canh một, xin lỗi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận