Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 656: Mấy ngày nhàn

Chương 656: Những ngày nhàn nhã
Trên Long Trì Sơn, Tần Hiên cùng Quân Vô Song ngồi đối diện nhau, thưởng thức trà nhạt.
Hương trà thơm ngát, ngay cả những thế gia đại lão trà đạo sừng sỏ nhất ở Kinh Đô cũng chưa chắc được nếm qua, bởi vì loại trà này xuất xứ từ Thần Nông.
"Vị vẫn còn kém một chút!" Uống cạn một chén, Tần Hiên có chút không hài lòng.
Tần Yên Nhi đứng bên cạnh hơi biến sắc, "Thanh Đế, để ta pha lại một ấm."
Trà không ngon, tự nhiên là do nàng, người hầu gái này, làm chưa tốt.
"Dùng linh dịch đi!" Tần Hiên cười nhạt, búng nhẹ ngón tay.
Tần Yên Nhi không khỏi giật mình, nâng bình trà vội vàng rời đi.
Quân Vô Song nhíu mày, đầu ngón tay phải đang bưng chén trà khẽ run. Nàng dường như đang cố gắng khống chế điều gì đó, ở trong Long Trì Linh Mạch, linh khí ngưng tụ thành sương, người bình thường chỉ cần hít thở một hơi, đều sẽ cảm thấy p·h·ổi p·h·ủ thanh lương, tinh thần sảng khoái. Nhưng đối với Quân Vô Song mà nói, lại giống như đang hít phải khói đặc.
Thôn Linh Huyết Mạch, không ngừng cắn nuốt linh khí, ở nơi linh khí nồng đậm lâu, điểm bùng nổ linh khí trong cơ thể Quân Vô Song sẽ đến càng sớm.
Đây là một chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Bất quá Quân Vô Song vẫn cố nén, trong lòng nàng, đều là những lời Tần Hiên nói về phần đại cơ duyên kia.
Nàng không cho rằng Tần Hiên đang lừa mình, Quân Vô Song rất rõ, bản thân còn chưa có tư cách đó.
Tần Hiên nhìn dáng vẻ của Quân Vô Song, khẽ cười một tiếng, "Mặc dù thống khổ, nhưng nơi đây vẫn có chút lợi ích cho ngươi."
Quân Vô Song khẽ giật mình, có chút không hiểu.
"Lần tới khi Thôn Linh Huyết Mạch bộc phát, nếu ta có thể giúp ngươi chữa trị, những linh khí này, sẽ là nền tảng để ngươi đặt chân vào con đường tu luyện!" Tần Hiên không nói quá nhiều, linh khí trong cơ thể Quân Vô Song bộc phát vẫn còn vài năm nữa.
Kim Đan chi cảnh sao?
Tần Hiên cười nhạt, hắn không có ý định kéo dài quá lâu, chỉ là một cái Kim Đan mà thôi, nếu không bị hạn chế bởi hoàn cảnh, hắn đã sớm đúc thành.
Nhìn Mạc Thanh Liên, nhìn Tần Yên Nhi, cũng đã là Kim Đan cảnh trên dưới, hắn, vị Thanh Đế này, còn ở Luyện Khí Cảnh, thật sự là có chút khó coi.
Sắc mặt Quân Vô Song chấn động, "Mời Thanh Đế chỉ điểm!"
Lúc này, Tần Yên Nhi đã pha xong một bình trà linh, nước trà màu trắng xanh, thiếu đi mấy phần hương trà, nhưng khi uống vào lại lưu lại dư vị khó quên.
"Ở trong núi này mười ngày đi, sẽ có chút dày vò đau đớn!" Tần Hiên đặt chén trà xuống, "Bất quá đối với ngày sau của ngươi có lợi, ngươi cần phải biết, con đường tu chân rất dài, buồn tẻ vô vị, hơn xa việc trước kia ngươi không bước chân ra khỏi nhà. Hỏi về dày vò, còn hơn gấp 100 vạn lần so với mười ngày này."
Tần Hiên ung dung đứng dậy, "Tự ngươi quyết định."
Tần Hiên chắp tay rời đi, không để ý đến Quân Vô Song, từ đó về sau mấy ngày, trong đại trận lại thêm một người, sắc mặt tái nhợt, dễ dàng từ bỏ đau đớn, nhưng lại chưa từng rời khỏi trận.
Trong mấy ngày này, Tần Hiên ngược lại cũng không phải luôn luôn tu luyện.
Ngưng tụ Kim Đan, không phải chuyện một sớm một chiều, quan trọng nhất là, bây giờ Long Trì Linh Mạch đã không đủ cung cấp cho hắn tu luyện, cực kỳ ít ỏi.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hiên thỉnh thoảng lại xem xét linh dược trong dược viên, lấy linh dịch tưới tắm, nuôi dưỡng. Thỉnh thoảng lấy ra Thần Mộc Huyền Đỉnh, nấu luyện Ứng Long Nghịch Cốt, đáng tiếc, mấy ngày nấu luyện, Ứng Long Nghịch Cốt thậm chí ngay cả một tầng đều chưa từng luyện hóa, đến cả Thần Mộc Huyền Đỉnh đều bị lửa xanh thiêu đốt đỏ bừng.
Thỉnh thoảng, Tần Hiên sẽ cùng Tần Linh trò chuyện, giảng giải những huyền ảo trong kinh văn, xen lẫn mấy phần chuyện lý thú trong tu chân giới.
Thỉnh thoảng, Tần Hiên sẽ lấy ngón tay làm kiếm, cùng Mạc Thanh Liên luận bàn, giải đáp thắc mắc cho nàng.
Thỉnh thoảng, Tần Hiên còn đứng trong biệt thự Càn tự, xem TV, lên mạng, thậm chí có lúc còn chơi một ván game.
Đường đời còn dài, trộm chút nhàn rỗi trong kiếp phù du.
Ngoài Tần Hiên nhàn nhã như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tần Linh.
Đối với con đường tu luyện, Tần Linh không giống Tần Yên Nhi và Mạc Thanh Liên, nàng càng thêm thẳng thắn, muốn tu luyện thì tu luyện, không muốn tu luyện thì cùng mẹ con Hùng Vương vui đùa, thỉnh thoảng còn lôi kéo Tần Yên Nhi xuống phố.
Tần Hiên cũng chưa từng đốc thúc, thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ vui đùa của Tần Linh, dường như cũng không nhịn được cười một tiếng.
...
Bên ngoài biệt thự Càn tự, Tần Linh bĩu môi.
Lúc mới đầu, nàng đích xác rất hứng thú, nhìn kỳ cảnh trong đại trận trên đỉnh Long Trì Sơn. Chỉ tiếc, sau mấy ngày vui đùa, nàng liền cảm thấy có chút nhàm chán.
Dù sao nàng vẫn còn tính tình trẻ con, cả thèm chóng chán.
Bất quá vừa rồi, Tần Linh còn muốn lôi kéo Mạc Thanh Liên cùng Tần Yên Nhi đi dạo phố, nhưng lại bị hai người cự tuyệt.
Bởi vậy, Tần Linh rất không vui, nàng ngồi trên xích đu trước biệt thự, có chút buồn bực.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tần Linh dừng lại, ánh mắt nàng rơi vào thân ảnh đang tản bộ cách đó không xa.
Đây là một người phụ nữ, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, trong tay dắt một con chó Ngao Tây Tạng cao chừng một thước.
Nàng dường như đang dắt chó đi dạo, chó Ngao Tây Tạng rất hung dữ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, sau khi nhìn thấy Tần Linh, nhìn chằm chằm vài lần rồi không để ý nữa.
Nhưng Tần Linh lại sáng mắt lên, nàng chưa từng nhìn thấy chó Ngao Tây Tạng, hơn nữa con chó này rất uy vũ.
Người phụ nữ cũng nhìn thấy Tần Linh, không khỏi ngẩn ra.
"Tiểu muội muội, chỉ có một mình cháu ở nhà sao?" Người phụ nữ nở nụ cười hỏi, ánh mắt rơi vào trong biệt thự Càn tự.
Chủ nhân biệt thự Càn tự ở trong toàn bộ khu biệt thự Long Trì Sơn này có vẻ rất thần bí, toàn bộ khu biệt thự Long Trì lớn như vậy, đại đa số ở đây đều là quan to hiển quý, gần như đều quen biết nhau, chỉ có chủ nhân biệt thự Càn tự này, toàn bộ khu biệt thự, dường như không có một người nào quen biết.
Nhưng có một vài người biết rõ, chủ nhân nơi này là một vị mỹ nữ.
Người phụ nữ có chút thất vọng, âm thầm cười lạnh, nếu Mạc Thanh Liên ở đây, tất nhiên sẽ biết rõ người phụ nữ này là ai.
Lúc trước khi Tần Hiên trở về, chính người phụ nữ này đã mắng một tiếng hồ ly tinh, sau đó bị Tần Hiên dọa sợ phải bỏ chạy.
"Dĩ nhiên không phải!" Tần Linh tâm tư đơn thuần, không nghi ngờ gì, "Tần Hiên ca ca, Thanh Liên tỷ tỷ, Yên Nhi tỷ tỷ, còn có Vô Song tỷ tỷ đều ở."
Lần này, đến phiên người phụ nữ kinh ngạc.
Đều ở?
Ánh mắt nàng rơi vào trong biệt thự, không khỏi có chút nghi hoặc.
Mấy ngày nay, nàng gần như ngày nào cũng đến, hơn nữa còn dắt theo con chó Ngao Tây Tạng thuần chủng mà chồng mình tốn mấy trăm vạn mua. Chỉ tiếc, nàng chưa từng nhìn thấy người ra vào biệt thự này.
Tâm tư của người phụ nữ cũng rất đơn giản, không phức tạp, trước đó ghen ghét Mạc Thanh Liên, cùng với việc bị Tần Hiên dọa sợ, nàng tự nhiên đối với chủ nhân biệt thự Càn tự này có chút oán hận.
Về phần mang theo chó Ngao Tây Tạng đến, chẳng qua là muốn thị uy một chút, dù sao con chó Ngao Tây Tạng này, ba đến năm tráng hán đều sẽ cảm thấy sợ hãi. Người phụ nữ còn có chút ác độc, ví dụ như không cẩn thận để con chó Ngao Tây Tạng này xé nát mặt của ả hồ ly tinh kia... Chỉ là người phụ nữ rất rõ ràng, đây là chuyện không thể, nàng còn chưa ngu đến mức gây tổn thương đến người khác, mặc dù trong nhà nàng cũng coi như không phú thì quý.
"A di, đây là cún của dì sao?" Tần Linh rất nhanh đã chú ý đến con chó Ngao Tây Tạng kia, tò mò hỏi.
(A di = Dì (cô) : Cách người Trung Quốc gọi những người phụ nữ lớn tuổi)
A di?
Mặt người phụ nữ không khỏi có chút đen lại, nụ cười cũng cứng đờ.
"Phải!" Nàng cắn răng nghiến lợi phun ra một chữ, nàng hiện tại cảm thấy, cô nương trước mặt mình, với vẻ ngoài đơn thuần này dường như cũng không phải người tốt.
♛♛♛Cầu Vote 9-10 ở mỗi cuối chương!!!♛♛♛ ♛♛ Converter : ♛√ɨ☣√υ♛ ~ TruyenCV ~ ♛♛ ♛ Xin Cảm Ơn
Bạn cần đăng nhập để bình luận