Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 418: Trưởng thành (cầu nguyệt phiếu)

Chương 418: Trưởng thành (Cầu nguyệt phiếu)
"Trời ơi!"
Không ít nhân viên nhìn qua một màn này, phát ra tiếng hô khẽ.
Người thanh niên kia, chính là thái tử gia của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta? Con trai của Trầm đổng?
Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hiên, bao gồm cả Bao Hiểu Thước, người có quan hệ thân mật với Trầm Tâm Tú.
Cô nhân viên quầy tiếp tân trước đó tiếp đãi Tần Hiên sắc mặt có chút trắng bệch, nàng không thể ngờ, thanh niên kia lại là con trai của Trầm đổng.
Nàng chỉ có thể cầu nguyện bản thân không đắc tội vị thái tử này, nếu không, ngày mai nàng sẽ phải cuốn gói ra đi.
"Thằng nhóc thối, đang hỏi ngươi đó, đến đây từ lúc nào?" Trầm Tâm Tú cũng bớt phóng túng đi một chút nỗi nhớ nhung, dù sao đây là trong công ty, ảnh hưởng không tốt.
"Vừa nghỉ, liền đến!" Tần Hiên mỉm cười.
"Vậy mà không biết gọi điện thoại?" Trầm Tâm Tú trừng mắt liếc, có chút suy tư một chút, sau đó nói: "Trưa nay ta mời ngươi ăn cơm."
Tần Hiên gật đầu, "Được!"
Lúc này, Bao Hiểu Thước thận trọng đi tới, nhỏ giọng nói: "Trầm đổng, Tần Trường Thanh!"
Nàng đang nhắc nhở, dù sao, đây chính là cổ đông lớn thứ hai của Cẩm Tú.
Trầm Tâm Tú lúc này mới phản ứng được, vừa rồi nàng nhất thời kích động, thế mà quên mất.
Nàng quay đầu nhìn về quầy tiếp tân, "Tần Trường Thanh ở đây?"
Quầy tiếp tân sững sờ, dường như có chút khó tin nhìn hai mẹ con này một chút, sau đó thận trọng chỉ chỉ Tần Hiên.
"Hắn?"
Trầm Tâm Tú sửng sốt, quay đầu nhìn Tần Hiên.
Tần Hiên vẫn như cũ mỉm cười, ôn tồn lễ độ, nhìn mẹ mình.
Ba!
Trầm Tâm Tú trực tiếp vung một cái cốc đầu, cười mắng: "Thằng nhóc thối, ngươi tới thì tới, báo cái tên Tần Trường Thanh làm gì!"
"Đây chính là Tần thúc thúc của ngươi, cổ đông lớn thứ hai của Cẩm Tú, không cho phép hồ nháo!"
Lần này, đến phiên Tần Hiên biểu lộ cứng đờ.
Hắn không thể ngờ, lại là loại phản ứng này, trong lòng nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Tần thúc thúc?
Tần Hiên khóe miệng có chút co quắp, Trầm Tâm Tú lại không thèm để ý, chỉ cho là Tần Hiên đang đùa nghịch.
Tần Hiên là con của nàng, nàng làm sao có thể không biết, mỗi tháng tiền sinh hoạt cũng là nàng cho, đừng nói là 700 triệu, chính là bảy ngàn đồng, thằng nhóc này cũng không lấy ra được?
Tần Hiên cười một tiếng, cũng không nói gì.
Trầm Tâm Tú quay đầu, "Buổi trưa hôm nay ta cùng con trai ăn cơm, mọi việc trước hết để xuống, buổi tối ta sẽ xử lý!"
Bao Hiểu Thước liền vội vàng gật đầu, tò mò nhìn thoáng qua Tần Hiên.
Sau đó, Tần Hiên cùng Trầm Tâm Tú đi tới bãi đỗ xe của tập đoàn Cẩm Tú, ngồi lên một chiếc Audi A4.
Chiếc xe này có chút cũ kỹ, căn bản không thể nhìn ra chủ nhân của nó là một vị chủ tịch có gia sản hơn một tỉ.
Bất quá Trầm Tâm Tú vẫn luôn không quá để ý, xe mà thôi, công cụ thay đi bộ, nàng ngược lại cũng không quan tâm.
"Ngươi hẳn là lần đầu tiên đến Giang Nam?" Trầm Tâm Tú lái xe, cười hỏi.
"Khi còn bé tới qua mấy lần!" Tần Hiên trả lời, khiến cho Trầm Tâm Tú bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta vậy mà lại quên mất!"
"Thế nào, phong cảnh Giang Nam không tệ chứ?" Trầm Tâm Tú lái xe, bỗng nhiên, nàng xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn qua Tần Hiên một chút, "Cô bé Mạc gia kia đâu? Không cùng ngươi tới?"
Tần Hiên khẽ giật mình, "Không có!"
"Ta nói ngươi, ngươi cũng đừng phụ lòng người ta!" Trầm Tâm Tú giáo huấn: "Bằng không, đừng nói Thanh Liên không buông tha ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"
Tần Hiên không khỏi nhất thời im lặng, bật cười nói: "Mẹ, ta mới là con của mẹ?"
"Con trai thì sao? Hử?" Trầm Tâm Tú nhìn qua bộ dáng Tần Hiên, không khỏi cười ra tiếng.
. . .
Tĩnh sông, một nhà hàng năm sao rất có đặc sắc của địa phương, đương nhiên, không phải cơm Tây, mà là hương vị đặc biệt của Giang Nam.
Tần Hiên cùng Trầm Tâm Tú vừa ăn vừa nói chuyện, bàn luận việc nhà, trong bất tri bất giác, thế mà đã qua hơn một giờ.
"Mẹ, cha ta còn đang bận bịu?" Tần Hiên lau khóe miệng, hỏi.
"Hắn? Hắn không thể so với ta, công việc còn nhiều hơn ta." Trầm Tâm Tú lắc đầu, "Một tuần có thể về nhà một lần đã rất tốt, bất quá ta nói Tiểu Hiên, ngươi cũng đừng trách cha ngươi, cha ngươi áp lực rất lớn."
Đây là lời tâm sự giữa mẹ và con, Trầm Tâm Tú nhìn qua Tần Hiên, cảm khái đứa bé từng nằm trong tã lót kia trong bất tri bất giác đã trưởng thành, càng ngày càng giống một người đàn ông.
"Con biết!" Tần Hiên gật đầu, nhẹ nhàng thở dài.
Hắn biết rõ nỗi khổ trong lòng phụ thân, nhìn qua các huynh đệ còn lại trong Tần gia, không phải ở trung tâm quyền lực, chính là nắm giữ tập đoàn buôn bán mấy chục tỉ, nhìn lại hắn, ở Giang Nam, đánh xuống thế lực ngầm khắp các thành phố, phát triển giải trí, những thứ mà trong mắt Tần gia là không làm việc đàng hoàng.
"Ngươi hiểu được là tốt!" Trầm Tâm Tú tức giận liếc nhìn Tần Hiên, nàng uống một chút rượu đỏ, sắc mặt đỏ lên, "Ta biết, ba năm nay ngươi ở Tịnh Thủy rất uất ức, ta và cha ngươi quan tâm không đủ đến ngươi. . ."
Tần Hiên từng câu lắng nghe, nghe mẫu thân mình nói những điều chưa từng nói.
Lần trước sinh nhật hắn, có lẽ bởi vì cha có mặt, Trầm Tâm Tú không mở miệng, nhưng lần này, chỉ có hai mẹ con bọn họ, Trầm Tâm Tú vẫn không khỏi nói thêm vài câu.
Khi hai người ra khỏi nhà hàng, Tần Hiên nhận chìa khóa, cười nói: "Mẹ, xe con lái, con không uống rượu!"
Trầm Tâm Tú nhìn thoáng qua Tần Hiên, "Lái được chứ?"
Tần Hiên cười, ra vẻ đắc ý, "Lão tài xế!"
"Vậy thì giao cho ngươi!" Trầm Tâm Tú tức giận trừng mắt liếc Tần Hiên, "Lão tài xế? Đừng tưởng ta không theo kịp trào lưu, ngươi bớt giỡn đi!"
Tần Hiên không khỏi ngạc nhiên, nghẹn ngào cười.
Ngồi lên xe, Tần Hiên nhìn qua sắc mặt đỏ lên của Trầm Tâm Tú, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Loại cảm giác này, hắn đã lâu không có.
Hắn có lẽ là vạn năm Thanh Đế, nhưng ở thế gian này, chỉ có nữ nhân này, vĩnh viễn xem hắn là hài tử.
Hắn nhớ tới kiếp trước hoàn khố, gây ra rất nhiều phiền phức, cũng là Trầm Tâm Tú một mình mắng, lại không sợ người khác làm phiền vì hắn xử lý.
Hắn nhớ tới kiếp trước tình cảm tổn thương, là Trầm Tâm Tú một mình thức trắng đêm cùng hắn nói chuyện, ngày hôm sau vẫn quản lý Cẩm Tú mà không hề nghỉ ngơi.
Tần Hiên nhìn qua kính chiếu hậu, tấm kia đã không còn trẻ nữa dung nhan, nhớ tới quá nhiều.
"Thằng nhóc thối, còn không mau lái xe!" Trầm Tâm Tú gặp Tần Hiên thất thần, không khỏi cảnh giác nói: "Ngươi không phải là không biết lái xe?"
Tần Hiên cười một tiếng, "Làm sao có thể?"
Hắn định lái xe, Trầm Tâm Tú lại trực tiếp cho hắn một cái cốc đầu, trách cứ: "Dây an toàn!"
Tần Hiên không khỏi bật cười, đợi đến khi cài xong dây an toàn, hắn lúc này mới chậm rãi lái xe.
Trên đường đi, hắn lái rất chậm, rất ổn.
Trầm Tâm Tú dư quang nhìn qua bộ dáng Tần Hiên, khóe miệng tựa hồ nở nụ cười.
Hiên nhi đúng là đã lớn rồi!
Bộ dáng này, thật giống Văn Đức!
Nàng nhìn qua kính chiếu hậu, cẩn thận quan sát Tần Hiên ở mọi nơi, tựa hồ muốn bù đắp lại sự trưởng thành mà ba năm qua nàng chưa từng thấy.
Trầm Tâm Tú còn nhớ rõ, khi còn bé Tần Hiên rất quật cường, mạnh mẽ, ba năm học trung học, không hề gọi điện thoại, thằng nhóc thối này, thật đúng là giống ba hắn, cùng một tính xấu.
"Đến rồi!"
Trầm Tâm Tú cảm thấy mình dường như còn chưa nhìn đủ, thanh âm Tần Hiên chợt vang lên.
Nàng nhìn qua căn nhà quen thuộc, không khỏi bật cười, "Khó được ngươi còn nhớ rõ đường!"
"Đương nhiên!" Tần Hiên cười, hắn xuống xe, đưa Trầm Tâm Tú vào phòng.
"Buổi chiều đừng đi, nghỉ ngơi thật tốt!" Tần Hiên đắp chăn cho mẫu thân, ngữ khí nhu hòa.
"Được!" Trầm Tâm Tú không cự tuyệt.
Tần Hiên nhẹ nhàng thở dài, nhìn qua dung nhan đã từng khiến hắn vạn cổ năm tháng hồn khiên mộng nhiễu, nhất thời dường như có chút si mê.
"Thằng nhóc thối, đừng nhìn!" Trầm Tâm Tú bị nhìn có chút hốt hoảng, mắng Tần Hiên tỉnh lại.
Tần Hiên lúc này mới chợt hiểu, đi ra cửa phòng, bỗng nhiên, thanh âm Trầm Tâm Tú truyền đến, "Chìa khóa xe cầm đi, ngươi cũng nên có một chiếc xe!"
Tần Hiên khẽ giật mình, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hắn ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
"Thằng nhóc thối, dường như đúng là đã lớn rồi!" Trong phòng, Trầm Tâm Tú thấp giọng thì thào.
Ngoài cửa, Tần Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh lam như được gột rửa.
Ở kiếp trước, là người đã từng che gió che mưa cho ta.
Lần này, hãy để ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận