Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay
Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay - Chương 80: Mua bệnh trĩ cao nha (length: 7967)
Trên đường về, Lục Hàn Niên giải thích: "Phi ca nói đùa, ngươi đừng để ý."
"Ta biết, ngươi yên tâm đi."
Giang Tiểu Noãn buột miệng đáp, biết ngay đại lão sẽ nói như vậy, nàng tự biết mình, đại lão và Cố mỹ nhân chân ái vô địch, thân mật khăng khít, đến cái kim cũng không châm vào được, nàng đương nhiên sẽ không tự rước lấy nhục.
Kiếp trước Lục Hàn Niên vì Cố Cảnh Xuyên thủ thân như ngọc, cả đời không có tìm thêm ai!
Lục Hàn Niên hơi nhíu mày, trong lòng cảm giác cổ quái kia lại xuất hiện, cô nương này giống như sợ bị dính líu tới hắn, ghét bỏ hắn đến vậy sao?
Nhưng những ngày nay hắn lại cảm thấy Giang Tiểu Noãn không giống như là ghét bỏ hắn, tựa như là đang kiêng kỵ cái gì, thật không hiểu nổi tâm tư của nữ nhân, khó trách sách nói lòng của nữ nhân như kim đáy biển, nói quá chuẩn xác.
Lục Hàn Niên không nói nữa, không khí lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đạp xe, chỉ là đường ngoại ô gập ghềnh, thỉnh thoảng lại xóc nảy lên, Giang Tiểu Noãn vốn vịn ghế sau, nhưng xóc quá dữ, nàng một tay phải xách máy ghi âm, chỉ còn một tay đỡ, căn bản không trụ được, nhiều lần suýt ngã.
"A nha. . ."
Giang Tiểu Noãn đang định nói mình xuống đi bộ, phía trước lại gặp cái hố to, thân thể nghiêng về phía trước, nàng vô thức ôm lấy eo Lục Hàn Niên, ôm rồi liền không buông tay ra được.
Nàng vốn định xuống đi bộ, nhưng nhìn thấy trên đường giống như phân nát, toàn bùn nhão, lập tức ngậm miệng, ôm càng chặt hơn.
Nàng đang mang đôi giày vải trắng, vẫn là ôm đại lão đi thôi, chỉ cần nàng không nghĩ ngợi lung tung là được, không có gì ghê gớm.
"Chúng ta lúc tới không phải đi đường này." Giang Tiểu Noãn đánh giá xung quanh, đột nhiên phát hiện không đúng.
Lúc tới không có xóc như thế, cũng không có sửa đường, con đường này đang tu sửa, trên mặt đất toàn là bùn nhão.
"Đường này gần hơn, ta không ngờ đang sửa đường." Lục Hàn Niên có chút ảo não, sớm biết hắn đã đi đường cũ về.
Nhưng nhìn đến đôi bàn tay trắng nõn ôm chặt eo mình, hắn đột nhiên lại cảm thấy con đường này cũng không tệ.
Một đường xóc nảy chừng mười mấy phút, Giang Tiểu Noãn căn bản không dám buông tay, cho đến khi đường bằng phẳng, mới buông lỏng tay, đổi sang vịn ghế sau.
"Ngươi đêm nay muốn đi đối diện sao?" Giang Tiểu Noãn nhỏ giọng hỏi.
"Đi làm chút chuyện." Lục Hàn Niên không giấu diếm.
"Ngươi cẩn thận chút, ta nghe nói trên biển có cảnh sát tuần tra, nếu bị bắt được sẽ. . ."
Câu sau Giang Tiểu Noãn không dám nói, cảnh sát biển thật sự sẽ nổ súng, trước kia nàng ở mạn Bắc làm việc có mấy người đồng hương, bọn họ đều có người thân ở Hương Giang, không chịu nổi khổ ở mạn Bắc, liền hẹn nhau trốn khỏi đó, muốn từ Dương Thành lén qua.
Nhưng bọn họ không có tiền, chỉ có thể tự mình vượt qua, vận khí không tốt có thể gặp cá mập, còn có cảnh sát biển, bốn người đồng hương của Giang Tiểu Noãn vận khí rất kém.
Một người bị cảnh sát biển bắn chết, một người bị cá mập ăn thịt, còn có một người bị chuột rút chìm xuống biển, chỉ có một người bơi được đến bờ bên kia, những chuyện này đều là hắn sau khi ổn định ở Hương Giang, viết thư về kể lại.
Mặc dù biết Lục Hàn Niên chắc chắn không sao, kiếp trước hắn vẫn luôn sống rất tốt, nhưng Giang Tiểu Noãn vẫn có chút lo lắng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Lục Hàn Niên cảm nhận được sự lo lắng của nàng, trong lòng ấm áp, cười nói: "Phi ca làm việc rất chắc chắn, không sao đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
Giang Tiểu Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có chút do dự, có nên nói với Lục Hàn Niên về thân thế của hắn ngay bây giờ không?
Thôi, vẫn là chờ sau này quen thuộc hơn rồi nói, giờ nàng nói Lục Hàn Niên chưa chắc đã tin, dù sao hắn vẫn luôn coi Vạn Kim Quế là mẹ ruột.
"Ta ở Hương Giang có thể phải ở lại mấy ngày, nếu ngươi xong việc thì về hải thành trước đi." Lục Hàn Niên nói.
Hắn cũng không biết cụ thể là mấy ngày, có thể ba năm ngày, cũng có thể là mười ngày nửa tháng, nói trước với cô nương này cho rõ ràng.
"Ta ngày mai đi dạo phố một ngày, ngày mốt liền về."
Giang Tiểu Noãn muốn mua mấy bộ quần áo, vừa rồi trên đường thấy không ít cô nương mặc rất thời thượng, có nhiều kiểu dáng mà hải thành không có, nàng muốn mua mấy bộ để mặc.
Không khí lại tẻ ngắt, hai người cũng không biết nên nói gì, dứt khoát không nói, lúc này đã đến nội thành, trên đường xe cộ qua lại, Lục Hàn Niên dừng ở cửa hiệu thuốc.
"Mua cho Cảnh Xuyên ít thuốc."
Lục Hàn Niên giải thích, nhưng mặt lại nóng bừng, hắn kỳ thật không muốn để Giang Tiểu Noãn đi vào, nhưng bên ngoài rất nắng, không thể để người ta phơi nắng.
Giang Tiểu Noãn đã hoàn hồn, theo Lục Hàn Niên vào hiệu thuốc, trong tiệm có ba cái quạt trần quay vù vù, gió mát làm nàng tỉnh táo hơn nhiều.
Lục Hàn Niên liếc nhìn nàng, mặt có chút nhăn nhó, đi đến trước một người bán hàng lớn tuổi, nhỏ giọng nói: "Mua hai lọ thuốc trị bệnh trĩ."
Vừa vặn Giang Tiểu Noãn đi tới, nghe được ba chữ "thuốc trị bệnh trĩ", nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, trợn to mắt, là ý kia của nàng sao?
Hiện tại thảm rồi, sản phẩm loại đó cơ hồ không có, ngay cả dầu bôi trơn cũng mua không được, đoán chừng chỉ có thể dùng thuốc trị bệnh trĩ thay thế, khó trách Lục Hàn Niên nhăn nhó.
Mặt Lục Hàn Niên càng nóng lên, không biết Giang Tiểu Noãn có nghe thấy không, hắn kỳ thật không muốn mua loại thuốc này cho huynh đệ, nhưng Cố Cảnh Xuyên vì ngồi lâu, lại không thích vận động, bệnh trĩ rất nghiêm trọng.
Hết lần này tới lần khác loại thuốc trị bệnh trĩ này chỉ có ở Dương Thành mới mua được, các loại khác không có tác dụng, loại này bôi xong hiệu quả rất tốt, cho nên hắn mỗi lần tới Dương Thành, đều mua cho Cố Cảnh Xuyên hai lọ mang về.
Hắn là đàn ông mua loại thuốc này, để người khác nghe được mất mặt biết bao, nhưng Cố Cảnh Xuyên dù sao cũng là huynh đệ tốt của hắn, có khó xử cũng phải mua.
"Mua gì?"
Người bán hàng lớn tuổi tai không tốt lắm, lớn tiếng hỏi một câu, Lục Hàn Niên hối hận muốn chết vì tìm người bán hàng lãng tai này, chi bằng tìm người trẻ tuổi.
Đâm lao phải theo lao, Lục Hàn Niên đành lặp lại lần nữa, người bán hàng lớn tuổi lúc này mới nghe thấy, còn lớn tiếng hỏi: "Mua thuốc trị bệnh trĩ đúng không? Muốn mấy lọ?"
Lục Hàn Niên vội nhìn về phía Giang Tiểu Noãn, thấy nàng đang nhìn tủ thuốc khác, đoán chừng không nghe thấy người bán hàng nói, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ trả lời: "Hai lọ."
"Cho, hai lọ thuốc trị bệnh trĩ!"
Người bán hàng lớn tuổi động tác ngược lại rất nhanh nhẹn, không bao lâu cầm hai lọ thuốc trị bệnh trĩ tới, giọng nói còn rất lớn, sợ Lục Hàn Niên nghe không được.
Giang Tiểu Noãn quay đầu qua, làm bộ không nghe thấy, đoán chừng lúc này đại lão rất muốn lấy khăn lau miệng người bán hàng này, rõ ràng người ta muốn kín đáo một chút, người bán hàng này lại cứ muốn ồn ào.
Lục Hàn Niên nghiến răng nghiến lợi trả tiền, nhìn hai lọ thuốc trị bệnh trĩ trong tay, trong lòng càng thêm bực bội, rất muốn nện vào mặt Cố Cảnh Xuyên, cái đồ không có tiền đồ, trên người không có lấy một bộ phận nào tốt.
Giang Tiểu Noãn cố nén cười, ánh mắt lại luôn không tự chủ được liếc về phía hai lọ thuốc trị bệnh trĩ kia, khóe miệng ý cười càng rõ ràng, Lục Hàn Niên trong lòng càng giận, giải thích nói: "Đây là mua cho Cảnh Xuyên, hắn bị bệnh trĩ."
"Ta biết, ngươi yên tâm đi."
Giang Tiểu Noãn buột miệng đáp, biết ngay đại lão sẽ nói như vậy, nàng tự biết mình, đại lão và Cố mỹ nhân chân ái vô địch, thân mật khăng khít, đến cái kim cũng không châm vào được, nàng đương nhiên sẽ không tự rước lấy nhục.
Kiếp trước Lục Hàn Niên vì Cố Cảnh Xuyên thủ thân như ngọc, cả đời không có tìm thêm ai!
Lục Hàn Niên hơi nhíu mày, trong lòng cảm giác cổ quái kia lại xuất hiện, cô nương này giống như sợ bị dính líu tới hắn, ghét bỏ hắn đến vậy sao?
Nhưng những ngày nay hắn lại cảm thấy Giang Tiểu Noãn không giống như là ghét bỏ hắn, tựa như là đang kiêng kỵ cái gì, thật không hiểu nổi tâm tư của nữ nhân, khó trách sách nói lòng của nữ nhân như kim đáy biển, nói quá chuẩn xác.
Lục Hàn Niên không nói nữa, không khí lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đạp xe, chỉ là đường ngoại ô gập ghềnh, thỉnh thoảng lại xóc nảy lên, Giang Tiểu Noãn vốn vịn ghế sau, nhưng xóc quá dữ, nàng một tay phải xách máy ghi âm, chỉ còn một tay đỡ, căn bản không trụ được, nhiều lần suýt ngã.
"A nha. . ."
Giang Tiểu Noãn đang định nói mình xuống đi bộ, phía trước lại gặp cái hố to, thân thể nghiêng về phía trước, nàng vô thức ôm lấy eo Lục Hàn Niên, ôm rồi liền không buông tay ra được.
Nàng vốn định xuống đi bộ, nhưng nhìn thấy trên đường giống như phân nát, toàn bùn nhão, lập tức ngậm miệng, ôm càng chặt hơn.
Nàng đang mang đôi giày vải trắng, vẫn là ôm đại lão đi thôi, chỉ cần nàng không nghĩ ngợi lung tung là được, không có gì ghê gớm.
"Chúng ta lúc tới không phải đi đường này." Giang Tiểu Noãn đánh giá xung quanh, đột nhiên phát hiện không đúng.
Lúc tới không có xóc như thế, cũng không có sửa đường, con đường này đang tu sửa, trên mặt đất toàn là bùn nhão.
"Đường này gần hơn, ta không ngờ đang sửa đường." Lục Hàn Niên có chút ảo não, sớm biết hắn đã đi đường cũ về.
Nhưng nhìn đến đôi bàn tay trắng nõn ôm chặt eo mình, hắn đột nhiên lại cảm thấy con đường này cũng không tệ.
Một đường xóc nảy chừng mười mấy phút, Giang Tiểu Noãn căn bản không dám buông tay, cho đến khi đường bằng phẳng, mới buông lỏng tay, đổi sang vịn ghế sau.
"Ngươi đêm nay muốn đi đối diện sao?" Giang Tiểu Noãn nhỏ giọng hỏi.
"Đi làm chút chuyện." Lục Hàn Niên không giấu diếm.
"Ngươi cẩn thận chút, ta nghe nói trên biển có cảnh sát tuần tra, nếu bị bắt được sẽ. . ."
Câu sau Giang Tiểu Noãn không dám nói, cảnh sát biển thật sự sẽ nổ súng, trước kia nàng ở mạn Bắc làm việc có mấy người đồng hương, bọn họ đều có người thân ở Hương Giang, không chịu nổi khổ ở mạn Bắc, liền hẹn nhau trốn khỏi đó, muốn từ Dương Thành lén qua.
Nhưng bọn họ không có tiền, chỉ có thể tự mình vượt qua, vận khí không tốt có thể gặp cá mập, còn có cảnh sát biển, bốn người đồng hương của Giang Tiểu Noãn vận khí rất kém.
Một người bị cảnh sát biển bắn chết, một người bị cá mập ăn thịt, còn có một người bị chuột rút chìm xuống biển, chỉ có một người bơi được đến bờ bên kia, những chuyện này đều là hắn sau khi ổn định ở Hương Giang, viết thư về kể lại.
Mặc dù biết Lục Hàn Niên chắc chắn không sao, kiếp trước hắn vẫn luôn sống rất tốt, nhưng Giang Tiểu Noãn vẫn có chút lo lắng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Lục Hàn Niên cảm nhận được sự lo lắng của nàng, trong lòng ấm áp, cười nói: "Phi ca làm việc rất chắc chắn, không sao đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
Giang Tiểu Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có chút do dự, có nên nói với Lục Hàn Niên về thân thế của hắn ngay bây giờ không?
Thôi, vẫn là chờ sau này quen thuộc hơn rồi nói, giờ nàng nói Lục Hàn Niên chưa chắc đã tin, dù sao hắn vẫn luôn coi Vạn Kim Quế là mẹ ruột.
"Ta ở Hương Giang có thể phải ở lại mấy ngày, nếu ngươi xong việc thì về hải thành trước đi." Lục Hàn Niên nói.
Hắn cũng không biết cụ thể là mấy ngày, có thể ba năm ngày, cũng có thể là mười ngày nửa tháng, nói trước với cô nương này cho rõ ràng.
"Ta ngày mai đi dạo phố một ngày, ngày mốt liền về."
Giang Tiểu Noãn muốn mua mấy bộ quần áo, vừa rồi trên đường thấy không ít cô nương mặc rất thời thượng, có nhiều kiểu dáng mà hải thành không có, nàng muốn mua mấy bộ để mặc.
Không khí lại tẻ ngắt, hai người cũng không biết nên nói gì, dứt khoát không nói, lúc này đã đến nội thành, trên đường xe cộ qua lại, Lục Hàn Niên dừng ở cửa hiệu thuốc.
"Mua cho Cảnh Xuyên ít thuốc."
Lục Hàn Niên giải thích, nhưng mặt lại nóng bừng, hắn kỳ thật không muốn để Giang Tiểu Noãn đi vào, nhưng bên ngoài rất nắng, không thể để người ta phơi nắng.
Giang Tiểu Noãn đã hoàn hồn, theo Lục Hàn Niên vào hiệu thuốc, trong tiệm có ba cái quạt trần quay vù vù, gió mát làm nàng tỉnh táo hơn nhiều.
Lục Hàn Niên liếc nhìn nàng, mặt có chút nhăn nhó, đi đến trước một người bán hàng lớn tuổi, nhỏ giọng nói: "Mua hai lọ thuốc trị bệnh trĩ."
Vừa vặn Giang Tiểu Noãn đi tới, nghe được ba chữ "thuốc trị bệnh trĩ", nàng không khỏi ngây ngẩn cả người, trợn to mắt, là ý kia của nàng sao?
Hiện tại thảm rồi, sản phẩm loại đó cơ hồ không có, ngay cả dầu bôi trơn cũng mua không được, đoán chừng chỉ có thể dùng thuốc trị bệnh trĩ thay thế, khó trách Lục Hàn Niên nhăn nhó.
Mặt Lục Hàn Niên càng nóng lên, không biết Giang Tiểu Noãn có nghe thấy không, hắn kỳ thật không muốn mua loại thuốc này cho huynh đệ, nhưng Cố Cảnh Xuyên vì ngồi lâu, lại không thích vận động, bệnh trĩ rất nghiêm trọng.
Hết lần này tới lần khác loại thuốc trị bệnh trĩ này chỉ có ở Dương Thành mới mua được, các loại khác không có tác dụng, loại này bôi xong hiệu quả rất tốt, cho nên hắn mỗi lần tới Dương Thành, đều mua cho Cố Cảnh Xuyên hai lọ mang về.
Hắn là đàn ông mua loại thuốc này, để người khác nghe được mất mặt biết bao, nhưng Cố Cảnh Xuyên dù sao cũng là huynh đệ tốt của hắn, có khó xử cũng phải mua.
"Mua gì?"
Người bán hàng lớn tuổi tai không tốt lắm, lớn tiếng hỏi một câu, Lục Hàn Niên hối hận muốn chết vì tìm người bán hàng lãng tai này, chi bằng tìm người trẻ tuổi.
Đâm lao phải theo lao, Lục Hàn Niên đành lặp lại lần nữa, người bán hàng lớn tuổi lúc này mới nghe thấy, còn lớn tiếng hỏi: "Mua thuốc trị bệnh trĩ đúng không? Muốn mấy lọ?"
Lục Hàn Niên vội nhìn về phía Giang Tiểu Noãn, thấy nàng đang nhìn tủ thuốc khác, đoán chừng không nghe thấy người bán hàng nói, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ trả lời: "Hai lọ."
"Cho, hai lọ thuốc trị bệnh trĩ!"
Người bán hàng lớn tuổi động tác ngược lại rất nhanh nhẹn, không bao lâu cầm hai lọ thuốc trị bệnh trĩ tới, giọng nói còn rất lớn, sợ Lục Hàn Niên nghe không được.
Giang Tiểu Noãn quay đầu qua, làm bộ không nghe thấy, đoán chừng lúc này đại lão rất muốn lấy khăn lau miệng người bán hàng này, rõ ràng người ta muốn kín đáo một chút, người bán hàng này lại cứ muốn ồn ào.
Lục Hàn Niên nghiến răng nghiến lợi trả tiền, nhìn hai lọ thuốc trị bệnh trĩ trong tay, trong lòng càng thêm bực bội, rất muốn nện vào mặt Cố Cảnh Xuyên, cái đồ không có tiền đồ, trên người không có lấy một bộ phận nào tốt.
Giang Tiểu Noãn cố nén cười, ánh mắt lại luôn không tự chủ được liếc về phía hai lọ thuốc trị bệnh trĩ kia, khóe miệng ý cười càng rõ ràng, Lục Hàn Niên trong lòng càng giận, giải thích nói: "Đây là mua cho Cảnh Xuyên, hắn bị bệnh trĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận