Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay
Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay - Chương 121: Nhất định phải quang minh chính đại địa yêu đương (length: 7481)
"Hai người các ngươi lúc nào thì chính thức thành đôi vậy? Hôm trước ăn cơm cùng nhau cũng không nhìn ra được gì a." Cố Cảnh Xuyên trăm mối vẫn không có cách giải, hắn rất khẳng định hai ngày trước ăn cơm tuyệt đối không có câu đáp dẫn đến thành đôi, bởi vì hắn không có loại cảm giác dư thừa đó.
Còn kém hai ngày mà thôi, hai người này liền thành đôi rồi?
Lục Hàn Niên đắc ý hừ một tiếng, không muốn cùng huynh đệ chia sẻ chuyện tình cảm, sợ nói ra sẽ kích thích tên lưu manh này.
Cố Cảnh Xuyên trong lòng bồn chồn lo lắng, ngay tại dưới mí mắt hắn mà hai người họ câu được nhau, hắn cái này bà mối thật thất bại, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả.
"Lão Lục, hôn môi cảm giác thế nào?" Cố Cảnh Xuyên thần thần bí bí hỏi, thân là trai tân 23 năm, hắn thật sự rất muốn biết hôn người khác phái là tư vị gì.
Đây là một câu hỏi thăm dò rất nghiêm túc, xuất phát từ tinh thần của một nhà nghiên cứu khoa học.
Lục Hàn Niên biểu lộ càng đắc ý, một loại cảm giác ưu việt nồng đậm khiến hắn càng khinh bỉ huynh đệ, ngay cả vợ cũng không tìm được, đúng là kẻ thất bại.
"Dù sao cũng ngon hơn ăn thịt, nói với ngươi cũng không hiểu, muốn biết thì tự mình tìm vợ đi rồi sẽ biết."
"Hai người ai chủ động vậy? Dự định khi nào đăng ký kết hôn? Nhận giấy chứng nhận rồi thì có thể sinh em bé chứ, ta nói trước nhé, ta sẽ là cha nuôi..."
Trên đường đi Cố Cảnh Xuyên lải nhải không ngừng, Lục Hàn Niên một câu cũng không đáp lại, nhưng trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh búp bê trắng trắng mập mập, không khỏi nhíu mày.
Hắn một chút cũng không muốn sinh con, phiền chết đi được, hắn chỉ muốn sống một thế giới hai người với vợ mình.
Giang Tiểu Noãn uống cạn một chai Cocacola, thấy trong chai rượu còn thừa lại gần nửa chai, trong chậu còn có hai con cua nhỏ, liền nhịn không được gắp cua, nốt chỗ rượu còn lại.
"Ợ..."
Ung dung ợ một cái, Giang Tiểu Noãn thỏa mãn vỗ vỗ bụng, sướng quá.
Tuy nhiên, rượu mạnh sau khi uống xong mới bắt đầu ngấm, Giang Tiểu Noãn đầu óc choáng váng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, đi đường cứ như đang bay, mọi thứ trước mắt xoay chuyển khiến cô nàng càng chóng mặt.
Vốn định về nhà mình, nhưng Giang Tiểu Noãn lại trời xui đất khiến đi lên lầu, lần theo mùi hương quen thuộc, cô đến phòng Lục Hàn Niên, căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, chăn được gấp vuông vức như khối đậu phụ khô, những vật dụng khác cũng rất ngăn nắp.
Cả phòng đều tràn ngập mùi hương của Lục Hàn Niên, Giang Tiểu Noãn hít một hơi thật sâu, đúng là mùi hương này, khiến cô đặc biệt an tâm.
Lục Hàn Niên an bài xong cho Cố Cảnh Xuyên, vội vàng chạy về, dưới lầu không thấy Giang Tiểu Noãn đâu, tim bỗng thắt lại, chạy sang nhà đối diện cũng trống không, trong phòng không có ai, tim hắn như nhảy lên tận cổ họng.
Nhưng ngay lập tức lại hạ xuống.
Trên lầu truyền đến tiếng lẩm bẩm như heo con, Lục Hàn Niên lên lầu, trên giường mình thấy Giang Tiểu Noãn nằm ngủ say sưa, tay chân dang rộng, còn ngáy khò khò nho nhỏ, không khỏi bật cười.
Cả hai người đều khiến người ta lo lắng.
Giang Tiểu Noãn lầm bầm một câu, trở mình, suýt chút nữa lăn xuống giường, Lục Hàn Niên vội vàng kéo cô vào, tay bị ôm chặt lấy, Giang Tiểu Noãn cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức ôm chặt, mặt còn cọ xát vài cái.
Lục Hàn Niên tim lại thắt chặt, cổ họng khô khốc, nghiến răng rút tay ra, đắp chăn cho Giang Tiểu Noãn, chạy xuống lầu như trốn chạy.
Trước khi đăng ký kết hôn tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Đêm đó, một người ngủ trên lầu, một người ngủ dưới lầu, một người ngủ say như heo, một người thì trằn trọc không yên.
Đêm thứ hai yêu đương, cứ thế trôi qua.
Giang Tiểu Noãn ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy trời đã sáng, dưới lầu truyền đến mùi trứng rán thơm phức, cô mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhận ra đây không phải phòng mình.
Mặt không khỏi đỏ lên, lại kiểm tra quần áo, mới thở phào nhẹ nhõm, chắc là không có chuyện gì xảy ra.
Cô rất muốn cùng Lục Hàn Niên xảy ra chuyện gì đó, nhưng không muốn trong tình trạng say xỉn, quá mất lãng mạn, lần đầu tiên dù sao cũng phải có chút kỷ niệm chứ.
Giang Tiểu Noãn chỉnh trang quần áo, trên người toàn mùi rượu, định về tắm nước lạnh, xuống lầu vừa lúc chạm mặt Lục Hàn Niên từ phòng bếp đi ra, anh đã nấu mì xong.
"Tôi... tôi đi rửa mặt trước."
Giang Tiểu Noãn đỏ mặt, có chút không tự nhiên, hiện tại bộ dạng cô chắc chắn rất khó coi, không đợi Lục Hàn Niên trả lời, cô liền chạy nhanh ra ngoài, chạy đến cửa lại dừng lại, như ăn trộm thò đầu ra quan sát một chút, rồi mới đi ra.
Lục Hàn Niên khẽ nhíu mày, anh biết Giang Tiểu Noãn đang lo lắng điều gì, nhưng anh không muốn như vậy.
Họ yêu đương quang minh chính đại, không có gì phải giấu giếm.
Giang Tiểu Noãn nhanh chóng tắm nước lạnh, người còn ướt sũng liền trở về, Lục Hàn Niên đưa cho cô một cốc nước mật ong, cô cũng tiện tay nhận lấy, mặc dù mới yêu nhau hai ngày, nhưng cách họ ở chung lại có chút giống vợ chồng.
"Lát nữa đi chợ cùng anh nhé."
Uống xong nước mật ong, Giang Tiểu Noãn nghe thấy Lục Hàn Niên nói, cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu, hôm nay cô không ra ngoài, vừa hay có thời gian.
Ăn mì xong, Giang Tiểu Noãn chủ động đi rửa bát, nhưng Lục Hàn Niên không cho cô rửa, anh nhanh chóng rửa sạch sẽ.
"Đi thôi."
Lục Hàn Niên xách giỏ, đi trước, lại không mang chìa khóa xe.
"Không lái xe sao?" Giang Tiểu Noãn thuận miệng hỏi.
"Ăn cơm xong đi bộ cho tiêu."
Lục Hàn Niên ánh mắt lóe lên tia tinh ranh, hai người một trước một sau đi, lúc này là khoảng tám giờ sáng, giờ cao điểm buổi sáng, người đi làm, người đi học, còn có các bà các cô đi chợ, khiến con ngõ nhỏ vốn không lớn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hai người vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt, Lục Hàn Niên chuyển đến sống đã hơn nửa năm, mặc dù ít khi ở nhà, nhưng vết sẹo trên mặt anh, cộng thêm việc lái xe hơi, khiến anh trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của những người hàng xóm, ai ai cũng biết anh.
Giang Tiểu Noãn ở đây tuy mới chỉ một tháng, nhưng là một cô gái trẻ đẹp, cũng đồng dạng được người khác chú ý, nhận được không ít sự quan tâm.
Hiện tại hai người này đi cùng nhau, lại còn xách giỏ, lập tức gây sự chú ý, các bà các cô càng vận dụng trí óc như Holmes, suy đoán mối quan hệ của hai người.
"Tiểu Lục đi chợ à?" Có người chào hỏi.
"Ừ."
Lục Hàn Niên gật đầu, còn hiếm khi mỉm cười, khiến người hỏi mạnh dạn hơn rất nhiều, liếc nhìn Giang Tiểu Noãn, lấy hết can đảm hỏi: "Tiểu Lục, cô gái này là bạn gái cậu à?"
"Ừ, bạn gái tôi."
Lục Hàn Niên nói to, cả ngõ đều có thể nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn lại, ánh mắt sáng rực.
Giang Tiểu Noãn xấu hổ cúi đầu, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên, hào phóng đối diện với mọi người, cô yêu đương quang minh chính đại, không có gì phải giấu giếm.
"Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa a, Tiểu Lục bạn gái cậu xinh quá, cậu thật có phúc!"
"Khi nào thì ăn kẹo mừng đây?"
...
Hàng xóm đặc biệt nhiệt tình, đuổi theo hỏi khi nào làm đám cưới, Lục Hàn Niên cũng rất nghiêm túc trả lời, "Chờ sang năm đầu xuân, đến lúc đó sẽ phát kẹo mừng cho mọi người."
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Cùng vui cùng vui!"
Nhận được một đường chúc mừng, Lục Hàn Niên mỉm cười nhẹ nhàng ra khỏi ngõ, tâm trạng vô cùng tốt.
Giang Tiểu Noãn lúc này mới hiểu được ý đồ của anh chàng này, không khỏi lườm anh một cái, muốn công khai thì nói thẳng ra...
Còn kém hai ngày mà thôi, hai người này liền thành đôi rồi?
Lục Hàn Niên đắc ý hừ một tiếng, không muốn cùng huynh đệ chia sẻ chuyện tình cảm, sợ nói ra sẽ kích thích tên lưu manh này.
Cố Cảnh Xuyên trong lòng bồn chồn lo lắng, ngay tại dưới mí mắt hắn mà hai người họ câu được nhau, hắn cái này bà mối thật thất bại, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả.
"Lão Lục, hôn môi cảm giác thế nào?" Cố Cảnh Xuyên thần thần bí bí hỏi, thân là trai tân 23 năm, hắn thật sự rất muốn biết hôn người khác phái là tư vị gì.
Đây là một câu hỏi thăm dò rất nghiêm túc, xuất phát từ tinh thần của một nhà nghiên cứu khoa học.
Lục Hàn Niên biểu lộ càng đắc ý, một loại cảm giác ưu việt nồng đậm khiến hắn càng khinh bỉ huynh đệ, ngay cả vợ cũng không tìm được, đúng là kẻ thất bại.
"Dù sao cũng ngon hơn ăn thịt, nói với ngươi cũng không hiểu, muốn biết thì tự mình tìm vợ đi rồi sẽ biết."
"Hai người ai chủ động vậy? Dự định khi nào đăng ký kết hôn? Nhận giấy chứng nhận rồi thì có thể sinh em bé chứ, ta nói trước nhé, ta sẽ là cha nuôi..."
Trên đường đi Cố Cảnh Xuyên lải nhải không ngừng, Lục Hàn Niên một câu cũng không đáp lại, nhưng trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh búp bê trắng trắng mập mập, không khỏi nhíu mày.
Hắn một chút cũng không muốn sinh con, phiền chết đi được, hắn chỉ muốn sống một thế giới hai người với vợ mình.
Giang Tiểu Noãn uống cạn một chai Cocacola, thấy trong chai rượu còn thừa lại gần nửa chai, trong chậu còn có hai con cua nhỏ, liền nhịn không được gắp cua, nốt chỗ rượu còn lại.
"Ợ..."
Ung dung ợ một cái, Giang Tiểu Noãn thỏa mãn vỗ vỗ bụng, sướng quá.
Tuy nhiên, rượu mạnh sau khi uống xong mới bắt đầu ngấm, Giang Tiểu Noãn đầu óc choáng váng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, đi đường cứ như đang bay, mọi thứ trước mắt xoay chuyển khiến cô nàng càng chóng mặt.
Vốn định về nhà mình, nhưng Giang Tiểu Noãn lại trời xui đất khiến đi lên lầu, lần theo mùi hương quen thuộc, cô đến phòng Lục Hàn Niên, căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, chăn được gấp vuông vức như khối đậu phụ khô, những vật dụng khác cũng rất ngăn nắp.
Cả phòng đều tràn ngập mùi hương của Lục Hàn Niên, Giang Tiểu Noãn hít một hơi thật sâu, đúng là mùi hương này, khiến cô đặc biệt an tâm.
Lục Hàn Niên an bài xong cho Cố Cảnh Xuyên, vội vàng chạy về, dưới lầu không thấy Giang Tiểu Noãn đâu, tim bỗng thắt lại, chạy sang nhà đối diện cũng trống không, trong phòng không có ai, tim hắn như nhảy lên tận cổ họng.
Nhưng ngay lập tức lại hạ xuống.
Trên lầu truyền đến tiếng lẩm bẩm như heo con, Lục Hàn Niên lên lầu, trên giường mình thấy Giang Tiểu Noãn nằm ngủ say sưa, tay chân dang rộng, còn ngáy khò khò nho nhỏ, không khỏi bật cười.
Cả hai người đều khiến người ta lo lắng.
Giang Tiểu Noãn lầm bầm một câu, trở mình, suýt chút nữa lăn xuống giường, Lục Hàn Niên vội vàng kéo cô vào, tay bị ôm chặt lấy, Giang Tiểu Noãn cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức ôm chặt, mặt còn cọ xát vài cái.
Lục Hàn Niên tim lại thắt chặt, cổ họng khô khốc, nghiến răng rút tay ra, đắp chăn cho Giang Tiểu Noãn, chạy xuống lầu như trốn chạy.
Trước khi đăng ký kết hôn tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Đêm đó, một người ngủ trên lầu, một người ngủ dưới lầu, một người ngủ say như heo, một người thì trằn trọc không yên.
Đêm thứ hai yêu đương, cứ thế trôi qua.
Giang Tiểu Noãn ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy trời đã sáng, dưới lầu truyền đến mùi trứng rán thơm phức, cô mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhận ra đây không phải phòng mình.
Mặt không khỏi đỏ lên, lại kiểm tra quần áo, mới thở phào nhẹ nhõm, chắc là không có chuyện gì xảy ra.
Cô rất muốn cùng Lục Hàn Niên xảy ra chuyện gì đó, nhưng không muốn trong tình trạng say xỉn, quá mất lãng mạn, lần đầu tiên dù sao cũng phải có chút kỷ niệm chứ.
Giang Tiểu Noãn chỉnh trang quần áo, trên người toàn mùi rượu, định về tắm nước lạnh, xuống lầu vừa lúc chạm mặt Lục Hàn Niên từ phòng bếp đi ra, anh đã nấu mì xong.
"Tôi... tôi đi rửa mặt trước."
Giang Tiểu Noãn đỏ mặt, có chút không tự nhiên, hiện tại bộ dạng cô chắc chắn rất khó coi, không đợi Lục Hàn Niên trả lời, cô liền chạy nhanh ra ngoài, chạy đến cửa lại dừng lại, như ăn trộm thò đầu ra quan sát một chút, rồi mới đi ra.
Lục Hàn Niên khẽ nhíu mày, anh biết Giang Tiểu Noãn đang lo lắng điều gì, nhưng anh không muốn như vậy.
Họ yêu đương quang minh chính đại, không có gì phải giấu giếm.
Giang Tiểu Noãn nhanh chóng tắm nước lạnh, người còn ướt sũng liền trở về, Lục Hàn Niên đưa cho cô một cốc nước mật ong, cô cũng tiện tay nhận lấy, mặc dù mới yêu nhau hai ngày, nhưng cách họ ở chung lại có chút giống vợ chồng.
"Lát nữa đi chợ cùng anh nhé."
Uống xong nước mật ong, Giang Tiểu Noãn nghe thấy Lục Hàn Niên nói, cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu, hôm nay cô không ra ngoài, vừa hay có thời gian.
Ăn mì xong, Giang Tiểu Noãn chủ động đi rửa bát, nhưng Lục Hàn Niên không cho cô rửa, anh nhanh chóng rửa sạch sẽ.
"Đi thôi."
Lục Hàn Niên xách giỏ, đi trước, lại không mang chìa khóa xe.
"Không lái xe sao?" Giang Tiểu Noãn thuận miệng hỏi.
"Ăn cơm xong đi bộ cho tiêu."
Lục Hàn Niên ánh mắt lóe lên tia tinh ranh, hai người một trước một sau đi, lúc này là khoảng tám giờ sáng, giờ cao điểm buổi sáng, người đi làm, người đi học, còn có các bà các cô đi chợ, khiến con ngõ nhỏ vốn không lớn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hai người vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt, Lục Hàn Niên chuyển đến sống đã hơn nửa năm, mặc dù ít khi ở nhà, nhưng vết sẹo trên mặt anh, cộng thêm việc lái xe hơi, khiến anh trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của những người hàng xóm, ai ai cũng biết anh.
Giang Tiểu Noãn ở đây tuy mới chỉ một tháng, nhưng là một cô gái trẻ đẹp, cũng đồng dạng được người khác chú ý, nhận được không ít sự quan tâm.
Hiện tại hai người này đi cùng nhau, lại còn xách giỏ, lập tức gây sự chú ý, các bà các cô càng vận dụng trí óc như Holmes, suy đoán mối quan hệ của hai người.
"Tiểu Lục đi chợ à?" Có người chào hỏi.
"Ừ."
Lục Hàn Niên gật đầu, còn hiếm khi mỉm cười, khiến người hỏi mạnh dạn hơn rất nhiều, liếc nhìn Giang Tiểu Noãn, lấy hết can đảm hỏi: "Tiểu Lục, cô gái này là bạn gái cậu à?"
"Ừ, bạn gái tôi."
Lục Hàn Niên nói to, cả ngõ đều có thể nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn lại, ánh mắt sáng rực.
Giang Tiểu Noãn xấu hổ cúi đầu, nhưng rất nhanh lại ngẩng lên, hào phóng đối diện với mọi người, cô yêu đương quang minh chính đại, không có gì phải giấu giếm.
"Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa a, Tiểu Lục bạn gái cậu xinh quá, cậu thật có phúc!"
"Khi nào thì ăn kẹo mừng đây?"
...
Hàng xóm đặc biệt nhiệt tình, đuổi theo hỏi khi nào làm đám cưới, Lục Hàn Niên cũng rất nghiêm túc trả lời, "Chờ sang năm đầu xuân, đến lúc đó sẽ phát kẹo mừng cho mọi người."
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Cùng vui cùng vui!"
Nhận được một đường chúc mừng, Lục Hàn Niên mỉm cười nhẹ nhàng ra khỏi ngõ, tâm trạng vô cùng tốt.
Giang Tiểu Noãn lúc này mới hiểu được ý đồ của anh chàng này, không khỏi lườm anh một cái, muốn công khai thì nói thẳng ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận