Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay

Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay - Chương 252: Công báo tư thù Giang lão thái (length: 8016)

Giang Tiểu Noãn ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra, liền thấy nam nhân nhà mình đang đi khập khiễng, giật mình kêu lên, nhanh như một cơn gió chạy tới, hỏi dồn: "Chân ngươi làm sao thế? Đánh nhau với người ta à?"
"Leo tường nên bị té." Giang lão thái lạnh lùng nói một câu.
Giang Tiểu Noãn giật giật khóe miệng, có chút buồn cười.
Tay nghề leo tường đã thành thục như vậy rồi, sao còn ngã được chứ?
Nhưng nàng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, chắc chắn là bị bà nội nàng dọa cho sợ.
"Bà nửa đêm không ngủ chạy ra làm gì?" Giang Tiểu Noãn giọng điệu có chút oán trách, "Leo tường thì đã sao, lại chẳng làm chuyện gì xấu."
Giang lão thái tức anh ách, thế mà còn trách bà, có phải bà bảo Tiểu Lục leo tường đâu.
"Để ta bôi dầu linh hoạt cho ngươi."
Giang Tiểu Noãn lôi kéo Lục Hàn Niên vào nhà, tìm ra dầu linh hoạt, mắt cá chân có chút sưng, nàng vừa mới đổ dầu ra, Giang lão thái liền chủ động giành lấy, "Để ta xoa bóp cho, Tiểu Noãn ngươi đi ngủ sớm đi."
Con gái lớn xoa chân cho đàn ông thì ra cái thể thống gì, Giang lão thái đẩy Giang Tiểu Noãn ra, dồn khí đan điền, lấy ra sức lực như lúc đánh người, dùng sức xoa bóp, Lục Hàn Niên rên lên một tiếng, trán rịn ra mồ hôi lạnh, hắn rất chắc chắn lão thái thái là đang 'công báo tư thù', dùng sức không hề nhỏ chút nào.
"Bà nhẹ tay chút, làm như mổ heo vậy!"
Giang Tiểu Noãn xót nam nhân nhà mình, không nhịn được oán trách.
"Không dùng sức sao tan máu bầm được, cái này gọi là 'đau dài không bằng đau ngắn'."
Giang lão thái dùng sức mạnh hơn, vừa xoa bóp vừa lẩm bẩm trong lòng, "Cho ngươi leo tường này, ngã cho đáng đời này, đau chết ngươi đi..."
Lục Hàn Niên cũng chỉ hừ một tiếng lúc đầu, sau đó thì không kêu nữa, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, còn nói: "Giang nãi nãi nói đúng."
Giang lão thái hừ một tiếng, sức trên tay không hề giảm, chính nàng cũng mệt đến vã cả mồ hôi.
Xoa bóp nửa tiếng, chỗ sưng tiêu đi không ít, cũng không đau như lúc trước nữa, Giang lão thái phủi tay, "Được rồi, về ngủ đi, sau này có việc thì đi đại môn."
"Vâng ạ."
Lục Hàn Niên đáp ứng rất ngoan, dù sao nếu hắn có chuyện đứng đắn thì chắc chắn sẽ đi cổng chính.
Đêm đó, chỉ có Giang lão thái là ngủ ngon giấc nhất, còn mơ một giấc mơ đẹp, vui tới mức cười ra tiếng, còn Lục Hàn Niên và Giang Tiểu Noãn đều ngủ không ngon, trằn trọc mãi mới thiếp đi.
Ngày thứ hai, Mạnh Phàm cũng khập khiễng đi tới, vẻ mặt đáng thương, Giang lão thái vừa nhìn thấy hắn, liền ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu Phàm, ngươi cũng đi leo tường à?"
"Không có, là cha ta đánh."
Mạnh Phàm ấm ức nói, mắt cũng hoe hoe đỏ, thiếu chút nữa là bật khóc thành tiếng.
"Mạnh xưởng trưởng đánh ngươi làm gì? Ngươi lại yêu đương nữa à?" Giang lão thái thật sự tò mò.
"Gần đây ta có yêu đương đâu, cha ta nổi điên đấy chứ..."
Mạnh Phàm sụt sịt mũi, cũng không tiện nói là mình bị đánh vì xem truyện Hentai nhỏ, hắn chỉ là nghĩ mãi không thông, rốt cuộc cha hắn làm sao biết được cuốn « Thiếu Nữ Chi Tâm » kia?
Rõ ràng là hắn đã giấu kỹ như vậy rồi mà.
Sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai, Lục Hàn Niên liền gọi thợ hồ đến, cho gắn mảnh thủy tinh lên đầu tường. Giang lão thái nhìn hắn thuận mắt hơn không ít, quả là 'biết sai liền đổi' vẫn là 'hảo hài tử', sau này chắc chắn sẽ không leo tường nữa.
Lúc ăn cơm trưa, Lục Hàn Niên thấy Mạnh Phàm chỉ dám ngồi nửa bên mông, liền tiện tay ấn mạnh xuống giúp hắn, tiểu tử này kêu oai oái, nảy bật cả người lên.
"Ca... Ngươi tha cho ta đi... Ai ui..."
Mạnh Phàm chỉ muốn gọi Lục Hàn Niên bằng tổ tông, hắn vốn đã đỡ hơn một chút, cú ấn này lại làm vết thương nghiêm trọng hơn, ái chà chà... Hắn đây là trêu ai ghẹo ai cơ chứ?
Giang Tiểu Noãn khóe miệng co giật dữ dội, cố nén cười không dám bật ra tiếng, không ngờ Mạnh xưởng trưởng ra tay vẫn nặng như vậy, nhưng điều này cũng cho thấy trong phòng Mạnh Phàm đúng là có cuốn « Thiếu Nữ Chi Tâm », trận đòn này chịu không hề oan.
Sau khi ăn cơm xong, nàng kéo Lục Hàn Niên về phòng, kể cho hắn nghe chuyện hôm qua đi tìm Mạnh xưởng trưởng, đương nhiên là không nhắc gì đến « Thiếu Nữ Chi Tâm », dù sao nàng cũng là thiếu nữ ngây thơ, mấy thứ linh tinh vớ vẩn đó chắc chắn là không biết rồi.
Lục Hàn Niên nhếch khóe miệng, có chút đồng cảm với Mạnh Phàm.
"Một lát nữa ta lại đi tìm Mạnh xưởng trưởng, nói lại chuyện năm lễ, ngươi hôm qua sao rồi?" Giang Tiểu Noãn hỏi.
"Rất thuận lợi, tối qua đã mời lãnh đạo nhà máy động cơ hơi nước ăn cơm, chuyện năm lễ coi như xong, hôm nay còn phải mời lãnh đạo xưởng đóng tàu ăn cơm nữa, sẽ không thành vấn đề đâu."
Giang Tiểu Noãn mừng rỡ, mấy nhà máy này đều là những nơi có hàng nghìn công nhân viên chức, dịp cuối năm này có thể kiếm được một khoản lớn rồi.
"Kỷ Phong đã giúp một việc lớn như vậy, ngươi phải 'hảo hảo cảm tạ' người ta đấy."
"Ừm."
Lục Hàn Niên khẽ gật đầu, hắn chắc chắn sẽ không bạc đãi huynh đệ.
Giang Tiểu Noãn liếc mắt nhìn sư phụ đang làm việc ngoài cửa sổ, rồi nói giọng hờn dỗi: "Ngươi ngốc hả, bà nội ta bảo gắn mảnh chai lên tường ngươi liền thật sự làm theo lời nàng, thế tối không muốn sang nữa à?"
Lục Hàn Niên cười khẽ, hôn lên má nàng một cái, "Chắc chắn là sang rồi, mấy mảnh chai cỏn con đó sao làm khó được ta."
Giang Tiểu Noãn lúc này mới yên tâm, hai người kề đầu thì thầm với nhau một lúc rồi mới tách ra. Bọn hắn đều phải ra ngoài làm việc, Giang Tiểu Noãn vẫn đến nhà máy cơ khí, Mạnh xưởng trưởng còn chưa tới chỗ làm, nên nàng liền đi thẳng đến nhà họ Mạnh. Xưởng trưởng phu nhân trông thấy nàng thì không có sắc mặt tốt lắm, nhưng cũng không nói gì, lạnh mặt mời nàng vào nhà.
"Tiểu Noãn tới đấy à, mau ngồi đi."
Mạnh xưởng trưởng quay sang quát xưởng trưởng phu nhân: "Còn không mau pha trà!" Đúng là một chút nhãn lực cũng không có.
Xưởng trưởng phu nhân đành phải bất đắc dĩ pha trà xong, Mạnh xưởng trưởng chê nàng phiền phức, liền bảo nàng đi làm, nhưng xưởng trưởng phu nhân lại không muốn đi, nàng còn có việc muốn nói với trượng phu cơ mà.
"Lão Mạnh, chuyện đồ Tết ông suy nghĩ kỹ chưa, thịt heo là đồ tốt mà, đại ca ta nói chắc chắn có thể kiếm được heo, hiện giờ trong thôn nhà nào cũng nuôi hai ba con, đảm bảo công nhân nhà máy chúng ta ai cũng được chia thịt..."
Xưởng trưởng phu nhân nói nước miếng bay tứ tung, hai ngày trước đại ca bên nhà mẹ đẻ của nàng tìm tới, muốn nhờ nàng giúp tiêu thụ heo trong thôn, thôn nhà mẹ đẻ nàng năm nay nuôi không ít heo, bán cho trạm thu mua gia súc thì không có lãi, mang vào thành bán thì lại không dám, thế là đại ca nàng liền nghĩ đến nhà máy cơ khí của muội phu, nếu như nhà máy chịu thu mua hết, chắc chắn có thể kiếm được một khoản lớn.
Mạnh xưởng trưởng vốn cũng có chút động tâm, mỗi nhà công nhân được chia một ít thịt thì cũng rất tốt, bây giờ nhà nào mà chẳng thiếu dầu thiếu mỡ, nhưng hắn lại không muốn dính dáng tới đám người bên nhà mẹ đẻ của lão bà hắn, bọn họ thật sự rất 'một lời khó nói hết', không có một ai khiến Mạnh xưởng trưởng coi trọng cả.
Vì vậy hắn vẫn chưa chịu gật đầu, định bụng sẽ họp bàn bạc thêm, nếu như không tìm được loại năm lễ nào khác tốt hơn, thì sẽ để đại cữu ca hắn lo vụ heo trong thôn về chia thịt.
"Bà đi làm việc của bà đi, chuyện làm ăn bà bớt can thiệp vào!"
Mạnh xưởng trưởng tức giận gắt một câu, xưởng trưởng phu nhân ấm ức bỏ đi, nhưng đương nhiên là chưa hết hi vọng, đại ca nàng đã hứa hẹn cho không ít lợi lộc, cơ hội 'quang minh chính đại' kiếm tiền trà nước thế này, nàng tất nhiên không thể bỏ qua.
Giang Tiểu Noãn trong lòng khẽ động, thật đúng là 'ngủ gật liền có người đưa gối', cái gối đầu này của xưởng trưởng phu nhân đưa tới thật quá đúng lúc.
Sau khi khách sáo với Mạnh xưởng trưởng một hồi, Giang Tiểu Noãn liền chủ động đề cập đến chuyện năm lễ: "Mạnh thúc đang sầu chuyện năm lễ ạ?"
"Đúng vậy đó, nghĩ mãi không ra thứ gì thích hợp, dù sao cũng phải hơn các nhà máy khác một chút cho ra dáng." Mạnh xưởng trưởng không nhịn được càu nhàu, "Nhà máy cơ khí chúng ta dù sao cũng là 'long đầu lão đại' của mấy nhà máy quanh đây, các nhà máy khác chắc chắn đều đang nhìn vào, vụ năm lễ này tuyệt đối không thể để mất mặt được."
"Mạnh thúc, ngài thấy vải nhung dê thế nào ạ? Hoặc là vải nhung gân tăm?"
Mắt Mạnh xưởng trưởng sáng lên, "Cái này đương nhiên là tốt rồi, nhưng vải đâu có dễ kiếm, cần phải có chỉ tiêu."
Hắn làm gì có mặt mũi lớn đến thế, làm sao mà kiếm được nhiều vải như vậy chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận