Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay

Trùng Sinh Bảy Số Không: Nàng Dâu Có Chút Cay - Chương 246: Mất tích (length: 7717)

Chu Tử Dương lạnh lùng nhìn nàng một cái, ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét. Mai Lâm sắc mặt trắng bệch, lòng chùng xuống tận đáy, cười khan nói: "Ta... Ta đi nấu nước nóng cho ngươi rửa mặt."
Đợi nàng lấy nước nóng ra, Chu Tử Dương đã trở về phòng, cửa phòng cũng khóa chặt. Mai Lâm tức giận đến ném đổ chậu rửa mặt, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng sâu.
Không được rồi, nàng phải về nhà ngoại một chuyến, để mẹ nàng cho ý kiến. Nam nhân này quá khác thường, hừ, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay. Chu Tử Dương đến cả thân phận cũng không có, hắn còn có thể chạy lên trời hay sao?
Nếu hắn dám tìm nữ nhân bên ngoài, nàng liền đến đơn vị hắn làm loạn, để hắn thanh danh quét rác, tiếng xấu lan xa.
Nghĩ như vậy, Mai Lâm thấy yên tâm hơn chút, nước nóng cũng không lãng phí, tự mình rửa mặt, ngày mai liền về nhà ngoại.
Chu Tử Dương thu dọn hành lý đơn giản, cũng chỉ có một túi hành lý, không có nhiều đồ đạc, chỉ có điều không nỡ rời xa nhất chính là những khóm hoa trong sân. Hắn đi đến phòng Chu Ngọc Thanh, đứa nhỏ này dường như đã sớm đợi hắn, chờ hắn vừa vào nhà liền khóa cửa lại, nhoẻn miệng cười với Chu Tử Dương.
"Số tiền này cùng lương phiếu ngươi cầm lấy, đói bụng thì đến tiệm cơm mà ăn."
Chu Tử Dương đưa qua một ít tiền và lương phiếu. Chuyến đi này của hắn ít nhất cũng phải nửa tháng, Mai Lâm nữ nhân kia vô cùng keo kiệt, đồ ăn trong nhà không có dầu không có thịt, ngay cả trứng gà cũng không nỡ ăn, Chu Ngọc Thanh đang tuổi ăn tuổi lớn, dinh dưỡng phải theo kịp.
"Ba ba, ngày mai khi nào thì người đi?"
Chu Ngọc Thanh nhận lấy tiền, đột ngột hỏi một câu.
Chu Tử Dương không khỏi cười, hắn biết là không giấu được, đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, không hề giống người nhà họ Mai, có lẽ là gen bên phía cha hắn đi. Hắn và cha của Chu Ngọc Thanh từng có tiếp xúc ngắn ngủi trên thuyền, là một người có thể kết giao, hoàn toàn không giống người nhà họ Mai, may mắn Chu Ngọc Thanh giống cha.
"Sáng sớm liền đi, nửa tháng này ta không quản ngươi, ngươi không được lơ là học tập, ta trở về sẽ kiểm tra." Chu Tử Dương giọng nói nghiêm nghị.
Chu Ngọc Thanh lại trầm mặc, rất lâu sau mới nói: "Cha, người đừng trở về, người nên lo cho cuộc sống của mình đi, đừng bị nhà ta liên lụy nữa."
"Đồ ngốc, ta không trở lại, ta chỉ là đến đón con."
Chu Tử Dương trong lòng ấm áp, hốc mắt cũng có chút ẩm ướt, hắn thật không tin đứa trẻ tốt như vậy lại là Bạch Nhãn Lang.
"Con cũng không đi với người, người cũng đừng đến đón con, con sẽ không đi." Chu Ngọc Thanh cự tuyệt, vượt quá dự đoán của Chu Tử Dương, "Vì sao? Con không muốn ở cùng ta sao?"
"Con muốn... Con không muốn, con không bỏ được mụ mụ."
Chu Ngọc Thanh đổi giọng rất nhanh, nhưng hắn dù sao tuổi còn quá nhỏ, làm sao giấu được mắt Chu Tử Dương, chỉ liếc mắt là nhìn thấu ngay toan tính riêng của đứa nhỏ này, không khỏi xoa nhẹ mấy cái lên đầu hắn.
"Trẻ con đừng quản chuyện người lớn, chuyện này đợi ta trở về rồi nói sau, con cứ yên tâm học tập là tốt rồi, chuyện khác không cần con quản, làm bài tập đừng quá khuya, ngủ sớm một chút."
Chu Tử Dương vừa mới rời đi, Mai Lâm lại mò tới, hỏi dò xem Chu Tử Dương đã nói gì với con trai.
"Chỉ hỏi bài tập thôi, con muốn viết bài tập."
Chu Ngọc Thanh mất kiên nhẫn, mặt sa sầm lại. Mai Lâm có chút sợ con trai, vẫn cố hỏi: "Cha con có phải đã cho con tiền không?"
"Không có."
Chu Ngọc Thanh sắc mặt càng lạnh hơn, đập quyển vở bài tập trên bàn kêu bình bịch. Tim Mai Lâm cũng đập thình thịch theo, nhưng vẫn nói: "Trẻ con đừng giữ tiền trên người, dễ làm mất, mẹ giữ hộ cho..."
"Đã nói là không có, người không hiểu tiếng người à?"
Chu Ngọc Thanh tức giận đập vở bài tập, đứng bật dậy trợn mắt trừng Mai Lâm, ánh mắt đầy thất vọng, chán ghét, còn có cả ủy khuất.
Tại sao hắn lại có người mẫu thân như vậy?
Nếu có thể lựa chọn, hắn thà mình là cô nhi, cũng không cần người mẹ như Mai Lâm.
Mai Lâm giật mình, không dám hỏi nữa, oán giận nói: "Hỏi con mấy câu mà nổi giận lớn như vậy làm gì, ta là mẹ con đấy, trường học dạy con không biết lớn nhỏ thế à?"
Lời tuy nói vậy, nhưng Mai Lâm vẫn bỏ đi, nàng không dám chọc giận con trai.
Đêm đó Mai Lâm không hề chợp mắt, mãi đến gần sáng mới miễn cưỡng thiếp đi một lát. Chu Tử Dương vẫn như bình thường, ung dung ăn điểm tâm xong, liền xách theo cái túi định đi làm.
"Ngươi xách cái túi to như vậy làm gì?" Mai Lâm cảnh giác hỏi.
"Tan làm tiện thể đi đào đất."
Chu Tử Dương thuận miệng đáp một câu, Mai Lâm liền không nghi ngờ gì nữa, bởi vì Chu Tử Dương bình thường cũng hay đi đào đất về trồng hoa. Chờ Chu Tử Dương đi rồi, nàng tùy tiện thu dọn một chút liền ra cửa, về nhà ngoại tìm mẹ nàng thương lượng, không thể để mất tấm phiếu cơm dài hạn kia được.
Trịnh Mạn Thanh cũng đi làm, nàng xin nghỉ một tuần, hôm nay hết hạn, phải đi làm. Thực ra nàng không muốn đi lắm, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người, nhưng bốn trăm đồng mua vị trí công việc không thể lãng phí, nàng còn chưa gả được cho cán bộ đâu.
Chu Tử Dương đến tiệm chụp ảnh liền xin nghỉ phép. Mặc dù việc hắn liên tục xin nghỉ khiến lãnh đạo rất bất mãn, nhưng ai bảo kỹ thuật của hắn tốt chứ. Thợ chụp ảnh toàn thành phố chỉ có kỹ thuật của Chu Tử Dương là tốt nhất, có đôi khi lãnh đạo chính // phủ tụ họp, đều sẽ gọi Chu Tử Dương đến chụp ảnh, trình độ những người khác quá kém, ảnh chụp ra khác một trời một vực.
Cho nên, lãnh đạo không dám làm khó Chu Tử Dương, sảng khoái phê duyệt nửa tháng phép, còn cấp cho thư giới thiệu.
Chu Tử Dương trực tiếp quay về chỗ Chu a ma, lão thái thái hành động cũng rất nhanh chóng, đã đi bên phường mở xong thư giới thiệu. Hai mẹ con ăn cơm trưa ở nhà họ Giang, rồi trực tiếp ra ga xe lửa, mua vé giường nằm chuyến buổi tối.
Giang Tiểu Noãn bảo Giang lão thái nấu một túi trứng luộc nước trà, chiên một túi nem rán. Lục Hàn Niên thì đưa năm mươi cân lương phiếu toàn quốc. Đi ra ngoài, lương phiếu còn quan trọng hơn tiền mặt, hơn nữa nhất định phải là lương phiếu toàn quốc, nếu không ngay cả cháo loãng cũng không uống được.
Sau khi Chu a ma đi, Giang lão thái nhất thời không thích ứng được, mới hai ngày đã bắt đầu lẩm bẩm, mỗi ngày đều hỏi Giang Tiểu Noãn bao giờ Chu a ma về, hỏi đến mức Giang Tiểu Noãn cũng thấy phiền.
"Chẳng phải bà chê Chu a ma ăn nhiều còn lừa gạt tình cảm của bà sao? Đi rồi không phải vừa đúng ý bà à? Giờ lại nhớ người ta làm gì?"
Giang Tiểu Noãn cố ý nói móc, lúc ở thì đấu võ mồm, đi rồi lại nhớ, cứ như đang yêu đương vậy.
Giang lão thái mặt có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ là tiện miệng hỏi thôi, ai nhớ bà ta chứ?"
"Không nhớ mà ngày nào bà cũng hỏi ta?"
Giang Tiểu Noãn khinh bỉ liếc nhìn, Giang lão thái không dám hỏi nữa, hậm hực đi nghe Việt kịch trong radio, chỉ lát sau liền vui vẻ trở lại, nghêu ngao hát theo. Niềm vui của lão thái thái trước nay luôn rất đơn giản, có thể ăn no mặc ấm, trong tay có tiền dư, người nhà khỏe mạnh, bà liền có thể sống rất vui vẻ.
Vừa ăn xong cơm trưa, Mai Đóa liền tới gõ cửa, nói về động tĩnh nhà họ Mai.
"Anh rể thứ hai của ta mất tích rồi, chị Hai ta như phát điên, tìm khắp cả thành phố mà không thấy bóng người đâu, ngày nào cũng ở nhà khóc lóc."
"Ngươi về nhà ngoại rồi à?"
"Không, nghe hàng xóm trong ngõ nói, chị Hai ta khóc lóc om sòm như bà điên, hàng xóm láng giềng đều biết anh rể thứ hai của ta mất tích rồi."
"Đó không phải anh rể thứ hai của ngươi, hắn chỉ là về nhà mình thôi."
Giang Tiểu Noãn khiến Mai Đóa nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp hỏi: "Ngươi biết anh rể thứ hai của ta à? Sao hắn lại không phải anh rể thứ hai của ta? Con cũng đẻ rồi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận