Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên

Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên - Chương 50: Nàng thật sự ưu tú như vậy sao? (length: 5215)

Sau bữa cơm trưa, Lâm Lam chuẩn bị mang theo mấy đứa nhỏ đi phơi thảo dược.
"Mẹ, Hòa Hòa không phải đang ở xưởng dệt sao, con muốn hỏi em ấy chút chuyện."
"Đúng, tốt lắm, Hòa Hòa con đi theo chị dâu con nói chuyện phiếm, mấy đứa còn lại đi theo ta."
Lâm Lam không hề phản đối.
"Vâng, mẹ, tẩu tử có gì muốn hỏi, con biết được đều sẽ nói với chị."
Tiêu Hòa Hòa rất thích người chị dâu này, tuy rằng tuổi của chị ấy so với nàng còn lớn hơn một chút.
"Đi, đi vào phòng chúng ta."
Diệp Tuế Vãn nắm tay nàng kéo vào trong phòng, còn không quên cho Tiêu Ngự Yến một ánh mắt an tâm.
Mà cảnh này vừa vặn bị Lâm Lam nhìn thấy.
Chờ Diệp Tuế Vãn đóng cửa lại, Lâm Lam trực tiếp kéo Tiêu Ngự Yến sang một bên.
"Ta đã nói với con rồi, Tuế Vãn thân thể yếu đuối, con phải kiềm chế một chút."
Lâm Lam nghiêm túc cảnh cáo nói.
Tai Tiêu Ngự Yến trực tiếp đỏ lên.
"Mẹ, con biết rồi."
Tiêu Ngự Yến kiên trì trả lời.
"Hừ, con tốt nhất là biết, phải đối xử tốt với Tuế Vãn, con dâu này của mẹ rất tốt."
Lâm Lam nói đến đây trên mặt đều là ý cười.
"Vâng, con nhớ kỹ lời mẹ dặn."
"Đúng rồi mẹ, Tuế Vãn muốn dẫn con về Kinh Thị, ngày kia hồi môn, đã đặt vé xe rồi."
Sau đó, liền nghe được một tiếng "bốp".
Lâm Lam một cái tát đập vào lưng Tiêu Ngự Yến.
Tiêu Sở Phàm, Tiêu Cận Châu cùng Tiêu Noãn Noãn trực tiếp kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Bọn họ tuyệt đối là lần đầu tiên thấy đại ca bị đánh.
"Thằng tiểu tử thối nhà con, sao không nói sớm, chẳng phải là ngày mai sao?"
"Mấy giờ có vé xe? Cái gì cũng không chuẩn bị đâu!"
"Mấy đứa các con nhìn cái gì, mau làm việc tiếp đi."
Nói xong bà cũng trực tiếp đi xuống hầm, bà phải xem xem thu thập chút gì cho thông gia mang đi.
Hai đứa này, thật sự là...
Mà trong phòng Diệp Tuế Vãn cũng không biết chồng mình vừa chịu một cái tát của mẹ ruột, thêm một trận quở trách.
"Hòa Hòa, em ở trong nhà máy công tác thế nào? Có mệt không?"
Diệp Tuế Vãn bắt đầu từ việc nói chuyện phiếm.
"Tẩu tử, không mệt, em cũng quen rồi, em đang cố gắng chuyển lên văn phòng."
"Vậy bây giờ là đang ở phân xưởng dây chuyền sản xuất sao?"
Diệp Tuế Vãn thật sự là không hiểu biết.
"Đúng vậy, tẩu tử."
"Em ở tại nhà bà bà, không thể phân đến ký túc xá sao?"
"Chị biết em và anh trai chị kết hôn không được mấy ngày, cho nên còn chưa kịp tìm hiểu."
Diệp Tuế Vãn bổ sung thêm.
"Ân, nhiều người ở cùng một chỗ, ký túc xá phân phối có khuynh hướng ưu tiên vợ chồng công nhân viên."
"Tẩu tử, chị và đại ca kết hôn, Lý Dương không đến, thật ra em rất bực." Còn cùng hắn cãi nhau một trận.
Nói đến đây Tiêu Hòa Hòa cả người đều trầm mặc xuống vài phần, phảng phất không có sinh khí.
"Hòa Hòa, ở nhà chúng ta không có quan niệm con gái gả ra ngoài là bát nước hắt đi, mẹ thương các em thế nào, chị nghĩ các em đều tự mình biết, mà chị là chị dâu, đồng thời cũng là con gái nhà người ta, cũng không cảm thấy mình chính là bát nước hắt đi."
"Nếu em gặp chuyện gì, không tiện nói với mẹ và đại ca, thì cứ nói cho tẩu tử."
"Tẩu tử bây giờ là gia chủ, em biết không?"
Diệp Tuế Vãn hướng tới nàng lộ ra một nụ cười hoạt bát.
Tiêu Hòa Hòa bị nụ cười này lây nhiễm, cũng cong môi nhẹ gật đầu.
"Đại tẩu, em biết, cám ơn chị, đại ca thật sự có phúc khí mới cưới được chị."
Tiêu Hòa Hòa trong mắt chân thành nói.
"Hòa Hòa nhà ta cũng là cô nương tốt, học hết cấp ba còn có thể thi được vào xưởng dệt, bây giờ còn có mục tiêu muốn vào văn phòng, lợi hại đâu, đúng không?"
Diệp Tuế Vãn nhìn vào mắt nàng, vô cùng tin tưởng nói.
Mà từng câu từng chữ này lại khiến trong lòng Tiêu Hòa Hòa dâng lên cảm xúc mãnh liệt.
Đúng không? Phải không?
Nàng, nàng thật sự ưu tú như vậy sao?
Nhưng mà chồng nàng cả ngày mắng nàng là "đồ gỗ", em chồng thì xem thường nàng, mẹ chồng thì mắng nàng là "gà mái không biết đẻ trứng", bố chồng tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng người nhà đối xử với nàng như thế nào, đều là dung túng.
Nàng tại cái nhà kia, duy nhất có thể dễ chịu, chính là lúc phát lương.
Đúng vậy, sao nàng có thể quên?
Nàng ở Tiêu gia, cũng là được mẹ yêu thương, đại ca che chở, em trai em gái đều yêu thích, khi ba còn sống, càng là sủng ái nàng.
Nàng đã bao lâu không có cho gia đình một chút quan tâm và báo đáp?
Lần này mang về 10 đồng tiền quà, là tích góp bao lâu?
Một năm hay là hai năm?
Nàng rõ ràng mỗi tháng đều có không ít tiền lương, năm thứ nhất là 17 đồng 8 hào 4 xu, hiện tại năm thứ ba đã là 36 đồng!
Nhưng mà tiền của nàng đâu?
Vì sao nàng lại biến cuộc sống của mình thành ra thế này?
Còn nữa, có phải tẩu tử biết được điều gì, mới nói với nàng những lời này?
Chẳng lẽ đại ca biết cái gì?
Nàng vẫn luôn không muốn làm gia đình thêm gánh nặng, biết đại ca ở trong quân đội nhìn qua thì có vẻ tốt, kỳ thật nhiều khi đều là liều mạng mà làm, biết mẹ một mình còn phải nuôi ba đứa nhỏ, nàng, người con gái đã gả đi này, không muốn để mẹ phải phân tâm thêm.
Là chính mình đã làm sai rồi sao?
Từ lúc nào nàng bắt đầu không tin tưởng người thân?
Nàng đã bao lâu không nghĩ tới những chuyện này, là tê liệt rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận