Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên

Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên - Chương 266: Diệp Hành. (length: 7467)

Ngày hôm sau.
Bởi vì nhà ga cách binh đoàn không gần, sáng sớm Lâm Lam liền thức dậy làm điểm tâm, bảo Diệp Thiện cùng ba đứa nhỏ ăn trước.
"Trong này là một ít điểm tâm, trời lạnh cũng có thể ăn, trên đường đói bụng thì lót dạ vài miếng."
"Trong bình này là nước nóng."
"Trên đường chú ý an toàn."
Lâm Lam tiễn bốn người đến cổng lớn, vẫn không quên dặn dò.
"Cảm ơn Lâm thẩm, cực khổ rồi!"
Diệp Thiện trả lời.
"Không cực khổ, không cực khổ. Mấy đứa các ngươi đừng gây thêm phiền là được, biết không?"
Lâm Lam cười nói.
Nàng tự nhiên biết bọn nhỏ đều rất hiểu chuyện, nhưng lần đầu tiên cùng Diệp Thiện ra ngoài, vẫn là muốn nói nhiều một câu.
"Biết rồi mẹ, chúng con cũng không phải con nít!"
"Mẹ, mẹ mau trở về đi thôi!"
Tiêu Sở Phàm cười hắc hắc trả lời.
"Con đó!"
Lâm Lam cuối cùng vẫn là nhìn xe lái ra khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới rời đi về phòng.
"Bọn họ đi rồi?"
Quế bà bà lúc này cũng đi lên, vốn buổi sáng nấu cơm hẳn là chuyện của mình, nhưng bây giờ tuổi tác cao, ngồi xe đi tới nơi này liền cần phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể trở lại bình thường, thế nên mới dậy trễ.
"Vâng, Quế thẩm, sao người không ngủ thêm một lát!"
"Thân thể của người thấy thế nào? Còn mệt hay không?"
Lâm Lam quan tâm hỏi.
"Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều, cuối cùng cũng nghỉ ngơi lại rồi, không thể không thừa nhận, người già rồi a!"
Quế bà bà tự giễu nói.
Chỉ nghe bà vừa dứt lời, giọng Diệp Tuế Vãn liền truyền đến.
"Quế bà bà mới không có già, còn trẻ mà!"
"Những ngày tiếp theo người ở đây, con sẽ giúp người điều dưỡng thật tốt."
"Nhất định phải đợi đến khi các bảo bảo trong bụng con thành gia lập nghiệp a!"
Còn phải chờ ông ngoại và mẹ trở về.
Những lời này Diệp Tuế Vãn giờ phút này nhất định là không thể nói.
"Ha ha ha, được, được, ta khẳng định sẽ phối hợp với con!"
Quế bà bà cười đáp.
"Tuế Vãn, con đói bụng chưa! Điểm tâm làm xong rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm."
"Hòa Hòa, Noãn Noãn, các con đã dậy chưa?"
Lâm Lam hướng vào phòng gọi.
"Đến đây, mẹ!"
Hai người đang tết tóc!
"Được, mau chóng đi rửa mặt, rửa xong cùng ta đi bưng cơm!"
"Vâng ạ!"
Người một nhà chưa rửa mặt đều đi rửa mặt!
Lúc trở lại còn cần đến bọn họ sao!
Lâm Lam cùng Quế bà bà đã bưng thức ăn lên bàn.
"Tiểu Lâm à, con thật là có tâm, những món này đều là món Tuế Tuế thích ăn, có thể gả vào nhà các con, cũng là phúc khí của Tuế Tuế!"
Quế bà bà cảm khái nói.
Bà cảm thấy đại tiểu thư và tiểu thư đều may mắn, gả đều là phu quân tốt.
"Đúng vậy, Tuế Tuế thật sự gả rất tốt!"
"Thông gia một nhà đều tốt, Ngự Yến càng là tiền đồ vô lượng, quan trọng nhất là xem con gái ta như bảo bối."
"Làm cha không có nguyện vọng gì, chỉ hi vọng con gái cả đời này hạnh phúc an khang."
Diệp Thiện không hề che giấu sự hài lòng đối với Tiêu gia.
"Ha ha ha, có thể cùng các con kết thông gia, vậy khẳng định cũng là phúc khí của nhà chúng ta!"
Lâm Lam cao hứng nói.
Bữa sáng liền kết thúc trong khi mọi người khen ngợi lẫn nhau.
Tiếp theo chính là chuẩn bị thời gian cho bữa cơm tất niên.
Chu Tinh Tinh và Phương Dương cũng tới để hỗ trợ.
Buổi trưa Diệp Hành đến, khẳng định không thể chuẩn bị qua loa, cho dù buổi tối là đại tiệc.
"Tuế Vãn à, Nhị ca con thích ăn cái gì, ta làm một ít cho bữa trưa của chúng ta!"
Lâm Lam dò hỏi.
"Nhị ca con không kén ăn đâu mẹ, mẹ cứ tùy ý chuẩn bị là được!"
Diệp Tuế Vãn suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Vậy sao được!"
Lâm Lam cự tuyệt.
"Tiểu Lâm à, cơm trưa để ta làm đi, Tiểu Hành khi còn nhỏ thích ăn đồ ăn ta làm, cũng đã lâu rồi chưa được ăn!"
"Để ta làm đi!"
Quế bà bà chủ động mở miệng nói.
"Vậy, vậy..."
"Mẹ, cứ để Quế bà bà làm đi ạ, Nhị ca thật sự đã rất lâu chưa được ăn cơm bà bà nấu, có thể ăn được khẳng định rất vui vẻ."
Diệp Tuế Vãn gật đầu tán thành.
"Được, cứ vậy đi!"
"Hòa Hòa, con giúp bà đi!"
Lâm Lam nói.
"Vâng mẹ, con biết rồi ạ!"
Tiêu Hòa Hòa đáp.
Nàng nghe tẩu tử nói trù nghệ của Quế bà bà rất tốt, nàng vừa lúc có thể nhân cơ hội này học tập một chút.
Thế là hai nhóm người tách ra chuẩn bị cơm trưa và cơm tất niên.
May mà trong nhà người thật sự rất nhiều, khắp nơi không thiếu người phụ giúp.
Nhà ga.
Diệp Thiện lái xe chở theo ba đứa nhỏ đến nơi thì xe lửa còn chưa vào ga.
"Đại ca, Nhị ca có phải rất lợi hại không?"
Tiêu Sở Phàm hiếu kỳ nói.
Lý Vân Chu ở bên cạnh cũng rất hứng thú với câu trả lời này.
"Con nói phương diện nào?"
Diệp Thiện vừa dẫn ba người đi về phía cửa ra, vừa hỏi lại.
"Chính là... các phương diện?"
Tiêu Sở Phàm nhất thời thật sự không nhớ ra nên hỏi cụ thể cái gì.
"Ân, từ nhỏ đến lớn, đ·á·n·h nhau rất lợi hại, không chỉ ở trong đại viện của chúng ta, mà mấy đại viện xung quanh cũng không có bạn cùng lứa nào hắn không đ·á·n·h. Đương nhiên nếu như đối phương chọc tới tiểu muội, tuổi tác lớn hơn một chút, hắn cũng đánh không nương tay."
"Vậy có tính là lợi hại không?"
Diệp Thiện nhớ tới Nhị đệ, những hành vi ngây thơ nhưng hết sức hả giận, không khỏi nhếch môi cười.
Hắn đối với đệ muội, không một ai là đèn cạn dầu.
"Lợi hại!"
Tiêu Sở Phàm hai mắt tỏa sáng.
Sau này ai dám k·h·i· ·d·ễ Noãn Noãn hoặc là Đại tỷ, hắn cũng muốn đánh cho đối phương tè ra quần.
Trước kia... trước kia không nhắc lại nữa!
"Ha ha, nhưng so với vũ lực, dùng trí tuệ để toàn thắng không phải càng tốt hơn sao?"
"Con nói đúng không Cận Châu?"
Diệp Thiện đột nhiên nhắc tới Tiêu Cận Châu.
"Vâng, Đại ca nói đúng!"
Mà Lý Vân Chu một mực suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi.
Hữu dũng hữu mưu chính là người trí.
"Chúng ta đợi ở đây đi!"
"Vóc dáng của hắn cũng gần bằng các con, vừa ra tới liền có thể nhận ra ngay."
Diệp Thiện tìm một chỗ có thể nhìn thấy cửa ra, nhưng lại không bị chen lấn rồi nói.
Ba đứa nhỏ tự nhiên là không có bất kỳ ý kiến gì.
Lúc này Diệp Hành đeo ba lô, đi nhanh về phía lối ra.
Vừa ra khỏi cửa, hắn liền lập tức nhìn thấy đại ca của mình.
Đang chuẩn bị mở miệng gọi, liền nghe có người gọi Nhị ca.
Mà người này dĩ nhiên chính là Tiêu Sở Phàm.
"Đại ca, con đi đón Nhị ca!"
Nói xong liền chạy về phía Diệp Hành.
"Diệp nhị ca, con là Tiêu Sở Phàm, chúng ta về nhà thôi!"
"Tẩu tử vẫn luôn ngóng trông huynh đó!"
Tiêu Sở Phàm hưng phấn nói.
Khí tràng của người này thật lớn, so với Đại ca của mình là hơn chứ không kém!
Chỉ là vì cái gì hắn cảm thấy Diệp nhị ca có vẻ lạnh lùng hơn một chút!
Đến bây giờ cũng không có cho hắn một cái phản ứng nào.
Chậc chậc, chẳng lẽ người lợi hại đều như vậy sao?
Vậy có phải hay không cũng nên học tập một chút.
Diệp Hành nhanh chóng quan sát Tiêu Sở Phàm, quả nhiên tiểu muội của hắn là bị sắc đẹp mê hoặc.
Người nhà Tiêu gia này, ai cũng có bề ngoài không tệ.
Chỉ là người kia là ai?
"Ân, đi thôi!"
Diệp Hành vẫn trả lời một câu.
Lúc này hắn nhìn về phía hai người bên cạnh Diệp Thiện, một người có bề ngoài rất giống Tiêu Sở Phàm, không khó đoán, chỉ là người còn lại?
Sao lại giống Tần Phong như vậy?
"Đi thôi, tiểu muội rất mong nhớ con."
Diệp Thiện nói xong liền dẫn đường, còn về việc giới thiệu hai người còn lại, Tiêu Sở Phàm làm rất tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận