Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên

Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên - Chương 178: Ký kết nhập chức hợp đồng. (length: 7867)

Diệp Tuế Vãn cũng không biết có người đang nhớ kỹ nam nhân của nàng, còn có nguy cơ bị vạch trần thân phận.
Giờ phút này nàng đang viết thực đơn dinh dưỡng.
Về mảng dinh dưỡng học này, nàng chưa được học qua một cách có hệ thống, lúc này nói không phải trâu buộc chó đi cày cũng không sai.
Cho nên nàng vào không gian tìm đọc một số sách vở liên quan, ngược lại là có thể ứng phó được, chỉ là chính nàng càng xem càng thích, dinh dưỡng học này nếu hiểu rõ, sau này đối với người nhà cũng cực kỳ tốt, cho nên trong vô hình, Diệp Tuế Vãn lại tự tăng thêm cho mình hạng mục học tập.
Hiện tại không chỉ muốn học chế tạo v·ũ·k·h·í, tr·u·ng y học, mà còn phải học dinh dưỡng học.
Về phần trù nghệ, bản thân nàng đã biết cũng không cần chuyên môn học lại, trên thực tế chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn là được, nhất định có thể làm ra những món ăn càng ngon hơn.
Bất quá đối với những điều này, Diệp Tuế Vãn tiếp thu rất tốt, nàng hiện tại đang trong trạng thái học đâu hiểu đó, hơn nữa trí nhớ cùng ngộ tính đều rất tốt, nếu không học thêm chút đồ vật thật đúng là lãng phí.
Thứ hai hôm nay, hai vợ chồng sau khi ăn sáng xong, Tiêu Ngự Yến liền đạp xe đèo Diệp Tuế Vãn đi nhà ăn.
Ngô Kiến Quốc cùng Vương Hồng Quân đã sớm chờ sẵn.
"Ngô sư phó, Vương sư phó, ta đến rồi!"
Diệp Tuế Vãn lễ phép chào hỏi.
"Mau mau vào, chúng ta đi phòng làm việc."
Nhà ăn của bọn họ cũng có văn phòng, Ngô Kiến Quốc dẫn người đi luôn, chỉ là đi vài bước liền dừng lại, nhìn Tiêu Ngự Yến.
Ý tứ chính là người ngươi đưa tới, sao còn chưa đi?
Giống như hắn không đi làm vậy.
"Ta đang đợi nàng làm xong thủ tục rồi đi!"
Nhìn ra ý tứ trong mắt Ngô Kiến Quốc, Tiêu Ngự Yến thản nhiên nói.
Ngô Kiến Quốc: "..." Bọn họ nhà ăn còn có thể ăn thịt Tiểu Diệp hay sao?
"Ha ha ha, được được, cùng đi!"
Vương Hồng Quân cười to nói.
Diệp Tuế Vãn cũng bất đắc dĩ, nhưng biết Tiêu Ngự Yến trong rất nhiều chuyện, đặc biệt là những việc liên quan tới mình rất kiên trì, nên cũng không nói gì nữa.
Đi vào văn phòng, liền trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.
"Tiểu Diệp à, đây là hợp đồng vào làm của chúng ta, ngươi ký xong ta đi làm thủ tục, về sau ngươi chính là chuyên gia dinh dưỡng của phòng ăn chúng ta, về phần tiền lương, bên chúng ta là 25 đồng cộng thêm phiếu, ngươi thấy thế nào?"
Ngô Kiến Quốc đưa cho Diệp Tuế Vãn hợp đồng cùng b·út máy, hỏi.
Diệp Tuế Vãn kỳ thật không nhận được mức lương này, nhiều nhất chính là 15 đồng, dù sao nàng không phải ngày nào cũng đi làm ở nhà ăn, nhưng Ngô Kiến Quốc vẫn tranh thủ một chút, bởi vì hắn cảm thấy Diệp Tuế Vãn làm những việc này rất có ý nghĩa, hơn nữa từ các phương diện mà xét, sự gia nhập của nàng có thể mang đến cho nhà ăn, cho binh lính những lợi ích sau này không thể đo lường được.
"Ta rất hài lòng, Ngô sư phó."
"Cám ơn hai người."
Diệp Tuế Vãn quét qua hợp đồng một lượt, đứng lên nói lời cảm tạ với Ngô Kiến Quốc và Vương Hồng Quân.
Nàng thật sự không ngờ có nhiều tiền lương như vậy, nàng cảm thấy có thể cho hơn mười đồng là đã không tệ rồi.
Dù sao một tuần nàng có thể chỉ đi làm có một ngày thôi!
"Chỉ là, chỉ là cái này. . . Có thể hay không không hợp quy củ?"
Diệp Tuế Vãn tuy rất cao hứng, nhưng vẫn đưa ra nghi ngờ của mình.
"Hợp quy củ, có cái gì không hợp quy củ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thực đơn dinh dưỡng của ngươi không đáng giá?"
Vương Hồng Quân trịnh trọng nói.
"Đừng lo lắng Tiểu Diệp, cứ làm tốt chuyện của ngươi là được, về sau ngươi chính là người của phòng ăn chúng ta, gặp phải chuyện gì chúng ta chống lưng cho ngươi!"
Ngô Kiến Quốc cũng trấn an nói.
Bất quá Diệp Tuế Vãn có lo lắng này, bọn họ kỳ thật trong lòng rất vui, chứng tỏ Diệp Tuế Vãn cũng biết bọn họ đã ra sức giúp đỡ.
Huống hồ lời hắn nói là thật tâm, nhà ăn bọn họ không có ưu điểm gì, chính là rất bao che.
Nếu ai dám không có việc gì trêu chọc bọn hắn, vậy cũng đừng trách bọn họ làm khó dễ!
Thế nào, thịnh soạn đồ ăn, run lên một cái không được sao?
Muốn đi cửa sau mua ít đồ, không có, không được sao?
Bọn họ không phải là người có ý xấu, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi đừng có bắt nạt đến trên đầu bọn họ, bọn họ đều là những lão già lỗ mãng không hiểu quanh co, có t·h·ù là trực tiếp báo!
"Tốt, ta khẳng định làm việc thật tốt, không để hai vị m·ấ·t mặt."
Diệp Tuế Vãn không hề nghi ngờ, tỏ rõ quyết tâm.
"Ta ký xong rồi."
Sau đó ở trên hợp đồng vào làm viết tên của mình, đưa lại cho Ngô Kiến Quốc.
Ngô Kiến Quốc nhận lấy, lại liếc nhìn Tiêu Ngự Yến.
Tiêu Ngự Yến từ đầu tới cuối không nói chuyện, vẫn luôn quan sát mấy người, lúc này cũng yên tâm.
"Vãn Vãn, Ngô sư phó cùng Vương sư phó khẳng định còn muốn thương lượng sự tình, ta đi làm trước, giữa trưa ta tới đón ngươi về nhà."
Tiêu Ngự Yến đứng dậy nói.
"Được, vậy ngươi đi đi!"
Diệp Tuế Vãn không hề lưu luyến nói.
Tiêu Ngự Yến: "..."
"Đúng rồi, giữa trưa chúng ta ăn ở nhà ăn luôn đi, bữa trưa này chúng ta thử món mới xem sao?"
Nửa câu đầu nói với Tiêu Ngự Yến, nửa câu sau nói với hai vị sư phó.
"Tốt!"
Ba người vậy mà lại ăn ý trả lời.
Sau khi Tiêu Ngự Yến rời đi, Diệp Tuế Vãn lấy ra thực đơn tuần này.
Còn cặn kẽ giải thích vì sao lại lên thực đơn này, chủ yếu là bây giờ đang là mùa hạ, những món ăn thanh nhiệt giải nhiệt sẽ hợp khẩu vị nhất.
Diệp Tuế Vãn cơ hồ mỗi bữa đều viết một món rau trộn, rau trộn làm đơn giản, ăn lại vô cùng ngon miệng.
Hơn nữa nàng còn cho Vương Hồng Quân một ý tưởng mới, trước kia hắn nào có dùng qua trái cây trong món rau trộn!
Hiện tại biết được táo chua, quýt chua đều có thể dùng làm gia vị, hơn nữa ăn còn rất ngon.
Diệp Tuế Vãn có thể nghĩ tới những thứ này là bởi vì sau núi có rất nhiều loại trái cây như vậy, hoàn toàn có thể hái xuống để ăn.
Một phương diện, cho dù bọn họ là nhà ăn, hiện tại cũng thiếu rất nhiều gia vị, như đường trắng, giấm chua đều rất hiếm.
Mà trái cây có thể thay thế một bộ ph·ậ·n, như vậy có thể tiết kiệm được một chút, đồng thời trái cây cũng rất giàu các loại vitamin, tóm lại là một c·ô·ng đôi việc.
Món rau trộn chua cay ngọt tự nhiên là rất được yêu thích.
Ngoài ra, nàng còn chú trọng protein, protein trước mắt dễ kiếm nhất chính là hải sản.
Nhưng hải sản chứa hàm lượng purin cao, quá lượng dùng ăn dễ dẫn đến bệnh gút, cho nên phối hợp đồ ăn như thế nào cho hợp lý là rất quan trọng, Diệp Tuế Vãn từng cái nói rõ.
Hai vị sư phó nghe xong ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mình làm cơm hơn nửa đời người, vậy mà bên trong còn có nhiều uẩn khúc như vậy.
Buổi trưa hôm đó, bọn họ liền chuẩn bị ba món mặn một món rau trộn, đương nhiên đây là căn cứ vào việc ngày hôm đó có đồ ăn gì, Diệp Tuế Vãn tạm thời nghĩ ra.
Mà thực đơn hôm nay nộp lên, mấy ngày sau có thể dựa theo thực đơn này mà làm.
Diệp Tuế Vãn theo sau bếp bận rộn cả buổi sáng, khi kết thúc thật sự có chút mệt!
"Tiểu Diệp à, đến, đây là cơm trưa của ngươi và Tiêu đoàn trưởng, các ngươi ăn ở phía trước hay là mang về nhà?"
Vương Hồng Quân múc một phần cơm trưa cho Diệp Tuế Vãn.
"Nếu không chúng ta ăn ở phía trước đi, như vậy có thể nghe được phản hồi của mọi người?"
Diệp Tuế Vãn cảm thấy vẫn là tai nghe mắt thấy mới tốt.
Tuy rằng nàng đã nghe mấy người nói qua bánh bao tương đen được hoan nghênh như thế nào.
"Được, vậy các ngươi ăn ở phía trước."
"Đúng rồi, thực đơn ngươi bảo viết cũng viết xong rồi!"
"Đã treo ở cửa phòng ăn, tin tưởng về sau sẽ có càng nhiều người đến ăn ở phòng ăn của chúng ta."
Vương Hồng Quân vui vẻ nói.
Đến ăn mới chứng tỏ làm rất ngon, đừng tưởng rằng hắn không biết những người ở phía sau nói đồ ăn ở nhà ăn bọn họ không ngon, tuy rằng đó cũng là sự thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận