Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên

Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên - Chương 41: Về sau cho tức phụ nấu cơm ăn. (length: 7328)

Tiêu Ngự Yến lần này không đưa Diệp Tuế Vãn về thẳng khu thanh niên trí thức, vì hai người đã đăng ký kết hôn rồi.
Vậy dĩ nhiên là phải dẫn nàng về nhà.
Bọn họ về đến nhà thì hai huynh đệ kia đã bận rộn, còn Lâm Lam thì đứng ở cổng lớn, hiển nhiên là đang đợi bọn hắn.
"Mẹ, ta cùng Vãn Vãn đã trở về, giấy chứng nhận và ảnh chụp kết hôn đều xong xuôi rồi."
Tiêu Ngự Yến dừng xe xong, cười nhạt nói.
Tuy rằng mẹ hắn khẳng định đã biết chuyện này từ miệng của Tiêu Sở Phàm.
"Tốt, tốt, tốt, Tuế Vãn à, mau về nhà nghỉ ngơi đi, có mệt không? Có khát không?"
"Bá mẫu, không mệt, nhưng có chút khát ạ."
Diệp Tuế Vãn không khách khí, quả thật có chút khát nước.
"Vậy mau đi nếm thử trà bạc hà ta ngâm đi."
Lâm Lam cuối cùng cũng an tâm.
Đi vào phòng khách, Tiêu Noãn Noãn đã rót xong trà.
"Tẩu tử, tẩu uống đi, muội để trà trong giếng ướp lạnh đó."
"Cám ơn Noãn Noãn."
Diệp Tuế Vãn cong môi nói.
"Ngự Yến à, con ở đây cùng Tuế Vãn trò chuyện đi, mẹ đi làm việc tiếp đây."
Lâm Lam bên này đang chuẩn bị tiệc rượu, rất nhiều thứ hoặc là phải đi mượn, hoặc là phải đi đổi, hoặc là phải đi mua.
Mua thì nàng không phụ trách, Tiêu Ngự Yến có thể làm được.
Hơn nữa sau khi kết hôn sẽ được phát một ít phiếu, vừa lúc có thể dùng tới.
Thế nhưng việc cho mượn, tỷ như tiệc rượu cần bàn, ghế, bát đũa, đổi lương thực,... đều phải người làm mẹ này mang theo con trai, con gái đi lo liệu.
Cho nên hôm nay đem hai tiểu tử kia về là đúng.
Nếu là ngày mai mới trở về, nàng khẳng định phải tìm người giúp.
Hiện tại giai đoạn chuẩn bị trước mắt, người một nhà đã đủ loay hoay rồi.
"Bá mẫu, hay là để con đi giúp người một tay!"
Diệp Tuế Vãn biết chuyện kết hôn thì rất là nhiều việc.
"Không cần, không cần, đám tiểu tử thối kia trở về, ta đã đủ chân đủ tay rồi."
"Hai đứa nói chuyện đi, rồi lại đi xem Ngự Yến bố trí phòng ở thế nào, chỗ nào không thích thì hai đứa lại thương lượng điều chỉnh, ta đi nha."
Nói xong thì bà liền đi ra sân.
Diệp Tuế Vãn chỉ có thể tiếp tục uống nước của mình.
"Chàng cũng uống đi!"
"Được."
Tiêu Ngự Yến đi lấy cái ly của mình.
Kỳ thật Diệp Tuế Vãn đã nhận ra, trên tay nàng dùng đồ mới, hẳn là chuyên môn chuẩn bị cho nàng, cái khác ít nhiều đều có chút va chạm, người nhà này đối với nàng thật sự rất tốt.
Tiêu Ngự Yến uống liền ba ly, Diệp Tuế Vãn mới uống xong một chén nước của mình.
"Đi thôi, đi xem phòng chàng bố trí."
Diệp Tuế Vãn rất mong chờ.
Tiêu Ngự Yến thấy mọi người không có ở tiền viện, liền trực tiếp nắm tay Diệp Tuế Vãn đi vào phòng của bọn họ.
Hi hi!
So với lần trước đến, quả nhiên đã có biến hóa không nhỏ.
Chữ hỷ đỏ thẫm đã dán lên, trên giường nhiều đồ dùng màu đỏ được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, chậu gốm sứ, ấm nước, bàn chải, kem đánh răng chỉnh tề đặt ở trên cái giá phía trước.
"Mấy thứ này là để làm gì vậy?"
Diệp Tuế Vãn khó hiểu.
"Không phải nàng nói ký túc xá bên kia có ít đồ muốn chuyển qua đây sao, ta đã sớm chừa sẵn vị trí cho chúng rồi."
Tiêu Ngự Yến giải thích.
Diệp Tuế Vãn khiếp sợ, nàng thật sự là không nghĩ đến người đàn ông này vậy mà cẩn thận đến trình độ như thế, hồi tưởng lại những đồ vật mình muốn mang đến, đặt vào những chỗ trống này, nói là vừa khít cũng không sai.
Diệp Tuế Vãn xoay người ôm lấy eo Tiêu Ngự Yến.
"A Yến, chàng thật tốt."
Giờ phút này nàng không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, chỉ có thể khen một câu, ôm một cái.
"Vãn Vãn, trên người ta dơ!"
Đi ra ngoài một chuyến trở về, còn chưa có tắm rửa, trên người khẳng định đều là mùi mồ hôi.
"Không dơ a."
Nói xong, đầu còn cọ cọ vào trong lòng hắn.
Mùi xà phòng xen lẫn mùi mồ hôi, nhưng không thối, ngược lại còn có hơi thở nam tính.
Tiêu Ngự Yến trực tiếp ôm người lên, đặt ở trên giường, sau đó cúi xuống.
"Vãn Vãn."
Giọng đàn ông lưu luyến, trong mắt mang theo dục vọng.
Nhưng là nàng không làm cái gì đi.
"Ngô, đây đang là ban ngày đó, tuy rằng đã đăng ký kết hôn rồi nhưng chàng nhịn xuống một chút, hả?"
Cùng lắm thì hai ngày nay nàng không chọc hắn, mới vừa rồi là nàng xúc động, còn cọ, cọ cái gì chứ!
Hai mươi bốn tuổi mới khai trai, khoảng cách lần đầu tiên đã qua nhiều ngày, đối mặt người mình thích, Tiêu Ngự Yến cảm thấy toàn bộ tự chủ đã dùng hết.
Nhưng hắn cũng biết Diệp Tuế Vãn nói đúng.
Không thể ăn thịt, uống chút canh chắc không quá phận đi.
Vì thế hôn một cái xong, Diệp Tuế Vãn trực tiếp xụi lơ ở trên giường.
"Miệng của ta có phải sưng lên rồi không?"
Nghỉ ngơi một hồi lâu, Diệp Tuế Vãn đuôi mắt phiếm hồng hỏi.
"Ta xem xem!"
Tiêu Ngự Yến lại đi tới bên cạnh nàng.
"Không cần chàng xem."
Diệp Tuế Vãn trực tiếp né tránh, trong lòng thầm mắng xú nam nhân.
Tiêu Ngự Yến có chút xấu hổ sờ sờ mũi.
"Vãn Vãn, ta lần sau sẽ nhẹ nhàng thôi, xin lỗi, không khống chế được." Ngon miệng quá.
"Chàng xem ta có tin không?"
Diệp Tuế Vãn đứng dậy, sửa sang lại một chút y phục của mình.
"Tức phụ!"
"Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài đi, ở trong phòng thời gian quá dài không tốt đâu!"
Diệp Tuế Vãn nói xong, nghe ngóng động tĩnh trong viện.
Rất tốt, không có âm thanh, xem ra mọi người đều không có ở trong nhà.
"Không có gì là không tốt cả, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
"Cơm tối ở nhà ăn có được hay không?"
Tiêu Ngự Yến dò hỏi.
"Vậy để ta làm cơm đi, bá mẫu cùng đệ đệ, muội muội bọn họ rất bận rộn, đều không có thời gian nấu cơm."
"Chàng phụ ta nhóm lửa, sau đó lại giúp một chút bọn hắn."
Diệp Tuế Vãn cảm thấy mình có thể làm được những việc này, việc khác thật đúng là không thể giúp.
"Nàng nấu cơm? Mẹ sẽ không đồng ý, để Noãn Noãn làm là được, ta làm quen việc rồi, chỉ là không được ngon mà thôi."
Nói đến đây, Tiêu Ngự Yến quyết định học một ít trù nghệ, về sau còn nấu cơm cho tức phụ ăn.
"Chàng bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ nấu cơm, cơm của chàng về sau ta bao hết, bất quá chàng muốn học đơn giản một chút, ta rất ủng hộ."
Trông chờ Tiêu Ngự Yến trù nghệ thật tốt, nàng không trông cậy vào, nhưng biết một chút đơn giản, lúc nàng không muốn làm cơm thì có người làm, vẫn là được.
"Tức phụ, nàng thật tốt, ta khẳng định sẽ học thật tốt, phức tạp cũng học, nàng dạy ta."
Tiêu Ngự Yến lại ôm lấy người.
Diệp Tuế Vãn: "..." Người này rất thích ôm hôn.
"Tốt; cơm tối ta sẽ làm, có cái gì làm cái đó, đi thôi!"
Diệp Tuế Vãn nhìn xuống thời gian, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.
"Tốt!"
Tiêu Ngự Yến mở cửa, hai người nắm tay vừa mới ra ngoài, Lâm Lam liền hấp tấp từ bên ngoài đi vào.
"Tuế Vãn à, cơm tối ở nhà ăn, ta chuẩn bị đi nấu cơm đây."
Sau đó ánh mắt dừng ở tay của hai người, ý cười càng sâu, con trai, con dâu tình cảm tốt; vậy cháu trai còn xa sao?
"Mẹ, Vãn Vãn nói để nàng làm, mọi người đều đang bận rộn."
"Sao có thể, để ta làm."
Lâm Lam kinh ngạc, trong lòng đối với Diệp Tuế Vãn càng thêm hài lòng, nhưng cũng không thể thật sự để nàng làm!
"Bá mẫu, đều là người một nhà, để con làm cơm không phải là chuyện nên làm sao, người cũng nếm thử tay nghề của con đi."
Diệp Tuế Vãn cười nói.
Chống lại cặp mắt xinh đẹp nghiêm túc kia, Lâm Lam chỉ có thể cười đáp ứng.
"Thật tốt, Tiêu gia có một người con dâu như con thật sự là có phúc."
"Vậy Ngự Yến, các con thương lượng xem làm cái gì, sau đó con mang củi đi bổ đi, để sau này chúng ta dùng, ta đi làm việc của ta đây."
Lâm Lam dặn dò vài câu, đắc ý đi nha.
Người con dâu này, nàng là hết sức thích, lão Tiêu dưới suối vàng có biết cũng nên yên tâm rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận