Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên

Trọng Sinh Thất Linh Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Cưới Chui Tùy Quân Dã Phiên Thiên - Chương 197: Nàng là kẻ xâm nhập. (length: 7834)

Ngày hôm sau.
Diệp Tuế Vãn cùng Tiêu Ngự Yến ăn xong điểm tâm, tiễn người ra cửa đi làm, liền trở về thu xếp quà cáp trung thu.
Tối qua đóng gói xong còn dư lại bánh trung thu, cũng tiện thể sắp xếp lại danh sách quà tặng trong ngày lễ.
Nói là danh sách, kỳ thật cũng không có bao nhiêu người.
Chủ yếu là chiến hữu bên phía Tiêu Ngự Yến, bên phía nàng đơn giản chỉ có công nhân, mà số công nhân này đã được định sẵn là vào một ngày trước trung thu sẽ tập trung toàn bộ ở nhà máy để phân phát.
Quà tặng trong ngày lễ cho công nhân viên trừ bánh trung thu, còn có một phần trà hoa nhài. Trà hoa nhài là do chính Diệp Tuế Vãn điều chế, gồm có cúc hoa, táo gai, cẩu kỷ...
Mà bên phía Tiêu Ngự Yến, tỷ như thầy Phùng và chính ủy cách vách, lãnh đạo nhà ăn, Phương Dương, Hàn Phong..., trừ bánh trung thu, còn có hoặc là thuốc lá, hoặc là rượu, hoặc là trà.
Căn cứ vào sở thích không giống nhau của mỗi người mà đem tặng, tóm lại đều là hai phần lễ vật.
Sẽ không đặc biệt quý trọng đến mức không dám nhận, cũng không đến mức quá nhẹ, vừa vặn.
Việc lựa chọn thuốc lá và rượu cũng có chú ý, Diệp Tuế Vãn không trực tiếp xử lý mà đã vào không gian, rồi đi trung tâm thương mại chọn một lượt những thứ thích hợp. Cuối cùng, rượu thì chọn loại Kinh Thị say rượu chảy hà, thuốc lá thì chọn Tân Thị nhiều cửa trước, còn tản trà Phổ Nhị.
Mua xong, nàng bắt đầu căn cứ vào lời Tiêu Ngự Yến nói tiến hành đóng gói, toàn bộ thu thập xong cũng mất một giờ đồng hồ.
Nhưng nhìn đến thành quả mà mình thu thập được, Diệp Tuế Vãn vẫn là rất vui vẻ.
Hàng xóm láng giềng qua lại ngày thường không phải ít, nhưng quan hệ qua lại cũng chỉ diễn ra vào một vài ngày hội quan trọng. Lần chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ này, chủ yếu nhất là cảm tạ mọi người đã chiếu cố và giúp đỡ hai vợ chồng mới tới là bọn họ.
Đêm nay Diệp Tuế Vãn dự định cùng Tiêu Ngự Yến đi trước.
Sớm đưa xong thì sẽ không cần phải nhớ kỹ.
Nàng vừa ngồi trở lại ghế sô pha uống một ngụm nước, liền nghe được tiếng đập cửa.
Diệp Tuế Vãn hơi nhíu mày, lúc này, ai lại tìm đến nàng chứ!
【 Chủ nhân, địch nhân đến, địch nhân đến, cẩn thận cẩn thận, đừng cho nàng vào cửa. 】 Tiểu Bảo thanh âm ở trong đầu vội vàng nhắc nhở.
Diệp Tuế Vãn đột nhiên liền biết người này là ai.
Nhất định là Lâm Ngọc Khiết kia, tuyệt đối không sai.
"Ai vậy!"
Diệp Tuế Vãn tuy rằng đoán được, nhưng vẫn là hướng tới cửa hỏi một câu.
"Ta..."
Lâm Ngọc Khiết ở ngoài cửa hai tay nắm chặt, vô cùng gấp gáp, nàng trong lúc nhất thời vậy mà không biết phải trả lời như thế nào.
Trả lời nàng là ai? Lâm Ngọc Khiết?
Nhưng mà Diệp Tuế Vãn cũng không biết Lâm Ngọc Khiết là ai a!
【 Chủ nhân, nàng là kẻ xâm nhập. 】 Tiểu Bảo cảnh giác nói.
"Kẻ xâm nhập? Có ý tứ gì?"
Diệp Tuế Vãn đột nhiên hứng thú, muốn hiểu rõ càng nhiều.
【 Kẻ xâm nhập chính là vốn không thuộc về thế giới này, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó mà lại đến nơi này. Hơn nữa, người này biết chuyện tình kiếp trước của ngươi, ngươi phải vạn phần cẩn thận, nàng muốn thay thế ngươi, đoạt nam nhân của ngươi. 】 Tiểu Bảo chỉ có thể giải thích như vậy, nó trong lòng khổ a, nếu nó có được thực thể, cho dù là một con chó, đều có thể tiến lên cắn nàng một cái, nhưng bây giờ, nó còn không nhìn thấy, sờ không được đâu!
Hy vọng chủ nhân có thể tiếp tục lấy thêm ra ngoài vài lần vật tư, như thế nó liền có thể càng sớm có được thực thể.
"Ngươi làm sao biết những điều này?"
Diệp Tuế Vãn thốt ra.
【 Phàm là đối với ngươi có uy hiếp tồn tại, ta đều có thể cảm giác được a! 】 Tiểu Bảo ngạo kiều nói.
Diệp Tuế Vãn đối với câu nói sau cùng của Tiểu Bảo cũng không kinh ngạc, dù sao Thẩm Tứ cũng đã nói qua, chỉ là kẻ xâm nhập, không thuộc về thế giới này, có ý tứ gì?
Nàng là trọng sinh, vậy đã nói rõ bản thân nàng chính là thuộc về thế giới này, mà người bên ngoài kia thì không?
Không phải, vậy thì nàng là ai?
Diệp Tuế Vãn từ đầu đến cuối không nghĩ đến, vẫn còn có chuyện hồn xuyên, chính là cái màn tá thi hoàn hồn này.
Chuyện này nghĩ không ra, lát nữa nàng sẽ hỏi Tiểu Bảo cho rõ, hoặc là đi vào không gian tìm xem những loại sách liên quan mà xem thử.
Mà lúc này ở ngoài cửa vẫn luôn không có trả lời, Diệp Tuế Vãn cũng liền không để ý tới.
Người này tìm đến nàng khẳng định không có chuyện gì tốt, sao còn để cho nàng gấp gáp a!
Diệp Tuế Vãn không ngốc, nàng liền nghĩ tới câu nói của Tiểu Bảo rằng, nàng ta biết kiếp trước của nàng.
Vậy đây chính là lợi thế của nàng ta? Hoặc là cảm thấy nắm được nhược điểm của nàng?
Sau đó thì sao!
Uy hiếp nàng? Đem chuyện kiếp trước phát sinh nói cho Tiêu Ngự Yến?
Diệp Tuế Vãn đột nhiên cảm thấy người này thật là một chút cũng không thông minh.
Nàng kiếp trước vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Ngự Yến, Tiêu Ngự Yến đối với nàng có thái độ gì cùng với tình cảm như thế nào, nàng lại không biết sao?
Thật không biết người này suy nghĩ như thế nào.
Bất quá nhớ tới kiếp trước, Diệp Tuế Vãn đúng là phi thường áy náy và hối hận, chỉ là trên thế giới này không có thuốc hối hận, hơn nữa kiếp trước đã không thể bù đắp, nhưng nàng trọng sinh có được một cơ hội, là sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá đi.
"Diệp Tuế Vãn, ngươi mở cửa, ta có lời muốn nói với ngươi."
Khi Diệp Tuế Vãn tưởng rằng người này đã đi, thì âm thanh lại truyền đến.
Nàng nâng tay nhìn nhìn thời gian, chậm rãi đứng dậy hướng tới cổng lớn đi.
Nếu không buông tay, vậy thì cho nàng một cơ hội đi.
Dù sao nàng muốn nói cái gì, nàng đều đoán được.
Bất quá vì an toàn, hoặc là sợ nàng đột nhiên mất khống chế, Diệp Tuế Vãn cũng không tính mở cửa.
Viên Thanh Ngọc từng nói với nàng sự tình, nàng còn nhớ kỹ đâu!
Nàng cảm thấy Lâm Ngọc Khiết có thể có bệnh.
Lâm Ngọc Khiết ở ngoài cửa đã làm rất nhiều sự chuẩn bị tâm lý, lúc này mới mở miệng lần nữa gọi cửa.
Nàng kỳ thật không xác định Diệp Tuế Vãn có tới mở cửa hay không.
Nếu nàng vẫn luôn không tiếp chiêu, nàng cũng không dám ồn ào đến mức mọi người đều biết.
Nàng biết nếu như mình biểu hiện quá dị thường, thậm chí biết quá nhiều, cũng có thể bị xem như đặc vụ của địch nhân mà bắt lại, hiện tại đang là thời kỳ nghiêm trị, thà giết lầm, cũng sẽ không bỏ qua một ai.
Đang lúc nàng muốn rút lui có trật tự, thì nghe được trong viện có tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân.
"Xin hỏi, ngươi là ai!"
Diệp Tuế Vãn ở trong sân hỏi, khoảng cách đến đại môn còn phải có hai, ba mét, nhưng đầy đủ cho người bên ngoài nghe nàng nói chuyện.
"Ta, ta là thanh niên trí thức của binh đoàn, Lâm Ngọc Khiết."
Lâm Ngọc Khiết có chút không đủ tự tin mà trả lời.
"Sau đó thì sao, ta không biết ngươi!"
Diệp Tuế Vãn âm thanh lạnh lùng nói.
Trong giọng nói không chào đón, có lỗ tai liền có thể nghe được.
"Ta làm một giấc mộng, trong mộng ngươi căn bản là không có gả cho Tiêu đoàn trưởng, ngươi còn hại hắn cửa nát nhà tan."
Lâm Ngọc Khiết chỉ cảm thấy trong giọng nói của nàng là vô tận ngạo mạn cùng với trào phúng, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nói thẳng ra.
"Làm một giấc mộng a!"
"Cho nên ngươi liền ở chỗ thanh niên trí thức nói ta dựa vào kê đơn mới gả cho A Yến?"
Diệp Tuế Vãn hừ lạnh nói.
A Yến?
Lâm Ngọc Khiết chỉ cảm thấy xưng hô thế này chói tai.
Nữ nhân này dựa vào cái gì mà gọi hắn như vậy.
Còn có nàng vậy mà biết chuyện phát sinh ở chỗ đám thanh niên trí thức.
"Không phải ta, ta không có nói!"
Lâm Ngọc Khiết không ngốc, nàng sẽ không thừa nhận.
"Phải không? Nhưng ta có nhân chứng nha!"
"Ngươi sẽ không cảm thấy ngươi tìm nam thanh niên trí thức lan rộng ra ngoài, thì người khác liền không phát hiện được đi!"
Lời Thẩm Tứ nói, vừa vặn dùng tới.
Diệp Tuế Vãn nhẹ nhàng nói.
"Ngươi, ngươi vốn chính là làm như vậy, ngươi biết ta nói là sự thật, chính là ngươi bỏ thuốc, sau đó ỷ lại vào Tiêu đoàn trưởng, xong việc ngươi còn bảo cha ngươi chèn ép hắn, hắn lúc này mới đi nông trường Tây Bắc, ngươi có bản lĩnh thì thừa nhận đi."
Lâm Ngọc Khiết tức giận nói.
Diệp Tuế Vãn: "..." Nàng ngốc à! Nàng vì sao phải thừa nhận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận