Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 214: Duy Ngã Độc Cuồng (2)

- Ha ha ha ha, đúng là cười chết ta mất, thì ra đây là Thích Khách Liên Minh đại danh lừng lẫy, hạ phó bản đoàn đội cũng phải mời người người ngoài đến, hơn nữa còn là mời một người chơi tự do, xem ra Thích Khách Liên Minh chẳng qua cũng thế mà thôi, lúc trước ta còn một mực coi Thích Khách Liên Minh các ngươi là đối thủ, ta đúng là mặt mù rồi.
Duy Ngã Độc Cuồng nhìn Thạch Phong, lại nhìn nhìn Trầm Mặc Tàn Kiếm, không khỏi cười ha hả.
- Ngươi.
Thứ Tâm muốn gào lên, có điều hắn căn bản không thể nói ra miệng được.
Bởi vì đây là sự thật.
Thành viên Thích Khách Liên Minh khác của Thích Khách Liên Minh khác cũng nhao nhao cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, này bọn họ đều tâm sinh oán giận đối với Thứ Tâm, tuy oán giận này sớm đã có rồi, chỉ là hiện tại thật sự quá mất mặt, khiến bọn họ muốn trực tiếp đuổi Thạch Phong đi, có điều không nói ra miệng được.
Sau khi Duy Ngã Độc Cuồng cười nhạo Thích Khách Liên Minh xong, ánh mắt chuyển sang trên người Thạch Phong, ra vẻ kinh ngạc cười lạnh nói:
- Còn tưởng rằng Thích Khách Liên Minh mời tới nhân vật trâu bò gì, đây không phải là Dạ Phong tiến vào Bạch Hà Thành, trước kia từng đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng sao?
- Ngại quá, thất kính thất kính, ta không cẩn thận đoạt mất hạng nhất của ngươi, ta thực sự không ngờ ngươi lại bị vượt qua dễ dàng như vậy, ài, không đúng, sao ngay cả top 100 cũng không có tên của ngươi, xem ra vận may của người ta là có hạn, không có thực lực quả nhiên sẽ bị vượt qua rất nhanh, ngươi nói có đúng không Dạ Phong tiểu đệ.
Tuy Duy Ngã Độc Cuồng không nhìn thấy cấp bậc của Thạch Phong, có điều hắn cũng không cho rằng Thạch Phong có bao nhiêu trâu bò, bằng không vì sao lại không thể hiện cấp bậc của hắn, khả năng duy nhất chỉ có một, đó chính là cấp bậc quá mất mặt, rõ ràng là người chơi tiến vào Bạch Hà Thành đầu tiên, cấp bậc lại bị tuyệt đại đa số người chơi vượt qua, ngại mất mặt tất nhiên là ẩn đi cấp bậc, cái này có thể nói là cách giải thích hợp lý nhất.
- Dạ Phong huynh, chúng ta đừng để ý đến hắn, chúng ta đi hạ phó bản đi.
Thứ Tâm rất sợ Thạch Phong tức giận rời khỏi, thế là vội vàng kéo Thạch Phong rời xa người của Ám Tinh.
- Toàn bộ người chơi của Bạch Hà Thành đều lấy Thích Khách Liên Minh các ngươi ra so sánh với Ám Tinh chúng ta, trước kia ta còn cảm thấy rất quang vinh, hiện tại ta lại cảm thấy rất mất mặt, xin sau này đừng lấy Ám Tinh chúng ta ra so sánh với các ngươi nữa, chúng ta thực sự không chịu nổi mất mặt như vậy.
Duy Ngã Độc Cuồng căn bản không để ý tới một cao thủ đã bị vứt bỏ, ánh mắt lại chuyển qua người Trầm Mặc Tàn Kiếm, châm chọc khiêu khích.
- Không phải sao, đây còn là công hội nhị lưu đứng đầu à, ta nhổ vào, rõ ràng ngay cả tam lưu cũng không bằng.
- Thích Khách Liên Minh đúng là suy vong rồi, nếu ta là bọn họ, đã sớm đâm đầu vào tường mà chết cho xong, không ngờ có thể để một con gà mờ giẫm phải cứt chó gia nhập, cho rằng như vậy thì có thể thủ thông xưởng công binh thú nhân cấp khó, đừng khiến người cười chết.
- Sao ngươi có thể nói như vậy, có câu vật họp theo loài, công hội rác rưởi, đương nhiên cũng chỉ có thể tìm một số con mèo con chó, nếu là công hội của chúng ta thì đã sớm đá những con mèo con chó này đi rồi, để rác rưởi như vậy tiến vào đoàn đội, tuyệt đối sẽ hạ thấp chỉ số thông minh và thực lực của chúng ta.
- Ngươi nói sai rồi, Thích Khách Liên Minh mạnh như vậy, căn bản không sợ có loại đội hữu này, bọn họ vẫn có thể vượt qua xưởng công binh thú nhân cấp khó, đây chính là chỗ mà Ám Tinh chúng ta không bằng.
Ám Tinh và Thích Khách Liên Minh đã sớm thủy hỏa bất dung, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên dùng đủ cách châm chọc Thích Khách Liên Minh.
Lập tức toàn bộ Thích Khách Liên Minh đều tức giận không thôi, nhao nhao nhìn Thứ Tâm.
Ánh mắt oán hận không khiến Thứ Tâm đau lòng, ngược lại Thứ Tâm thấy có lỗi với Thạch Phong, vốn đây là trào phúng nhằm vào Thích Khách Liên Minh của Ám Tinh, hiện tại ngay cả Thạch Phong cũng bị châm chọc.
Lúc này Thạch Phong không nhìn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, phó bản cũng không cần đánh, hắn muốn lấy được sáo trang Phong Diệt và phối phương kháng lửa, tuyệt đối không thể để Ám Tinh phá hoại.
Thế là Thạch Phong đứng dậy, nhìn về phía Duy Ngã Độc Cuồng lạnh lùng cười nói:
- Ta rất hiếu kỳ, nếu con mèo con chó mà các ngươi xem thường đột nhiên giành được thủ thông xưởng công binh thú nhân cấp khó trước các ngươi, vậy các ngươi là gì? Có phải ngay cả súc sinh cũng không bằng không?
Lời nói của Thạch Phong đả kích đám người Duy Ngã Độc Cuồng rất mạnh.
Lập tức không khí trong sân đột nhiên biến thành vô cùng áp lực, hai bên lờ mờ có ý tứ một lời không hợp là ra tay đánh nhau.
Có điều không ai xuất thủ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nếu lúc này xuất thủ, có nghĩa là hai công hội khai chiến toàn diện, bất kể ai thua ai thắng, đều tổn thất thảm trọng và tiện nghi cho người khác, cho nên bất kể là Trầm Mặc Tàn Kiếm hay là Duy Ngã Độc Cuồng đều không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
- Chỉ bằng vào rác rưởi như ngươi?
Sắc mặt Duy Ngã Độc Cuồng đột nhiên lạnh lùng, vẻ mặt âm độc nhìn chằm chằm Thạch Phong, dùng khẩu khí tràn ngập miệt thị nói.
- Được, ngươi khá lắm, để chúng ta nhìn thấy thủ đoạn thực sự đi, ta cũng muốn nhìn xem thủ đoạn của ngươi có lợi hại như miệng của ngươi không?
Nói xong Duy Ngã Độc Cuồng dẫn theo thủ hạ tiến vào xưởng công binh thú nhân, hơn nữa là trực tiếp bắt đầu từ mức khó, căn bản không chuẩn bị làm nóng gì cả, rõ ràng là muốn cho Thạch Phong và người của Thích Khách Liên Minh nhìn thấy chênh lệch giữa bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận