Trong Mộng Cặn Bã Khắp Các Tông Thánh Nữ, Các Nàng Trở Tay Đến Cửa
Chương 2: Cố tiên tử, xin tự trọng
**Chương 2: Cố tiên tử, xin tự trọng**
【Xung quanh khí tức dần dần trở nên khô nóng, ngươi nhìn vết máu trên quần áo Cố Thanh Thường, dường như ý thức được điều gì.】
【Ngươi giãy dụa lùi về sau mấy phần, nhưng Cố Thanh Thường lại như hổ đói vồ mồi, cả người đột nhiên lao về phía trước, đè mạnh ngươi xuống.】
【Trong nháy mắt, thế công thủ đã thay đổi.】
【"Cố... Cố tiên tử, xin tự trọng." Nhìn Cố Thanh Thường ánh mắt như nước trước mặt, giọng nói của ngươi hơi run rẩy.】
【Có điều, lúc này Cố Thanh Thường thân nhiễm đại lượng long huyết, lý trí đã sớm bị dục hỏa nuốt trọn, lời nhắc nhở của ngươi không có tác dụng gì.】
【Theo khoảng cách giữa các ngươi càng ngày càng gần, ngươi gần như đã có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ thân thể mềm mại của nàng.】
【Một mùi hương nhiếp hồn câu phách xông tới, chậm rãi xâm nhập chóp mũi của ngươi, làm ngươi tâm thần dập dờn một trận.】
【Thần miếu bên ngoài, tuyết sơn nguy nga hùng vĩ, còn trước mặt ngươi, tuyết sơn lại càng sâu hơn mấy phần.】
【Ngươi bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, gắng gượng duy trì sự tỉnh táo.】
【Ngưng Kiếm Tông là tông môn đứng đầu trong tứ đại tông môn ở Đông Vực, cho dù là một vạn cái Huyền Âm Tông cũng không thể trêu chọc nổi.】
【Mà Cố Thanh Thường lại là thánh nữ của Ngưng Kiếm Tông, là tồn tại chói mắt nhất của toàn bộ Ngưng Kiếm Tông, thậm chí là toàn bộ Đông Vực.】
【Lý trí còn sót lại nói cho ngươi, nếu như hôm nay thật sự nghiên cứu kết cấu của côn chữ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.】
【Nhưng mà, tình huống của Cố Thanh Thường còn thê thảm hơn so với những gì ngươi tưởng tượng.】
【Long huyết chi độc vốn là cương liệt vô cùng, huống chi máu trên người nàng còn là đến từ một đầu Băng Long viễn cổ tồn tại mấy ngàn năm, độc tính còn gấp mấy lần so với long huyết bình thường.】
【Trong cảm giác của ngươi, khí tức tính mạng của nàng đang bị hao mòn một cách kịch liệt, nếu như không giải độc, e rằng tính mạng khó giữ.】
【"Thôi được, cứu người quan trọng!" Ngươi cắn răng một cái, dường như đã đưa ra một loại quyết tâm nào đó.】
【Là một thanh niên tốt sinh ra và lớn lên ở thời đại mới, thấy chết không cứu là việc ngươi làm sao cũng không làm được.】
【"Mặc kệ hắn là Ngưng Kiếm Tông hay là Kích Kiếm Tông gì, ngày sau hẵng nói!"】
【Bên ngoài thần miếu, tuyết bay đầy trời gào thét, trong thần miếu, xuân sắc tràn ngập khắp phòng.】
【. . . 】
【Một canh giờ sau, trong thần miếu dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn Cố Thanh Thường còn đang say ngủ bên cạnh, ngươi rơi vào trầm tư.】
【Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng uy lực của long huyết chi độc còn vượt xa khỏi tưởng tượng của ngươi, ngươi vừa mới định đứng dậy, chỉ cảm thấy eo mỏi nhừ, đi đứng mềm nhũn.】
【Trong hai tháng sau đó, ngươi tạm thời lưu lại Mộ Tuyết thần miếu. Một bên khôi phục nguyên khí, một bên chăm sóc Cố Thanh Thường đang bị trọng thương.】
【Giúp nàng băng bó vết thương, giúp nàng điều dưỡng nội tức, cùng... Thuận tiện giúp nàng giải trừ long huyết chi độc còn sót lại trong cơ thể.】
【Trong tầm mắt của ngươi thường xuyên xuất hiện một đạo phong cảnh trắng xóa. Đương nhiên, đó là cảnh tuyết bên ngoài sơn động.】
【Mất đi Huyền Băng cự long thủ hộ, ngươi dễ như trở bàn tay đạt được truyền thừa của Băng Hoàng Hải Ba Tây.】
【Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của ngươi, thương thế của Cố Thanh Thường dần dần hồi phục, thái độ của nàng đối với ngươi dường như cũng có chút thay đổi.】
【Từ lúc mới bắt đầu chán ghét, kháng cự, khịt mũi coi thường, dần dần biến thành thích ứng, tiếp nhận, an chi như thường. (thành ngữ: coi như không có gì).】
【Thời gian dần trôi qua, Cố Thanh Thường nhìn về phía ánh mắt của ngươi, dường như có thêm một chút gì đó khác lạ.】
【Vị thánh nữ kiếm tông ngày xưa đối với bất kỳ người nào đều mặt lạnh như tiền này, lần đầu tiên mở miệng hỏi thăm tên của một nam tử.】
【Ngươi chần chờ một lát, sau đó chậm rãi mở miệng.】
【"Huyền Âm Tông, Thạch Hạo."】
【Hai tháng sau, linh lực của Cố Thanh Thường hoàn toàn hồi phục, việc đầu tiên nàng làm chính là cầm kiếm kề vào cổ họng của ngươi.】
【Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm phát ra lẫm liệt, kiếm ý sắc bén vô song, chỉ cần tiến thêm nửa tấc, liền có thể lấy mạng của ngươi.】
【Nhưng không biết vì sao, trong lòng ngươi lại vô cùng bình tĩnh, dường như đã liệu định Cố Thanh Thường sẽ không giết ngươi.】
【Quả nhiên đúng như vậy, kiếm của nàng dừng lại chốc lát, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, nhiều lần giãy dụa do dự, cuối cùng chậm rãi dời đi.】
【Ngươi cười hỏi nàng vì sao? Nàng mang vẻ mặt lạnh lùng, trả lời một câu: "Im miệng!"】
【Ngươi không vội không buồn, cười nói: "Bảo ta im miệng, trong hai tháng qua, ngươi đâu có nói như vậy."】
【"Ngược lại còn vui vẻ tận hưởng..."】
【Lời còn chưa dứt, một vệt ráng chiều đỏ nhất thời nhuộm lên khuôn mặt tuyết trắng của vị thánh nữ kiếm tông, "Ngươi muốn chết!" Trong mắt nàng đầy vẻ tức giận, trường kiếm trong tay lại lần nữa ra khỏi vỏ.】
【Đạt được truyền thừa của Băng Hoàng, tu vi của ngươi tăng lên vượt bậc, lúc này Cố Thanh Thường sớm đã không phải là đối thủ của ngươi, ngươi nhẹ nhàng nâng tay, liền hóa giải kiếm khí đang xông tới.】
【Sau đó, ngươi khẽ động ý nghĩ, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.】
【Cố Thanh Thường đuổi theo ngươi một đường trở lại Đông Vực, cho đến khi thân ảnh của ngươi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nàng.】
【Nhìn về hướng ngươi rời đi, trên mặt nàng không những không có nửa phần biểu tình thất vọng, ngược lại còn chậm rãi hiện ra một nụ cười hơi có vẻ bệnh hoạn.】
【"Người của ta, ngươi chạy không thoát đâu..."】
【. . . 】
【Ký chủ đã tỉnh lại, lần mộng cảnh tuần hoàn này kết thúc.】
【Hệ thống trước mắt đẳng cấp: LV: 1, số lần tuần hoàn: 1- 10】
Theo ý thức dần dần tỉnh táo, Lạc Uyên chậm rãi mở hai mắt ra.
Hồi tưởng lại đủ loại trải nghiệm vừa rồi trong mộng, hắn trong lúc nhất thời có chút buồn bực.
"Hệ thống ca, ta thế nào cảm giác trong mộng ta thấy làm sao giống một tên cặn bã vậy?"
Trong mộng, bản thân lúc nên khắc chế thì khắc chế, lúc nên tỉnh táo thì tỉnh táo, vừa đấm vừa xoa, co dãn hợp lý, thuật 'dục cầm cố túng' (muốn bắt mà lại làm ra vẻ thả lỏng) có thể nói là đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. (Thuần thục)
Điểm mấu chốt nhất là, còn mở cả tiểu hào! (Tài khoản phụ)
Đúng như 《 Lữ Thị Xuân Thu 》 có nói: Người trong giang hồ tiêu dao, hào nhiều không sợ bị lộ thân phận.
Một nam nhân trưởng thành không chỉ cần phải có một đôi thận kim cương bất hoại, mà còn cần có vô số lần ngụy trang không có sơ hở.
Có thể làm được đến mức này, không thể nói là giữ mình trong sạch, làm gì cũng phải là khắp nơi lưu tình.
【Ngày có suy nghĩ, đêm có mộng. Mộng cảnh là phản ứng của thế giới hiện thực, điều này chỉ có thể nói rõ ký chủ sinh ra đã có thiên phú làm Hải Vương ~】
"Nói xấu! Đây tuyệt đối là thuần túy nói xấu!"
Lạc Uyên nghe xong nhất thời không ngồi yên được nữa,
Cái gì gọi là sinh ra đã có thiên phú làm Hải Vương?
Ta từ trước đến nay đều là người đứng đắn,
Anh em thế nhưng là đọc 《 Xuân Thu 》!
Bất quá nghĩ lại, cũng may mà đây chỉ là mộng cảnh,
Nếu là trong hiện thực xảy ra chuyện như vậy, Ngưng Kiếm Tông thánh nữ cao thấp đến nâng kiếm đến cửa đem chính mình chém.
【Lần mộng cảnh tuần hoàn này đã kết thúc, ký chủ có thể chọn một trong ba loại khen thưởng dưới đây để giữ lại. 】
【Một, đa tài đa ức: Trở thành con nuôi của Thẩm Vạn Hác - nhà giàu nhất Đông Vực, kế thừa ức vạn tài sản, nhưng cũng phải chấp nhận phiền não vì tiêu tiền không hết. 】
【Hai, Hỗn Độn linh căn: Bất luận tu luyện linh lực thuộc tính gì, các thuộc tính khác đều sẽ đồng bộ tăng lên, tốc độ tu luyện vượt xa người thường, đồng thời sẽ nhận được thiên đạo che chở.】
【Ba, Băng Hoàng truyền thừa: Nhận được tinh huyết bản nguyên của Băng Hoàng Hải Ba Tây, sau khi dung hợp, độ thân hòa với thuộc tính băng tăng lên đến 100%, tốc độ tu luyện tại nơi cực hàn tăng lên trên diện rộng, bất luận công kích thuộc tính băng nào đều không thể làm tổn thương đến ngươi, tu luyện hết thảy công pháp thuộc tính băng đều có thể lĩnh ngộ trong nháy mắt! 】
Nhìn ba loại khen thưởng trước mặt, Lạc Uyên nhất thời cảm thấy khó xử.
Đối với người kiếp trước làm xã súc (nhân viên làm công ăn lương) cả một đời, hưởng hết phúc báo tăng ca như hắn mà nói, hạng mục khen thưởng thứ nhất không thể nghi ngờ có sức hấp dẫn rất lớn.
Người có tiền thật sự không có vui vẻ như trong tưởng tượng của ngươi sao? Hoàn toàn ngược lại, sự vui vẻ của bọn họ, ngươi căn bản không tưởng tượng nổi.
Huống chi cho dù là trong thế giới huyền huyễn, tiền cũng là tài nguyên cực kỳ trọng yếu.
Tài nguyên tu luyện lấy đâu ra? Vật tư cơ bản lấy đâu ra? Không phải là phải dựa vào tiền tài vạn ác sao?
Đến mức cái thứ hai, dạng thứ ba khen thưởng thì càng làm cho người ta không tìm ra được lý do để cự tuyệt.
Hỗn Độn linh căn hiếm có, trong lịch sử toàn bộ Đông Vực chưa chắc đã có mấy cái,
Mà Băng Hoàng truyền thừa tại Tứ Phương Linh Vực lại càng là chỉ có một phần này.
Vô luận lựa chọn hạng nào, giới hạn tu luyện của chính mình sau này đều không thể đo lường.
Lạc Uyên xoắn xuýt liên tục, vừa nghĩ tới lựa chọn một trong số đó liền muốn mất đi hai hạng mục còn lại, đơn giản còn khó chịu hơn so với giết hắn.
Đang lúc hắn do dự, trong đầu hắn lại lần nữa vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【Kiểm tra đo lường thấy lần này là lần đầu tiên ký chủ tiến hành mộng cảnh tuần hoàn, làm phúc lợi tân thủ, có thể đem toàn bộ ba loại khen thưởng giữ lại! 】
【Xung quanh khí tức dần dần trở nên khô nóng, ngươi nhìn vết máu trên quần áo Cố Thanh Thường, dường như ý thức được điều gì.】
【Ngươi giãy dụa lùi về sau mấy phần, nhưng Cố Thanh Thường lại như hổ đói vồ mồi, cả người đột nhiên lao về phía trước, đè mạnh ngươi xuống.】
【Trong nháy mắt, thế công thủ đã thay đổi.】
【"Cố... Cố tiên tử, xin tự trọng." Nhìn Cố Thanh Thường ánh mắt như nước trước mặt, giọng nói của ngươi hơi run rẩy.】
【Có điều, lúc này Cố Thanh Thường thân nhiễm đại lượng long huyết, lý trí đã sớm bị dục hỏa nuốt trọn, lời nhắc nhở của ngươi không có tác dụng gì.】
【Theo khoảng cách giữa các ngươi càng ngày càng gần, ngươi gần như đã có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ thân thể mềm mại của nàng.】
【Một mùi hương nhiếp hồn câu phách xông tới, chậm rãi xâm nhập chóp mũi của ngươi, làm ngươi tâm thần dập dờn một trận.】
【Thần miếu bên ngoài, tuyết sơn nguy nga hùng vĩ, còn trước mặt ngươi, tuyết sơn lại càng sâu hơn mấy phần.】
【Ngươi bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, gắng gượng duy trì sự tỉnh táo.】
【Ngưng Kiếm Tông là tông môn đứng đầu trong tứ đại tông môn ở Đông Vực, cho dù là một vạn cái Huyền Âm Tông cũng không thể trêu chọc nổi.】
【Mà Cố Thanh Thường lại là thánh nữ của Ngưng Kiếm Tông, là tồn tại chói mắt nhất của toàn bộ Ngưng Kiếm Tông, thậm chí là toàn bộ Đông Vực.】
【Lý trí còn sót lại nói cho ngươi, nếu như hôm nay thật sự nghiên cứu kết cấu của côn chữ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.】
【Nhưng mà, tình huống của Cố Thanh Thường còn thê thảm hơn so với những gì ngươi tưởng tượng.】
【Long huyết chi độc vốn là cương liệt vô cùng, huống chi máu trên người nàng còn là đến từ một đầu Băng Long viễn cổ tồn tại mấy ngàn năm, độc tính còn gấp mấy lần so với long huyết bình thường.】
【Trong cảm giác của ngươi, khí tức tính mạng của nàng đang bị hao mòn một cách kịch liệt, nếu như không giải độc, e rằng tính mạng khó giữ.】
【"Thôi được, cứu người quan trọng!" Ngươi cắn răng một cái, dường như đã đưa ra một loại quyết tâm nào đó.】
【Là một thanh niên tốt sinh ra và lớn lên ở thời đại mới, thấy chết không cứu là việc ngươi làm sao cũng không làm được.】
【"Mặc kệ hắn là Ngưng Kiếm Tông hay là Kích Kiếm Tông gì, ngày sau hẵng nói!"】
【Bên ngoài thần miếu, tuyết bay đầy trời gào thét, trong thần miếu, xuân sắc tràn ngập khắp phòng.】
【. . . 】
【Một canh giờ sau, trong thần miếu dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn Cố Thanh Thường còn đang say ngủ bên cạnh, ngươi rơi vào trầm tư.】
【Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng uy lực của long huyết chi độc còn vượt xa khỏi tưởng tượng của ngươi, ngươi vừa mới định đứng dậy, chỉ cảm thấy eo mỏi nhừ, đi đứng mềm nhũn.】
【Trong hai tháng sau đó, ngươi tạm thời lưu lại Mộ Tuyết thần miếu. Một bên khôi phục nguyên khí, một bên chăm sóc Cố Thanh Thường đang bị trọng thương.】
【Giúp nàng băng bó vết thương, giúp nàng điều dưỡng nội tức, cùng... Thuận tiện giúp nàng giải trừ long huyết chi độc còn sót lại trong cơ thể.】
【Trong tầm mắt của ngươi thường xuyên xuất hiện một đạo phong cảnh trắng xóa. Đương nhiên, đó là cảnh tuyết bên ngoài sơn động.】
【Mất đi Huyền Băng cự long thủ hộ, ngươi dễ như trở bàn tay đạt được truyền thừa của Băng Hoàng Hải Ba Tây.】
【Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của ngươi, thương thế của Cố Thanh Thường dần dần hồi phục, thái độ của nàng đối với ngươi dường như cũng có chút thay đổi.】
【Từ lúc mới bắt đầu chán ghét, kháng cự, khịt mũi coi thường, dần dần biến thành thích ứng, tiếp nhận, an chi như thường. (thành ngữ: coi như không có gì).】
【Thời gian dần trôi qua, Cố Thanh Thường nhìn về phía ánh mắt của ngươi, dường như có thêm một chút gì đó khác lạ.】
【Vị thánh nữ kiếm tông ngày xưa đối với bất kỳ người nào đều mặt lạnh như tiền này, lần đầu tiên mở miệng hỏi thăm tên của một nam tử.】
【Ngươi chần chờ một lát, sau đó chậm rãi mở miệng.】
【"Huyền Âm Tông, Thạch Hạo."】
【Hai tháng sau, linh lực của Cố Thanh Thường hoàn toàn hồi phục, việc đầu tiên nàng làm chính là cầm kiếm kề vào cổ họng của ngươi.】
【Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm phát ra lẫm liệt, kiếm ý sắc bén vô song, chỉ cần tiến thêm nửa tấc, liền có thể lấy mạng của ngươi.】
【Nhưng không biết vì sao, trong lòng ngươi lại vô cùng bình tĩnh, dường như đã liệu định Cố Thanh Thường sẽ không giết ngươi.】
【Quả nhiên đúng như vậy, kiếm của nàng dừng lại chốc lát, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, nhiều lần giãy dụa do dự, cuối cùng chậm rãi dời đi.】
【Ngươi cười hỏi nàng vì sao? Nàng mang vẻ mặt lạnh lùng, trả lời một câu: "Im miệng!"】
【Ngươi không vội không buồn, cười nói: "Bảo ta im miệng, trong hai tháng qua, ngươi đâu có nói như vậy."】
【"Ngược lại còn vui vẻ tận hưởng..."】
【Lời còn chưa dứt, một vệt ráng chiều đỏ nhất thời nhuộm lên khuôn mặt tuyết trắng của vị thánh nữ kiếm tông, "Ngươi muốn chết!" Trong mắt nàng đầy vẻ tức giận, trường kiếm trong tay lại lần nữa ra khỏi vỏ.】
【Đạt được truyền thừa của Băng Hoàng, tu vi của ngươi tăng lên vượt bậc, lúc này Cố Thanh Thường sớm đã không phải là đối thủ của ngươi, ngươi nhẹ nhàng nâng tay, liền hóa giải kiếm khí đang xông tới.】
【Sau đó, ngươi khẽ động ý nghĩ, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.】
【Cố Thanh Thường đuổi theo ngươi một đường trở lại Đông Vực, cho đến khi thân ảnh của ngươi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của nàng.】
【Nhìn về hướng ngươi rời đi, trên mặt nàng không những không có nửa phần biểu tình thất vọng, ngược lại còn chậm rãi hiện ra một nụ cười hơi có vẻ bệnh hoạn.】
【"Người của ta, ngươi chạy không thoát đâu..."】
【. . . 】
【Ký chủ đã tỉnh lại, lần mộng cảnh tuần hoàn này kết thúc.】
【Hệ thống trước mắt đẳng cấp: LV: 1, số lần tuần hoàn: 1- 10】
Theo ý thức dần dần tỉnh táo, Lạc Uyên chậm rãi mở hai mắt ra.
Hồi tưởng lại đủ loại trải nghiệm vừa rồi trong mộng, hắn trong lúc nhất thời có chút buồn bực.
"Hệ thống ca, ta thế nào cảm giác trong mộng ta thấy làm sao giống một tên cặn bã vậy?"
Trong mộng, bản thân lúc nên khắc chế thì khắc chế, lúc nên tỉnh táo thì tỉnh táo, vừa đấm vừa xoa, co dãn hợp lý, thuật 'dục cầm cố túng' (muốn bắt mà lại làm ra vẻ thả lỏng) có thể nói là đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh. (Thuần thục)
Điểm mấu chốt nhất là, còn mở cả tiểu hào! (Tài khoản phụ)
Đúng như 《 Lữ Thị Xuân Thu 》 có nói: Người trong giang hồ tiêu dao, hào nhiều không sợ bị lộ thân phận.
Một nam nhân trưởng thành không chỉ cần phải có một đôi thận kim cương bất hoại, mà còn cần có vô số lần ngụy trang không có sơ hở.
Có thể làm được đến mức này, không thể nói là giữ mình trong sạch, làm gì cũng phải là khắp nơi lưu tình.
【Ngày có suy nghĩ, đêm có mộng. Mộng cảnh là phản ứng của thế giới hiện thực, điều này chỉ có thể nói rõ ký chủ sinh ra đã có thiên phú làm Hải Vương ~】
"Nói xấu! Đây tuyệt đối là thuần túy nói xấu!"
Lạc Uyên nghe xong nhất thời không ngồi yên được nữa,
Cái gì gọi là sinh ra đã có thiên phú làm Hải Vương?
Ta từ trước đến nay đều là người đứng đắn,
Anh em thế nhưng là đọc 《 Xuân Thu 》!
Bất quá nghĩ lại, cũng may mà đây chỉ là mộng cảnh,
Nếu là trong hiện thực xảy ra chuyện như vậy, Ngưng Kiếm Tông thánh nữ cao thấp đến nâng kiếm đến cửa đem chính mình chém.
【Lần mộng cảnh tuần hoàn này đã kết thúc, ký chủ có thể chọn một trong ba loại khen thưởng dưới đây để giữ lại. 】
【Một, đa tài đa ức: Trở thành con nuôi của Thẩm Vạn Hác - nhà giàu nhất Đông Vực, kế thừa ức vạn tài sản, nhưng cũng phải chấp nhận phiền não vì tiêu tiền không hết. 】
【Hai, Hỗn Độn linh căn: Bất luận tu luyện linh lực thuộc tính gì, các thuộc tính khác đều sẽ đồng bộ tăng lên, tốc độ tu luyện vượt xa người thường, đồng thời sẽ nhận được thiên đạo che chở.】
【Ba, Băng Hoàng truyền thừa: Nhận được tinh huyết bản nguyên của Băng Hoàng Hải Ba Tây, sau khi dung hợp, độ thân hòa với thuộc tính băng tăng lên đến 100%, tốc độ tu luyện tại nơi cực hàn tăng lên trên diện rộng, bất luận công kích thuộc tính băng nào đều không thể làm tổn thương đến ngươi, tu luyện hết thảy công pháp thuộc tính băng đều có thể lĩnh ngộ trong nháy mắt! 】
Nhìn ba loại khen thưởng trước mặt, Lạc Uyên nhất thời cảm thấy khó xử.
Đối với người kiếp trước làm xã súc (nhân viên làm công ăn lương) cả một đời, hưởng hết phúc báo tăng ca như hắn mà nói, hạng mục khen thưởng thứ nhất không thể nghi ngờ có sức hấp dẫn rất lớn.
Người có tiền thật sự không có vui vẻ như trong tưởng tượng của ngươi sao? Hoàn toàn ngược lại, sự vui vẻ của bọn họ, ngươi căn bản không tưởng tượng nổi.
Huống chi cho dù là trong thế giới huyền huyễn, tiền cũng là tài nguyên cực kỳ trọng yếu.
Tài nguyên tu luyện lấy đâu ra? Vật tư cơ bản lấy đâu ra? Không phải là phải dựa vào tiền tài vạn ác sao?
Đến mức cái thứ hai, dạng thứ ba khen thưởng thì càng làm cho người ta không tìm ra được lý do để cự tuyệt.
Hỗn Độn linh căn hiếm có, trong lịch sử toàn bộ Đông Vực chưa chắc đã có mấy cái,
Mà Băng Hoàng truyền thừa tại Tứ Phương Linh Vực lại càng là chỉ có một phần này.
Vô luận lựa chọn hạng nào, giới hạn tu luyện của chính mình sau này đều không thể đo lường.
Lạc Uyên xoắn xuýt liên tục, vừa nghĩ tới lựa chọn một trong số đó liền muốn mất đi hai hạng mục còn lại, đơn giản còn khó chịu hơn so với giết hắn.
Đang lúc hắn do dự, trong đầu hắn lại lần nữa vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【Kiểm tra đo lường thấy lần này là lần đầu tiên ký chủ tiến hành mộng cảnh tuần hoàn, làm phúc lợi tân thủ, có thể đem toàn bộ ba loại khen thưởng giữ lại! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận