Toàn Dân Thần Chỉ: Ta Hiến Tế Ức Vạn Sinh Linh Thành Thần

Chương 391: Nhà ngươi không có tấm gương sao?

**Chương 391: Nhà ngươi không có gương sao?**
Thấy Hàn Vũ không trả lời, Mạnh Liên còn tưởng rằng Hàn Vũ bị niềm vui mừng quá lớn làm cho bối rối.
Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần cao ngạo: "Đây chính là ân huệ mà nam đồng học khác cầu còn không được, hiện tại thật sự là tiện nghi cho ngươi. Còn không mau mau giúp ta g·iết cái tên nam nhân ngu xuẩn kia."
Nghe Mạnh Liên nói chuyện với ngữ khí như ra m·ệ·n·h lệnh cho người dưới, Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng.
Hắn quả quyết đi đến bên cạnh hòm đồng, lấy chiếc hòm đi.
Cử động như vậy, khiến Mạnh Liên cảm thấy mình bị vũ nhục.
Nam nhân này thế mà bỏ qua m·ệ·n·h lệnh của mình, lại đi lấy hòm đồng. Hắn không biết hòm đồng là thuộc về mình sao?
Nàng giống như p·h·át đ·i·ê·n, hướng phía Hàn Vũ quát: "Ngươi lại dám c·h·ố·n·g lại m·ệ·n·h lệnh của ta, còn cầm hòm đồng của ta! Ta nhất định sẽ đem việc ác của ngươi tuyên dương ra ngoài, khiến toàn viện tất cả các nữ đồng bào đều biết bộ mặt ghê tởm của ngươi..."
Hàn Vũ nghe Mạnh Liên chửi rủa, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội.
Hắn chậm rãi đi đến bên người Mạnh Liên.
Mạnh Liên còn tưởng rằng Hàn Vũ muốn hướng nàng xin lỗi, ngữ khí càng thêm bén nhọn.
"Hiện tại biết sợ, muộn rồi! Trừ phi ngươi đem tên nam nhân ngu xuẩn kia g·iết c·hết, lại đem tất cả thần khí trên người ngươi dâng cho ta làm lễ vật xin lỗi, ta có lẽ có thể cố mà khoan dung cho ngươi."
Hàn Vũ lập tức liền không nhịn được: "Ta nói đại tỷ, nhà ngươi không có gương sao?"
Mạnh Liên bị Hàn Vũ hỏi một câu, có chút phản ứng không kịp.
Hàn Vũ lại tiếp tục nói: "Coi như nhà ngươi không có gương, ngươi cũng phải đi tiểu chứ, tự mình đái dầm rồi soi kỹ cái bản mặt của ngươi xem, rốt cuộc là lấy đâu ra dũng khí mà dám kêu gào với ta."
Lời lẽ châm chọc như vậy, khiến lửa giận trong lòng Mạnh Liên bốc lên, hoàn toàn không có hình tượng, nổi giận với Hàn Vũ: "Ta là nữ sinh, ngươi cùng nữ sinh so đo, ngươi còn ra dáng nam nhân không..."
Hàn Vũ cũng không quen thói nàng, tiến lên liền cho một bạt tai.
Đánh cho Mạnh Liên tối tăm mặt mũi.
Hàn Vũ cảm thấy một bạt tai còn chưa đủ, lại liên tục cho Mạnh Liên hai bạt tai nữa, để cho nàng tỉnh táo lại.
"Ngươi cho rằng ngươi là nữ sinh, ta liền sẽ không đ·á·n·h ngươi? Ngươi là súc sinh cũng không bằng!"
"Còn đòi đem thần khí tr·ê·n người ta dâng cho ngươi làm lễ vật xin lỗi, ngươi nghèo đến đ·i·ê·n rồi sao. Nhà người ta chỉ có bốn bức tường, nhà ngươi chắc ít nhất phải mười hai vách tường."
"Cho rằng ngươi là thành viên câu lạc bộ Thánh nữ thì ta liền sợ ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi biết ta là ai không?"
Mạnh Liên tức đến p·h·át đ·i·ê·n, bị đ·á·n·h thêm nhục mạ khiến nàng cả người đều nhanh nổ tung.
Nàng gần như đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g gào thét: "Ngươi là ai, nói cho ta biết ngươi là ai, câu lạc bộ Thánh nữ chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!"
Hàn Vũ quả quyết lại cho một bạt tai nữa.
"Ngươi còn không biết ta là ai, ngươi còn dám hung hăng với ta. Ăn phân đi!"
Mạnh Liên thật sự sắp đ·i·ê·n.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ phải nhận sự vũ nhục lớn như vậy.
Dù cho kẻ chịu nhục chẳng qua chỉ là một bộ thần tính phân thân của nàng.
Hàn Vũ p·h·át tiết xong, rút p·h·ách Cương Nh·ậ·n ra, đào thải Mạnh Liên tại chỗ.
Nhìn t·h·i t·hể tản ra thành điểm sáng, Hàn Vũ mới cảm thấy dễ chịu: "Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh."
Lập tức, hắn quay người nhìn về phía nam sinh bị thương còn lại.
"Đồng học, ngươi không cần ra tay, quy củ ta hiểu, ta tự mình tới. Vừa rồi ngươi mắng nữ nhân kia, thật hả giận, thật sảng khoái. Huynh đệ ta bội phục, mấy món thần khí tr·ê·n người ta liền để cho ngươi, huynh đệ ta đi trước một bước."
Nói xong, nam nhân kia đưa tay đ·ậ·p vào trán mình, tự kết liễu sinh mạng.
Hàn Vũ không kịp ngăn cản, thở dài một hơi: "Ngươi vội làm gì, ta không muốn g·iết ngươi."
Chẳng qua là, nam sinh kia đã không nghe được lời Hàn Vũ.
Hàn Vũ tiến lên nhặt mấy món thần khí nam sinh để lại.
Trong đó có hai kiện là v·ũ k·hí, một bộ hộ chân thần khí, một chiếc vòng tay thần khí.
Hai kiện v·ũ k·hí không phải thứ Hàn Vũ cần, hắn quyết định đem về ban thưởng cho những nô lệ nhân loại có biểu hiện tốt. Hoặc là đợi trở lại Thần Vực, ban thưởng cho quyến tộc của mình.
Còn hai kiện thần khí kia có chút tác dụng với Hàn Vũ.
Hắn lập tức đeo hộ chân thần khí cùng vòng tay thần khí vào, hai kiện thần khí này khiến thực lực Hàn Vũ lại lên một bậc thang.
Một bên khác, Vi Ân, thủ tịch năm ba đang tìm kiếm trong một tòa thành bảo xây dựng dựa vào núi.
Nàng nhận được tin tức chính x·á·c, trong khu vực phía nam đại lục này có mảnh vỡ, Ma giới nhất định giấu một trong ba địa điểm:
Một là thành bảo người lùn trong núi.
Một là cứ điểm tinh linh Thụy Văn đ·á·i Nhĩ.
Còn có một là lãnh địa Địa tinh ở nơi núi sâu.
Hiện tại, Vi Ân đang thăm dò thành bảo người lùn.
Trong thành bảo người lùn, khắp nơi có vong linh binh sĩ người lùn vất vưởng.
Gặp được người sống, những vong linh này liền sẽ ngang ngược p·h·át động c·ô·ng kích.
Nhưng Vi Ân là ai chứ, đây chính là thủ tịch năm ba.
Nàng giơ tay lên, tay phải được bao bọc bởi một lớp vảy tinh mịn.
Một thanh thần khí k·i·ế·m quang xuất hiện trong tay phải, phía tr·ê·n lấp lánh hào quang, tản ra khí tức thánh khiết.
k·i·ế·m quang xẹt qua thân thể vong linh.
Từng vong linh bị tịnh hóa tại chỗ.
Vi Ân một đường c·h·é·m g·iết, cuối cùng đi vào kim khố trong thành bảo người lùn.
Một luồng sáng chiếu xuống, vô số kim tệ và vật phẩm bằng Hoàng Kim dễ dàng phản chiếu ánh sáng ra toàn bộ kim khố.
Vi Ân nhìn thấy, vô tận kim tệ cùng các vật phẩm Hoàng Kim chất đầy cả tòa kim khố.
Đây là một khoản tài sản khó mà tính toán.
Nhưng Vi Ân lại không hề để ý đến điều này.
Trong mắt nàng, kim tệ chẳng khác gì những tảng đá xung quanh.
Xuyên qua đống kim tệ, Vi Ân nhìn thấy một bộ thân thể màu vàng kim to lớn.
Nàng cố ý lại gần quan sát, liền nhìn thấy toàn thân có màu sắc Hoàng Kim, một con Cự Long đang nằm tr·ê·n đống kim tệ nghỉ ngơi.
Tiếng ngáy vang dội, dù cách ba bốn trăm mét đều có thể nghe được.
Vi Ân liền thấy, một chiếc hòm bảo rương phát ra kim sắc quang mang đang lơ lửng phía tr·ê·n Hoàng Kim cự long.
Không có năng lực biến thân dễ dàng như Hàn Vũ, Vi Ân không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng nỗ lực khống chế trọng lượng và động tác của mình, cẩn trọng tiến về phía Hoàng Kim cự long.
Cuối cùng, đi tới bên cạnh Hoàng Kim cự long. Vi Ân vươn tay định lấy chiếc bảo rương màu vàng kim.
Nhưng vì có chút bất cẩn, "đống đậu hủ nát" là núi kim tệ dưới chân khiến một đồng tiền vàng rơi xuống.
Một đồng tiền vàng rơi xuống nhanh chóng dẫn đến việc nhiều đồng tiền vàng khác rơi theo, cuối cùng biến thành một trận "tuyết lở" kim tệ.
Vi Ân dựa vào thân thủ linh hoạt, tránh được dòng thác kim tệ, lại một lần nữa vươn tay về phía Hoàng Kim bảo rương.
Khi sắp chạm đến bề mặt của Hoàng Kim bảo rương, một con mắt rồng to lớn đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm vào Vi Ân.
Vẻ mặt Vi Ân lập tức ảm đạm.
Bị Cự Long nhìn chằm chằm cảm giác khiến người ta rất khó chịu.
Huống chi kẻ nhìn chằm chằm Vi Ân, lại là một con Hoàng Kim cự long.
Hoàng Kim cự long trong số Cự Long được mệnh danh là có lực lượng mạnh nhất, là tồn tại thân thể vô địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận