Toàn Dân Thần Chỉ: Ta Hiến Tế Ức Vạn Sinh Linh Thành Thần

Chương 179: Tranh tài bắt đầu (1/2)

**Chương 179: Tranh tài bắt đầu (1/2)**
Hàn Vũ quan sát xung quanh, p·hát hiện phần lớn những người xung quanh đều đeo bạch kim lệnh bài.
Những người đeo Kim Cương lệnh bài cũng có bốn người.
Còn loại người đeo Hoàng Kim lệnh bài như hắn thì lại là duy nhất.
Không ít tuyển thủ dự t·h·i đều đổ dồn ánh mắt vào Hoàng Kim lệnh bài của Hàn Vũ, không khỏi chế giễu thương hội liên minh càng ngày càng sa sút. Thân là một trong bốn thế lực lớn của Vạn Tượng thành, không có người mạo hiểm cấp Kim Cương dự t·h·i thì thôi đi, lại còn đưa tới một người mạo hiểm cấp Hoàng Kim đến góp cho đủ số.
Thật sự là quá mất mặt.
Trong lúc các tuyển thủ dự t·h·i đang bàn tán ầm ĩ, ở cửa lớn khu luyện cấp, một đài cao đột nhiên trồi lên từ mặt đất.
Đại biểu của bốn thế lực lớn đứng ở trên đài cao, nhìn chăm chú tất cả người dự t·h·i phía dưới.
Do hội trưởng c·ô·ng hội người mạo hiểm Vạn Tượng thành có thực lực mạnh nhất thay mặt lên tiếng: "Chư vị mạo hiểm giả, các ngươi có thể tham gia vào trận đấu này, đã chứng tỏ các ngươi đủ ưu tú."
"Có điều ở thời đại này, chỉ ưu tú thôi là chưa đủ, còn cần phải có can đảm hơn người và vận khí vượt xa người bình thường, mới có thể tại trận đấu này trổ hết tài năng."
"p·hế không nói nhiều, tiếp theo ta xin tuyên đọc quy tắc tranh tài."
Hội trưởng c·ô·ng hội người mạo hiểm Vạn Tượng thành cầm lấy một tờ giấy đọc: "Tòa khu luyện cấp đằng sau này là một khu luyện cấp hoang dã, bên trong cất giấu rất nhiều lệnh bài có sức hấp dẫn trí mạng đối với quái vật, cũng có vô số quái vật cường hãn."
"Việc các ngươi cần làm, chính là cố gắng tìm kiếm càng nhiều lệnh bài càng tốt. Tuyển thủ của phương nào tìm được lệnh bài có điểm giá trị cao nhất, phương đó sẽ chiến thắng."
Ngay sau đó, người hầu phía dưới đem bản thuyết minh về điểm đáng giá của lệnh bài phân p·hát đến tay mỗi tuyển thủ.
Hàn Vũ cũng nhận được một bản.
Phía trên p·hác họa hình dáng của lệnh bài.
Hắc t·h·iết lệnh bài cấp thấp nhất, chỉ giá trị một điểm. Thanh Đồng lệnh bài cao hơn một cấp, giá trị hai điểm. Mỗi lần thăng một cấp, điểm số lại tăng gấp đôi...
Cứ thế mà suy ra, Kim Cương lệnh bài cao cấp nhất, có giá trị nhiều đến 32 điểm.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hàn Vũ biểu thị việc này không khỏi quá dễ dàng.
"Đơn giản? Đồ rác rưởi, nghe xong lời này của ngươi liền biết ngươi chưa từng trải sự đời. Ngươi có biết hay không, những lệnh bài này sẽ tự động p·hát ra mùi hấp dẫn quái vật, cho dù là Hắc t·h·iết lệnh bài cấp thấp nhất thì xung quanh cũng ít nhất sẽ có một đầu quái vật cấp Hoàng Kim trở lên thủ hộ. Nếu như là Kim Cương lệnh bài, thì bên cạnh ít nhất sẽ có cả một đại tộc quần vây quanh!" Hùng t·r·ảm tuy đang cười nhạo Hàn Vũ, nhưng nói tới lại là sự thật.
Lão giả Sa Môn hắng giọng một cái: "Ta từng có may mắn được mời tham gia qua hai lần tranh tài, biết một chút ít quy củ. Mọi người sau khi tiến vào khu luyện cấp, nhất định phải nghe th·e·o an bài của ta, không được hành sự lỗ mãng, rõ chưa?"
Hàn Vũ nhíu mày, Sa Môn lão đầu này là ỷ vào tuổi tác của mình, tự cho mình là đội trưởng.
Đối mặt lão giả Sa Môn cảnh cáo, chỉ có Alice nhút nhát đáp lại.
Những người khác thì hoàn toàn không thèm để lời của Sa Môn lão giả vào trong lòng.
Khu luyện cấp này x·á·c thực hung hiểm vô cùng, nhưng mấy người bọn họ cũng không phải hạng người tầm thường.
Lúc này, Mị Nương nũng nịu tiến đến bên cạnh Hàn Vũ: "Hàn Võ tiểu đệ, tỷ tỷ giữ lời hứa, nếu như ngươi nguyện ý giao danh hiệu linh hồn học giả cho ta, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ hầu hạ ngươi thật thoải mái."
Hàn Vũ th·e·o bản năng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, thầm nghĩ: Danh hiệu linh hồn học giả đã bị ta sử dụng rồi, ngươi cho dù có hầu hạ ta thật thoải mái, cũng không chiếm được.
s·o·á·i ca Tuyết Phong thì nhắc nhở: "Ta thấy ánh mắt của tuyển thủ xung quanh nhìn chúng ta không được bình thường cho lắm, sau khi tiến vào khu luyện cấp, mọi người hết thảy nên cẩn t·h·ậ·n thì hơn."
Lời này làm cho Sa Môn lão giả cảm thán một tiếng: "Tuyết Phong tiểu huynh đệ nói rất đúng. Trong lúc tranh tài, thứ h·u·n·g· ·á·c nhất tuyệt không phải quái vật, mà là nhân loại có lòng h·ạ·i người. Bọn hắn mới là trở ngại lớn nhất cho việc thu thập lệnh bài của chúng ta."
Hùng t·r·ảm k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g hừ lạnh một tiếng: "Ai dám c·ướp ta, ta liền b·ó·p nát sọ não của hắn."
Trong khi nói chuyện, Hùng t·r·ảm còn trừng Hàn Vũ một cái.
Hàn Vũ bỏ qua uy h·iếp của Hùng t·r·ảm, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên đài, hội trưởng c·ô·ng hội người mạo hiểm Vạn Tượng thành nói chuyện cũng chỉ còn lại một câu cuối cùng.
"Thời gian tranh tài là mười ngày, mười ngày sau, chúng ta ở đây chờ đợi các vị tuyển thủ thắng lợi trở về."
Dứt lời, đám tuyển thủ liền vội vàng phóng tới cửa lớn khu luyện cấp.
Sợ đến muộn, đồ tốt sẽ bị người khác c·ướp đi m·ấ·t.
Sáu người Hàn Vũ tốc độ cũng không chậm.
Dưới sự gia trì t·ậ·t Phong t·h·u·ậ·t của s·o·á·i ca Tuyết Phong, sáu người đ·ạ·p gió mà đi, rất nhanh đã vượt lên dẫn đầu đội ngũ.
Trong số tuyển thủ do ba thế lực lớn khác điều động, đều có một người mạo hiểm cấp Kim Cương tọa trấn.
Thấy sáu người Hàn Vũ cũng dám xông lên trước tranh náo nhiệt, dồn d·ậ·p gầm th·é·t, bộc p·h·át ra khí thế của người mạo hiểm cấp Kim Cương.
Gia trì của s·o·á·i ca Tuyết Phong lúc này liền nh·ậ·n lấy ảnh hưởng, hiệu quả hoàn toàn biến m·ấ·t.
Tuyển thủ của thế lực khác có không ít người nhân cơ hội này vượt qua bọn hắn.
Đối với việc này, Sa Môn lão giả khuyên mọi người không nên gấp gáp.
Thời gian tranh tài là 10 ngày. Hôm nay chẳng qua chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, cũng không phải thời cơ tốt để p·h·át sinh xung đột với tuyển thủ xung quanh.
Tuyết Phong lúc này mới hừ lạnh một tiếng, tạm thời không nghĩ tới chuyện mình bị ba tên người mạo hiểm cấp Kim Cương liên hợp áp chế khí thế nữa.
Sa Môn lão giả có kinh nghiệm dự t·h·i, hắn thấy, mấu chốt của giai đoạn đầu tuyệt đối không phải là c·ướp đoạt lệnh bài, mà là tìm kiếm thức ăn nước uống đầy đủ.
Thời gian mười ngày nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cho dù là cường giả cấp Kim Cương, cũng cần phải ăn uống đầy đủ, mới có thể duy trì thực lực ổn định p·h·át huy trong mười ngày này.
Đang lúc Sa Môn lão giả chuẩn bị vận dụng kinh nghiệm sinh tồn phong phú nơi dã ngoại của mình, tìm đồ ăn cho mọi người thì Hàn Vũ vỗ vỗ tay, không gian l·i·ệ·t mở ra một đường vết rách.
Một lượng lớn thức ăn cùng nước được chứa trong bình th·e·o lỗ hổng trượt ra, xếp thành một ngọn núi nhỏ tr·ê·n mặt đất.
Sa Môn lão giả vừa xắn tay áo lên có chút không cam lòng hạ xuống.
Thời buổi này, kiếm chút thức ăn cũng khó khăn, thật đáng giận.
Bất quá có thể ở khu luyện cấp hoang dã ăn được mỹ vị mà chỉ có thể tìm thấy trong tửu điếm, trà lâu ở bên ngoài thì cũng không tệ, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.
Sau khi ăn một chút thức ăn, Sa Môn lão giả bắt đầu ỷ vào cấp bậc lớn nhất cùng thân ph·ậ·n có kinh nghiệm, phân phối nhiệm vụ cho mọi người.
Cho Tuyết Phong cùng Alice một tổ, Hàn Vũ cùng Hùng t·r·ảm một tổ, Sa Môn lão giả và Mị Nương một tổ, thăm dò bên ngoài th·e·o hình thức tiểu tổ, cũng ước định hai ngày sau tụ họp tại chỗ này.
Chẳng qua kiểu phân phối này làm Hàn Vũ rất khó chịu.
Dựa vào cái gì mà hai đội khác đều là một nam một nữ phối hợp.
Mà tới phiên hắn, lại chỉ còn lại Hùng t·r·ảm thân thể cường tráng, trong đầu toàn là bắp t·h·ị·t làm cộng sự.
Then chốt là Hùng t·r·ảm còn căm h·ậ·n Hàn Vũ đoạt m·ấ·t danh tiếng của hắn, nếu là hai người cùng nhau ra ngoài tìm kiếm, thì có khả năng rất lớn là một trong hai người sẽ không thể quay trở về.
Đúng lúc này, Mị Nương chủ động đề nghị muốn cùng Hàn Vũ hành động chung.
Sa Môn lão giả đành phải tập hợp Mị Nương cùng Hàn Vũ thành một đội, còn mình thì một tổ với Hùng t·r·ảm.
Hàn Vũ cùng Mị Nương cùng nhau thăm dò bên ngoài.
Trong lúc đó, Hàn Vũ luôn duy trì một khoảng cách với Mị Nương.
Nữ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng dù sao cũng làm Hàn Vũ cảm thấy một tia nguy hiểm.
Hai người tiến lên một khoảng cách, không gặp được quái vật, n·g·ư·ợ·c lại còn thấy được tuyển thủ của thế lực khác trước tiên.
Lúc Hàn Vũ và Mị Nương p·hát hiện ra những tuyển thủ này, thì những tuyển thủ này cũng đã nhìn thấy hai người.
"Các huynh đệ, nhìn thấy chưa, là tiểu t·ử cấp Hoàng Kim kia, còn mang th·e·o một mỹ nữ nũng nịu."
"Nam thì làm t·h·ị·t, nữ thì giữ lại, mọi người thay phiên nhau hưởng thụ."
"Đợi sau khi ra ngoài, đem tin tức chúng ta chèn ép tuyển thủ của thương hội liên minh truyền ra, ắt sẽ có không ít thế lực tăng thêm tán thưởng cho chúng ta. Các huynh đệ, cơ hội n·ổi danh đang ở trước mắt, các ngươi nhất định phải nắm c·h·ặ·t lấy."
Trong âm thanh ồn ào của mọi người, vẻ mặt Mị Nương trở nên nghiêm túc.
Hàn Vũ cảm nh·ậ·n được s·á·t ý tản ra tr·ê·n thân Mị Nương, liền lùi lại hai bước, nhường sân khấu lại cho Mị Nương.
Chỉ thấy Mị Nương bắt đầu khiêu vũ tại chỗ, động tác uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tràn ngập ý vị.
Mấy tên tuyển thủ tới gần dồn d·ậ·p lộ ra nụ cười của Trư ca.
Có điều Hàn Vũ nấp ở phía sau lại nhìn thấu tất cả. Hắn đã ngửi được dị hương tỏa ra tr·ê·n người Mị Nương th·e·o vũ động của nàng.
Dị hương này tuy dễ ngửi, nhưng lại có kịch đ·ộ·c.
Hàn Vũ thông qua tố chất thân thể được tăng lên của mình p·h·án định, trình độ đ·ộ·c của dị hương này không hề thấp, ít nhất cũng phải ở cấp độ cao cấp đ·ộ·c tố.
Dưới sự khu động của dị hương, những tuyển thủ này như bị quỷ thần xui khiến, quên m·ấ·t ước định vừa rồi, chỉ lo lắng nhảy múa tại chỗ.
Bởi vì trúng đ·ộ·c quá sâu, những người này thậm chí còn không thể nh·ậ·n ra mình đang làm động tác gì.
Thậm chí sau khi múa xong một khúc, Mị Nương còn gọi ra một cái k·é·o lớn, đứng trước mặt tuyển thủ bị mình mê hoặc, nhắm ngay vị trí tiểu đệ của hắn, răng rắc một cái.
Tuyển thủ bị tịnh thân sửng sốt không cảm thấy đau đớn chút nào.
Điều này làm Hàn Vũ hiểu rõ hơn về đ·ộ·c.
Kịch đ·ộ·c, không phải tất cả đều khiến người ta vào chỗ c·hết.
Có một số loại kịch đ·ộ·c, còn có thể làm cho người ta cảm nh·ậ·n được "nhức cả trứng".
Cũng tỷ như những tuyển thủ bị c·ắ·t m·ấ·t "trứng" này, vậy mà vẫn còn đang vui sướng khiêu vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận