Thức Tỉnh Max Cấp Phòng Ngự Ta Chính Là Muốn Làm Chuyển Vận!
Chương 359: Ta đồ Tô Mặc thân mở!
Chương 359: Đích thân đồ đệ ta, Tô Mặc, mở ra!
2024 1230 Lý Nguyên Hạo thấy vậy còn muốn nói gì nữa, lại bị Công Tôn Mộc kéo lại, tỏ ý có một số việc không bằng để cho chính bọn họ nói chuyện thì hơn.
Sau đó mấy người rời khỏi nơi này, chỉ để lại Sở Thiên một mình đứng trước mộ, tự mình uống rượu.
Một ngày này, Sở Thiên say khướt, hướng người bạn tốt nhiều năm của mình, bày tỏ hết thảy những chuyện trải qua trong những năm gần đây.
Hắn không giống Đồ Hồng Vũ, có nhiều tâm kế như vậy, cũng không phải Bạch Nguyên Hạo làm việc gì cũng chu đáo toàn diện.
Nhìn như tiêu diêu thích ý, vạn sự không để trong lòng, một lòng say mê tu luyện, nhưng hỏi thử có ai mà trong lòng lại không mang chút khổ sở.
Đã từng hắn hăng say tu luyện là bởi vì Nhân tộc vô thần, bị mọi người tôn sùng là đệ nhất thiên tài, hắn gánh vác toàn bộ áp lực của Nhân tộc, trở thành đệ nhất thần của Nhân tộc.
Sau đó càng bị Nhân tộc gửi gắm hi vọng, muốn hắn dẫn dắt Nhân tộc quật khởi.
Đáng tiếc, ngoại trừ có thiên phú nhất định ở phương diện chiến đấu, đối với những chuyện khác hắn làm không tốt.
Thẳng đến khi Đồ Hồng Vũ, Bạch Nguyên Hạo, vân vân, Chư Thần quật khởi, hắn mới rốt cục thoát khỏi những gông xiềng này, thực lực càng là tăng mạnh.
Theo ý hắn, những sự tình còn lại mình làm không được, chỉ cần luôn đảm bảo thực lực bản thân đi trước Nhân tộc, đến khi Nhân tộc gặp nguy hiểm thì đứng ra là được.
Thời gian như vậy kéo dài 60 năm, thẳng đến khi thực lực Tô Mặc hoàn toàn vượt qua hắn.
Mặc dù ngoài mặt hắn chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì, thậm chí còn có chút cao hứng, nhưng trong lòng nhiều năm kiên trì, làm sao có thể buông bỏ trong chốc lát.
Sau khi thoát khỏi tiểu vũ trụ, hắn càng chuyên tâm tu luyện, dù hắn sớm đã biết, với thiên phú như vậy, ở trước mặt quái vật như Tô Mặc, căn bản không thể nào tiếp tục trở thành Nhân tộc đệ nhất chiến thần.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn thực lực bản thân mạnh hơn một chút, để có thể trợ giúp đồ đệ mình nhiều hơn.
Lúc đó hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao những người cùng hắn từ tiểu vũ trụ đi ra cũng không gặp nguy hiểm.
Phật tộc, Trùng Tộc, hai chủng tộc quật khởi nhanh chóng này cũng không dám động thủ với bọn họ.
Sau đó mọi người lại gia nhập các đỉnh phong đại giáo bởi vì thiên phú của mình.
Nhân tộc cũng đều ở trong tiểu vũ trụ của Tô Mặc, sẽ không phải chịu bất cứ uy h.i.ế.p gì.
Nguyên tưởng rằng như vậy đã là lựa chọn tốt nhất, chờ đến khi Tô Mặc trở về, đại thù được báo, Nhân tộc quật khởi lần nữa, nhất định có thể chiếm một chỗ ngồi trong phương thiên địa này.
Ai có thể ngờ, người trẻ tuổi nhất, cũng là người gia nhập thế lực lớn nhất, hơn nữa còn nhận được nhiều bồi dưỡng nhất, Bạch Nguyên Hạo, lại là người đầu tiên...
Hơn nữa đồ đệ này của hắn lúc đó lại vô tri vô giác, Đồ Hồng Vũ không có ở bên cạnh, mọi trách nhiệm lại một lần nữa đặt lên người hắn.
Có một số việc chính là muốn tìm người nói chuyện một chút cũng không tìm được người.
Bây giờ chỉ có thể đứng trước mộ Bạch Nguyên Hạo độc ẩm.
Cho đến lúc màn đêm buông xuống, Công Tôn Mộc đám người lần nữa đi tới trước mộ Bạch Nguyên Hạo, phát hiện, vốn bàn thờ bị làm cho có chút xốc xếch hôm qua đã được chỉnh lý lại ngay ngắn, chỉnh tề.
Mà Sở Thiên vẫn yên lặng đứng đó, nhìn pho tượng cao lớn trước mắt, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, tựa hồ đang từ biệt với người bạn tốt kia.
"Sở chiến thần..."
Lý Nguyên Hạo, Công Tôn Mộc liên tiếp kêu chừng mấy tiếng Sở Thiên mới hồi phục tinh thần lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tô Mặc xin ngài đến Nhân Hoàng Điện một chuyến, hơn nữa những người trẻ tuổi khác của Nhân tộc cũng muốn gặp phong thái của Sở chiến thần.
Thực ra chủ yếu nhất vẫn là muốn thương lượng một chút liên quan đến sự phát triển tương lai của Nhân tộc."
Sở Thiên hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ một câu, chuyện nên đến cuối cùng vẫn phải đến.
Hắn phỏng chừng lần này thương nghị tương lai phát triển của Nhân tộc là giả, chủ yếu là Tô Mặc hẳn là không nhịn được muốn biết rõ hắn rốt cuộc đang ẩn giấu những thứ gì.
Thậm chí rất có thể trước khi hắn qua, Tô Mặc đã hỏi những người khác, nhưng những người đó làm sao dám nói thật với Tô Mặc.
Biết rõ coi như không biết, không biết rõ thì càng không biết.
Bị bức bách, phỏng chừng cũng sẽ đẩy hết sự tình lên người hắn.
Cho nên Tô Mặc hỏi nhất định cũng chỉ tốn công vô ích.
Nhưng Sở Thiên cũng rất bất đắc dĩ, ngay cả hắn còn muốn đem chuyện này đẩy lên người Đồ Hồng Vũ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, đoán chừng là đẩy không được.
Chần chờ một lát, Sở Thiên nhìn Lý Nguyên Hạo, truyền âm nói: "Sư phụ của ngươi trước khi lâm chung có giao thứ gì cho ngươi hoặc Tô Mặc hay không?"
Lý Nguyên Hạo lắc đầu: "Trước đó hắn ngược lại có thu thập một ít tin tức liên quan đến Tô Vũ tỷ, nhưng sau đó hắn không kịp giao cho ta, hoặc là Tô Mặc đã..."
Sở Thiên thở dài, vỗ nhẹ vai Lý Nguyên Hạo, rồi nhìn về phía lão Long đang đứng một bên: "Thứ đó ngươi lấy ra đi, ta xem trước xem bên trong rốt cuộc ghi lại những gì."
"Chuyện này..."
Lão Long chần chờ, không biết có nên giao tin tức này cho Sở Thiên hay không, mặc dù hắn cũng biết rõ điều này là vì muốn tốt cho hắn.
Có thể vấn đề bây giờ là, Đồ Hồng Vũ lúc rời đi đã nhiều lần giao phó hắn nhất định phải giao đồ vật đến tận tay Tô Mặc.
"E rằng điều này không hay cho lắm."
"Không có gì là không hay cả, ta đây là đang cứu mạng ngươi."
Nhất + gần + chương hồi + ở 6= 9= thư = đi đọc!
Nghe nói như vậy, lão Long vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy đồ vật ra.
【 Đích thân đồ đệ ta, Tô Mặc, mở ra 】 Thấy sáu chữ to trên phong thư, sắc mặt Sở Thiên rõ ràng cứng đờ.
Cái này mẹ nó, Đồ Hồng Vũ, tên cẩu vật này bị người bắt đi, còn muốn chiếm tiện nghi của lão tử một lần.
Công Tôn Mộc vẻ mặt nghiêm túc, nhưng từ ánh mắt lảng sang một bên, có thể thấy được, lúc này hắn đã sắp không kiềm chế nổi.
Sở Thiên nhận phong thư không chút do dự, trực tiếp đưa cho Công Tôn Mộc đang đứng một bên: "Ngươi và Lão Đồ có quan hệ tương đối thân thiết, hay là ngươi tới mở đi."
Công Tôn Mộc vội vàng khoát tay: "Không được, không được, dù sao cũng là ngươi nói muốn xem, vẫn là ngươi mở đi."
Lý Nguyên Hạo tựa hồ cũng nhìn thấu sự do dự trên mặt mấy người, chần chờ một lát, sau đó mở miệng nói: "Hay là để ta mở cho."
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Được!"
Phong thư mở ra, mọi người liền thấy được nét chữ quen thuộc của Đồ Hồng Vũ.
【 Tô Mặc, mặc dù ta không biết tại sao, ta lại dùng hình thức phong thư để truyền đạt những tin tức này cho ngươi.
Nhưng nếu như không phải ta chính miệng nói với ngươi, có lẽ khi ngươi thấy phong thư này, ta đã gặp nguy hiểm, thậm chí rất có thể đã không còn trên đời. 】 【 Bất quá ngươi cũng không cần phải vì ta mà thương tâm, dù sao ta cũng là người đã c·h·ế·t một lần, đối với sinh tử đã sớm không để ý.
Đương nhiên, cũng có thể là vẫn chưa c·h·ế·t, chỉ là tạm thời rời đi, được rồi, không nói những thứ này nữa, lưu lại phong thư này, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn nói cho ngươi biết một ít tin tức mà ta thu thập được trong những năm gần đây. 】 Lý Nguyên Hạo cầm thư, chậm rãi đọc ra tin tức bên trong, nhưng khi nhìn đến đoạn phía dưới, dừng lại một chút, nhìn quanh trái phải, không biết nên mở miệng như thế nào.
Sở Thiên tựa hồ cũng phát hiện ra sự khác thường của Lý Nguyên Hạo, vội vàng hỏi dò: "Sao vậy?"
"Cái này, cái này, hay là ngài tự mình xem đi."
Sở Thiên không cần nghĩ, cũng đã đoán được là tình huống gì, trực tiếp nói:
"Đồ Hồng Vũ, tên cẩu vật kia nói xấu ta rồi đúng không, không sao, ngươi cứ đọc lên."
Lý Nguyên Hạo do dự một chút, tiếp tục mở miệng lẩm bẩm:
【 Đúng rồi, trước đó ta vẫn phải nói trước một câu, nếu như ta đã c·h·ế·t, nhớ đắp mộ ta cao một chút, ít nhất phải cao hơn mộ của tên cẩu vật Sở Thiên kia, nếu như không có c·h·ế·t, ngươi có thể làm như không thấy câu này. 】 "Ta &* ngươi ¥# **! ! !" (hết chương này)
2024 1230 Lý Nguyên Hạo thấy vậy còn muốn nói gì nữa, lại bị Công Tôn Mộc kéo lại, tỏ ý có một số việc không bằng để cho chính bọn họ nói chuyện thì hơn.
Sau đó mấy người rời khỏi nơi này, chỉ để lại Sở Thiên một mình đứng trước mộ, tự mình uống rượu.
Một ngày này, Sở Thiên say khướt, hướng người bạn tốt nhiều năm của mình, bày tỏ hết thảy những chuyện trải qua trong những năm gần đây.
Hắn không giống Đồ Hồng Vũ, có nhiều tâm kế như vậy, cũng không phải Bạch Nguyên Hạo làm việc gì cũng chu đáo toàn diện.
Nhìn như tiêu diêu thích ý, vạn sự không để trong lòng, một lòng say mê tu luyện, nhưng hỏi thử có ai mà trong lòng lại không mang chút khổ sở.
Đã từng hắn hăng say tu luyện là bởi vì Nhân tộc vô thần, bị mọi người tôn sùng là đệ nhất thiên tài, hắn gánh vác toàn bộ áp lực của Nhân tộc, trở thành đệ nhất thần của Nhân tộc.
Sau đó càng bị Nhân tộc gửi gắm hi vọng, muốn hắn dẫn dắt Nhân tộc quật khởi.
Đáng tiếc, ngoại trừ có thiên phú nhất định ở phương diện chiến đấu, đối với những chuyện khác hắn làm không tốt.
Thẳng đến khi Đồ Hồng Vũ, Bạch Nguyên Hạo, vân vân, Chư Thần quật khởi, hắn mới rốt cục thoát khỏi những gông xiềng này, thực lực càng là tăng mạnh.
Theo ý hắn, những sự tình còn lại mình làm không được, chỉ cần luôn đảm bảo thực lực bản thân đi trước Nhân tộc, đến khi Nhân tộc gặp nguy hiểm thì đứng ra là được.
Thời gian như vậy kéo dài 60 năm, thẳng đến khi thực lực Tô Mặc hoàn toàn vượt qua hắn.
Mặc dù ngoài mặt hắn chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì, thậm chí còn có chút cao hứng, nhưng trong lòng nhiều năm kiên trì, làm sao có thể buông bỏ trong chốc lát.
Sau khi thoát khỏi tiểu vũ trụ, hắn càng chuyên tâm tu luyện, dù hắn sớm đã biết, với thiên phú như vậy, ở trước mặt quái vật như Tô Mặc, căn bản không thể nào tiếp tục trở thành Nhân tộc đệ nhất chiến thần.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn thực lực bản thân mạnh hơn một chút, để có thể trợ giúp đồ đệ mình nhiều hơn.
Lúc đó hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao những người cùng hắn từ tiểu vũ trụ đi ra cũng không gặp nguy hiểm.
Phật tộc, Trùng Tộc, hai chủng tộc quật khởi nhanh chóng này cũng không dám động thủ với bọn họ.
Sau đó mọi người lại gia nhập các đỉnh phong đại giáo bởi vì thiên phú của mình.
Nhân tộc cũng đều ở trong tiểu vũ trụ của Tô Mặc, sẽ không phải chịu bất cứ uy h.i.ế.p gì.
Nguyên tưởng rằng như vậy đã là lựa chọn tốt nhất, chờ đến khi Tô Mặc trở về, đại thù được báo, Nhân tộc quật khởi lần nữa, nhất định có thể chiếm một chỗ ngồi trong phương thiên địa này.
Ai có thể ngờ, người trẻ tuổi nhất, cũng là người gia nhập thế lực lớn nhất, hơn nữa còn nhận được nhiều bồi dưỡng nhất, Bạch Nguyên Hạo, lại là người đầu tiên...
Hơn nữa đồ đệ này của hắn lúc đó lại vô tri vô giác, Đồ Hồng Vũ không có ở bên cạnh, mọi trách nhiệm lại một lần nữa đặt lên người hắn.
Có một số việc chính là muốn tìm người nói chuyện một chút cũng không tìm được người.
Bây giờ chỉ có thể đứng trước mộ Bạch Nguyên Hạo độc ẩm.
Cho đến lúc màn đêm buông xuống, Công Tôn Mộc đám người lần nữa đi tới trước mộ Bạch Nguyên Hạo, phát hiện, vốn bàn thờ bị làm cho có chút xốc xếch hôm qua đã được chỉnh lý lại ngay ngắn, chỉnh tề.
Mà Sở Thiên vẫn yên lặng đứng đó, nhìn pho tượng cao lớn trước mắt, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, tựa hồ đang từ biệt với người bạn tốt kia.
"Sở chiến thần..."
Lý Nguyên Hạo, Công Tôn Mộc liên tiếp kêu chừng mấy tiếng Sở Thiên mới hồi phục tinh thần lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tô Mặc xin ngài đến Nhân Hoàng Điện một chuyến, hơn nữa những người trẻ tuổi khác của Nhân tộc cũng muốn gặp phong thái của Sở chiến thần.
Thực ra chủ yếu nhất vẫn là muốn thương lượng một chút liên quan đến sự phát triển tương lai của Nhân tộc."
Sở Thiên hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ một câu, chuyện nên đến cuối cùng vẫn phải đến.
Hắn phỏng chừng lần này thương nghị tương lai phát triển của Nhân tộc là giả, chủ yếu là Tô Mặc hẳn là không nhịn được muốn biết rõ hắn rốt cuộc đang ẩn giấu những thứ gì.
Thậm chí rất có thể trước khi hắn qua, Tô Mặc đã hỏi những người khác, nhưng những người đó làm sao dám nói thật với Tô Mặc.
Biết rõ coi như không biết, không biết rõ thì càng không biết.
Bị bức bách, phỏng chừng cũng sẽ đẩy hết sự tình lên người hắn.
Cho nên Tô Mặc hỏi nhất định cũng chỉ tốn công vô ích.
Nhưng Sở Thiên cũng rất bất đắc dĩ, ngay cả hắn còn muốn đem chuyện này đẩy lên người Đồ Hồng Vũ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, đoán chừng là đẩy không được.
Chần chờ một lát, Sở Thiên nhìn Lý Nguyên Hạo, truyền âm nói: "Sư phụ của ngươi trước khi lâm chung có giao thứ gì cho ngươi hoặc Tô Mặc hay không?"
Lý Nguyên Hạo lắc đầu: "Trước đó hắn ngược lại có thu thập một ít tin tức liên quan đến Tô Vũ tỷ, nhưng sau đó hắn không kịp giao cho ta, hoặc là Tô Mặc đã..."
Sở Thiên thở dài, vỗ nhẹ vai Lý Nguyên Hạo, rồi nhìn về phía lão Long đang đứng một bên: "Thứ đó ngươi lấy ra đi, ta xem trước xem bên trong rốt cuộc ghi lại những gì."
"Chuyện này..."
Lão Long chần chờ, không biết có nên giao tin tức này cho Sở Thiên hay không, mặc dù hắn cũng biết rõ điều này là vì muốn tốt cho hắn.
Có thể vấn đề bây giờ là, Đồ Hồng Vũ lúc rời đi đã nhiều lần giao phó hắn nhất định phải giao đồ vật đến tận tay Tô Mặc.
"E rằng điều này không hay cho lắm."
"Không có gì là không hay cả, ta đây là đang cứu mạng ngươi."
Nhất + gần + chương hồi + ở 6= 9= thư = đi đọc!
Nghe nói như vậy, lão Long vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy đồ vật ra.
【 Đích thân đồ đệ ta, Tô Mặc, mở ra 】 Thấy sáu chữ to trên phong thư, sắc mặt Sở Thiên rõ ràng cứng đờ.
Cái này mẹ nó, Đồ Hồng Vũ, tên cẩu vật này bị người bắt đi, còn muốn chiếm tiện nghi của lão tử một lần.
Công Tôn Mộc vẻ mặt nghiêm túc, nhưng từ ánh mắt lảng sang một bên, có thể thấy được, lúc này hắn đã sắp không kiềm chế nổi.
Sở Thiên nhận phong thư không chút do dự, trực tiếp đưa cho Công Tôn Mộc đang đứng một bên: "Ngươi và Lão Đồ có quan hệ tương đối thân thiết, hay là ngươi tới mở đi."
Công Tôn Mộc vội vàng khoát tay: "Không được, không được, dù sao cũng là ngươi nói muốn xem, vẫn là ngươi mở đi."
Lý Nguyên Hạo tựa hồ cũng nhìn thấu sự do dự trên mặt mấy người, chần chờ một lát, sau đó mở miệng nói: "Hay là để ta mở cho."
Mọi người đồng loạt gật đầu: "Được!"
Phong thư mở ra, mọi người liền thấy được nét chữ quen thuộc của Đồ Hồng Vũ.
【 Tô Mặc, mặc dù ta không biết tại sao, ta lại dùng hình thức phong thư để truyền đạt những tin tức này cho ngươi.
Nhưng nếu như không phải ta chính miệng nói với ngươi, có lẽ khi ngươi thấy phong thư này, ta đã gặp nguy hiểm, thậm chí rất có thể đã không còn trên đời. 】 【 Bất quá ngươi cũng không cần phải vì ta mà thương tâm, dù sao ta cũng là người đã c·h·ế·t một lần, đối với sinh tử đã sớm không để ý.
Đương nhiên, cũng có thể là vẫn chưa c·h·ế·t, chỉ là tạm thời rời đi, được rồi, không nói những thứ này nữa, lưu lại phong thư này, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn nói cho ngươi biết một ít tin tức mà ta thu thập được trong những năm gần đây. 】 Lý Nguyên Hạo cầm thư, chậm rãi đọc ra tin tức bên trong, nhưng khi nhìn đến đoạn phía dưới, dừng lại một chút, nhìn quanh trái phải, không biết nên mở miệng như thế nào.
Sở Thiên tựa hồ cũng phát hiện ra sự khác thường của Lý Nguyên Hạo, vội vàng hỏi dò: "Sao vậy?"
"Cái này, cái này, hay là ngài tự mình xem đi."
Sở Thiên không cần nghĩ, cũng đã đoán được là tình huống gì, trực tiếp nói:
"Đồ Hồng Vũ, tên cẩu vật kia nói xấu ta rồi đúng không, không sao, ngươi cứ đọc lên."
Lý Nguyên Hạo do dự một chút, tiếp tục mở miệng lẩm bẩm:
【 Đúng rồi, trước đó ta vẫn phải nói trước một câu, nếu như ta đã c·h·ế·t, nhớ đắp mộ ta cao một chút, ít nhất phải cao hơn mộ của tên cẩu vật Sở Thiên kia, nếu như không có c·h·ế·t, ngươi có thể làm như không thấy câu này. 】 "Ta &* ngươi ¥# **! ! !" (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận