Thức Tỉnh Max Cấp Phòng Ngự Ta Chính Là Muốn Làm Chuyển Vận!

Chương 286: Nhân Vương ở chỗ nào, còn không mau mau tới tham bái...

**Chương 286: Nhân Vương ở đâu, còn không mau mau tới tham bái...**
Đồ Hồng Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn lão nhân đột nhiên quỳ rạp ngay trước mặt mình, có chút không nói nên lời.
"Không phải, ngươi gọi ai là đại ca thế!"
"Ta tính toán đâu ra đấy tuổi còn chưa đến một trăm, một mình ngươi sống mấy vạn năm lại gọi ta là đại ca, có phải hơi không thích hợp rồi không!"
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đồ Hồng Vũ cũng không tiện nói, dù sao chuyện này mình cũng có trách nhiệm.
Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Thật sự không được thì chỉ có cách chờ đồ đệ của mình đến đây, sau đó hắn sẽ nói thật với Tô Mặc.
Để cho hắn mang theo quan tài của mình đi một vòng trong vũ trụ, đến khi đó danh tiếng của hắn vang dội khắp nơi, Nhân tộc cũng sẽ không có người không phục.
Dù trước đó cũng chẳng ai dám không phục hắn, nhưng kia chỉ là vì quả đấm của Tô Mặc tương đối lớn, còn bây giờ, nếu có phục thì chính là thực sự tâm phục khẩu phục.
Tình huống hiện tại giống như là một loại trình tự do mình thiết lập đang vận hành một cách kỳ lạ.
Trước đó làm ra đủ loại biện pháp đề phòng, cùng với các phương pháp bổ sung đã hoàn toàn mất đi tác dụng, nhưng nó vẫn cứ vận hành, hơn nữa đích đến cuối cùng vẫn như cũ.
Đối với tình huống như thế, phương pháp tốt nhất chính là không nên can thiệp, bằng không chỉ tạo ra sai lầm lớn hơn, thậm chí đến mức không cách nào cứu vãn.
Quả nhiên, Tô Mặc không chỉ có năng lực là "Bug" mà bản thân hắn cũng là "Bug", hoàn toàn không theo quy tắc thông thường.
Ngay lúc Đồ Hồng Vũ định mở miệng khuyên giải lão Long, thì thấy sắc mặt lão Long đột nhiên thay đổi: "Ta không còn cảm nhận được tin tức Địa Cầu của các ngươi."
Đồ Hồng Vũ: "? ? ? Tình huống gì!"
Lão Long cau mày nghĩ một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Hình như là phong ấn gì đó ở Địa Cầu các ngươi đã được giải trừ, bây giờ đang tiến hóa hướng tới thế giới cao cấp."
Đồ Hồng Vũ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa bị lão Long hù dọa đến đau tim.
Sống mấy chục ngàn năm rồi, không thể bình tĩnh hơn chút sao!
Nhất định phải làm ra vẻ giật mình kinh hãi!
"Ta biết, Địa Cầu vốn là một đại thế giới, nhưng không biết rõ nguyên nhân gì bị phong ấn, lần này mở ra chắc hẳn có liên quan đến việc đồ đệ của ta trở thành Nhân Hoàng, ngươi không cần lo, chắc không phải chuyện xấu gì đâu."
"Cho dù có chuyện gì hắn chắc chắn có thể giải quyết, nếu hắn đã không giải quyết được, ta phỏng chừng cũng chẳng làm được gì hơn. Đúng rồi, ngươi có biết rõ tình huống trước kia của Địa Cầu không?"
Lão Long lắc đầu: "Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta biết rõ khu vực của các ngươi đã từng có liên hệ rất lớn với Cực Đông Chi Địa."
Tô Mặc gây ra động tĩnh lớn như vậy, người khác tự nhiên không thể nào không phát hiện.
Ví dụ như ở chiến trường tây nam của Nhân tộc, loại tình huống này, đừng nói là thần cấp, ngay cả hoàng kim cấp cũng có thể cảm nhận được sự khác thường ngoài vũ trụ.
Chớ nói chi là ở chiến trường tây nam hiện tại vẫn có cường giả thần cấp.
Ví dụ như Triệu Văn Kiệt, người đã từng chiến đấu với Tô Mặc trong buổi lễ bái sư, cùng với gia đình hắn.
Cuối cùng khi Tô Mặc ra tay định trọng thương hắn, lại được Đại bá của hắn cứu, sau đó Triệu thị nhất tộc đồng ý dùng "Trấn Tây Nam".
Lần này gần đó là do Đồ Hồng Vũ không có ở đây nên bọn họ cũng không có trở về.
Khi bọn hắn định đi xem xét rốt cuộc là chuyện gì, liền nghe được một câu của Tô Mặc: "Từ hôm nay, ta tuyên bố cái p·h·á chủng tộc này diệt tộc!"
Động tác của bọn hắn nhất thời ngưng trệ, ước chừng một lát sau mới phục hồi tinh thần, vội vàng mang theo đệ đệ cùng cháu trai bay vào trong tinh không.
Đúng như dự đoán, vừa bay ra ngoài không xa liền thấy một mảng lớn người mặc áo dài trắng xóa mênh mông cuồn cuộn khiêng một cỗ quan tài thật lớn.
Xung quanh không ngừng có người thổi kèn Xô-na, mặc dù tổ hợp như vậy khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Mới đầu hắn còn chưa kịp phản ứng đây là tình huống gì, nhưng khi nhận ra mấy người quen cũ trong đám người, hắn rốt cuộc xác nhận đây thật là người của mình.
Dùng ánh mắt cảnh cáo cháu trai, sau đó mang theo một tia cảm xúc dâng trào, hắn lại lần nữa hướng về phía Tô Mặc gia tốc bay đi.
"Nhớ kỹ, Huyết Đồ Sát Thần Đồ Hồng Vũ tuần du tây nam, diệt Ám Ảnh tộc, Vĩnh Định tây nam!"
"Này, Tô chiến thần, việc này có phải hay không là có chút không ổn, dù sao Đồ soái đã..."
"Đây là công tích của ta, ta không cần, cho sư phụ ta không được sao!"
Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Mặc, lão nhân im lặng một lát rồi yên lặng cầm bút ghi nhớ: "【 Huyết Đồ Sát Thần Đồ Hồng Vũ tuần du tây nam, diệt Ám Ảnh tộc, Vĩnh Định tây nam! 】"
Sau đó lại viết vào một quyển sổ nhỏ khác: "【 Vương mang theo sư quan đường tây nam, hồn buồm vĩnh trấn chi 】"
Người hậu thế đối với đoạn sử ký này sinh ra rất nhiều tranh luận, cho rằng phần sau là dã sử không thể tin, cũng có người cho rằng lịch sử phần trước bị sửa đổi không thể tin.
Đối với chính sử, điểm khác biệt chủ yếu nằm ở chỗ: trước đó đều ghi rõ Đồ Hồng Vũ qua đời vì bệnh ở Tổ Tinh, điểm này có rất nhiều văn tự, thậm chí văn hiến, hình ảnh ghi lại để chứng minh.
Nhưng ở đây lại ghi lại việc sau khi c·hết lại đi tuần du tây nam, điều này rõ ràng là sai.
Đối với ghi chép trong dã sử, điểm khác biệt lớn nhất, cũng là điều khiến người ta khó hiểu nhất, chính là "Vương" rốt cuộc là ai!
"Vương" này, xuất hiện trong rất nhiều dã sử, nhưng chưa từng có một bản dã sử hoặc chính sử nào ghi rõ "Vương" này rốt cuộc là ai!
Rốt cuộc là một vị Tuyệt thế cường giả họ Vương, hay là người cấp Vương Giả, hoặc là Đại vương!
Nhưng đối với cái sau lại có một điểm kỳ lạ, "Vương" ở niên đại đó đã biến mất từ rất lâu, cho nên "Vương" này chỉ có thể là Vương Giả, hoặc là cường giả họ Vương.
Vương Giả cấp bậc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống sót trong tinh không, cho nên khả năng này cũng bị loại trừ, cuối cùng khả năng lớn nhất chính là, "Vương" này, rất có thể là một vị Tuyệt thế cường giả họ Vương!
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
Triệu Minh Giác mang theo đệ đệ cùng cháu trai bay thẳng đến trước mặt Tô Mặc, lúc này vẫn đang tay cầm Chiêu Hồn Phiên thật lớn, chắp tay nói: "Tổng chỉ huy chiến trường tây nam Triệu Minh Giác ra mắt tô, ra mắt Nhân Hoàng!"
Hai cha con Triệu Minh Ấn bên cạnh Triệu Minh Giác nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, đồng thanh hô lớn: "Ra mắt Nhân Hoàng!"
Tô Mặc nghe vậy cũng ngẩn ra một chút, sau đó mới hiểu được "Nhân Hoàng" hẳn là chỉ mình.
Mình đã được Nhân Hoàng đỉnh công nhận, nói là Nhân Hoàng cũng không sai, nhưng trước giờ chưa có ai gọi hắn như vậy, ngay cả những người đi theo mình từ trước đến giờ vẫn gọi hắn là "Tô chiến thần".
Lần đầu tiên bị gọi như vậy, hắn suýt chút nữa không kịp phản ứng.
Thực ra trong những người này trước kia cũng đã từng thương lượng qua rốt cuộc có nên gọi Tô Mặc là "Nhân Hoàng" hay không, nhưng nghĩ lại, việc lớn như "Nhân Hoàng" tự nhiên vẫn nên làm long trọng một chút, vì vậy cũng không ai nhắc tới.
Không ngờ lại để cho Triệu Minh Giác và gia đình mở đầu.
"Không cần khách khí, tiện đường sư phụ ta đến đây, dọn dẹp chỗ này, sau này không cần phải canh giữ chiến trường tây nam nữa, các ngươi có thể về nhà rồi."
"Này, nhưng là, chúng ta đã từng thề với Đồ soái, vĩnh trấn tây nam..."
Tô Mặc nhướng mày: "Tây Nam đã không còn, trấn cái gì? Cùng sư phụ ta tranh công sao! Nhanh chóng mang binh lính của các ngươi trở về, để cả nhà bọn họ đoàn viên, sau này đợi ta trở lại rồi tính tiếp nhiệm vụ!"
"Rõ!"
Tô Mặc nói xong tiếp tục mang theo đội ngũ đưa tang đi về phía trước.
Vậy mà lúc này, Địa Cầu lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Toàn bộ Địa Cầu mở rộng gần trăm lần, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Vốn dĩ đủ loại phó bản nhỏ trực tiếp dung hợp với Địa Cầu, quái vật bên trong toàn bộ đều chạy ra.
Không chỉ là một số phó bản cấp thấp, ngay cả một số phó bản cao cấp cũng đều rối rít biến mất.
Đồng thời còn xuất hiện rất nhiều phó bản mới.
Tô Mặc cùng với rất nhiều cường giả thần cấp đã rời đi, khiến cho Địa Cầu trống rỗng chiến lực, ngay cả rất nhiều Vương Giả thế hệ trước đều góp mặt trong đội ngũ lần này, đảm nhận vai trò rải tiền vàng, thổi kèn Xô-na.
Những Vương Giả còn sót lại đối mặt với việc đột nhiên xuất hiện nhiều quái vật như vậy cũng bó tay toàn tập, chủ yếu là vì hiện tại Địa Cầu đã trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, rất nhiều nơi ngay cả bọn họ cũng không biết ở đâu.
Một số quái vật lớn bọn họ còn có thể bay lên trời tìm kiếm rồi tiêu diệt, nhưng một số quái vật nhỏ thì đúng là mò kim đáy bể.
Không biết là vì Địa Cầu trở nên rộng lớn, hay là biến hóa của Địa Cầu vẫn chưa hoàn tất, mà lúc này bọn họ cũng không thể liên lạc với người bên ngoài.
Thậm chí ngay cả việc bay ra ngoài cũng không thể thực hiện.
Giống như trong bầu trời có một tầng lồng cầu vô hình giam giữ bọn họ bên trong.
Đừng nói là Vương Giả cấp không bay ra được, ngay cả mấy cường giả thần cấp còn lại lúc này cũng không cách nào bay ra khỏi Địa Cầu.
Ngay khi Nhân tộc sứt đầu mẻ trán, một tiếng phật hiệu vang lên.
"【 A di đà Phật! 】"
Trên bầu trời, một phật tượng khổng lồ xuất hiện, kim quang chói mắt, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Kim quang chiếu khắp đại thiên, những nơi được chiếu sáng tóc tai nhanh chóng rụng, chỉ trong chốc lát đã biến thành những cái đầu trọc.
Vẻ kinh hoảng ban đầu cũng thay đổi thành tường hòa, thậm chí có thể nói là có chút đờ đẫn.
Từng người hướng về phía phật tượng khổng lồ dập đầu, sau đó chắp hai tay, đứng dậy, thấp giọng đọc phật hiệu: "A di đà Phật!"
Phật tượng khổng lồ trên bầu trời rủ mắt nhìn xuống Địa Cầu, chân mày hơi nhíu lại: "A di đà Phật, Nhân tộc Hoàng Giả đã xuất hiện, sao còn không mau tới tham bái ngã Phật!"
Cầu phiếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận