Thức Tỉnh Max Cấp Phòng Ngự Ta Chính Là Muốn Làm Chuyển Vận!

Chương 271: Đồ Hồng Vũ: Ta cảm thấy cho ta di ảnh không đủ tráng liệt!

**Chương 271: Đồ Hồng Vũ: Ta cảm thấy di ảnh của ta chưa đủ tráng lệ!**
Chỉ là muốn một chút cảnh tượng như vậy, Bạch Nguyên Hạo cũng cảm thấy áy náy trong lòng.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi không thể c·hết sớm hơn một chút sao?"
Đồ Hồng Vũ lập tức trợn tròn đôi mắt: "Ngươi nói gì vậy, sao lại nguyền rủa ta c·hết sớm chứ?"
"Chủ yếu là sớm hơn một giờ có phải hơi quá đáng rồi không, đồ đệ của ngươi từ bên ngoài vất vả tìm thuốc cho ngươi, kết quả ngươi lại đắp chiếu ngay trước khi hắn về đến nhà một giờ, ngươi nghĩ đến lúc đó hắn sẽ tuyệt vọng đến mức nào!"
Lão giả đứng bên cạnh Đồ Hồng Vũ nghe vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Tô Mặc cực kỳ bi thương, muốn k·é·o toàn bộ Long Tộc chôn th·e·o, chợt giật mình, cũng vội vàng khuyên giải:
"Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy hay là ta đừng c·hết nữa. Ngươi xem, thương thế của ngươi cũng đã khỏi, đến lúc đó tiếp tục dẫn dắt Nhân tộc phát triển, trở thành chủng tộc mạnh nhất vũ trụ chẳng phải tốt hơn sao?
Cần gì phải làm chuyện như vậy, hơn nữa ngươi mà c·hết, đồ đệ ngươi đến lúc đó muốn k·é·o toàn bộ Long Tộc chúng ta chôn th·e·o thì phải làm sao. Lão già này không chịu n·ổi đồ đệ ngươi giày vò, ngươi không biết đấy thôi, nếu không phải lão già ta còn có chút bản lĩnh, lúc đó t·h·iếu chút nữa bị đồ đệ ngươi đ·ánh c·hết."
Bạch Nguyên Hạo nghe vậy, khóe miệng không nhịn được co quắp, ngươi vậy mà là sắp bị Tô Mặc đ·ánh c·hết sao.
Chẳng phải ngươi vẫn luôn đè Tô Mặc mà đ·á·n·h hay sao, nếu không phải Tô Mặc cuối cùng sử dụng đại chiêu, phỏng chừng giờ ngươi còn ngông nghênh không cho qua.
Đồ Hồng Vũ lắc đầu: "Không sao, đến lúc đó ta sẽ để lại di ngôn cho hắn, để hắn không thể t·ấn c·ông Long Tộc."
Lão giả nghe vậy chỉ muốn chửi thề, ngươi nói không sao là không sao, vậy thì ra người c·hết không phải là các ngươi!
Ngươi cũng không biết đồ đệ của ngươi rốt cuộc đ·i·ê·n đến mức nào!
Người khác đ·á·n·h nhau đều là đảm bảo an toàn cho bản thân rồi mới gây tổn thương cho đ·ị·c·h nhân, đồ đệ ngươi vừa lên đã tự bạo, cũng không biết ngươi, người làm sư phụ này, rốt cuộc dạy dỗ thế nào!
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn lóe lên một hình ảnh rồi biến m·ấ·t.
Đồ đệ hễ đ·á·n·h nhau là tự bạo, sư phó tàn nhẫn đến nỗi trực tiếp viết di ngôn tại chỗ, nếu không phải mình đến nhanh phỏng chừng đã biến thành c·hết thật.
Hai thầy trò này không một ai đứng đắn, có lẽ vị sư phó đứng đắn duy nhất là kẻ đi lên Cực Đạo, nhưng lại bị mắng mà không dám đáp trả.
Nghĩ đến đây lão giả nghiêng đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Sở t·h·i·ê·n, khiến cho Sở t·h·i·ê·n mặt mày khó hiểu, không biết lão già này rốt cuộc có ý gì.
"Cái gì, ta vẫn là muốn hỏi một chút, ngươi chắc chắn di ngôn của ngươi có thể khiến đồ đệ ngươi không đến t·ấn c·ông Long Tộc chứ, nhỡ hắn nhất định phải k·é·o toàn bộ Long Tộc chúng ta chôn th·e·o cho ngươi thì sao?"
Đồ Hồng Vũ nhẹ nhàng khoát tay: "Không việc gì, không cần phải hoảng, đồ đệ ta trở về nghe được ta c·hết, nhất định là s·ố·n·g phải thấy người, c·hết phải thấy x·á·c, ta nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó ta sẽ tránh Long Tộc các ngươi, nếu hắn thật sự muốn k·é·o các ngươi chôn th·e·o, ta sẽ ra ngăn cản hắn."
Lão giả nghe vậy ngẫm nghĩ, cho rằng như thế cũng không phải không được, đến lúc đó nếu Tô Mặc thật sự đ·á·n·h tới, sư phụ hắn ra mặt cũng có thể giải quyết xong mọi chuyện.
Nhưng vào lúc này, c·ô·ng Tôn Mộc lại đứng ra hỏi:
"Ngươi nói, đồ đệ ngươi nhất định là s·ố·n·g phải thấy người, c·hết phải thấy x·á·c, ngươi trốn đến Long Đô, làm sao hắn thấy được t·h·i t·hể của ngươi.
Chẳng lẽ ngươi còn định dùng phân thân để lừa hắn? Với thực lực hiện giờ của hắn, ngươi nghĩ một phân thân của ngươi có thể qua mặt được hắn sao?"
"Trong đầu các ngươi toàn bã đậu à, sao không biết động não một chút, ngươi không thể nói ta đem thân thể dâng hiến cho toàn Nhân tộc, hoặc là cuối cùng ta đem cả người hiến tế cho Nhân Vương đỉnh sao?"
"Như này, như này có được không?"
"Không được cũng phải được, đến lúc đó các ngươi trông chừng hắn cẩn thận, còn ngươi nữa Sở t·h·i·ê·n, lúc cần động não thì phải động não, đừng để Tô Mặc lại mang ta đi lệch lạc.
Hắn dù sao cũng phải gánh vác cả Nhân tộc, trước khi làm việc tốt nhất nên suy tính lợi hại, đừng có lại giống như ngươi, hễ có chuyện gì, một tia ý thức là liều mạng xông lên.
Hắn là Vương tương lai của Nhân tộc, không phải lính quèn!"
Chân mày Sở t·h·i·ê·n giật liên hồi, trong lòng không ngừng suy nghĩ, đợi gia hỏa này khôi phục, chính mình phải lập tức xông lên đ·á·n·h hắn một trận.
Quá là khinh người, cậy mình bây giờ là thương binh, ta không dám động đến ngươi đúng không, ngươi giỏi thì cứ liệt cả đời đi!
"Nhớ kỹ, đây là quân lệnh, chuyện hôm nay chỉ có người ở đây biết, kẻ nào dám tiết lộ, xử th·e·o quân p·h·áp!
Hơn nữa trước khi đồ đệ của ta phát hiện thì ngậm miệng lại, không được lỡ lời, nếu không ta lột da các ngươi!
Được rồi, chuẩn bị chụp di ảnh thôi."
Nói xong, Đồ Hồng Vũ lại nằm xuống ghế, sau đó đang lúc c·ô·ng Tôn Mộc định tiến lên chụp di ảnh thì hắn đột nhiên ngồi dậy.
"Hình dáng này của ta trông chưa đủ thảm, các ngươi đợi ta một lát."
Dứt lời, đồ tể trực tiếp p·h·á vỡ không gian, đi tới trong vũ trụ bùng n·ổ, dốc toàn lực đấm hai quyền vào hư không.
Thân thể vốn đã khô héo, nay càng trở nên gầy như que củi, mái tóc đỏ huyết sắc trên đỉnh đầu cũng hóa thành một màu trắng xóa.
Căn nguyên vốn chẳng còn bao nhiêu trong cơ thể càng hao tổn gần như không còn sau một khắc vừa rồi.
Thân thể hắn đổ gục xuống.
Bạch Nguyên Hạo vội vàng chụp lại khoảnh khắc đó, rồi mang hắn trở về Tam Nhãn giới.
Lão Long thấy vậy, lập tức đến bên Đồ Hồng Vũ, đưa Sinh Mệnh Chi Tuyền vào miệng hắn.
Chỉ chốc lát, thân thể Đồ Hồng Vũ bắt đầu toả ra sự s·ố·n·g trở lại, đến giờ phút này, lão Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, hắn cảm thấy sinh m·ệ·n·h khí tức của Đồ Hồng Vũ yếu ớt đến mức ngay cả hắn cũng suýt không cảm nhận được.
Toàn thân Long Lân của hắn r·u·n như cầy sấy, mí mắt giật điên cuồng vì s·ợ h·ã·i.
Tuy nhiên, đến phút cuối cùng, hắn vẫn cảm nhận được một chút sinh m·ệ·n·h khí tức trên người đối phương, nếu lúc đó hắn chậm trễ thêm một bước, Đồ Hồng Vũ đã có thể c·hết ngay tại chỗ.
Lúc này, trong lòng hắn mắng chửi không ngừng.
Con mẹ nó, đồ đệ đ·i·ê·n đã đành, kết quả sư phụ cũng là một kẻ đ·i·ê·n!
Thậm chí sư phụ còn đ·i·ê·n hơn đồ đệ, đồ đệ ngươi không s·ợ c·hết, bởi vì hắn thật sự không c·hết được!
Ngươi không s·ợ c·hết, đó là ngươi thật sự không s·ợ c·hết!
Ngươi hoàn toàn không xem tính m·ạ·n·g mình ra gì!
Ngươi không xem m·ạ·n·g mình là chuyện lớn cũng không sao, nhưng ngươi không thể không xem hơn trăm triệu Long m·ạ·n·g của Long Tộc ta ra gì chứ!
Đồ Hồng Vũ từ từ tỉnh lại, lúc này thân thể của hắn đã hoàn toàn trở lại trạng thái đỉnh cao nhất.
Thậm chí, ngay cả tổn thương căn nguyên trong cơ thể do lần thao tác cực hạn của Đồ Hồng Vũ khi Lagros đệ nhất đến Địa Cầu cũng được tu bổ hoàn toàn trong nháy mắt này.
Ngay khi thân thể hắn hồi phục hoàn toàn, Sở t·h·i·ê·n, người đã sớm không nhịn được, xông lên cho hắn một quyền...
...
Cực Đông Chi Địa, lúc này sắc mặt Tô Mặc vô cùng khó coi, thậm chí có thể nói là đen như đáy nồi.
Trong lòng càng thêm nóng nảy, sư phụ ngàn cân treo sợi tóc, đợi mình mang thuốc về cứu m·ạ·n·g, mà chính mình lại lạc đường! ! !
Cầu phiếu, cầu theo dõi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận