Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi

Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi - Chương 94: Tội ác chồng chất đồ bỏ đi, chó đều ghét bỏ (length: 8524)

"Cái quỷ gì?
Cái cô Lâm Trĩ kia đang nói cái gì?"
"Đều là loại thời điểm này rồi mà nàng vẫn không quên tâng bốc sư phụ mình, chẳng lẽ nàng không biết, vị tiền bối ẩn nấp trong bóng tối là cường giả Nguyên Anh sao?"
"Loại phụ nữ này thật là tai họa mà, chuyện như này cũng dám nhận bừa?
Thật không biết sống chết!"
"Thu loại đồ đệ không biết trời cao đất dày này, Tiêu Huyền lúc này chỉ sợ hận không thể giết nàng luôn, "Đúng vậy, lại còn mưu toan khiêu khích vị tiền bối kia?
Thật đúng là tự tìm đường chết, nàng chẳng lẽ thật sự cho rằng, vị tiền bối kia giúp Hồng Mông tông hai lần là người của Hồng Mông tông chắc!"
Lời Trĩ Nô vừa dứt, lập tức liền gây ra một trận ồn ào, từng lời mỉa mai, chế giễu vang lên khắp quảng trường.
Còn bọn ma đầu Vương Trường Phong thì nghe xong lời của Trĩ Nô, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong mắt ánh lên vẻ hiểm độc.
Bọn chúng đương nhiên biết vị cường giả Nguyên Anh kia là đang giúp Hồng Mông tông, nhưng bọn chúng lại không tin rằng vị cường giả Nguyên Anh kia là Tiêu Huyền.
Dù sao, đây là người chỉ dùng hai chiêu đã giết sáu cường giả Kim Đan Nguyên Anh đấy!
Tiêu Huyền chỉ là Kim Đan nhất trọng mà thôi, làm sao có thể là một tồn tại khủng bố như vậy.
Cho nên, khi nghe Trĩ Nô nói, phản ứng đầu tiên của đám ma đầu Vương Trường Phong chính là nàng bị điên rồi.
"Con tiện nhân kia đừng có nói lung tung, tiền bối là ai?
Sao có thể là tên sư phụ chỉ biết núp sau lưng đàn bà kéo dài hơi tàn của ngươi được?
Tiền bối đường đường là cường giả Nguyên Anh, há để cho ngươi tùy ý xúc phạm?"
Vương Trường Phong giận dữ mắng, mặt mày hung tợn trừng mắt Trĩ Nô, nghiến răng nghiến lợi quát.
Dứt lời, Vương Trường Phong lập tức thay đổi mặt, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, cung kính nhìn về phía hư không.
"Tiền bối ngài xem, ngài đã hao tâm tổn sức bảo toàn Hồng Mông tông, vậy mà lũ đệ tử Hồng Mông tông này lại là lũ lang sói vong ân."
"Không những không cảm kích ân đức của ngài, ngược lại sau lưng bêu xấu, nói xấu ngài, thật sự đáng chết."
"Chỉ cần ngài lão nhân gia lên tiếng, ta liền mang theo thuộc hạ, giết hết trên dưới Hồng Mông tông không tha một ai, tuyệt đối sẽ không để ngài phải chịu nửa phần oan ức!"
Nói xong, Vương Trường Phong vẫn không quên quay đầu nhìn đám ma đầu đang quỳ dưới đất, lạnh giọng quát lớn: "Còn không mau nói gì đi!"
Đám ma đầu bên cạnh Vương Trường Phong thấy vậy, lập tức tỉnh như sáo, vội vàng căm phẫn hô lên.
"Đúng vậy tiền bối, Hồng Mông tông này đều là lũ vong ân, không những không cảm tạ tiền bối ngài mà lại còn nói xấu ngài, thật sự là tội đáng muôn chết."
"Tiền bối, chỉ cần ngài mở lời, chúng ta xông pha khói lửa cũng không chối từ."
"Đúng đúng đúng, chúng ta nguyện ý đi theo tiền bối, thề sống chết trung thành, trảm tận lũ vong ơn thiên hạ!"
Nghe Vương Trường Phong nói, tất cả mọi người đều há hốc miệng chữ O, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
Mẹ nó!
Đám ma đầu Nhật Nguyệt Quỷ Môn này thật là vô sỉ đến cùng cực.
Sự trơ trẽn này quả thực đã phá vỡ mọi nhận thức của tất cả mọi người!
Những lời này có thể nói là trắng trợn đổi trắng thay đen, ăn nói hồ đồ, ác độc đến cùng cực!
Vậy mà, bọn chúng lại vẫn cứ nói với vẻ lẽ phải, không hề cảm thấy mình làm có gì sai trái.
Nhìn bộ dạng căm phẫn của lũ ma đầu, trong mắt mọi người nhất thời hiện lên vẻ khinh bỉ đậm đặc.
Giờ phút này, nhìn hành động của lũ ma đầu Vương Trường Phong, Trĩ Nô và Tô Mộc Hàm đều không thể hiểu nổi, cả hai đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy vẻ câm lặng.
"Sư phụ ơi, mặt mấy tên ma đầu này dày thật, con thấy nó chắc dày ngang tường thành rồi, quả thật quá đủ rồi."
Trĩ Nô lắc đầu, câm lặng nói.
Tô Mộc Hàm gật gù tán đồng, mặt cũng lộ rõ vẻ ghét bỏ và khinh bỉ.
Còn Tiêu Huyền thì cứ bình thản nhìn cảnh tượng ấy, trên mặt không hề có biểu cảm gì.
"Bọn ma đầu các ngươi thật là buồn cười, toàn một lũ tự cho là thông minh, nhưng thực chất lại là đồ ngu xuẩn, không biết mình đang quỳ lạy cái gọi là " tiền bối " lại ở ngay trước mắt!"
Lúc này, Tô Mộc Hàm khẽ cười, nhàn nhạt châm chọc nói.
"Sư muội nói đúng lắm, chó không nghe lời khuyên thì đáng chết thôi, đã bọn chúng không tin, thì để bọn chúng đập đầu thêm mấy cái nữa, dù sao chúng ta cũng có mất gì đâu!"
Trĩ Nô nhìn Tô Mộc Hàm, cười híp mắt nói.
Nghe lời hai người nói, đám ma đầu Vương Trường Phong mặt liền sầm lại, nhăn nhó, mắt trợn trừng, trong hốc mắt hừng hực lửa giận.
"Hai con tiện nhân kia, dám làm nhục bản tọa, thật là muốn chết."
Im lặng một hồi, Vương Trường Phong cuối cùng không nhịn được, nổi trận lôi đình quát.
"Ma đầu nhà ngươi nói năng chẳng suy nghĩ gì cả, rõ ràng là tự các ngươi quỳ xin tha, ta đã nói vị "tiền bối" trong miệng các ngươi chính là sư phụ ta, mà ngươi lại không tin, giờ quay lại trách tội người khác làm nhục ngươi, thật là quá kỳ quặc."
Trĩ Nô không chút khách khí cười khẩy một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.
Vương Trường Phong nghe vậy liền tím tái mặt mày, mặt xanh lét, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cả người run rẩy, nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy hận ý nồng đậm.
"Tiêu Huyền chẳng qua chỉ là Kim Đan nhất trọng, chỉ biết trốn sau lưng đàn bà kéo dài hơi tàn thôi, sao có thể so sánh được với vị tiền bối thần bí kia chứ?
Nếu người vừa rồi thật sự là Tiêu Huyền, ta liền lập tức quỳ xuống liếm giày cho hắn!"
Nghe Vương Trường Phong nói, Trĩ Nô và Tô Mộc Hàm đều sững sờ một chút, rồi sau đó cười phá lên ha hả, cười đến nghiêng ngả.
Hai cô cứ thế cười không coi ai ra gì đến nửa ngày, mới dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Huyền.
"Sư phụ, tên kia muốn liếm giày của người, người muốn nhận hắn liếm không?"
Trĩ Nô mặt đầy vẻ trêu tức, cười hì hì hỏi.
Tiêu Huyền lúc này cũng một vẻ cổ quái nhìn Vương Trường Phong, khóe miệng vẽ lên một nụ cười như có như không, thản nhiên nói: "Loại người tội ác chồng chất, chó còn ghét bỏ, ta sao lại nhận?"
"Nhưng mà, vở kịch nhảm nhí này cũng đến lúc phải kết thúc rồi!"
Nói rồi, Tiêu Huyền trực tiếp lắc mình biến mất tại chỗ, đến lúc xuất hiện lại, thì đã đứng cạnh Chúc Huyên.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không sao, vừa rồi chỉ là tiêu hao chút linh khí thôi, hiện tại sau khi tiêu hóa viên Ngưng Nguyên Đan thì đã hồi phục nhiều rồi."
Chúc Huyên lắc đầu, thấy Tiêu Huyền, nàng liền tò mò đến sát tai Tiêu Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Sư đệ, có phải huynh đã đoán được Nhật Nguyệt Quỷ Môn sẽ đến, cho nên trước đó đã mời một cường giả Nguyên Anh đến che chở không?"
Chúc Huyên không tin Tiêu Huyền cũng là cường giả Nguyên Anh giúp đỡ trong bóng tối.
Điều nàng quan tâm là, Tiêu Huyền đã trả giá cái gì mà lại có thể mời được một cường giả Nguyên Anh đến phù hộ Hồng Mông tông.
Nghe câu hỏi của Chúc Huyên, Tiêu Huyền sững sờ một chút, cười nhạt nói: "Sư tỷ, cái vị cường giả Nguyên Anh kia, chính là ta đấy!"
"Là huynh?"
Chúc Huyên nháy đôi mắt hạnh xinh đẹp, kinh ngạc nhìn Tiêu Huyền, có chút không dám chắc hỏi.
Tiêu Huyền gật đầu cười, đang muốn mở miệng thì bọn ma đầu Vương Trường Phong ở đối diện lại bắt đầu gào lên.
"Đồ súc sinh, ngươi bớt ở đó giả bộ, cái tên phế vật tu vi thấp kém như ngươi có thể là cường giả Nguyên Anh sao?"
"Tiền bối đang ở đây, đồ súc sinh như ngươi mà cũng dám nhận bừa, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?"
"Hừ, đồ sâu kiến hèn mọn, hôm nay nếu ngươi không quỳ gối trước tiền bối dập đầu xin tội, bọn ta nhất định sẽ xẻ ngươi thành trăm mảnh!"
Nghe vậy, Tiêu Huyền nhất thời trợn mắt, bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Có phải ta nói dối hay không, lát nữa các ngươi sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận