Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi

Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi - Chương 294: Chế phục Cơ Dĩ Lam, bọn hộ vệ tự sát (length: 7738)

Tiêu Huyền biết, nữ nhân này nhìn bề ngoài ương ngạnh, độc ác, ngực to mà óc nhỏ, thực chất vẫn có chút tâm cơ và bụng dạ.
Việc nàng tỏ ra lưu manh, nhận thua quyết đoán như vậy, chỉ là để giữ mạng, là kế hoãn binh thôi.
Đợi về đến quốc đô Long Viêm thượng quốc, nàng sẽ trở mặt, xem như người không quen biết.
Tuy nhiên, Tiêu Huyền hoàn toàn không có bất kỳ lo lắng nào.
Ấn phù thần thức mà hắn trồng trong thức hải của Cơ Dĩ Lam là phiên bản gia cường đặc chế, dùng rất nhiều thần thức lực, mạnh hơn ấn phù thần thức của Thôi Vô Trợ không biết bao nhiêu lần, thêm vào Kiếm Tâm Thông Minh và Thần Niệm Cửu Đoán hỗ trợ, thì dù là đại năng phân thần cũng không thể nhìn ra manh mối từ bề ngoài.
Hơn nữa, dù có bị bí pháp nào đó nhận ra Cơ Dĩ Lam bị khống chế, muốn xóa đi ấn phù thần thức, Tiêu Huyền cũng có thể giành trước một bước khống chế nàng.
Đến lúc đó, hắn muốn giết Cơ Dĩ Lam vẫn dễ dàng như nghiền chết một con kiến.
Vì vậy, hắn hoàn toàn không sợ Cơ Dĩ Lam giở trò.
Có thể nói, tính mạng của nữ nhân này đã bị Tiêu Huyền nắm chắc ngay từ lần đầu hắn nhìn thấy mặt nàng.
Dù nàng bày ra âm mưu quỷ kế gì, kết cục cuối cùng cũng vậy.
"Cơ Dĩ Lam, ngươi nói đúng, ta quả thực cần ngươi phối hợp làm vài việc.
Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan, sau khi ta đạt được mục đích thì sẽ bỏ qua cho ngươi."
Tiêu Huyền mỉm cười nói.
Cơ Dĩ Lam nghe vậy, không khỏi thở phào một hơi, liên tục gật đầu, hỏi: "Tiêu quốc sư, lời ngươi nói là thật chứ?"
"Đương nhiên."
Tiêu Huyền gật nhẹ đầu, chợt đổi giọng nói: "Ngươi không chỉ sở hữu vóc dáng đẹp đẽ và dung nhan tuyệt thế, mà còn có một cái đầu óc tinh xảo, ta ngược lại có chút thưởng thức ngươi! Có điều, loại nữ nhân như ngươi quá gian xảo, nếu ta không cẩn thận, có thể sẽ bị ngươi gài bẫy."
Nói rồi, Tiêu Huyền nhếch khóe miệng, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim ngưng tụ từ linh khí, lay động trước mắt Cơ Dĩ Lam.
Thanh kiếm nhỏ màu vàng kim này tản ra một luồng khí tức mạnh mẽ tột cùng, xung quanh lượn lờ những tia hồ quang điện màu trắng lóa, không ngừng nhấp nháy trên không trung, mơ hồ có âm thanh sấm sét vọng lại.
Cơ Dĩ Lam chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ngay lập tức lan khắp toàn thân, khiến nàng lạnh run, trong lòng không khỏi nổi lên một tia sợ hãi.
Nàng không ngờ, Tiêu Huyền chỉ tùy tiện ra tay, lại có chiêu lợi hại như vậy, nếu bị kiếm này đánh trúng, đoán chừng mình đến cặn cũng không còn!
Sau đó, Tiêu Huyền chĩa tay thẳng vào Cơ Dĩ Lam, thanh kiếm nhỏ màu vàng kim kia liền hóa thành một luồng lưu quang, găm vào trong nguyên anh ở đan điền của nàng.
"Tiêu quốc sư, ngươi có ý gì?"
Sắc mặt Cơ Dĩ Lam biến đổi, không dám tin nhìn Tiêu Huyền, hỏi: "Ngươi... Ngươi đã dùng ấn phù thần thức khống chế được ta, tại sao còn muốn..."
Đến đây, nàng không nói được nữa, vì thanh kiếm nhỏ màu vàng kim trong nguyên anh đã trói chặt nguyên anh của nàng, muốn thoát ra thì quá viển vông.
Tiêu Huyền không trả lời, cũng không thèm nhìn, tiện tay chỉ về một chỗ.
Một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim giống hệt bỗng dưng hiện ra, bắn về phía gã đại hán khôi ngô ở phía xa.
Gã đại hán khôi ngô vừa rồi còn đang trắng trợn giễu cợt Tiêu Huyền, muốn nghiền hắn thành tro.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tiêu Huyền đã tung ra một đòn tấn công, quả thực khiến hắn trở tay không kịp, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thanh kiếm nhỏ màu vàng kim này tốc độ nhanh đến kinh người, trong chớp mắt đã trực tiếp găm vào người hắn.
Tức thì, chỉ nghe thấy một tiếng "Phụt", gã đại hán khôi ngô đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi văng khắp nơi, chết ngay tại chỗ, ngay cả một câu phản kháng cũng không kịp nói.
Một cường giả Nguyên Anh tam trọng cứ thế mà bị giết trong nháy mắt.
Thấy Tiêu Huyền ra tay, Trương Hải Minh, Cơ Dĩ Lam, và cả trăm hộ vệ đều ngây ra như phỗng, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Cảnh tượng này thực sự quá kinh hãi!
"Tiêu... Tiêu quốc sư..."
Cơ Dĩ Lam cổ họng như bị nghẹn lại, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp kêu lên.
Trong nguyên anh của mình thế mà lại giấu một đòn sát chiêu kinh khủng như vậy, quả thực như một quả bom hẹn giờ!
Tiêu Huyền lườm Cơ Dĩ Lam một cái, cười nói: "Đừng hoảng sợ, đây chỉ là bảo hiểm thứ hai của ta thôi, nếu ngươi giở trò gì thì ta không chỉ có thể xóa bỏ ý thức của ngươi ngay lập tức mà còn có thể phá hủy nguyên anh của ngươi.
Đến lúc đó, ngươi sẽ thật sự hồn bay phách tán, thân chết đạo tiêu, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có! Vì vậy, từ giờ trở đi, bất cứ chuyện gì ngươi làm cũng đều phải cân nhắc hậu quả này, nếu không, kết quả của ngươi sẽ rất thê thảm!"
Giết gà dọa khỉ!
Sắc mặt Cơ Dĩ Lam trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
"Được được được, ta hiểu rồi, ta sẽ nghe theo quốc sư phân phó tất cả!"
Tiêu Huyền hài lòng gật đầu, nói: "Rất tốt, thế mới phải chứ!"
"Hiện tại, chuyện giữa chúng ta đã bị đám chân chó này của ngươi nghe thấy rồi, không biết ngươi định xử lý chúng như thế nào đây?"
Tiêu Huyền cười nhạt nói, ánh mắt quét một vòng những hộ vệ kia, trong ánh mắt tràn đầy ý trêu tức.
Cơ Dĩ Lam trong lòng run lên, trong mắt rốt cuộc lóe lên một tia tuyệt vọng.
Nàng tuyệt đối không ngờ, nam nhân trước mắt lại là một người tàn nhẫn đến cực điểm, giết chóc quả quyết như vậy.
Tiêu Huyền nói ẩn ý như thế, nàng sao có thể không hiểu?
"Quốc sư, ngài cứ yên tâm... Chuyện hôm nay, không ai dám tiết lộ ra ngoài."
Nói vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Dĩ Lam hiện lên một tia tàn độc, nhìn về phía đám hộ vệ kia.
"Công chúa điện hạ, ngài không thể bị tên tiểu nhân hèn hạ này che mắt được, ngài phải phân rõ đúng sai!"
"Công chúa điện hạ, ngài tuyệt đối không được tin tên nhóc thối này, hắn cố tình dọa ngài, tên tiểu nhân này thủ đoạn độc ác, thuộc hạ cầu xin công chúa điện hạ nghĩ lại!"
"Công chúa điện hạ, bọn thuộc hạ thề sống chết trung thành với công chúa điện hạ!"
"Công chúa điện hạ, bọn thuộc hạ không thấy gì cả, không thấy gì cả, xin công chúa điện hạ tha mạng!"
Thấy Cơ Dĩ Lam nhìn mình, đám hộ vệ nhất thời hoảng loạn.
Bọn họ ào ào quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Cơ Dĩ Lam thấy vậy, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn người nhà của các ngươi chết thảm thì lập tức tự sát đi, nếu không ta sẽ cho cả nhà bọn chúng chôn cùng!"
Nghe vậy, đám hộ vệ sợ đến run rẩy cả người, không dám nói thêm câu nào, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Uy hiếp của Cơ Dĩ Lam đã ăn sâu vào tiềm thức, việc một lời không hợp là giết cả nhà người ta ai ở cả quốc đô cũng đều biết.
Hiện tại, Cơ Dĩ Lam bị người khác chế trụ, mạng sống của người nhà bọn họ đã bị nắm trong tay, mà nàng lại ra lệnh tự sát tàn nhẫn vô tình như vậy, bọn họ nào dám không tuân theo?
Ngay sau đó, bao gồm cả mấy cường giả Nguyên Anh, tất cả các hộ vệ ào ào rút đao tự vẫn, máu tươi đổ đầy đất, một cảnh tượng gió tanh mưa máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận