Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi

Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi - Chương 46: Hồng môn yến, cừu nhân hiện thân (length: 12512)

"Các ngươi nghe nói chưa?
Đệ nhất mỹ nhân Lạc Vân thành chúng ta đã bái sư rồi đấy!"
"Ai lợi hại vậy, mà lại thu được đệ nhất mỹ nhân làm đồ đệ?"
"Tính tình Tô Mộc Hàm kia vốn thanh cao ngạo mạn, thiên phú về luyện đan lại tuyệt hảo, chắc là một vị đại sư luyện đan nào đó của Lạc Vân tông chứ?"
"Ngươi nói sai rồi, sư phụ của Tô Mộc Hàm chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi từ nơi khác đến thôi."
"Điều đó không thể nào."
"Sao lại không thể?
Ta nghe nói tối nay thành chủ sẽ mở tiệc ở phủ Thành chủ, một là để chúc mừng gia chủ Tô gia khỏi bệnh, hai là muốn kết giao với vị sư phụ thần bí của Tô Mộc Hàm."
Chuyện Tô Mộc Hàm bái sư đã xôn xao cả Lạc Vân thành, ai nấy đều suy đoán sư phụ thần bí của nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà lại còn khiến thành chủ đích thân mở tiệc chiêu đãi...
Đại sảnh Tô gia.
"Tiền bối, thành chủ Lạc Vân bỗng phái người mang thiệp mời đến."
Tô Chí Viễn cung kính cầm thiệp mời đưa cho Tiêu Huyền: "Lấy lý do chúc mừng ta khỏi bệnh và việc Mộc Hàm có danh sư, mời ngài cùng ta tham gia yến hội tối nay."
"Ồ?"
Tiêu Huyền nhận thiệp mời, tùy ý nhìn lướt qua, rồi hỏi Tô Mộc Hàm và Trĩ Nô bên cạnh: "Các ngươi nghĩ thế nào?"
Trĩ Nô chau đôi mày thanh tú, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ, đây có lẽ là một bữa tiệc 'Hồng môn yến'."
Nghe vậy, Tô Mộc Hàm cũng đồng ý: "Sư phụ, ta cũng nghĩ vậy, bữa tiệc này không đơn giản, chúng ta vẫn nên cẩn thận, tốt nhất là đừng đi."
Họ đã giết Uông Vinh, con trai duy nhất của thành chủ, tuy rằng làm rất gọn, thành chủ Lạc Vân không có chứng cứ xác thực nào.
Nhưng hai cô gái biết rõ, nếu thành chủ Lạc Vân thật sự muốn kết giao với sư phụ của mình, lẽ ra phải mở tiệc khi Tô Mộc Hàm vừa bái sư mới đúng, chứ không cần phải đợi lâu như vậy.
Vậy nên họ cảm thấy thành chủ Lạc Vân đã nhận ra điều gì đó, bữa tiệc này có tám chín phần là nhằm vào họ.
"Hồng môn yến ư?
Chuyện đó không thể nào, tiền bối chỉ là thu Mộc Hàm làm đồ đệ, không có uy hiếp gì đến Lạc Vân thành, chuyện này có phải hơi quá không?"
Tô Chí Viễn không biết chuyện ba người Tiêu Huyền giết con trai thành chủ, nên không hiểu chuyện, trong lòng còn đang rất vui vì nhận được thiệp mời của thành chủ, dù sao việc thành chủ đích thân mở tiệc chiêu đãi đủ để chứng tỏ ông ta coi trọng mình.
Bây giờ hắn đã đột phá cảnh giới Kim Đan, Tô Mộc Hàm lại cải tiến thành công Hồi Thần Đan, hắn thấy việc thành chủ Lạc Vân mời tiệc là một tín hiệu thiện chí.
Nếu Tô gia được thành chủ Lạc Vân ủng hộ thì việc trỗi dậy lần nữa chỉ là vấn đề thời gian.
Hai cô gái hoàn toàn phớt lờ Tô Chí Viễn, liếc nhau, đều thấy vẻ mặt ngưng trọng trong mắt đối phương.
Giấy không gói được lửa, thực tế họ đã chuẩn bị tâm lý, dự đoán rằng thành chủ Lạc Vân sớm muộn gì cũng phát hiện ra cái chết của con trai mình có liên quan đến họ, sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.
"Có phải Tô Hoành Viễn giở trò quỷ?"
Nghi vấn của họ đổ lên Tô Hoành Viễn là lớn nhất.
Dù sao hắn đã bị sư phụ của mình đánh gãy một cánh tay, còn phá hỏng âm mưu chiếm đoạt Tô gia, chắc chắn hắn sẽ hận và báo thù.
"Hừ, trước đây ta đã nói rồi, nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, để tên súc sinh Tô Hoành Viễn kia sống chỉ có hại chứ không có lợi, chuyện này, chắc chắn Tô Hoành Viễn đã mượn tay thành chủ Lạc Vân để đối phó chúng ta."
Gương mặt xinh đẹp của Trĩ Nô hiện lên vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Mộc Hàm cũng gật đầu đồng ý.
Tô Hoành Viễn đã hãm hại phụ thân để chiếm đoạt vị trí gia chủ, còn cài cắm một tên nằm vùng 10 năm bên cạnh nàng, nếu không có sư phụ xuất hiện kịp thời, hai cha con họ đã mất mạng.
Do vậy, thái độ của nàng với Tô Hoành Viễn cũng giống Trĩ Nô, đều muốn giết hắn cho hả giận, chỉ là Tô Chí Viễn, người bị hại lớn nhất, đã lựa chọn tha thứ, thêm cả lệnh của cha khiến nàng khó xử, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nếu 'hồng môn yến' này thực sự là Tô Hoành Viễn giở trò sau lưng, lần này nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Tô Chí Viễn nghe hai người nói vậy thì giật mình, vội hỏi: "Đây là thiệp mời do đích thân Uông thành chủ viết, Hoành Viễn... dù Tô Hoành Viễn là cao thủ Kim Đan tam trọng, nhưng bình thường cũng không gặp thành chủ, muốn nhờ thành chủ đối phó chúng ta, e là không có mặt mũi lớn đến vậy chứ?"
Vừa nói xong câu này, Trĩ Nô đã trừng mắt nhìn hắn đầy căm hận.
"Đều tại cha của sư muội ngu xuẩn không quyết đoán, nếu không thì chúng ta đã không bị lộ nhanh như vậy."
Cảm nhận ánh mắt của Trĩ Nô, Tô Chí Viễn ngơ ngác không biết nên nói gì.
Tô Mộc Hàm tự nhiên biết Trĩ Nô đang nghĩ gì, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
Tiêu Huyền cười nhạt: "Không cần phải xoắn xuýt là ai giở trò sau lưng, đã thành chủ Uông mời, vậy chúng ta cứ đường hoàng dự tiệc, ta cũng muốn xem, rốt cuộc ông ta định giở trò gì!"
"Sư phụ, nếu đúng là 'hồng môn yến', vậy Uông Văn Thành hẳn đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta tùy tiện đến đó chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Mong sư phụ suy nghĩ lại."
Tô Mộc Hàm nhíu đôi mày thanh tú, vội ngăn cản.
Trĩ Nô cũng lo lắng nhìn Tiêu Huyền, nàng tin tưởng thực lực của sư phụ mình, nhưng đối thủ lần này dù sao cũng là thành chủ Lạc Vân, cho dù không mạnh bằng sư phụ mình, nhưng đây là địa bàn của ông ta, nếu ông ta vây công thì hậu quả khôn lường.
"Không sao, xem thử ông ta có thể làm gì được ta?"
Tiêu Huyền phẩy tay, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, dường như chẳng để chuyện gì trong lòng.
"Nhưng mà..."
Trĩ Nô và Tô Mộc Hàm vẫn không yên lòng.
"Trĩ Nô, cũng đừng quên mục đích thực sự của chúng ta chuyến này, 'hồng môn yến' này chính là khởi đầu!"
Nghe vậy, Trĩ Nô bỗng khựng lại, trầm mặc suy tư, không khuyên thêm nữa.
Tô Mộc Hàm ngơ ngác không hiểu hai người đang ám chỉ điều gì, nhưng nàng lờ mờ cảm thấy việc mà Tiêu Huyền định làm sẽ gây chấn động lớn cho cả Lạc Vân thành!
"Được rồi, chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta đến dự tiệc."
Tiêu Huyền đứng lên, vỗ vai Trĩ Nô rồi dẫn cô rời khỏi đại sảnh.
Chỉ còn Tô Mộc Hàm cha con ngơ ngác nhìn nhau, đầy mờ mịt.
...
Hoàng hôn, phủ Thành chủ.
Phủ Thành chủ rộng đến mấy ngàn mẫu, so với trang viên Tô gia thì to lớn và hùng vĩ hơn rất nhiều.
Tường viện cao tới mười mét, trên tường khắc đầy các loại phù chú trận pháp, sức phòng ngự kinh người.
Kiến trúc bên trong phủ lại vô cùng xa hoa, mang đậm phong cách cổ kính, đại khí với các lầu các, hòn non bộ, ao nước, không thiếu thứ gì, mọi nơi đều toát lên vẻ tinh xảo và tao nhã, vừa bước vào cửa đã có cảm giác như lạc vào cõi mộng.
"Ha ha... Tô lão đệ và Tiêu công tử có thể đến đây, ta rất lấy làm vinh hạnh!"
Bốn người Tiêu Huyền vừa bước vào cổng phủ thì một tràng cười sảng khoái vọng đến, tiếp theo đó một bóng người bước nhanh ra, trên mặt tràn đầy ý cười.
Người tới mặc một bộ cẩm bào tím, khuôn mặt tuấn tú, các đường nét rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm, mang đến cảm giác vừa thông minh lại vừa ấm áp, toàn thân toát lên vẻ uy phong đặc trưng của người bề trên.
Người này không ai khác chính là thành chủ Lạc Vân, Uông Văn Thành!
Uông Văn Thành bước nhanh đến đón, thân thiện chào hỏi bốn người Tiêu Huyền, một bộ dáng gặp nhau hận muộn.
"Uông thành chủ khách sáo rồi, Tô mỗ nào dám làm phiền ngài đích thân ra đón, ngài làm vậy thực sự khiến Tô mỗ áy náy quá."
Tô Chí Viễn khiêm tốn chắp tay, vẻ mặt kinh hãi, nhưng ý cười trên mặt thì chưa hề suy giảm.
"Tô lão đệ quá khách khí, giữa chúng ta còn cần khách sáo như thế sao?
Ngươi nể mặt đến dự tiệc của Uông mỗ, Uông mỗ đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi."
"Uông thành chủ, ngài đây là đang tâng bốc ta quá lời rồi."
Khuôn mặt Tô Chí Viễn ửng đỏ, trong lòng vẫn vô cùng vui sướng.
Việc Uông thành chủ mời ông ta đến dự tiệc đã chứng tỏ rằng ông ta vẫn có vị trí nhất định trong lòng Uông Văn Thành, điều này khiến ông rất tự hào.
"Ha ha ha, Tô lão đệ quá khách sáo."
Uông Văn Thành cười lớn sảng khoái, rồi quay sang nói với Tiêu Huyền: "Vị này chính là Tiêu công tử đúng không?
Ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả là trẻ tuổi tài cao, đúng là nhân tài!"
Tuy trên mặt tỏ vẻ khiêm tốn khách sáo, nhưng khóe mắt ông ta lại không ngừng ánh lên vẻ đắc ý và nham hiểm.
Tiêu Huyền vẫn luôn quan sát mọi cử động của Uông Văn Thành, nên tự nhiên đã thấy được sự biến hóa trong ánh mắt của Uông Văn Thành, trong lòng cười lạnh liên tục, vẻ mặt thì vẫn thản nhiên, không chút thay đổi.
Đưa tay không đánh người tươi cười, Tiêu Huyền cũng khách khí nói: "Tại hạ Tiêu Huyền, Uông thành chủ khách khí rồi."
Uông Văn Thành phất tay áo, vừa cười vừa nói: "Mời mọi người vào trong trò chuyện."
Tô Mộc Hàm và Trĩ Nô cũng vội vã đi theo phía sau.
Uông Văn Thành dẫn mọi người vào đại điện, thấy trong điện đã đầy khách khứa, không thiếu những gương mặt quen thuộc, đều là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong phạm vi ngàn dặm.
Tô Hoành Viễn, Lý Mục Ca của Linh Kiếm tông, Yến Bất Quy của Thiên Kiếm tông, cùng những hào môn đại tộc đã từng ra giá ở buổi đấu giá mấy ngày trước.
Tiêu Huyền liếc nhìn qua, mỗi người ở đây đều có tu vi mạnh mẽ, thực lực kém nhất cũng là Kim Đan nhất trọng, tổng cộng chừng ba mươi người!
Thật là vung tay quá trán!
Xem ra Uông Văn Thành này tối nay đã chuẩn bị rất kỹ càng!
Nhìn những người này đều đã đến đông đủ, Uông Văn Thành thầm mừng trong lòng không thôi, không lộ vẻ gì liếc nhìn Tiêu Huyền một cái.
Nhiều người tụ tập ở đây như vậy, ngươi dù có bản lĩnh thông thiên triệt địa, cũng không thể thoát khỏi việc bị bắt giết.
Tiêu Huyền tự nhiên cũng cảm thấy ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười.
Hắn tự nhiên hiểu rõ Uông Văn Thành đang tính toán gì, bất quá những người này đối với hắn không tạo thành uy hiếp gì, coi như trong số người đến có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn cũng có cách đối phó.
Bất quá bây giờ không phải lúc lật bài, mọi người đều giả bộ khách sáo với nhau, Tiêu Huyền cũng lười vạch trần.
Lúc này, Trĩ Nô sau lưng bỗng nhiên tiến lên trước, đưa tay kéo ống tay áo Tiêu Huyền.
Tiêu Huyền nhìn lại, thấy Trĩ Nô lắc đầu với hắn, sau đó hướng về một phương hướng mấp máy môi, ra hiệu hắn nhìn bên kia.
"Sư phụ, người đang ngồi ở bên kia, chính là nhị thúc của ta trước kia!"
Trĩ Nô khẽ nói, trên mặt lộ ra một tia sát khí khó có thể kiềm chế, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, giống như hận thấu người nhị thúc kia, hận không thể lập tức tiến lên chém hắn thành muôn mảnh.
Tiêu Huyền nhíu mày, theo hướng Trĩ Nô chỉ nhìn sang, nhất thời thấy được một khuôn mặt xa lạ.
Khuôn mặt nam tử kia bình thường, dáng người mập lùn, khuôn mặt giống như một cái bánh bao lớn, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra một tia âm lãnh và ánh sáng ngoan độc.
Rõ ràng là một cường giả Kim Đan tam trọng, trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười nịnh nọt, cùng những người xung quanh nói chuyện vui vẻ.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Huyền và Trĩ Nô, hắn xoay người lại, mặt tươi cười như hoa cúc.
Rồi từ xa chắp tay cúi đầu, thái độ vô cùng thân mật, khắp mặt là vẻ chân thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận