Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi

Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi - Chương 255: Hư Uyên Tiên Đế, hạ nhân thất tinh (length: 8464)

Tiêu Huyền nhắm hai mắt, tĩnh tâm ngưng thần, không ngừng thúc đẩy năng lượng đan hoàn màu vàng kim, hướng về mười hai tòa tháp linh thạch xung quanh lan tỏa.
Một cỗ năng lượng tinh thuần vô cùng từ đan hoàn bên trong tràn ra, trong nháy mắt bị mười hai tòa tháp linh thạch hút sạch.
Mà dạ minh châu trên đỉnh tháp linh thạch, sau khi hấp thụ đủ năng lượng, bỗng nhiên phát ra ánh kim quang chói lọi.
Ngay sau đó, cầu thang đá dưới thân Tiêu Huyền, cũng giống như tình huống của Thôi Vô Trợ trước đó, nổi lên những đường vân đồ án phức tạp, mỗi một cái đều lóe lên tinh quang rực rỡ, tản ra những dao động năng lượng hùng mạnh.
Ầm ầm...
Những tiếng sấm rền không ngừng vang lên trong sơn động, cả sơn động rung chuyển càng lúc càng dữ dội, dường như có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Mười hai tòa tháp linh thạch vốn xếp thành hình tròn, thế mà bắt đầu di chuyển, từ từ tụ lại về phía bệ đá ở giữa, dường như đang tham lam tranh đoạt năng lượng màu vàng óng.
"Thập nhị tinh bắt đầu di động, có phải sư phụ sắp thành công không?"
Cảm nhận được mười hai tòa tháp linh thạch hoạt động, nhịp tim Lý Thuần Phong không khỏi đột ngột tăng nhanh, trên mặt đầy vẻ kích động lẫn khẩn trương.
Lý Thuần Phong khẩn trương.
Tiêu Huyền đang phá trận lại càng kích động hơn.
Để một lần có thể phá giải thành công Thập Nhị Tinh Tỏa Long Bàn, lần này dung hợp năng lượng, hắn chỉ giữ lại một phần nhỏ khí huyết và thần thức, dùng để đối phó với tình huống bất ngờ.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là, một khi Thập Nhị Tinh Tỏa Long Bàn bắt đầu hấp thu năng lượng dung hợp, giống như quỷ đói đầu thai vậy, chớp mắt đã hấp thu gần năm thành năng lượng dung hợp.
Cứ tiếp tục như thế này, e là bị hút khô cũng không thể nào cho chúng ăn no.
Bất quá, ngay lúc Tiêu Huyền định hủy bỏ dung hợp năng lượng, chuẩn bị thoát thân.
Bất ngờ, kèm theo một tiếng nổ lớn, mười hai tòa tháp linh thạch rốt cục dừng lại.
Không chỉ có dạ minh châu trên đỉnh tháp, mà ngay cả hàng nghìn khối cực phẩm linh thạch cấu thành thân tháp, tất cả đều đồng loạt phát ra ánh kim quang lấp lánh.
Ngay sau đó, những cột kim quang chói lòa từ dạ minh châu trên đỉnh tháp bắn thẳng lên trời, hòa quyện vào nhau giữa không trung, trong hang động kín mít tạo thành một bức tranh tinh không lộng lẫy.
Trên đó vô số những điểm tinh tú, đang xoay tròn theo quỹ đạo huyền ảo khó lường, vây quanh bảy ngôi sao sáng và lớn nhất ở trung tâm.
Mà bảy ngôi sao đó lại tản ra ánh hào quang chói lọi, dường như có thể soi sáng mọi góc tối trên thế gian.
"Trời ơi, cái này... Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang..."
Nhìn cảnh tượng rung động này, Lý Thuần Phong mở to hai mắt, kinh ngạc tột độ lẩm bẩm: "Bảy ngôi sao này, là Hạ Nhân Thất Tinh trong truyền thuyết!"
"Hạ Nhân Thất Tinh?
Sao lại gọi kỳ lạ vậy?
Không phải Bắc Đẩu Thất Tinh sao?"
Tiêu Huyền nghe vậy, nghi hoặc cau mày hỏi.
"Sư phụ, ngài không biết, Hạ Nhân Thất Tinh, không phải là Bắc Đẩu Thất Tinh trong thiên văn thế tục, mà là một truyền thuyết thần thoại đã tồn tại từ thời thượng cổ."
"Thời Thái Cổ, tiên thần cùng tồn tại, có một cường giả chúa tể tối cao vô thượng, tên là 'Hư Uyên', thống lĩnh đại lục Hồng Hoang, cai trị vạn tộc, chính là Tiên Đế cấp độ pháp tắc thực sự."
Lý Thuần Phong hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Vì một đại kiếp nạn, trật tự thiên đạo sụp đổ nghiêm trọng, thiên kiếp diệt thế ập xuống, khiến chư thiên vạn giới sinh linh lầm than, máu chảy thành sông."
"Hư Uyên Tiên Đế không đành lòng nhìn dân chúng chịu nạn, liền dẫn chúng tiên dưới trướng chống lại."
"Nhưng do thiên đạo quá mạnh, đưa ra quy tắc không cho Hư Uyên Tiên Đế tham chiến, sau đó Hư Uyên Tiên Đế lấy thiên địa làm trận, bày ra bảy đại trận, bắt lấy bảy ngôi sao ẩn chứa sức mạnh đại đạo, nhờ sức mạnh của tinh tú trấn áp bầu trời, chống lại sự sụp đổ trật tự của thiên đạo, đảm bảo an bình cho vạn tộc."
Giọng Lý Thuần Phong kích động nói.
Tiêu Huyền nghe vậy, sắc mặt cũng hơi dao động.
Hắn không ngờ thế giới này lại có câu chuyện như vậy.
Tuy là truyền thuyết thần thoại, nhưng với thế giới quan của thế giới này mà nói, tám chín phần mười là thật.
"Vậy Hư Uyên Tiên Đế đâu?
Cuối cùng vẫn vẫn lạc sao?"
Tiêu Huyền tò mò hỏi.
"Ừm, Hư Uyên Tiên Đế sau khi bắt lấy tinh tú thì suy yếu cực độ, bị thiên đạo thừa cơ đánh úp, hủy diệt nhục thân, thần hồn chỉ có thể trốn vào bảy ngôi sao, từ đó không rõ sống chết."
Tiêu Huyền lập tức kinh ngạc nói: "Nhục thân bị hủy?"
"Không sai."
Lý Thuần Phong cười khổ, nói: "Hư Uyên Tiên Đế tuy có sức mạnh cấp bậc pháp tắc, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong quy tắc do thiên đạo đặt ra, khó thoát khỏi sự trừng phạt của thiên đạo."
"Tuy thiên đạo là chúa tể nắm giữ quy luật vận hành thế giới, cũng là nền tảng tồn tại của sinh linh, nhưng xưa nay thiên đạo chỉ nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm đến sống chết của những sinh linh khác."
"Để duy trì quy tắc, thiên đạo có thể hi sinh tất cả sinh mệnh, chỉ để đổi lấy cơ hội chữa lành lỗ hổng quy tắc."
Tiêu Huyền cảm thán nói: "Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm, Thánh nhân bất nhân, coi trăm họ là chó rơm.
Nhưng Hư Uyên Tiên Đế, lại là nhân nghĩa vô song, coi chúng sinh như bản thân mình, bất chấp quy tắc thiên đạo, dùng sinh mạng của mình cứu vãn chúng sinh, đây mới thật là thánh nhân chí cao vô thượng!"
"Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm, Thánh nhân bất nhân, coi trăm họ là chó rơm?
Sư phụ câu nói này thật sự nói ra chân lý thiên địa, mà Hư Uyên Tiên Đế, cũng thật sự là một vị Thánh nhân đáng để tất cả mọi người kính nể."
Lý Thuần Phong nhẹ gật đầu, đồng ý nói.
"Có điều, nhóm người này xưng Hạ Nhân Thất Tinh, vậy họ từ đâu mà đến?"
Tiêu Huyền lại nghi ngờ hỏi.
Lý Thuần Phong hơi trầm ngâm, tiếp tục nói: "Hạ Nhân Thất Tinh, thời thượng cổ, lấy truyền thuyết thần thoại của Hư Uyên Tiên Đế làm tín ngưỡng, lấy thất tinh làm danh, tạo thành một thế lực siêu cấp, họ tôn thờ Hư Uyên Tiên Đế, truyền bá công trạng vĩ đại của ngài, gọi là thiên đạo bất nhân, Hư Uyên không hợp quy tắc, dưới một người, thất tinh chí thượng! Đây cũng là nguyên do của Hạ Nhân Thất Tinh."
"Nhưng vào cuối thời thượng cổ, Hạ Nhân Thất Tinh bỗng dưng rút lui khỏi sân khấu lịch sử một cách kỳ lạ, không ai biết tại sao lại biến mất đột ngột, chỉ nghe nói truyền thừa của Hạ Nhân Thất Tinh, vẫn luôn tồn tại đâu đó trên đại lục Hồng Hoang, chỉ là từ nhiều năm nay đến nay, chưa có ai tìm đến mà thôi."
Nghe Lý Thuần Phong kể, Tiêu Huyền bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng phải nói, di tích thượng cổ này, cũng là nơi truyền thừa mà Hạ Nhân Thất Tinh để lại sao?"
"Ừm, có khả năng này!"
Lý Thuần Phong gật đầu nói.
"Thiên đạo bất nhân, Hư Uyên không hợp quy tắc, dưới một người, thất tinh chí thượng?
Ngay cả thiên đạo cũng không coi ra gì, khẩu khí thật lớn!"
"Bắt đầu so sánh... Ý tưởng của ta về tổng cương con đường tu luyện, vẫn lộ ra quá không phóng khoáng."
Ánh mắt Tiêu Huyền lấp lánh, nhìn lên tinh không trên đầu, miệng lẩm bẩm.
Nghe Tiêu Huyền nói vậy, Lý Thuần Phong không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán.
Sư phụ của hắn, tuổi còn trẻ mà luôn nói ra những lời kinh thiên động địa.
Ý tưởng tạo ra tổng cương con đường tu luyện, đã rất giỏi rồi có được không?
Nếu để người ngoài biết được, chắc chắn sẽ kinh hồn bạt vía mà bỏ chạy!
Vậy mà sư phụ lại còn cảm thấy không đủ phóng khoáng?
Ngài còn muốn làm cái gì nữa?
Lẽ nào ngài lại muốn nghịch thiên cải mệnh, làm nốt những việc Hư Uyên Tiên Đế còn dang dở?
Bạn cần đăng nhập để bình luận