Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi

Thụ Đồ Vạn Lần Trả Lại, Vi Sư Thật Thương Các Ngươi - Chương 338: Khai Dương Tiên Quân đề điểm (length: 10059)

Bên trong di tích Khai Dương.
Khi sức mạnh thần thức bị Tiêu Huyền thôn phệ gần hết, trạng thái tàn hồn của Khai Dương trở nên ngày càng trong suốt, tựa như sắp tan thành mây khói bất cứ lúc nào.
"Gia Cát Lâm!"
Đột nhiên, Khai Dương mở miệng gọi, giọng nói già nua vô cùng, không còn chút nào vẻ hăng hái, phóng khoáng bá khí như trước nữa.
Mà ẩn chứa trong đó là một nỗi tang thương khó tả, dường như đã trải qua trăm ngàn năm tháng, xưa cũ đến không thể tưởng tượng nổi, ngay cả âm thanh cũng đã biến dạng đôi chút.
"Khai Dương Tiên Quân, xin hỏi có gì căn dặn?"
Gia Cát Lâm nghe vậy sửng sốt, rồi vội vàng cung kính hỏi.
"Gia Cát Lâm, có thể tiến vào di tích truyền thừa của ta, tuy không nhận được truyền thừa, nhưng ngươi ta xem như có duyên. Bây giờ ta sắp tiêu tán, có vài lời muốn dặn dò ngươi, nghe hay không là tùy vào ý ngươi!"
"Mời Khai Dương Tiên Quân dặn dò!"
Gia Cát Lâm vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói.
Khai Dương nhàn nhạt gật đầu, vẻ mặt suy nhược nhìn về phía Tiêu Huyền, nói: "Tiêu Huyền người này, chẳng những tư chất yêu nghiệt, còn mưu tính sâu xa, tâm cơ khó lường, là người tài giỏi nhất ta thấy trong mấy vạn năm nay. Người như vậy nhất định không chịu khuất dưới ai, thành tựu tương lai chắc chắn vượt xa ta, nếu hắn không chết yểu giữa đường, có lẽ sẽ có thể đặt chân vào hàng ngũ Đế Quân!"
Giọng nói của Khai Dương tuy rất nhỏ, nhưng dường như chứa một sức mạnh thần bí nào đó, xuyên qua hư không, truyền trực tiếp vào tai Gia Cát Lâm, khiến nàng không khỏi tim đập loạn, mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn Khai Dương.
Đế Quân mà Khai Dương Tiên Quân nhắc tới không phải là hoàng đế quân vương trong giới tu hành, mà là Đế Quân trong các vị tiên thần, sánh ngang với ông, thậm chí còn mạnh hơn ông, đứng ở đỉnh cao của giới tu hành.
Gia Cát Lâm không thể ngờ Khai Dương Tiên Quân lại đánh giá cao Tiêu Huyền, người sắp bước vào cảnh giới Phân Thần như vậy.
Khai Dương liếc nhìn nàng một cái, nói: "Tiêu Huyền vừa đột phá Phân Thần, đã khắc một đạo công kích cực mạnh trong trận văn trên cơ thể, nếu khi nãy ngươi có ý đồ xấu, mưu toan thừa lúc hắn suy yếu, đạo công kích kia sẽ lập tức bùng nổ, đánh chết ngươi tại chỗ!"
"Cái này, cái này..."
Gia Cát Lâm trong lòng kinh hãi, nhất thời sợ đến mồ hôi trán túa ra như hạt đậu.
Vừa nãy nàng thực sự có ý định này, nhưng vì kiêng dè Tiêu Huyền sẽ có phòng bị nên mới không ra tay, ai ngờ lại may mắn thoát nạn.
"Đa tạ Tiên Quân nhắc nhở, vãn bối suýt nữa tự rước họa vào thân!"
Gia Cát Lâm liên tục cúi người bái tạ nói.
Khai Dương không để ý tới nàng, mà tiếp tục nói: "Sở dĩ Tiêu Huyền không trực tiếp ra tay giết ngươi, không phải vì ngươi không uy hiếp được hắn, mà vì ngươi có giá trị lợi dụng đối với hắn. Lần này ngươi không thừa cơ đánh lén coi như là vận may của ngươi... Ngươi là người thông minh, còn lại, tự ngươi lựa chọn."
Lời Khai Dương có chút mập mờ, nhưng Gia Cát Lâm nghe ra được ý tứ của ông.
Khai Dương Tiên Quân đang nhắc nhở nàng, nàng vẫn còn giá trị lợi dụng đối với Tiêu Huyền, cho nên Tiêu Huyền chưa tính đến chuyện giết nàng, mà chỉ đưa ra một bài kiểm tra xem nàng có biết điều hay không, nếu thức thời, sau này nàng sẽ được Tiêu Huyền sử dụng, bằng không thì sẽ bị Tiêu Huyền không chút lưu tình chém giết.
"Đa tạ Tiên Quân nhắc nhở, vãn bối nhất định ghi nhớ!"
Nghĩ đến đây, Gia Cát Lâm vội vàng nói.
"Ừm!"
Khai Dương nhàn nhạt gật đầu, nhìn về phía Tiêu Huyền đang bất động, trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Tiêu Huyền, sức mạnh thần thức của ta và Gia Cát Thanh Vân đã hoàn toàn bị ngươi thôn phệ, tàn hồn của ta không còn có thể giúp gì cho ngươi nữa, sau này chỉ có thể dựa vào chính ngươi... Nếu sau này ngươi thật sự leo lên đỉnh cao, mong ngươi nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình..."
Nói xong, tàn hồn Khai Dương tan biến vào hư vô, không còn dấu vết gì.
Gia Cát Lâm nhíu mày, trầm mặc không nói.
Rõ ràng, nàng hiểu rằng, lần này nếu không có sự trợ giúp của Khai Dương Tiên Quân, Tiêu Huyền tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn như vậy thôn phệ hết Gia Cát Thanh Vân.
Nhưng hiện tại Tiêu Huyền vẫn đang trong thời khắc mấu chốt đột phá Phân Thần cảnh, nàng không dám quấy rầy, nhất là sau khi nghe lời Khai Dương dặn dò, càng thêm kính cẩn đứng tại chỗ.
Thời gian trôi nhanh, khí thế của Tiêu Huyền dần ổn định trở lại, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.
"Tên này... thật là một con quái vật, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy thôn phệ hoàn toàn nguyên thần của hai đại cường giả, thật đáng sợ!"
Gia Cát Lâm chấn động trong lòng, ngoài mặt vội đi tới, cung kính nói: "Chúc mừng Tiêu quốc sư tiến vào Phân Thần cảnh..."
Tiêu Huyền mở mắt ra, ánh mắt ngưng tụ, lạnh lùng quét Gia Cát Lâm một cái.
Cái nhìn này khiến Gia Cát Lâm cảm thấy như tiên thần nhìn xuống chúng sinh một cách lạnh lùng, trong lòng không khỏi run sợ, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
"Khí thế của Tiêu Huyền rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng chỉ một ánh mắt đã khiến ta thất thần, nảy sinh tâm tình muốn quỳ lạy, cảm giác này, dù đối diện với Gia Cát Thanh Vân cũng không mãnh liệt đến vậy. Lúc ở Nguyên Anh thập trọng mà đã có thể đánh hòa với Gia Cát Thanh Vân Phân Thần nhất trọng, bây giờ, thực lực của Tiêu Huyền có lẽ đã có thể giết Gia Cát Thanh Vân trong nháy mắt, thật không thể tin được!"
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Huyền tan đi, lại trở về vẻ thâm thúy như thường, nhàn nhạt hỏi: "Gia Cát Lâm, điều kiện làm việc cho ta của ngươi là gì?"
"Ây..."
Tiêu Huyền vừa nói ra, Gia Cát Lâm nhất thời khẽ giật mình, không biết trả lời ra sao, mặt biến sắc liên tục, ánh mắt phức tạp.
Tiêu Huyền cũng không vội, lẳng lặng đứng một bên, nhìn Gia Cát Lâm.
Một lát sau, Gia Cát Lâm cuối cùng cũng hoàn hồn, ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
"Tiêu quốc sư, đã ngài tin tưởng ta như vậy, thuộc hạ sao có thể phụ lòng tin tưởng của ngài? Ta không có điều kiện gì, chỉ xin ngài khi có cơ hội, giúp ta đột phá Phân Thần cảnh giới..."
Đúng như Khai Dương nói, Tiêu Huyền đã sớm quyết định chiêu mộ nàng, nàng là người thông minh, làm việc cho Tiêu Huyền lợi nhiều hơn hại, sao dám cự tuyệt?
Ngay sau đó, nàng lập tức bày tỏ ý trung thành với Tiêu Huyền, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội đó mà nhận chút lợi ích.
"Ha ha, không vấn đề!"
Tiêu Huyền khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng, rồi đưa tay chỉ vào mi tâm Gia Cát Lâm.
Gia Cát Lâm không rõ chuyện gì, vô thức muốn chống cự, nhưng còn chưa kịp phản ứng, trong đầu đột nhiên oanh một tiếng, cả người như rơi vào đầm lầy, không thể nhúc nhích.
Một giây sau, một vệt kim quang từ mi tâm Gia Cát Lâm bắn ra, hóa thành một đoàn sức mạnh thần thức thuần túy, bị Tiêu Huyền thu vào thức hải.
Sức mạnh thần thức này tràn ngập lực lượng dồi dào, mơ hồ kèm theo một tia ảo diệu, đó chính là ấn phù thần thức mà Tiêu Huyền đã gieo vào thức hải Gia Cát Lâm trước đó.
"Ấn phù thần thức này ta vốn có thể không lấy ra, nhưng ta xưa nay vẫn vậy, nghi người thì không dùng, đã dùng thì không nghi, nay ngươi đã hứa quy phục, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, để ngươi thành tùy tùng của ta. Ta tin ngươi là người thông minh, dù không bị ấn phù thần thức ràng buộc, cũng sẽ tận tâm làm việc cho ta..."
Nói đến đây, Tiêu Huyền nhàn nhạt liếc Gia Cát Lâm, "Có đúng không?"
Ấn phù thần thức?
Tiêu Huyền gieo vào thức hải ta từ khi nào, ta vậy mà không hề hay biết?
Chẳng lẽ là lần giao dịch trước?
Nghe vậy, Gia Cát Lâm kinh ngạc, sắc mặt kịch biến, mắt lộ vẻ thất kinh, vội nói: "Đúng, thuộc hạ nhất định toàn lực phò tá Tiêu quốc sư, xông pha khói lửa vì Tiêu quốc sư, tuyệt không phản bội..."
Nói xong, Gia Cát Lâm vội vàng quỳ xuống trước Tiêu Huyền, dập đầu ba cái.
"Đứng lên đi!"
Tiêu Huyền phất tay ra hiệu Gia Cát Lâm đứng dậy, rồi thản nhiên nói: "Nếu ngươi biểu hiện tốt, ta tự nhiên không bạc đãi ngươi."
"Sau khi chúng ta rời khỏi di tích Khai Dương, ngươi vẫn là chưởng quỹ của Thiên Cơ Lâu, giữa chúng ta cũng không có gì giao nhau. Không chỉ phải giả vờ không liên quan gì đến ta, ngươi còn phải truyền tin Gia Cát Thanh Vân bị ta giết cho thượng tầng Thiên Cơ Lâu. Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi lên vị trí lâu chủ Thiên Cơ Lâu..."
Nghe Tiêu Huyền nói, Gia Cát Lâm không dám chút do dự nào, vội vàng gật đầu, cung kính lùi về sau mấy bước, chắp tay đứng hầu một bên.
Tiêu Huyền hài lòng gật đầu, rồi nhìn về nơi xa, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
"Yên tâm đi Khai Dương, ta ghi nhớ nhân tình này, nhất định có một ngày sẽ trả lại cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận