Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 55
Nhưng, lại như thế nào đâu?
Một khi nàng đã ra tay, sẽ không lưu lại bất kỳ hậu họa nào, thừa dịp bệnh của hắn, lấy mạng hắn.
"Ta muốn tất cả tư liệu của tên quan viên kia."
Những chuyện bẩn thỉu mà Chu gia không muốn người khác biết đều được ghi chép mơ hồ trong sách, mà nàng, lại am hiểu nhất việc cẩn thận thăm dò phân tích, tra một người là chuẩn người đó, làm cho người trong cuộc.
Mà Chu gia cũng không thiếu kẻ thù.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không hề lộ diện, ẩn sau màn kích động phong vân.
"Còn nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mẹ con Chu gia."
Chu Ngọc Khiết là người quá nguy hiểm, nàng ta lại có Chu gia làm chỗ dựa, vậy không bằng hủy luôn Chu gia đi.
Một khi không còn chỗ dựa, tự nhiên nàng ta sẽ không thể phách lối được nữa.
"Nói bóng gió với lão Trương gia bên kia, rằng tình hình Chu gia không được tốt, bảo bọn họ tranh thủ thời gian đến nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu có thể đem người gả vào nhà bọn họ thì càng tốt, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo."
"Đừng đau lòng tiền, đến lúc cần thì cứ tiêu, ta có ở đây."
Trong lúc nói chuyện, nàng đẩy một phong thư chứa đầy tiền đến trước mặt Khương Nghị, Khương Nghị cầm phong thư dày cộp trong tay, nhưng không vội mở ra xem xét. "Đi."
Hắn nhìn chằm chằm Chú Vân Khê, muốn nói lại thôi, Chú Vân Khê nhíu mày, "Có lời gì cứ việc nói thẳng."
Khương Nghị chần chờ một chút, "Ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?"
Rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng tâm trí lại trưởng thành sớm đến đáng sợ, tâm tư thâm sâu khó lường, thủ đoạn cao minh, nàng cho hắn thấy được sự so le của thế giới này.
Có người ở tầng ba, mà có người lại ở tầng khí quyển.
Chú Vân Khê nhíu mày, "Ngươi có chứng cứ sao? Chúng ta không phải chỉ là ngẫu nhiên gặp được, ta thấy ngươi đáng thương, mời ngươi ăn mấy bát mì thôi sao?"
Kỳ thật, nàng không phải tùy tiện chọn người, ngày đó là nghe được tên Khương Nghị nên mới ra tay.
Khương Nghị là một nhân vật phản diện trong sách, là quân cờ trong tay Chú Như, làm tay chân cho nàng ta, giúp nàng ta xử lý một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tỷ như, theo dõi tìm hiểu hành tung của nam chính, diệt trừ tình địch của nàng ta, vân vân.
Chỉ vì, Chú Như đã từng cho hắn một bát mì, nói với hắn vài lời ấm áp, liền được Khương Nghị xem là tri kỷ.
Người thiếu thốn yêu thương, chỉ cần một chút ấm áp, liền có thể khiến hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc, kết cục lại không tốt, sau khi không còn giá trị lợi dụng, bị vứt bỏ đi, chống đỡ tất cả tội danh rồi tự sát.
"Lại nói, ngươi cảm thấy ngươi lợi hại hơn lão già Chu Lương kia sao?"
Nàng và Chú Như không giống nhau, Chú Như dùng tình cảm làm vũ khí, lừa gạt người khác phục vụ cho mình.
Còn nàng, chỉ dùng lợi ích làm trao đổi, đôi bên cùng có lợi, rất thẳng thắn.
Bản chất của mối quan hệ giữa người với người, chính là trao đổi lợi ích, Khương Nghị trầm mặc, luận về tâm kế, hắn thật sự không chơi lại thiếu nữ trước mắt, đầu óc của nàng đặc biệt tốt, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, Chu gia tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, thế mà lại bị nàng hố, còn không biết là ai làm.
Hắn không thể không phục, "Không hổ là quân dự bị của lớp thiếu niên thiên tài, đúng là thông minh."
Chú Vân Khê không ngại hắn điều tra qua nàng, thì tính sao?"Ta nhất định có thể thi đậu, mà lại nhất định là người ưu tú nhất."
Ánh mắt của nàng vô tình rơi vào một tờ báo cũ, một tin tức thu hút sự chú ý của nàng.
Con ngươi của nàng mãnh liệt phóng đại, ta lại, nàng bỏ qua cơ hội phát tài tuyệt thế nào sao?!
"Khương Nghị, muốn một đêm phất lên không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 23 "Ai mà không muốn?" Khương Nghị theo bản năng trả lời một câu, sau đó kịp phản ứng, con mắt xoát sáng lên, "Ngươi có cách sao?"
"Có a, ta có rất nhiều ý tưởng kiếm tiền, nhưng cũng cần người giúp đỡ." Chú Vân Khê đã nghĩ đến phương pháp kiếm tiền mới, nhưng con đường này cần có mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng giúp đỡ.
Tim Khương Nghị đập loạn xạ, trước đó bị nàng phái đi làm việc ở Chu gia, hắn vì hiếu kỳ nên tiện thể điều tra một chút về gốc gác của nàng.
Cha mẹ đều mất, bốn anh chị em sống nương tựa lẫn nhau, nàng là em gái út trong nhà, thiếu nữ thiên tài, bối cảnh như vậy khiến hắn ngũ vị tạp trần, tâm tình phi thường phức tạp.
Đều là người đáng thương, gia cảnh có chút tương tự, bọn hắn không cha không mẹ, hắn có cha mẹ mà như không có.
Nhưng so với hắn, huynh muội Chú gia may mắn hơn, bốn anh chị em nương tựa lẫn nhau, cuộc sống dần dần tốt lên.
"Ăn-ten chảo Bảo Bảo" đang lưu hành trên thị trường chính là do gia đình nàng sản xuất, có thể nói là một ngày thu đấu vàng.
Tuy nói, anh trai Chú gia là người quản lý bên ngoài, nhưng hắn thấy, Chú Vân Khê mới là người đứng sau thúc đẩy mọi chuyện.
Nàng có năng lực, có tài hoa, có tâm kế, mọi thứ không thiếu.
Cho nên, người khác nói với hắn chuyện một đêm phất lên, hắn một chữ cũng không tin.
Nhưng Chú Vân Khê nói, hắn tin!
"Ngươi... Muốn dẫn ta phát tài?" Thanh âm của hắn phát run, xui xẻo mấy chục năm, lão thiên gia rốt cục cũng chiếu cố hắn sao?
Chú Vân Khê thần sắc lạnh nhạt, "Cũng không phải không được, nhưng làm sao ta tin được ngươi là người đáng tin để giúp đỡ?"
Tim Khương Nghị đập rộn lên, đầu có chút choáng váng, nhưng hắn vẫn ý thức rõ một chuyện, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Bỏ lỡ, sẽ hối hận cả đời.
"Ta thề, về sau chỉ nghe theo ngươi, ngươi nói đông, ta tuyệt không đi tây, ngươi nói địa cầu hình vuông, ta tuyệt không nói là hình tròn."
Chú Vân Khê vuốt vuốt tờ báo, nhìn đi nhìn lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ta không tin vào lời thề."
Khương Nghị lòng nóng như lửa đốt, đầu óc chuyển động nhanh chóng, nhưng càng nóng vội, lại càng nghĩ không ra biện pháp.
"Vậy, ngươi nói phải làm sao?"
Con mắt Chú Vân Khê xoay tròn, "Viết một tờ giấy nợ, ngươi nợ ta năm vạn..."
"Năm vạn!" Khương Nghị quá sợ hãi, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Hắn bán mạng cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Giọng của hắn quá lớn, đánh thức lão bản nương, mờ mịt nhìn qua, cái gì?
Chú Vân Khê cười khẽ với nàng, ra hiệu không có việc gì.
Nàng nhẹ giọng nói, "Kinh ngạc cái gì? Chỉ cần ngươi viết, ta cam đoan trong vòng một năm, ngươi có thể kiếm được số tiền đó, đến lúc đó tờ giấy nợ này sẽ được đốt."
Nàng thật sự rất cần người giúp, đại ca phụ trách mảng Ăn-ten Bảo Bảo, ca ca tỷ tỷ đều phải đi học, đều không giúp được nàng.
Bản thân nàng cũng phải đi học, nhưng để nàng từ bỏ cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, nàng lại không nỡ.
Một khi nàng đã ra tay, sẽ không lưu lại bất kỳ hậu họa nào, thừa dịp bệnh của hắn, lấy mạng hắn.
"Ta muốn tất cả tư liệu của tên quan viên kia."
Những chuyện bẩn thỉu mà Chu gia không muốn người khác biết đều được ghi chép mơ hồ trong sách, mà nàng, lại am hiểu nhất việc cẩn thận thăm dò phân tích, tra một người là chuẩn người đó, làm cho người trong cuộc.
Mà Chu gia cũng không thiếu kẻ thù.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không hề lộ diện, ẩn sau màn kích động phong vân.
"Còn nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mẹ con Chu gia."
Chu Ngọc Khiết là người quá nguy hiểm, nàng ta lại có Chu gia làm chỗ dựa, vậy không bằng hủy luôn Chu gia đi.
Một khi không còn chỗ dựa, tự nhiên nàng ta sẽ không thể phách lối được nữa.
"Nói bóng gió với lão Trương gia bên kia, rằng tình hình Chu gia không được tốt, bảo bọn họ tranh thủ thời gian đến nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu có thể đem người gả vào nhà bọn họ thì càng tốt, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo."
"Đừng đau lòng tiền, đến lúc cần thì cứ tiêu, ta có ở đây."
Trong lúc nói chuyện, nàng đẩy một phong thư chứa đầy tiền đến trước mặt Khương Nghị, Khương Nghị cầm phong thư dày cộp trong tay, nhưng không vội mở ra xem xét. "Đi."
Hắn nhìn chằm chằm Chú Vân Khê, muốn nói lại thôi, Chú Vân Khê nhíu mày, "Có lời gì cứ việc nói thẳng."
Khương Nghị chần chờ một chút, "Ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?"
Rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng tâm trí lại trưởng thành sớm đến đáng sợ, tâm tư thâm sâu khó lường, thủ đoạn cao minh, nàng cho hắn thấy được sự so le của thế giới này.
Có người ở tầng ba, mà có người lại ở tầng khí quyển.
Chú Vân Khê nhíu mày, "Ngươi có chứng cứ sao? Chúng ta không phải chỉ là ngẫu nhiên gặp được, ta thấy ngươi đáng thương, mời ngươi ăn mấy bát mì thôi sao?"
Kỳ thật, nàng không phải tùy tiện chọn người, ngày đó là nghe được tên Khương Nghị nên mới ra tay.
Khương Nghị là một nhân vật phản diện trong sách, là quân cờ trong tay Chú Như, làm tay chân cho nàng ta, giúp nàng ta xử lý một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tỷ như, theo dõi tìm hiểu hành tung của nam chính, diệt trừ tình địch của nàng ta, vân vân.
Chỉ vì, Chú Như đã từng cho hắn một bát mì, nói với hắn vài lời ấm áp, liền được Khương Nghị xem là tri kỷ.
Người thiếu thốn yêu thương, chỉ cần một chút ấm áp, liền có thể khiến hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc, kết cục lại không tốt, sau khi không còn giá trị lợi dụng, bị vứt bỏ đi, chống đỡ tất cả tội danh rồi tự sát.
"Lại nói, ngươi cảm thấy ngươi lợi hại hơn lão già Chu Lương kia sao?"
Nàng và Chú Như không giống nhau, Chú Như dùng tình cảm làm vũ khí, lừa gạt người khác phục vụ cho mình.
Còn nàng, chỉ dùng lợi ích làm trao đổi, đôi bên cùng có lợi, rất thẳng thắn.
Bản chất của mối quan hệ giữa người với người, chính là trao đổi lợi ích, Khương Nghị trầm mặc, luận về tâm kế, hắn thật sự không chơi lại thiếu nữ trước mắt, đầu óc của nàng đặc biệt tốt, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, Chu gia tung hoành hắc bạch lưỡng đạo, thế mà lại bị nàng hố, còn không biết là ai làm.
Hắn không thể không phục, "Không hổ là quân dự bị của lớp thiếu niên thiên tài, đúng là thông minh."
Chú Vân Khê không ngại hắn điều tra qua nàng, thì tính sao?"Ta nhất định có thể thi đậu, mà lại nhất định là người ưu tú nhất."
Ánh mắt của nàng vô tình rơi vào một tờ báo cũ, một tin tức thu hút sự chú ý của nàng.
Con ngươi của nàng mãnh liệt phóng đại, ta lại, nàng bỏ qua cơ hội phát tài tuyệt thế nào sao?!
"Khương Nghị, muốn một đêm phất lên không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 23 "Ai mà không muốn?" Khương Nghị theo bản năng trả lời một câu, sau đó kịp phản ứng, con mắt xoát sáng lên, "Ngươi có cách sao?"
"Có a, ta có rất nhiều ý tưởng kiếm tiền, nhưng cũng cần người giúp đỡ." Chú Vân Khê đã nghĩ đến phương pháp kiếm tiền mới, nhưng con đường này cần có mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng giúp đỡ.
Tim Khương Nghị đập loạn xạ, trước đó bị nàng phái đi làm việc ở Chu gia, hắn vì hiếu kỳ nên tiện thể điều tra một chút về gốc gác của nàng.
Cha mẹ đều mất, bốn anh chị em sống nương tựa lẫn nhau, nàng là em gái út trong nhà, thiếu nữ thiên tài, bối cảnh như vậy khiến hắn ngũ vị tạp trần, tâm tình phi thường phức tạp.
Đều là người đáng thương, gia cảnh có chút tương tự, bọn hắn không cha không mẹ, hắn có cha mẹ mà như không có.
Nhưng so với hắn, huynh muội Chú gia may mắn hơn, bốn anh chị em nương tựa lẫn nhau, cuộc sống dần dần tốt lên.
"Ăn-ten chảo Bảo Bảo" đang lưu hành trên thị trường chính là do gia đình nàng sản xuất, có thể nói là một ngày thu đấu vàng.
Tuy nói, anh trai Chú gia là người quản lý bên ngoài, nhưng hắn thấy, Chú Vân Khê mới là người đứng sau thúc đẩy mọi chuyện.
Nàng có năng lực, có tài hoa, có tâm kế, mọi thứ không thiếu.
Cho nên, người khác nói với hắn chuyện một đêm phất lên, hắn một chữ cũng không tin.
Nhưng Chú Vân Khê nói, hắn tin!
"Ngươi... Muốn dẫn ta phát tài?" Thanh âm của hắn phát run, xui xẻo mấy chục năm, lão thiên gia rốt cục cũng chiếu cố hắn sao?
Chú Vân Khê thần sắc lạnh nhạt, "Cũng không phải không được, nhưng làm sao ta tin được ngươi là người đáng tin để giúp đỡ?"
Tim Khương Nghị đập rộn lên, đầu có chút choáng váng, nhưng hắn vẫn ý thức rõ một chuyện, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Bỏ lỡ, sẽ hối hận cả đời.
"Ta thề, về sau chỉ nghe theo ngươi, ngươi nói đông, ta tuyệt không đi tây, ngươi nói địa cầu hình vuông, ta tuyệt không nói là hình tròn."
Chú Vân Khê vuốt vuốt tờ báo, nhìn đi nhìn lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ta không tin vào lời thề."
Khương Nghị lòng nóng như lửa đốt, đầu óc chuyển động nhanh chóng, nhưng càng nóng vội, lại càng nghĩ không ra biện pháp.
"Vậy, ngươi nói phải làm sao?"
Con mắt Chú Vân Khê xoay tròn, "Viết một tờ giấy nợ, ngươi nợ ta năm vạn..."
"Năm vạn!" Khương Nghị quá sợ hãi, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Hắn bán mạng cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Giọng của hắn quá lớn, đánh thức lão bản nương, mờ mịt nhìn qua, cái gì?
Chú Vân Khê cười khẽ với nàng, ra hiệu không có việc gì.
Nàng nhẹ giọng nói, "Kinh ngạc cái gì? Chỉ cần ngươi viết, ta cam đoan trong vòng một năm, ngươi có thể kiếm được số tiền đó, đến lúc đó tờ giấy nợ này sẽ được đốt."
Nàng thật sự rất cần người giúp, đại ca phụ trách mảng Ăn-ten Bảo Bảo, ca ca tỷ tỷ đều phải đi học, đều không giúp được nàng.
Bản thân nàng cũng phải đi học, nhưng để nàng từ bỏ cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, nàng lại không nỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận