Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 124
Đỗ Thiệu nhìn về phía hầu tiến sĩ, hầu tiến sĩ hướng hắn khẽ gật đầu, người này thân phận không có vấn đề.
Đỗ Thiệu cùng Chu Vân Khê nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, Đỗ Thiệu thoải mái biểu thị, "Hệ thống Tất Thắng có thể trao quyền cho chính phủ."
Tất Thắng bao gồm trường học, bệnh viện, ngân hàng, thư viện bốn hệ thống quản lý, tại nước ta, đây đều là công trình công cộng.
Lão Đặng không nghĩ tới bọn họ lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi rất là mừng rỡ, "Giá cả kia..."
Chu Vân Khê giơ ra một ngón tay, "Một đồng."
Lão Đặng ngây dại, "Cái gì? Cô nói cái gì?"
Hắn biết chỉ là bán cho Mike một nhà, đã là một trăm vạn đô la Mỹ, đây là giá đóng gói hữu nghị.
Mấu chốt nhất là, đây là quyền sử dụng ba năm, ba năm sau còn phải tiếp tục thanh toán.
Chu Vân Khê cùng Đỗ Thiệu hai người đã sớm bàn bạc qua vấn đề này, bọn họ sẽ không chủ động nộp lên, nhưng, nếu như tới đàm phán, liền trực tiếp cho.
"Vô thời hạn trao quyền cho đất nước của mình, chỉ cần một đồng là được rồi."
Đây chỉ là một đồng tượng trưng.
Lão Đặng nội tâm nhận lấy chấn động cực lớn, những đứa trẻ này thật đáng yêu, "Cảm ơn các cô, cảm ơn."
Bọn họ tuy tuổi nhỏ, nhưng lại có một tấm lòng nồng nàn yêu nước, tốt.
Đỗ Thiệu là một người rất quạnh quẽ, nhưng, hắn từ nhỏ được giáo dục về lòng yêu nước, đã khắc sâu vào trong cốt tủy.
"Quốc gia nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta có năng lực phản hồi lại tổ quốc của mình, là lẽ đương nhiên."
"Chỉ cần quốc gia cần, chúng ta nguyện ý dốc hết tất cả." Đây là Chu Vân Khê tỏ thái độ, "Chỉ có quốc gia cường đại, nhân dân mới có tôn nghiêm."
Bọn họ nói chuyện đanh thép, dõng dạc, khiến lão Đặng không khỏi đỏ hoe vành mắt, "Tốt, tốt."
Nếu những người trẻ tuổi đều cường đại, yêu nước như vậy, quốc gia chúng ta sớm muộn sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới, sẽ không còn bị khinh nhục.
Chu Vân Khê hắng giọng một tiếng, "Về phần hệ thống Tất Thắng, ta đã trao quyền cho Tề thị tập đoàn, xin hãy thứ lỗi."
"Lý giải, hoàn toàn có thể lý giải." Lão Đặng cảm thấy bọn họ đủ thông minh, cũng đủ rộng rãi.
Một cái là dân dụng, một cái là công trình công cộng, hai bên là tính chất hoàn toàn khác biệt.
Chờ bọn họ rời đi, lão Đặng nhịn không được, lại tiếp tục khen ngợi với bạn già, "Hai đứa bé này thật sự rất không tệ, thông minh lanh lợi biết tiến thoái, đối với quốc gia một mảnh chân thành."
Hầu tiến sĩ rất là kiêu ngạo, "Lần trước ở sự kiện Giếng Nước, Chu Vân Khê cũng biểu hiện rất đại khí, chỉ nói nguyện ý toàn lực phối hợp, lợi ích cá nhân của cô không là gì, lấy lợi ích quốc gia làm trọng."
"Thế hệ này của bọn họ cũng trưởng thành rồi, ha ha, bọn họ đều là học sinh của ta."
"Nhìn xem khiến ngươi đắc ý." Lão Đặng có chút ghen tị.
Hầu tiến sĩ mặt mày hớn hở, "Có thể không đắc ý sao? Cô ấy chính là học sinh mà ta tự mình đặc biệt tuyển vào, ta kỳ vọng vào cô bé, ta dự định tự mình đưa cô ấy vào hạng mục tuyệt mật 901."
Trước đó không có giao cho cô nhiệm vụ trọng yếu, một là để cô từ từ thích ứng, hai là quan sát năng lực các phương diện của cô.
Dưới tình hình hiện tại, cô đã dùng sự thực chứng minh, phương diện tư tưởng chính trị của cô cũng không có vấn đề.
Lão Đặng biến sắc, hạng mục 901 quan trọng bao nhiêu chỉ có mấy người bọn họ biết.
"Ngươi chắc chắn? Cô ấy còn nhỏ như vậy có thể đảm nhiệm sao?"
Hầu tiến sĩ vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi cũng đã điều tra rõ nội tình của cô ấy, cô ấy đã nghiên cứu, phát minh ra ăng-ten Bảo Bảo cùng nồi cơm điện tử, đừng thấy hai thứ này không đáng chú ý, thực tế chỉ riêng hai kỹ thuật này đã đạt đến trình độ tiên tiến nhất quốc tế, có thể làm khó vô số chuyên gia, cô ấy ở phương diện này có thiên phú kinh người."
"Hãy nghĩ mà xem, tự học thành tài cũng có thể đi đến bước này, nếu như trọng điểm bồi dưỡng, cô ấy sẽ đạt đến độ cao nào đây?"
"Còn về thư viện, hệ thống quản lý này ngay từ đầu chính là cô ấy đề xuất, cho thấy cô ấy có khả năng dự đoán siêu cường, điều này tại phương diện nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật tầm quan trọng không cần nói cũng biết."
Có đôi khi, chỉ rõ phương hướng mới là quan trọng nhất.
Vấn đề là, chỉ có người tài có trí tuệ lớn mới sở hữu loại năng lực này.
"Vậy thì bồi dưỡng cô ấy cho tốt, để cô ấy trưởng thành nhanh chóng, sớm ngày trở thành nhân vật thủ lĩnh của thế hệ này." Lão Đặng rất thưởng thức hai đứa bé kia, "Chu Vân Khê hữu dũng hữu mưu, Đỗ Thiệu có lòng dạ cực sâu, điều đáng quý là lòng bọn họ rất ngay thẳng."
Khi Chu Vân Khê vượt qua trùng điệp cửa ải được đưa tới phòng thí nghiệm cơ mật vắng vẻ, nhìn rõ nội dung thí nghiệm bên trong, cô hít sâu một hơi.
Trời ơi, không thể nào ngờ tới, hầu tiến sĩ đang làm loại thí nghiệm tuyệt mật này...
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ 51 Chương, chính là nghiên cứu, kĩ thuật mấu chốt cốt lõi, rađa không vận tự thích ứng chế áp tạp sóng, chống lại nhiễu. Chú (1) Nói một cách khác, là máy dự báo, máy bay tiêm kích cùng rađa của máy bay trinh sát nâng cao khả năng thăm dò, loại bỏ tất cả quấy nhiễu, đồng thời phản công lại đối phương.
Đối với Chu Vân Khê mà nói, là một môn học hoàn toàn mới.
Nhưng, cô kích động, tràn đầy nhiệt huyết.
Chưa từng dính dáng qua lĩnh vực hoàn toàn mới là thử thách lớn nhất, khiến ý chí chiến đấu của cô sục sôi.
Cô học mọi thứ thật sự rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã hiểu rõ tài liệu hầu tiến sĩ đưa cho, suy một ra ba, có đôi khi hỏi vấn đề quá mức xảo trá, khiến hầu tiến sĩ kinh ngạc.
Góc độ của cô mới lạ, thường xuyên có những ý tưởng kỳ diệu, khi mới nghe qua thì giống như làm loạn, nhưng ngẫm nghĩ lại, tư duy lập tức rộng mở, dường như... Có thể thử xem?
Cô như dòng máu mới rót vào phòng thí nghiệm ngột ngạt, mang đến sức sống mới, kích thích vô số linh cảm.
Một ngày nọ, Chu Vân Khê kéo bước chân mệt mỏi về ký túc xá.
"Chu Vân Khê."
Chu Vân Khê nhìn Đỗ Thiệu đang canh giữ ở cửa ký túc xá nữ, sửng sốt một chút, "Sao ngươi lại tới đây?"
Đừng nhìn hai người đều ở trong trường, nhưng, cơ hội gặp mặt rất ít, đều bận rộn chuyện riêng.
Cô bận làm thí nghiệm, Đỗ Thiệu bận công việc ở nước ngoài, lần trước gặp mặt đã là một tháng trước.
Đỗ Thiệu nhìn cô gái gầy gò với chiếc cằm nhọn, có chút đau lòng, "Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm."
Người trong nhà thích nấu cả bàn thức ăn, tất cả đều là món Chu Vân Khê thích ăn.
Chu Vân Khê ăn đến mặt mày hớn hở, ăn ngon thật đấy, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt rồi.
Gần đây bận quá, thường xuyên quên ăn cơm, chỉ có thể ăn chút đồ ăn vặt lót dạ.
"Ăn nhiều một chút." Đỗ Thiệu không ăn, chỉ là không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Đỗ Thiệu cùng Chu Vân Khê nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, Đỗ Thiệu thoải mái biểu thị, "Hệ thống Tất Thắng có thể trao quyền cho chính phủ."
Tất Thắng bao gồm trường học, bệnh viện, ngân hàng, thư viện bốn hệ thống quản lý, tại nước ta, đây đều là công trình công cộng.
Lão Đặng không nghĩ tới bọn họ lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi rất là mừng rỡ, "Giá cả kia..."
Chu Vân Khê giơ ra một ngón tay, "Một đồng."
Lão Đặng ngây dại, "Cái gì? Cô nói cái gì?"
Hắn biết chỉ là bán cho Mike một nhà, đã là một trăm vạn đô la Mỹ, đây là giá đóng gói hữu nghị.
Mấu chốt nhất là, đây là quyền sử dụng ba năm, ba năm sau còn phải tiếp tục thanh toán.
Chu Vân Khê cùng Đỗ Thiệu hai người đã sớm bàn bạc qua vấn đề này, bọn họ sẽ không chủ động nộp lên, nhưng, nếu như tới đàm phán, liền trực tiếp cho.
"Vô thời hạn trao quyền cho đất nước của mình, chỉ cần một đồng là được rồi."
Đây chỉ là một đồng tượng trưng.
Lão Đặng nội tâm nhận lấy chấn động cực lớn, những đứa trẻ này thật đáng yêu, "Cảm ơn các cô, cảm ơn."
Bọn họ tuy tuổi nhỏ, nhưng lại có một tấm lòng nồng nàn yêu nước, tốt.
Đỗ Thiệu là một người rất quạnh quẽ, nhưng, hắn từ nhỏ được giáo dục về lòng yêu nước, đã khắc sâu vào trong cốt tủy.
"Quốc gia nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta có năng lực phản hồi lại tổ quốc của mình, là lẽ đương nhiên."
"Chỉ cần quốc gia cần, chúng ta nguyện ý dốc hết tất cả." Đây là Chu Vân Khê tỏ thái độ, "Chỉ có quốc gia cường đại, nhân dân mới có tôn nghiêm."
Bọn họ nói chuyện đanh thép, dõng dạc, khiến lão Đặng không khỏi đỏ hoe vành mắt, "Tốt, tốt."
Nếu những người trẻ tuổi đều cường đại, yêu nước như vậy, quốc gia chúng ta sớm muộn sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới, sẽ không còn bị khinh nhục.
Chu Vân Khê hắng giọng một tiếng, "Về phần hệ thống Tất Thắng, ta đã trao quyền cho Tề thị tập đoàn, xin hãy thứ lỗi."
"Lý giải, hoàn toàn có thể lý giải." Lão Đặng cảm thấy bọn họ đủ thông minh, cũng đủ rộng rãi.
Một cái là dân dụng, một cái là công trình công cộng, hai bên là tính chất hoàn toàn khác biệt.
Chờ bọn họ rời đi, lão Đặng nhịn không được, lại tiếp tục khen ngợi với bạn già, "Hai đứa bé này thật sự rất không tệ, thông minh lanh lợi biết tiến thoái, đối với quốc gia một mảnh chân thành."
Hầu tiến sĩ rất là kiêu ngạo, "Lần trước ở sự kiện Giếng Nước, Chu Vân Khê cũng biểu hiện rất đại khí, chỉ nói nguyện ý toàn lực phối hợp, lợi ích cá nhân của cô không là gì, lấy lợi ích quốc gia làm trọng."
"Thế hệ này của bọn họ cũng trưởng thành rồi, ha ha, bọn họ đều là học sinh của ta."
"Nhìn xem khiến ngươi đắc ý." Lão Đặng có chút ghen tị.
Hầu tiến sĩ mặt mày hớn hở, "Có thể không đắc ý sao? Cô ấy chính là học sinh mà ta tự mình đặc biệt tuyển vào, ta kỳ vọng vào cô bé, ta dự định tự mình đưa cô ấy vào hạng mục tuyệt mật 901."
Trước đó không có giao cho cô nhiệm vụ trọng yếu, một là để cô từ từ thích ứng, hai là quan sát năng lực các phương diện của cô.
Dưới tình hình hiện tại, cô đã dùng sự thực chứng minh, phương diện tư tưởng chính trị của cô cũng không có vấn đề.
Lão Đặng biến sắc, hạng mục 901 quan trọng bao nhiêu chỉ có mấy người bọn họ biết.
"Ngươi chắc chắn? Cô ấy còn nhỏ như vậy có thể đảm nhiệm sao?"
Hầu tiến sĩ vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi cũng đã điều tra rõ nội tình của cô ấy, cô ấy đã nghiên cứu, phát minh ra ăng-ten Bảo Bảo cùng nồi cơm điện tử, đừng thấy hai thứ này không đáng chú ý, thực tế chỉ riêng hai kỹ thuật này đã đạt đến trình độ tiên tiến nhất quốc tế, có thể làm khó vô số chuyên gia, cô ấy ở phương diện này có thiên phú kinh người."
"Hãy nghĩ mà xem, tự học thành tài cũng có thể đi đến bước này, nếu như trọng điểm bồi dưỡng, cô ấy sẽ đạt đến độ cao nào đây?"
"Còn về thư viện, hệ thống quản lý này ngay từ đầu chính là cô ấy đề xuất, cho thấy cô ấy có khả năng dự đoán siêu cường, điều này tại phương diện nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật tầm quan trọng không cần nói cũng biết."
Có đôi khi, chỉ rõ phương hướng mới là quan trọng nhất.
Vấn đề là, chỉ có người tài có trí tuệ lớn mới sở hữu loại năng lực này.
"Vậy thì bồi dưỡng cô ấy cho tốt, để cô ấy trưởng thành nhanh chóng, sớm ngày trở thành nhân vật thủ lĩnh của thế hệ này." Lão Đặng rất thưởng thức hai đứa bé kia, "Chu Vân Khê hữu dũng hữu mưu, Đỗ Thiệu có lòng dạ cực sâu, điều đáng quý là lòng bọn họ rất ngay thẳng."
Khi Chu Vân Khê vượt qua trùng điệp cửa ải được đưa tới phòng thí nghiệm cơ mật vắng vẻ, nhìn rõ nội dung thí nghiệm bên trong, cô hít sâu một hơi.
Trời ơi, không thể nào ngờ tới, hầu tiến sĩ đang làm loại thí nghiệm tuyệt mật này...
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ 51 Chương, chính là nghiên cứu, kĩ thuật mấu chốt cốt lõi, rađa không vận tự thích ứng chế áp tạp sóng, chống lại nhiễu. Chú (1) Nói một cách khác, là máy dự báo, máy bay tiêm kích cùng rađa của máy bay trinh sát nâng cao khả năng thăm dò, loại bỏ tất cả quấy nhiễu, đồng thời phản công lại đối phương.
Đối với Chu Vân Khê mà nói, là một môn học hoàn toàn mới.
Nhưng, cô kích động, tràn đầy nhiệt huyết.
Chưa từng dính dáng qua lĩnh vực hoàn toàn mới là thử thách lớn nhất, khiến ý chí chiến đấu của cô sục sôi.
Cô học mọi thứ thật sự rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã hiểu rõ tài liệu hầu tiến sĩ đưa cho, suy một ra ba, có đôi khi hỏi vấn đề quá mức xảo trá, khiến hầu tiến sĩ kinh ngạc.
Góc độ của cô mới lạ, thường xuyên có những ý tưởng kỳ diệu, khi mới nghe qua thì giống như làm loạn, nhưng ngẫm nghĩ lại, tư duy lập tức rộng mở, dường như... Có thể thử xem?
Cô như dòng máu mới rót vào phòng thí nghiệm ngột ngạt, mang đến sức sống mới, kích thích vô số linh cảm.
Một ngày nọ, Chu Vân Khê kéo bước chân mệt mỏi về ký túc xá.
"Chu Vân Khê."
Chu Vân Khê nhìn Đỗ Thiệu đang canh giữ ở cửa ký túc xá nữ, sửng sốt một chút, "Sao ngươi lại tới đây?"
Đừng nhìn hai người đều ở trong trường, nhưng, cơ hội gặp mặt rất ít, đều bận rộn chuyện riêng.
Cô bận làm thí nghiệm, Đỗ Thiệu bận công việc ở nước ngoài, lần trước gặp mặt đã là một tháng trước.
Đỗ Thiệu nhìn cô gái gầy gò với chiếc cằm nhọn, có chút đau lòng, "Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm."
Người trong nhà thích nấu cả bàn thức ăn, tất cả đều là món Chu Vân Khê thích ăn.
Chu Vân Khê ăn đến mặt mày hớn hở, ăn ngon thật đấy, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt rồi.
Gần đây bận quá, thường xuyên quên ăn cơm, chỉ có thể ăn chút đồ ăn vặt lót dạ.
"Ăn nhiều một chút." Đỗ Thiệu không ăn, chỉ là không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận