Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 43
Vậy mà, nữ chính lại là sau khi sống lại chú ý Như!
Nàng kiếp trước là vợ hiền của Chú Tĩnh, sau khi sống lại lợi dụng việc biết trước tương lai, từng bước một tiếp cận Chú Tĩnh. Vì hắn đưa hơi ấm, đưa ái tâm, vì hắn sinh, vì hắn cuồng, vì hắn "哐哐" (Khuông Khuông) tông vào tường lớn. Dùng một lời thâm tình làm tan chảy trái tim của người đàn ông, để nam chính đẹp thảm mạnh mẽ đạt được cứu rỗi.
Mà, Chú Vân Khê và bốn huynh muội là bàn đạp trên con đường theo đuổi tình yêu của nàng, là công cụ người góp một viên gạch cho tình yêu của nàng, là trợ công của nàng.
Cố Hải Triều ở rể, mượn thế lực của nhà Nhạc để trải đường cho Chú Như, giúp nàng tạo ấn tượng tốt trước mặt nam chính.
Chú Vân lấy một lão già có quyền thế, tân tân khổ khổ làm mẹ kế cho hai đứa bé. Mà Chú Như mượn cơ hội leo lên trên, giúp nam chính hoàn thành phi vụ làm ăn đầu tiên lập nghiệp.
Cố Hải Ba bỏ học đi về phía nam làm công, kiếm được đồng tiền mồ hôi nước mắt rơi xuống tay Chú Như, cung cấp cho nàng ăn diện trang điểm lộng lẫy, còn tạo ra hình tượng một người phụ nữ tự cường độc lập.
Chú Vân Khê thảm nhất, gả cho một nam nhân thích bạo lực gia đình, tuổi còn trẻ đã bị đánh chết.
Tất cả những chuyện này đều không thể rời đi tính toán của Chú Như, nàng là người hưởng lợi cuối cùng.
Mà cuối cùng, kết cục của bốn huynh muội này, một người so một người thảm hơn, chính là pháo hôi đúng nghĩa.
Vừa nhìn thấy những điều này, mặt Chú Vân Khê tái mét, thứ quỷ quái gì vậy?
Ngươi yêu ai, theo đuổi ai, là quyền tự do của ngươi, nhưng dựa vào cái gì để người khác phải trả giá cho tình yêu của ngươi?
Ký sinh hút máu trên thân người khác, còn tự thổi phồng bản thân không tốn tiền của đàn ông, là tấm gương phụ nữ mới của thời đại.
Ta lại, lại trùng sinh làm người, thế mà lại có người như vậy.
Điều nàng không thể hiểu nổi nhất chính là, ngươi đã trùng sinh một lần, lợi dụng tiên tri tùy tiện đều có thể thành công. Vì cái gì tập trung tinh thần chỉ muốn công hãm nam nhân?
Không từ thủ đoạn hòng đạt được tình cảm, liệu có thật là tình yêu?
Chỉ sợ là muốn dựa vào việc chinh phục đàn ông để đạt được tài phú và quyền thế mà thôi.
Chú Vân Khê lại nghiêm túc phân tích một chút, có lẽ, trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn trăm tỷ, chẳng khác nào có được tất cả, không cần mình vất vả làm việc, bớt việc biết bao nhiêu.
Bản thân dậy sớm sờ soạng làm việc, tay trắng dựng nghiệp, tân tân khổ khổ bận rộn nửa đời người, chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
So sánh ra, "xử lý" một nam nhân có tỷ lệ hồi báo cao hơn, đơn giản hơn một chút.
Nhưng, đây không phải lý do để giẫm lên thi cốt của người khác mà leo lên.
Một bàn tay lớn vươn tới, "Ngươi không sao chứ? Ta dìu ngươi..."
Chú Tĩnh thấy nàng ngây ngốc ngơ ngác, sợ xảy ra bệnh tật gì.
Chú Vân Khê lấy lại tinh thần, mãnh liệt đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng dậy, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn như điên không quay đầu lại.
Tránh xa nam chính, bảo đảm bình an!
Tránh xa kịch bản não tàn, tránh xa nữ chính SB (ngu ngốc), lui, lui, lui!
Nếu nữ chính SB còn dám tính kế bốn huynh muội bọn họ, nàng sẽ khiến nữ chính SB đó hối hận cả một đời!
Tay Chú Tĩnh còn duỗi trong không trung, cứ như vậy nhìn Chú Vân Khê tựa như đạp Phong Hỏa Luân chạy nhanh chóng, chỉ một thoáng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nữ tử giống như cơn gió.
Hắn yên lặng thu tay lại, sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình, không đến mức dọa đến nàng đi?
Quả nhiên, người ăn cơm chung cùng Chú Thiệu cũng là quái thai.
Lầu hai thư viện, thiếu niên thân mặc đồ thể thao màu đen đang yên tĩnh lật sách tiếng Anh nguyên bản, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cổng.
Không biết qua bao lâu, một nữ hài tinh tế gầy yếu xuất hiện ở cửa ra vào.
Ánh mắt của hắn sáng lên, nâng tay phải, "Ở đây."
Chú Vân Khê nhanh chân bước tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở hổn hển từng ngụm.
Chú Thiệu nhìn nàng mấy cái, "Ngươi chạy đến đây sao? Gấp cái gì?"
Chú Vân Khê ngồi xuống đối diện hắn, lau mồ hôi, thuận miệng nói: "Ta sợ các ngươi sốt ruột."
Nàng nói tùy ý, nhưng Chú Thiệu lại tưởng thật, "Đã hẹn ngươi, không gặp được ngươi ta sẽ không đi."
Chú Vân Khê ngẩn ra một chút, lập tức mặt mày cong cong, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp.
Kịch bản giết? Không tồn tại.
Có nàng ở đây, chỉ là một nữ nhân trùng sinh không làm nên được trò trống gì.
Nếu Chú Như an phận thủ thường, mọi thứ đều dễ nói.
Nhưng, nếu muốn động đến người nhà của nàng, vậy thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt, nàng đặc biệt bao che khuyết điểm, còn đặc biệt thù dai.
"Máy móc thế nào?"
Hai người đều không thích nói nhảm, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Chú Thiệu đưa qua một phần tài liệu, "Rất thành công, bất quá, còn có một vài chi tiết chưa xử lý tốt."
Chú Vân Khê nhìn xấp báo cáo thí nghiệm dày cộp, lật xem từng tờ, hắn thật sự rất dụng tâm.
"Ta có biện pháp, ngươi xem làm như thế này có được không?"
Hai người thảo luận nửa ngày, trong lúc bất tri bất giác nan đề dần được giải quyết, Chú Thiệu không kịp chờ đợi muốn trở về làm thí nghiệm.
Chú Vân Khê nhìn sắc trời một chút, đã đến trưa rồi, "Hôm nay ta mời khách, ngươi muốn ăn cái gì?"
Động tác thu dọn đồ đạc của Chú Thiệu khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ, "Bánh bao nhỏ nhân thịt tươi và phở bò."
Chú Vân Khê biết hắn muốn tiết kiệm tiền cho nàng, cười tủm tỉm nói, "Không cần tiết kiệm tiền cho ta, ta không nghèo như ngươi tưởng tượng đâu."
"Đó là đương nhiên, ngươi là chủ nhân của ăng-ten Bảo Bảo, bán đi nhiều như vậy đủ cho ngươi thiên thiên ăn ngon uống say." Chú Thiệu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền biết nàng không phải người bình thường, hiểu biết nhiều thứ như vậy làm sao có thể rơi vào cảnh khốn cùng?
Bất cứ lúc nào, kỹ thuật đều có thể đổi ra tiền.
Nàng chỉ là khiêm tốn không khoe khoang mà thôi.
"Bất quá, ta vẫn muốn uống canh miến."
Chú Vân Khê sảng khoái đáp ứng, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Hai người tìm một tiệm ăn uống lâu đời, Chú Vân Khê gọi một bát mì thịt cay và trứng chần nước sôi, một phần bánh bao hấp thịt bò, một phần nem rán.
Nước canh đỏ rất tươi, sợi mì dai, thịt kho cay cay ngọt ngọt, trứng chần nước sôi màu vàng óng, nem rán ngoài giòn trong mềm, tất cả đều là những món Chú Vân Khê thích ăn.
Nàng có thể uống tại tiệm ăn uống sang trọng nhất, cũng có thể ăn bữa khuya ở quán ven đường, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của nàng.
Kỳ thực, bánh bao nhỏ và phở bò đối với khẩu vị của Chú Thiệu mà nói, hương vị rất bình thường, còn kém xa cơm canh ở tổ trạch.
Nhưng, nhìn Chú Vân Khê ăn từng ngụm ngon lành, Chú Thiệu không nhịn được cũng ăn thêm mấy ngụm.
"Ngươi ăn được như vậy, sao vẫn gầy như thế?" Điểm này làm hắn trăm mối vẫn không có cách giải.
Nàng kiếp trước là vợ hiền của Chú Tĩnh, sau khi sống lại lợi dụng việc biết trước tương lai, từng bước một tiếp cận Chú Tĩnh. Vì hắn đưa hơi ấm, đưa ái tâm, vì hắn sinh, vì hắn cuồng, vì hắn "哐哐" (Khuông Khuông) tông vào tường lớn. Dùng một lời thâm tình làm tan chảy trái tim của người đàn ông, để nam chính đẹp thảm mạnh mẽ đạt được cứu rỗi.
Mà, Chú Vân Khê và bốn huynh muội là bàn đạp trên con đường theo đuổi tình yêu của nàng, là công cụ người góp một viên gạch cho tình yêu của nàng, là trợ công của nàng.
Cố Hải Triều ở rể, mượn thế lực của nhà Nhạc để trải đường cho Chú Như, giúp nàng tạo ấn tượng tốt trước mặt nam chính.
Chú Vân lấy một lão già có quyền thế, tân tân khổ khổ làm mẹ kế cho hai đứa bé. Mà Chú Như mượn cơ hội leo lên trên, giúp nam chính hoàn thành phi vụ làm ăn đầu tiên lập nghiệp.
Cố Hải Ba bỏ học đi về phía nam làm công, kiếm được đồng tiền mồ hôi nước mắt rơi xuống tay Chú Như, cung cấp cho nàng ăn diện trang điểm lộng lẫy, còn tạo ra hình tượng một người phụ nữ tự cường độc lập.
Chú Vân Khê thảm nhất, gả cho một nam nhân thích bạo lực gia đình, tuổi còn trẻ đã bị đánh chết.
Tất cả những chuyện này đều không thể rời đi tính toán của Chú Như, nàng là người hưởng lợi cuối cùng.
Mà cuối cùng, kết cục của bốn huynh muội này, một người so một người thảm hơn, chính là pháo hôi đúng nghĩa.
Vừa nhìn thấy những điều này, mặt Chú Vân Khê tái mét, thứ quỷ quái gì vậy?
Ngươi yêu ai, theo đuổi ai, là quyền tự do của ngươi, nhưng dựa vào cái gì để người khác phải trả giá cho tình yêu của ngươi?
Ký sinh hút máu trên thân người khác, còn tự thổi phồng bản thân không tốn tiền của đàn ông, là tấm gương phụ nữ mới của thời đại.
Ta lại, lại trùng sinh làm người, thế mà lại có người như vậy.
Điều nàng không thể hiểu nổi nhất chính là, ngươi đã trùng sinh một lần, lợi dụng tiên tri tùy tiện đều có thể thành công. Vì cái gì tập trung tinh thần chỉ muốn công hãm nam nhân?
Không từ thủ đoạn hòng đạt được tình cảm, liệu có thật là tình yêu?
Chỉ sợ là muốn dựa vào việc chinh phục đàn ông để đạt được tài phú và quyền thế mà thôi.
Chú Vân Khê lại nghiêm túc phân tích một chút, có lẽ, trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn trăm tỷ, chẳng khác nào có được tất cả, không cần mình vất vả làm việc, bớt việc biết bao nhiêu.
Bản thân dậy sớm sờ soạng làm việc, tay trắng dựng nghiệp, tân tân khổ khổ bận rộn nửa đời người, chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
So sánh ra, "xử lý" một nam nhân có tỷ lệ hồi báo cao hơn, đơn giản hơn một chút.
Nhưng, đây không phải lý do để giẫm lên thi cốt của người khác mà leo lên.
Một bàn tay lớn vươn tới, "Ngươi không sao chứ? Ta dìu ngươi..."
Chú Tĩnh thấy nàng ngây ngốc ngơ ngác, sợ xảy ra bệnh tật gì.
Chú Vân Khê lấy lại tinh thần, mãnh liệt đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng dậy, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn như điên không quay đầu lại.
Tránh xa nam chính, bảo đảm bình an!
Tránh xa kịch bản não tàn, tránh xa nữ chính SB (ngu ngốc), lui, lui, lui!
Nếu nữ chính SB còn dám tính kế bốn huynh muội bọn họ, nàng sẽ khiến nữ chính SB đó hối hận cả một đời!
Tay Chú Tĩnh còn duỗi trong không trung, cứ như vậy nhìn Chú Vân Khê tựa như đạp Phong Hỏa Luân chạy nhanh chóng, chỉ một thoáng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nữ tử giống như cơn gió.
Hắn yên lặng thu tay lại, sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình, không đến mức dọa đến nàng đi?
Quả nhiên, người ăn cơm chung cùng Chú Thiệu cũng là quái thai.
Lầu hai thư viện, thiếu niên thân mặc đồ thể thao màu đen đang yên tĩnh lật sách tiếng Anh nguyên bản, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cổng.
Không biết qua bao lâu, một nữ hài tinh tế gầy yếu xuất hiện ở cửa ra vào.
Ánh mắt của hắn sáng lên, nâng tay phải, "Ở đây."
Chú Vân Khê nhanh chân bước tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở hổn hển từng ngụm.
Chú Thiệu nhìn nàng mấy cái, "Ngươi chạy đến đây sao? Gấp cái gì?"
Chú Vân Khê ngồi xuống đối diện hắn, lau mồ hôi, thuận miệng nói: "Ta sợ các ngươi sốt ruột."
Nàng nói tùy ý, nhưng Chú Thiệu lại tưởng thật, "Đã hẹn ngươi, không gặp được ngươi ta sẽ không đi."
Chú Vân Khê ngẩn ra một chút, lập tức mặt mày cong cong, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp.
Kịch bản giết? Không tồn tại.
Có nàng ở đây, chỉ là một nữ nhân trùng sinh không làm nên được trò trống gì.
Nếu Chú Như an phận thủ thường, mọi thứ đều dễ nói.
Nhưng, nếu muốn động đến người nhà của nàng, vậy thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt, nàng đặc biệt bao che khuyết điểm, còn đặc biệt thù dai.
"Máy móc thế nào?"
Hai người đều không thích nói nhảm, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Chú Thiệu đưa qua một phần tài liệu, "Rất thành công, bất quá, còn có một vài chi tiết chưa xử lý tốt."
Chú Vân Khê nhìn xấp báo cáo thí nghiệm dày cộp, lật xem từng tờ, hắn thật sự rất dụng tâm.
"Ta có biện pháp, ngươi xem làm như thế này có được không?"
Hai người thảo luận nửa ngày, trong lúc bất tri bất giác nan đề dần được giải quyết, Chú Thiệu không kịp chờ đợi muốn trở về làm thí nghiệm.
Chú Vân Khê nhìn sắc trời một chút, đã đến trưa rồi, "Hôm nay ta mời khách, ngươi muốn ăn cái gì?"
Động tác thu dọn đồ đạc của Chú Thiệu khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ, "Bánh bao nhỏ nhân thịt tươi và phở bò."
Chú Vân Khê biết hắn muốn tiết kiệm tiền cho nàng, cười tủm tỉm nói, "Không cần tiết kiệm tiền cho ta, ta không nghèo như ngươi tưởng tượng đâu."
"Đó là đương nhiên, ngươi là chủ nhân của ăng-ten Bảo Bảo, bán đi nhiều như vậy đủ cho ngươi thiên thiên ăn ngon uống say." Chú Thiệu từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền biết nàng không phải người bình thường, hiểu biết nhiều thứ như vậy làm sao có thể rơi vào cảnh khốn cùng?
Bất cứ lúc nào, kỹ thuật đều có thể đổi ra tiền.
Nàng chỉ là khiêm tốn không khoe khoang mà thôi.
"Bất quá, ta vẫn muốn uống canh miến."
Chú Vân Khê sảng khoái đáp ứng, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Hai người tìm một tiệm ăn uống lâu đời, Chú Vân Khê gọi một bát mì thịt cay và trứng chần nước sôi, một phần bánh bao hấp thịt bò, một phần nem rán.
Nước canh đỏ rất tươi, sợi mì dai, thịt kho cay cay ngọt ngọt, trứng chần nước sôi màu vàng óng, nem rán ngoài giòn trong mềm, tất cả đều là những món Chú Vân Khê thích ăn.
Nàng có thể uống tại tiệm ăn uống sang trọng nhất, cũng có thể ăn bữa khuya ở quán ven đường, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng của nàng.
Kỳ thực, bánh bao nhỏ và phở bò đối với khẩu vị của Chú Thiệu mà nói, hương vị rất bình thường, còn kém xa cơm canh ở tổ trạch.
Nhưng, nhìn Chú Vân Khê ăn từng ngụm ngon lành, Chú Thiệu không nhịn được cũng ăn thêm mấy ngụm.
"Ngươi ăn được như vậy, sao vẫn gầy như thế?" Điểm này làm hắn trăm mối vẫn không có cách giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận