Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá

Chương 287

Hắn biết bản thân không còn nhiều thời gian, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không cứu nổi hắn.
Trước khi c·h·ế·t, đầu óc hắn đặc biệt tỉnh táo, lựa chọn một con đường thích hợp nhất cho hậu thế.
Nhìn đôi vợ chồng từng ân ái nay trở mặt thành thù, Chú Vân Khê khẽ nhếch khóe miệng, "Đi."
Mạc lão thái thái cũng chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh liền tỉnh lại, vừa nghe xong lời này lại nảy sinh sát ý.
Nhưng lần này, Mạc Thừa Ân đã có chuẩn bị, lạnh giọng ra lệnh, "Trói tay chân mụ ta lại, để mụ ta tận mắt chứng kiến quỹ ủy thác gia tộc rơi vào tay cháu gái ruột của Tô Man Châu như thế nào."
"Mà tất cả những điều này đều do sự ngu xuẩn của ngươi gây ra."
G·i·ế·t người tru tâm không ai sánh bằng.
Mạc lão thái thái chỉ cảm thấy đau lòng như cắt, hận ý ngút ngàn, "Mạc Thừa Ân, ngươi có nghĩ đến cảm thụ của con cháu không? Nếu chúng biết ngươi làm như vậy, sẽ hận c·h·ế·t ngươi, ngươi c·h·ế·t rồi còn mong con cháu tế bái sao?"
Mạc Thừa Ân cũng là kẻ tàn nhẫn, "Ta sẽ nói cho chúng biết, Chú Vân Khê vốn không có hứng thú với quỹ ủy thác gia tộc, nhưng ngươi cứ nhất định phái người hại nàng, nên nàng mới đổi ý, đây là trả thù ngươi."
"Là ngươi, hủy hết thảy, chúng muốn hận thì chỉ hận ngươi mà thôi."
Mạc lão thái thái mặt xám như tro, gào thét điên cuồng, "Ngươi nói bậy."
"Không hề nói bậy nha." Âm thanh lạnh lẽo của Chú Vân Khê vang lên, "Ta ấy mà, đối với tiền bạc không quá hứng thú, cũng không muốn xen vào chuyện của Mạc gia, nhưng ngươi cứ không chịu buông tha ta, vậy được, dứt khoát hủy đi thứ mà ngươi kiêu ngạo nhất."
"Không có tiền tài quyền thế, ngươi chẳng là cái thá gì cả?"
Mạc lão thái thái lại muốn lao đến xé xác Chú Vân Khê, nhưng, bà ta còn chưa kịp đến gần đã bị vệ sĩ ngăn lại.
"Ngươi thật là ác độc, con cháu ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Im miệng." Mạc Thừa Ân biến sắc.
Chú Vân Khê nhíu mày, nở nụ cười tà khí, "Ngươi muốn ép ta ra tay với bọn chúng sao? Con người ta rất dễ bị kích động nha."
Mạc lão thái thái toàn thân run rẩy, "Ngươi dám?"
"Thùng thùng." Tiếng đập cửa vang lên. "Đổng tiên sinh tới rồi."
Đổng tiên sinh âu phục giày da, tinh thần phấn chấn, vừa bước vào đã nhìn thấy ngay Chú Vân Khê.
Mạc Thừa Ân cố gắng gượng ngồi dậy, "Đổng tiên sinh, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền ngài đến đây, ta thật sự hổ thẹn."
Mạc gia được xem là hào môn hạng hai, Đổng gia là thế gia hạng nhất tích lũy năm đời, chênh lệch vẫn rất lớn.
Hai người từng gặp nhau trong những buổi xã giao, nhưng không có giao tình sâu đậm.
Đổng tiên sinh mỉm cười, đưa bó hoa tươi trong tay, "Nói gì vậy, ta đang định đến bệnh viện thăm ngươi đây."
Hắn là người hiểu chuyện, cố ý mang hoa tươi đến thăm bệnh.
"Đa tạ, đa tạ." Trong lòng Mạc Thừa Ân bùi ngùi mãi thôi, Chú Vân Khê thế mà có thể mời được vị đại phật này tới trấn giữ, có thể thấy được, giao tình của hai người không hề nông cạn.
Hay nói cách khác, Đổng tiên sinh rất nể mặt Hoắc lão.
Mạc lão thái thái bỗng nhiên khóc nức nở, "Đổng tiên sinh, ngài đến thật đúng lúc, mau giúp ta chủ trì công đạo, lão già này muốn đem tài sản chung mà vợ chồng chúng ta phấn đấu mấy chục năm đưa cho con nha đầu c·h·ế·t tiệt kia, nàng ta quá giỏi mê hoặc......"
Không đợi bà ta nói xong, Đổng tiên sinh liền vẫy tay gọi Chú Vân Khê, "Tiểu Khê à, Hoắc lão vẫn khỏe chứ?"
Hắn cũng biết qua một hai chuyện về Mạc gia, rất không ưa tác phong của người này.
Cướp chồng người ta, còn xử lý người ta, lòng dạ này quá độc ác, ngươi dù có cho nguyên phối của người ta ít tiền, an trí đàng hoàng, thì cũng không đến nỗi thành chuột chạy qua đường.
Thanh danh của mụ ta đã thối nát, bị giới thượng lưu xa lánh, nhất là bị các nguyên phối của đám nhà giàu kia bài xích.
Vật họp theo loài.
"Rất tốt, không lâu trước còn cùng ông ngoại ăn cơm, cảm ơn sự quan tâm của ngài." Chú Vân Khê ở kinh thành từng gặp Hoắc lão, Hoắc lão đã cho nàng cùng Cổ Thiệu điều trị qua thân thể, "Đổng tiên sinh, cảm ơn ngài đã đến."
Đổng tiên sinh nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, không khỏi bật cười, "Gọi gì là Đổng tiên sinh? Gọi Đổng gia gia, chúng ta đã từng cùng nhau trải qua chuyện sinh tử mà."
Không đề cập đến Hoắc lão, chỉ riêng khí độ cùng bản lĩnh của tiểu cô nương này, hắn đã cực kỳ thưởng thức.
"Cảm ơn Đổng gia gia." Chú Vân Khê lập tức đổi giọng, cực kỳ nhu thuận đáng yêu.
Đổng tiên sinh thật sự rất thích hậu bối này, "Ta đã gọi điện thoại cho Lão Tăng, ông ấy cũng rất vui lòng đến một chuyến."
Đối với bọn hắn là tiện tay mà thôi, nhưng có thể mời được hai vị này, thì có mấy ai?
Chú Vân Khê vô cùng cảm kích, cũng không biết lần ân tình này làm sao trả, bọn họ đều là những đại lão có tiền có thế, đâu cần gì ở nàng? "Hai vị thâm tình hậu ý, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
Đổng tiên sinh không để tâm, thuận miệng nói đùa, "Vậy sau này ngươi có chuyện gì tốt nhớ gọi bọn ta."
Trong đầu Chú Vân Khê lóe lên một tia sáng, "Có thì có, nhưng mà..."
Nàng liếc nhìn vợ chồng Mạc Thừa Ân, kịp thời dừng lại.
Đổng tiên sinh ngẩn ra một chút, thật sự có chuyện tốt sao? Hắn phản ứng cực nhanh, "Chờ xong việc bên này, chúng ta nói chuyện tiếp."
Chú Vân Khê khẽ lắc đầu, "Chỉ sợ không có thời gian, ta đã mua vé máy bay đi Boston tối nay, ngày kia chính là hạn chót đăng ký nhập học cho tân sinh viên của MIT."
Chỉ riêng việc bay đã mất mười mấy tiếng, sau khi hạ cánh còn phải xử lý một vài việc, sau đó di chuyển đến Cambridge thuộc khu đô thị Boston, nơi có đại học MIT.
Toàn bộ hành trình đều được sắp xếp chu đáo.
Đổng tiên sinh hơi kinh ngạc, "Chúc mừng Tiểu Khê thi đỗ MIT, đây là một trường học rất khó, nhưng sao khóa học này lại muộn thế?"
Chú Vân Khê thân bất do kỷ, lại không tiện nói rõ, "Có chút việc làm chậm trễ."
Tăng tiên sinh cũng tới, hàn huyên vài câu xong liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Luật sư hai bên tổng cộng có sáu người, căn cứ vào ước định trước đó để soạn thảo hiệp nghị.
Còn thêm vào mấy điều khoản, quy định bất động sản không được phép bán, một phần ba lợi nhuận sinh ra thuộc về Chú Vân Khê, hai phần ba còn lại đưa vào tài khoản của quỹ tín thác.
Điều này đảm bảo cho hậu thế không lâm vào cảnh khốn cùng.
Tài sản lưu động và cổ phiếu kỳ hạn giao hàng sẽ do Chú Vân Khê tự do chi phối, lợi ích hàng năm không được thấp hơn mức đã định, tự động chuyển vào tài khoản quỹ ủy thác gia tộc, số tiền vượt mức đều thuộc về Chú Vân Khê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận