Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng

Chương 288:

Chương 288:
Chương 288:
Nhưng cô ta mong là họ đừng quấn lấy mình, chứ không nghĩ là họ sẽ không nhận mình, mặc kệ mình!Cho đến lúc này, Lâm Thi Thi mới có chút hối hận.Giá như lúc đó mình không phân định sự ghét bỏ và ranh giới rõ ràng như vậy thì tốt biết mấy.Chỉ là bây giờ biết hối hận thì đã muộn.Người nhà họ Đỗ không giúp đỡ, Lâm Thi Thi chỉ có thể chạy ra ngoài, cuối cùng chạy theo Lâm Đông Thuận đi rất xa rồi, Hoàng Linh mới dừng lại.Cha con họ vô cùng bối rối, mãi đến khi chạy đến khoảng cách an toàn, mới dừng lại thở hổn hển.Còn Hoàng Linh mặc dù cũng không đuổi kịp họ nhưng bà ấy vẫn đứng tại chỗ mắng chửi hai người họ.Âm thanh tạo ra động tĩnh rất lớn, càng ngày càng nhiều người nhìn về phía này.Bị nhiều người chỉ trỏ và bàn tán như vậy, Lâm Đông Thuận và Lâm Thi Thi đều không dám tiếp tục ở lại, hai người chỉ có thể thở hổn hển tiếp tục đi về phía trước.Cuối cùng, đi ra khỏi đại đội Đào Hoa một khoảng khá xa, Lâm Đông Thuận mới dừng lại.Sau đó ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thi Thi, hỏi: "Không phải mày nói người nhà họ Đỗ rất dễ nói chuyện, rất mềm lòng sao, bây giờ là tình huống gì đây!"Người nhà họ Đỗ dễ nói chuyện?Tính tình của họ giống hệt như cục đá trong hố xí vậy!Lâm Thi Thi bị ông ta nói không dám phản bác, chỉ cúi đầu nhưng trong mắt cũng đầy vẻ bực bội.Cô ta phải giải thích thế nào, chẳng lẽ phải nói rằng trước kia khi mình là người nhà họ Đỗ, họ thực sự rất tốt với mình, rất chiều chuộng mình sao?Nhưng cô ta không ngờ rằng, sau khi thân phận của mình thay đổi, thái độ của người nhà họ Đỗ đối với mình cũng thay đổi theo.Không thể quay về như trước được nữa rồi.Thấy Lâm Thi Thi không nói gì, Lâm Đông Thuận tức giận trừng mắt nhìn cô ta thêm lần nữa, sau đó mới bất đắc dĩ chấp nhận sự thật.Sau lần này, e rằng họ và nhà họ Đỗ đã hoàn toàn trở thành kẻ thù, không còn có thể quay lại được nữa.Mặc dù Lâm Đông Thuận cũng không cho rằng người nhà họ Đỗ sau này có thể thành công, khả năng lớn là cả đời chỉ biết trồng trọt.Chỉ là ông ta vẫn cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một quân bài tốt là Đỗ Minh Nguyệt.Nếu có thể đẩy cô cho người khác thì không biết mình có thể đi được bao nhiêu đường tắt.Cuối cùng, Lâm Đông Thuận và Lâm Thi Thi mặt mày xám xịt đến thị trấn chuẩn bị bắt xe về Hải Thị.Còn về phía nhà họ Đỗ, sau khi cha con nhà họ Lâm rời đi, tâm trạng của người nhà họ Đỗ cũng chẳng tốt hơn là bao.Mặc dù đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Đông Thuận và Lâm Thi Thi nhưng nhìn thấy cha con họ không ngại phiền phức chạy xa như vậy đến tính kế Minh Nguyệt, trong lòng sao có thể không tức giận, không đau lòng.Đặc biệt là Lâm Thi Thi!"Con bé này, trước kia nhà chúng ta đối xử với nó tốt như vậy!"Đỗ Kiến Quốc mặt nặng nề nói một câu như vậy.Trước kia người nhà họ Đỗ có thể nói là đối với Lâm Thi Thi hết lòng hết dạ, cô ta muốn gì đi nữa thì cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cô ta.Kết quả là bây giờ cô ta vừa trở về nhà họ Lâm, không thèm quan tâm đến chút tình cảm nào của nhà họ Đỗ, dẫn theo cha mình đến tính kế chuyện hôn sự của Minh Nguyệt!"Thôi bỏ đi cha, đừng nghĩ đến cô ta nữa, sau này nhà chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào với cô ta nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận