Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng

Chương 268:

Chương 268:
Chương 268:
Thực sự là một cô gái thông minh.Đỗ Minh Nguyệt thấy trong mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên và tán thưởng nồng đậm, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, kể lại chuyện buổi sáng, giọng điệu cũng đặc biệt nhẹ nhàng.Cô nhanh chóng kể lại chuyện sáng nay mình phối hợp với quản lý Cát giải thích rõ ràng, tiện thể còn để cho người dân xung quanh biết chuyện hợp tác xã cung ứng thu mua hải sản số lượng lớn cũng là ý tưởng của cô, người dân xung quanh vô cùng biết ơn cô, v. v...Hoắc Kiêu nghe xong, ánh mắt không tự chủ được dịu dàng hơn, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.Kế này có thể nói là vô cùng hoàn hảo, không chỉ rửa sạch oan khuất cho mình, mà còn xây dựng hình ảnh tốt đẹp trước mặt mọi người."Minh Nguyệt, em thực sự khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác. Chuyện này giải quyết rất tốt, phản ứng cũng rất xuất sắc!"Hoắc Kiêu cảm thán từ tận đáy lòng.Đỗ Minh Nguyệt bị anh khen có chút ngượng ngùng."Khụ khụ, thực ra cũng không có gì đâu, một số ý tưởng là do em và quản lý Cát cùng Tiểu Đông bàn bạc với nhau, cũng không phải hoàn toàn là chủ ý của riêng em."Tất nhiên, thực ra cô vẫn đóng vai trò dẫn dắt quan trọng nhất trong đó.Nhưng lời này không cần phải nói ra tự khen mình nữa.Nói xong chuyện hôm nay, hai người mới đi đến bàn ăn, vừa ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt vừa kể cho anh nghe chuyện ngày mai cô sẽ theo Xuân Anh đi thành phố, có lẽ đến chiều tối mới về."Anh Hoắc ngày mai tự ăn cơm tối ở đơn vị rồi hẵng về nhé, em không chắc mình sẽ về lúc nào.""Ừ, không cần lo cho anh." Hoắc Kiêu gật đầu trầm giọng, rồi nhìn Đỗ Minh Nguyệt, trong mắt mang theo chút lo lắng: "Em chưa từng đến thành phố, lúc đó nhất định phải đi theo Xuân Anh tỷ, đừng đi lung tung, biết chưa?"Anh đây là coi cô như trẻ con sao?Đỗ Minh Nguyệt bật cười."Anh Hoắc, em biết rồi, em lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn đi lạc được sao."Hoắc Kiêu cũng biết Đỗ Minh Nguyệt không đến nỗi hậu đậu như vậy nhưng thành phố này đối với cô mà nói rốt cuộc cũng là nơi xa lạ, vẫn nên cẩn thận hơn một chút thì tốt hơn."Đúng rồi, ngày mai em đi thành phố thì tiện thể mua giúp anh vài thứ nhé, hai ngày nữa anh gửi về nhà."Lần này đến đảo đã lâu, anh vừa về đã bận rộn xử lý nhà cửa, thêm vào đó sau này lại đi làm nhiệm vụ, cũng đã một thời gian không viết thư và gửi đồ về nhà.Vừa hay ngày mai Đỗ Minh Nguyệt đi thành phố, nói chuyện thì có lẽ cũng không nói hết cả ngày, anh liền tính nhờ Đỗ Minh Nguyệt mang giúp anh một ít đồ về.Đỗ Minh Nguyệt sảng khoái nhận lời."Được thôi, anh muốn mua gì thì nói cho em, em ghi vào sổ, không thì sợ quên mất."Cô cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Hoắc Kiêu lại thấy không tiện, cười nói: "Không có gì, chỉ là gửi về nhà một ít đồ dùng hàng ngày thôi."Tiền trợ cấp anh phát mỗi tháng cơ bản đều không dùng hết nhưng vì phần lớn là phiếu địa phương, gửi về nhà cũng không dùng được nên anh thường mua đồ trực tiếp ở đây, rồi gửi đồ về.Đỗ Minh Nguyệt nghe anh nói về những thứ cần mua ngày mai, quyết định ngày mai mình cũng mua một ít đồ gửi về cho người nhà.Bây giờ cô có thể kiếm tiền, mấy ngày nay cộng lại đã kiếm được không ít, có gần bốn năm mươi đồng, đủ để mua không ít đồ.Chỉ là cô có tiền rồi nhưng hình như chưa có phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận