Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ]

Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ] - Chương 76: Toàn quân văn nghệ bình xét thứ nhất! (1) (length: 8646)

Điền Kiều liên tiếp bắt được hai tên tội phạm ẩn tàng đặc biệt sâu, đợi nàng làm xong trở về, các cô nương trong đoàn văn công, khi nhìn ánh mắt của nàng, liền hoàn toàn thay đổi, trở nên siêu cấp sáng lấp lánh.
Vốn dĩ mọi người đã rất sùng bái Điền Kiều, cảm thấy Điền Kiều siêu cấp lợi hại, kết quả Điền Kiều luôn có thể làm mới nhận thức của các nàng về hai chữ "lợi hại", khiến mọi người càng thêm sùng bái nàng.
Trước đó, nhóm người của Khổng Tiểu Hạ, thấy Điền Kiều rõ ràng là đệ nhất nhân trong đoàn, lại có thể cùng tất cả mọi người chung sống đặc biệt vui vẻ, còn vô cùng nghi hoặc.
Đều nói "ba người đàn bà thành cái chợ". Đoàn văn công nhiều cô nương cá tính như vậy tập hợp một chỗ, tất cả mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, trong tình huống đó, Điền Kiều làm sao có thể khiến cho tất cả mọi người yêu thích?
Không phải nói đồng nghiệp là oan gia sao? Người đứng thứ nhất và thứ hai vĩnh viễn không thể trở thành bạn tốt sao?
Vì cái gì Điền Kiều có thể phá vỡ quy luật thép này? Trong lòng Khổng Tiểu Hạ và những người khác có rất nhiều nghi hoặc.
Cho tới bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một ngày, các nàng đã được chứng kiến một cách sâu sắc mị lực nhân cách siêu cường của Điền Kiều, ngoài sức mạnh âm nhạc. Các nàng cũng bị Điền Kiều chinh phục.
Điền Kiều như vậy, thật quá khiến người ta yêu thích! Nếu như các nàng cùng Điền Kiều ở chung một đoàn văn công, các nàng cũng nguyện ý làm bạn với Điền Kiều! Có một người bạn như Điền Kiều, có thể khiến người ta quá yên tâm, quá có cảm giác an toàn!
Bất quá, không cùng một đoàn văn công cũng không sao, hiện tại các nàng cùng đi Bắc thị tham gia trận đấu, đồng dạng có thể kết giao bằng hữu.
Khổng Tiểu Hạ, một người hay xấu hổ, cũng bắt đầu chủ động tìm Điền Kiều nói chuyện. Điền Kiều không ngờ rằng việc bắt người xấu, thế mà lại có niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Còn tưởng rằng chờ thi đấu kết thúc, nàng mới có thể làm quen với Khổng Tiểu Hạ, đề cập với nàng chuyện biên đạo múa. Nhìn thái độ thân cận hiện tại của Khổng Tiểu Hạ, Điền Kiều rất vui vẻ.
Điền Kiều đề nghị, Khổng Tiểu Hạ thực sự không có cự tuyệt.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Điền Kiều, không chắc chắn hỏi Điền Kiều: "Ngươi nghiêm túc sao? Ta ở trong giới vũ đạo chỉ là một người mới, âm nhạc của ngươi xứng với vũ công tốt hơn, ngươi nhất định phải dùng ta sao? Trình độ của ta có thể không tốt như ngươi nghĩ."
Khổng Tiểu Hạ đây không phải là tự ti, nàng thật tâm cảm thấy trình độ của mình không đủ. Thế nhưng Điền Kiều cảm thấy Khổng Tiểu Hạ có thể.
Nàng gật đầu, khẳng định nói với Khổng Tiểu Hạ: "Nghiêm túc, ta tìm chính là ngươi. Phong cách vũ đạo của ngươi, cùng với ca khúc mới của ta thật là quá xứng đôi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi khiêu vũ, ta liền muốn để ngươi phối múa cho ta."
"Chỉ là, nó chỉ có thể tính là thỉnh cầu riêng tư của ta. Tiết mục này rất khó lên sân khấu biểu diễn. Dù sao hai ta không cùng quân đội."
Đây chính là nguyên nhân Điền Kiều không nói thẳng phía trước.
Không thể lên sân khấu biểu diễn, ai tình nguyện lãng phí thời gian, lãng phí tâm tư đi thiết kế vũ đạo chứ? Trừ phi chờ Điền Kiều lần sau tái xuất băng ghi âm, Khổng Tiểu Hạ phối hợp băng ghi âm, mới có thể đem vũ đạo nàng thiết kế, biểu diễn cho mọi người xem. Nếu không Khổng Tiểu Hạ chính là tốn công vô ích.
Có thể Điền Kiều mới vừa ra xong băng ghi âm, trong thời gian ngắn nàng rất khó tái xuất. Cho nên, Khổng Tiểu Hạ nếu như đồng ý, nàng có thể sẽ chịu thiệt. Thế nhưng Khổng Tiểu Hạ không quan tâm.
Có thể nhận được sự tán thành của Điền Kiều, Khổng Tiểu Hạ so với bất cứ điều gì đều vui vẻ hơn! Nàng ngại ngùng, mang theo hưng phấn nói với Điền Kiều, cam đoan: "Chỉ cần ngươi tin tưởng ta, ta khẳng định làm rất tốt!"
"Tin tưởng. Ta vô cùng tin tưởng ngươi." Điền Kiều khuyến khích Khổng Tiểu Hạ. "Phong cách vũ đạo của ngươi rất đặc biệt. Ta cảm thấy ngươi về sau nhất định có thể trở thành đại sư, khai sáng lưu phái vũ đạo của riêng ngươi."
Khổng Tiểu Hạ bị Điền Kiều khen đỏ bừng mặt, cả người đều ngượng ngùng. Điền Kiều thấy nàng như vậy, càng thấy nàng thật dễ thương. Đáng yêu như bé thỏ trắng, Điền Kiều cũng sẽ không chiếm tiện nghi của nàng, để nàng vất vả vô ích.
Cười tiến đến bên tai Khổng Tiểu Hạ, Điền Kiều nhỏ giọng nói với nàng: "Để cảm tạ Tiểu Hạ, ta tặng sớm cho ngươi một món quà năm mới." Nói xong, Điền Kiều nháy mắt đầy thần bí với Khổng Tiểu Hạ.
Khổng Tiểu Hạ vừa muốn nói nàng tự nguyện giúp đỡ, không thu lễ vật, Điền Kiều liền móc ra một phong thư từ trong túi xách của nàng. Một phong thư Giao Phi viết cho Khổng Tiểu Hạ.
"Tuyên bố trước, đây là quà tặng kèm, lễ vật chân chính là cái này. Đương đương đương..." Điền Kiều lại lấy ra một quyển vở từ trong túi của nàng.
Đây là quyển vở Điền Kiều soạn nhạc. Nàng đem bản nhạc ca khúc mới này của nàng đưa cho Khổng Tiểu Hạ.
"Mặc dù, cái này ngươi có thể không hiểu. Thế nhưng ta muốn nói với ngươi, ta là lúc nghe chuyện của ngươi và Giao Phi, mới có linh cảm bùng nổ, viết ra ca khúc này. Cho nên, ca khúc «Sức Mạnh Của Tình Yêu» này cũng thuộc về ngươi và các ngươi."
Món quà này của Điền Kiều quá quý giá.
Càng hiểu rõ câu chuyện phía sau ca khúc này, cùng tư tưởng Điền Kiều muốn biểu đạt, Khổng Tiểu Hạ thật sự không thể cự tuyệt món quà này. Nàng đỏ hoe mắt, nước mắt lấp lánh nhận lấy bản nhạc Điền Kiều đưa cho nàng, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn!"
Thật quá cảm ơn.
Cảm ơn Điền Kiều đã tán thành nàng. Cũng cảm ơn Điền Kiều đã khuyến khích nàng.
Khổng Tiểu Hạ nhận món quà của Điền Kiều, trịnh trọng nói với nàng: "Cảm ơn ngươi, bản nhạc này, ta sẽ trân trọng."
Điền Kiều lấy khăn tay ra, ôn nhu lau đi nước mắt trong hốc mắt Khổng Tiểu Hạ, trực trào ra.
"Không cần cảm ơn, chúng ta bây giờ là bạn bè. Giữa bạn bè không cần phải khách khí như vậy?" Nói xong, Điền Kiều trêu Khổng Tiểu Hạ vui vẻ nói: "Ngươi mau xem quà tặng kèm nói gì?"
Phốc. Khổng Tiểu Hạ bị Điền Kiều trêu, nín khóc mỉm cười.
Giao Phi, món quà tặng kèm này, có thể quá khiến Khổng Tiểu Hạ thẹn thùng. Quan hệ của hai nàng, hiện tại là thời điểm cực kỳ mập mờ. Khổng Tiểu Hạ có dự cảm, có lẽ phong thư này chính là cơ hội đâm thủng lớp giấy cửa sổ.
Nàng là một cô nương hay xấu hổ, tự nhiên không tiện ngay trước mặt Điền Kiều, đọc thư Giao Phi gửi cho nàng.
Vạn nhất trong thư này Giao Phi thổ lộ với nàng? Hô... Khổng Tiểu Hạ hít sâu một hơi, cảm thấy mặt của nàng càng ngày càng nóng.
"Cái này, có thể chờ lát nữa rồi xem được không?" Khổng Tiểu Hạ đỏ hoe mắt, nhỏ giọng thương lượng với Điền Kiều.
Khổng Tiểu Hạ mềm mại, nhu thuận như vậy, càng giống một con thỏ nhỏ, Điền Kiều cảm thấy nàng hiện tại giống như một mụ sói, chuyên môn bắt nạt trẻ con đáng thương.
Nhịn không được, Điền Kiều sờ đầu Khổng Tiểu Hạ, ôn nhu nói: "Thư của ngươi, ngươi tự nhiên nghĩ lúc nào xem thì xem lúc đó. Bất quá trước khi xem thư, ta có thể nói cho ngươi một tin tức tốt, đó chính là chân của Giao Phi, bà bà của ta có thể chữa trị."
"Thật sao?!" Khổng Tiểu Hạ nghe nói, trong mắt lóe lên kinh hỉ to lớn.
"Thật." Điền Kiều khẳng định gật đầu. "Giao Phi hiện tại cùng Lãnh Lợi ở chung một phòng bệnh, cùng nhau tiếp nhận hội chẩn của chuyên gia. Trước khi ta lên đường, hắn đã định phương án phẫu thuật. Chờ chúng ta trở về, ngươi liền có thể thấy được Giao Phi trong thời kỳ dưỡng bệnh sau phẫu thuật. Khôi phục tốt, hắn qua hết tháng giêng có thể bắt đầu phục hồi chức năng."
Giao Phi tổn thương nặng hơn nữa cũng không nặng bằng Lãnh Lợi. Thương thế nghiêm trọng của Lãnh Lợi, Diệp Sương đều có thể chữa trị, loại này của Giao Phi, Diệp Sương khẳng định không thành vấn đề.
"Chính là thời kỳ phục hồi sẽ rất lâu, rất vất vả. Thuận lợi, trong vòng một năm Giao Phi có thể đứng lên. Trong ba năm hắn có thể bỏ nạng, khôi phục cuộc sống của người bình thường. Khiêu vũ thì có chút khó khăn. Thế nhưng ngươi yên tâm, có mẹ ta ở đây, hắn chắc chắn sẽ không mất đi hy vọng."
Câu trả lời của Điền Kiều, lần nữa khiến Khổng Tiểu Hạ mừng rỡ. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Giao Phi cho dù cả đời này đều không đứng lên được, nàng cũng sẽ không rời bỏ hắn. Hiện tại Điền Kiều nói cho Khổng Tiểu Hạ, Giao Phi về sau không những có thể đứng lên, còn có thể sinh hoạt như người bình thường, nàng làm sao có thể không kích động, không cao hứng chứ?
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Khổng Tiểu Hạ kích động, trừ nói cảm ơn với Điền Kiều, đã không biết nói gì khác.
Nhìn Khổng Tiểu Hạ cao hứng như vậy, Điền Kiều mừng thay cho nàng, đồng thời, cũng càng phát ra tiếc nuối cho những gì Giao Phi gặp phải.
Bất quá, nhân sinh không phải chỉ có một khả năng. Không thể khiêu vũ, Giao Phi còn có thể làm biên đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận