Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ]
Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ] - Chương 50: Đi hải đảo; Thời Phi chia tay (2) (length: 20317)
Giống như Ninh Phiên, loại người có gia cảnh không tốt lắm, gặp được chuyện tốt như thế này, càng không thể bình tĩnh, muốn đem tất cả hải sản nhặt được mang về. Nhưng làm sao mang đi đây?
Không nói đến quân đóng trên đảo, họ sẽ không đồng ý để cho Điền Kiều và những người ngoài như các nàng "hớt váng". Chỉ riêng việc Điền Kiều và những người khác không có cách nào mang những thứ này đi cũng đã là vấn đề.
Điền Kiều và mọi người đến đây để biểu diễn, không phải để đi biển bắt hải sản.
Vì không muốn p·h·át sinh xung đột với quân đóng trên đảo, cũng như không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, Điền Kiều và những người ngoài này, ngoại trừ việc ăn no, những thứ trên bờ biển đêm nay, các nàng đều tự giác không động vào.
Thật sự không thể nh·ậ·n. Trong những năm đói kém, nhà ai có thể hào phóng đem thức ăn tặng người khác?
Hải sản trên bờ biển, vốn không được xem là vật vô chủ trên đảo. Nó thuộc về hòn đảo này, quân đóng trên đảo chia thế nào cũng được. Điền Kiều và những người ngoài này không thể nhúng chàm.
Ninh Phiên ăn no xong, trở về phòng vừa nằm t·r·ê·n g·i·ư·ờ·n·g tiêu hóa, vừa đỏ mắt nói với Điền Kiều: "Kiều Kiều, đây là lần đầu ta biết sống ở trên đảo lại hạnh phúc như vậy!"
Nghĩ đến việc Vinh tẩu t·ử và những người khác, mỗi nhà đều được chia phần cá lớn đủ ăn trong ba tháng. Ninh Phiên càng nảy sinh ý định, muốn ở lại trên đảo lập gia đình.
"Kiều Kiều, ngươi thấy ta tìm đối tượng là hải quân thì thế nào? Nhập ngũ hơn một năm, trình độ của ta vẫn chỉ là dự bị. Ngươi nói xem ta có nên sớm lấy chồng, trở về với gia đình không?"
"Trên đảo này thật sự không tệ, Vinh tẩu t·ử và những người khác đều rất tốt. Ta gả đến đây sẽ không có mâu thuẫn gia đình gì. Nếu như ở đây còn có thể mỗi ngày đi biển bắt hải sản như thế này, thì nửa đời sau của ta không cần phải lo lắng gì nữa."
Ninh Phiên càng nói càng cảm thấy chủ ý này của mình không sai. Đi biển bắt hải sản như thế này thật sự quá hạnh phúc, dù không phải ngày nào cũng có, nhưng một năm một lần thôi cũng đủ để Ninh Phiên ước ao.
"Cá nhiều thật đấy! Sân nhà Vinh tẩu t·ử còn không chứa hết! Nếu như ta cũng có thể có nhiều cá như vậy, chậc chậc. . ." Ninh Phiên bắt đầu mơ mộng, nuốt nước miếng.
Điền Kiều không ngờ rằng, ý tưởng nhất thời của nàng lại khơi dậy giấc mộng làm cá muối của Ninh Phiên. Chuyện này không thể được, chuyện tốt như thế này, nếu không có "gian lận" của Điền Kiều, cả đời này sẽ không còn có nữa. Thế là, Điền Kiều đi đến bên cạnh Ninh Phiên, cốc mạnh vào trán Ninh Phiên, nói với nàng: "Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa."
"Chuyện tốt như vậy, Vinh tẩu t·ử ở trên đảo năm năm mới gặp được một lần, ngươi trông chờ vào kỳ tích để sống thì chỉ có nước húp gió Tây Bắc thôi."
"Đúng vậy." Quan Lị ở bên cạnh nh·ậ·n đồng gật đầu."Kiều Kiều nói rất đúng."
Điền Kiều thấy Ninh Phiên vẫn còn thật sự dao động, liền chọc nàng thêm một chút, nghiêm túc nói: "Không có vạn nhất đâu. Chuyện này vốn dĩ vạn người chưa chắc có được một, sao ngươi có thể trông chờ đời này còn có thể gặp được lần thứ hai?"
"Ninh Phiên, ngươi tuyệt đối đừng hồ đồ. Thời gian trên đảo không tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu. Ngươi t·h·í·c·h hải quân, gả cho hải quân ta không phản đối, nhưng ngươi không thể vì gả cho người ta mà từ bỏ sự nghiệp, đến đây th·e·o quân."
Quan Lị lần nữa tán đồng Điền Kiều, gật đầu khuyên Ninh Phiên: "Ninh Phiên, ngươi không kém, đừng tự coi nhẹ mình. Làm trong ngành của chúng ta, kiên trì, cố gắng và t·h·i·ê·n phú đều quan trọng như nhau. Kẻ thắng làm vua, ngươi bây giờ đã ở khu giáp, vượt qua rất nhiều người, chỉ cần ngươi cố gắng, đoàn văn c·ô·ng sau này chắc chắn có một chỗ cho ngươi."
"Không sai." Điền Kiều lần nữa cốc đầu Ninh Phiên, nghiêm túc hỏi nàng: "Không ở đoàn văn c·ô·ng làm việc, chẳng lẽ ngươi muốn đến đây khai hoang? Khai hoang khổ cực như vậy ngươi chịu được sao?"
"Chịu không được!" Ninh Phiên sợ hãi t·r·ả lời.
Gia đình Ninh Phiên, ba đời đều làm nông. Nàng biết n·ô·ng dân vô cùng vất vả. Không muốn giống như mẹ mình, cả đời quanh quẩn bên bếp núc và con cái, cả đời "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời". Ninh Phiên mới liều m·ạ·n·g rời khỏi quê hương.
Vất vả lắm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, có lựa chọn tốt hơn, Ninh Phiên tự nhiên không muốn vì kết hôn mà "một đêm trở lại thời kỳ trước giải phóng".
Nghĩ đến mà sợ, Ninh Phiên vỗ vỗ ngực, đầu óc mê muội vì "của trời cho" đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Không lấy chồng, không lấy chồng. Ai tốt cũng không bằng bản thân mình, đó mới là điều quan trọng. Sau này ta nhất định nghe các ngươi, chăm chỉ huấn luyện!" Ninh Phiên nắm chặt tay.
"Lấy chồng cũng không sao. Ngươi xem ta không phải là sự nghiệp và tình yêu đều vẹn toàn sao. Gặp được người đàn ông tốt thì đừng do dự, cứ gả đi. Chúng ta cũng không phải ni cô, không cần vì sự nghiệp mà đoạn tuyệt tình cảm." Điền Kiều lần nữa an ủi Ninh Phiên.
" . ."
". . ."
Ninh Phiên và Quan Lị lại một lần nữa bị Điền Kiều "khoe ân ái".
Hai người độc thân, mà gần đây Ninh Phiên còn có chút muốn lấy chồng, lập tức kêu quái dị, nhào về phía Điền Kiều, cùng Điền Kiều đùa giỡn.
Ba người đang đùa giỡn, thì đến thời gian đã hẹn, hệ th·ố·n·g theo dõi cả ngày trở về báo cáo tình hình với Điền Kiều.
Điền Kiều không hứng thú với việc Thời Phi làm người tốt việc tốt trên tàu hỏa như thế nào, cũng không muốn biết Khang Linh "làm mưa làm gió" ra sao. Lúc hệ th·ố·n·g trở về báo cáo tình hình, Điền Kiều không nghiêm túc lắm. Nhưng hôm nay Thời Phi rốt cuộc tìm được Khang Linh, Điền Kiều muốn xem hắn sẽ làm thế nào.
"Được rồi, được rồi, ta nh·ậ·n thua. Không thể đùa nữa, đùa nữa ta sẽ cười n·ô·n mất." Điền Kiều giơ tay đầu hàng.
Ninh Phiên và Quan Lị vừa cười đến mức khó chịu, vừa thu tay lại, lui về chỗ cũ xoa bụng.
"Không được, ha ha ~ ta không chịu nổi nữa. Cười nữa bụng ta sẽ n·ổ tung mất." Ninh Phiên ăn nhiều nhất trên bàn cơm, vừa rồi lại là người đùa giỡn Điền Kiều hăng nhất. Lúc này nàng còn khó chịu hơn cả Điền Kiều, ôm bụng, nhỏ giọng kêu.
Quan Lị thì chỉ cười đến không chịu nổi. Nàng vốn muốn dừng lại, kết quả Điền Kiều và Ninh Phiên lần lượt nói đùa, khiến nàng không thể nào nhịn được cười.
Quan Lị cười đến mức quai hàm đều mỏi. Cuối cùng vì không bị Điền Kiều và những người khác ảnh hưởng, cô nương này chạy đến úp mặt vào tường, khiến cho Điền Kiều vừa mới dừng được ý cười lại bật ra.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Điền Kiều mở bản ghi chép của hệ th·ố·n·g, sau đó lập tức cười đến càng thêm vui vẻ.
Không tệ, không tệ, Thời Phi rốt cuộc đã làm một việc mà hắn nên làm, Điền Kiều vui mừng vỗ tay cho Thời Phi trong lòng.
Chỉ là Thời Phi vẫn còn mềm lòng, không làm lớn chuyện. Nhưng có thể chia tay là được, Điền Kiều cũng không trông chờ hắn vừa tỉnh ngộ, liền có thể tuyệt tình đuổi cùng g·i·ế·t tận Khang Linh.
Thời Phi đối với Khang Linh có thể nói là tốt hơn cả con gái ruột. Vô cùng hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Dựa theo địa chỉ Điền Kiều cho, Thời Phi tìm được Khang Linh, x·á·c định nàng đã mang thai, hắn liền đi cục c·ô·ng an tra xét tình hình của Tiết Tín - chồng của Khang Linh. x·á·c định Tiết Tín hiện tại có thân ph·ậ·n đã kết hôn, vợ tên là Thời Ngũ, Thời Phi ngay buổi chiều tối hôm đó, sau khi Khang Linh và Tiết Tín ăn cơm tối xong, trực tiếp đến nhà bái phỏng.
Thời Phi đột nhiên xuất hiện khiến Khang Linh sợ hãi kêu to một tiếng. Thời Phi không muốn nàng sảy thai vì hắn, liền thái độ rất tốt khuyên Khang Linh có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Khang Linh nào dám để Tiết Tín biết quá khứ của nàng? Ngay khi nàng đang vội vàng, định k·i·ế·m cớ đuổi Thời Phi ra ngoài, liền nghe Thời Phi mỉm cười ôn hòa nói với Tiết Tín: "Tiết tiên sinh, Thời nữ sĩ - vợ của anh cũng đang trên đường tới, có chuyện gì đợi nàng đến, chúng ta lại nói rõ ràng."
Thời Phi cười rất ôn hòa, không có một chút lực s·á·t thương. Nghe được lời này của hắn, Khang Linh và Tiết Tín đồng thời luống cuống.
"Ha ha. Thời nữ sĩ gì chứ, Linh Linh hiện tại mới là vợ của tôi, vị đồng chí này anh đừng nói đùa." Tiết Tín làm bộ trấn định quát lớn Thời Phi một câu, liền quay đầu không vui hỏi Khang Linh: "Hắn là ai? Tại sao em lại để người lạ vào nhà?"
"Ha ha." Khang Linh lúng túng cười, không biết nên t·r·ả lời thế nào.
Thời Phi xuất hiện quá đột ngột. Hiện tại Khang Linh còn không x·á·c định nàng mang thai con trai hay con gái, nàng cũng còn chưa cùng Tiết Tín đăng ký kết hôn. "Quân bài" trong tay nàng còn chưa đủ, Khang Linh thật sự không dám đồng thời đắc tội cả Thời Phi và Tiết Tín.
Ngay khi Khang Linh ấm ức nghĩ, không biết có nên giả vờ đau bụng không, Thời Phi - người không muốn xem các nàng diễn kịch, lại lạnh nhạt mở miệng nói: "Hai vị, không muốn đến đồn cảnh s·á·t giải t·h·í·c·h quan hệ nam nữ lộn xộn của các người, thì đều an tĩnh lại, chờ Thời đồng chí tới."
Lần này trong lời nói của Thời Phi không có ý cười, Khang Linh và Tiết Tín nghe được lời này, đều bị dọa đến sắc mặt đại biến. Không còn dám tùy tiện mở miệng.
Thời Phi yên tĩnh quá dọa người. Thời Phi như vậy, khiến Khang Linh cảm thấy nàng chỉ là một người không quan trọng trong cuộc đời hắn. Cảm nh·ậ·n được Thời Phi không quan tâm đến mình, Khang Linh ngoan ngoãn ngậm miệng giả câm, không dám giống như trước kia nổi cáu với Thời Phi.
Trong lòng Khang Linh chỉ cảm thấy Thời Phi quá kỳ quái. Rõ ràng người vẫn là người đó, nói chuyện cũng vẫn là giọng điệu ôn nhu như cũ. Nhưng Thời Phi như vậy, khiến Khang Linh kinh hồn táng đảm, đặc biệt sợ hãi.
Không biết vì cái gì? Khang Linh có ảo giác thế giới của nàng sắp long trời lở đất.
Đây là sự yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão.
Thời Phi càng an tĩnh, Khang Linh càng sợ hãi. Ở quê nhà Khang Linh, có một câu "chó biết cắn người không sủa". Khang Linh cảm thấy Thời Phi hiện tại chính là con chó dữ đang im lặng, tùy thời chuẩn bị cắn c·h·ế·t nàng.
Khang Linh khẩn trương đến mức khó thở. Nàng co rúm lại ngồi bên cạnh Tiết Tín, chờ mong Tiết Tín có thể bảo vệ nàng, cho nàng cảm giác an toàn. Nhưng Tiết Tín đang lo lắng cho chính hắn, lo lắng cho Thời Ngũ, căn bản không để ý đến Khang Linh.
Bị Tiết Tín bỏ mặc, Khang Linh chỉ có thể ôm bụng, dùng đứa bé để xoa dịu sự khẩn trương của mình.
Không sợ, không sợ. Nàng là phụ nữ mang thai. Thời Phi có h·ậ·n đến đâu, hắn cũng không thể ra tay với phụ nữ mang thai. Dưới sự không ngừng tự an ủi như vậy, bộ quân trang trên người Thời Phi, rốt cục khiến Khang Linh tìm lại được chút cảm giác an toàn.
Sợ cái gì? Nàng và Thời Phi vốn dĩ không kết hôn. Đúng là trước kia các nàng có đính ước, nhưng thời đại này là xã hội mới, nàng phản phong kiến, không thực hiện đính ước thì có gì không đúng?
Không sai. Lựa chọn của nàng không có vấn đề gì. Thời Phi dám đ·á·n·h nàng, nàng liền đi tìm lãnh đạo bộ đội, để bọn họ xử lý Thời Phi. Trừ khi Thời Phi không muốn làm lính, nếu không "cục tức" này, hắn không nuốt cũng phải nuốt!
Nghĩ rõ mấu chốt, Khang Linh khôi phục lại vẻ vênh váo tự đắc như trước.
"Này. . ."
Khang Linh còn chưa nói hết lời, bên ngoài nhà nàng truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.
"Cốc, cốc, cốc." Từng tiếng một, không vội không chậm.
Âm thanh này rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu như không phải nhà Khang Linh quá yên tĩnh, nàng cũng không chắc có thể chú ý tới. Nhưng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng này, lại khiến Tiết Tín bên cạnh nàng lập tức bật dậy khỏi ghế, sau đó sắc mặt đại biến chạy ra mở cửa.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tiết Tín, Khang Linh vừa mới tìm lại được tự tin, cũng thoáng chốc thay đổi sắc mặt.
Khang Linh như lâm đại đ·ị·c·h nhìn về phía cửa ra vào, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ khiến Tiết Tín trở nên thấp kém.
Đó là một người phụ nữ tr·u·ng niên rất quý phái, rất ưu nhã, rất nghiêm túc, nàng mặc bộ đồ cán bộ bốn túi, nhìn qua đã biết không dễ chọc. Tiết Tín bình thường luôn cao cao tại thượng, hống hách sai khiến Khang Linh, lúc này lại ngoan ngoãn như thái giám bên cạnh nàng.
Không cần ai nói, Khang Linh cũng biết người này chính là Thời đồng chí mà Thời Phi nói, là vợ trước của Tiết Tín.
Trước khi nhìn thấy Tiết Tín và Thời Ngũ ở chung, Khang Linh cảm thấy nàng trẻ trung xinh đẹp, lại mang thai con của Tiết Tín, Tiết Tín trong lòng chắc chắn là có nàng. Nhưng khi nhìn thấy Tiết Tín hầu hạ Thời Ngũ như thế nào, Khang Linh lập tức cảm nh·ậ·n được nguy cơ rất lớn.
Nắm c·h·ặ·t tay, Khang Linh hô hấp dồn d·ậ·p, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
"Tiết Tín!" Khang Linh nghiến răng nói hai chữ này.
Nhưng Tiết Tín không để ý tới nàng. Không chỉ Tiết Tín không để ý tới nàng, Thời Ngũ cũng không để ý tới nàng. Thời Ngũ cũng không phản ứng Tiết Tín. Nàng vừa vào nhà, lực chú ý liền đều đổ dồn vào Thời Phi.
Ưu nhã ngồi vào đối diện Thời Phi, Thời Ngũ chậm rãi mở miệng: "Chính là anh tới tìm tôi?"
"Đúng vậy." Thời Phi nhẹ nhàng gật đầu.
"Thời đồng chí, xin chào, tự giới t·h·iệu, tôi là Thời Phi. Người Quảng Dương trấn. Tôi hôm nay tìm cô, là muốn nói với cô một chút về chuyện của Tiết Tín - chồng cô và Khang Linh."
"Thời Phi? Quảng Dương trấn?" Thời Ngũ nhíu mày."Trùng hợp như vậy?"
Thời Phi lần nữa lễ phép gật đầu.
Biết được bọn họ có mối quan hệ như vậy, ánh mắt Thời Ngũ nhìn Thời Phi có chút thân m·ậ·t hơn, không còn vẻ h·ù·n·g· ·h·ổ· ·d·ọ·a· ·n·g·ư·ờ·i như ban đầu.
"Nói chuyện gì?" Thời Ngũ thờ ơ hỏi Thời Phi."Khang Linh và Tiết Tín các người tình ta nguyện, đôi bên cùng có lợi, anh có gì muốn nói?"
Nếu Thời Phi là người thân, thì Thời Ngũ không sợ. Nếu không phải lo lắng có kẻ không có ý tốt, nắm được điểm yếu của Tiết Tín, lại giở trò, thì hôm nay nàng cũng không tới.
Chuyện của Tiết Tín và Khang Linh, Thời Ngũ từ đầu đến cuối đều biết rõ. Bây giờ con của Khang Linh sắp chào đời, Tiết Tín rất nhanh sẽ mang th·e·o đứa bé trở về đoàn tụ với nàng. Thời Ngũ không cảm thấy việc này, nàng còn có chỗ nào cần người ngoài hỗ trợ và nhắc nhở.
Thời Phi cũng không phải tới nhắc nhở Thời Ngũ. Hắn đem quan hệ của hắn và Khang Linh nói cho mọi người.
Nghe nói Khang Linh là đối tượng đính ước của Thời Phi, Thời Ngũ và Tiết Tín đồng thời sửng sốt một chút.
Tuyệt đối không nghĩ tới, Khang Linh còn có "vận may" như vậy. Các nàng không nghĩ ra, Khang Linh đã có vị hôn phu như Thời Phi, vì cái gì còn giống như đồ ngốc, làm vợ bé không danh không phận cho Tiết Tín, thay Tiết Tín sinh con?
Cũng bởi vì Tiết Tín cho nàng chút tiền sao?
Nhưng chút tiền lẻ đó so với Thời Phi tiền đồ vô lượng, thì đáng là gì?
Thời Ngũ nhìn Khang Linh như nhìn kẻ ngốc, cảm thấy nàng đúng là đồ ngốc. Người thông minh ai lại tốt nghiệp đại học xong không đi làm việc đàng hoàng, mà chỉ muốn bám vào đại gia?
Đây là ngu ngốc đến mức nào, t·h·iển cận đến mức nào, mới có thể vì một Tiết Tín "hữu danh vô thực", mà từ bỏ Thời Phi?
Thời Ngũ không hiểu Khang Linh. Thời Ngũ cũng không cần hiểu Khang Linh. Nàng nhìn Khang Linh như nhìn đồ đần, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Thời Phi, chờ hắn nói tiếp.
Thời Phi không để Thời Ngũ đợi lâu, rất nhanh, hắn nói cho mọi người, hắn là đến tìm Khang Linh chia tay.
"Những năm nay bởi vì là đính ước, tiền tôi k·i·ế·m được, cơ hồ đều cho Khang Linh, bây giờ chia tay, tất cả liền cùng tín vật năm đó, cùng nhau trả lại. Dù sao, những thứ đó đều là cho vợ tương lai của ta."
Khang Linh nghe xong Thời Phi muốn nàng t·r·ả tiền, rốt cục không còn xoắn xuýt việc Tiết Tín l·ừ·a nàng, lập tức không chịu.
"Trả tiền gì chứ? Không có khả năng! Thời Phi anh có còn là đàn ông không? Đồ đã đưa ra ngoài, anh lại còn đòi lại?"
Khang Linh vô cùng hống hách nhìn Thời Phi, ỷ lại vào việc hắn không dám làm gì nàng mà nói: "Thời Phi, ta không nợ anh tiền! Tín vật anh muốn ta có thể cho anh, nhưng muốn tiền thì đừng hòng!"
Thời Phi đã nghĩ Khang Linh không phải người chân t·h·iện mỹ như hắn tưởng, nhưng khi thật sự đối mặt với bộ mặt không chịu nổi của nàng, hắn vẫn cực kỳ đau khổ, cực kỳ không quen.
Đây dù sao cũng là người hắn t·h·í·c·h từ bé đến lớn, Thời Phi mặc dù đã biết Khang Linh chân thật, không tốt đẹp như hắn tưởng. Nhưng khi Khang Linh không nói gì, hắn vẫn sẽ vô thức, xem nàng như cô gái tốt trong lòng.
Nhưng Khang Linh vừa mở miệng, mộng đẹp của Thời Phi lập tức tan vỡ, trở về hiện thực.
Cụp mắt đè nén nỗi đau trong lòng, lại ngẩng đầu, Thời Phi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng chưa từng có với Khang Linh.
"Khang Linh, cô chửa hoang, cô thật sự không quan tâm ta đem chuyện cô làm công khai sao? Ta hôm nay tới tìm cô, là muốn cho cô một cơ hội cuối cùng. Nếu như cô không muốn, tốt thôi, vậy chúng ta giải quyết việc chung."
"Không được!" Khang Linh còn chưa lên tiếng, Tiết Tín đã nhảy dựng lên như "mông bị lửa đốt".
"Việc này không thể làm lớn chuyện!" Tiết Tín lần nữa cường điệu."Tiền ta có thể thay Khang Linh trả. Ta chỉ hi vọng sau khi ta trả tiền, Thời Phi anh có thể biến m·ấ·t. Đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."
Thời Ngũ không phản đối quyết định của Tiết Tín.
Dù sao Tiết Tín và Khang Linh là giao dịch đôi bên cùng có lợi. Trước kia đã tốn nhiều tiền như vậy, số tiền còn lại của Thời Phi, Thời Ngũ không ngại Tiết Tín thay Khang Linh trả.
Chỉ là Khang Linh là kẻ "c·h·ế·t mê tiền". Tiền vào tay nàng, nàng một xu cũng không muốn chia cho người khác! Tiết Tín hiện tại vẫn là chồng của nàng, tiền của Tiết Tín theo Khang Linh, đều là của nàng. Tiết Tín giúp nàng t·r·ả tiền, nàng thật sự không vui lòng.
Nhưng việc này Tiết Tín, Thời Ngũ và Thời Phi đều đã vui vẻ đạt thành thỏa thuận, Khang Linh không muốn cũng vô dụng.
Khang Linh cậy bụng bầu làm càn cũng không được.
Trong phòng này, trừ Tiết Tín, không có ai quan tâm đứa bé kia. Tiết Tín lại muốn nể mặt đứa bé, đi dỗ dành Khang Linh. Nhưng hắn ở trước mặt Thời Ngũ không có chút địa vị nào, hắn nào dám ở trước mặt Thời Ngũ dỗ dành cô gái khác.
Thời Phi cầm lại ngọc bội đính hôn của hắn, đồng thời đem khóa trường m·ệ·n·h Khang gia tặng hắn t·r·ả lại.
Hoàn toàn phân rõ giới hạn với Khang Linh, khôi phục thân ph·ậ·n độc thân, Thời Phi mới lấy thân ph·ậ·n đồng hương và quân nhân, cuối cùng khuyên nhủ Khang Linh: "Tiết Tín và Thời Ngũ còn chưa l·y· ·h·ô·n, cô làm như vậy không. . ."
"Không cần anh quan tâm!" Không đợi Thời Phi nói xong, Khang Linh liền h·ậ·n h·ậ·n gào th·é·t đ·á·n·h gãy lời Thời Phi.
"Anh đừng có giả mù sa mưa! Muốn tiền thì cứ nói, còn bày đặt làm thánh nhân trước mặt ta?! Chuyện của ta tự ta sẽ xử lý, không cần anh quan tâm!" Khang Linh ánh mắt bất t·h·iện nhìn chằm chằm Thời Phi, rất muốn đuổi Thời Phi và Thời Ngũ ra khỏi nhà nàng.
Nàng còn muốn mắng tiếp, Tiết Tín hung tợn trừng nàng một chút, gầm nhẹ nói: "Im miệng!"
"Ở đây không có phần cô nói chuyện! Không muốn bị ta đuổi ra khỏi đây, thì an tĩnh lại cho ta!"
Khang Linh vốn đã tức giận trong bụng, Tiết Tín vừa quát nàng, nàng liền càng thêm tức giận. Nàng vừa muốn k·h·ó·c lóc om sòm, liền nghe Thời Ngũ nhàn nhạt nói: "Ngậm miệng lại hết cho ta."
"Ngươi dám lên tiếng, ta liền đi tìm lãnh đạo trường học của ngươi, nói ngươi câu dẫn chồng ta. Đến lúc đó Tiết Tín cùng lắm bị mắng vài câu, còn ngươi có thể thuận lợi tốt nghiệp, có thể tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, có thể tái giá hay không, thì đều khó nói."
Thời Ngũ nói chuyện, cũng giống như con người nàng, khí định thần nhàn, không mang một tia hỏa khí. Nhưng lời nói của nàng lại như d·a·o, có lực s·á·t thương rất lớn.
Nghe xong những lời này của Thời Ngũ, Khang Linh giống như bị b·ó·p cổ, lập tức ngoan ngoãn không dám lên tiếng...
Không nói đến quân đóng trên đảo, họ sẽ không đồng ý để cho Điền Kiều và những người ngoài như các nàng "hớt váng". Chỉ riêng việc Điền Kiều và những người khác không có cách nào mang những thứ này đi cũng đã là vấn đề.
Điền Kiều và mọi người đến đây để biểu diễn, không phải để đi biển bắt hải sản.
Vì không muốn p·h·át sinh xung đột với quân đóng trên đảo, cũng như không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, Điền Kiều và những người ngoài này, ngoại trừ việc ăn no, những thứ trên bờ biển đêm nay, các nàng đều tự giác không động vào.
Thật sự không thể nh·ậ·n. Trong những năm đói kém, nhà ai có thể hào phóng đem thức ăn tặng người khác?
Hải sản trên bờ biển, vốn không được xem là vật vô chủ trên đảo. Nó thuộc về hòn đảo này, quân đóng trên đảo chia thế nào cũng được. Điền Kiều và những người ngoài này không thể nhúng chàm.
Ninh Phiên ăn no xong, trở về phòng vừa nằm t·r·ê·n g·i·ư·ờ·n·g tiêu hóa, vừa đỏ mắt nói với Điền Kiều: "Kiều Kiều, đây là lần đầu ta biết sống ở trên đảo lại hạnh phúc như vậy!"
Nghĩ đến việc Vinh tẩu t·ử và những người khác, mỗi nhà đều được chia phần cá lớn đủ ăn trong ba tháng. Ninh Phiên càng nảy sinh ý định, muốn ở lại trên đảo lập gia đình.
"Kiều Kiều, ngươi thấy ta tìm đối tượng là hải quân thì thế nào? Nhập ngũ hơn một năm, trình độ của ta vẫn chỉ là dự bị. Ngươi nói xem ta có nên sớm lấy chồng, trở về với gia đình không?"
"Trên đảo này thật sự không tệ, Vinh tẩu t·ử và những người khác đều rất tốt. Ta gả đến đây sẽ không có mâu thuẫn gia đình gì. Nếu như ở đây còn có thể mỗi ngày đi biển bắt hải sản như thế này, thì nửa đời sau của ta không cần phải lo lắng gì nữa."
Ninh Phiên càng nói càng cảm thấy chủ ý này của mình không sai. Đi biển bắt hải sản như thế này thật sự quá hạnh phúc, dù không phải ngày nào cũng có, nhưng một năm một lần thôi cũng đủ để Ninh Phiên ước ao.
"Cá nhiều thật đấy! Sân nhà Vinh tẩu t·ử còn không chứa hết! Nếu như ta cũng có thể có nhiều cá như vậy, chậc chậc. . ." Ninh Phiên bắt đầu mơ mộng, nuốt nước miếng.
Điền Kiều không ngờ rằng, ý tưởng nhất thời của nàng lại khơi dậy giấc mộng làm cá muối của Ninh Phiên. Chuyện này không thể được, chuyện tốt như thế này, nếu không có "gian lận" của Điền Kiều, cả đời này sẽ không còn có nữa. Thế là, Điền Kiều đi đến bên cạnh Ninh Phiên, cốc mạnh vào trán Ninh Phiên, nói với nàng: "Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa."
"Chuyện tốt như vậy, Vinh tẩu t·ử ở trên đảo năm năm mới gặp được một lần, ngươi trông chờ vào kỳ tích để sống thì chỉ có nước húp gió Tây Bắc thôi."
"Đúng vậy." Quan Lị ở bên cạnh nh·ậ·n đồng gật đầu."Kiều Kiều nói rất đúng."
Điền Kiều thấy Ninh Phiên vẫn còn thật sự dao động, liền chọc nàng thêm một chút, nghiêm túc nói: "Không có vạn nhất đâu. Chuyện này vốn dĩ vạn người chưa chắc có được một, sao ngươi có thể trông chờ đời này còn có thể gặp được lần thứ hai?"
"Ninh Phiên, ngươi tuyệt đối đừng hồ đồ. Thời gian trên đảo không tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu. Ngươi t·h·í·c·h hải quân, gả cho hải quân ta không phản đối, nhưng ngươi không thể vì gả cho người ta mà từ bỏ sự nghiệp, đến đây th·e·o quân."
Quan Lị lần nữa tán đồng Điền Kiều, gật đầu khuyên Ninh Phiên: "Ninh Phiên, ngươi không kém, đừng tự coi nhẹ mình. Làm trong ngành của chúng ta, kiên trì, cố gắng và t·h·i·ê·n phú đều quan trọng như nhau. Kẻ thắng làm vua, ngươi bây giờ đã ở khu giáp, vượt qua rất nhiều người, chỉ cần ngươi cố gắng, đoàn văn c·ô·ng sau này chắc chắn có một chỗ cho ngươi."
"Không sai." Điền Kiều lần nữa cốc đầu Ninh Phiên, nghiêm túc hỏi nàng: "Không ở đoàn văn c·ô·ng làm việc, chẳng lẽ ngươi muốn đến đây khai hoang? Khai hoang khổ cực như vậy ngươi chịu được sao?"
"Chịu không được!" Ninh Phiên sợ hãi t·r·ả lời.
Gia đình Ninh Phiên, ba đời đều làm nông. Nàng biết n·ô·ng dân vô cùng vất vả. Không muốn giống như mẹ mình, cả đời quanh quẩn bên bếp núc và con cái, cả đời "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời". Ninh Phiên mới liều m·ạ·n·g rời khỏi quê hương.
Vất vả lắm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, có lựa chọn tốt hơn, Ninh Phiên tự nhiên không muốn vì kết hôn mà "một đêm trở lại thời kỳ trước giải phóng".
Nghĩ đến mà sợ, Ninh Phiên vỗ vỗ ngực, đầu óc mê muội vì "của trời cho" đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Không lấy chồng, không lấy chồng. Ai tốt cũng không bằng bản thân mình, đó mới là điều quan trọng. Sau này ta nhất định nghe các ngươi, chăm chỉ huấn luyện!" Ninh Phiên nắm chặt tay.
"Lấy chồng cũng không sao. Ngươi xem ta không phải là sự nghiệp và tình yêu đều vẹn toàn sao. Gặp được người đàn ông tốt thì đừng do dự, cứ gả đi. Chúng ta cũng không phải ni cô, không cần vì sự nghiệp mà đoạn tuyệt tình cảm." Điền Kiều lần nữa an ủi Ninh Phiên.
" . ."
". . ."
Ninh Phiên và Quan Lị lại một lần nữa bị Điền Kiều "khoe ân ái".
Hai người độc thân, mà gần đây Ninh Phiên còn có chút muốn lấy chồng, lập tức kêu quái dị, nhào về phía Điền Kiều, cùng Điền Kiều đùa giỡn.
Ba người đang đùa giỡn, thì đến thời gian đã hẹn, hệ th·ố·n·g theo dõi cả ngày trở về báo cáo tình hình với Điền Kiều.
Điền Kiều không hứng thú với việc Thời Phi làm người tốt việc tốt trên tàu hỏa như thế nào, cũng không muốn biết Khang Linh "làm mưa làm gió" ra sao. Lúc hệ th·ố·n·g trở về báo cáo tình hình, Điền Kiều không nghiêm túc lắm. Nhưng hôm nay Thời Phi rốt cuộc tìm được Khang Linh, Điền Kiều muốn xem hắn sẽ làm thế nào.
"Được rồi, được rồi, ta nh·ậ·n thua. Không thể đùa nữa, đùa nữa ta sẽ cười n·ô·n mất." Điền Kiều giơ tay đầu hàng.
Ninh Phiên và Quan Lị vừa cười đến mức khó chịu, vừa thu tay lại, lui về chỗ cũ xoa bụng.
"Không được, ha ha ~ ta không chịu nổi nữa. Cười nữa bụng ta sẽ n·ổ tung mất." Ninh Phiên ăn nhiều nhất trên bàn cơm, vừa rồi lại là người đùa giỡn Điền Kiều hăng nhất. Lúc này nàng còn khó chịu hơn cả Điền Kiều, ôm bụng, nhỏ giọng kêu.
Quan Lị thì chỉ cười đến không chịu nổi. Nàng vốn muốn dừng lại, kết quả Điền Kiều và Ninh Phiên lần lượt nói đùa, khiến nàng không thể nào nhịn được cười.
Quan Lị cười đến mức quai hàm đều mỏi. Cuối cùng vì không bị Điền Kiều và những người khác ảnh hưởng, cô nương này chạy đến úp mặt vào tường, khiến cho Điền Kiều vừa mới dừng được ý cười lại bật ra.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Điền Kiều mở bản ghi chép của hệ th·ố·n·g, sau đó lập tức cười đến càng thêm vui vẻ.
Không tệ, không tệ, Thời Phi rốt cuộc đã làm một việc mà hắn nên làm, Điền Kiều vui mừng vỗ tay cho Thời Phi trong lòng.
Chỉ là Thời Phi vẫn còn mềm lòng, không làm lớn chuyện. Nhưng có thể chia tay là được, Điền Kiều cũng không trông chờ hắn vừa tỉnh ngộ, liền có thể tuyệt tình đuổi cùng g·i·ế·t tận Khang Linh.
Thời Phi đối với Khang Linh có thể nói là tốt hơn cả con gái ruột. Vô cùng hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Dựa theo địa chỉ Điền Kiều cho, Thời Phi tìm được Khang Linh, x·á·c định nàng đã mang thai, hắn liền đi cục c·ô·ng an tra xét tình hình của Tiết Tín - chồng của Khang Linh. x·á·c định Tiết Tín hiện tại có thân ph·ậ·n đã kết hôn, vợ tên là Thời Ngũ, Thời Phi ngay buổi chiều tối hôm đó, sau khi Khang Linh và Tiết Tín ăn cơm tối xong, trực tiếp đến nhà bái phỏng.
Thời Phi đột nhiên xuất hiện khiến Khang Linh sợ hãi kêu to một tiếng. Thời Phi không muốn nàng sảy thai vì hắn, liền thái độ rất tốt khuyên Khang Linh có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Khang Linh nào dám để Tiết Tín biết quá khứ của nàng? Ngay khi nàng đang vội vàng, định k·i·ế·m cớ đuổi Thời Phi ra ngoài, liền nghe Thời Phi mỉm cười ôn hòa nói với Tiết Tín: "Tiết tiên sinh, Thời nữ sĩ - vợ của anh cũng đang trên đường tới, có chuyện gì đợi nàng đến, chúng ta lại nói rõ ràng."
Thời Phi cười rất ôn hòa, không có một chút lực s·á·t thương. Nghe được lời này của hắn, Khang Linh và Tiết Tín đồng thời luống cuống.
"Ha ha. Thời nữ sĩ gì chứ, Linh Linh hiện tại mới là vợ của tôi, vị đồng chí này anh đừng nói đùa." Tiết Tín làm bộ trấn định quát lớn Thời Phi một câu, liền quay đầu không vui hỏi Khang Linh: "Hắn là ai? Tại sao em lại để người lạ vào nhà?"
"Ha ha." Khang Linh lúng túng cười, không biết nên t·r·ả lời thế nào.
Thời Phi xuất hiện quá đột ngột. Hiện tại Khang Linh còn không x·á·c định nàng mang thai con trai hay con gái, nàng cũng còn chưa cùng Tiết Tín đăng ký kết hôn. "Quân bài" trong tay nàng còn chưa đủ, Khang Linh thật sự không dám đồng thời đắc tội cả Thời Phi và Tiết Tín.
Ngay khi Khang Linh ấm ức nghĩ, không biết có nên giả vờ đau bụng không, Thời Phi - người không muốn xem các nàng diễn kịch, lại lạnh nhạt mở miệng nói: "Hai vị, không muốn đến đồn cảnh s·á·t giải t·h·í·c·h quan hệ nam nữ lộn xộn của các người, thì đều an tĩnh lại, chờ Thời đồng chí tới."
Lần này trong lời nói của Thời Phi không có ý cười, Khang Linh và Tiết Tín nghe được lời này, đều bị dọa đến sắc mặt đại biến. Không còn dám tùy tiện mở miệng.
Thời Phi yên tĩnh quá dọa người. Thời Phi như vậy, khiến Khang Linh cảm thấy nàng chỉ là một người không quan trọng trong cuộc đời hắn. Cảm nh·ậ·n được Thời Phi không quan tâm đến mình, Khang Linh ngoan ngoãn ngậm miệng giả câm, không dám giống như trước kia nổi cáu với Thời Phi.
Trong lòng Khang Linh chỉ cảm thấy Thời Phi quá kỳ quái. Rõ ràng người vẫn là người đó, nói chuyện cũng vẫn là giọng điệu ôn nhu như cũ. Nhưng Thời Phi như vậy, khiến Khang Linh kinh hồn táng đảm, đặc biệt sợ hãi.
Không biết vì cái gì? Khang Linh có ảo giác thế giới của nàng sắp long trời lở đất.
Đây là sự yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão.
Thời Phi càng an tĩnh, Khang Linh càng sợ hãi. Ở quê nhà Khang Linh, có một câu "chó biết cắn người không sủa". Khang Linh cảm thấy Thời Phi hiện tại chính là con chó dữ đang im lặng, tùy thời chuẩn bị cắn c·h·ế·t nàng.
Khang Linh khẩn trương đến mức khó thở. Nàng co rúm lại ngồi bên cạnh Tiết Tín, chờ mong Tiết Tín có thể bảo vệ nàng, cho nàng cảm giác an toàn. Nhưng Tiết Tín đang lo lắng cho chính hắn, lo lắng cho Thời Ngũ, căn bản không để ý đến Khang Linh.
Bị Tiết Tín bỏ mặc, Khang Linh chỉ có thể ôm bụng, dùng đứa bé để xoa dịu sự khẩn trương của mình.
Không sợ, không sợ. Nàng là phụ nữ mang thai. Thời Phi có h·ậ·n đến đâu, hắn cũng không thể ra tay với phụ nữ mang thai. Dưới sự không ngừng tự an ủi như vậy, bộ quân trang trên người Thời Phi, rốt cục khiến Khang Linh tìm lại được chút cảm giác an toàn.
Sợ cái gì? Nàng và Thời Phi vốn dĩ không kết hôn. Đúng là trước kia các nàng có đính ước, nhưng thời đại này là xã hội mới, nàng phản phong kiến, không thực hiện đính ước thì có gì không đúng?
Không sai. Lựa chọn của nàng không có vấn đề gì. Thời Phi dám đ·á·n·h nàng, nàng liền đi tìm lãnh đạo bộ đội, để bọn họ xử lý Thời Phi. Trừ khi Thời Phi không muốn làm lính, nếu không "cục tức" này, hắn không nuốt cũng phải nuốt!
Nghĩ rõ mấu chốt, Khang Linh khôi phục lại vẻ vênh váo tự đắc như trước.
"Này. . ."
Khang Linh còn chưa nói hết lời, bên ngoài nhà nàng truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật.
"Cốc, cốc, cốc." Từng tiếng một, không vội không chậm.
Âm thanh này rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu như không phải nhà Khang Linh quá yên tĩnh, nàng cũng không chắc có thể chú ý tới. Nhưng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng này, lại khiến Tiết Tín bên cạnh nàng lập tức bật dậy khỏi ghế, sau đó sắc mặt đại biến chạy ra mở cửa.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tiết Tín, Khang Linh vừa mới tìm lại được tự tin, cũng thoáng chốc thay đổi sắc mặt.
Khang Linh như lâm đại đ·ị·c·h nhìn về phía cửa ra vào, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ khiến Tiết Tín trở nên thấp kém.
Đó là một người phụ nữ tr·u·ng niên rất quý phái, rất ưu nhã, rất nghiêm túc, nàng mặc bộ đồ cán bộ bốn túi, nhìn qua đã biết không dễ chọc. Tiết Tín bình thường luôn cao cao tại thượng, hống hách sai khiến Khang Linh, lúc này lại ngoan ngoãn như thái giám bên cạnh nàng.
Không cần ai nói, Khang Linh cũng biết người này chính là Thời đồng chí mà Thời Phi nói, là vợ trước của Tiết Tín.
Trước khi nhìn thấy Tiết Tín và Thời Ngũ ở chung, Khang Linh cảm thấy nàng trẻ trung xinh đẹp, lại mang thai con của Tiết Tín, Tiết Tín trong lòng chắc chắn là có nàng. Nhưng khi nhìn thấy Tiết Tín hầu hạ Thời Ngũ như thế nào, Khang Linh lập tức cảm nh·ậ·n được nguy cơ rất lớn.
Nắm c·h·ặ·t tay, Khang Linh hô hấp dồn d·ậ·p, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
"Tiết Tín!" Khang Linh nghiến răng nói hai chữ này.
Nhưng Tiết Tín không để ý tới nàng. Không chỉ Tiết Tín không để ý tới nàng, Thời Ngũ cũng không để ý tới nàng. Thời Ngũ cũng không phản ứng Tiết Tín. Nàng vừa vào nhà, lực chú ý liền đều đổ dồn vào Thời Phi.
Ưu nhã ngồi vào đối diện Thời Phi, Thời Ngũ chậm rãi mở miệng: "Chính là anh tới tìm tôi?"
"Đúng vậy." Thời Phi nhẹ nhàng gật đầu.
"Thời đồng chí, xin chào, tự giới t·h·iệu, tôi là Thời Phi. Người Quảng Dương trấn. Tôi hôm nay tìm cô, là muốn nói với cô một chút về chuyện của Tiết Tín - chồng cô và Khang Linh."
"Thời Phi? Quảng Dương trấn?" Thời Ngũ nhíu mày."Trùng hợp như vậy?"
Thời Phi lần nữa lễ phép gật đầu.
Biết được bọn họ có mối quan hệ như vậy, ánh mắt Thời Ngũ nhìn Thời Phi có chút thân m·ậ·t hơn, không còn vẻ h·ù·n·g· ·h·ổ· ·d·ọ·a· ·n·g·ư·ờ·i như ban đầu.
"Nói chuyện gì?" Thời Ngũ thờ ơ hỏi Thời Phi."Khang Linh và Tiết Tín các người tình ta nguyện, đôi bên cùng có lợi, anh có gì muốn nói?"
Nếu Thời Phi là người thân, thì Thời Ngũ không sợ. Nếu không phải lo lắng có kẻ không có ý tốt, nắm được điểm yếu của Tiết Tín, lại giở trò, thì hôm nay nàng cũng không tới.
Chuyện của Tiết Tín và Khang Linh, Thời Ngũ từ đầu đến cuối đều biết rõ. Bây giờ con của Khang Linh sắp chào đời, Tiết Tín rất nhanh sẽ mang th·e·o đứa bé trở về đoàn tụ với nàng. Thời Ngũ không cảm thấy việc này, nàng còn có chỗ nào cần người ngoài hỗ trợ và nhắc nhở.
Thời Phi cũng không phải tới nhắc nhở Thời Ngũ. Hắn đem quan hệ của hắn và Khang Linh nói cho mọi người.
Nghe nói Khang Linh là đối tượng đính ước của Thời Phi, Thời Ngũ và Tiết Tín đồng thời sửng sốt một chút.
Tuyệt đối không nghĩ tới, Khang Linh còn có "vận may" như vậy. Các nàng không nghĩ ra, Khang Linh đã có vị hôn phu như Thời Phi, vì cái gì còn giống như đồ ngốc, làm vợ bé không danh không phận cho Tiết Tín, thay Tiết Tín sinh con?
Cũng bởi vì Tiết Tín cho nàng chút tiền sao?
Nhưng chút tiền lẻ đó so với Thời Phi tiền đồ vô lượng, thì đáng là gì?
Thời Ngũ nhìn Khang Linh như nhìn kẻ ngốc, cảm thấy nàng đúng là đồ ngốc. Người thông minh ai lại tốt nghiệp đại học xong không đi làm việc đàng hoàng, mà chỉ muốn bám vào đại gia?
Đây là ngu ngốc đến mức nào, t·h·iển cận đến mức nào, mới có thể vì một Tiết Tín "hữu danh vô thực", mà từ bỏ Thời Phi?
Thời Ngũ không hiểu Khang Linh. Thời Ngũ cũng không cần hiểu Khang Linh. Nàng nhìn Khang Linh như nhìn đồ đần, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Thời Phi, chờ hắn nói tiếp.
Thời Phi không để Thời Ngũ đợi lâu, rất nhanh, hắn nói cho mọi người, hắn là đến tìm Khang Linh chia tay.
"Những năm nay bởi vì là đính ước, tiền tôi k·i·ế·m được, cơ hồ đều cho Khang Linh, bây giờ chia tay, tất cả liền cùng tín vật năm đó, cùng nhau trả lại. Dù sao, những thứ đó đều là cho vợ tương lai của ta."
Khang Linh nghe xong Thời Phi muốn nàng t·r·ả tiền, rốt cục không còn xoắn xuýt việc Tiết Tín l·ừ·a nàng, lập tức không chịu.
"Trả tiền gì chứ? Không có khả năng! Thời Phi anh có còn là đàn ông không? Đồ đã đưa ra ngoài, anh lại còn đòi lại?"
Khang Linh vô cùng hống hách nhìn Thời Phi, ỷ lại vào việc hắn không dám làm gì nàng mà nói: "Thời Phi, ta không nợ anh tiền! Tín vật anh muốn ta có thể cho anh, nhưng muốn tiền thì đừng hòng!"
Thời Phi đã nghĩ Khang Linh không phải người chân t·h·iện mỹ như hắn tưởng, nhưng khi thật sự đối mặt với bộ mặt không chịu nổi của nàng, hắn vẫn cực kỳ đau khổ, cực kỳ không quen.
Đây dù sao cũng là người hắn t·h·í·c·h từ bé đến lớn, Thời Phi mặc dù đã biết Khang Linh chân thật, không tốt đẹp như hắn tưởng. Nhưng khi Khang Linh không nói gì, hắn vẫn sẽ vô thức, xem nàng như cô gái tốt trong lòng.
Nhưng Khang Linh vừa mở miệng, mộng đẹp của Thời Phi lập tức tan vỡ, trở về hiện thực.
Cụp mắt đè nén nỗi đau trong lòng, lại ngẩng đầu, Thời Phi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng chưa từng có với Khang Linh.
"Khang Linh, cô chửa hoang, cô thật sự không quan tâm ta đem chuyện cô làm công khai sao? Ta hôm nay tới tìm cô, là muốn cho cô một cơ hội cuối cùng. Nếu như cô không muốn, tốt thôi, vậy chúng ta giải quyết việc chung."
"Không được!" Khang Linh còn chưa lên tiếng, Tiết Tín đã nhảy dựng lên như "mông bị lửa đốt".
"Việc này không thể làm lớn chuyện!" Tiết Tín lần nữa cường điệu."Tiền ta có thể thay Khang Linh trả. Ta chỉ hi vọng sau khi ta trả tiền, Thời Phi anh có thể biến m·ấ·t. Đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."
Thời Ngũ không phản đối quyết định của Tiết Tín.
Dù sao Tiết Tín và Khang Linh là giao dịch đôi bên cùng có lợi. Trước kia đã tốn nhiều tiền như vậy, số tiền còn lại của Thời Phi, Thời Ngũ không ngại Tiết Tín thay Khang Linh trả.
Chỉ là Khang Linh là kẻ "c·h·ế·t mê tiền". Tiền vào tay nàng, nàng một xu cũng không muốn chia cho người khác! Tiết Tín hiện tại vẫn là chồng của nàng, tiền của Tiết Tín theo Khang Linh, đều là của nàng. Tiết Tín giúp nàng t·r·ả tiền, nàng thật sự không vui lòng.
Nhưng việc này Tiết Tín, Thời Ngũ và Thời Phi đều đã vui vẻ đạt thành thỏa thuận, Khang Linh không muốn cũng vô dụng.
Khang Linh cậy bụng bầu làm càn cũng không được.
Trong phòng này, trừ Tiết Tín, không có ai quan tâm đứa bé kia. Tiết Tín lại muốn nể mặt đứa bé, đi dỗ dành Khang Linh. Nhưng hắn ở trước mặt Thời Ngũ không có chút địa vị nào, hắn nào dám ở trước mặt Thời Ngũ dỗ dành cô gái khác.
Thời Phi cầm lại ngọc bội đính hôn của hắn, đồng thời đem khóa trường m·ệ·n·h Khang gia tặng hắn t·r·ả lại.
Hoàn toàn phân rõ giới hạn với Khang Linh, khôi phục thân ph·ậ·n độc thân, Thời Phi mới lấy thân ph·ậ·n đồng hương và quân nhân, cuối cùng khuyên nhủ Khang Linh: "Tiết Tín và Thời Ngũ còn chưa l·y· ·h·ô·n, cô làm như vậy không. . ."
"Không cần anh quan tâm!" Không đợi Thời Phi nói xong, Khang Linh liền h·ậ·n h·ậ·n gào th·é·t đ·á·n·h gãy lời Thời Phi.
"Anh đừng có giả mù sa mưa! Muốn tiền thì cứ nói, còn bày đặt làm thánh nhân trước mặt ta?! Chuyện của ta tự ta sẽ xử lý, không cần anh quan tâm!" Khang Linh ánh mắt bất t·h·iện nhìn chằm chằm Thời Phi, rất muốn đuổi Thời Phi và Thời Ngũ ra khỏi nhà nàng.
Nàng còn muốn mắng tiếp, Tiết Tín hung tợn trừng nàng một chút, gầm nhẹ nói: "Im miệng!"
"Ở đây không có phần cô nói chuyện! Không muốn bị ta đuổi ra khỏi đây, thì an tĩnh lại cho ta!"
Khang Linh vốn đã tức giận trong bụng, Tiết Tín vừa quát nàng, nàng liền càng thêm tức giận. Nàng vừa muốn k·h·ó·c lóc om sòm, liền nghe Thời Ngũ nhàn nhạt nói: "Ngậm miệng lại hết cho ta."
"Ngươi dám lên tiếng, ta liền đi tìm lãnh đạo trường học của ngươi, nói ngươi câu dẫn chồng ta. Đến lúc đó Tiết Tín cùng lắm bị mắng vài câu, còn ngươi có thể thuận lợi tốt nghiệp, có thể tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp, có thể tái giá hay không, thì đều khó nói."
Thời Ngũ nói chuyện, cũng giống như con người nàng, khí định thần nhàn, không mang một tia hỏa khí. Nhưng lời nói của nàng lại như d·a·o, có lực s·á·t thương rất lớn.
Nghe xong những lời này của Thời Ngũ, Khang Linh giống như bị b·ó·p cổ, lập tức ngoan ngoãn không dám lên tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận