Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ]

Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ] - Chương 21: Vì Điền Kiều đêm không thể say giấc đám người (length: 41789)

Đầu tiên, việc Điền Kiều ngủ không yên chắc chắn không liên quan đến Lãnh Tiêu. Sau khi cùng Điền Kiều trao đổi sâu sắc, lại còn được Điền Kiều vẽ tay hình nụ hôn, Lãnh Tiêu đêm đó ngủ không biết ngon đến nhường nào!
Đây là giấc ngủ ngon nhất của Lãnh Tiêu sau khi sống lại.
Lãnh Tiêu và Điền Kiều ngủ rất ngon. Vậy thì người không ngủ được vì Điền Kiều, nhất định là người khác.
Trong số đó, người ở gần Điền Kiều nhất, mà không ngủ được vì Điền Kiều, chính là anh trai nàng, Điền Phong, chị gái nàng, Điền Tịnh, và em gái nàng, Điền Xu.
Điền gia sắp có biến lớn sao? !
Chuyện này là thế nào? !
Ba anh em Điền Phong nằm mơ cũng không ngờ tới, bọn họ chỉ là như thường lệ, tham gia một buổi giao lưu bạn bè trở về, Điền nhị thẩm liền nói với bọn họ, Điền gia muốn quyên góp gia sản? !
Đây là tin tức đáng sợ cỡ nào? !
Điền Phong bị dọa đến mức lập tức tỉnh rượu. Hai người Điền Tịnh và Điền Xu vốn đang buồn ngủ cũng đều trợn tròn mắt, không còn buồn ngủ nữa.
"Mẹ, mẹ lừa người đúng không?" Người nhỏ tuổi nhất Điền Xu, trước hết không kiềm chế được, không thể tin hỏi Điền nhị thẩm.
"Đúng vậy, mẹ nói đùa phải không? Yên lành, chúng ta quyên góp gia sản làm gì?" Điền Phong cũng không tin Điền nhị thẩm.
Đây chính là tổ nghiệp! Là mạng căn tử của Điền nhị thúc, là nền móng của Điền gia, sao có thể nói quyên là quyên? Không biết Điền nhị thẩm trong hồ lô muốn làm cái gì? Điền Phong hướng ánh mắt về phía Điền nhị thúc.
Điền nhị thúc là một người cha trầm ổn, hắn chưa bao giờ tin những lời nói không căn cứ. Hắn khẳng định nói cho bọn họ biết, Điền nhị thẩm chỉ là tức giận vì bọn họ về nhà quá muộn, đang cố ý hù dọa bọn họ mà thôi!
Đây không phải là thật! Đây không thể nào là thật! Điền Phong mấy người trong nội tâm sụp đổ gào thét.
Sau đó, trong ánh mắt mong chờ của Điền Phong và mấy người, người thật thà, trước giờ không nói suông Điền nhị thúc, chậm rãi gật đầu.
"Đúng vậy, ta muốn quyên góp gia sản." Điền nhị thúc nói như vậy.
Chuyện này quá đột ngột, quá kinh dị!
Điền Xu dọa đến chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, bất lực, mờ mịt nhìn về phía chị gái. Điền Phong cũng hoảng sợ mở to hai mắt, hô hấp khó khăn. Nếu như không phải kịp thời đỡ tay vịn ghế sô pha, Điền Phong lúc này cũng run chân không đứng vững.
Điền Tịnh trầm ổn nhất, có thể nhẫn nhịn nhất, nàng một bên đỡ em gái bị ngã, một bên bình tĩnh hỏi cha mẹ cố ý đợi các nàng về nhà: "Vì cái gì?"
Vì cái gì? Đây là một câu hỏi hay.
Ai có thể nghĩ tới, năm tiếng trước, Điền nhị thẩm cũng đã hỏi Điền Kiều như vậy? Hiện tại, đến phiên Điền nhị thẩm giải thích.
Đã đáp ứng Điền Kiều, chuyện Điền gia gia phải giữ bí mật.
Điền nhị thẩm cứ như vậy nói với ba đứa con: "Bởi vì hôm nay ta tìm đại sư xem mệnh cho chúng ta. Đại sư nói, chúng ta sẽ gặp họa sát thân, chỉ có giải trừ tai ương mới có thể hóa giải. Vì sống sót, ta và cha các con quyết định quyên góp gia sản, làm việc thiện."
"...! ?"
"... . . ."
"... . . . !"
Điền nhị thẩm diễn xuất càng tốt, lời nói càng thật, Điền Phong mấy người bọn họ lại càng thấy Điền nhị thẩm nhất định là gặp phải kẻ lừa đảo.
Thời buổi này, đâu còn có đại sư thật sự? !
"Giang hồ phiến tử" thì còn được!
Mấy người liếc nhau một cách vi diệu, tâm trạng đều vô cùng phức tạp. Điền nhị thẩm đây là lớn tuổi nên hồ đồ, hay là bị người ta để ý, đụng phải tổ sư gia của giới lừa đảo rồi?
Đang yên đang lành, tại sao nàng phải tìm người xem mệnh? ! Càng kỳ quái hơn chính là, nàng còn tin! Nàng còn chuẩn bị nghe theo lời kẻ lừa đảo, quyên góp gia sản! Chuyện quỷ gì vậy? !
Điền nhị thẩm là ai? Nàng chính là người thuộc loại Tỳ Hưu, tiền đến tay nàng trước nay đều chỉ có vào chứ không có ra. Kẻ lừa đảo này rốt cuộc lợi hại đến mức nào, mới có thể lừa được Điền nhị thẩm keo kiệt quyên góp gia sản? !
Mấy người đang một lời khó nói hết, đầy bụng bực tức không biết bắt đầu nói từ đâu, Điền nhị thúc lại mở miệng.
Hắn nói: "Đi thôi, đến nhà kho. Ta biết các con không tin, nhưng mẹ các con thật sự đã tìm đại sư xem mệnh cho chúng ta. Không tin, các con hãy cùng ta đến nhà kho xem."
Điền Phong mấy người không nghĩ tới Điền nhị thúc sẽ lừa người. Cho nên, bọn họ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Điền nhị thúc, đến nhà kho.
Trên đường, Điền Phong mấy người có tâm sự muốn nói chuyện, nhưng mà Điền nhị thẩm, Điền nhị thúc đều tỏ vẻ không muốn nghe nói nhảm, cắm đầu đi về phía trước, Điền Phong mấy người có chuyện cũng chỉ có thể kìm nén đợi lát nữa nói.
Mấy người đều không cảm thấy nhà kho có gì đặc biệt. Bọn họ không rõ Điền nhị thúc tại sao lại dẫn bọn họ đi nhà kho. Bọn họ chỉ cho rằng đây là trò xiếc của kẻ lừa đảo, rất không đồng ý.
Điền gia nhà kho như thế nào, bọn họ còn có thể không biết sao? Điền nhị thúc muốn dùng nhà kho để chứng minh Điền nhị thẩm không nói dối, thực sự rất kỳ quái!
Đồ cổ trong nhà kho không thể mở miệng nói chuyện! Chẳng lẽ tên lừa đảo kia còn có thể lợi hại đến mức khiến đồ đồng phát ra tiếng nói? !
Điền Phong một bụng chửi bậy, đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng cha mẹ nói rõ đạo lý, để bọn hắn đừng hồ đồ. Kết quả, khi cánh cửa nhà kho mở ra, hắn liền ngây người.
Mất rồi! Những thứ trong nhà kho nhà hắn đều không còn nữa!
Cái này? Điền Phong cho rằng Điền nhị thúc vì lừa người, đã sớm dọn trống nhà kho, vừa tức vừa gấp nói: "Cha, cha sao lại. . ."
"Ta không có." Điền nhị thúc bình tĩnh ngắt lời Điền Phong chất vấn, cũng nghiêm túc giải thích với hắn: "Ta không có tìm người đến chuyển. Những thứ này đều là bị đại sư thu đi."
"Đúng!" Điền nhị thẩm đúng lúc mở miệng bổ sung: "Đại sư đã xem vận mệnh của toàn bộ Điền gia chúng ta, những vật này chính là thù lao của hắn. Hắn nói hắn sẽ dùng những vật này để tích phúc cho chúng ta."
Nói rồi, Điền nhị thẩm lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, tỏ vẻ bị kết quả xem mệnh dọa sợ.
Điền Phong mấy người nhìn thấy thế lại càng sụp đổ. Nhưng mà không có gì sụp đổ nhất, chỉ có càng sụp đổ hơn. Không đợi Điền Phong mấy người tiêu hóa xong sự thật bảo vật trong nhà ly kỳ biến mất, Điền nhị thẩm lại mở miệng.
Lần này, nàng nói: "Nhà chúng ta trừ Tinh Tinh số tốt, những người khác đều gặp họa sát thân. Tiểu Phong và Thù Thù số đào hoa không tốt, vì để cải mệnh cho mọi người, chúng ta nhất định phải quyên góp gia sản, làm việc thiện. Không chỉ chúng ta, Kiều Kiều cũng phải quyên. Mệnh của con bé cũng không tốt. Sáng nay Kiều Kiều đã đem đồ cưới của nó quyên xong."
"Cái gì? !"
Nghe được việc quyên góp gia sản này còn có liên quan đến Điền Kiều, ba người Điền Phong kinh hô một phen, càng thêm khó có thể tin.
Việc này sao lại còn nhắc đến Điền Kiều? Chuyện này có liên quan gì đến Điền Kiều? Điền nhị thẩm lừa người cũng phải có giới hạn chứ? !
"Là thật." Điền nhị thúc bình tĩnh gật đầu. "Kiều Kiều bây giờ đang nằm ở phòng trọ của chúng ta. Không tin, sáng mai các con có thể rời giường đến hỏi con bé."
Điền nhị thúc chắc chắn, khiến Điền Phong mấy người càng thêm lo sợ bất an.
Chuyện xem mệnh này sẽ không phải là thật chứ? !
Điền Kiều ở Điền gia, là một sự tồn tại rất đặc thù. Điền nãi nãi thích nhất Điền Kiều, Điền Vi Sách thật sự xin lỗi Điền Kiều, Bùi Tuệ chán ghét Điền gia, bởi vậy Điền Kiều trong mắt các anh chị em Điền gia, chính là một người thân mà bọn họ muốn thân cận, nhưng lại không thể thân cận.
Ở Điền gia, không ai dám đem Điền Kiều ra nói đùa. Bởi vì, Điền Kiều là một người không chịu nổi Điền gia nói đùa.
Sau khi Bùi Tuệ và Điền Vi Sách ly hôn, quan hệ của Điền Kiều và Điền gia, đã như đi trên băng mỏng. Nếu như Điền gia đem chuyện Điền Kiều ra đùa giỡn mà bị Bùi Tuệ biết, khẳng định sẽ là một hồi phong ba.
Điền Kiều trước mắt vẫn là đứa con duy nhất của Điền Vi Sách, Điền gia không thể không cần Điền Kiều. Điền nhị thúc có thể có được gia sản, toàn bộ là nhờ Điền Vi Sách nhường cho, Điền nhị thúc càng không thể đối xử tệ với Điền Kiều. Cho nên, người Điền gia đối đãi với Điền Kiều đều đặc biệt đường đường chính chính. Mọi thứ liên quan đến Điền Kiều, đều không thể là giả!
Điền nhị thúc đem Điền Kiều ra, so với việc để Điền Phong bọn họ nhìn nhà kho trống rỗng thì dễ dàng hơn nhiều. Nếu như chuyện Điền Kiều quyên đồ cưới là thật, vậy thì chuyện Điền gia quyên góp gia sản cũng có thể là thật.
Một khi chấp nhận sự thật Điền gia sắp quyên góp gia sản, Điền Phong mấy người liền trợn tròn mắt.
Chuyện này quá đột ngột. Bọn họ nhất thời không chấp nhận được.
Điền gia nhà kho đã trống không, nếu như Điền nhị thúc lại quyên góp gia sản, vậy thì bọn họ còn lại cái gì? Nếu như không còn gì cả, vậy thì bọn họ sau này sống thế nào?
Nghĩ đến việc sau này phải sống trong cảnh nghèo khó, Điền Phong vẻ mặt cầu xin, suýt chút nữa khóc lên một trận!
Hắn mới quen Tâm Di đại mỹ nhân, không có tiền, hắn làm sao cùng nàng yêu đương, làm sao cưới nàng về nhà? Ô ô ô, đây chính là tình yêu mà hắn đã chờ đợi rất lâu! Ô ô. . .
Điền Phong vẻ mặt cầu xin, tâm trạng rất không tốt. Điền Tịnh, Điền Xu hai người cũng sắc mặt khó coi, tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Các nàng và Điền Kiều tuổi tác tương tự, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Điền Kiều trước kia sống thế nào, các nàng đều biết rõ ràng.
Giới thượng lưu rất biết "thấy sang bắt quàng làm họ". Từ khi Điền Kiều từ con gái của gia chủ Điền gia, biến thành người ăn nhờ ở đậu Bùi gia, địa vị của Điền Kiều trong vòng tròn của các nàng, liền rơi xuống ngàn trượng.
Càng làm Điền Kiều lớn lên, Bùi Tuệ không có tiền, Điền Kiều càng rơi xuống thần đàn, từ thiên chi kiêu nữ cao không thể với tới, biến thành một kẻ đáng thương, ngay cả việc gả cho một gã công tử ăn chơi, người ta cũng có thể kén cá chọn canh.
Sự khác biệt trong đó, thực sự quá lớn. Điền Tịnh, Điền Xu không có tự mình trải qua, chỉ là đứng ngoài quan sát cuộc sống của Điền Kiều, ngẫu nhiên nhìn qua một chút việc nhỏ trong cuộc sống của Điền Kiều, các nàng cũng đều cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy không chịu nổi.
Hiện tại Điền gia dự định quyên góp gia sản, vậy thì chờ đợi các nàng sẽ là gì?
Mọi thứ đều xuất sắc hơn các nàng, lại còn có năm vạn đồng đồ cưới, Điền Kiều, sau khi không có gia tộc chống đỡ, đều biến thành kẻ dưới đáy xã hội, ai cũng có thể giẫm một chân. Đổi lại là các nàng mất đi danh hiệu đại tiểu thư Điền gia, các nàng sẽ bị đối xử thế nào? Chỉ cần nghĩ đến cảnh nghèo túng kia, Điền Tịnh và Điền Xu liền tê cả da đầu, rất là không chịu nổi.
Điền nhị thẩm nhìn ra sự sợ hãi của các con gái, an ủi các nàng nói: "Các con, đừng sợ. Người sống một đời, sống cho tốt quan trọng nhất. Những thứ khác, bất luận là công danh lợi lộc, hay là cái nhìn của người khác, đều là hư ảo. Hơn nữa phong thủy luân chuyển, làm sao các con biết được sau này những người không quyên góp gia sản, sẽ không ngược lại ghen tị với các con chứ? Đại sư xem mệnh rất chuẩn! Chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm bảy năm, các con sẽ biết, quyết định quyên góp gia sản của chúng ta tuyệt đối không sai!"
"Mẹ biết các con đang lo lắng điều gì, yên tâm, mẹ và cha các con có chừng mực. Phần lớn gia sản chúng ta quyên góp là xí nghiệp của gia tộc, tài sản riêng của chúng ta, cùng với số tiền riêng của mỗi người các con, mẹ sẽ không động đến. Cho nên, coi như quyên góp gia sản, chỉ còn tài sản riêng, chúng ta vẫn có thể sống sung túc. Chỉ là không thể tiếp tục sống xa hoa lãng phí mà thôi, đó căn bản không là gì, cuộc sống bình thường chúng ta vẫn có thể sống rất tốt."
Nghe Điền nhị thẩm nói không quyên góp tài sản riêng, Điền Phong mấy người thoải mái hơn nhiều. Không phải quyên đến một đồng không còn thì tốt rồi. Ít nhất còn lại chút tiền phòng thân, vậy thì sau này bọn họ cố gắng một chút, hẳn là cũng có thể sống tốt.
Điền Phong mấy người không còn vẻ mặt cầu xin, Điền nhị thẩm liền tiếp tục nói với bọn họ về dự định của Điền gia sau này.
Nghe được Điền gia ngày mai muốn sửa chữa, các nàng còn phải đem những bộ quần áo đẹp mới mua, đồ trang sức quý giá cất đi, Điền Xu, Điền Tịnh có chút không vui lòng. Nghe được Điền gia sau này sẽ cắt giảm chi tiêu, mỗi tháng chỉ chi tiêu bằng một nửa tiền lương công nhân hàng tháng của Điền nhị thúc để sinh sống, Điền Xu, Điền Tịnh sa sầm mặt, rất muốn phản đối.
Nhưng phản đối thì có ích gì?
Điền gia sau này chỉ còn lại một mình Điền nhị thúc có thể kiếm được đồng lương ít ỏi, Điền Tịnh các nàng toàn bộ đều trở thành những kẻ chỉ biết tiêu tiền, không kiếm ra tiền. Trong tình huống này, các nàng có tư cách gì để phản đối? Có tư cách gì để tiêu xài phung phí?
Nhưng thói quen sinh hoạt đã hình thành không dễ thay đổi. Điền nhị thẩm không cho các nàng thời gian quá độ, mà bắt các nàng phải lập tức thích ứng với cuộc sống nghèo khó, Điền Tịnh, Điền Xu vẫn là khó chịu.
Nhất là Điền Xu. Nàng là đứa con nhỏ nhất trong nhà, từ bé muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Điền nhị thúc thương nàng, mỗi tháng đều cho nàng một khoản tiền tiêu vặt lớn, để nàng tiêu xài không hết. Nàng từ bé mua đồ xưa nay không hỏi giá, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Bởi vì nàng có tiền, bất luận đồ đắt đến đâu, nàng cũng có thể mua được.
Nếu như không phải Điền nhị thẩm cực kỳ keo kiệt, đồng thời kiểm soát chặt chẽ chi tiêu của mọi người trong nhà, Điền Xu chắc chắn sẽ trở thành một kẻ chỉ biết dùng tiền, không cần đúng, chỉ cần đồ đắt tiền.
Có Điền nhị thẩm trông chừng, mức độ phá gia của Điền Xu có hạn. Nhưng mà có hạn đến đâu, Điền nhị thẩm miêu tả cuộc sống sau này của Điền gia, Điền Xu cũng không chấp nhận được.
Một xưởng trưởng một tháng mới kiếm được mấy đồng? Tiền lương của Điền nhị thúc, còn không bằng số tiền tiêu vặt mà Điền nhị thúc trước kia cho Điền Xu! Điền nhị thẩm đem toàn bộ tiền lương của Điền nhị thúc ra tiêu, còn không đủ cho một mình Điền Xu tiêu. Điền nhị thẩm còn muốn cả nhà Điền gia, chi tiêu bằng một nửa tiền lương công nhân của Điền nhị thúc. . . Này làm sao sống nổi?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh túng thiếu, không thể thoải mái mua sắm, Điền Xu liền tối sầm mặt, muốn khóc lớn.
Nàng nước mắt rưng rưng nhìn Điền nhị thúc, bi thương hỏi hắn: "Cha, nhất định phải như vậy sao? Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao? Ô ô, vừa nghĩ tới việc sau này con không thể tham gia các buổi giao lưu, không thể cùng bạn bè đi dạo phố, không thể mua váy áo, đồ trang sức đẹp, con liền khó chịu như muốn chết. Ô ô ô, cha, cha nhẫn tâm để con bị người ta chê cười sao?"
Điền Xu càng nói càng thương tâm, nói đến cuối cùng, nàng đau lòng, không chịu được ngồi bệt xuống đất, gào khóc.
"Ô ô ô, con còn chưa yêu đương! Nếu chúng ta quyên góp gia sản, con làm sao lấy chồng? Ô ô ô, mẹ ơi, cha ơi, không có tiền, con thật sự không sống nổi! Ô ô ô. . . Chúng ta không quyên góp gia sản có được không? Ô ô ô. . ."
Điền nhị thúc là người chiều con. Điền Xu vừa khóc, tim hắn liền mềm nhũn. Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ đến bên Điền Xu, ôn nhu an ủi nàng, sau đó cho nàng một khoản tiền tiêu vặt lớn để dỗ dành nàng. Nhưng bây giờ, Điền nhị thúc không thể làm như vậy.
Quay đầu đi chỗ khác, Điền nhị thúc không đành lòng nhìn Điền Xu đang ngồi trên đất.
Điền Xu thấy Điền nhị thúc không để ý đến mình, trong nháy mắt càng khó chịu, khóc càng lớn hơn!
Ô ô ô. . . Oa oa oa. . .
Trong nhà kho trống rỗng của Điền gia, đều là tiếng Điền Xu gào khóc thảm thiết, giống như đang gào tang cha ruột.
Điền nhị thẩm nghe mà trong lòng bốc hỏa. Điền nhị thẩm là người có tính khí nóng nảy, nàng nổi giận, không có chuyện không thể đánh con. Điền Xu khóc làm Điền nhị thẩm khó chịu, nàng liền lớn tiếng quát: "Im miệng!"
Dọa đến Điền Xu "nấc" một tiếng, không dám khóc lớn nữa.
Điền Xu rất biết điều. Là một tiểu cô nương được cưng chiều, làm nũng với người lớn là kỹ năng bẩm sinh của nàng.
Thấy Điền nhị thúc không thể làm chỗ dựa cho nàng, Điền nhị thẩm lại không dễ chọc, sợ bị đánh, Điền Xu đành phải chịu đựng ủy khuất, nhỏ giọng nức nở. Nhìn thật đáng thương, yếu đuối, bất lực.
Điền Xu gào khóc làm Điền nhị thẩm đau đầu. Điền Xu ẩn nhẫn khóc, nhưng lại làm Điền nhị thẩm đau lòng. Dù sao cũng là con của mình, từ nhỏ cưng chiều đến lớn, Điền Xu thương tâm, Điền nhị thẩm sao có thể thờ ơ?
Thở dài, Điền nhị thẩm học theo Điền Xu, ngồi xuống đất, đầy thương tiếc nói: "Ôi, Thù Thù, mẹ cũng chưa từng sống trong cảnh nghèo khó. Con cho rằng chỉ có con sợ sống nghèo sao? Mẹ cũng sợ. Nhưng ai bảo mệnh chúng ta không tốt? Gặp phải kiếp nạn này, không giải trừ tai ương, chúng ta có nhiều tiền đến đâu, cũng mất mạng mà hưởng."
"Ôi. Đợi ngày mai các con gặp Kiều Kiều sẽ hiểu. Chuyện Kiều Kiều bị đánh cướp, bị thương, các con đều biết. Lúc đó, mẹ còn dẫn các con đến bệnh viện thăm bệnh cho Kiều Kiều. Lúc đó chân Kiều Kiều bị thương thế nào, các con đều thấy rõ ràng. Nhưng vừa rồi đại sư gặp Kiều Kiều, nói thẳng Kiều Kiều quyên tiền là đúng, không biết làm thế nào, hắn trong nháy mắt liền chữa lành vết thương trên chân Kiều Kiều. Đây là chuyện mà khoa học không thể giải thích."
"Những thứ trong nhà kho, các con có thể nghi ngờ là ta và cha các con giấu đi. Nhưng chân của Kiều Kiều, chúng ta không có bản lĩnh chữa trị. Ôi, nếu không phải tận mắt thấy nhiều chuyện thần kỳ như vậy, các con cho rằng ta ngốc, nguyện ý nghe theo lời đại sư sao?"
Nói đến đây, Điền nhị thẩm chân tình cảm động, xót xa trong lòng.
Điền gia gia sản đáng giá bao nhiêu tiền, không thể tính toán được. Nếu tính toán, Điền nhị thẩm quãng đời còn lại sẽ không ngủ yên giấc.
Điền Xu vốn đang vô cùng uất ức. Sau khi Điền nhị thẩm chân thành nói chuyện với nàng, nàng liền dễ chịu hơn nhiều.
Mười lăm tuổi Điền Xu, không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết khóc lóc. Điền nhị thẩm nói rõ ràng ngọn nguồn sự việc và những mối quan hệ lợi hại, nàng vẫn có thể lý giải, nghe theo.
Hiểu được sự việc không còn chỗ cứu vãn, Điền Xu nhào vào lòng Điền nhị thẩm, như một con chó nhỏ đáng thương, nước mắt giàn giụa nghẹn ngào hỏi Điền nhị thẩm: "Mẹ, trước khi quyên góp gia sản, mẹ có thể cho con thêm chút tiền tiêu vặt được không? Ô ô, con không có tiền riêng. . . Ô ô ô, oa oa oa. . ."
Điền Xu tiểu nha đầu nhịn không được, lại khóc lớn.
Thảm! Thật là thảm! Là một đứa con không có tiền riêng, Điền Xu không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống thế nào.
" ? !" Điền nhị thẩm keo kiệt, vốn đang dạt dào tình mẹ, chuẩn bị an ủi đứa con gái bé bỏng, nghe xong Điền Xu nói, con bé đã tiêu hết sạch tiền tiêu vặt.
Điền nhị thẩm trong nháy mắt vẻ mặt dữ tợn.
"Con nói cái gì? !" Điền nhị thẩm hô hấp khó khăn nhìn Điền Xu: "Điền Xu? Con đem lời vừa rồi, lặp lại một lần nữa cho mẹ nghe! Con nói con không có cái gì? !"
Điền Xu rụt cổ, nhỏ bé như chim cút không dám lên tiếng.
Điền nhị thẩm như rồng phun lửa ai dám chọc? ! Dù sao Điền Xu không dám!
Lúc này Điền Xu cũng không khóc, không làm loạn. Nàng lặng lẽ xê dịch, chuẩn bị trốn khỏi lòng Điền nhị thẩm. Đáng tiếc, động tác của Điền Xu không nhanh bằng Điền nhị thẩm.
Không đợi Điền Xu chạy trốn, Điền nhị thẩm liền tóm lấy vai Điền Xu, thuần thục đè nàng nằm xuống, bắt đầu đánh vào mông.
"Bốp! Bốp!" hai tiếng. Điền Xu vừa ngừng khóc, lại bắt đầu gào lớn. Nhưng lần này, Điền nhị thẩm với bản tính keo kiệt, sẽ không mềm lòng.
"Nói! Con đem những đồng tiền tiêu vặt kia tiêu vào đâu rồi?" Điền nhị thẩm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Điền nhị thẩm thực sự không thể tưởng tượng nổi. Nàng hàng ngày kiểm soát chặt chẽ, Điền Xu còn có thể lén lút tiêu hết tiền riêng của mình! Tiền riêng của Điền Xu rất nhiều!
Trừ tiền tiêu vặt mà Điền nhị thúc cho nàng mỗi tháng, vào các ngày lễ tết, khi thăm người thân, mọi người đều lì xì cho Điền Xu những phong bao lớn, cũng không phải là một số lượng nhỏ. Con cái Điền gia, từ nhỏ đã có tiền. Điền nhị thẩm dù keo kiệt, cũng sẽ không lấy tiền của con cái. Quần áo, đồ trang sức của Điền Xu đều do Điền nhị thẩm đặt mua, Điền Xu trừ những lúc ra ngoài chơi, thì không có khoản chi tiêu nào lớn.
Trong tình huống này, Điền nhị thẩm thực sự không thể tưởng tượng được, Điền Xu làm thế nào mà tiêu hết một số tiền lớn như vậy.
Số tiền đó thực sự rất nhiều! Riêng tiền tiêu vặt tháng này mà Điền nhị thúc cho Điền Xu đã là năm trăm đồng! Ở thời đại mà lương của mọi người ba mươi đồng đã là khó khăn, năm trăm đồng đủ cho một công nhân, không ăn không uống tích lũy một hai năm. Kết quả, Điền Xu, kẻ phá gia chi tử này không mang thứ gì về nhà, lại đem không biết bao nhiêu cái năm trăm đồng tiêu hết sạch, Điền nhị thẩm sao có thể không giận? !
Điền nhị thẩm thực sự tức giận đến bùng nổ!
Không chỉ Điền nhị thẩm tức giận, Điền nhị thúc nghe nói Điền Xu đem tiền riêng của nàng tiêu hết, cũng không nhịn được nhíu mày, rất kinh ngạc.
Điền Xu khi nào lại có thể tiêu tiền như vậy? Trong ấn tượng của Điền nhị thúc, nàng mặc dù sẽ mua một ít đồ vật linh tinh, nhưng nàng cũng có chừng mực, sẽ không bất thường như vậy?
Lại nói, còn có Điền Tịnh? Có Điền Tịnh trông chừng Điền Xu, Điền Xu làm sao có cơ hội tiêu xài phung phí như vậy?
Kết quả, việc này Điền Tịnh cũng không rõ ràng.
Từ khi Điền Tịnh lên đại học, thời gian nàng ở cùng Điền Xu ít đi. Nếu như không phải Điền Xu nói nàng đã tiêu hết tiền riêng, Điền Tịnh cũng không biết chuyện này.
"Thù Thù, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Điền Tịnh cũng rất lo lắng, nghiêm túc hỏi Điền Xu.
Thù Thù tuyệt đối đừng học thói xấu! Nghĩ đến những kẻ ăn chơi cờ bạc, bao gái, chọi gà, Điền Tịnh trong lòng trầm xuống, vô cùng lo sợ. Tuyệt đối không được như vậy! Điền Tịnh sợ hãi.
Điền Xu bị Điền nhị thẩm đánh cho một trận, còn bị cả nhà nhìn chằm chằm, tiểu cô nương tuổi dậy thì nhạy cảm, sĩ diện, không chịu nổi, lại khóc lớn.
"Ô ô ô. . ." Điền Xu khóc đến khàn cả giọng. "Ô ô, Kiều Kiều tỷ tỷ và Đại bá mẫu cãi nhau, vào đoàn văn công, con nghe nói bên kia nhạc cụ ít ỏi, đến đàn dương cầm cũng không có, liền nhờ bạn học mua mấy cái, gửi qua. Ô ô ô, chúng ta không được phép nói chuyện nghệ thuật, con sợ các người mắng con, con không dám nói. Ô ô ô, oa oa oa. . ."
Tiểu cô nương càng nói càng không kiềm chế được. Sớm biết giấu diếm sự thật sẽ bị đánh, nàng nên nói thật sớm thì đã bị mắng. Ô ô ô, mông nàng đau quá! Ô ô ô, hôm nay mất mặt quá. Sau này nàng làm sao sống nổi? ! Ô ô ô. . .
Sớm biết Điền gia sẽ quyên góp gia sản, nàng đã không phung phí. Ô ô ô. . . Có trời mới biết đàn dương cầm đắt cỡ nào? ! Lúc trước vì lén lút làm chuyện này, Điền Xu đã tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu mối quan hệ! Kết quả, ô ô ô. . . Oa oa oa. . .
Điền Xu càng khóc càng thương tâm. Hối hận! Cảm xúc lớn nhất của nàng hiện tại chính là hối hận! Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng chắc chắn sẽ tiết kiệm tiền, không phung phí!
""
"..."
"..."
Những người Điền gia vừa mới nghi ngờ Điền Xu học thói xấu, đều im lặng. Thì ra chân tướng sự việc là như vậy? Chuyện này làm cho cơn giận vừa rồi của bọn họ thật kỳ quặc.
Biết được Điền Xu đem tiền tiêu vào chuyện này, Điền nhị thẩm càng hối hận vì đã đánh con. Kích động là ma quỷ. Sớm biết con mình không làm chuyện xấu, còn làm chuyện tốt, nàng kích động làm gì?
Hiện tại con đã bị nàng đánh khóc. Nàng xin lỗi chắc là vẫn còn kịp?
"Thù Thù, con đừng khóc có được không, tiền tiêu vặt mẹ sẽ tăng gấp đôi cho con có được không?" Điền nhị thẩm xấu hổ dỗ con.
"Thật ạ?" Điền Xu kinh ngạc ngẩng đầu.
"Thật!" Điền nhị thẩm nghiêm túc gật đầu.
"Tốt! Ha ha ~" Điền Xu lại trở thành người có tiền, vui vẻ cười ra một bong bóng nước mũi.
Niềm vui của trẻ con đơn giản như vậy. Có tiền, lại được mẹ ôm hôn, nâng niu, Điền Xu liền không khóc. Đối với chuyện Điền gia quyên góp gia sản, cũng không còn mâu thuẫn.
Có tiền riêng, mặc dù vẫn phải sống nghèo. Nhưng Điền Xu cũng không còn sợ hãi như vừa rồi. Có tiền là có sức mạnh. Có sức mạnh, Điền Xu cũng có dũng khí đối mặt với tương lai không biết.
Điền nhị thẩm lại nói sau này phải sống khiêm tốn, Điền Xu cũng có thể nghiêm túc lắng nghe. Khi Điền nhị thẩm đảm bảo, sẽ giúp Điền Xu đem những đồ vật quý giá của nàng cất đi, đợi đến khi có thể lấy ra thì trả lại cho nàng, Điền Xu cũng không mâu thuẫn việc thu dọn đồ đạc.
Chỉ cần những bảo bối của nàng vẫn là của nàng, Điền nhị thẩm không quyên góp chúng đi là được. Mấy năm nay không dùng, sau này lấy ra dùng, Điền Xu hoàn toàn có thể chấp nhận. Đối với việc Điền nhị thẩm dặn dò, trong vòng bảy năm không được yêu đương, Điền Xu cũng không có ý kiến.
Điền Xu mới mười lăm tuổi, còn chưa đến tuổi dậy thì, không hiểu tình yêu nam nữ, không yêu đương đối với Điền Xu có nghĩa là không cần tiêu tiền, sắp trở thành người nghèo, Điền Xu đồng ý không thể nào đồng ý hơn.
Điền Xu đã quyết định, sau này nàng sẽ học theo Điền nhị thẩm, trở thành một con Tỳ Hưu, chỉ có vào chứ không có ra!
Chứng kiến Điền nhị thẩm thu thập Điền Xu, Điền Tịnh cũng chấp nhận sự thật Điền gia muốn quyên góp gia sản. Nàng có tiền riêng, không cần Điền nhị thẩm thêm tiền, cũng đủ may mắn, không cần Điền nhị thẩm quan tâm.
Điền nhị thẩm dặn dò Điền Tịnh vài câu, bảo nàng sau này học tập cho giỏi, mọi thứ thuận theo tự nhiên, đợi sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc tốt để nuôi sống bản thân, liền đi khuyên Điền Phong.
Điền Phong vấn đề phức tạp hơn.
Trừ việc trong vòng bảy năm không được phép yêu đương, không được phép tiếp xúc với phụ nữ họ Sử, Điền nhị thẩm còn bắt buộc hắn ngày mai phải đi làm thủ tục, chọn địa điểm, chuẩn bị mở viện nghiên cứu nông nghiệp.
"Sau khi quyên góp gia sản, con không còn là thiếu gia, cũng không thể kế thừa gia nghiệp. Cho nên, ngày mai con hãy đi nghiên cứu cây nông nghiệp chống hạn. Dân dĩ thực vi thiên, con làm tốt, cũng là công đức vô lượng. Khi nào con nghiên cứu ra thành quả, con mới được kết hôn. Lập nghiệp thành gia, trước tiên phải lập nghiệp, sau đó mới thành gia. Nếu như con không làm được, không có thành tựu, vậy thì đợi bảy năm sau, khi kiếp nạn qua đi, lúc đó ta sẽ tìm vợ cho con."
Sợ nói thẳng đến phụ nữ họ Sử, sẽ khơi dậy sự tò mò của Điền Phong, khiến hắn thích phụ nữ họ Sử. Điền nhị thẩm cố ý không nhấn mạnh điểm này.
Kết quả, Điền nhị thẩm không nhắc đến, Điền Phong lại không nhịn được, muốn tranh thủ một chút cho tình yêu vừa chớm nở của mình.
"Mẹ, không được đâu. Con đã có người thích. Hôm nay chúng con còn cùng nhau khiêu vũ. Mẹ bắt con đi làm nghiên cứu, vậy thì đối tượng của con phải làm sao?"
Nói rồi, Điền Phong bất đắc dĩ chỉ vào mình, sụp đổ hỏi Điền nhị thẩm: "Mẹ, mẹ biết con tốt nghiệp đại học Kinh tế Tài chính đúng không? Con là người từ nhỏ đã học cách kiếm tiền, làm sao có thể nghiên cứu cây nông nghiệp chống hạn? Con đến trồng trọt cũng không biết! Mẹ, mẹ đừng có nghĩ ra cái gì liền làm cái đó được không? Không làm được người thừa kế gia tộc, con cũng có thể làm kinh doanh khác."
"Không được!" Điền nhị thẩm không chút do dự trả lời.
Chuyện công việc, trước tiên có thể gác lại. Nghe xong Điền Phong nói đã yêu, Điền nhị thẩm trong nháy mắt sắc mặt đại biến, thất kinh hỏi hắn: "Là ai? Cô gái kia là ai? Có phải nàng họ Sử không? Có phải nhỏ hơn con hai tuổi không? Đúng hay không? !"
Biểu cảm của Điền nhị thẩm thật đáng sợ, dọa đến Điền Phong không dám oán giận, cũng không dám trả lời thẳng. Hắn mờ mịt nhìn về phía Điền nhị thẩm, không biết tại sao nàng lại biết Sử Mịch?
Hôm nay là lần đầu tiên Điền Phong và Sử Mịch gặp mặt. Gia đình Sử Mịch một tháng trước mới về nước. Đây cũng là lần đầu tiên Sử Mịch biểu diễn công khai ở trong nước, Điền nhị thẩm cũng không biết nàng?
Điền Phong trong đầu toàn là Sử Mịch, sợ Điền nhị thẩm sẽ chia rẽ uyên ương, có chút không dám nói.
Điền Phong không liên hệ chuyện họa sát thân mà Điền nhị thẩm nói trước đó với Sử Mịch. Người luôn đứng ngoài quan sát, đồng thời vô cùng bình tĩnh Điền Tịnh, lại lập tức hiểu rõ mấu chốt.
Nàng trong lòng trầm xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn Điền nhị thẩm, hỏi nàng: "Chẳng lẽ người đại sư kia nói, người phụ nữ khiến đại ca hôn nhân không thuận lợi, gặp họa sát thân là người họ Sử sao?"
Điền Tịnh hỏi,Điền Xu và Điền Phong nghe xong, suýt chút nữa bị Điền nhị thẩm dọa chết.
Sao lại trùng hợp như vậy? !
Sử Mịch vừa vặn họ Sử, lại nhỏ hơn Điền Phong hai tuổi! Còn rơi vào bể tình với Điền Phong trong ngày hôm nay. Nếu như không có chuyện đại sư xem mệnh, Điền nhị thẩm sẽ không phản đối Điền Phong yêu đương. Với sự nồng nhiệt của Điền Phong và Sử Mịch, hai người bọn họ không có gì bất ngờ xảy ra sẽ đến với nhau.
Chuyện này, trước tối nay, ngay cả bản thân Điền Phong cũng không biết. Vậy mà đại sư kia lại có thể tính ra! Chuyện này, quả thực thật đáng sợ! Càng nghĩ càng khiến người ta rợn cả tóc gáy!
Tự xưng là người trầm tĩnh Điền Tịnh, đều kinh hãi dựng tóc gáy.
Điền Xu trực tiếp sợ đến mức chui vào lòng Điền nhị thẩm, cúi đầu, không chịu ra ngoài.
" . . Mẹ, mẹ, mẹ phái người theo dõi con?" Điền Phong mặt mày tái nhợt, giãy giụa nói.
Chuyện này nếu như không phải Điền nhị thẩm phái người theo dõi Điền Phong, thực sự không có cách nào giải thích. Điền Phong biết là không thể, cũng không nhịn được nghĩ lung tung.
"Không có!" Điền nhị thẩm tức giận trợn trắng mắt: "Ta ước gì con kết hôn muộn, làm sao lại phái người đi xem con yêu đương? Chuyện này, chính là đại sư tính ra! Con không tin có thể hỏi Kiều Kiều, lời này con bé lúc ấy cũng nghe thấy!"
Điền Kiều một lần nữa bị nhắc đến, liền chứng minh Điền nhị thẩm không nói dối. Điền Phong trong nháy mắt bị chặn họng, không trả lời được.
Thật? ! Chuyện này lại có thể là thật? ! Trên đời này lại có người thực sự biết xem mệnh, còn tính chuẩn như vậy? !
Điền Phong hốt hoảng, chỉ cảm thấy thế giới quan duy vật kiên định của hắn, đang lung lay sắp đổ, sụp đổ nhanh chóng mãnh liệt.
Ô ô ô, chuyện này là sao? !
Việc có đại sư thật sự biết xem mệnh đã tạo ra một cú sốc quá lớn. Đến mức sau này Điền nhị thẩm nói với Điền Phong, là đại sư bảo hắn đi làm ở viện nghiên cứu nông nghiệp, bảo hắn sau này làm người đi đầu trong lĩnh vực trồng trọt, luôn đứng về phía nhân dân, Điền Phong cũng không có cảm giác gì.
Không phải liền là từ dệt vải biến thành trồng trọt sao? Có gì không được? ! Dù sao hắn vốn là một phàm nhân!
Sau đó, Điền nhị thẩm lại dặn dò nhiều điều, bảo bọn họ sau này sống khiêm tốn, làm việc an tâm, yêu đảng, yêu nước, không đứng về phe phái nào, Điền Phong mấy người cũng đều im lặng, yên tĩnh lắng nghe.
Tối nay bọn họ nhận được đả kích quá lớn, đầu óc đã không còn hoạt động được, không thể suy nghĩ! Hiện tại, Điền Phong và các em chỉ cầu mong trời sáng.
Đợi trời sáng gặp được Điền Kiều thì tốt rồi! Nếu như tất cả đều là giả, Điền Kiều sẽ nói cho bọn hắn biết sự thật! Nếu như tất cả đều là thật. . . Vậy thì, bọn họ đành chấp nhận số phận.
Ôi. . . Ba anh em Điền Phong, cùng nhau thở dài, tất cả đều mang vẻ mặt ưu sầu, không có tâm trạng đi ngủ.
Cùng với anh em Điền gia thức trắng đêm, còn có Thôi Tú Vân.
Điền Kiều đem chuyện Thôi Tú Vân và Vương Thừa Chí mập mờ, nói cho Chương Chính Vĩ, thực sự quá sáng suốt. Truyền bá tin đồn, còn có ai thích hợp hơn biên tập viên của tòa soạn báo?
Trong một buổi tối ngắn ngủi, sau khi ăn cơm tối xong, trong khoảng thời gian tự do hoạt động ngắn ngủi. Cùng với tin Điền Kiều quyên năm vạn đồng cho quân đội truyền ra, chính là chuyện tình cảm của Thôi Tú Vân và Vương Thừa Chí.
Quan hệ nam nữ, chỉ cần bị người khác đồn đại, vậy thì không có cách nào giải thích rõ ràng. Thôi Tú Vân và Vương Thừa Chí trước kia lại không hề né tránh, chuyện của hai người bọn họ càng truyền càng thật, càng truyền càng thêm chi tiết.
Truyền đến cuối cùng, buổi tối khi rửa mặt, những người bạn tốt của Thôi Tú Vân đã chúc mừng nàng tìm được ý trung nhân, chúc nàng và Vương Thừa Chí trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Lúc đầu, nghe được người khác gán ghép nàng với Vương Thừa Chí, Thôi Tú Vân ngoài miệng thì phủ nhận, trong lòng lại thầm vui mừng. Những người trong quân đội này thật có mắt nhìn! Thôi Tú Vân nhớ thương Vương Thừa Chí nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người tinh mắt, cảm thấy các nàng xứng đôi. Thôi Tú Vân nghe mà trong lòng vui như mở hội. Nói đi, nói thêm nữa đi! Nàng thích nghe! Hắc hắc ~ Thôi Tú Vân đắc ý say mê tưởng tượng.
Nhưng rất nhanh Thôi Tú Vân không cười nổi nữa. Bởi vì, nàng bị cán bộ Tần gọi lên nói chuyện.
Ban ngày, cán bộ Tần không muốn làm chậm trễ việc huấn luyện của đoàn văn công, lại có rất nhiều việc phải bận rộn, nên không tìm Thôi Tú Vân. Lúc này làm xong việc, có thời gian, chuyện Thôi Tú Vân tung tin đồn nhảm về Điền Kiều, cần phải xin lỗi Điền Kiều, liền được cán bộ Tần đưa lên.
Chuyện Thôi Tú Vân nói xấu Điền Kiều có bằng chứng xác thực, cán bộ Tần liền xử lý việc công, Thôi Tú Vân vừa đến đã không nể mặt mà phê bình nàng một trận.
Thôi Tú Vân nghe xong Tần Chính Vĩ phê bình nàng, còn bắt nàng ngày mai vào ba thời điểm sáng, trưa, tối phải xin lỗi Điền Kiều, còn phải xin lỗi liên tiếp trong một tuần, nàng liền trợn tròn mắt.
Xin lỗi? Nàng dựa vào cái gì mà phải xin lỗi? Nàng không có lỗi!
Đối với cách xử lý của cán bộ Tần, Thôi Tú Vân trong lòng một ngàn, một vạn lần không phục. Nhưng cán bộ Tần không phải là những người bạn của Thôi Tú Vân, bà cũng không phải muốn tâm sự, nói đạo lý với Thôi Tú Vân, bà là xác định sự thật, trực tiếp tìm Thôi Tú Vân đến để thông báo kết quả. Nếu Thôi Tú Vân không làm theo, chờ đợi nàng sẽ là hình phạt nghiêm khắc hơn. Ví dụ như kiểm điểm, ví dụ như trừ trợ cấp, ví dụ như bị đuổi việc.
Thôi Tú Vân không chịu được những kết quả nghiêm trọng kia, đành phải ủy khuất, khóc lóc nhận lỗi với cán bộ Tần.
"Ô ô ô, cán bộ Tần, tôi sai rồi! Tôi không ngờ rằng việc tôi tùy tiện nói vài câu, lại có ảnh hưởng xấu như vậy, trách tôi từ nơi hẻo lánh tới, ít học, không hiểu chuyện. Ô ô ô, cán bộ Tần, xin cho tôi một cơ hội nữa, sau này tôi nhất định sửa đổi, không tùy tiện nói lung tung nữa. Ô ô ô, cán bộ Tần, trong nhà tôi chỉ có một người có tiền đồ, mười mấy miệng ăn trong nhà đều trông chờ vào trợ cấp của tôi để mua gạo. Xin đừng nói với lãnh đạo, để lãnh đạo trừ trợ cấp của tôi. Ô ô, trợ cấp là tiền cứu mạng của nhà tôi, thật sự không thể thiếu một đồng! Ô ô ô. . ."
Cán bộ Tần thấy Thôi Tú Vân khóc rất thương tâm, thái độ nhận lỗi cũng rất tốt, cho rằng nàng đã thực sự nhận ra lỗi lầm, sẽ nghiêm túc sửa đổi. Liền phê bình nàng xong, thả nàng trở về.
"Được rồi, cô biết sai là tốt. Xét thấy lần này cô chưa gây ra lỗi lầm lớn, chỉ cần xin lỗi đồng chí Điền Kiều, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô. Nhớ kỹ, ghen tị với người khác là vô ích. Thay vì ghen tị với người giỏi hơn mình, chi bằng hãy dành tâm tư để nâng cao bản thân. Để cho mình trở nên ưu tú."
Cán bộ Tần nói những lời thấm thía, Thôi Tú Vân lại mặt mày khó xử, không nghe lọt tai câu nào.
Nâng cao bản thân cái rắm! Điền Kiều sinh ra đã cao quý hơn nàng, sống tốt hơn nàng, nàng dựa vào cái gì phải thích nàng? ! Nàng chán ghét nàng ta! Thôi Tú Vân trong lòng hùng hổ, trên mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Cán bộ Tần đang nhìn nàng. Nàng nhất định phải biểu hiện tốt một chút, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Thôi Tú Vân diễn rất tốt, cán bộ Tần không nhìn ra ý tưởng xấu xa trong lòng nàng, còn tưởng rằng mình đã uốn nắn được một mầm non tốt, trong lòng rất vui mừng.
Có thể thi đỗ vào đoàn văn công quân đội, đều là những người xuất sắc từ các nơi. Cán bộ Tần không thích tính cách của Thôi Tú Vân, cũng hy vọng Thôi Tú Vân có thể suy nghĩ thông suốt, làm nên thành tích trong đoàn văn công.
Không ngờ rằng, sau khi Thôi Tú Vân trở lại ký túc xá, nàng liền lau khô nước mắt, âm thầm, chuẩn bị gây chuyện với Điền Kiều, để không phải chịu hình phạt.
Bắt nàng xin lỗi Điền Kiều? Lại còn dùng loa phát thanh của quân đội, trước mặt toàn quân xin lỗi Điền Kiều, không bao giờ có chuyện đó! Điều này đơn thuần là nằm mơ! Nàng không làm sai chuyện gì? Nàng dựa vào cái gì mà phải xin lỗi? !
Không phải chỉ là cãi nhau với Điền Kiều mấy câu sao? Cán bộ Tần làm gì phải làm quá lên như vậy? Răng trên còn đánh nhau với răng dưới, nàng và Điền Kiều, hai người sống sờ sờ cãi nhau mấy câu thì sao? Cán bộ Tần chính là nhìn Điền Kiều có tiền, có thế nên mới thiên vị Điền Kiều, thật bất công!
Huống hồ, anh rể của nàng, Vương Thừa Chí, còn là ân nhân cứu mạng của Điền Kiều, Điền Kiều làm sao có thể nhận lời xin lỗi của nàng? Điền Kiều, một tiểu thư nhà tư bản, cũng xứng để nàng xin lỗi? !
Càng nghĩ càng giận! Thôi Tú Vân sau khi tắt đèn, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Nhóm người thứ ba không ngủ được vì Điền Kiều, chính là những người lính trong quân đội, nhất là những sĩ quan trẻ tuổi đủ điều kiện kết hôn.
Chuyện Điền Kiều quyên năm vạn đồng cho quân khu, thực sự quá chấn động. Mọi người chấn động vì gia thế của Điền Kiều, có thể khiến nàng dễ dàng lấy ra năm vạn đồng. Thứ hai là chấn động vì sự quyết đoán của Điền Kiều, năm vạn đồng nói quyên là quyên! Người phụ nữ vừa có gia thế, vừa có quyết đoán, lại còn đặc biệt xinh đẹp như vậy, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của bọn họ, cùng bọn họ chung sống, vậy thì thật là tuyệt vời? !
Các nam binh trong lòng nóng như lửa, nhao nhao chuẩn bị, đối với Điền Kiều càng thêm quyết tâm. Bọn họ đều chuẩn bị dốc hết sức, chinh phục đóa hoa phú quý nhân gian Điền Kiều.
Vương Thừa Chí nghe người ta bàn tán về Điền Kiều nhiều, trong lòng cũng càng khó chịu. Điền Kiều có tốt đẹp đến thế không? Nàng ta chỉ giỏi "qua cầu rút ván"! Nhớ ngày đó khi Điền Kiều cần hắn cứu, đối với hắn ôn nhu, ỷ lại biết bao? Kết quả bây giờ đại tiểu thư thoát khỏi khốn khó, nàng liền trở mặt không nhận người, chướng mắt hắn.
Ha ha, Vương Thừa Chí tự giễu cười. Không thừa nhận rằng trong lòng hắn đang ghen tị, đang chua xót.
Một người phụ nữ chướng mắt hắn mà thôi, hắn sẽ không vì nàng mà sốt ruột, trằn trọc!
Nhưng mạnh miệng cũng vô ích. Trái tim và cơ thể tràn đầy nhiệt huyết của Vương Thừa Chí, biết rõ hắn muốn gì. Đêm hôm đó, Vương Thừa Chí và những người lính trong ký túc xá nam, đều nghĩ đến Điền Kiều đến mất ngủ.
Điền Kiều không biết có nhiều người như vậy, vì nàng trằn trọc, không ngủ được. Ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng Điền Kiều còn tỉnh táo hơn mấy ngày trước.
Buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên Điền Kiều làm là mở hệ thống, kiểm tra giá trị cứu rỗi và không gian hệ thống. Giá trị cứu rỗi vẫn như cũ, khi Điền Kiều không nhìn thấy, lại tăng thêm một chút, sắp vượt qua mốc 1,1 triệu.
Trong không gian hệ thống, Lãnh Tiêu có để lại tin nhắn cho Điền Kiều, chào hỏi nàng.
"[Chào buổi sáng, Kiều Kiều. Anh phải đi đổi ca tuần tra. Hôm nay anh chuẩn bị đi tìm quặng, không biết khi nào rảnh. Em chú ý an toàn, ăn cơm đúng giờ, đừng lo lắng cho anh. Anh sẽ bảo vệ tốt bản thân, không để bị thương.
Lãnh Tiêu nhớ em, 3 giờ 15 phút sáng.]"
Nhìn tờ giấy nhỏ của Lãnh Tiêu, Điền Kiều trong lòng ngọt ngào, chỉ cảm thấy cuộc sống càng thêm hy vọng.
Cảm giác mở mắt ra đã có tin nhắn của người yêu thật tuyệt! Dù không thể gặp mặt, biết Lãnh Tiêu vẫn sống khỏe mạnh, Điền Kiều cũng rất vui vẻ.
Vui vẻ một hồi, Điền Kiều lấy giấy bút, nằm trong chăn, trả lời tin nhắn của Lãnh Tiêu. Điền Kiều nói cho Lãnh Tiêu biết nàng chuẩn bị rời giường, sau đó lại kể cho Lãnh Tiêu nghe kế hoạch của nàng trong ngày hôm nay, cùng với thời gian rảnh của nàng. Viết xong kế hoạch hôm nay, Điền Kiều, giống như Lãnh Tiêu, cẩn thận ghi lại thời gian ở cuối thư, để Lãnh Tiêu tiện theo dõi.
Gửi tin nhắn xong, Điền Kiều lại nằm trong chăn một lúc, sau đó nàng mới vui vẻ rời giường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận