Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ]
Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ] - Chương 20: Lãnh Tiêu đào mỏ hố quân địch (length: 52399)
Điền Kiều ở trong phòng của Điền gia, là một dạng tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ, do Điền nãi nãi lúc còn sống đích thân bố trí cho Điền Kiều.
Điền Kiều khi đó là hy vọng cuối cùng của Điền nãi nãi để giữ chân Điền Vi Sách, bà liền đối xử với Điền Kiều rất tốt. Cách trang trí này lúc ấy nhìn đã rất không tệ, bây giờ nhìn lại là kiểu xa hoa thầm lặng, có chiều sâu.
"Chăn nệm này ta hôm qua mới phơi, tuyệt đối dễ chịu. Bộ đồ ngủ này là của Tinh Tinh, ta tuần lễ trước mới mua cho nó, nó còn chưa mặc qua. Kiều Kiều ngươi xem thế nào, có thích hay không?"
Điền nhị thẩm vì muốn lấy lòng Điền Kiều, không những dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, trong góc còn đặt hoa tươi, làm cho căn phòng thơm ngát. Điền Kiều thật sự rất thích.
"Nhị thẩm, làm người nhọc lòng rồi, cám ơn, như vậy là rất tốt. Ta thật sự rất thích."
"Không cần khách khí, ngươi thích là tốt rồi."
Điền Kiều thích, khiến Điền nhị thẩm vui vẻ cười tươi. Nhưng mà rất nhanh, nàng lập tức lại bắt đầu thở dài sườn sượt.
"Ai. . . Kiều Kiều, nếu như tương lai thật sự nghiêm trọng như ngươi nói, về sau ta liền không thể ở trong căn nhà như thế này nữa sao?"
Căn phòng xa hoa thầm lặng, tràn ngập cảm giác tiểu tư sản này, xét thấy không phù hợp với phong cách thực dụng, giản lược mà Điền Kiều vừa mới nói. Căn nhà như thế này, nhìn qua quá chói mắt, các nàng e rằng không thể ở được nữa.
Điền Kiều không phủ nhận phỏng đoán của Điền nhị thẩm. Nhưng mà cũng không xoáy sâu thêm cảm xúc bi quan của Điền nhị thẩm. Nàng nói: "Nhị thẩm, đồ tốt vụng trộm dùng, phòng tốt vụng trộm ở, vẫn là không có vấn đề. Cứ làm giàu một cách âm thầm là được, chỉ cần chúng ta không đi ra ngoài khoe khoang, sẽ không có ai quản chúng ta."
"Sự do người làm, quan trọng là tâm tính chúng ta phải tốt. Tâm đặt ngay, bất kỳ thời gian nào ta đều có thể sống tốt."
"Đúng!" Điền nhị thẩm bị Điền Kiều nói lấy lại tinh thần, không còn oán giận, than thở nữa.
Nàng hôm nay giữ Điền Kiều ở lại Điền gia, chủ yếu là muốn hỏi Điền Kiều, chuyện của Điền Phong và Điền Tịnh.
"Kiều Kiều, gia gia ngươi có nhắc tới ca ca ngươi, tỷ tỷ ngươi bọn họ sau này tìm đối tượng như thế nào không? Phía trước nhị thẩm hồ đồ, cũng không giúp ca ca ngươi thu xếp một nàng dâu. Ôi, về sau chúng ta sa sút rồi, cũng không biết có còn thiên kim tiểu thư nào nguyện ý gả cho hắn không? Còn có tỷ tỷ ngươi, muội muội ngươi, hai người bọn họ phỏng chừng cũng không dễ tìm được nhà chồng."
Điền nhị thẩm càng nghĩ càng buồn. Đồng thời thập phần hối hận. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn.
Điền gia lập tức sẽ không còn là Điền gia lúc trước nữa. Những người đã từng có ý muốn kết thân với Điền gia, sau khi biết xí nghiệp Điền gia bị quốc hữu hóa, chắc chắn sẽ không phản ứng Điền nhị thẩm.
Điền nhị thẩm tuy rằng không giống Bùi Tuệ, hốc mắt mọc trên đỉnh đầu. Nhưng mà bảo nàng cúi đầu tìm đối tượng, nàng cũng không nguyện ý.
Thành kiến giai cấp, không phải dễ dàng như vậy mà xóa bỏ được.
Điền gia coi như sa cơ thất thế, Điền nhị thẩm vẫn muốn tìm một người con dâu/con rể tương xứng với gia đình nàng.
Điền nhị thẩm biết dân nghèo thành phần tốt nhất. Nhưng mà vì thành phần mà kết thân với dân nghèo, nàng lại không cam tâm. Cho nên nàng muốn hỏi Điền Kiều, xem Điền gia gia có cao kiến gì không.
Điền gia gia chẳng qua là do Điền Kiều bịa ra. Ông ta có thể có cao kiến gì chứ? Việc này còn phải xem Điền Kiều. Nhớ lại một chút kiếp trước kết cục của ba huynh muội Điền Phong, Điền Kiều bắt đầu xoắn xuýt.
Điền Phong năm nay hai mươi mốt, vừa mới tốt nghiệp đại học. Điền Tịnh mười chín, đang học năm hai đại học. Điền Xu mười lăm, đang học cấp ba.
Ba người bọn họ, trừ Điền Xu, khi Điền gia xảy ra chuyện, Điền Phong, Điền Tịnh đều đã kết hôn.
Điền Phong cưới cô gái Sử Mịch mà hắn gặp tại một buổi họp mặt từ thiện nào đó. Sử Mịch và Điền Phong vừa gặp đã yêu, rất nhanh chìm đắm vào tình yêu và kết hôn. Hai người sau khi cưới sinh ra một đứa con. Cuộc sống trước khi biến động vô cùng êm đềm. Nhưng mà sau khi biến động bắt đầu, Sử gia không chịu nổi không khí trong nước, cả nhà trốn sang cảng. Sử Mịch sợ phải chịu khổ, bỏ lại Điền Phong cùng đứa bé, chạy theo người nhà họ Sử.
Điền gia lúc ấy vốn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, việc Sử Mịch bỏ trốn đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Điền gia.
Điền gia xuống dốc, Điền nhị thúc, Điền nhị thẩm lần lượt qua đời, Điền Phong áy náy với người nhà vì bị vợ hắn liên lụy, cả ngày sầu não uất ức. Thêm vào thân thể của hắn suy sụp, kéo dài được hai năm liền bệnh chết.
Sau khi Điền Phong chết, con của hắn thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, do cô ruột bị hủy dung của hắn nuôi, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Điền Xu chính là người cô ruột bị hủy dung kia.
Lúc Điền gia xảy ra chuyện, Điền Xu đang bàn chuyện cưới gả. Nhà trai thấy tình thế không ổn, lập tức ruồng bỏ Điền Xu, cưới người khác.
Điền Xu có ngoại hình ưa nhìn, sau khi Điền gia xảy ra chuyện, đám lưu manh du côn để ý tới nàng không ít. Điền Xu không nguyện ý bị quấy rầy, sau một lần gặp nạn, liền liều mạng phản kích.
Cách thức phản công quyết liệt của Điền Xu rất là đáng sợ. Sau khi Điền Xu bị hủy dung, còn tên lưu manh bị nát trứng, không ai dám chọc giận nàng nữa.
Điền Tịnh so với Điền Xu thì may mắn hơn. Nàng quen biết một nam sinh viên nghèo khó khi còn học đại học, sau đó yêu và kết hôn với người này. Sau khi biến động bắt đầu, người kia che chở Điền Tịnh, nói nàng đã xuất giá, là người Phương gia, nhờ đó thoát được một kiếp.
Trong ba đứa con của Điền gia, chỉ có Điền Tịnh là có kết cục yên ổn. Điền Kiều không biết phải nói với Điền nhị thẩm như thế nào.
Chuyện này quá tàn nhẫn. Không có người mẹ nào có thể chịu đựng được.
Nhưng mà Điền nhị thẩm vẫn còn đang mong chờ, nghĩ một lúc, Điền Kiều đem những chuyện mình biết hơi chế biến một chút, nói cho Điền nhị thẩm.
Điền Kiều nói: "Nhị thẩm, gia gia nói, Tinh Tinh tỷ có vận đào hoa tốt nhất. Hôn sự của nàng không cần người quan tâm, đến lúc thích hợp, tự nhiên nước chảy thành sông. Đại ca và Thù Thù hôn sự thì hơi phiền phức. Mạng của bọn họ đều có một kiếp nạn, cần kết hôn muộn mới có thể tránh qua."
"Kết hôn muộn, rất trễ?" Điền nhị thẩm khẩn trương hỏi.
"Bảy năm." Điền Kiều cân nhắc đáp.
Đáp xong, cảm thấy việc để Điền Phong hai mươi mốt tuổi đợi thêm bảy năm nữa mới kết hôn có vẻ không hợp lý, Điền Kiều lại bổ sung: "Nếu như đại ca không đợi được lâu như vậy, có thể kết hôn trước cũng được. Nhưng mà ngàn vạn lần không thể lấy cô gái họ Sử nhỏ hơn hắn hai tuổi, cô gái này và đại ca xung khắc nghiêm trọng. Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, đại ca nhất định sẽ phải ly tán với vợ con, sớm già mà chết."
"A! ? ! Tốt! Tốt!" Điền nhị thẩm lập tức hít một hơi, bị dọa cho hồn phi phách tán.
"Nhị thẩm đều nhớ kỹ! Kiều Kiều ngươi nói với lão gia tử yên tâm! Ta nhất định không để đại ca ngươi kết hôn với người phụ nữ họ Sử kia!"
Đáng sợ, thật đáng sợ!
Vợ con ly tán, sớm già mà chết! Đây không phải là xung khắc bình thường? Đây quả thực là tai tinh, kiếp nạn của đời người!
"Kết hôn muộn rất tốt. Kết hôn muộn rất tốt! Bảy năm sau đại ca ngươi mới hai mươi tám, vẫn còn phong nhã hào hoa. Khi đó hắn cưới vợ là vừa. Thù Thù muội muội ngươi cũng vậy. Bảy năm sau con bé mới hai mươi hai, càng không vội." Điền nhị thẩm tự an ủi mình.
Điền Phong nhân duyên quá kém, làm Điền nhị thẩm sợ hãi, Điền Xu nhân duyên thế nào, nàng đã không dám hỏi.
Không hỏi, không hỏi. Dù sao tương lai sẽ thay đổi!
Điền nhị thẩm phản ứng thái quá. Điền Kiều trong lòng có chút băn khoăn. Nàng hình như hơi quá tay, làm cho Điền nhị thẩm sợ hãi.
Không muốn nhị thẩm ban đêm gặp ác mộng, Điền Kiều dời đi sự chú ý của nàng nói: "Nhị thẩm, hôn sự của đại ca không vội. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là an bài công việc cho hắn."
"Đại ca những năm này vẫn luôn cho rằng hắn phải thừa kế gia nghiệp làm tộc trưởng. Hiện tại chúng ta có kế hoạch quyên góp gia sản, đại ca liền không còn đất dụng võ. Nhưng nếu không làm tộc trưởng, đại ca cũng không thể luôn luôn nhàn rỗi. Gần đây trong thành phố lương thực không đủ ăn, cấp trên đang kêu gọi thanh niên trí thức về nông thôn tự mình trồng trọt. Đại ca nếu không có công việc, bị yêu cầu về nông thôn thì hỏng bét. Về nông thôn khổ lắm."
Thanh niên trí thức về nông thôn, Điền nhị thẩm biết. Cái khổ đó, Điền Phong thật sự chịu không nổi. Nhưng mà an bài công việc cho Điền Phong? Điền nhị thẩm lập tức lúng túng.
"Có khi nào, an bài ca ca ngươi vào nhà máy? Tuy rằng ta đã hiến tặng nhà máy, nhưng mà ca ca ngươi làm tốt, hẳn là cũng có thể tiếp nhận vị trí của nhị thúc ngươi, làm xưởng trưởng đi?" Điền nhị thẩm không chắc chắn hỏi.
Điền Kiều không lạc quan như Điền nhị thẩm.
Nàng lắc đầu, nói với Điền nhị thẩm: "Nhà máy quyên lên trên, cấp trên nhất định sẽ phái người nhà nước đến. Trong thời gian ngắn, vì ổn định công nhân trong xưởng, nhị thúc có thể tiếp tục làm xưởng trưởng. Nhưng mà chờ người được phái đến đứng vững trong xưởng, đại ca có thể làm xưởng trưởng hay không thì không nói trước được."
"Đại ca còn rất trẻ. Nhị thúc có thể làm thêm mười năm nữa, khi đó đại ca mới ba mươi mốt tuổi. Trẻ như vậy, nếu không phải xí nghiệp gia tộc, ai có thể để cho hắn lên làm lão đại?"
Điền Kiều vừa phân tích như vậy, Điền nhị thẩm cũng chết lặng.
Ba mươi mốt tuổi quả thực còn rất trẻ. Nếu Điền Phong không phải là con trai của nàng, nàng cũng không yên tâm giao nhà máy lớn như vậy cho hắn.
Không đảm đương nổi chức xưởng trưởng, hoặc là phải hai ba mươi năm sau mới có thể làm xưởng trưởng, vậy thì Điền Phong không cần thiết phải kiếm sống trong xưởng nữa.
Điền Phong năng lực không kém. Gia học uyên thâm lại khiến hắn ngạo khí mười phần, hắn chắc chắn không cam lòng luôn luôn chịu làm kẻ dưới.
"Vậy hắn có thể làm gì? Hay là, chúng ta bỏ tiền, để hắn ra ngoài lập nghiệp, tự lập môn hộ? Ca ca ngươi lập nghiệp rất lợi hại. Mấy năm nay ở trong đại học, hắn không ngừng tìm tòi." Điền nhị thẩm kiêu ngạo nói.
Mặc dù Điền nhị thẩm mỗi lần bỏ tiền ra liền đau lòng như đứt từng khúc ruột. Nhưng mà Điền Phong có thể kiếm tiền cho gia đình, nàng vẫn rất cao hứng.
Sau đó Điền nhị thẩm chưa kịp vui mừng bao lâu, Điền Kiều liền nói với nàng: "Không được."
"Tương lai quốc gia sẽ trấn áp những kẻ đầu cơ trục lợi, tư nhân buôn bán sẽ phạm tội. Đại ca ra ngoài lập nghiệp, khẳng định không làm lớn được."
"A?" Điền nhị thẩm lần nữa trợn tròn mắt. "Tội đầu cơ trục lợi?"
"Ừm." Điền Kiều lần nữa gật đầu.
Tê. Điền nhị thẩm lần nữa hít sâu một hơi.
Đáng sợ, thật đáng sợ. Xem ra tình hình tương lai so với những gì nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn. Trách sao Điền gia sẽ lụn bại. Tội đầu cơ trục lợi vừa mới ban hành, có mấy thương nhân lớn có thể toàn thân trở ra?
Không nói thương nhân lớn, tiểu thương dưới tội danh đầu cơ trục lợi, chắc chắn cũng phải gian nan sống qua ngày!
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Điền nhị thẩm lần nữa luống cuống hỏi Điền Kiều.
Hiện tại Điền nhị thẩm triệt để luống cuống. Điền Kiều chính là chỗ dựa tinh thần của Điền nhị thẩm lúc này, khiến cho Điền nhị thẩm theo bản năng dựa dẫm.
Điền Kiều cũng rất có dáng vẻ là chỗ dựa tinh thần, rất nhanh bày mưu tính kế cho Điền nhị thẩm: "Con đường thứ nhất, giống như ta, đi làm lính. Quân doanh so với bên ngoài tốt hơn một chút, đại ca nếu như dám liều, chưa chắc không có đường ra. Chính là con đường này quá nguy hiểm. Ta không đề nghị đại ca đi."
"Đúng, đúng." Điền nhị thẩm liên tục gật đầu. "Đại ca ngươi thân thể bình thường, thật sự không phải là vật liệu làm lính."
"Con đường thứ hai, chính là chúng ta bỏ tiền, cùng quốc gia hợp tác mở trung tâm mua sắm. Đến lúc đó, đại ca làm giám đốc trung tâm mua sắm, giống nhị thúc, làm công chức nhà nước. Làm giám đốc xí nghiệp quốc doanh, đại ca kinh doanh không trái quy tắc, hợp tình hợp lý."
"Cái này tốt, cái này tốt!" Điền nhị thẩm vội vàng gật đầu.
Điền Kiều cũng cảm thấy ý kiến này không tệ. Mở trung tâm mua sắm trừ tốn tiền ra, những mặt khác đều rất tốt.
Chỉ là, "Nhị thẩm, đầu tư cho trung tâm mua sắm chắc chắn không nhỏ. Chúng ta ra tiền, cũng không tiện vào lúc này phô trương ra ngoài."
Nghe Điền Kiều nhắc nhở, Điền nhị thẩm cũng nhớ tới tình huống hiện tại của gia đình. Các nàng đang chuẩn bị quyên góp gia sản vì tình hình thiên tai. Nếu như vừa quyên góp gia sản xong, Điền gia liền đầu tư một khoản tiền khổng lồ để mở trung tâm mua sắm, thì chẳng khác nào Điền gia công khai nói với mọi người, nhà các nàng siêu giàu có, mau tới cướp sao?
Như vậy thật sự không ổn, bất luận là mở trung tâm mua sắm trước hay quyên góp gia sản trước, hai chuyện này cách nhau quá gần đều không tốt.
Muốn thành công, trừ phi mở trung tâm mua sắm không tốn tiền của Điền gia.
"Kiều Kiều, ngươi xem như thế này có được không, ngược lại, chúng ta không ra mặt, để quốc gia bỏ tiền mở trung tâm mua sắm?" Điền nhị thẩm nghĩ cách đi đường vòng. "Năm năm trước, nhị thúc ngươi theo lời dặn dò của lão gia tử đã mua hai mảnh đất, vẫn chưa dùng đến."
Mở trung tâm mua sắm, một thiếu địa điểm, hai thiếu tiền. Điền gia không bỏ tiền mà bỏ đất hẳn là cũng được thôi?
"Cũng được. Nhưng mà mấu chốt là quốc gia không có tiền." Điền Kiều buông tay. "Hiện tại trong tình huống này, muốn để quốc gia bỏ tiền mở trung tâm mua sắm là không khả thi. Biện pháp khả thi nhất chính là quốc gia kêu gọi đầu tư, tìm người có tiền khác bỏ tiền ra xây trung tâm mua sắm. Nhưng người khác bỏ tiền, tất nhiên phải có lợi ích. Quốc gia lại không thiếu địa phương. Như vậy bọn họ hợp tác với nhau, Điền gia chỉ có đất thì trở nên vô dụng."
Không cẩn thận, đây chính là làm công dã tràng, Điền Phong sẽ bị đuổi khỏi bàn cờ.
Điền nhị thẩm nghe trong lòng thắt lại, lại nghĩ đến việc từ bỏ.
Việc này không được, Điền nhị thẩm ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Điền Kiều, chờ nàng đưa ra phương án tiếp theo.
Điền Kiều quả thật có một số ý khác, suy tư một lát, nàng nói với Điền nhị thẩm: "Nhị thẩm, con đường thứ ba, chính là để đại ca đăng ký thành lập một viện nghiên cứu nông nghiệp, làm sở trưởng của sở nghiên cứu đó."
"Nghiên cứu nông nghiệp, ở đâu cũng có chỗ đứng. Huống chi quốc gia chúng ta là một nước nông nghiệp lớn. Vào thời điểm cả nước đại hạn, đại ca đi đầu trong việc nghiên cứu các loại cây nông nghiệp chống hạn, chắc chắn không có sai lầm. Ở quốc gia chúng ta, nông dân chiếm hơn một nửa dân số. Nếu đại ca nghiên cứu ra giống tốt, phân bón tốt, chắc chắn cũng không lỗ vốn."
"Chỉ là đầu tư ban đầu cho nghiên cứu nông nghiệp khẳng định vô cùng lớn. Coi như đại ca trực thuộc quốc gia, viện nghiên cứu nhỏ của hắn cũng không xin được bao nhiêu kinh phí nghiên cứu. Tiền này, phải là do chính chúng ta bỏ ra."
Mà đồng dạng là bỏ tiền, vì nhân dân cả nước mà tiêu, so với vì chính mình mà tiêu có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Cái trước là đại nghĩa, coi như người ngoài biết Điền gia có tiền, cũng sẽ không khơi ra lòng tham của người khác. Đây là việc lớn vì dân vì nước. Ai dám ngáng chân, những người có lương tri ở trong nước, chắc chắn sẽ không đồng ý! Dân dĩ thực vi thiên (Cái ăn là trời của người dân), ai dám hại Điền gia, chính là cùng nhân dân quần chúng là địch. Đến lúc đó đông đảo nhân dân quần chúng, mỗi người một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết kẻ xấu!
Điền nhị thẩm nghĩ đến cảnh tượng được vạn dân ủng hộ, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.
"Vậy thì làm viện nghiên cứu nông nghiệp!" Điền nhị thẩm quyết định.
"Đây chính là lão gia tử nói, chúng ta muốn đứng cùng một chỗ với lợi ích của nhân dân đúng không? Tốt, ta đã hiểu! Cám ơn Kiều Kiều, cũng xin cảm tạ lão gia tử. Ta đi đây, ngươi đi ngủ sớm một chút đi."
Ngộ ra chân lý đứng cùng một chỗ với lợi ích của nhân dân, Điền nhị thẩm trong nháy mắt hiểu ra, không cần Điền Kiều chỉ điểm gì thêm nữa.
Sức mạnh của nhân dân là vô tận. Chỉ cần Điền gia không tham lam, muốn toàn thân trở ra cũng không khó.
Thời gian không còn sớm, Điền Kiều cũng muốn viết thư liên lạc với Lãnh Tiêu, liền không giữ người.
"Tốt, nhị thẩm, sáng mai gặp."
"Ừ, sáng mai gặp."
Điền nhị thẩm đã có tính toán rời đi. Điền Kiều suy nghĩ một chút những chuyện nàng hôm nay đã nói với Điền nhị thúc và Điền nhị thẩm, cảm thấy Điền gia bên này đã ổn, sau này không cần nàng quan tâm nữa.
Điền nhị thúc và Điền nhị thẩm đều là người có năng lực.
Ở kiếp trước bọn họ chịu thiệt vì quá cố chấp. Khi đó, Điền nhị thúc coi sản nghiệp gia tộc như sinh mạng mà bảo vệ, ai cũng không thể nhúng chàm. Như vậy Điền nhị thúc, không thể nghi ngờ đã trở thành vật cản lớn nhất trên con đường quốc hữu hóa các xí nghiệp tư nhân.
Nếu là chướng ngại vật, vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Điền gia chỗ nào cũng có sơ hở, làm sao có thể có kết quả tốt?
Hiện tại Điền Kiều đã giúp Điền nhị thúc đứng về phía đúng đắn. Phối hợp với sự cẩn thận chặt chẽ của Điền nhị thúc, Điền gia liền ổn.
Giải quyết xong nguy cơ của Điền gia, Điền Kiều tâm tình rất tốt đi rửa mặt.
Trong phòng chỉ có một mình Điền Kiều. Điền Kiều thả lỏng, vừa đánh răng, vừa dùng ý niệm tiến vào không gian xem Lãnh Tiêu hồi âm.
Lãnh Tiêu quả nhiên đang chờ Điền Kiều trả lời.
Chỉ thấy, bên cạnh tờ giấy nhỏ Điền Kiều hồi âm, đã có thêm một chữ [ Tốt! ] viết theo lối rồng bay phượng múa.
Nhìn thấy Lãnh Tiêu trả lời tin nhắn, tâm tình Điền Kiều càng tốt hơn.
Thời gian hẹn ước vẫn chưa đến. Điền Kiều đánh răng xong, thư thả ngâm mình trong bồn tắm hoa.
Mới rút quân về doanh trại được một ngày, lại phải tiếp xúc với nhiều loại người, Điền Kiều vẫn có chút mệt mỏi. Cũng may nàng không có phí công bận rộn.
Vấn đề thành phần của nàng đã được giải quyết, Điền gia đã được cứu vãn, những người bạn và người quen đáng lo ngại đều bị nàng đá bay ra ngoài!
Về sau thế giới đều tốt đẹp!
Đợi ngày mai Điền Kiều trở lại đoàn văn công, nàng liền có thể an tâm chuẩn bị biểu diễn. Nghĩ đến việc nàng lập tức được lên sân khấu biểu diễn, tâm tình Điền Kiều không nén được, có chút kích động nho nhỏ.
Chờ một chút, chờ một chút...
Điền Kiều nhắm mắt lại, ngón tay gõ có nhịp điệu vào thành bồn tắm, làm như nàng đang gảy đàn.
Điền Kiều tâm tình vui vẻ ở trong bồn tắm, luyện tập gảy đàn trong không khí, chờ cùng Lãnh Tiêu hẹn nói chuyện phiếm, ở biên giới xa xôi Lãnh Tiêu, cũng đang ở trong sở chỉ huy tạm thời của hắn, nhanh chóng cạo râu, gội đầu rửa mặt, chỉnh sửa dung nhan.
Mặc dù thông qua hệ thống không gian bút đàm, Điền Kiều cũng không thể nhìn thấy mặt Lãnh Tiêu. Nhưng mà là người đàn ông mà Điền Kiều thích, Lãnh Tiêu cũng không cho phép bản thân mình lôi thôi lếch thếch nói chuyện với Điền Kiều.
Điều kiện ở sở chỉ huy tạm thời có hạn, Lãnh Tiêu sau khi đơn giản rửa mặt, liền thả lỏng, ngồi nghiêng trên chiếc bàn đơn sơ, thần sắc ôn nhu, nhìn đi nhìn lại bức thư Điền Kiều viết cho hắn.
Nhìn thấy Điền Kiều gặp phải cướp bóc, còn được Vương Thừa Chí cứu, Lãnh Tiêu lạnh mặt thả ra hàn khí. Giống như muốn xuyên không đóng băng bọn cướp và Vương Thừa Chí vậy.
Nhìn thấy Điền Kiều thoát hiểm, lông mày Lãnh Tiêu mới thoáng giãn ra.
Nhìn thấy Điền Kiều cự tuyệt Vương Thừa Chí làm quen, Lãnh Tiêu ngọt ngào cười lên.
Nhìn thấy Thôi Tú Vân tìm Điền Kiều gây phiền toái, Lãnh Tiêu lại bắt đầu lạnh mặt. Chờ Điền Kiều nói nàng đã chọc lại, còn đào hố cho Thôi Tú Vân, Lãnh Tiêu lại bắt đầu mặt mày tràn đầy kiêu ngạo. Giống như Điền Kiều đã làm một việc gì đó rất to tát vậy.
. . .
Mặt Lãnh Tiêu giống như tắc kè hoa, theo sinh hoạt của Điền Kiều, không ngừng biến hóa màu sắc. Nếu có người có thể nhìn thấy Lãnh Tiêu lúc này, nhất định sẽ phát hiện ra thiết lập hình tượng của hắn đã sụp đổ rồi.
Bình thường lạnh lùng, cứng rắn, lúc này chẳng những không lạnh, còn vô cùng dịu dàng, thiết tha. Đáng tiếc, dáng vẻ này của Lãnh Tiêu, chỉ thuộc về Điền Kiều, người khác không có duyên nhìn thấy.
Không biết là lần thứ bao nhiêu đọc xong thư của Điền Kiều, đem từng chữ trong thư Điền Kiều, khắc sâu vào trong tâm, Lãnh Tiêu mới ngồi thẳng người, cầm bút lên, nghiêm túc viết thư hồi âm cho Điền Kiều.
Điền Kiều ở trong thư nhiều lần hỏi hắn hiện tại thế nào? Lãnh Tiêu đương nhiên phải nghiêm túc trả lời. Vừa rồi ở chiến trường, Lãnh Tiêu không rảnh dông dài viết thư, chỉ có thể trước tiên trả lời Điền Kiều một tin nhắn ngắn gọn. Lúc này có thời gian, Lãnh Tiêu tự nhiên sẽ không lừa gạt Điền Kiều.
Có trời mới biết lúc Lãnh Tiêu mở hệ thống ra, nhìn thấy hệ thống không gian đột nhiên xuất hiện, còn có một đống đồ Điền Kiều bỏ vào bên trong hệ thống không gian, tâm tình kinh sợ đến mức nào? !
Lãnh Tiêu nói cho Điền Kiều, hắn lúc đó lập tức liền thất thố.
May mắn hắn phản ứng nhanh, kịp thời điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, lại không có lấy bức thư của Điền Kiều ra khỏi không gian hệ thống, hắn mới có thể kiếm cớ lấp liếm cho qua. Không có để lộ trước mặt đồng đội của mình.
Trong thư, Lãnh Tiêu cặn kẽ nói cho Điền Kiều, biểu hiện lúc đó của hắn có bao nhiêu chưa thấy qua việc đời. Hắn nói, hệ thống này thật sự làm hắn chấn kinh. Hắn xưa nay không biết trên thế giới này, lại có thứ thần kỳ như vậy.
Đồng thời, Lãnh Tiêu còn nói cho Điền Kiều, mưa ở biên giới rất đáng ghét. Mỗi lần mưa xong, nơi này muỗi đều sẽ trở nên đặc biệt nhiều. Muỗi ở đây rất lớn, cắn người một cái, chính là để lại một vết sưng rất to. Lãnh Tiêu bị muỗi đốt rất nhiều. Thật sự rất ngứa.
Đáng tiếc, Lãnh Tiêu không thể dùng thuốc. Nếu không mùi thuốc thảo dược, có thể sẽ làm lộ vị trí của Lãnh Tiêu, ảnh hưởng hắn chấp hành nhiệm vụ.
Trừ muỗi, nơi này đỉa cũng rất đáng ghét. Nó dài, mềm, trong vùng đầm lầy đặc biệt nhiều. Hơi bất cẩn, các chiến sĩ liền sẽ bị nó cắn hút máu. Rất khó thanh lý. Lãnh Tiêu trước khi trùng sinh cũng đã từng bị. Nhưng mà sau khi sống lại Lãnh Tiêu rất lợi hại, không còn bị hút máu nữa.
Thức ăn của bộ đội hành quân cũng không ngon lắm. Lãnh Tiêu nói cho Điền Kiều, hắn đều mệt gầy đi rồi. Cũng may, hôm nay doanh địa có thừa đồ ăn. Lãnh Tiêu đã ăn một hộp thịt bò đóng hộp.
Theo chiến tranh thắng lợi, đại quân về nước, không cần phải lo lắng quân lương không đủ ăn nữa, đồ ăn của doanh địa rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều.
Lãnh Tiêu nói cho Điền Kiều, trái cây bên này đều rất ngọt. Chờ hắn ngày nào có rảnh, hắn sẽ đi hái một ít cho Điền Kiều, để vào không gian, cho Điền Kiều nếm thử.
Kể xong sinh hoạt hàng ngày, Lãnh Tiêu lại kể cho Điền Kiều nghe hắn đã cứu người ở trên chiến trường như thế nào, làm sao vào khu vực sét đánh, làm sao bắt được thủ lĩnh quân địch, thế nào cướp được chiến lợi phẩm, còn có làm sao cứu được Hạ Lỗi, cùng với sau này hắn dự định đối xử với Hạ Lỗi và Hạ Phán như thế nào. Vân vân..., Lãnh Tiêu kể rất nhiều chuyện. Bất luận là tốt, hay là xấu, Lãnh Tiêu đều không giữ lại chút nào, kể hết với Điền Kiều.
Đây là sự ăn ý giữa Lãnh Tiêu và Điền Kiều.
Trải qua phản bội, lại tiến tới cùng nhau, các nàng thích thẳng thắn. Dù cho Điền Kiều không hiểu đánh trận, Lãnh Tiêu không hiểu nghệ thuật, các nàng cũng sẽ đem những chuyện mình đang làm, kể hết cho đối phương.
Đây là một loại phương thức chung sống đặc hữu giữa các nàng.
Bọn họ đều không thích lừa gạt. Dối trá dù là có ý tốt, cũng là nói dối, bọn họ đều rất ghét, rất chán ghét!
Từ tiền thế bắt đầu, Lãnh Tiêu và Điền Kiều, sẽ không để cho đối phương phải đoán già đoán non. Có chuyện gì, có ý nghĩ gì, bọn họ đều sẽ trực tiếp nói rõ với đối phương. Tuyệt đối không làm cho đối phương lo lắng, cũng sẽ không làm ra những tình tiết ngươi hiểu lầm ta, ta hiểu lầm ngươi.
Bất luận là hiểu lầm gì, giữa Lãnh Tiêu và Điền Kiều, đều không có không gian để tồn tại.
Lãnh Tiêu ngay từ đầu rất không quen với việc thổ lộ hết lòng mình. Hắn từ nhỏ đã độc lập, đặc biệt không giỏi hướng người khác bày tỏ nội tâm. Nhưng hắn không nói, Điền Kiều sẽ lo lắng mất ngủ, sẽ đặc biệt không có cảm giác an toàn, biết sợ, không dám tới gần Lãnh Tiêu. Dần dà, vì Điền Kiều, Lãnh Tiêu liền học được cách mở lời.
Từ việc nói với Điền Kiều hắn đói bụng, đến việc nói với Điền Kiều vết thương của hắn đau. Lãnh Tiêu từng chút, từng chút một mở rộng nội tâm của hắn, đem Điền Kiều trân trọng cất vào.
Kiếp trước, trong lòng Lãnh Tiêu chỉ chứa một mình Điền Kiều.
Sau khi chết trùng sinh Lãnh Tiêu, dù cho trong lòng có thêm người nhà, Điền Kiều vẫn có ý nghĩa không giống. Điền Kiều là người mà Lãnh Tiêu yêu nhất.
Bất luận thế giới có biến đổi như thế nào, tâm Lãnh Tiêu vĩnh viễn không thay đổi.
Cùng Điền Kiều kể xong những chuyện phát sinh trong bốn ngày qua, ở cuối thư, Lãnh Tiêu mới tâm tình nặng nề hỏi Điền Kiều, kiếp trước sau khi hắn chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì Điền Kiều lại gặp chuyện không may? Lãnh Tiêu muốn biết.
Là người bạn đời tâm đầu ý hợp, tâm linh tương thông. Điền Kiều còn chưa xem Lãnh Tiêu hồi âm, nàng liền biết Lãnh Tiêu nhất định sẽ hỏi nàng, nguyên nhân cái chết của nàng ở kiếp trước?
Việc này cũng không có gì là không thể nói. Chẳng qua là sau khi Lãnh Tiêu chết, Điền Kiều chán nản, tinh thần hoảng hốt, lỡ chân mà thôi. Có cái gì mà không thể kể chứ? Mặc dù Điền Kiều biết, Lãnh Tiêu sau khi biết nguyên nhân cái chết của nàng, nhất định sẽ tức giận, trách nàng không yêu quý thân thể của mình. Nhưng nàng khi đó thật sự rất mệt mỏi.
Ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày tinh thần hoảng hốt, Điền Kiều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là vô cùng bình thường.
Hơn nữa, Điền Kiều còn đang giận Lãnh Tiêu!
Lãnh Tiêu rõ ràng đã nói tốt muốn ở bên nàng cả đời, cùng nàng đi đến đầu bạc răng long. Hắn dựa vào cái gì mà bỏ nàng đi trước?
Điền Kiều không cần sự vĩ đại tự cho là đúng của Lãnh Tiêu! Gặp nguy hiểm, nàng không cần Lãnh Tiêu hy sinh bản thân để cứu nàng! Nàng muốn cùng Lãnh Tiêu cùng nhau đối mặt! Bất luận là sống hay chết!
Đau khổ sống một mình, so với cùng nhau sống chết càng làm cho Điền Kiều không thể tiếp nhận!
Trước khi trùng sinh, vừa nghĩ tới cái mạng này của Điền Kiều, là do Lãnh Tiêu dùng tính mạng của hắn đổi lấy. Điền Kiều liền không tiếp nhận được. Khi đó, Điền Kiều sống không tốt, cũng không có cách nào sống tốt được. Nàng còn sống mỗi một giây, mỗi một khắc, đối với Điền Kiều đều là dày vò.
Cái chết của Lãnh Tiêu ở đời trước, là khúc mắc không thể giải được trong lòng Điền Kiều. Thế là, không đợi Lãnh Tiêu quở trách Điền Kiều không trân quý sinh mệnh, Điền Kiều liền ra tay trước, viết thư, lên án Lãnh Tiêu.
Thời gian hẹn ước vẫn chưa đến, Điền Kiều và Lãnh Tiêu đồng thời sớm nhận được thư đối phương gửi tới.
Trong khoảnh khắc này, cả hai đều cảm thấy ấm áp trong lòng, những cảm xúc u ám do kiếp trước bi thảm mang đến, cũng đều tan biến đi không ít.
Cảm giác được người trong lòng nhớ nhung này thật là tuyệt diệu. Cảm giác chân tình có người đáp lại, tâm đầu ý hợp này thật là tốt đẹp!
Đây mới là cuộc sống! Cuộc sống có ý nghĩa, thú vị!
Đời này, các nàng nhất định sẽ dốc toàn lực, bảo vệ niềm hạnh phúc như vậy, để cho nhân sinh của các nàng không còn nuối tiếc.
Nghĩ như vậy, hai người hữu tình hiểu ý cười một tiếng, cùng nhau không kịp chờ đợi mở ra lá thư của đối phương.
Sau đó, Điền Kiều đọc thư của Lãnh Tiêu vô cùng hài lòng, đặc biệt nhập tâm, có lúc mừng thay cho Lãnh Tiêu, có lúc lại thay Lãnh Tiêu khẩn trương. Lãnh Tiêu thì càng xem thư của Điền Kiều, sắc mặt càng ngưng trọng.
Trượt chân sao? Lãnh Tiêu đối với nguyên nhân cái chết này của Điền Kiều, vừa bất ngờ lại không ngoài dự kiến.
Lãnh Tiêu khi mới quen Điền Kiều, nàng liền vô cùng bi quan chán đời. Khi đó, hài tử là lý do duy nhất để Điền Kiều sống tiếp. Không muốn Vương Tịnh trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không người thương yêu, Điền Kiều mới luôn luôn đau khổ kiên trì, cắn răng sống tiếp.
Về sau Vương Thừa Chí trở về, Điền Kiều bị Vương Tịnh làm cho tổn thương thấu tâm. Lãnh Tiêu liền trở thành trụ cột tinh thần của Điền Kiều.
Lãnh Tiêu chết đột ngột, Điền Kiều nhất thời không tìm được mục tiêu, tinh thần hoảng hốt, trượtLãnh Tiêu cũng bằng lòng cả đời cùng Điền Kiều cứ như vậy không rõ ràng ở chung.
Chỉ cần Điền Kiều còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Những thứ khác Lãnh Tiêu đều có thể nhẫn nhịn. Vô số đêm một mình trằn trọc khó ngủ, Lãnh Tiêu đương nhiên cũng sẽ không cam tâm, nhưng ai bảo hắn xuất hiện quá muộn chứ.
Ai nói tình yêu không có trước sau? Ở chỗ Lãnh Tiêu liền có!
Nếu như Lãnh Tiêu có thể sớm hơn gặp được Điền Kiều, thì tốt biết bao!
Ngẫu nhiên, khi tâm lý u ám đến không thể chịu đựng, Lãnh Tiêu thậm chí sẽ nghĩ, nếu như hắn cũng đã chết, Điền Kiều có khi nào sẽ càng yêu hắn hơn không?
Kết quả, tốt không ứng nghiệm, xấu lại ứng nghiệm.
Cuối cùng Lãnh Tiêu thật sự đã chết. Hắn cũng dùng cái chết của mình, nghiệm chứng tình yêu của Điền Kiều dành cho hắn. Lãnh Tiêu rốt cục đã thắng!
Hiện tại, Lãnh Tiêu rốt cục tin chắc, Điền Kiều yêu hắn vượt qua cả tình yêu dành cho Vương Tịnh và Vương Thừa Chí trong quá khứ.
Chiến thắng kiểu này, khiến cho Lãnh Tiêu có chút vui vẻ một cách quỷ dị. Có chút thỏa mãn. Hắn đột nhiên cảm thấy, cái chết của hắn cũng rất đáng giá!
Bóng ma liên quan tới Vương Tịnh trong đáy lòng Lãnh Tiêu, triệt để tan thành mây khói.
Chính là ý tưởng này có chút nguy hiểm, Lãnh Tiêu vội vàng xem thư của Điền Kiều, để bình tĩnh lại một chút.
Trân quý sinh mệnh! Trân quý sinh mệnh! Trân quý sinh mệnh!
Đời này là một cuộc đời hoàn toàn mới. Đời này không có người có thể ngăn trở Điền Kiều và Lãnh Tiêu. Đời này bọn họ sẽ rất hạnh phúc.
Đời này Hạ Phán không còn cơ hội nói xấu Lãnh Tiêu, hãm hại Lãnh Tiêu nữa. Lãnh Tiêu cũng không cần phải cửa nát nhà tan, đi làm nội gián cho ủy ban kỷ luật. Làm gián điệp hai mang không có kết cục tốt.
Lãnh Tiêu đời trước không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm một nhân vật phản diện mang tiếng xấu. Dùng hành động lạnh lùng vô tình của mình, đi cứu những người vốn không nên chết. Đời này Lãnh Tiêu chiếm được tiên cơ, không cần phải tiếp tục sống khổ sở như đời trước nữa.
Lần này Lãnh Tiêu có thể quang minh chính đại làm việc tốt, sẽ không còn bị thế nhân hiểu lầm, cuối cùng bị người nhà báo thù.
Đúng vậy, Lãnh Tiêu đời trước chết bởi sự trả thù của người tốt. Dù sao người xấu Lãnh Tiêu sẽ đề phòng, người tốt thì hắn lại lơ là. Đối với chuyện này, Lãnh Tiêu không có gì để nói.
Lãnh Tiêu không quan tâm việc hắn bị thế nhân hiểu lầm, hắn cũng không hối hận lựa chọn ban đầu của mình, càng không hận người đã giết hắn.
Vạn sự đều có nhân có quả, Lãnh Tiêu lúc trước không nói cho đứa bé kia, phụ thân nó phạm tội gì, tại sao hắn lại bắt người. Đứa bé kia mất đi phụ thân, hận Lãnh Tiêu là điều hiển nhiên.
Lãnh Tiêu không trách đứa trẻ kia.
Chỉ là đáng thương cho Điền Kiều, bị Lãnh Tiêu liên lụy mất mạng.
Nghĩ tới đây, Lãnh Tiêu khó chịu.
Đứa nhóc con đó đời này không có cơ hội ra đời! Lãnh Tiêu quyết định chờ hắn trở về, hắn liền đi tìm cha của nó gây phiền toái! Đem con hổ dữ tương lai này diệt trừ sớm!
Kiều Kiều của hắn vốn nên được sống vô tư vô lo, sống lâu trăm tuổi. Lại bị hung thủ hủy hoại. Nợ cha con trả, cha của hung thủ đừng hòng trốn thoát!
Trong lòng đã nghĩ xong biện pháp chỉnh người, tầm mắt của Lãnh Tiêu, rơi vào những thông tin liên quan tới hệ thống mà Điền Kiều nhắc đến.
Hả? Hệ thống cứ tích lũy đủ 1 triệu điểm cứu rỗi, là có thể thăng cấp một lần. Mỗi lần thăng cấp, Điền Kiều đều có thể thông qua hệ thống cải thiện thể chất một lần, trở nên càng thêm khỏe mạnh. Như vậy không tệ!
Bất luận chuyện gì tốt cho Điền Kiều, Lãnh Tiêu đều dốc toàn lực mà làm.
Khi biết hệ thống thăng cấp, có thể cải thiện thân thể của Điền Kiều, Lãnh Tiêu quyết định ở lại làm chỉ huy, tiếp tục kiếm điểm cứu rỗi. Không liên hệ với Điền Kiều trước đó, Lãnh Tiêu đã cự tuyệt cơ hội tốt để được lộ diện này. Nhưng bây giờ, nếu đã ở lại có điểm cứu rỗi để kiếm, Lãnh Tiêu liền không vội trở về.
Có dự định, Lãnh Tiêu cúi đầu viết thư hồi âm cho Điền Kiều.
[ Kiều Kiều, ta muốn về trễ một chút. Kỳ thật lần này biên giới bùng nổ chiến tranh, trừ những xung đột trước đây, còn bởi vì đối phương mời nhà khoa học từ cường quốc đến, suy đoán ra khu vực chiến trường lần này, cất giấu một hoặc là vài mỏ kim loại hiếm. Đối phương phỏng đoán không chính xác vị trí của khoáng thạch, liền muốn thông qua chiến tranh, biến khu vực này thành khu vực có mìn, để chúng ta không thể đặt chân, không phát hiện được bảo tàng ở đây.
Đời trước đối phương đã đạt được mục đích.
Dưới sự quấy rối liên tục của đối phương, biên giới giữa chúng ta và nó tràn đầy khu vực có mìn. Chờ sau này chúng ta phát hiện nơi này có mỏ quặng, thì đã muộn.
Mìn quá nhiều. Chúng ta dù có phát hiện vị trí khoáng thạch, cũng không có cách nào khai thác. Bởi vậy, chúng ta ít nhất đã tổn thất 2 tỷ đô la Mỹ. Cuối cùng, phải dùng vô số máu và sinh mệnh của các chiến sĩ biên phòng, những thứ vốn nên thuộc về chúng ta, mới quay trở lại trong tay chúng ta.
Kiều Kiều, mọi chuyện ở chỗ ngươi đều tốt. Ta liền chuẩn bị về trễ một chút. Ta phải ở lại chỗ này cướp quặng mỏ. Mỏ kim loại hiếm trị giá 200 triệu đô la Mỹ, ta nhất định phải giành được!
Lần này, ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là hối hận vì những việc đã làm! ] Có thể là do làm nhân vật phản diện quá lâu, Lãnh Tiêu hiện tại có chút ngang tàng, hống hách.
Nhưng mà Điền Kiều thích, cho nên Lãnh Tiêu không cần thay đổi.
Điền Kiều thật sự yêu chết dáng vẻ ý khí bừng bừng hiện tại của Lãnh Tiêu.
Quá khứ Lãnh Tiêu gánh vác quá nhiều. Thế nhân hiểu lầm Lãnh Tiêu cũng quá sâu. Khiến cho Lãnh Tiêu đến cả cười cũng không biết cười.
Hiện tại thì tốt rồi, Lãnh Tiêu vẫn là vầng trăng sáng bẩm sinh kia. Là thần thoại trong quân đội được mọi người ngưỡng vọng. Điền Kiều thật sự sùng bái, thật sự thích.
Mỏ kim loại hiếm trị giá 200 triệu đô la! Rất đáng tiền!
Cướp! Nhất định phải cướp!
Thứ tốt như vậy, sao có thể để cho địch nhân? !
Nhìn thư mà nhiệt huyết sôi trào Điền Kiều, hận không thể bay đến bên cạnh Lãnh Tiêu, cùng Lãnh Tiêu kề vai chiến đấu, cùng nhau cướp mỏ!
Chỉ là Điền Kiều sức chiến đấu quá kém. Đến chiến trường, nàng còn chưa đủ gây trở ngại cho Lãnh Tiêu. Thế là, Điền Kiều dõng dạc viết thư hồi âm cho Lãnh Tiêu. Trong thư, nàng nhiệt liệt ủng hộ quyết định ở lại cướp mỏ của Lãnh Tiêu, đồng thời bày tỏ tinh thần của nàng luôn ở bên hắn.
Điền Kiều nhắn Lãnh Tiêu cố lên, đem cả phần của nàng, cũng cùng nhau cướp về!
Đồng thời, Điền Kiều còn bày mưu cho Lãnh Tiêu: [ Tiêu Tiêu bảo bối, sau khi hệ thống không gian thăng cấp, tinh thần lực của chúng ta, cũng chính là ý niệm cũng thăng cấp. Hôm nay lúc ta thu đồ vật, cơ bản đều là không cần ta đụng vào, tâm niệm vừa động, tinh thần lực phóng ra ngoài, đụng phải đồ vật kia, chúng liền sẽ lập tức bị ta thu vào không gian.
Nếu tài nguyên khoáng sản kim loại hiếm không quá sâu, phương pháp này hẳn là cũng có thể dùng. Ngươi có thể thử xem. Nếu như có thể đem đồ vật thu vào không gian, vậy thì không cần đánh trận, ngươi có thể thần không biết quỷ không hay lấy đồ đi.
Còn nữa, ta nhớ là có một số kim loại hiếm, sẽ có khoáng thạch đi kèm. Khi ngươi tìm thấy vị trí của mỏ quặng, nhớ dùng tinh thần lực dò xét xung quanh một chút, có thể sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. ] Điền Kiều không hổ là sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Đại. Dù cho nàng là sinh viên khối văn, những kiến thức khoa học tự nhiên, nàng cũng có biết một chút.
Gió lạnh sinh ra trong thời đại chiến tranh loạn lạc, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, không có được học tập một cách có hệ thống trong trường học giống như Điền Kiều, kiến thức vỡ lòng của Lãnh Tiêu đều là do Diệp Sương dạy. Dù cho Lãnh Tiêu về sau có đi trường quân đội bồi dưỡng, một số kiến thức, hắn vẫn còn thiếu sót.
Cũng may, Lãnh Tiêu có Điền Kiều.
Nhận được sự chỉ điểm của Điền Kiều, gió lạnh như hổ mọc thêm cánh. Bắt đầu hành trình dò xét (vơ vét) của hắn ở biên giới.
Lãnh Tiêu ngoan ngoãn ở lại trấn thủ, không ồn ào rút quân về nhà, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Tần Cảnh Long.
Người thắng trận, chiến lợi phẩm còn chưa tiếp thu xong, rút quân cái gì? Về nhà cái gì?
Đám tù binh kia mang về trong nước vừa chiếm chỗ, không cẩn thận không quen khí hậu mà chết một người, còn dễ dàng bị tổ chức quốc tế chụp mũ ngược đãi tù binh, được không bù mất.
Bởi vậy, Tần Cảnh Long liền muốn Lãnh Tiêu ở lại biên giới thêm một thời gian, chờ nước láng giềng giao tiền chuộc, Lãnh Tiêu đem tù binh trả lại cho bọn hắn rồi hẵng trở về.
Đây vốn là một chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu công sức, còn có thể khiến cho công tích của Lãnh Tiêu được tất cả mọi người ghi nhớ. Loại bỏ những ý đồ xấu xa của đám người muốn hái quả đào.
Tần Cảnh Long đã có dự định chu toàn, kết quả Lãnh Tiêu đột nhiên nổi điên không đồng ý. Tần Cảnh Long sao có thể cao hứng?
Tần Cảnh Long cũng không nghĩ ra, vì sao Lãnh Tiêu lại không nguyện ý? Về nước có cái gì phải vội vàng? Trong nước lại không có tiền chuộc! Không có tiền bồi thường! Tần Cảnh Long bị Lãnh Tiêu làm cho tức giận đập bàn.
Cũng may, Lãnh Tiêu bây giờ đã nghĩ thông. Tần Cảnh Long rốt cục cũng nguôi giận.
Nghĩ đến việc hắn đã tìm được cho Lãnh Tiêu một cô con dâu tốt, Tần Cảnh Long hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng: Thằng nhóc thối không bớt lo, tiện nghi cho ngươi!
Hắt... xì...
Bị Tần Cảnh Long nhắc tới, Lãnh Tiêu ngứa mũi hắt hơi hai cái. Dựa theo quy luật hắt hơi một cái là nhớ, hai cái là mắng mà xem, đây là có người đang mắng Lãnh Tiêu.
Lãnh Tiêu không nghĩ tới là Tần Cảnh Long đang nhắc tới hắn, hắn cho rằng những tù binh quân địch kia đang mắng hắn.
Lãnh Tiêu cười lạnh, không để ý.
Mắng đi, mắng đi, chờ hắn đem mỏ quặng ở biên giới này móc sạch, bọn họ sẽ càng tức giận!
Tinh thần lực thật là một thứ tốt!
Điền Kiều không nhắc nhở Lãnh Tiêu trước đó, Lãnh Tiêu cũng không phát hiện tinh thần lực của hắn còn có thể phóng ra ngoài. Lãnh Tiêu chỉ biết hắn ở trong hệ thống không gian có thể sử dụng tinh thần lực, hoàn toàn không nghĩ tới sau khi rời khỏi hệ thống không gian, tinh thần lực của hắn cũng dùng rất tốt.
Cường độ tinh thần lực của Điền Kiều và Lãnh Tiêu, trừ giá trị nguyên thủy bẩm sinh, cũng có liên quan đến kích thước của hệ thống không gian.
Trên lý thuyết mà nói, hệ thống không gian lớn bao nhiêu, tinh thần lực của các nàng là có thể dò xét được bấy nhiêu. Nhưng mà Lãnh Tiêu và Điền Kiều dù sao cũng là thân thể phàm trần. Sử dụng tinh thần lực quá độ, thân thể của các nàng sẽ không chịu nổi.
Bởi vậy, tinh thần lực thăm dò của Lãnh Tiêu, trong trường hợp có chướng ngại vật ngăn cản, cực hạn là một cây số. Trong trường hợp không có chướng ngại vật ngăn trở, thì cũng giống như khoảng cách có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ là, theo khoảng cách tăng lên, tinh thần lực sẽ yếu đi.
Giống như mắt thường có thể nhìn thấy các ngôi sao, nhưng lại không biết hình dáng cụ thể của các ngôi sao ra sao. Tinh thần lực cũng như vậy. Những vật trong vòng một cây số, thông qua tinh thần lực, Lãnh Tiêu có thể nhìn thấy rõ ràng, vượt qua một cây số, liền mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng đại khái.
Dựa vào tinh thần lực giống như siêu năng lực, sáng ngày thứ hai khi ra ngoài, Lãnh Tiêu đã phát hiện một mỏ sắt được chôn dưới đất gần sở chỉ huy tạm thời!
Phát hiện này, trong nháy mắt khiến cho Lãnh Tiêu vui mừng khôn xiết.
Tinh thần lực có thể sử dụng! Đồng thời cực kỳ hữu dụng!
Lãnh Tiêu thử một chút, hắn sử dụng tinh thần lực thăm dò cực hạn là nửa giờ. Vượt quá nửa giờ, Lãnh Tiêu sẽ đau đầu. Đồng thời trong một ngày không thể sử dụng tinh thần lực ở bên ngoài không gian.
Nếu như Lãnh Tiêu khống chế một chút, chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đồng thời mỗi lần sử dụng tinh thần lực không quá ba mươi phút, vậy hắn liền có thể nhiều lần sử dụng tinh thần lực.
Sau khi làm rõ phương pháp sử dụng tinh thần lực, Lãnh Tiêu rất nhanh lại phát hiện một số mỏ sắt và mỏ vàng cỡ nhỏ không sâu quá một cây số bên trong lãnh thổ biên giới nước ta.
Những mỏ quặng này đều không sâu, với thực lực hiện tại của nước ta, không cần tìm đối tác quốc tế để hợp tác khai thác, chúng ta có thể tự mình khai thác.
Coi như không biết những mỏ quặng này sâu bao nhiêu, nhìn chúng và số lượng, Lãnh Tiêu cũng rất cao hứng.
Mỏ quặng trong nước mình không thể chạy đi đâu được, Lãnh Tiêu liền không vội báo cáo. Có một số mỏ quặng đã là khu vực có mìn. Lãnh Tiêu cần phải dọn dẹp sạch mìn ở đây trước.
Tinh thần lực của Lãnh Tiêu, vào lúc này, liền phát huy ra tác dụng trọng yếu không tưởng.
Trong thế giới tinh thần lực, khu vực có mìn đối với Lãnh Tiêu mà nói, không khác gì khu vực trống trải. Dưới sự trợ giúp của tinh thần lực, Lãnh Tiêu gỡ mìn cũng đơn giản như nhổ củ cải.
Chờ Lãnh Tiêu đem khu vực có mìn trong nước ta dọn dẹp sạch sẽ, ghi lại vị trí địa lý của khoáng sản, hắn lại đi tìm mỏ kim loại hiếm.
Vị trí của mỏ kim loại hiếm rất bí mật, Lãnh Tiêu tìm một tuần, mới tìm thấy ở trong một đầm lầy. Giống như đời trước, vị trí của nó, chính là ở trong nước ta!
Tìm được vị trí mỏ quặng, Lãnh Tiêu lập tức phát điện báo bí mật về nước. Đem những phát hiện của hắn nói cho Tần Cảnh Long.
Đồng thời, sợ nước láng giềng còn nghi ngờ đối với những hành động trước đây của Lãnh Tiêu, Lãnh Tiêu bắt đầu lén lút gây sự (đào mỏ) trong lãnh thổ nước láng giềng.
Lãnh Tiêu hiện tại chính là Diêm Vương sống trên chiến trường biên giới. Vốn dĩ hắn đã lợi hại không ai địch nổi. Sau khi có thêm sự hỗ trợ của tinh thần lực, thì lại càng không ai có thể trị được hắn.
Nước láng giềng căn bản không phát hiện được việc Lãnh Tiêu nhập cảnh. Chờ Lãnh Tiêu đem những mỏ vàng, mỏ sắt cùng mỏ kim loại hiếm mà hắn phát hiện đào đi, nước láng giềng đối mặt với đường hầm, ngoài việc mắng Lãnh Tiêu xảo trá, cũng không còn cách nào khác.
Có thể làm sao? Đánh không lại, giết cũng không chết. Ngoài việc mắng Lãnh Tiêu, nước láng giềng còn có thể làm gì? !
Bọn họ lại không thể chứng minh, cái mỏ này là do Lãnh Tiêu đào!
Lãnh Tiêu quá xấu xa. Những cái hố to do hắn tạo ra ở biên giới nước láng giềng, trước khi nước láng giềng kịp phản ứng, Lãnh Tiêu liền phái người đi tung tin đồn nhảm, nói nơi này là chiến trường cổ. Những cái hố to đột nhiên xuất hiện này, thực ra là hố vạn người do chiến trường cổ để lại. Bởi vì gần đây đánh trận đã chết quá nhiều người, kích phát oán khí ở đây, hố vạn người mới đột nhiên xuất hiện.
Lãnh Tiêu lừa người nói, trong hố này có vô số ác quỷ, chuyên môn ăn linh hồn người sống, ăn thịt uống máu người. Sát khí trong hố rất nặng, phàm là những người không cẩn thận tiếp xúc, đều sẽ bị thối rữa da mà chết.
Hắn còn bịa chuyện giống như thật. Khiến cho không ít quân trú phòng của nước láng giềng hai chân run rẩy, chỉ muốn khóc lóc về nhà tìm mẹ.
Khi lời đồn đại xôn xao, Lãnh Tiêu, người có thể toàn thân trở ra từ trong hầm, càng thêm không giống người sống. Thế là, mọi người càng thêm tin tưởng Lãnh Tiêu là Diêm Vương sống, sợ hắn đến chết khiếp. Lãnh Tiêu đi dạo ở nước láng giềng cũng liền càng thêm thuận lợi.
Lãnh Tiêu quá có thể gây chuyện, tức giận đến mức thủ lĩnh của nước láng giềng, rất muốn bất chấp tất cả, dốc toàn lực cả nước tái chiến một trận, chỉ vì diệt Lãnh Tiêu!
Nhưng không thể được. Bọn họ cũng không có tiền.
Nước láng giềng vốn đã nghèo. Mua vũ khí của cường quốc đã tiêu một số tiền lớn. Bồi thường cho nước ta lại tốn một số tiền lớn nữa. Đã nghèo lại càng thêm nghèo, vũ khí bọn họ mua trước đó lại bị Lãnh Tiêu cướp đi, nước láng giềng liền không có năng lực để khơi mào chiến tranh nữa.
Như thế, Lãnh Tiêu dù có đáng ghét đến đâu, thủ lĩnh của nước láng giềng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hắn bịt mũi, nhanh chóng gom tiền giao tiền chuộc, hy vọng có thể đuổi Lãnh Tiêu đi sớm một chút.
Đối với nước láng giềng mà nói, Lãnh Tiêu còn đáng sợ hơn cả ôn thần.
Có điều Lãnh Tiêu không phải là dễ đuổi đi?
Các nhà khoa học của nước ta còn chưa tới. Khoáng thạch của nước láng giềng cũng chưa đào xong. Lãnh Tiêu mới không đi!
Phản ứng của nước ta thật nhanh.
Mỏ vàng, mỏ sắt, mỏ kim loại hiếm, bất luận là cái nào, đối với nước ta mà nói đều rất trọng yếu.
Nghe Lãnh Tiêu nói chiến trường biên giới thực ra là một khu mỏ, cấp trên liền hưng phấn không thôi. Chỉ cần Lãnh Tiêu không nhìn lầm, vậy thì lần này nước ta đã kiếm được món hời lớn!
Đồng thời, nước ta lúc này cũng đã kịp phản ứng, hiểu vì sao nước láng giềng lại khai chiến với bọn hắn. Rất tốt! Dám ngấm ngầm hãm hại nước ta, tiền bồi thường chiến tranh phải tăng gấp đôi! Tiền chuộc tù binh cũng phải tăng gấp đôi!
Còn muốn giả vờ đáng thương để lừa gạt, tuyệt đối không có cửa!
Không có tiền liền lấy quặng mỏ cùng tài nguyên khác để gán nợ! Nước ta cũng không phải chỉ cần tiền!
Các quan chức đàm phán và các nhà khoa học của nước ta, tất cả đều xắn tay áo, chuẩn bị đến biên giới làm một vố lớn.
Lãnh Tiêu, người lập thêm một công lớn, cũng được tất cả mọi người treo trên miệng khen ngợi không ngừng, khiến cho Tần Cảnh Long lâng lâng vui sướng.
Bị đối thủ cũ dùng chuyện Lãnh Tiêu là lão già độc thân để đả kích, Tần Cảnh Long cũng không tức giận. Ha ha, có gì phải tức giận! Con dâu của Lãnh Tiêu hắn đã tìm xong! Chỉ chờ Lãnh Tiêu trở về, quân đội của bọn họ lập tức tổ chức việc vui! Đến lúc đó xem ai mới là người tức giận! Ha ha!
Sợ đồng đội cũ biết hắn vừa ý Điền Kiều, sẽ ngấm ngầm quấy rối. Tần Cảnh Long không nói cho bất kỳ ai biết, chuyện hắn nhắm trúng Điền Kiều cho Lãnh Tiêu làm con dâu. Ngay cả cha của Lãnh Tiêu, Tần Cảnh Long cũng không nói!
Lãnh Tiêu không biết trong quân đội có niềm vui bất ngờ lớn như vậy đang chờ hắn. Trong quá trình chờ đợi các nhà khoa học đến, Lãnh Tiêu thỉnh thoảng lại đến biên giới nước láng giềng nhặt của rơi!
Mỏ vàng, mỏ sắt, mỏ niken oxit, đều muốn! Lãnh Tiêu chỉ cần đụng phải mỏ quặng ở biên giới nước láng giềng, hắn liền sẽ thu một chút.
Không chỉ mỏ quặng, các loại mìn, bom đạn vũ khí, Lãnh Tiêu cũng thu không ít vào trong không gian. Đây là Lãnh Tiêu thu lại cho Điền Kiều phòng thân. Để phòng ngừa vạn nhất, Lãnh Tiêu muốn bảo vệ tốt cho Điền Kiều.
Vui quá hóa buồn, Lãnh Tiêu suýt chút nữa chịu thiệt lớn ở mỏ niken oxit kia.
Mỏ niken oxit là cái gì? Lãnh Tiêu ngay từ đầu cũng không nhận ra, cũng không biết nó có độc. Chỉ là căn cứ theo nguyên tắc "đi ngang qua, tuyệt đối không bỏ qua", nó mới bị Lãnh Tiêu thu vào không gian.
Chờ Lãnh Tiêu đem đồ vật thu vào không gian, bị Điền Kiều nhìn thấy, Điền Kiều mới nói cho Lãnh Tiêu, vật này gọi là niken oxit, có tính mẫn cảm và tính gây độc. Người tiếp xúc với nó bằng da sẽ bị dị ứng, hít vào sẽ gây ung thư. Nhưng nó được ứng dụng rộng rãi, có thể dùng trong chế tạo pin điện thoại, sản xuất hydro và chế tạo gốm sứ, v.v, giá cả đắt đỏ.
Có thể nó có đáng tiền, nhưng sau khi biết niken oxit có độc, Lãnh Tiêu cũng không chuẩn bị muốn nó nữa.
Không gian hệ thống Điền Kiều mỗi ngày đều sẽ đi vào. Một vật phẩm có độc như vậy đặt trong không gian hệ thống, Lãnh Tiêu làm sao có thể yên tâm?
Nhưng mà Điền Kiều không nỡ vứt bỏ.
Đồ tốt đã vào tay, tại sao phải vứt đi? Niken oxit có độc, vậy thì Điền Kiều dùng vật chứa kín để bao bọc nó lại là không có việc gì. Thứ này lại không thể làm tinh thần lực bị trúng độc. Điền Kiều thật sự không sợ nó một chút nào.
Sau khi Điền Kiều liên tục cam đoan, xác định niken oxit chỉ cần thu lại là không sao, Lãnh Tiêu mới từ bỏ ý định vứt bỏ niken oxit.
Nhưng mà cũng chỉ có những thứ này thôi. Lần sau nếu lại gặp thứ đồ chơi này, Lãnh Tiêu sẽ không thu vào không gian nữa.
Đường hầm mà Lãnh Tiêu tạo ra từ niken oxit, hắn cũng đi vòng, không quay lại. May mắn Điền Kiều nhắc nhở kịp thời, nếu không, hiện tại Lãnh Tiêu trong quá trình đào mỏ, khẳng định sẽ bị trúng độc.
Lãnh Tiêu chạy kịp thời, bị niken oxit trúng độc, chính là quân địch. Cũng may, đường hầm kia ở trên bãi cỏ trống trải, nơi đó thông gió tốt, nếu không phải vào trong đường hầm dò xét, hoặc là trực tiếp tiếp xúc với niken oxit, người hít phải không khí có chứa khí độc, đều sẽ không có chuyện.
Mà độc tính của mỏ niken oxit, cũng phát huy ra tác dụng ngoài dự kiến. Sự tồn tại của nó, dường như đang dùng sự thật nói cho quân địch, những chuyện ma quái mà Lãnh Tiêu bịa ra trước đó đều là thật!
Cái hố to này thật sự là hố vạn người! Thật sự có thể ăn người! Những người bị trúng độc niken oxit kia, chính là chứng cứ tốt nhất!
Quân địch vốn đã bị Lãnh Tiêu đánh cho ý chí chiến đấu tan rã. Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ càng thêm lo sợ bất an, chỉ muốn tháo chạy. Dù cho sau đó quốc gia địch có tìm đến nhà khoa học, chứng minh kia là đường hầm, trong hố có thể đào ra vàng, quân địch cũng không dám đến gần.
Vàng nào có quan trọng bằng tính mạng! Hơn nữa, mỏ vàng bình thường, cũng sẽ không xuất hiện theo cách này. Cho nên, đường hầm này tuyệt đối có vấn đề! Có vấn đề rất lớn!
Đây chính là hố vạn người không thể nghi ngờ! Có lẽ số vàng này, đều là do máu thịt người mà biến thành! Quân địch nghĩ như vậy, càng thêm sợ hãi. Quốc gia địch mỗi ngày đều nỗ lực để khôi phục sĩ khí, ngay cả mỏ của nhà mình cũng không để ý đào, nước ta bên này bắt đầu đào mỏ, hắn cũng không có cách nào quấy rối.
Người nước ta cũng mê tín. Nhưng mà những chuyện ma quái do Lãnh Tiêu bịa ra, bọn họ đều biết. Những chuyện ma đó, vẫn là bọn hắn giúp Lãnh Tiêu lan truyền. Cho nên bọn họ không sợ.
Nhưng mà đào mỏ đều mong may mắn. Vì có thể đào mỏ thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, nước ta không những chọn một ngày tốt lành để khai thác mỏ, trước khi xuống mỏ, bọn họ còn làm lễ tế bái trời đất một cách đơn giản.
Có nhân viên chuyên nghiệp ở đó, thảm trạng trúng độc niken oxit của quân địch cũng ở ngay trước mắt, Lãnh Tiêu bên này liền phòng hộ rất tốt. Không có bị trúng độc mỏ niken oxit.
Thông qua sự việc niken oxit, Lãnh Tiêu cũng quyết định sau này hắn phải đọc nhiều sách hơn, học tập nhiều hơn. Loại chuyện ngu ngốc đem vật độc làm bảo vật, đắc ý thu vào không gian, còn khoe khoang với Điền Kiều, Lãnh Tiêu không muốn lặp lại lần nữa!
Đồng thời, Lãnh Tiêu về sau cũng sẽ cẩn thận hơn. Những thứ không quen biết, hắn sẽ không tùy tiện thu vào không gian. Không gian là lá bài tẩy cuối cùng của Điền Kiều và Lãnh Tiêu, không được phép có bất kỳ sai sót nào, Lãnh Tiêu nhất định phải thận trọng.
Lãnh Tiêu đối với sự việc niken oxit耿耿于怀 (canh cánh trong lòng), Điền Kiều lại cảm thấy không có gì. Thuật nghiệp hữu chuyên công (Mỗi người có một chuyên môn riêng), Lãnh Tiêu không biết niken oxit là rất bình thường.
Nhưng mà Lãnh Tiêu thế nào cũng không nguôi, Điền Kiều không thể làm gì khác hơn là mua cho Lãnh Tiêu một đống sách Hóa Học, để hắn từ từ xem, học tập cho tốt.
Chính là Lãnh Tiêu sau khi học không được, liền đến hỏi Điền Kiều, Điền Kiều cũng không biết, về sau, nàng liền sốt ruột.
Nhưng mà, đây là chuyện sau này.
Mới vừa cùng Lãnh Tiêu bút đàm kết thúc, Điền Kiều, lúc này đang đắc ý say giấc nồng, nhưng không biết về sau Lãnh Tiêu sẽ xảy ra sự cố như vậy. Cũng không biết, trong lúc nàng đang ngủ ngon, rất nhiều người bởi vì biểu hiện hôm nay của Điền Kiều, trằn trọc, trắng đêm khó ngủ...
Điền Kiều khi đó là hy vọng cuối cùng của Điền nãi nãi để giữ chân Điền Vi Sách, bà liền đối xử với Điền Kiều rất tốt. Cách trang trí này lúc ấy nhìn đã rất không tệ, bây giờ nhìn lại là kiểu xa hoa thầm lặng, có chiều sâu.
"Chăn nệm này ta hôm qua mới phơi, tuyệt đối dễ chịu. Bộ đồ ngủ này là của Tinh Tinh, ta tuần lễ trước mới mua cho nó, nó còn chưa mặc qua. Kiều Kiều ngươi xem thế nào, có thích hay không?"
Điền nhị thẩm vì muốn lấy lòng Điền Kiều, không những dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, trong góc còn đặt hoa tươi, làm cho căn phòng thơm ngát. Điền Kiều thật sự rất thích.
"Nhị thẩm, làm người nhọc lòng rồi, cám ơn, như vậy là rất tốt. Ta thật sự rất thích."
"Không cần khách khí, ngươi thích là tốt rồi."
Điền Kiều thích, khiến Điền nhị thẩm vui vẻ cười tươi. Nhưng mà rất nhanh, nàng lập tức lại bắt đầu thở dài sườn sượt.
"Ai. . . Kiều Kiều, nếu như tương lai thật sự nghiêm trọng như ngươi nói, về sau ta liền không thể ở trong căn nhà như thế này nữa sao?"
Căn phòng xa hoa thầm lặng, tràn ngập cảm giác tiểu tư sản này, xét thấy không phù hợp với phong cách thực dụng, giản lược mà Điền Kiều vừa mới nói. Căn nhà như thế này, nhìn qua quá chói mắt, các nàng e rằng không thể ở được nữa.
Điền Kiều không phủ nhận phỏng đoán của Điền nhị thẩm. Nhưng mà cũng không xoáy sâu thêm cảm xúc bi quan của Điền nhị thẩm. Nàng nói: "Nhị thẩm, đồ tốt vụng trộm dùng, phòng tốt vụng trộm ở, vẫn là không có vấn đề. Cứ làm giàu một cách âm thầm là được, chỉ cần chúng ta không đi ra ngoài khoe khoang, sẽ không có ai quản chúng ta."
"Sự do người làm, quan trọng là tâm tính chúng ta phải tốt. Tâm đặt ngay, bất kỳ thời gian nào ta đều có thể sống tốt."
"Đúng!" Điền nhị thẩm bị Điền Kiều nói lấy lại tinh thần, không còn oán giận, than thở nữa.
Nàng hôm nay giữ Điền Kiều ở lại Điền gia, chủ yếu là muốn hỏi Điền Kiều, chuyện của Điền Phong và Điền Tịnh.
"Kiều Kiều, gia gia ngươi có nhắc tới ca ca ngươi, tỷ tỷ ngươi bọn họ sau này tìm đối tượng như thế nào không? Phía trước nhị thẩm hồ đồ, cũng không giúp ca ca ngươi thu xếp một nàng dâu. Ôi, về sau chúng ta sa sút rồi, cũng không biết có còn thiên kim tiểu thư nào nguyện ý gả cho hắn không? Còn có tỷ tỷ ngươi, muội muội ngươi, hai người bọn họ phỏng chừng cũng không dễ tìm được nhà chồng."
Điền nhị thẩm càng nghĩ càng buồn. Đồng thời thập phần hối hận. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn.
Điền gia lập tức sẽ không còn là Điền gia lúc trước nữa. Những người đã từng có ý muốn kết thân với Điền gia, sau khi biết xí nghiệp Điền gia bị quốc hữu hóa, chắc chắn sẽ không phản ứng Điền nhị thẩm.
Điền nhị thẩm tuy rằng không giống Bùi Tuệ, hốc mắt mọc trên đỉnh đầu. Nhưng mà bảo nàng cúi đầu tìm đối tượng, nàng cũng không nguyện ý.
Thành kiến giai cấp, không phải dễ dàng như vậy mà xóa bỏ được.
Điền gia coi như sa cơ thất thế, Điền nhị thẩm vẫn muốn tìm một người con dâu/con rể tương xứng với gia đình nàng.
Điền nhị thẩm biết dân nghèo thành phần tốt nhất. Nhưng mà vì thành phần mà kết thân với dân nghèo, nàng lại không cam tâm. Cho nên nàng muốn hỏi Điền Kiều, xem Điền gia gia có cao kiến gì không.
Điền gia gia chẳng qua là do Điền Kiều bịa ra. Ông ta có thể có cao kiến gì chứ? Việc này còn phải xem Điền Kiều. Nhớ lại một chút kiếp trước kết cục của ba huynh muội Điền Phong, Điền Kiều bắt đầu xoắn xuýt.
Điền Phong năm nay hai mươi mốt, vừa mới tốt nghiệp đại học. Điền Tịnh mười chín, đang học năm hai đại học. Điền Xu mười lăm, đang học cấp ba.
Ba người bọn họ, trừ Điền Xu, khi Điền gia xảy ra chuyện, Điền Phong, Điền Tịnh đều đã kết hôn.
Điền Phong cưới cô gái Sử Mịch mà hắn gặp tại một buổi họp mặt từ thiện nào đó. Sử Mịch và Điền Phong vừa gặp đã yêu, rất nhanh chìm đắm vào tình yêu và kết hôn. Hai người sau khi cưới sinh ra một đứa con. Cuộc sống trước khi biến động vô cùng êm đềm. Nhưng mà sau khi biến động bắt đầu, Sử gia không chịu nổi không khí trong nước, cả nhà trốn sang cảng. Sử Mịch sợ phải chịu khổ, bỏ lại Điền Phong cùng đứa bé, chạy theo người nhà họ Sử.
Điền gia lúc ấy vốn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, việc Sử Mịch bỏ trốn đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Điền gia.
Điền gia xuống dốc, Điền nhị thúc, Điền nhị thẩm lần lượt qua đời, Điền Phong áy náy với người nhà vì bị vợ hắn liên lụy, cả ngày sầu não uất ức. Thêm vào thân thể của hắn suy sụp, kéo dài được hai năm liền bệnh chết.
Sau khi Điền Phong chết, con của hắn thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, do cô ruột bị hủy dung của hắn nuôi, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Điền Xu chính là người cô ruột bị hủy dung kia.
Lúc Điền gia xảy ra chuyện, Điền Xu đang bàn chuyện cưới gả. Nhà trai thấy tình thế không ổn, lập tức ruồng bỏ Điền Xu, cưới người khác.
Điền Xu có ngoại hình ưa nhìn, sau khi Điền gia xảy ra chuyện, đám lưu manh du côn để ý tới nàng không ít. Điền Xu không nguyện ý bị quấy rầy, sau một lần gặp nạn, liền liều mạng phản kích.
Cách thức phản công quyết liệt của Điền Xu rất là đáng sợ. Sau khi Điền Xu bị hủy dung, còn tên lưu manh bị nát trứng, không ai dám chọc giận nàng nữa.
Điền Tịnh so với Điền Xu thì may mắn hơn. Nàng quen biết một nam sinh viên nghèo khó khi còn học đại học, sau đó yêu và kết hôn với người này. Sau khi biến động bắt đầu, người kia che chở Điền Tịnh, nói nàng đã xuất giá, là người Phương gia, nhờ đó thoát được một kiếp.
Trong ba đứa con của Điền gia, chỉ có Điền Tịnh là có kết cục yên ổn. Điền Kiều không biết phải nói với Điền nhị thẩm như thế nào.
Chuyện này quá tàn nhẫn. Không có người mẹ nào có thể chịu đựng được.
Nhưng mà Điền nhị thẩm vẫn còn đang mong chờ, nghĩ một lúc, Điền Kiều đem những chuyện mình biết hơi chế biến một chút, nói cho Điền nhị thẩm.
Điền Kiều nói: "Nhị thẩm, gia gia nói, Tinh Tinh tỷ có vận đào hoa tốt nhất. Hôn sự của nàng không cần người quan tâm, đến lúc thích hợp, tự nhiên nước chảy thành sông. Đại ca và Thù Thù hôn sự thì hơi phiền phức. Mạng của bọn họ đều có một kiếp nạn, cần kết hôn muộn mới có thể tránh qua."
"Kết hôn muộn, rất trễ?" Điền nhị thẩm khẩn trương hỏi.
"Bảy năm." Điền Kiều cân nhắc đáp.
Đáp xong, cảm thấy việc để Điền Phong hai mươi mốt tuổi đợi thêm bảy năm nữa mới kết hôn có vẻ không hợp lý, Điền Kiều lại bổ sung: "Nếu như đại ca không đợi được lâu như vậy, có thể kết hôn trước cũng được. Nhưng mà ngàn vạn lần không thể lấy cô gái họ Sử nhỏ hơn hắn hai tuổi, cô gái này và đại ca xung khắc nghiêm trọng. Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, đại ca nhất định sẽ phải ly tán với vợ con, sớm già mà chết."
"A! ? ! Tốt! Tốt!" Điền nhị thẩm lập tức hít một hơi, bị dọa cho hồn phi phách tán.
"Nhị thẩm đều nhớ kỹ! Kiều Kiều ngươi nói với lão gia tử yên tâm! Ta nhất định không để đại ca ngươi kết hôn với người phụ nữ họ Sử kia!"
Đáng sợ, thật đáng sợ!
Vợ con ly tán, sớm già mà chết! Đây không phải là xung khắc bình thường? Đây quả thực là tai tinh, kiếp nạn của đời người!
"Kết hôn muộn rất tốt. Kết hôn muộn rất tốt! Bảy năm sau đại ca ngươi mới hai mươi tám, vẫn còn phong nhã hào hoa. Khi đó hắn cưới vợ là vừa. Thù Thù muội muội ngươi cũng vậy. Bảy năm sau con bé mới hai mươi hai, càng không vội." Điền nhị thẩm tự an ủi mình.
Điền Phong nhân duyên quá kém, làm Điền nhị thẩm sợ hãi, Điền Xu nhân duyên thế nào, nàng đã không dám hỏi.
Không hỏi, không hỏi. Dù sao tương lai sẽ thay đổi!
Điền nhị thẩm phản ứng thái quá. Điền Kiều trong lòng có chút băn khoăn. Nàng hình như hơi quá tay, làm cho Điền nhị thẩm sợ hãi.
Không muốn nhị thẩm ban đêm gặp ác mộng, Điền Kiều dời đi sự chú ý của nàng nói: "Nhị thẩm, hôn sự của đại ca không vội. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là an bài công việc cho hắn."
"Đại ca những năm này vẫn luôn cho rằng hắn phải thừa kế gia nghiệp làm tộc trưởng. Hiện tại chúng ta có kế hoạch quyên góp gia sản, đại ca liền không còn đất dụng võ. Nhưng nếu không làm tộc trưởng, đại ca cũng không thể luôn luôn nhàn rỗi. Gần đây trong thành phố lương thực không đủ ăn, cấp trên đang kêu gọi thanh niên trí thức về nông thôn tự mình trồng trọt. Đại ca nếu không có công việc, bị yêu cầu về nông thôn thì hỏng bét. Về nông thôn khổ lắm."
Thanh niên trí thức về nông thôn, Điền nhị thẩm biết. Cái khổ đó, Điền Phong thật sự chịu không nổi. Nhưng mà an bài công việc cho Điền Phong? Điền nhị thẩm lập tức lúng túng.
"Có khi nào, an bài ca ca ngươi vào nhà máy? Tuy rằng ta đã hiến tặng nhà máy, nhưng mà ca ca ngươi làm tốt, hẳn là cũng có thể tiếp nhận vị trí của nhị thúc ngươi, làm xưởng trưởng đi?" Điền nhị thẩm không chắc chắn hỏi.
Điền Kiều không lạc quan như Điền nhị thẩm.
Nàng lắc đầu, nói với Điền nhị thẩm: "Nhà máy quyên lên trên, cấp trên nhất định sẽ phái người nhà nước đến. Trong thời gian ngắn, vì ổn định công nhân trong xưởng, nhị thúc có thể tiếp tục làm xưởng trưởng. Nhưng mà chờ người được phái đến đứng vững trong xưởng, đại ca có thể làm xưởng trưởng hay không thì không nói trước được."
"Đại ca còn rất trẻ. Nhị thúc có thể làm thêm mười năm nữa, khi đó đại ca mới ba mươi mốt tuổi. Trẻ như vậy, nếu không phải xí nghiệp gia tộc, ai có thể để cho hắn lên làm lão đại?"
Điền Kiều vừa phân tích như vậy, Điền nhị thẩm cũng chết lặng.
Ba mươi mốt tuổi quả thực còn rất trẻ. Nếu Điền Phong không phải là con trai của nàng, nàng cũng không yên tâm giao nhà máy lớn như vậy cho hắn.
Không đảm đương nổi chức xưởng trưởng, hoặc là phải hai ba mươi năm sau mới có thể làm xưởng trưởng, vậy thì Điền Phong không cần thiết phải kiếm sống trong xưởng nữa.
Điền Phong năng lực không kém. Gia học uyên thâm lại khiến hắn ngạo khí mười phần, hắn chắc chắn không cam lòng luôn luôn chịu làm kẻ dưới.
"Vậy hắn có thể làm gì? Hay là, chúng ta bỏ tiền, để hắn ra ngoài lập nghiệp, tự lập môn hộ? Ca ca ngươi lập nghiệp rất lợi hại. Mấy năm nay ở trong đại học, hắn không ngừng tìm tòi." Điền nhị thẩm kiêu ngạo nói.
Mặc dù Điền nhị thẩm mỗi lần bỏ tiền ra liền đau lòng như đứt từng khúc ruột. Nhưng mà Điền Phong có thể kiếm tiền cho gia đình, nàng vẫn rất cao hứng.
Sau đó Điền nhị thẩm chưa kịp vui mừng bao lâu, Điền Kiều liền nói với nàng: "Không được."
"Tương lai quốc gia sẽ trấn áp những kẻ đầu cơ trục lợi, tư nhân buôn bán sẽ phạm tội. Đại ca ra ngoài lập nghiệp, khẳng định không làm lớn được."
"A?" Điền nhị thẩm lần nữa trợn tròn mắt. "Tội đầu cơ trục lợi?"
"Ừm." Điền Kiều lần nữa gật đầu.
Tê. Điền nhị thẩm lần nữa hít sâu một hơi.
Đáng sợ, thật đáng sợ. Xem ra tình hình tương lai so với những gì nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn. Trách sao Điền gia sẽ lụn bại. Tội đầu cơ trục lợi vừa mới ban hành, có mấy thương nhân lớn có thể toàn thân trở ra?
Không nói thương nhân lớn, tiểu thương dưới tội danh đầu cơ trục lợi, chắc chắn cũng phải gian nan sống qua ngày!
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Điền nhị thẩm lần nữa luống cuống hỏi Điền Kiều.
Hiện tại Điền nhị thẩm triệt để luống cuống. Điền Kiều chính là chỗ dựa tinh thần của Điền nhị thẩm lúc này, khiến cho Điền nhị thẩm theo bản năng dựa dẫm.
Điền Kiều cũng rất có dáng vẻ là chỗ dựa tinh thần, rất nhanh bày mưu tính kế cho Điền nhị thẩm: "Con đường thứ nhất, giống như ta, đi làm lính. Quân doanh so với bên ngoài tốt hơn một chút, đại ca nếu như dám liều, chưa chắc không có đường ra. Chính là con đường này quá nguy hiểm. Ta không đề nghị đại ca đi."
"Đúng, đúng." Điền nhị thẩm liên tục gật đầu. "Đại ca ngươi thân thể bình thường, thật sự không phải là vật liệu làm lính."
"Con đường thứ hai, chính là chúng ta bỏ tiền, cùng quốc gia hợp tác mở trung tâm mua sắm. Đến lúc đó, đại ca làm giám đốc trung tâm mua sắm, giống nhị thúc, làm công chức nhà nước. Làm giám đốc xí nghiệp quốc doanh, đại ca kinh doanh không trái quy tắc, hợp tình hợp lý."
"Cái này tốt, cái này tốt!" Điền nhị thẩm vội vàng gật đầu.
Điền Kiều cũng cảm thấy ý kiến này không tệ. Mở trung tâm mua sắm trừ tốn tiền ra, những mặt khác đều rất tốt.
Chỉ là, "Nhị thẩm, đầu tư cho trung tâm mua sắm chắc chắn không nhỏ. Chúng ta ra tiền, cũng không tiện vào lúc này phô trương ra ngoài."
Nghe Điền Kiều nhắc nhở, Điền nhị thẩm cũng nhớ tới tình huống hiện tại của gia đình. Các nàng đang chuẩn bị quyên góp gia sản vì tình hình thiên tai. Nếu như vừa quyên góp gia sản xong, Điền gia liền đầu tư một khoản tiền khổng lồ để mở trung tâm mua sắm, thì chẳng khác nào Điền gia công khai nói với mọi người, nhà các nàng siêu giàu có, mau tới cướp sao?
Như vậy thật sự không ổn, bất luận là mở trung tâm mua sắm trước hay quyên góp gia sản trước, hai chuyện này cách nhau quá gần đều không tốt.
Muốn thành công, trừ phi mở trung tâm mua sắm không tốn tiền của Điền gia.
"Kiều Kiều, ngươi xem như thế này có được không, ngược lại, chúng ta không ra mặt, để quốc gia bỏ tiền mở trung tâm mua sắm?" Điền nhị thẩm nghĩ cách đi đường vòng. "Năm năm trước, nhị thúc ngươi theo lời dặn dò của lão gia tử đã mua hai mảnh đất, vẫn chưa dùng đến."
Mở trung tâm mua sắm, một thiếu địa điểm, hai thiếu tiền. Điền gia không bỏ tiền mà bỏ đất hẳn là cũng được thôi?
"Cũng được. Nhưng mà mấu chốt là quốc gia không có tiền." Điền Kiều buông tay. "Hiện tại trong tình huống này, muốn để quốc gia bỏ tiền mở trung tâm mua sắm là không khả thi. Biện pháp khả thi nhất chính là quốc gia kêu gọi đầu tư, tìm người có tiền khác bỏ tiền ra xây trung tâm mua sắm. Nhưng người khác bỏ tiền, tất nhiên phải có lợi ích. Quốc gia lại không thiếu địa phương. Như vậy bọn họ hợp tác với nhau, Điền gia chỉ có đất thì trở nên vô dụng."
Không cẩn thận, đây chính là làm công dã tràng, Điền Phong sẽ bị đuổi khỏi bàn cờ.
Điền nhị thẩm nghe trong lòng thắt lại, lại nghĩ đến việc từ bỏ.
Việc này không được, Điền nhị thẩm ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Điền Kiều, chờ nàng đưa ra phương án tiếp theo.
Điền Kiều quả thật có một số ý khác, suy tư một lát, nàng nói với Điền nhị thẩm: "Nhị thẩm, con đường thứ ba, chính là để đại ca đăng ký thành lập một viện nghiên cứu nông nghiệp, làm sở trưởng của sở nghiên cứu đó."
"Nghiên cứu nông nghiệp, ở đâu cũng có chỗ đứng. Huống chi quốc gia chúng ta là một nước nông nghiệp lớn. Vào thời điểm cả nước đại hạn, đại ca đi đầu trong việc nghiên cứu các loại cây nông nghiệp chống hạn, chắc chắn không có sai lầm. Ở quốc gia chúng ta, nông dân chiếm hơn một nửa dân số. Nếu đại ca nghiên cứu ra giống tốt, phân bón tốt, chắc chắn cũng không lỗ vốn."
"Chỉ là đầu tư ban đầu cho nghiên cứu nông nghiệp khẳng định vô cùng lớn. Coi như đại ca trực thuộc quốc gia, viện nghiên cứu nhỏ của hắn cũng không xin được bao nhiêu kinh phí nghiên cứu. Tiền này, phải là do chính chúng ta bỏ ra."
Mà đồng dạng là bỏ tiền, vì nhân dân cả nước mà tiêu, so với vì chính mình mà tiêu có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Cái trước là đại nghĩa, coi như người ngoài biết Điền gia có tiền, cũng sẽ không khơi ra lòng tham của người khác. Đây là việc lớn vì dân vì nước. Ai dám ngáng chân, những người có lương tri ở trong nước, chắc chắn sẽ không đồng ý! Dân dĩ thực vi thiên (Cái ăn là trời của người dân), ai dám hại Điền gia, chính là cùng nhân dân quần chúng là địch. Đến lúc đó đông đảo nhân dân quần chúng, mỗi người một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết kẻ xấu!
Điền nhị thẩm nghĩ đến cảnh tượng được vạn dân ủng hộ, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.
"Vậy thì làm viện nghiên cứu nông nghiệp!" Điền nhị thẩm quyết định.
"Đây chính là lão gia tử nói, chúng ta muốn đứng cùng một chỗ với lợi ích của nhân dân đúng không? Tốt, ta đã hiểu! Cám ơn Kiều Kiều, cũng xin cảm tạ lão gia tử. Ta đi đây, ngươi đi ngủ sớm một chút đi."
Ngộ ra chân lý đứng cùng một chỗ với lợi ích của nhân dân, Điền nhị thẩm trong nháy mắt hiểu ra, không cần Điền Kiều chỉ điểm gì thêm nữa.
Sức mạnh của nhân dân là vô tận. Chỉ cần Điền gia không tham lam, muốn toàn thân trở ra cũng không khó.
Thời gian không còn sớm, Điền Kiều cũng muốn viết thư liên lạc với Lãnh Tiêu, liền không giữ người.
"Tốt, nhị thẩm, sáng mai gặp."
"Ừ, sáng mai gặp."
Điền nhị thẩm đã có tính toán rời đi. Điền Kiều suy nghĩ một chút những chuyện nàng hôm nay đã nói với Điền nhị thúc và Điền nhị thẩm, cảm thấy Điền gia bên này đã ổn, sau này không cần nàng quan tâm nữa.
Điền nhị thúc và Điền nhị thẩm đều là người có năng lực.
Ở kiếp trước bọn họ chịu thiệt vì quá cố chấp. Khi đó, Điền nhị thúc coi sản nghiệp gia tộc như sinh mạng mà bảo vệ, ai cũng không thể nhúng chàm. Như vậy Điền nhị thúc, không thể nghi ngờ đã trở thành vật cản lớn nhất trên con đường quốc hữu hóa các xí nghiệp tư nhân.
Nếu là chướng ngại vật, vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Điền gia chỗ nào cũng có sơ hở, làm sao có thể có kết quả tốt?
Hiện tại Điền Kiều đã giúp Điền nhị thúc đứng về phía đúng đắn. Phối hợp với sự cẩn thận chặt chẽ của Điền nhị thúc, Điền gia liền ổn.
Giải quyết xong nguy cơ của Điền gia, Điền Kiều tâm tình rất tốt đi rửa mặt.
Trong phòng chỉ có một mình Điền Kiều. Điền Kiều thả lỏng, vừa đánh răng, vừa dùng ý niệm tiến vào không gian xem Lãnh Tiêu hồi âm.
Lãnh Tiêu quả nhiên đang chờ Điền Kiều trả lời.
Chỉ thấy, bên cạnh tờ giấy nhỏ Điền Kiều hồi âm, đã có thêm một chữ [ Tốt! ] viết theo lối rồng bay phượng múa.
Nhìn thấy Lãnh Tiêu trả lời tin nhắn, tâm tình Điền Kiều càng tốt hơn.
Thời gian hẹn ước vẫn chưa đến. Điền Kiều đánh răng xong, thư thả ngâm mình trong bồn tắm hoa.
Mới rút quân về doanh trại được một ngày, lại phải tiếp xúc với nhiều loại người, Điền Kiều vẫn có chút mệt mỏi. Cũng may nàng không có phí công bận rộn.
Vấn đề thành phần của nàng đã được giải quyết, Điền gia đã được cứu vãn, những người bạn và người quen đáng lo ngại đều bị nàng đá bay ra ngoài!
Về sau thế giới đều tốt đẹp!
Đợi ngày mai Điền Kiều trở lại đoàn văn công, nàng liền có thể an tâm chuẩn bị biểu diễn. Nghĩ đến việc nàng lập tức được lên sân khấu biểu diễn, tâm tình Điền Kiều không nén được, có chút kích động nho nhỏ.
Chờ một chút, chờ một chút...
Điền Kiều nhắm mắt lại, ngón tay gõ có nhịp điệu vào thành bồn tắm, làm như nàng đang gảy đàn.
Điền Kiều tâm tình vui vẻ ở trong bồn tắm, luyện tập gảy đàn trong không khí, chờ cùng Lãnh Tiêu hẹn nói chuyện phiếm, ở biên giới xa xôi Lãnh Tiêu, cũng đang ở trong sở chỉ huy tạm thời của hắn, nhanh chóng cạo râu, gội đầu rửa mặt, chỉnh sửa dung nhan.
Mặc dù thông qua hệ thống không gian bút đàm, Điền Kiều cũng không thể nhìn thấy mặt Lãnh Tiêu. Nhưng mà là người đàn ông mà Điền Kiều thích, Lãnh Tiêu cũng không cho phép bản thân mình lôi thôi lếch thếch nói chuyện với Điền Kiều.
Điều kiện ở sở chỉ huy tạm thời có hạn, Lãnh Tiêu sau khi đơn giản rửa mặt, liền thả lỏng, ngồi nghiêng trên chiếc bàn đơn sơ, thần sắc ôn nhu, nhìn đi nhìn lại bức thư Điền Kiều viết cho hắn.
Nhìn thấy Điền Kiều gặp phải cướp bóc, còn được Vương Thừa Chí cứu, Lãnh Tiêu lạnh mặt thả ra hàn khí. Giống như muốn xuyên không đóng băng bọn cướp và Vương Thừa Chí vậy.
Nhìn thấy Điền Kiều thoát hiểm, lông mày Lãnh Tiêu mới thoáng giãn ra.
Nhìn thấy Điền Kiều cự tuyệt Vương Thừa Chí làm quen, Lãnh Tiêu ngọt ngào cười lên.
Nhìn thấy Thôi Tú Vân tìm Điền Kiều gây phiền toái, Lãnh Tiêu lại bắt đầu lạnh mặt. Chờ Điền Kiều nói nàng đã chọc lại, còn đào hố cho Thôi Tú Vân, Lãnh Tiêu lại bắt đầu mặt mày tràn đầy kiêu ngạo. Giống như Điền Kiều đã làm một việc gì đó rất to tát vậy.
. . .
Mặt Lãnh Tiêu giống như tắc kè hoa, theo sinh hoạt của Điền Kiều, không ngừng biến hóa màu sắc. Nếu có người có thể nhìn thấy Lãnh Tiêu lúc này, nhất định sẽ phát hiện ra thiết lập hình tượng của hắn đã sụp đổ rồi.
Bình thường lạnh lùng, cứng rắn, lúc này chẳng những không lạnh, còn vô cùng dịu dàng, thiết tha. Đáng tiếc, dáng vẻ này của Lãnh Tiêu, chỉ thuộc về Điền Kiều, người khác không có duyên nhìn thấy.
Không biết là lần thứ bao nhiêu đọc xong thư của Điền Kiều, đem từng chữ trong thư Điền Kiều, khắc sâu vào trong tâm, Lãnh Tiêu mới ngồi thẳng người, cầm bút lên, nghiêm túc viết thư hồi âm cho Điền Kiều.
Điền Kiều ở trong thư nhiều lần hỏi hắn hiện tại thế nào? Lãnh Tiêu đương nhiên phải nghiêm túc trả lời. Vừa rồi ở chiến trường, Lãnh Tiêu không rảnh dông dài viết thư, chỉ có thể trước tiên trả lời Điền Kiều một tin nhắn ngắn gọn. Lúc này có thời gian, Lãnh Tiêu tự nhiên sẽ không lừa gạt Điền Kiều.
Có trời mới biết lúc Lãnh Tiêu mở hệ thống ra, nhìn thấy hệ thống không gian đột nhiên xuất hiện, còn có một đống đồ Điền Kiều bỏ vào bên trong hệ thống không gian, tâm tình kinh sợ đến mức nào? !
Lãnh Tiêu nói cho Điền Kiều, hắn lúc đó lập tức liền thất thố.
May mắn hắn phản ứng nhanh, kịp thời điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, lại không có lấy bức thư của Điền Kiều ra khỏi không gian hệ thống, hắn mới có thể kiếm cớ lấp liếm cho qua. Không có để lộ trước mặt đồng đội của mình.
Trong thư, Lãnh Tiêu cặn kẽ nói cho Điền Kiều, biểu hiện lúc đó của hắn có bao nhiêu chưa thấy qua việc đời. Hắn nói, hệ thống này thật sự làm hắn chấn kinh. Hắn xưa nay không biết trên thế giới này, lại có thứ thần kỳ như vậy.
Đồng thời, Lãnh Tiêu còn nói cho Điền Kiều, mưa ở biên giới rất đáng ghét. Mỗi lần mưa xong, nơi này muỗi đều sẽ trở nên đặc biệt nhiều. Muỗi ở đây rất lớn, cắn người một cái, chính là để lại một vết sưng rất to. Lãnh Tiêu bị muỗi đốt rất nhiều. Thật sự rất ngứa.
Đáng tiếc, Lãnh Tiêu không thể dùng thuốc. Nếu không mùi thuốc thảo dược, có thể sẽ làm lộ vị trí của Lãnh Tiêu, ảnh hưởng hắn chấp hành nhiệm vụ.
Trừ muỗi, nơi này đỉa cũng rất đáng ghét. Nó dài, mềm, trong vùng đầm lầy đặc biệt nhiều. Hơi bất cẩn, các chiến sĩ liền sẽ bị nó cắn hút máu. Rất khó thanh lý. Lãnh Tiêu trước khi trùng sinh cũng đã từng bị. Nhưng mà sau khi sống lại Lãnh Tiêu rất lợi hại, không còn bị hút máu nữa.
Thức ăn của bộ đội hành quân cũng không ngon lắm. Lãnh Tiêu nói cho Điền Kiều, hắn đều mệt gầy đi rồi. Cũng may, hôm nay doanh địa có thừa đồ ăn. Lãnh Tiêu đã ăn một hộp thịt bò đóng hộp.
Theo chiến tranh thắng lợi, đại quân về nước, không cần phải lo lắng quân lương không đủ ăn nữa, đồ ăn của doanh địa rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều.
Lãnh Tiêu nói cho Điền Kiều, trái cây bên này đều rất ngọt. Chờ hắn ngày nào có rảnh, hắn sẽ đi hái một ít cho Điền Kiều, để vào không gian, cho Điền Kiều nếm thử.
Kể xong sinh hoạt hàng ngày, Lãnh Tiêu lại kể cho Điền Kiều nghe hắn đã cứu người ở trên chiến trường như thế nào, làm sao vào khu vực sét đánh, làm sao bắt được thủ lĩnh quân địch, thế nào cướp được chiến lợi phẩm, còn có làm sao cứu được Hạ Lỗi, cùng với sau này hắn dự định đối xử với Hạ Lỗi và Hạ Phán như thế nào. Vân vân..., Lãnh Tiêu kể rất nhiều chuyện. Bất luận là tốt, hay là xấu, Lãnh Tiêu đều không giữ lại chút nào, kể hết với Điền Kiều.
Đây là sự ăn ý giữa Lãnh Tiêu và Điền Kiều.
Trải qua phản bội, lại tiến tới cùng nhau, các nàng thích thẳng thắn. Dù cho Điền Kiều không hiểu đánh trận, Lãnh Tiêu không hiểu nghệ thuật, các nàng cũng sẽ đem những chuyện mình đang làm, kể hết cho đối phương.
Đây là một loại phương thức chung sống đặc hữu giữa các nàng.
Bọn họ đều không thích lừa gạt. Dối trá dù là có ý tốt, cũng là nói dối, bọn họ đều rất ghét, rất chán ghét!
Từ tiền thế bắt đầu, Lãnh Tiêu và Điền Kiều, sẽ không để cho đối phương phải đoán già đoán non. Có chuyện gì, có ý nghĩ gì, bọn họ đều sẽ trực tiếp nói rõ với đối phương. Tuyệt đối không làm cho đối phương lo lắng, cũng sẽ không làm ra những tình tiết ngươi hiểu lầm ta, ta hiểu lầm ngươi.
Bất luận là hiểu lầm gì, giữa Lãnh Tiêu và Điền Kiều, đều không có không gian để tồn tại.
Lãnh Tiêu ngay từ đầu rất không quen với việc thổ lộ hết lòng mình. Hắn từ nhỏ đã độc lập, đặc biệt không giỏi hướng người khác bày tỏ nội tâm. Nhưng hắn không nói, Điền Kiều sẽ lo lắng mất ngủ, sẽ đặc biệt không có cảm giác an toàn, biết sợ, không dám tới gần Lãnh Tiêu. Dần dà, vì Điền Kiều, Lãnh Tiêu liền học được cách mở lời.
Từ việc nói với Điền Kiều hắn đói bụng, đến việc nói với Điền Kiều vết thương của hắn đau. Lãnh Tiêu từng chút, từng chút một mở rộng nội tâm của hắn, đem Điền Kiều trân trọng cất vào.
Kiếp trước, trong lòng Lãnh Tiêu chỉ chứa một mình Điền Kiều.
Sau khi chết trùng sinh Lãnh Tiêu, dù cho trong lòng có thêm người nhà, Điền Kiều vẫn có ý nghĩa không giống. Điền Kiều là người mà Lãnh Tiêu yêu nhất.
Bất luận thế giới có biến đổi như thế nào, tâm Lãnh Tiêu vĩnh viễn không thay đổi.
Cùng Điền Kiều kể xong những chuyện phát sinh trong bốn ngày qua, ở cuối thư, Lãnh Tiêu mới tâm tình nặng nề hỏi Điền Kiều, kiếp trước sau khi hắn chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì Điền Kiều lại gặp chuyện không may? Lãnh Tiêu muốn biết.
Là người bạn đời tâm đầu ý hợp, tâm linh tương thông. Điền Kiều còn chưa xem Lãnh Tiêu hồi âm, nàng liền biết Lãnh Tiêu nhất định sẽ hỏi nàng, nguyên nhân cái chết của nàng ở kiếp trước?
Việc này cũng không có gì là không thể nói. Chẳng qua là sau khi Lãnh Tiêu chết, Điền Kiều chán nản, tinh thần hoảng hốt, lỡ chân mà thôi. Có cái gì mà không thể kể chứ? Mặc dù Điền Kiều biết, Lãnh Tiêu sau khi biết nguyên nhân cái chết của nàng, nhất định sẽ tức giận, trách nàng không yêu quý thân thể của mình. Nhưng nàng khi đó thật sự rất mệt mỏi.
Ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày tinh thần hoảng hốt, Điền Kiều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là vô cùng bình thường.
Hơn nữa, Điền Kiều còn đang giận Lãnh Tiêu!
Lãnh Tiêu rõ ràng đã nói tốt muốn ở bên nàng cả đời, cùng nàng đi đến đầu bạc răng long. Hắn dựa vào cái gì mà bỏ nàng đi trước?
Điền Kiều không cần sự vĩ đại tự cho là đúng của Lãnh Tiêu! Gặp nguy hiểm, nàng không cần Lãnh Tiêu hy sinh bản thân để cứu nàng! Nàng muốn cùng Lãnh Tiêu cùng nhau đối mặt! Bất luận là sống hay chết!
Đau khổ sống một mình, so với cùng nhau sống chết càng làm cho Điền Kiều không thể tiếp nhận!
Trước khi trùng sinh, vừa nghĩ tới cái mạng này của Điền Kiều, là do Lãnh Tiêu dùng tính mạng của hắn đổi lấy. Điền Kiều liền không tiếp nhận được. Khi đó, Điền Kiều sống không tốt, cũng không có cách nào sống tốt được. Nàng còn sống mỗi một giây, mỗi một khắc, đối với Điền Kiều đều là dày vò.
Cái chết của Lãnh Tiêu ở đời trước, là khúc mắc không thể giải được trong lòng Điền Kiều. Thế là, không đợi Lãnh Tiêu quở trách Điền Kiều không trân quý sinh mệnh, Điền Kiều liền ra tay trước, viết thư, lên án Lãnh Tiêu.
Thời gian hẹn ước vẫn chưa đến, Điền Kiều và Lãnh Tiêu đồng thời sớm nhận được thư đối phương gửi tới.
Trong khoảnh khắc này, cả hai đều cảm thấy ấm áp trong lòng, những cảm xúc u ám do kiếp trước bi thảm mang đến, cũng đều tan biến đi không ít.
Cảm giác được người trong lòng nhớ nhung này thật là tuyệt diệu. Cảm giác chân tình có người đáp lại, tâm đầu ý hợp này thật là tốt đẹp!
Đây mới là cuộc sống! Cuộc sống có ý nghĩa, thú vị!
Đời này, các nàng nhất định sẽ dốc toàn lực, bảo vệ niềm hạnh phúc như vậy, để cho nhân sinh của các nàng không còn nuối tiếc.
Nghĩ như vậy, hai người hữu tình hiểu ý cười một tiếng, cùng nhau không kịp chờ đợi mở ra lá thư của đối phương.
Sau đó, Điền Kiều đọc thư của Lãnh Tiêu vô cùng hài lòng, đặc biệt nhập tâm, có lúc mừng thay cho Lãnh Tiêu, có lúc lại thay Lãnh Tiêu khẩn trương. Lãnh Tiêu thì càng xem thư của Điền Kiều, sắc mặt càng ngưng trọng.
Trượt chân sao? Lãnh Tiêu đối với nguyên nhân cái chết này của Điền Kiều, vừa bất ngờ lại không ngoài dự kiến.
Lãnh Tiêu khi mới quen Điền Kiều, nàng liền vô cùng bi quan chán đời. Khi đó, hài tử là lý do duy nhất để Điền Kiều sống tiếp. Không muốn Vương Tịnh trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không người thương yêu, Điền Kiều mới luôn luôn đau khổ kiên trì, cắn răng sống tiếp.
Về sau Vương Thừa Chí trở về, Điền Kiều bị Vương Tịnh làm cho tổn thương thấu tâm. Lãnh Tiêu liền trở thành trụ cột tinh thần của Điền Kiều.
Lãnh Tiêu chết đột ngột, Điền Kiều nhất thời không tìm được mục tiêu, tinh thần hoảng hốt, trượtLãnh Tiêu cũng bằng lòng cả đời cùng Điền Kiều cứ như vậy không rõ ràng ở chung.
Chỉ cần Điền Kiều còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Những thứ khác Lãnh Tiêu đều có thể nhẫn nhịn. Vô số đêm một mình trằn trọc khó ngủ, Lãnh Tiêu đương nhiên cũng sẽ không cam tâm, nhưng ai bảo hắn xuất hiện quá muộn chứ.
Ai nói tình yêu không có trước sau? Ở chỗ Lãnh Tiêu liền có!
Nếu như Lãnh Tiêu có thể sớm hơn gặp được Điền Kiều, thì tốt biết bao!
Ngẫu nhiên, khi tâm lý u ám đến không thể chịu đựng, Lãnh Tiêu thậm chí sẽ nghĩ, nếu như hắn cũng đã chết, Điền Kiều có khi nào sẽ càng yêu hắn hơn không?
Kết quả, tốt không ứng nghiệm, xấu lại ứng nghiệm.
Cuối cùng Lãnh Tiêu thật sự đã chết. Hắn cũng dùng cái chết của mình, nghiệm chứng tình yêu của Điền Kiều dành cho hắn. Lãnh Tiêu rốt cục đã thắng!
Hiện tại, Lãnh Tiêu rốt cục tin chắc, Điền Kiều yêu hắn vượt qua cả tình yêu dành cho Vương Tịnh và Vương Thừa Chí trong quá khứ.
Chiến thắng kiểu này, khiến cho Lãnh Tiêu có chút vui vẻ một cách quỷ dị. Có chút thỏa mãn. Hắn đột nhiên cảm thấy, cái chết của hắn cũng rất đáng giá!
Bóng ma liên quan tới Vương Tịnh trong đáy lòng Lãnh Tiêu, triệt để tan thành mây khói.
Chính là ý tưởng này có chút nguy hiểm, Lãnh Tiêu vội vàng xem thư của Điền Kiều, để bình tĩnh lại một chút.
Trân quý sinh mệnh! Trân quý sinh mệnh! Trân quý sinh mệnh!
Đời này là một cuộc đời hoàn toàn mới. Đời này không có người có thể ngăn trở Điền Kiều và Lãnh Tiêu. Đời này bọn họ sẽ rất hạnh phúc.
Đời này Hạ Phán không còn cơ hội nói xấu Lãnh Tiêu, hãm hại Lãnh Tiêu nữa. Lãnh Tiêu cũng không cần phải cửa nát nhà tan, đi làm nội gián cho ủy ban kỷ luật. Làm gián điệp hai mang không có kết cục tốt.
Lãnh Tiêu đời trước không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm một nhân vật phản diện mang tiếng xấu. Dùng hành động lạnh lùng vô tình của mình, đi cứu những người vốn không nên chết. Đời này Lãnh Tiêu chiếm được tiên cơ, không cần phải tiếp tục sống khổ sở như đời trước nữa.
Lần này Lãnh Tiêu có thể quang minh chính đại làm việc tốt, sẽ không còn bị thế nhân hiểu lầm, cuối cùng bị người nhà báo thù.
Đúng vậy, Lãnh Tiêu đời trước chết bởi sự trả thù của người tốt. Dù sao người xấu Lãnh Tiêu sẽ đề phòng, người tốt thì hắn lại lơ là. Đối với chuyện này, Lãnh Tiêu không có gì để nói.
Lãnh Tiêu không quan tâm việc hắn bị thế nhân hiểu lầm, hắn cũng không hối hận lựa chọn ban đầu của mình, càng không hận người đã giết hắn.
Vạn sự đều có nhân có quả, Lãnh Tiêu lúc trước không nói cho đứa bé kia, phụ thân nó phạm tội gì, tại sao hắn lại bắt người. Đứa bé kia mất đi phụ thân, hận Lãnh Tiêu là điều hiển nhiên.
Lãnh Tiêu không trách đứa trẻ kia.
Chỉ là đáng thương cho Điền Kiều, bị Lãnh Tiêu liên lụy mất mạng.
Nghĩ tới đây, Lãnh Tiêu khó chịu.
Đứa nhóc con đó đời này không có cơ hội ra đời! Lãnh Tiêu quyết định chờ hắn trở về, hắn liền đi tìm cha của nó gây phiền toái! Đem con hổ dữ tương lai này diệt trừ sớm!
Kiều Kiều của hắn vốn nên được sống vô tư vô lo, sống lâu trăm tuổi. Lại bị hung thủ hủy hoại. Nợ cha con trả, cha của hung thủ đừng hòng trốn thoát!
Trong lòng đã nghĩ xong biện pháp chỉnh người, tầm mắt của Lãnh Tiêu, rơi vào những thông tin liên quan tới hệ thống mà Điền Kiều nhắc đến.
Hả? Hệ thống cứ tích lũy đủ 1 triệu điểm cứu rỗi, là có thể thăng cấp một lần. Mỗi lần thăng cấp, Điền Kiều đều có thể thông qua hệ thống cải thiện thể chất một lần, trở nên càng thêm khỏe mạnh. Như vậy không tệ!
Bất luận chuyện gì tốt cho Điền Kiều, Lãnh Tiêu đều dốc toàn lực mà làm.
Khi biết hệ thống thăng cấp, có thể cải thiện thân thể của Điền Kiều, Lãnh Tiêu quyết định ở lại làm chỉ huy, tiếp tục kiếm điểm cứu rỗi. Không liên hệ với Điền Kiều trước đó, Lãnh Tiêu đã cự tuyệt cơ hội tốt để được lộ diện này. Nhưng bây giờ, nếu đã ở lại có điểm cứu rỗi để kiếm, Lãnh Tiêu liền không vội trở về.
Có dự định, Lãnh Tiêu cúi đầu viết thư hồi âm cho Điền Kiều.
[ Kiều Kiều, ta muốn về trễ một chút. Kỳ thật lần này biên giới bùng nổ chiến tranh, trừ những xung đột trước đây, còn bởi vì đối phương mời nhà khoa học từ cường quốc đến, suy đoán ra khu vực chiến trường lần này, cất giấu một hoặc là vài mỏ kim loại hiếm. Đối phương phỏng đoán không chính xác vị trí của khoáng thạch, liền muốn thông qua chiến tranh, biến khu vực này thành khu vực có mìn, để chúng ta không thể đặt chân, không phát hiện được bảo tàng ở đây.
Đời trước đối phương đã đạt được mục đích.
Dưới sự quấy rối liên tục của đối phương, biên giới giữa chúng ta và nó tràn đầy khu vực có mìn. Chờ sau này chúng ta phát hiện nơi này có mỏ quặng, thì đã muộn.
Mìn quá nhiều. Chúng ta dù có phát hiện vị trí khoáng thạch, cũng không có cách nào khai thác. Bởi vậy, chúng ta ít nhất đã tổn thất 2 tỷ đô la Mỹ. Cuối cùng, phải dùng vô số máu và sinh mệnh của các chiến sĩ biên phòng, những thứ vốn nên thuộc về chúng ta, mới quay trở lại trong tay chúng ta.
Kiều Kiều, mọi chuyện ở chỗ ngươi đều tốt. Ta liền chuẩn bị về trễ một chút. Ta phải ở lại chỗ này cướp quặng mỏ. Mỏ kim loại hiếm trị giá 200 triệu đô la Mỹ, ta nhất định phải giành được!
Lần này, ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là hối hận vì những việc đã làm! ] Có thể là do làm nhân vật phản diện quá lâu, Lãnh Tiêu hiện tại có chút ngang tàng, hống hách.
Nhưng mà Điền Kiều thích, cho nên Lãnh Tiêu không cần thay đổi.
Điền Kiều thật sự yêu chết dáng vẻ ý khí bừng bừng hiện tại của Lãnh Tiêu.
Quá khứ Lãnh Tiêu gánh vác quá nhiều. Thế nhân hiểu lầm Lãnh Tiêu cũng quá sâu. Khiến cho Lãnh Tiêu đến cả cười cũng không biết cười.
Hiện tại thì tốt rồi, Lãnh Tiêu vẫn là vầng trăng sáng bẩm sinh kia. Là thần thoại trong quân đội được mọi người ngưỡng vọng. Điền Kiều thật sự sùng bái, thật sự thích.
Mỏ kim loại hiếm trị giá 200 triệu đô la! Rất đáng tiền!
Cướp! Nhất định phải cướp!
Thứ tốt như vậy, sao có thể để cho địch nhân? !
Nhìn thư mà nhiệt huyết sôi trào Điền Kiều, hận không thể bay đến bên cạnh Lãnh Tiêu, cùng Lãnh Tiêu kề vai chiến đấu, cùng nhau cướp mỏ!
Chỉ là Điền Kiều sức chiến đấu quá kém. Đến chiến trường, nàng còn chưa đủ gây trở ngại cho Lãnh Tiêu. Thế là, Điền Kiều dõng dạc viết thư hồi âm cho Lãnh Tiêu. Trong thư, nàng nhiệt liệt ủng hộ quyết định ở lại cướp mỏ của Lãnh Tiêu, đồng thời bày tỏ tinh thần của nàng luôn ở bên hắn.
Điền Kiều nhắn Lãnh Tiêu cố lên, đem cả phần của nàng, cũng cùng nhau cướp về!
Đồng thời, Điền Kiều còn bày mưu cho Lãnh Tiêu: [ Tiêu Tiêu bảo bối, sau khi hệ thống không gian thăng cấp, tinh thần lực của chúng ta, cũng chính là ý niệm cũng thăng cấp. Hôm nay lúc ta thu đồ vật, cơ bản đều là không cần ta đụng vào, tâm niệm vừa động, tinh thần lực phóng ra ngoài, đụng phải đồ vật kia, chúng liền sẽ lập tức bị ta thu vào không gian.
Nếu tài nguyên khoáng sản kim loại hiếm không quá sâu, phương pháp này hẳn là cũng có thể dùng. Ngươi có thể thử xem. Nếu như có thể đem đồ vật thu vào không gian, vậy thì không cần đánh trận, ngươi có thể thần không biết quỷ không hay lấy đồ đi.
Còn nữa, ta nhớ là có một số kim loại hiếm, sẽ có khoáng thạch đi kèm. Khi ngươi tìm thấy vị trí của mỏ quặng, nhớ dùng tinh thần lực dò xét xung quanh một chút, có thể sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. ] Điền Kiều không hổ là sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Đại. Dù cho nàng là sinh viên khối văn, những kiến thức khoa học tự nhiên, nàng cũng có biết một chút.
Gió lạnh sinh ra trong thời đại chiến tranh loạn lạc, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, không có được học tập một cách có hệ thống trong trường học giống như Điền Kiều, kiến thức vỡ lòng của Lãnh Tiêu đều là do Diệp Sương dạy. Dù cho Lãnh Tiêu về sau có đi trường quân đội bồi dưỡng, một số kiến thức, hắn vẫn còn thiếu sót.
Cũng may, Lãnh Tiêu có Điền Kiều.
Nhận được sự chỉ điểm của Điền Kiều, gió lạnh như hổ mọc thêm cánh. Bắt đầu hành trình dò xét (vơ vét) của hắn ở biên giới.
Lãnh Tiêu ngoan ngoãn ở lại trấn thủ, không ồn ào rút quân về nhà, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Tần Cảnh Long.
Người thắng trận, chiến lợi phẩm còn chưa tiếp thu xong, rút quân cái gì? Về nhà cái gì?
Đám tù binh kia mang về trong nước vừa chiếm chỗ, không cẩn thận không quen khí hậu mà chết một người, còn dễ dàng bị tổ chức quốc tế chụp mũ ngược đãi tù binh, được không bù mất.
Bởi vậy, Tần Cảnh Long liền muốn Lãnh Tiêu ở lại biên giới thêm một thời gian, chờ nước láng giềng giao tiền chuộc, Lãnh Tiêu đem tù binh trả lại cho bọn hắn rồi hẵng trở về.
Đây vốn là một chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu công sức, còn có thể khiến cho công tích của Lãnh Tiêu được tất cả mọi người ghi nhớ. Loại bỏ những ý đồ xấu xa của đám người muốn hái quả đào.
Tần Cảnh Long đã có dự định chu toàn, kết quả Lãnh Tiêu đột nhiên nổi điên không đồng ý. Tần Cảnh Long sao có thể cao hứng?
Tần Cảnh Long cũng không nghĩ ra, vì sao Lãnh Tiêu lại không nguyện ý? Về nước có cái gì phải vội vàng? Trong nước lại không có tiền chuộc! Không có tiền bồi thường! Tần Cảnh Long bị Lãnh Tiêu làm cho tức giận đập bàn.
Cũng may, Lãnh Tiêu bây giờ đã nghĩ thông. Tần Cảnh Long rốt cục cũng nguôi giận.
Nghĩ đến việc hắn đã tìm được cho Lãnh Tiêu một cô con dâu tốt, Tần Cảnh Long hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng: Thằng nhóc thối không bớt lo, tiện nghi cho ngươi!
Hắt... xì...
Bị Tần Cảnh Long nhắc tới, Lãnh Tiêu ngứa mũi hắt hơi hai cái. Dựa theo quy luật hắt hơi một cái là nhớ, hai cái là mắng mà xem, đây là có người đang mắng Lãnh Tiêu.
Lãnh Tiêu không nghĩ tới là Tần Cảnh Long đang nhắc tới hắn, hắn cho rằng những tù binh quân địch kia đang mắng hắn.
Lãnh Tiêu cười lạnh, không để ý.
Mắng đi, mắng đi, chờ hắn đem mỏ quặng ở biên giới này móc sạch, bọn họ sẽ càng tức giận!
Tinh thần lực thật là một thứ tốt!
Điền Kiều không nhắc nhở Lãnh Tiêu trước đó, Lãnh Tiêu cũng không phát hiện tinh thần lực của hắn còn có thể phóng ra ngoài. Lãnh Tiêu chỉ biết hắn ở trong hệ thống không gian có thể sử dụng tinh thần lực, hoàn toàn không nghĩ tới sau khi rời khỏi hệ thống không gian, tinh thần lực của hắn cũng dùng rất tốt.
Cường độ tinh thần lực của Điền Kiều và Lãnh Tiêu, trừ giá trị nguyên thủy bẩm sinh, cũng có liên quan đến kích thước của hệ thống không gian.
Trên lý thuyết mà nói, hệ thống không gian lớn bao nhiêu, tinh thần lực của các nàng là có thể dò xét được bấy nhiêu. Nhưng mà Lãnh Tiêu và Điền Kiều dù sao cũng là thân thể phàm trần. Sử dụng tinh thần lực quá độ, thân thể của các nàng sẽ không chịu nổi.
Bởi vậy, tinh thần lực thăm dò của Lãnh Tiêu, trong trường hợp có chướng ngại vật ngăn cản, cực hạn là một cây số. Trong trường hợp không có chướng ngại vật ngăn trở, thì cũng giống như khoảng cách có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ là, theo khoảng cách tăng lên, tinh thần lực sẽ yếu đi.
Giống như mắt thường có thể nhìn thấy các ngôi sao, nhưng lại không biết hình dáng cụ thể của các ngôi sao ra sao. Tinh thần lực cũng như vậy. Những vật trong vòng một cây số, thông qua tinh thần lực, Lãnh Tiêu có thể nhìn thấy rõ ràng, vượt qua một cây số, liền mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng đại khái.
Dựa vào tinh thần lực giống như siêu năng lực, sáng ngày thứ hai khi ra ngoài, Lãnh Tiêu đã phát hiện một mỏ sắt được chôn dưới đất gần sở chỉ huy tạm thời!
Phát hiện này, trong nháy mắt khiến cho Lãnh Tiêu vui mừng khôn xiết.
Tinh thần lực có thể sử dụng! Đồng thời cực kỳ hữu dụng!
Lãnh Tiêu thử một chút, hắn sử dụng tinh thần lực thăm dò cực hạn là nửa giờ. Vượt quá nửa giờ, Lãnh Tiêu sẽ đau đầu. Đồng thời trong một ngày không thể sử dụng tinh thần lực ở bên ngoài không gian.
Nếu như Lãnh Tiêu khống chế một chút, chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đồng thời mỗi lần sử dụng tinh thần lực không quá ba mươi phút, vậy hắn liền có thể nhiều lần sử dụng tinh thần lực.
Sau khi làm rõ phương pháp sử dụng tinh thần lực, Lãnh Tiêu rất nhanh lại phát hiện một số mỏ sắt và mỏ vàng cỡ nhỏ không sâu quá một cây số bên trong lãnh thổ biên giới nước ta.
Những mỏ quặng này đều không sâu, với thực lực hiện tại của nước ta, không cần tìm đối tác quốc tế để hợp tác khai thác, chúng ta có thể tự mình khai thác.
Coi như không biết những mỏ quặng này sâu bao nhiêu, nhìn chúng và số lượng, Lãnh Tiêu cũng rất cao hứng.
Mỏ quặng trong nước mình không thể chạy đi đâu được, Lãnh Tiêu liền không vội báo cáo. Có một số mỏ quặng đã là khu vực có mìn. Lãnh Tiêu cần phải dọn dẹp sạch mìn ở đây trước.
Tinh thần lực của Lãnh Tiêu, vào lúc này, liền phát huy ra tác dụng trọng yếu không tưởng.
Trong thế giới tinh thần lực, khu vực có mìn đối với Lãnh Tiêu mà nói, không khác gì khu vực trống trải. Dưới sự trợ giúp của tinh thần lực, Lãnh Tiêu gỡ mìn cũng đơn giản như nhổ củ cải.
Chờ Lãnh Tiêu đem khu vực có mìn trong nước ta dọn dẹp sạch sẽ, ghi lại vị trí địa lý của khoáng sản, hắn lại đi tìm mỏ kim loại hiếm.
Vị trí của mỏ kim loại hiếm rất bí mật, Lãnh Tiêu tìm một tuần, mới tìm thấy ở trong một đầm lầy. Giống như đời trước, vị trí của nó, chính là ở trong nước ta!
Tìm được vị trí mỏ quặng, Lãnh Tiêu lập tức phát điện báo bí mật về nước. Đem những phát hiện của hắn nói cho Tần Cảnh Long.
Đồng thời, sợ nước láng giềng còn nghi ngờ đối với những hành động trước đây của Lãnh Tiêu, Lãnh Tiêu bắt đầu lén lút gây sự (đào mỏ) trong lãnh thổ nước láng giềng.
Lãnh Tiêu hiện tại chính là Diêm Vương sống trên chiến trường biên giới. Vốn dĩ hắn đã lợi hại không ai địch nổi. Sau khi có thêm sự hỗ trợ của tinh thần lực, thì lại càng không ai có thể trị được hắn.
Nước láng giềng căn bản không phát hiện được việc Lãnh Tiêu nhập cảnh. Chờ Lãnh Tiêu đem những mỏ vàng, mỏ sắt cùng mỏ kim loại hiếm mà hắn phát hiện đào đi, nước láng giềng đối mặt với đường hầm, ngoài việc mắng Lãnh Tiêu xảo trá, cũng không còn cách nào khác.
Có thể làm sao? Đánh không lại, giết cũng không chết. Ngoài việc mắng Lãnh Tiêu, nước láng giềng còn có thể làm gì? !
Bọn họ lại không thể chứng minh, cái mỏ này là do Lãnh Tiêu đào!
Lãnh Tiêu quá xấu xa. Những cái hố to do hắn tạo ra ở biên giới nước láng giềng, trước khi nước láng giềng kịp phản ứng, Lãnh Tiêu liền phái người đi tung tin đồn nhảm, nói nơi này là chiến trường cổ. Những cái hố to đột nhiên xuất hiện này, thực ra là hố vạn người do chiến trường cổ để lại. Bởi vì gần đây đánh trận đã chết quá nhiều người, kích phát oán khí ở đây, hố vạn người mới đột nhiên xuất hiện.
Lãnh Tiêu lừa người nói, trong hố này có vô số ác quỷ, chuyên môn ăn linh hồn người sống, ăn thịt uống máu người. Sát khí trong hố rất nặng, phàm là những người không cẩn thận tiếp xúc, đều sẽ bị thối rữa da mà chết.
Hắn còn bịa chuyện giống như thật. Khiến cho không ít quân trú phòng của nước láng giềng hai chân run rẩy, chỉ muốn khóc lóc về nhà tìm mẹ.
Khi lời đồn đại xôn xao, Lãnh Tiêu, người có thể toàn thân trở ra từ trong hầm, càng thêm không giống người sống. Thế là, mọi người càng thêm tin tưởng Lãnh Tiêu là Diêm Vương sống, sợ hắn đến chết khiếp. Lãnh Tiêu đi dạo ở nước láng giềng cũng liền càng thêm thuận lợi.
Lãnh Tiêu quá có thể gây chuyện, tức giận đến mức thủ lĩnh của nước láng giềng, rất muốn bất chấp tất cả, dốc toàn lực cả nước tái chiến một trận, chỉ vì diệt Lãnh Tiêu!
Nhưng không thể được. Bọn họ cũng không có tiền.
Nước láng giềng vốn đã nghèo. Mua vũ khí của cường quốc đã tiêu một số tiền lớn. Bồi thường cho nước ta lại tốn một số tiền lớn nữa. Đã nghèo lại càng thêm nghèo, vũ khí bọn họ mua trước đó lại bị Lãnh Tiêu cướp đi, nước láng giềng liền không có năng lực để khơi mào chiến tranh nữa.
Như thế, Lãnh Tiêu dù có đáng ghét đến đâu, thủ lĩnh của nước láng giềng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hắn bịt mũi, nhanh chóng gom tiền giao tiền chuộc, hy vọng có thể đuổi Lãnh Tiêu đi sớm một chút.
Đối với nước láng giềng mà nói, Lãnh Tiêu còn đáng sợ hơn cả ôn thần.
Có điều Lãnh Tiêu không phải là dễ đuổi đi?
Các nhà khoa học của nước ta còn chưa tới. Khoáng thạch của nước láng giềng cũng chưa đào xong. Lãnh Tiêu mới không đi!
Phản ứng của nước ta thật nhanh.
Mỏ vàng, mỏ sắt, mỏ kim loại hiếm, bất luận là cái nào, đối với nước ta mà nói đều rất trọng yếu.
Nghe Lãnh Tiêu nói chiến trường biên giới thực ra là một khu mỏ, cấp trên liền hưng phấn không thôi. Chỉ cần Lãnh Tiêu không nhìn lầm, vậy thì lần này nước ta đã kiếm được món hời lớn!
Đồng thời, nước ta lúc này cũng đã kịp phản ứng, hiểu vì sao nước láng giềng lại khai chiến với bọn hắn. Rất tốt! Dám ngấm ngầm hãm hại nước ta, tiền bồi thường chiến tranh phải tăng gấp đôi! Tiền chuộc tù binh cũng phải tăng gấp đôi!
Còn muốn giả vờ đáng thương để lừa gạt, tuyệt đối không có cửa!
Không có tiền liền lấy quặng mỏ cùng tài nguyên khác để gán nợ! Nước ta cũng không phải chỉ cần tiền!
Các quan chức đàm phán và các nhà khoa học của nước ta, tất cả đều xắn tay áo, chuẩn bị đến biên giới làm một vố lớn.
Lãnh Tiêu, người lập thêm một công lớn, cũng được tất cả mọi người treo trên miệng khen ngợi không ngừng, khiến cho Tần Cảnh Long lâng lâng vui sướng.
Bị đối thủ cũ dùng chuyện Lãnh Tiêu là lão già độc thân để đả kích, Tần Cảnh Long cũng không tức giận. Ha ha, có gì phải tức giận! Con dâu của Lãnh Tiêu hắn đã tìm xong! Chỉ chờ Lãnh Tiêu trở về, quân đội của bọn họ lập tức tổ chức việc vui! Đến lúc đó xem ai mới là người tức giận! Ha ha!
Sợ đồng đội cũ biết hắn vừa ý Điền Kiều, sẽ ngấm ngầm quấy rối. Tần Cảnh Long không nói cho bất kỳ ai biết, chuyện hắn nhắm trúng Điền Kiều cho Lãnh Tiêu làm con dâu. Ngay cả cha của Lãnh Tiêu, Tần Cảnh Long cũng không nói!
Lãnh Tiêu không biết trong quân đội có niềm vui bất ngờ lớn như vậy đang chờ hắn. Trong quá trình chờ đợi các nhà khoa học đến, Lãnh Tiêu thỉnh thoảng lại đến biên giới nước láng giềng nhặt của rơi!
Mỏ vàng, mỏ sắt, mỏ niken oxit, đều muốn! Lãnh Tiêu chỉ cần đụng phải mỏ quặng ở biên giới nước láng giềng, hắn liền sẽ thu một chút.
Không chỉ mỏ quặng, các loại mìn, bom đạn vũ khí, Lãnh Tiêu cũng thu không ít vào trong không gian. Đây là Lãnh Tiêu thu lại cho Điền Kiều phòng thân. Để phòng ngừa vạn nhất, Lãnh Tiêu muốn bảo vệ tốt cho Điền Kiều.
Vui quá hóa buồn, Lãnh Tiêu suýt chút nữa chịu thiệt lớn ở mỏ niken oxit kia.
Mỏ niken oxit là cái gì? Lãnh Tiêu ngay từ đầu cũng không nhận ra, cũng không biết nó có độc. Chỉ là căn cứ theo nguyên tắc "đi ngang qua, tuyệt đối không bỏ qua", nó mới bị Lãnh Tiêu thu vào không gian.
Chờ Lãnh Tiêu đem đồ vật thu vào không gian, bị Điền Kiều nhìn thấy, Điền Kiều mới nói cho Lãnh Tiêu, vật này gọi là niken oxit, có tính mẫn cảm và tính gây độc. Người tiếp xúc với nó bằng da sẽ bị dị ứng, hít vào sẽ gây ung thư. Nhưng nó được ứng dụng rộng rãi, có thể dùng trong chế tạo pin điện thoại, sản xuất hydro và chế tạo gốm sứ, v.v, giá cả đắt đỏ.
Có thể nó có đáng tiền, nhưng sau khi biết niken oxit có độc, Lãnh Tiêu cũng không chuẩn bị muốn nó nữa.
Không gian hệ thống Điền Kiều mỗi ngày đều sẽ đi vào. Một vật phẩm có độc như vậy đặt trong không gian hệ thống, Lãnh Tiêu làm sao có thể yên tâm?
Nhưng mà Điền Kiều không nỡ vứt bỏ.
Đồ tốt đã vào tay, tại sao phải vứt đi? Niken oxit có độc, vậy thì Điền Kiều dùng vật chứa kín để bao bọc nó lại là không có việc gì. Thứ này lại không thể làm tinh thần lực bị trúng độc. Điền Kiều thật sự không sợ nó một chút nào.
Sau khi Điền Kiều liên tục cam đoan, xác định niken oxit chỉ cần thu lại là không sao, Lãnh Tiêu mới từ bỏ ý định vứt bỏ niken oxit.
Nhưng mà cũng chỉ có những thứ này thôi. Lần sau nếu lại gặp thứ đồ chơi này, Lãnh Tiêu sẽ không thu vào không gian nữa.
Đường hầm mà Lãnh Tiêu tạo ra từ niken oxit, hắn cũng đi vòng, không quay lại. May mắn Điền Kiều nhắc nhở kịp thời, nếu không, hiện tại Lãnh Tiêu trong quá trình đào mỏ, khẳng định sẽ bị trúng độc.
Lãnh Tiêu chạy kịp thời, bị niken oxit trúng độc, chính là quân địch. Cũng may, đường hầm kia ở trên bãi cỏ trống trải, nơi đó thông gió tốt, nếu không phải vào trong đường hầm dò xét, hoặc là trực tiếp tiếp xúc với niken oxit, người hít phải không khí có chứa khí độc, đều sẽ không có chuyện.
Mà độc tính của mỏ niken oxit, cũng phát huy ra tác dụng ngoài dự kiến. Sự tồn tại của nó, dường như đang dùng sự thật nói cho quân địch, những chuyện ma quái mà Lãnh Tiêu bịa ra trước đó đều là thật!
Cái hố to này thật sự là hố vạn người! Thật sự có thể ăn người! Những người bị trúng độc niken oxit kia, chính là chứng cứ tốt nhất!
Quân địch vốn đã bị Lãnh Tiêu đánh cho ý chí chiến đấu tan rã. Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ càng thêm lo sợ bất an, chỉ muốn tháo chạy. Dù cho sau đó quốc gia địch có tìm đến nhà khoa học, chứng minh kia là đường hầm, trong hố có thể đào ra vàng, quân địch cũng không dám đến gần.
Vàng nào có quan trọng bằng tính mạng! Hơn nữa, mỏ vàng bình thường, cũng sẽ không xuất hiện theo cách này. Cho nên, đường hầm này tuyệt đối có vấn đề! Có vấn đề rất lớn!
Đây chính là hố vạn người không thể nghi ngờ! Có lẽ số vàng này, đều là do máu thịt người mà biến thành! Quân địch nghĩ như vậy, càng thêm sợ hãi. Quốc gia địch mỗi ngày đều nỗ lực để khôi phục sĩ khí, ngay cả mỏ của nhà mình cũng không để ý đào, nước ta bên này bắt đầu đào mỏ, hắn cũng không có cách nào quấy rối.
Người nước ta cũng mê tín. Nhưng mà những chuyện ma quái do Lãnh Tiêu bịa ra, bọn họ đều biết. Những chuyện ma đó, vẫn là bọn hắn giúp Lãnh Tiêu lan truyền. Cho nên bọn họ không sợ.
Nhưng mà đào mỏ đều mong may mắn. Vì có thể đào mỏ thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, nước ta không những chọn một ngày tốt lành để khai thác mỏ, trước khi xuống mỏ, bọn họ còn làm lễ tế bái trời đất một cách đơn giản.
Có nhân viên chuyên nghiệp ở đó, thảm trạng trúng độc niken oxit của quân địch cũng ở ngay trước mắt, Lãnh Tiêu bên này liền phòng hộ rất tốt. Không có bị trúng độc mỏ niken oxit.
Thông qua sự việc niken oxit, Lãnh Tiêu cũng quyết định sau này hắn phải đọc nhiều sách hơn, học tập nhiều hơn. Loại chuyện ngu ngốc đem vật độc làm bảo vật, đắc ý thu vào không gian, còn khoe khoang với Điền Kiều, Lãnh Tiêu không muốn lặp lại lần nữa!
Đồng thời, Lãnh Tiêu về sau cũng sẽ cẩn thận hơn. Những thứ không quen biết, hắn sẽ không tùy tiện thu vào không gian. Không gian là lá bài tẩy cuối cùng của Điền Kiều và Lãnh Tiêu, không được phép có bất kỳ sai sót nào, Lãnh Tiêu nhất định phải thận trọng.
Lãnh Tiêu đối với sự việc niken oxit耿耿于怀 (canh cánh trong lòng), Điền Kiều lại cảm thấy không có gì. Thuật nghiệp hữu chuyên công (Mỗi người có một chuyên môn riêng), Lãnh Tiêu không biết niken oxit là rất bình thường.
Nhưng mà Lãnh Tiêu thế nào cũng không nguôi, Điền Kiều không thể làm gì khác hơn là mua cho Lãnh Tiêu một đống sách Hóa Học, để hắn từ từ xem, học tập cho tốt.
Chính là Lãnh Tiêu sau khi học không được, liền đến hỏi Điền Kiều, Điền Kiều cũng không biết, về sau, nàng liền sốt ruột.
Nhưng mà, đây là chuyện sau này.
Mới vừa cùng Lãnh Tiêu bút đàm kết thúc, Điền Kiều, lúc này đang đắc ý say giấc nồng, nhưng không biết về sau Lãnh Tiêu sẽ xảy ra sự cố như vậy. Cũng không biết, trong lúc nàng đang ngủ ngon, rất nhiều người bởi vì biểu hiện hôm nay của Điền Kiều, trằn trọc, trắng đêm khó ngủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận