Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ]

Thập niên 60: Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Làm Trụ Cột [ Song Trọng Sinh ] - Chương 03: Bùi gia (length: 9103)

Sau khi Bùi Tuệ và Điền Kiều ly hôn với Điền Vi Sách, liền theo Điền gia dọn ra ngoài, đến ở nhà mẹ đẻ của Bùi Tuệ.
Bùi gia là một đại gia đình, bà ngoại Bùi và ông ngoại Bùi tổng cộng sinh năm người con, bốn trai một gái. Các nàng thích náo nhiệt, không có phân chia gia sản cho các con. Bốn người cậu của Điền Kiều đều ở cùng một chỗ. Các cậu Bùi cũng rất mắn con, người nhà họ Bùi liền càng ngày càng đông.
Điền Kiều năm nay mười tám tuổi, các anh chị họ của nàng đều lớn hơn nàng, đều đã đến tuổi lập gia đình. Những năm này, anh họ Điền Kiều cưới vợ, chị họ xuất giá, chị dâu sinh con. Bùi gia vô cùng náo nhiệt, nhà cấp bốn đều sắp không đủ chỗ ở.
Điền Kiều mang họ Điền, cùng Bùi Tuệ - người phụ nữ ly hôn gả ra ngoài, cùng nhau chiếm cứ sân nhỏ tốt nhất của Bùi gia, ở thư thư phục phục, khiến mấy mợ của Điền Kiều vô cùng tức giận.
Có thể các nàng không thể nổi giận.
Là con gái duy nhất của bà ngoại Bùi, Bùi Tuệ ở Bùi gia rất được yêu thương, cưng chiều. Càng bởi Bùi Tuệ trước kia gả cho Điền Vi Sách là vì cầm sính lễ giúp tửu phường của Bùi gia vượt qua cửa ải khó khăn, người nhà họ Bùi lại càng đau lòng Bùi Tuệ đã ly hôn.
Trong mắt bà ngoại Bùi và các cậu Bùi, Bùi Tuệ chính là đại công thần của Bùi gia. Tất cả mọi người trong Bùi gia đều phải cung phụng Bùi Tuệ, ai dám đối với Bùi Tuệ bất kính, các cậu Bùi khẳng định không đồng ý.
Các mợ thèm muốn sân rộng mà Điền Kiều và Bùi Tuệ đang ở, nhưng lại không thể dùng vũ lực. Cũng chỉ có thể nghĩ cách gả Điền Kiều đi.
Chỉ cần Điền Kiều xuất giá, các mợ lại tìm cơ hội than khổ, kể lể với Bùi Tuệ, Bùi Tuệ khẳng định sẽ đau lòng các cháu trai lớn của nàng, chủ động ở phòng nhỏ, nhường lại sân rộng của nàng.
Con gái gả đi như bát nước đổ đi. Sau khi đời thứ tư của Bùi gia ra đời, Bùi nãi nãi và các cậu Bùi đối với Bùi Tuệ đã không còn quan tâm như trước.
Mười năm trước, các mợ dám đánh chủ ý lên nhà Bùi Tuệ, Bùi nãi nãi có thể mắng chết các nàng. Hiện tại, Bùi Tuệ chủ động nhường lại phòng cho chắt trai của Bùi gia ở, Bùi nãi nãi sẽ không nói các mợ một câu không phải.
Con trẻ là tương lai của Bùi gia, Bùi Tuệ là bậc trưởng bối, sao có thể so đo với con trẻ?
Đời trước các mợ của Điền Kiều đã làm như vậy. Đồng thời kế hoạch còn thành công mỹ mãn.
Bùi Tuệ không những chủ động đổi phòng, thấy con cháu Bùi gia không có sữa mẹ, nàng còn tốn nhiều tiền cho cháu dâu bồi bổ thân thể.
Điền Kiều về nhà ngoại ba ngày sau khi cưới, phát hiện Bùi gia không có vị trí của nàng, lập tức tức giận. Lúc đó, Điền Kiều tuổi trẻ khí thịnh, căn bản không chịu được ấm ức này. Vui vẻ về nhà ngoại, cuối cùng lại biến thành một hồi khóc lóc cãi vã.
Điền Kiều cho rằng Bùi Tuệ đổi phòng là đang giận Điền Kiều không để ý sự phản đối của nàng gả cho Vương Thừa Chí, cố ý làm khó Điền Kiều. Bùi Tuệ lúc đó đúng là đang nổi nóng, Điền Kiều hiểu lầm nàng. Nàng không có giải thích, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, cố ý chọc giận Điền Kiều, khiến Điền Kiều hiểu lầm càng sâu.
Điền Kiều trong thời gian ngắn không chịu được quá nhiều cú sốc, hành động lần này của Bùi Tuệ, triệt để khiến nàng ý thức được ở Bùi gia, nàng chỉ là người ngoài. Bất luận nàng ở Bùi gia bao lâu, nàng cũng không phải người nhà họ Bùi.
Từ đó Điền Kiều nhận rõ thân phận ngoại tôn nữ của mình, không còn chủ động về Bùi gia chọc người ghét. Ngoại trừ các dịp lễ tết tặng quà, đưa tiền, Điền Kiều sau đó không còn làm phiền Bùi gia.
Bùi Tuệ giận Điền Kiều vì một người đàn ông mà ngỗ nghịch nàng, cũng không chủ động liên lạc với Điền Kiều. Nàng cứ lẳng lặng chờ Điền Kiều chịu thiệt, sau đó quỳ gối trước mặt nàng nhận sai.
Đáng tiếc Điền Kiều là người cứng đầu. Cho đến khi nàng chết, nàng cũng không cúi đầu trước Bùi Tuệ.
Đột nhiên, Điền Kiều may mắn thế giới của nàng là một quyển sách, có thể thiết lập lại thời gian, hết thảy đều làm lại từ đầu. Nếu không, Bùi Tuệ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, này thật đau lòng. Còn có Lãnh Tiêu lưu cho Điền Kiều bút tài sản lớn, may mắn hết thảy quay lại từ đầu, những số tiền kia đều hóa thành hư không. Nếu không, lại đi làm lợi cho Vương Tịnh, Điền Kiều có thể tức chết.
Nghĩ đến những người khác không chiếm được một xu lợi lộc nào từ nàng, nhìn lại các mợ giở lại chiêu cũ, ra sức biểu diễn, đại mợ và nhị mợ. Điền Kiều không cẩn thận liền bật cười.
"Ha ha."
Nghe được tiếng cười vui sướng của Điền Kiều, đại mợ, nhị mợ liếc nhau, đều nhìn thấy sự mừng rỡ trong mắt đối phương. Có cửa rồi!
Thiếu nữ mới lớn, tiểu cô nương tuổi này của Điền Kiều, làm gì có chuyện thanh tâm quả dục? Thế là các nàng vì căn phòng lớn, càng thêm cố gắng tán dương Vương Thừa Chí.
Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng. Anh hùng cứu mỹ nhân, loại tình tiết cũ rích này, cô gái nhỏ nào mà không thích?
"Kiều Kiều, lần này ngươi thật là nguy hiểm. Cũng may ngươi gặp đồng chí Vương Thừa Chí, bằng không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."
"Đúng vậy. Ta đều nghe cảnh sát nói rồi, những kẻ cướp người của ngươi là nhóm tội phạm chạy trốn, bọn chúng là từ tỉnh bên cạnh chạy trốn tới đây. May mắn đồng chí Vương Thừa Chí bắt được bọn chúng, nếu không còn không biết có bao nhiêu người sẽ gặp độc thủ của bọn chúng."
"Đúng, đồng chí Vương Thừa Chí thật lợi hại. Ta nghe nói hắn mới hơn hai mươi tuổi, là một doanh trưởng, rất có tiền đồ."
"Đúng vậy a, đúng vậy a. Vương đồng chí cũng rất tuấn tú. Hắc hắc, Kiều Kiều, ta nghe nói hắn còn chưa có kết hôn mà. Thế nào? Hắn - nhân vật anh hùng như vậy, xứng với đại mỹ nhân như ngươi, có phải rất xứng đôi không? Hắc hắc ~"
Đại mợ, nhị mợ một xướng một họa nói xong, liền mập mờ cười nhìn Điền Kiều, chờ mong Điền Kiều hỏi thăm các nàng về Vương Thừa Chí.
Các nàng đều đã nói rõ ràng như vậy. Các nàng không tin Điền Kiều còn không động lòng. Chỉ cần Điền Kiều động lòng, vậy Bùi Tuệ phản đối cũng vô dụng.
Bùi Tuệ xác thực rất sốt ruột.
"Ai nha, đại tẩu, nhị tẩu, các ngươi nói cái gì vậy? Vương đồng chí và Kiều Kiều của ta, kém nhau hơn mười tuổi, làm gì có xứng hay không xứng. Vương đồng chí là ân nhân cứu mạng của Kiều Kiều, theo lý Kiều Kiều nên gọi hắn một tiếng thúc thúc, các ngươi đừng có nói lung tung. Kém vai vế."
Bùi Tuệ là thật sự không muốn Điền Kiều có bất cứ quan hệ gì với Vương Thừa Chí. Vương Thừa Chí loại nhà quê này, làm sao sánh được với những người đàn ông tốt mà nàng chọn cho Điền Kiều? Nửa năm trước, Bùi Tuệ đã thay Điền Kiều chọn được mối hôn sự môn đăng hộ đối, chỉ chờ Điền Kiều gật đầu. Nàng làm sao có thể để người khác phá hỏng?
Bùi Tuệ biết, Điền Kiều rất ghét ép duyên. Để cự hôn, Điền Kiều luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn làm trái ý chạy đi ứng tuyển đoàn văn công quân đội, một đi là hơn nửa năm.
Hai người mới vừa vất vả hòa giải, Bùi Tuệ không hi vọng lúc này lại có người khác tới thêm phiền.
Bùi Tuệ rất hiểu Điền Kiều. Điền Kiều ngây thơ, thuần khiết, thích nhất là những người đàn ông có thể tự lực cánh sinh, có khí khái nam tử hán, thành thục. Nếu người đàn ông này còn có ngoại hình tuấn tú, đối với tình cảm chung thủy, vậy thì hắn đối với Điền Kiều thực sự có sức hấp dẫn trí mạng.
Vương Thừa Chí chính là người đàn ông hoàn mỹ phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Điền Kiều. Các đại mợ của Điền Kiều đều biết tình huống, Bùi Tuệ làm sao có thể không biết? Nàng dù sao cũng là mẹ ruột của Điền Kiều. Ân nhân cứu mạng của Điền Kiều có tình huống thế nào, nàng có thể không biết?
Nói thêm nữa liền đại sự không ổn. Bùi Tuệ sợ chết khiếp Điền Kiều sẽ thích Vương Thừa Chí - cái gã nhà quê kia. Cuộc sống nhà nghèo khổ sở thế nào, Bùi Tuệ đã từng chứng kiến. Bảo nàng gả con gái bảo bối cho Vương Thừa Chí chịu khổ, Bùi Tuệ đánh chết cũng không làm được!
Nói nhiều tất lỡ lời, không muốn Vương Thừa Chí khơi dậy hứng thú của Điền Kiều, Bùi Tuệ giục Điền Kiều về phòng nghỉ ngơi.
"Kiều Kiều, đứng lâu như vậy, chân con có đau không? Mau vào phòng nằm đi, mụ đi chuẩn bị nước tắm cho con."
Quan tâm Điền Kiều xong, Bùi Tuệ lại quay đầu áy náy tiễn khách, nói với đại mợ và nhị mợ: "Hai vị tẩu tử, các ngươi cũng về trước đi. Kiều Kiều ở bệnh viện ba ngày rồi, ta phải giúp nó giải xui. Đợi nó thu thập xong, ta sẽ qua tìm các tẩu tử nói chuyện."
Đại mợ và nhị mợ vẫn đang chờ Điền Kiều hỏi các nàng về Vương Thừa Chí, mục đích chưa đạt được, các nàng làm sao rời đi?
"Chúng ta chờ ở tại đây là được. Vừa vặn Kiều Kiều ở đây cần người chăm sóc. Chúng ta cũng có thể giúp một tay."
"Đúng, Tiểu Tuệ, ngươi đi mau đi, Kiều Kiều ở đây có chúng ta rồi!"
Hai vị tẩu tử lòng mang ý đồ riêng, đặc biệt chân thành nói.
Bùi Tuệ: "..." Các ngươi ở đây, nàng làm sao có thể yên tâm!
Nhưng mà những lời nên nói, Bùi Tuệ đã nói rồi. Tiếp tục dây dưa, Điền Kiều sẽ nghi ngờ. Không thể biến khéo thành vụng, Bùi Tuệ chỉ có thể lấy cớ một mình bận không xuể, lôi đại mợ - người có khả năng ăn nói nhất đi cùng.
Chỉ còn nhị mợ ở lại, Điền Kiều hẳn là sẽ không bị mê hoặc đi? Bùi Tuệ lo lắng, hận không thể lập tức chuẩn bị xong nước tắm, bắt Điền Kiều trong phòng ra tắm rửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận